VIẾT CHO NGƯỜI KHÔNG CÒN LÀ CÔ BÉ. " Đáng lẽ khi viết những dòng chữ này,anh gọi em là Bé.Một cô bé như anh hay gọi các cô nhỏ khác là Nhỏ,là Bé.
Đừng ngạc nhiên khi anh vào thẳng vấn đề ( Người đời hay nói : Mấy gã Bắc Kỳ hay đi lòng vòng trước khi vào đề ! )
Cũng đừng kinh ngạc khi anh có cái quyết định RÚT lại chữ BÉ của em. Dễ hiểu thôi. Vì em đã quá lém lỉnh,đã quá dã man,bạo tàn,khốc liệt vơí cái lòng tốt đã đập anh bằng chữ của em.
Anh vẫn còn nhớ có lần em nói :
- Bé thấy anh làm thơ " Loạn " quá ! Càng ngày càng loạn xà ngầu.
- Thế nào là Loạn ?
- Là không giống ai. Thơ gì mà quá bạo !
Tại sao anh phải viết và diễn đạt giống những người khác,em ?
Anh cãi và lý luận.Em chẳng chịu thua :
- Bé thấy bài của anh chỉ có toàn là sự góp ý của phái nữ.Phái nam không thèm đọc anh....
- Tại sao ?!
- Tại ba cái nhảm nhí,lăng nhăng của anh.
- Anh phải làm sao ?
- Thì ngừng ba cái bài thơ ướt át như thế lại.
Anh ức lắm để đặt cho em cái tên là Bé Gấu. Vì em " gấu " không thể nào chịu được.
Gấu !
Ở em,anh thấy có nhiều điều lạ.Em thích sự chống đối và em có khả năng sáng chế ra nhũng điều làm anh bực mình phải nhăn nhó.Hình như trời sinh em ra đời với một bản tính rất mạnh và thích chế ngự đối phương sau khi đã châm chọc để họ lòi ra những cái xấu của mình.
Anh đã thử đặt cho em vài câu hỏi để em điền vào chỗ trống.
- Em không phải là bệnh nhân của anh.Đừng méo mó nghề nghiệp.
....
Gấu !
Những cái chống đối của em còn dài,còn nhiều.
Anh biết em hiểu vì sao . Viết đến đây thì bà nhà của anh gõ cửa réo đi chợ.
Anh tuân lệnh tạm ngừng viết.
đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.02.2012 23:43:57 bởi dang son >