THƯ TỪ NƠI XA - đăng sơn.fr
Thay đổi trang: << < 131415 > >> | Trang 15 của 18 trang, bài viết từ 211 đến 225 trên tổng số 268 bài trong đề mục
dang son 04.08.2013 23:48:31 (permalink)
..... 
  
  
 



____________________________________________________











VỀ NHÀ ĐI ANH .






Đây là lá thư dài nhất của em kể từ khi anh nhận em là anh  em kết nghĩa .


Để anh dễ đọc,em chia lá thư này thành nhiều phần ,nhé anh - Anh  đọc đi,anh !






   1 .



  Chị sắp mất rồi.

  Đi làm về,em lặng thinh nghe  bà nhà em  nói .Chị đang nằm trong nhà hồi sinh và sáng mai tụi em  sẽ đến nhà thương .


  Ngồi yên một lúc khá lâu,em không biết gọi  cho anh bằng con số nào ở các số điện thoại vì anh hay đổi phone và đổi cả số . Bây giờ anh đang ở quê nhà . Một nơi quá xa với em .



Anh .


Mỗi lần gặp em,anh hay nói là anh có vào các webs để đọc những gì em viết . Vậy thì anh đọc  đi - và hãy trở về gấp .





2.




Anh !


   Ở Hà Nội,ở Saigon có gì vui không anh ? Những vỉa hè,những khu phố ở đó,anh  thấy gì ?


  Ở đây,nơi em ở cũng thế : Những vui,những buồn . Ngày theo ngày . Tất bật như lúc anh em mình gặp nhau,ngó nhau trong cái nhà hàng nhỏ của anh thời ấy . Những đêm khuya
,anh em mình trầm ngâm như hai cụ đồ già .Dáng anh bất cần đời.Anh lớn hơn em cả hơn chục tuổi và anh hay lên giọng kẻ cả  để dạy đời em .


  - Chú mày sống như  ông linh mục .Chú mày cằn khô,già nua - Sống như tao mới gọi là đáng sống .


   - Đáng cái gì,anh ?

   - Thì coi đời,coi trời bằng vung .




Không anh ơi ! Em  và anh không giống nhau . Em có lề lối của em . Còn anh ?



Đã bao lần anh  thích bè bạn ,ham chơi ?

Đã bao lần chị rơi nước mắt ,anh ?



   Có lần,sau buổi họp hành tập dợt văn nghệ,anh đổ chứng lì anh ở lại đấu hót và  mời bạn bè về nhà ăn uống trong khi chị đang làm bếp ở nhà hàng .


   Em nhìn anh,lắc đầu hết ý kiến .  Em khều nhỏ anh :


   - Xong việc  nhà hàng đã anh . Về đi . Khách đang chờ ở bàn ăn .


Anh chịu thua khi em kéo anh ra  bãi đậu xe . Em theo anh về, phụ anh cho xong việc và chúng mình về nhà anh khi bạn bè kéo đến .


Anh nhìn em . Cười cười . Anh biết là em chẳng cần anh cám ơn em .




3.



Khi anh chuẩn bị chia tay với chị .

Khuya ! Anh gõ cửa nhà em . Hai anh em ngồi đối mặt nhau . Nhạc vặn nhỏ xíu.Em rót cho anh ly Whisky ,thấy anh buồn - Em im nghe anh nói,anh rỉ ran :

   - Anh đang chán đời .Muốn chết phức cho xong .

   - Đừng anh . Đừng .


Và ngồi một chốc để thở than,anh vịn vai em : Tao cám ơn mày . Tao chỉ còn mày .


Trời ! Bạn bè của anh đâu hết rồi,anh  ?




4.



  Anh lấy vợ mới trẻ măng . Ở Paris ,anh gọi em :

- Tao làm đám cưới . Rất tiếc không mời được chú . Xin lỗi há,em




Kệ anh .  Nhà cửa bán hết . Phá sản . Ly dị . Chia tay thì anh  cứ sống theo ý  của anh . Em chẳng có ý kiến gì .


Kệ anh .






5.



Hôm nay thì em không kệ anh nữa khi nghe tin của chị .


Anh !


Em đang khóc khi viết những dòng chữ này . Em cay mắt lắm anh .


Về đi anh - Về bên cạnh  người bạn đời cũ đã tận tụy hy sinh cho anh .


Đọc xong dòng chữ này  - Hãy về đi anh . Về nắm tay chị và nói một câu trước khi quá trễ . Anh ơi !








đăng sơn.fr
  
    
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.08.2013 00:50:49 bởi dang son >
dang son 25.08.2013 02:25:56 (permalink)
.  
 
      
Viết cho một người viết trẻ .

  ____________________________________________________________________



       Cháu - Người Viết trẻ tuổi .


        Ở văn phòng làm việc,giờ nghỉ,chú nhận được thư của cháu .

        Chú đọc rất chậm như mỗi lần  nhận được thư của bất cứ ai . Và cháu đã làm chú ấm áp,cảm động .

        Cháu đã viết gì ?   Chữ Tâm Đạo, chữ " Ý Xuất Ngoại Ngôn " lạ lắm !  Đọc như thế là chú hiểu cháu rất  ham mê học hỏi và đọc rất nhiều để có thể viết .

         Ngày xưa ấy,ở giờ việt văn ,chú đã có những con số  " 0 " to lắm . To vì máu nóng dồn lên mặt , vì chú cả gan làm một  bài thơ đối rất du côn,ngang ngạnh với thơ đường luật .

        Ngày xưa ấy, lớp 12 ,chú bị ông thầy nắm cổ đuổi ra khỏi lớp vì chú dám ngang tàng,phản kích cái câu của Khổng Tử :   Chồng chết, theo con "

         Vào đại học, miệng còn hôi sữa,chú phản kháng cuốn triết học " La Nausée - Buồn Nôn  - của Jean Paul
Sartre . Thầy không hài lòng,thầy nói "  Mi là tên chuyên phản kháng !  "

         Ra đời - Làm đàn ông,chú tiếp tục phảng kháng vì nhiều lý do :

        Vì câu hỏi : To Be or Not To be . Mày là ai ?





       Và chú đã tìm thấy câu trả lời ấy ở những chuyện đời,những trang sách cũ ngồi đọc lại để suy ngẫm .



      Lập gia đình,cũng vì cái ngang ngạnh và phản  kháng mạnh bạo ấy, chú bị mất nhà khi sửa soạn đặt  móng nền xây nhà .

      Mẹ chú mắng : Tại con  không biết cong lưng . Mất việc ,mất nhà là phải .


     Nàng nhà chú đã chảy nước mắt : Anh là thằng ngu đần,để mất  việc ,mất nhà .....





        Chú nếm  tủi hờn và nản chí,nản lòng . Chú bỏ tất cả sự cộng tác với báo chí bên USA trong mấy năm trời để học đời và tạo lại từ đầu . Những uất ức , những giọt lệ đã  giúp chú đứng và làm đàn ông .

       Để có thể viết với tất cả nghị lực và chí hướng , chú đã đi rất nhiều nơi . Từ hang hố,ngõ hẽm ,từ những nơi chốn khá sang trọng để nhìn đời và người đời .


       Đã thấy gì để thấm đời ?


       Thấy một bà cụ còng lưng đang  lục thùng rác dưới mưa . Ngồi trong xe ,chờ đèn đỏ,chú đã bật khóc và chửi thề tục tằn như một thằng vô học thức " Đ.M những đứa con để  mẹ lục rác " - Và chú biết mình phải  làm gì ?



     Thấy gì ?


    Thấy trên 4 vách tường của một thằng vô học nhưng muốn làm bảnh với chữ nghĩa thánh hiền . Hắn đã dán những câu  châm ngôn khắp vách bếp . ( Và có khi viết sai chính tả trên những khẩu hiệu ấy ) Hắn luôn miệng giảng giải đạo đức .

     Một thời gian sau,bão lãnh mẹ sang đất Pháp,hắn đã xấu hổ vì mẹ mình đã từng ngồi ăn xin bên quê nhà .

     Một thời gian sau nữa , nghe hắn vào tù vì tội cưỡng hiếp hai  đứa con ruột của hắn .


    ...


   Thấy gì nữa ở  đời trần gian  ? : Thấy thằng bạn làm linh  mục - Nhưng - Chiếc áo dòng hoen ố !





    Phản kháng là gì ?


  Vì  ông thầy nhà văn của chú bị du đảng đánh gục ở phố Paris đèn màu .




    Vì thế,chú viết . Và chú hiểu rất rõ câu " VIẾT ĐỂ LÀM GÌ "




    Cháu trẻ - Người viết thân mến .



   Cháu sẽ viết gì khi nhìn vào tấm gương của chính tâm hồn cháu . Cháu là ai ?







     đăng sơn.fr

    ( tặng SàoPhủ - VipTruyện )


 
 
 
 
dang son 09.09.2013 15:23:40 (permalink)
.
 Thư cho Bạn Viết.
 
 
...
 
 
 
 


đăng sơn.fr

<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.09.2013 15:24:41 bởi dang son >
dang son 20.09.2013 14:16:52 (permalink)
.
 
 
     

     VIẾT
     cho LốiCũTaDìa -




    _____________________________________________________






        Là dân bắc kỳ dốn , bữa nay anh thử viết cho trang của Nhóc theo kiểu người miền tây chất phác .


       Không khó lắm đâu . Để đọc bài này,Nhóc chỉ việc vặn nhạc của Như Quỳnh - nghe bài TiếngHátChimĐaĐa hoặc vớt thêm bài VọngCổBuồn và chạy vào tủ quần áo lục kiếm cái áo bà ba,chơi cái quần lãnh đen ,rồi chỉnh tề ngồi vào bàn giấy nghe anh hò câu  " dọng cổ " kiểu tây âu .




     Chuyện như thế này :



     Anh có người bạn đồng nghiệp rất thân tên là Alain . Nó lật đật đánh rơi bà vợ , và có lúc hay rên rỉ kiểu thất tình,chán đời .

    Cả đời ,nó chỉ lỏm bõm được vài câu tiếng mít ( nói giọng người nam ) :


    - Chào em ,tui thấy em đẹp .


    hoặc :


   - Chào cô, tui đi dìa .


     Mỗi lần nghe bạn phát âm,anh  nín cười vì sợ nó quê,nó buồn .



     Có lần  ngồi sau hè ,buồn buồn rên thê thảm ,anh chơi nó,anh vặn mấy bản nhạc vọng cổ nam bộ . Thấy  nó bó gối ,ngồi im,mặt đực ra một đống .


    - Mày thấy hay không ? Alain !


    - Tao chả hiểu gì ? Bài hát nói về cái gì hả mày ?


    - Họ đang chửi lên đầu mày đó,thằng tây cà nhớt



     Hắn cười - hiền khô :


    - Nè ! Tao chán vợ đầm rồi . Hay bữa nào giới thiệu cho ta một cô nhà quê nam bộ bên mày đi .


   - Mày biết tiếng việt không ?


   - Thì tao sẽ cố gắng học .



     Bạn anh là kẻ có chí hướng cao - Nói là làm - Ít khi xạo ai .


     Anh ghé văn phòng ,thấy trên bàn có cuốn tự điển Pháp Việt ,anh  khoái chí mở vài trang ,thấy nó gạch đít những chữ " Je t'aime - Je t'adrore ( Tui yêu em  - Tui mết em )



     Trời ! Học làm chi ba chữ ấy - ( nặng mình ,nặng mẫy !  )
 
 
 2






      Nó cãi : Không học, gặp em biết đường nào mà nói chứ ?


     Anh nổ :


     - Con gái,đàn bà bên tao thông minh và nhạy cảm lắm ! Họ nhìn ánh mắt và cái bản mặt mày là họ hiểu .


      - Họ có thích nắm tay nhau không,mày ?


     - Tùy . Mới quen  thì không nắm vội .


     - Chứ " nắm " cái gì ?



     Anh nhìn nó,nó nhìn anh - hai cặp mắt có 2 màu khác nhau . Biển xanh trong mắt nó không phải là ánh phù sa miền Cửu Long nơi anh.


    Ý nghĩa của chữ " Nắm " của ta và tây  rất khác nhau . Tâm lý trận cũng khác nhau . Làm sao một gã tây phương có thể hiểu thấu
chữ gọi  " Mình Ơi " khi con nhỏ nắm tay chàng bên bờ sông , chàng kéo vai  nàng nhỏ híu hiu để tựa  đầu mũi lên mái tóc nàng, hít thở mùi gió hè,mùi nắng cháy bên bờ sông và thầm thì : Khi nào lấy anh,anh gọi em là Mình Ơi .



     Mình ơi ,về nấu canh chua
     Anh dià thấy ngọt sau mùa gặt kia

     Mình ơi ,khe khẽ giọng ai
     Bên sông ngồi hát ,nắng đầy bã vai .....





     Làm sao gã tây hiểu được khi cảm nhận hơi ấm của một bàn tay trong bàn tay . Những khu phố sang trọng của hắn không có mùi lúa chín, không có bếp lửa chiều đợi
chồng về nhà . Làm sao gã hiểu được cái ấm cúng khi ngồi trước mặt vợ quanh mâm thức ăn bày dưới sàn gạch ? Tô canh cá lóc,hạt gạo thơm thơm . Gắp cho nàng , gắp cho tôi , chung nhau mặn ngọt,chua cay .




     Làm sao ? Làm thế nào để hoà hợp hai luồng văn hóa ? Gái quê đơn giản lắm - Em không cần chiếc váy ngắn khoe đùi dài . Em không cần một  cái váy dài kiểu dạ hội linh đình .


     Câu  " Mình ơi " không nằm trong một thành phố tráng lệ  có đầy bích chương quảng cáo .



    - Hiểu chưa hỡi thằng tây kia ?


    - Hiểu sơ sơ .   Bữa nào dịch ra dùm tao vài bài hát nam bộ được không ?




      Anh im ru bà rù . Hứa bậy thì có tội .


      Làm sao để dịch cho rõ nghĩa bài " Xin đừng khóc chim đa đa " ?




      Người thành phố xa quê lâu năm như anh
.Ở bên này đánh vật với chữ nghĩa của tây , làm sao ? Làm sao  ?



    Xời ui ui !







    đăng sơn.fr
     
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2013 16:27:08 bởi dang son >
dang son 05.10.2013 22:43:30 (permalink)
.
 
 
 
 
   Ghé Thăm
 
 
 
1.
 
....   CÁNH CỬA




   -------








Sau mỗi cánh cửa đóng chặt là một thế giới riêng biệt !


Biết là như thế,nhưng vẫn ghé thăm . Gõ cửa .


Cửa không nghe, không mở .


   Quay đi ( nhưng nghĩ là sẽ vượt những con dốc và trở lại )  - Thăm .




 

 

 

 
 

 

 
 


 2.

    Dốc  Ngắn -


       ___________________________________


      Buổi xế chiều - Ghé lại thăm nhà anh  sau khi vượt con dốc không cao lắm !


     Gõ cửa một hồi lâu . Hình như nhà anh đã  cúp điện . Nhìn qua kẻ hở thấy còn  nhúm chữ .


     Em cố gắng đọc như sau :



    "   Truyện thật ngắn của Cao Nguyên và các Bạn




Trong nhịp sống hối hả hiện nay,khỏang thời gian ngắn giữa những công việc bề bộn,dường như chúng ta không còn đủ điều kiện để đọc những truyện quá dài , những tiểu thuyết hay trường thiên tiểu thuyết Một Game chơi mới dành cho chúng ta trên những con chữ cũ với cách chơi mới. Từ ngữ nghĩa hiện hình đến ngữ nghĩa ẩn dụ.Tính khái quát của vấn đề rút vào chiều sâu trong từng con chữ , đủ để chúng ta mang theo trên đường từ nhà đến nơi làm việc , chuyển hóa con chữ từ nơi làm việc về nhà,trả nó về trong cuộc sống riêng tư , nghiệm ra một điều : cuộc sống là thế đó.
Thấy nó hay hay từ những điển hình trước đó, CN cũng viết thử xem những gì mình nghĩ ra từ một bất chợt trong sự tiếp xúc hằng ngày và cả trong những ý nghĩ còn ẩn dấu trong mình.
Xin mời các Bạn cùng viết với CN những gì mà ta có thể gởi được cho ta và cho người một chút niềm riêng.
Hy vọng Đề Mục này sẽ gây được thích thú cho Bạn.

Cao Nguyên thân mời, "


 
 
 
. 3 
MỘTMÌNH



_____________________________________________





Cái tựa nằm ở trên không phải là tên bài hát của Lam Phương khi ông cảm thấy cô quạnh  lúc sáng tác .


Đó là cái tựa ở đề mục này,khi em một mình đến gõ cửa nhà  thăm anh .


  Anh đi chốn nào ?


Anh đi một mình hay với hai mình - anh ?


Em vẫn một mình ,ghé thăm anh . Chiều đang mưa ở con dốc nhà anh .




4.

   ĐIỀU KIỆN .





   ______________________________________________




    Khi  anh viết như cách dẫn bài và biện luận :

   " ....  
Trong nhịp sống hối hả hiện nay,khoảng thời gian ngắn giữa những công việc bề bộn,dường như chúng ta không còn đủ điều kiện để đọc những truyện quá dài , những tiểu thuyết hay trường thiên tiểu thuyết
..... "




    Ở một ngày cũ,đọc như thế,em đã nhăn mặt nhíu mày không đồng ý cho lắm .


   Tại sao lại hối hả trong đời sống . Ta đi đâu để về nơi nao,anh ?
Hối hả để có dịp đứng tim ,ngã ngửa và chết ư ?


   Là người học triết,anh biện luận theo một dung cách  hối hả ư ?

   Là một người cầm bút,có khi nào anh hối hả khi suy nghĩ và viết ?


   Em là kẻ cầm bút sau anh nhưng không hối hả khi viết .

Có thể anh sẽ lắc đầu khi nói bên tách trà nóng :

'' Vì em còn trẻ,còn sung sức hơn anh "



    Ở ngày cũ bên một diễn đàn ,trong đề mục Viết Để Làm Gì của em,anh  ghé đến ,viết :


   '' Chúc em khoẻ viết . Anh thì chỉ còn sức để run  "




    No ! No !


   Anh vẫn còn sức viết đó chứ . Em đọc  anh ở đây đó . Đôi lúc, em chép miệng nói với một cô bạn nhà văn :


   " Tôi thèm viết chung với Cao Nguyên về những đề tài của đời sống. Chữ của anh ấy sâu ! "


  Bạn viết cười, nói như nhạo :


   - Đủ sức đấu với anh ấy không ?


    Em  im lặng,suy nghĩ .


    Thế nào  là đủ và không đủ ?   Anh triết lý theo kiểu của anh ở cái thời 70 . 75. Em chỉ là kẻ hậu sinh . Em học luật,học Triết và  đi sau anh khá chậm nhưng ....


  Ngày kia,sau khi viết một bài  về tủ sách có 3 ngăn,anh hỏi em :


  - Trong 3 ngăn sách  Quá Khứ, Hiện Tại và Tương Lai của  anh,em thích ngăn nào nhất ,



   Em hiểu đó là một câu hỏi giăng bẩy của kẻ học thức . Em không dễ gì  rơi vào  " bẫy chữ ngầm " của anh . Em trả lời  là thích cả 3 ngăn .



   Là người viết,chúng ta đã hiểu nhau .



   Bây giờ,nếu anh không trở lại để viết thì em chiếm đất,em viết trong khi chờ đợi sự trở lại của anh






   Em .




    đăng sơn.fr











dang son 14.10.2013 16:21:45 (permalink)
.
 
 
 
THƯ từ Một Nơi Rất Xa .






" Em gái !


Chúng ta biết rõ là thời gian như một dòng sông không ngừng chảy . Dòng sông mang tên thời gian ấy chỉ ngừng khi con người chết đi . Chết hay sống là sự dĩ nhiên của đời sống .


Mà thôi . Sao lại nói về sự tử ly khi ta đang còn nhìn dòng sông đời cho dù dưới một góc cạnh nào đó .


Mấy sáng nay,nơi anh ở đang trở lạnh hơn bình thường ,anh vẫn có thói quen thức dậy rất sớm . Ánh đèn trong góc tường ấm, máy cà phê nhỏ từng giọt thơm thơm ,tiếng piano chạy dài dành cho anh những khoảng thư giãn để tập thể dục ( sáng nào mà không cựa quậy mình mẩy tay chân thì anh thấy thiêu thiếu cái gì đó - làm như không trọn vẹn )



Hôm nay là ngày nghỉ đầu tuần , anh cố gắng làm cho xong mấy thứ giấy tờ lỉnh kỉnh về kế toán trong khung cảnh rất im lìm . Làm cho xong việc khi trời hừng sáng với cái lạnh và hơi sương bên ngoài .


Mở pc rất muộn hơn mọi ngày, thấy cái chủ đề mang tên " LẠNH " của em đã đổi tên tự lúc nào không rõ . Anh ghé vào đọc rất chậm . Đọc lời ghé thăm hỏi của cái cô bạn nhỏ mà anh đã đuà nghịch đặt cho cái tên ngộ nghĩnh là " Tiên Nhỏ " - cho dù cô ta từ 7 năm trước đã không còn nhỏ nhít gì .



Cô tiên nhỏ ấy là một người lớn với cả một tấm lòng nhân ái . Bàn tay cô, những bước chân của cô ấy ngắn nhưng đã đi khắp nơi để săn sóc,an ủi và chia sẻ tình người . Và kể từ lúc ấy,cái tên Tiên Nhỏ đã không rời cô .



Khi cô bạn ấy vào thăm chủ đề của em sau những năm vắng bóng,anh thấy có sự ấm áp của tình thân . Cả em nữa, khi em rời quê hương để đi về hướng cha em và sum họp ... ( anh biết như thế qua những hàng viết của em từ nơi hay có tuyết và những mùa gió lạnh )


Trở lại trang viết của em để đọc và hiểu về cái tình và ý nghĩa của người con dành cho cha mình vào những ngày cha già yếu .


Những chuyến xe buýt,những chặng tàu điện khi mang quà cáp,thức ăn đến viện dưỡng lão là một cái tình,là sự hiếu thảo .


'' Cha ơi . Cha yên tâm . Bên cha luôn có con,có các cháu tề tựu . Tình cha,con nào quên ...."




Anh cám ơn những bài viết về tình cha của em . Anh cũng rất nhớ cha mình . Khi ông mất đi,anh luôn có cái cảm giác rất cô đơn ( Và vì thế,anh thích viết về cha mình ... )



Vài hàng như một bức thư đến từ xa . Anh chia sẻ với em một hơi lạnh,một chút tình đã giữ tình từ chữ viết .



Can đảm em nhé "








đăng sơn.fr

( Mvàtôi )
 
 
dang son 04.12.2013 02:08:02 (permalink)
______________________________________________________________________________________________________
 
 
 
 
 
 




V I Ế T
để giữ lại khoảng khắc của HIỆN TẠI .




__________________________________________________ ______________






Nếu có ai đó hỏi :


- Ông chọn quá khứ hay là hiện tại ?



Tôi suy nghĩ chút đỉnh để trả lời :


- Không chọn gì cả . Chỉ biết là mình đang sống mà thôi .




Chuyện thật dễ hiểu . Khi sống là mình đang ở thì Hiện Tại . Sống là cảm nhận . Khi viết về một điều gì đó là chúng ta đang giữ trọn vẹn một khoảng khắc của sự có mặt của mình .


Vậy thì,tôi viết . Viết từ một bức thư đến từ nơi xa ( Chỗ đang là mùa đông )




* Notice for Use : Để giữ lại thời gian , khi đọc những dòng này,bạn hãy tạm quên mình là ai - Quên tuổi tác và quên cả giới tính của mình .


Mời bạn biến thành một cô bé để đọc thư .






" Thư từ Nơi Xa .







Cô hàng xóm ( bis )



Có lẽ cô ngạc nhiên khi thấy chữ " bis " sau cái tên gọi là hàng xóm . Tôi cũng ngạc nhiên không ít khi gặp lại cô ở một góc viết khác sau những năm tháng lưu lạc .

Hình như cô hay hoài niệm về quá khứ ( thời ấy,đẹp lắm ! Đẹp như một vùng nắng âm ấm rọi trên những trang sách học trò . Đẹp như ngày mình hay ngồi mơ tưởng thành người lớn để tự do kiểu người lớn ...)


Ngày ấy, khi cô chán đọc những trang sách có vẻ triết lý khô khan,cô lò dò vào những trang net để chơi,để đọc .... Và cô rơi vào trang viết của tôi .



Chẳng biết cô đọc gì đó sau đó,cô để lại lời góp ý với câu hỏi quen quen :


- Chào Ông . Có bao giờ ông viết truyện ngắn không ?




Thấy cái tên nick của cô,tôi tức cười : " Cô Hàng Xóm " - Cái tên này là hình như cô nhại lại từ bài " Cô Láng Giềng " ở một bản nhạc xưa .


Câu hỏi của cô làm tôi ngậm ngùi không ít vì nghĩ rằng đã từ lâu,tôi đã không viết truyện ngắn nữa . Tôi có cả trăm lý do riêng để mất đi cái hứng chí ngồi hì hục viết truyện ngắn gửi báo .


Những đam mê nào rồi cũng đến lúc phải chán . Chán những điều ảo tưởng khi xây dựng hình nét cho những nhân vật . Ở ngoài đời,những nhân vật sống mà mình đã và đang thấy là những đoạn bi hài kịch sống động .


Nói thế thôi . Chán viết truyện thì mình tìm truyện để đọc . Và mình đọc đ
ủ thứ lung tung .



1 -



Và từ một lúc ấy,tôi cũng trở thành một độc giả của cô . Khi đọc những nỉ non về một niềm tin vào thượng đế của Cô Hàng Xóm ,có lúc tôi thấy tôi bực mình ,phải nhăn nhó vì có cảm tưởng là cái cô nhóc khó chịu đang là một đứa trẻ chạy theo Chúa để mặc cả và vòi vĩnh ....



Nói thật thì mích lòng như thế này :


Nếu tôi là ông Trời,thì tôi sẽ bảo cô :


- Này Nhóc ! Đừng thắc mắc nữa . Đừng lèo nhèo, ì èo như thế ,ta nhức đầu lắm !



Con bé níu áo :


- Sao lại không chứ ? Chúa có phán rằng " Cứ gõ thì cửa sẽ mở,cứ xin thì sẽ được mà ? "


- Họ viết như thế thôi. Làm sao ta có thể chiều lòng hết thảy mọi người ? Trái đất này đâu chỉ có mình ngươi .



Thế là cô phụng phịu, nước mắt ngắn dài. Lại giận dỗi quay đi .




Có lần,đêm xuống,cô chong đèn ,gõ chữ :


" Có thể tôi đốt sách kinh . Tôi giận chúa rồi . Xin gì cũng chả được "



( Chuyện này thật là động trời ) -

Chúa nghĩ thầm :


- Ơi ! Con gái ơi ! Bộ con đang là một Tần Thủy Hoàng để đốt sách hay sao con ?


Con nhóc h
t mặt,ngang ngạnh :



- Ừa,tui giận,tui đốt đó . Ông làm gì được tui á ?



Chúa ngán ngẩm,lắc đầu ,quay đi để mồi điếu thuốc , hít vài hơi cho nguôi giận . Nó đốt sách ư ? Ta chỉ cho cháy nhiều lắm là vài trang giấy thôi. Rồi lửa tắt .



Ngài ngồi xuống kế bên . Hỏi nhỏ :


- Con đang muốn gì ?


Cô ta muốn nhiều thứ lắm . Sợ kể ra không hết,cô chìa cho chúa một cái danh sách dài như tờ sớ táo quân .


* .......


* ........



------





Trời Phật Thánh Địa Quỷ Thần ơi ơi !


Sao lại có những ước muốn nhiều như thế chứ ? Sao không xin một cây đũa th
n cho được việc ?




Chúa hãi sợ,biến mất .


Cô nhỏ ngồi bệt xuống đất,lòng thòng nước mắt .






2. 


GIẢI PHÁP 





Thưa cô .



Đây là một trong những giải pháp cấp thời .


Nếu không xin được một cây đũa thần, cô hãy chọn một cây bút có màu mực đẹp . Mở những bản nhạc nhẹ nhàng êm dịu để nghe như :


- Tôi Muốn


- Đồng Xanh


- Giấc Mơ Hồng .


- Tình Nhỏ Làm sao Úm


- Tình lớn làm sao quên .....




Sau khi nghe, ực thêm vài ly cà phê loại cực mạnh và ngồi ngay ngắn vào bàn ,ngả bút hý hoáy viết truyện dài ,truyện ngắn .




Sau một thời gian viết lách và tịnh tâm ,biết đâu,chữ nghĩa có thể làm mình vui . Vui như một kho
ng trời xanh ngát,thả những bước chân trên đoạn đường rất đẹp,nhìn ngắm mây trời,ngắm hoa trái nở rộ .... Và biết đâu ,sẽ có một lúc cô buột miệng,chúm chím môi cười .



Khi cười rất tươi, có một ý nghĩ nhẹ nhàng thoáng qua trong đầu rằng : " Tôi cám ơn Trời đã cho tôi có đôi mắt nhìn ngắm cảnh vật, một vòng tay nhân ái,một tấm lòng vị tha . Cám ơn trời đã cho tôi một mái ấm bình dị và bao điều khác mà tôi đang có : " Hiện Tại "





Chúa ơi !


Em nghĩ lại rồi,em không giận ông nữa đâu . Chuyện nhỏ mà . Em sẽ tìm lại cuốn kinh th
ánh đã lỡ tay đốt vài ba trang . Ở một khoảng trống của quyển sách,em sẽ ghi thêm vào hàng tựa truyện mang tên là !



" VIẾT ĐỂ BIẾT MÌNH HẠNH PHÚC " .





Amen .






đăng sơn.fr





" VIẾT ĐỂ BIẾT MÌNH HẠNH PHÚC " .
Écrire ,c'est la vie et le bonheur . ________________________  

.....
 
dang son 06.12.2013 14:47:36 (permalink)
.
 






KHÔNG ĐI TÌM ĐỊNH NGHĨA 
  
  
  
   ... 
  
  
  
  Chào em - người viết . 
  
  
  Đã lâu rồi,tôi không vào những trang viết của em , và thời gian cứ  trôi như dòng sông . 
  
   Vài hôm nay,trở lại dòng sông chữ của em,tôi đọc rất chậm rãi một bài viết của chủ đề " Đôi Dòng " . Đọc và thấy thú vị về sự loay hoay với cái định nghĩa của tình yêu ( một đề tài không đơn giản chút nào và có lắm điều phiền toái oái oăm ) 
  
  
   Tình yêu,tự bản thân nó,đã là một sự mâu thuẩn đến tột cùng . Người ta đã đến gần nó, ngắm nghía ,sờ soạng theo một cách nào đó vào cảm xúc của mình rồi e dè như chạy trốn ,rồi lại có khi ngơ ngẩn,tiếc nuối rồi ngã vào nó ( bị thương nặng hay nhẹ cũng là bị thương ... ) 
  
  
   Ở những dòng viết của em,tôi giữ lại một điều diễn đạt : 
  
  
" ......   
Anh và tôi vẫn cứ song song đi qua cuộc đời này, đôi lúc chúng tôi lại như tình cờ va chạm, lại như cố tình va chạm ở một thời gian nào đó của dòng đời, rồi chúng tôi bật ra xa ..xa lắm ..cứ tưởng đời này là vĩnh viễn quên ….Nhưng ai có biết đâu, một cơn gió mùa hạ thổi ngang, một chiếc lá thu rụng ..một thảm cỏ dù xanh tươi hay vàng úa, rồi mây, rồi nước, rồi tiếng động của muôn vật xung quanh, một bóng xe lướt qua, một giọt mưa bên cửa ...tất cả mọi thứ đó điều như mang hình dáng của anh …….Vạn vật mang hình bóng anh, nhưng bóng anh vẫn biệt tăm trong cõi đời này …..Đêm tôi đưa tay cố chạm lấy vầng trăng ….cứ như chạm, như lại xa ….trăng cũng là anh ..ngôi sao xa tít ấy ..cũng là anh …. 
   
Để rồi giọng cười vang của anh, âm thanh trong tiếng nói của anh ...cả tia mắt nhìn rất sâu , rất dịu dàng …..cả vòng tay, nụ môi rất nhẹ ấy ….tất cả điều không có một bản copy nào cả ...anh ...duy nhất chỉ là anh thôi … 
   
Vậy mà anh lại trùng trùng xa ...còn tôi …? 
 

( DiênVỹ ) 
  
  
      Chữ " copy " làm ngỡ ngàng . Đúng và không đúng từ nỗi mâu thuấn không hợp lý theo những cách nhìn riêng về đề tài Tình Yêu . 
  
     Đúng ở chỗ là mỗi cảm nhận của mỗi người khi được yêu,bị yêu rất khác nhau ( tò mò,háo hức,đau thương,sung sướng ... ) 
  
   Còn về vấn đề sai ư ? 
  
   Có  nhiều người nói : '' Tình yêu nào cũng giống nhau ở sự nhung nhớ khi bắt đầu và chấm dứt bằng những giọt lệ "  hoặc là : " Tình Yêu làm gì có thật vì  là ảo giác  ! " 
  
  
  
         Là một người viết,tôi không muốn lý luận và giải thích lằng nhằng về tình yêu nữa . Nó  ra sao thì mặc xác nó .Tôi để nó yên tịnh trong một gói ( quà ) bọc bằng giấy bao màu hồng,màu xanh cột nơ đỏ . Trên gói quà kinh khủng ấy,tôi cẩn thận gài thêm một tấm thiệp có ghi chữ in màu đỏ : " Warning - Cẩn thận - Bom mong manh - Nổ Chậm - Đừng mở  " 
  
  
  
         Vài hàng thăm chữ của em . 
  
       Tôi chúc em đừng bao giờ mở gói quà có tấm thiệp ác nghiệt như thế . 
  
  
  
  
  
  
     đăng sơn.fr 
  
   ( ThưTừNơiXa ) 
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2013 14:55:40 bởi dang son >
dang son 25.12.2013 19:28:16 (permalink)
.
 
 
 
 

   NGHỊCH CHỮ .

        ( thư ở không xa, chẳng gần )




BuổI  chiều  sửa soạn rơi tối , anh mở máy định viết một bài viết ngắn về Việt Dzũng thì anh nhận được lời thăm hỏi và  lời chúc giáng sinh + năm mới của em .


Ngộ !


Anh hơi ngạc nhiên chút đỉnh khi trả lời em bằng chữ  " ngộ - ngộ !  "

Em phang nhẹ vài cái chấm hỏi, chấm than  :

- Sao kêu là " ngộ " chứ ?  Bộ muà lễ, chúc anh vài câu giáng sinh , năm mới không được sao hả cái ông anh khó tính kia ?


- Ai nói cô là anh khó tính ? Mắc chi mà mất công chúc anh ?

- Úi trời !   Không khó tính sao lại  vào xóa bài viết ở phần góp ý của tui  ?


-  Cấm em xưng Tui . Anh xóa vì em lờ anh . Anh  ghét những kẻ không trả lời khi ai có lòng ghé thăm hỏi .

  - Dị mà nói là không khó tính -  Thấy ghét . Em chưa thấy ai cà chớn như anh . Uh ! Uh !


-   .....


Chẳng bao giờ biết măt mũi em ra sao . Hơi đâu mà anh cãi cọ với em .Chẳng lẽ anh nói chuyện với một con ma người viết chứ ?


Ngày xưa lắc, xưa lơ , anh đọc em ở vài bài viết , anh thấy khó chịu ,anh tò mò xem con nhỏ này viết gì khi kể về những cái vi vu mờ mờ ảo ảo trong những câu chuyện tình không ra tình,thật không ra thật .Bẳng đi một thời gian, em nhảy vào trang viết ở chủ đề  đáng ghét mang tên " Thế Giới Ảo và Tình Thật " của anh,em vi vu vài đường lả lướt ....



Ngộ ! Ngộ !


Ngộ như thế mà ngộ . Ngày khác, thấy em cõng vài bài thơ kiểu  thơ tình cà nháo của anh vào tủ sách thư viện với cái quyền hạn chọn lọc nào đó của em . Em có lòng è cổ vác chữ nặng nề thì anh cám ơn .


Anh cám ơn cho ra vẻ tử tế vì sự nhân đạo ấy và hỏi : em là ai ? Mặt mũi ra sao ( để xem có giống con ma nhỏ nào không ? ) Em trả lời : " Chẳng ai biết em là ai, chẳng ai thấy mặt mũi em ... Chỉ cần biết em là người thích viết ba cái loăng quăng cho đời đỡ buồn mà thôi " .


  Ừ - Thì kệ .


Thời gian trôi, trôi . Em biến mất .


Anh vẫn  thả rong chữ nghĩa chạy chơi như kẻ lang thang .


Cứ thỉnh thoảng, em trở lại, khều khều,cọ quẹt với lời chúc mừng giáng sinh , năm mới .


Chúc anh để làm gì ? Anh có biết ai là ai, em là ai . Nhưng dù sao đi nữa, anh cũng biết cám ơn em trên một dòng chữ .



Một năm lại sắp hết rồi . Anh chẳng có gì để chúc lại em ( và hình như anh ghét sự chúc tụng khách sáo như chúc cái vách tường một bóng, một hình ngây ngây đứng với năm tháng rong rêu ) . Năm nay, lần này,anh phá lệ : anh tặng em chữ " Ngộ " !  Ngộ như thế mà thôi .




  Ngộ mà thấy vui vui . Thôi thì cứ vui .




  đăng sơn.fr


( ViếtĐểCámƠnMộtLờiChúcTừXa )



   
 
.
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.12.2013 19:33:24 bởi dang son >
dang son 12.02.2014 13:01:55 (permalink)
.
 
 
 









thư từ Nơi Xa .





Nhóc ,bé  ! 



   Chú đã có những ngày rất dài . Từ sớm, từ những hàng chữ chi chít trên cuốn agenda ( người ta chỉ có 24 giờ trong ngày mà thôi  - chú biết như thế khi cố gắng đếm nhầm một ngày thành 26 giờ ! )


Đếm để đếm mà thôi . Vì biết là không thể được . Chú không bao giờ yêu thích những người ngáp gió để buồn chán muốn giết thời gian . Thời gian của chú nằm trên những trang nhảy múa trên màn hình pc . Lắm lúc ,chú muốn xóa biến đi cái màn hình của việc làm . Chú muốn ra khỏi bàn giấy , đi dạo như kẻ thảnh thơi . Ở chổ chú  làm việc, có một bờ sông và những băng ghế đá . Có khi để rảnh tâm trí, chú đã thả bộ, ngồi xuống băng ghế, thả ánh mắt trên bờ nước, để tâm hồn mình trống trải  bay lạng trên từng ngọn cây, cành lá, tìm thấy sự dễ chịu  sau những thứ đã làm mình nhăn nhó .



   Có lẽ Nhóc bé cũng đang nhăn nhó khi đọc đoạn trên ... Bé có biết tại sao chú " nhăn " và khó chịu không ?   Khi  cười vui thì người ta đẹp đẽ hơn, thế nhưng .....đời không như là mơ ,đời thực tế vô cùng, thực tế từ những lời nói,lời hứa và cung cách giữ lời để làm việc .


Gã kia hứa đến chụp ảnh làm phóng sự cho  buổi văn nghệ đón xuân ( gã không đến )   Tay nhạc sĩ chơi guitar, saxo hứa đến với ban nhạc, gã lấy cớ để không đến ..... Mụ cựu chủ tiệm ăn giữa đàng bỏ cuộc khi không chạy xin được cái phòng khánh tiết để cùng tổ chức văn nghệ , mụ không đến và kéo bầy bạn không đến dự văn nghệ của những người đã kiên trì tổ chức bằng mọi giá .


  Lòng người vị kỷ là như thế . Chú ngán ngẩm , lắc  đầu khi biết mình không có phép lạ , nhưng dù sao đi nữa, tất cả mọi việc đã suông sẻ cho dù rất mệt . Thêm cả mất tuần giông gió,thêm những giờ khắc làm việc , b
ò về đến nhà là chú quên cả cái thói quen ngắm vườn tược .... Một khoảng vườn ngập nước mưa , những tờ báo, những quyển sách  chưa kịp đọc ....Chú mặc kệ chúng , xong bữa ăn, mặc kệ luôn  chếc xe đạp dựng ở góc vườn , bò vào phòng ngủ, ấn cái cd vào máy và tìm giấc ngủ sớm .....



Trong giấc mơ của chú đã không có tiếng mưa gió của cơn bão rớt ngoài cửa sổ nơi bóng đêm tràn lấp . Hình như chú thấy bé gõ cửa nhà, bé mang đến một quyển sách mang tên " Tình nhỏ làm sao nhớ ? " và mặt bé chù ụ .


Bé hờn trách như ngày nào mới quen :


   - Chú lờ bé rồi ! Chú thật là vô tình .....

  - Ơ hơ hơ !



Như thế thôi . Rồi bé bỏ đi .



Tỉnh dậy, chú pha ly cà phê sữa, nhớ lại lúc bé bỏ đi trong cơn mơ đêm qua . Ừ - Bé ! Có hề gì đâu . Người ta đã lắm lần bỏ rơi chú, chú quen rồi . Bé không thích nói chuyện thân tình với chú nữa thì cũng chẳng sao .


   Bé biết mà , chú có cách an ủi chú kiểu mình ên :



   ( Những cách đó ra  sao ?   )



   Nếu bé tò mò muốn biết thì dễ lắm - Bé sẽ trở lại chỗ này để đọc nhé, bé -    Tất cả những gì ở đời này cũng có thể nằm ở chữ " ChợtNhiên "










    đăng sơn.fr

 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.02.2014 13:05:36 bởi dang son >
dang son 27.02.2014 21:15:03 (permalink)
.
 
 












Có gì là Chợt Nhiên ?

( thư từ Nơi Rất Xa )

__________________________________







Tôi lấy làm lạ vì có người tự nhiên gọi tôi là Thư Đăng Huynh .


Tên này giống trong bộ chưởng kiếm hiệp năm một ngàn chín trăm ... hồi đó . Ngộ ! Bỡ ngỡ không phải là ít . Hình như cô người viết khoái đọc truyện chưởng ?


Tôi biết rõ cái lý do khi cô đặt cho tôi cái tên ngồ ngộ như thế . Vì từ một ngày xưa , bên phố cũ, tôi có đôi lần ghé thăm cô . Sang phố mới, tôi cũng đôi lần ghé thăm cô và hỏi thăm vì nhiều lần đọc những trang viết của cô . Cô viết rất giản dị, đơn sơ và ....có lúc như thầy tu ,có lúc dí dỏm khôi hài .




Cô gọi tôi là gì thì cứ gọi . Nhưng báo cáo với cô là tôi đã thôi việc đèn sách đã lâu với nhiều chứng chỉ dữ dội lắm . Tôi thích nhất là cái chứng chỉ mang tên " Kẻ viết lãng mạn nhất thế giới " .


Nhưng điều nguy hiểm ở cái tôi là tôi rất tham lam , tôi đang học thêm ( chưa xuống núi ) để hy vọng lấy thêm cái master mang danh hiệu " Kẻ viết lãng mạn nhất thế kỷ " ( Bình giảng : Nhất thế kỷ thì ngầu hơn nhất thế giới ! )




Cô người tu hành thân mến .


Đọc những gì cô viết, tôi thấy ngộ với chủ từ mang tên " Nó " của cô . Nó là ai ?



Trong một thể cách của văn chương, tôi ít khi dùng chữ Nó để viết . Ở một người đàn ông là nhân vật,tôi dùng chữ Chàng, Gã , Hắn, Anh ấy ( tùy trường hợp ...) - Ở nhân vật nữ thì cũng tùy, khi ghét gẩm , tôi có thể dùng chữ " Mụ ấy " ,thường thì tôi yêu thích chữ Nàng, Cô ấy - hoặc chữ " Em " nhẹ nhàng .....


Bây giờ, thấy cô thầy tu USA dùng chữ " Nó " nhỏ xíu xiu thì tôi thử phân tích về vai " Nó " xem sao .


Khi Nó viết :


.... " 
Ai ngờ Thư Đăng bắt lấy làm con tin và cảm hứng viết một câu chuyện khác. Nó thấy bất ngờ và có chút thú vị. Vậy cũng tốt thôi...Chuyện đã qua và đã hết thời gian tính vì nó đã thua và đã bỏ chạy. Nó đặt tên nhân vật là Mộng Chân và người kia là Thần Quân để viết một câu chuyện tiếp về sự chiến đấu của nó khi ông ta ngỏ lời Y-Ê-U ở một buổi nọ...

Nó đã dùng lý lẽ để đáp lại mặc dù nó công nhận là cũng có yêu ông ấy. Nhưng nó nói là nó yêu cái đẹp trong cung cách của ông thôi. Còn cái tình cảm giữa ông và nó có một giới hạn không thể vượt qua được. 
Giới hạn đó là Cái Đẹp.

Cho nên nó thấy rõ Đẹp và Xấu chỉ là một đường tơ kẻ tóc. ... "




Có 3 điều có thể tìm thấy ở triết học là : Cuộc Đời ( sống ) Thân Phận -Tâm Trạng ( buồn vui,thương ghét )


Với chủ từ tên " Nó " ở bài viết , khi Nó cố chiến đấu với chữ Y Ê U , Nó bỏ chạy để cảm thấy cái ĐẸP mong manh trừu tượng . Khi chạy mất dep như thế, Nó tự biện hộ bằng câu :" Nhưng nó nói là nó yêu cái đẹp trong cung cách của ông thôi. Còn cái tình cảm giữa ông và nó có một giới hạn không thể vượt qua được ". 



Nói nhu thế là con nhỏ tên Nó ấy bị ảnh hưởng nặng nề của môn phái Romantisme từ thế kỷ thứ 18 rồi . để mà yêu kiểu để đó, để dành theo tình chỉ Đẹp khi còn dang dở .


( Lý luận từ cách suy nghĩ này khó mà đúng vững ở thời bây giờ )...




Thôi thì cũng đành .Nó không dám nhận tình yêu của cái ông kia - Kệ Nó. Một ngày kia thấy mình trống rỗng thì vác gạo lên núi tu hành và quên cõi trần gian .....



Ở trên cảnh vật yên tĩnh . Không khí trong lành để hít thở vận công....Bìết đâu có ngày trở thành một nhà văn nổi tiếng để viết về Tình Yêu ...



Tôi chúc em sớm đắc đạo .








đăng sơn.fr
 
dang son 14.03.2014 16:17:04 (permalink)
.
 



ThưTừNơiXa
Cho người bạn Viết .




________________________________________________










VẬY
thì VẬY ĐI NGHE .






Ngày hôm nọ, ghé thăm trang của Hắn, thấy hắn viết lách kiểu dài hơi .


Hắn đổi tên là Nâu và khi đọc xong, giữ lại ở hắn vài điều :









1 -

... " Nâu chào thầy thì bỗng dưng ông ngưng nói chuyện và khen Nâu hôm nay trông đẹp hẳn ra, vài tháng nữa là làm khổ bao người cho coi.

Nâu nói Nâu là tác phẩm do thầy tạc từ từ mà thành đó. Nâu cũng mong sẽ tìm lại được hình ảnh ngày xưa chứ ba năm nay 
Nâu chán nhìn mình trong gương quá!. Có điều nếu được như thầy nói, Nâu chỉ mong đừng ai khổ vì bà già này. Chỉ mong Nâu
đừng khổ vì ông già nào là mừng rồi...

Thầy tôi nói thì ai khổ cứ để họ họ khổ cho họ làm thơ hay...ông thầy này ác nghe, nếu ổng là con gái chắc sẽ kênh kiệu ai mà chịu nổi...."







2-





"

Trở lại chuyện con chim nâu sáng nay nó lại gõ mỏ mãi vào bóng nó trong gương. Nâu đoán là là 
chim mái vì nó tròn trịa và chắc nó là chim lẻ bạn vì nó trông thuộc loại sồn sồn. Có lẽ con chim trống 
đã chết vì bệnh già rồi nên nó đi tìm trong miếng gương bằng thiết sáng bóng. 

Nâu kéo những cái ghế ra xa khỏi cái lò thiết đó để chim không còn chỗ đứng nữa. Con chim bay lên rào, 
nhìn xuống cái lò một lát rồi cũng bay đi vì Nâu cứ đứng tập HN quơ chân quơ tay hoài và nhất là khi tập 
với cái ống nước sắt dài và nặng thì chim tưởng dùng để đuổi nó nên vỗ đôi cánh với thân hình nặng nề bay đi. "






3 -



" Có điều mỗi khi nhớ đến lời của hai ông bà mục sư nhắc nhở trên đài: Con người ta có tính quên ơn và phản loạn 
thì Nâu lại lo âu và sợ lời phân tích tâm lý đó nói về mình. Chỗ này phải nhờ thêm anh Thư Đăng phân tích vì nghề của chàng mà... "




*


Cô Nâu đã có lòng lôi tôi vào cuộc thì tôi xin trả lời cô như sau :


- Không dám làm cái màn " phân tích " cô đâu . Lỡ có gì thì đổ nợ vì người ta nói đàn bà là một sinh vật kinh khủng ở phần phức tạp .


Nghĩ ngợi, lẩm cẩm yêu ái, tương tư cho đã đời ( thí dụ chôm tấm hình kẻ kia bỏ bóp làm bùa để chống chọi và đứng vững ... ) Rồi đến cái chuyển thủ thỉ tâm tình với bà chị là sẽ chạy trốn ánh mắt cái ông kia ( sợ tai nạn dập tim ) . Hắn viết là sẽ cõng theo kinh Phật, kinh Thánh để giảng giải cho gã cụt hứng " Y Ê U " .....


Vì thế, nên tu tâm, tu hành, làm vườn và ra đường thì cứ nhắm chặt mắt để khỏi đánh rơi quả tim .



Kệ Hắn, hắn muốn gì thì viết . Chỉ bết là Ông Thầy đó rất ác tâm khi xúi : " Ai khổ cứ để họ họ khổ cho họ làm thơ hay " Tôi đồng ý với cô Nâu là Ông ấy quá ác ! ( Đâu phải là cứ thất tình, đau khổ thì mới làm thơ hay ? )




Nhảy sang đoạn thứ 2 , đọc chuyện chú chim sồn sồn thì biết Hắn có lòng nhân từ . Đọc thấy hiền ! Cám ơn lòng tốt của cô .



Còn đoạn mà cô Nâu nói : 

" Có điều mỗi khi nhớ đến lời của hai ông bà mục sư nhắc nhở trên đài : Con người ta có tính quên ơn và phản loạn 
thì Nâu lại lo âu và sợ lời phân tích tâm lý đó nói về mình. Chỗ này phải nhờ thêm anh Thư Đăng phân tích vì nghề của chàng mà... "


Tôi đọc mà không hiểu rõ là tại sao cô lo âu và sợ lời phân tích ấy nói về mình ? Thấy cô tu tâm, cô hiền lành mà . Tôi không dám nghĩ là cô đã gây thương tích, hành hung làm đổ máu nhiều người hay là đã vác súng đi cướp nhà băng, kéo bè băng đảng Mafia ..... nên bây giờ hay lo âu vớ vẩn ....


Đó là những điều tôi đọc ké ở những gì cô nhỏ to tâm tình . Tôi không dại gì mà phân tích tâm lý một người sắp đắc đạo để khỏi nhỡ tay gây thương tích cho nhữngông " già " có lòng ngắm nghé cô.



Vậy thì cứ điềm nhiên mà vậy đi nghe .



Chúc cô vui, ăn ngủ tốt, thở tốt và cho tôi gửi lời thăm cậu em có trái tim nhân ái của cô .


Amen !


đăng sơn.fr




 
 
 
 
 
dang son 18.04.2014 06:45:55 (permalink)
.
 
 
Quà bằng chữ
......






Thư cho một Cô Nhỏ .





Một ngày của chú đã rất dài . Sau bữa ăn muộn màng, chú còn ít sức để nghe nhạc nhẹ kiểu Jazz Blues và đọc vài bài ở đây đó, và chú rơi mắt vào tựa đề mang tên : " Nhỏ và những mảnh ghép thời gian " < PhongPhong < 



Cháu đã bắt đầu đoạn văn tự bút bằng chữ và con số 16 tuổi ! Tuổi này đẹp vô ngần . Đẹp như trăng tròn 16 ở những bài thơ dịu dàng ( Chú ghét làm thơ ) Sau 16 là 18 để nghĩ lại câu nói ngày ấy với bạn bè . Và bây giờ thì cháu có 23 tuổi để viết câu : " Ếch Ngồi Đáy Giếng "




Cháu Nhỏ, chú buồn cười vì ngày xưa chú cũng có y cái ý nghĩ ẾchNgồiĐáyGiếng ấy .


Đọc xong những gì cháu đã viết với chủ từ mang tên " Nhỏ ", chú có ý tưởng để tặng cháu một hộp quà có cột nơ màu hồng thẫm , Nhỏ chỉ cần nhận quà và mở cái hộp thì thấy một con Ếch .



Con ếch ấy là chú với hiện thân là chữ với câu chuyện kể :


" Đó là một con ếch đã coi trời bằng vung và rất kiêu ngạo . Nó kiêu ngạo vì nó còn quá trẻ để nghĩ rằng không ai có thể hơn nó .

Con ếch nhỏ tí ti kiêu căng tự phụ vì đã có lắm kẻ khen nó bằng những câu chữ diễm lệ, nó nghêng ngang giữa đám bạn bè, nó đi học vẽ chân dung và nó nổi cơn tự ái , mích lòng khi cô người yêu đầu đời vô tình đưa cho nó xem tấm ảnh chân dung mà cô đã vẽ bằng bút chì kiểu đen trắng . Con Ếch đã tái xanh mặt và sưng mặt để giận cô ấy mất 3, 4 ngày .



Có những ngày, Ếch làm bảnh, nhảy vào trường Trưng Vương và biểu diễn trò duyên dáng ăn nói vặt vĩnh và nó tự hào là cái nam châm thu hút những tà áo trắng .



Đó là những ngày quá đẹp, quá rực rỡ và đời sống quay con ếch ấy sang một hướng khác hơn khi cha nó mất . Nó vừa học, vừa ra đời để nhận thức rằng cái khoảng bầu trời xanh kia chỉ là một phần quá bé nhỏ trức vũ trụ ( Trong vũ trụ có con người và lòng người ... )


Ếch nhỏ đã phải quỳ xuống giữa hai khẩu súng dí vào màng tang ở giữa chợ vì cái tội để tóc hơi quá tai và không cài nút áo chemise . Họ, có súng . Họ là công an nên có quyền hành và ếch bị họ vác về đồn để nghe giảng đời và nếm câu " ta có sức mạnh và quyền lực khi ta có khẩu súng "


Ếch lì - Ếch không khóc vì đã hết nước mắt khóc cho cái chết của cha nó . Và Ếch nếm thêm những tủi nhục, những trắc trở khác của đời sống thường trực : - Làm sao giữ được bình tĩnh khi đứng giữa lằn đạn của trận đấu súng giữa cảnh sát và hai tên cướp giật . Hai tên gian tà ngã xuống lề đường sau khi chỉa súng vào mặt Ếch khi ếch vừa trờ xe đến với mẹ của nó . Và đã thoát chết .



Ếch đã học cách lạng xe gắn máy chở mẹ để thoát khỏi bọn gian truy đuổi đàng sau ở một đêm khuya từ SàiGòn ra đến Chợ Lớn .....


Và từ đó, Ếch hết dám hợm mình để tự phụ .



Bây giờ, Ếch trở thành đàn ông, Ếch nhìn những đứa con đã truởng thành, lắm khi Ếch chẳng biết nói gì với 2 con ếch đực cũng đang tưởng bở là chúng ngon lành lắm ....



Mà thôi - Đời sống là những bài học . Nếu biết dùng chữ thì viết để ghi lại và không quên điều mình đã học .



Món quà này mà chú gửi cho cháu bé chỉ là món quà nhỏ thôi .


Cho chú gửi lời thăm con ếch màu hồng trong tâm hồn đẹp của Nhỏ .



Chú -




đăng sơn.fr






Read more: http://viptruyen.vn/@forum/f37/viet-cho-viptruyen-vn-3173-9.html#ixzz2zBcm7scg
 
 
 
 
dang son 28.04.2014 12:37:25 (permalink)
.
 
 
 
 
 
* Thư gửi Một NGÓN TAY ÚT..... .














      Để dịu dàng thì anh viết như sau :





      Nói và Viết cho Ngón Tay Út .





     Em !









 Có những lúc, để  làm dịu đi đời sống, anh thèm viết rất nhẹ nhàng, thèm viết rất ngọt như thế này - Em uống cái gì đi, rồi thong thả đọc, em nhé  :







" ...

   Ở một bàn tay,anh thích nhất là ngón tay út vì hình ảnh xíu xiu, nhỏ nhắn .

Ngón út của hai bàn tay rất vô tội và không bao giờ dữ dằn , khốc liệt như ngón tay tr và ngón cái ( Hai ngón ấy dữ dội khi cầm bút để viết và có khi buông ra những lời chua cay hung hiểm ... )

..









Anh đã sống, đã đi rất nhiều chặng đường đời và đường viết .



   Cũng như Em - Anh đã nhìn thấy và gặp nhiều hạng người giả dạng khi ẩn nấp dưới một bóng dáng, một màu sắc nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, họ lộ nguyên hình qua một phong thái khi cầm bút hoặc  dùng ngón tay bạo tàn gõ phím chữ .



 Ảo dạng và ảo hình ở đâu cũng có . Công thức của nó như sau :

- Dùng một chỗ đứng làm vị thế của quyền lực ( Cho mình cái quyền hạn để được

tung hô và thỏa mãn sự tự ái cá nhân rất quan trọng )





 S nhầm lẫn là đã pha trộn m học thức và  mớ nguyên tắc theo một cung cách để tạm chứng tỏ quyền lực sau khi được ca ngợi !



 Qua những hình ảnh có chất khoe khoang, tự sướng của họ, anh thấy buồn cười và quay đi cho dù ở gần họ vẫn còn một vài người đã làm anh quý mến qua cách giao tế của sự tế nhị 




....







 Nhưng thôi - Khi ta hiểu thì ta không nên giữ lại hình ảnh đầy ảo  hình của họ, cho dù họ  có là tài tử, là bà hoàng đi nữa thì cũng thế mà thôi ( Khi những ánh đèn tắt ngúm đi, thì cái bóng ảo cũng sẽ biến mất vào bóng đêm của tận cùng hoang tưởng )









  Vì thế, anh tìm ngón tay Út của em để dịu đi những chua cay , những th quyền lực không tưởng và phù du ấy .









 Út ơi !









 Út hiểu mà . Khi viết,anh viết bằng một thứ cảm giác an lành dưới ngọn đèn tỏa ánh sáng dịu và êm lắm .

    Ở những notes nhạc thênh thang, anh dùng ngón tay út của em để vẽ lên hình ảnh của sự cảm nhận khi ở bên cạnh nhau .

     Ngón tay Út của em sẽ không bao giờ biết bè phái, phe đảng là gì ?

   Ngón út không cần được ca tụng để hả hê phút chốc .





  Khi cầm tay lái để lái xe trên một con đường ngập ánh sáng, những ngón tay của hai bàn tay ấy nằm cạnh nhau, hai ngón út nhẹ nhàng ở cách nhau bằng một khỏang  rất ngắn, đủ chỗ để anh xen vào giữa với tất cả nỗi dịu êm cần thiết nơi em, nơi anh .









      Bất cứ ở đâu . Nếu mỗi ln em nghĩ đến anh, anh hiện diện - Chỉ vì một lý do duy nhất mà thôi - Anh để cho em đoán ở trong cái ngoặc đóng mở dưới đây :

 ( ......  )







 Và anh nghĩ là em có thể dùng 2 ngón út đẹp xíu xiu của em để mở ra  và xem anh viết gì ?









 Út ơi ơi !

 Chỉ mình Út hiểu mà thôi .













 ...

 đăng sơn.fr




 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.04.2014 13:17:20 bởi dang son >
dang son 09.06.2014 16:34:07 (permalink)
.
 
 


Không
phải
làdễ.








___________________________







Có cái thú là khi dùng thì giờ viết bài ( đi tìm ý tưởng ) thì vặn nhạc ở bộ nhớ của máy vi tính , để nhạc lả lướt với những cung điệu và giọng hát nỉ non .



Ngày kia, một người bạn rất mê say âm nhạc ghé nghỉ hè, viếng cảnh ,ở trọ tại nhà, anh chàng móc hành lý ra Cục Bộ Nhớ đen thui cỡ bàn tay và tải vào máy tôi để tặng hơn 6000 bản nhạc lỉnh kỉnh, linh tinh .


Chàng ta dặn :

- Em cứ tải hết vào máy, bản nào nghe không thích thì anh cứ việc xóa .




Ừa - Ừa .



Mê âm nhạc, khó tính với chất giọng ca sĩ theo một chiều hướng thưởng ngoạn riêng, có những giọng hát mà không thể nào chấp nhận để lọt tai vì quá lè nhè hoặc hát mà cứ rống lên như bị ai dí dao thọt tiết . Chịu khó vừa viết bài vừa nghe cho có cái gọi là thưởng thức .


Có khi phải ngừng phím chữ để nhăn mặt vài cơn . Vì sao nhăn ?



Ca sĩ hát trực tiếp trên sân khấu rất khác khi thu âm ở phòng ghi âm ( đã đành thế ! ) nhưng hát có hồn, có mượt mà hay không là chuyện cần đặt lại vấn đề . Những ngón tay nhấp trên con chuột để tì xóa những tiếng hát xanh xao, chát lè ấy đã xóa thì không tiếc nữa .


Xóa - Xóa - Hoặc nhẩy qua bài khác .




....




Sáng muà hạ - đang có hứng với những ngón tay bay trên dàn phím chữ .. A - B - C - D .....



Ngón tay nhảy đến chữ PD . Nghe lại, tìm lại những bài tình ca . Gặp giọng cô ca sĩ chát lè hát bài " Ở Bên Nhà " . Lắng thở nghe ca từ . Buồn bã đến tột cùng vì lời ca thấm thía .


Nghe lại 3 lần bài hát , lại nghĩ đến tâm trạng của kẻ sáng tác và chiều hướng thay lòng của họ . 






Buồn !












đăng sơn.fr




 



Read more: http://viptruyen.vn/@forum/f61/chot-nhien-4722-5.html#ixzz3482UioNk
 
 
 
Thay đổi trang: << < 131415 > >> | Trang 15 của 18 trang, bài viết từ 211 đến 225 trên tổng số 268 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9