40.
ĐỂ BẮT ĐẦU MỘT BUỔI SÁNG. 1.
Để bắt đầu cho một buổi sáng,ta làm gì ? Và ta nghĩ gì khi vừa mở mắt rời chăn chiếu ?
Mỗi người có một cách thức riêng.Phải vậy không ?
Chú thì vẫn thế.Tà tà.Không vội vàng hấp tấp.
Vừa mở cửa nhìn ra vườn thì dã nghe tiếng mưa.Róc rách,rủ rỉ.Mưa bụi thôi.Nhẹ lắm.Lũ chim không ríu rít như mọi ngày.Trời còn mờ tối và hơi se lạnh.Chú bật đèn bếp,mở máy pha cà phê.Nhìn cái tên hiệu của gói cà phê xay với cái tên Grand- Mère ( Bà Nội - Ngoại ),chú chợt nghĩ đến bà nội thân yêu của chú.Bà nội đã chầu trời mấy năm trước.
Ngồi vào bàn ăn,bấm nút radio mở đài Fm nghe nhạc,chú nghĩ nhiều đến
" Chuyện Tình " giữa bà Nội và chú.
" Ngày ấy, chú chân ướt chân ráo vừa qua đất tây.Bà là người bà,người mẹ tuyệt hảo.Chú ví bà như một bà tiên.Bà không có cây đũa thần để làm mấy cái chuyện phép lạ vớ vẩn ( như trong truyện cổ tích ).Bà làm phép lạ với trái tim nhân ái của bà.Vì bà đã bỏ tiền dành dụm mua 7 cái vé máy bay của Air France khi bảo lãnh cho gia đình chú sang Pháp.
Từ đó,mỗi lần chú đến thăm bà ở căn hộ thơm tho xinh xắn có nhiều chậu cây của bà. Ngồi yên ả,nghe bà kể chuyện đời xưa rồi bà hay hỏi :
- Tối nay ngủ lại với bà nhé.Bà làm nhiều món ngon cho cháu ăn.Xem ti vi với bà...
Chú ôm lấy vai bà nội,hôn lên đôi mắt dịu dàng và cầm lấy bàn tay nhỏ của bà để có thể nói :
- Bà yên chí.Cháu có nhiều thì giờ.Cháu ở lại với bà.
Bà cười tươi.Bà chậm chạp đi về cái tủ có bộ đĩa hát từ năm "1900... lâu lắm " của bà.Chú lại đưọc nghe Edith Piaf hát bài La Vie En Rose và cậu Claude François hát Un chanteur mal aimé....
Bố mẹ tôi ơi ! Ông bà nội ngoại ơi..Toàn là những tiếng hát và những bản nhạc mà chú không mấy thích.Trong khi nhạc thong thả rì rè nhả tiếng,bà thong thả kể chuyện cổ tích của những ngày nắng đẹp cho chú nghe.Bà nói về cậu Bébé con trưởng của bà.Cậu ấy dễ yêu,có tinh thần trách nhiệm cao,có hiếu thảo và cậu Bébé ấy là cha của chú.
Sau khi kể về những đặc tính như thế của cậu Bébé con cả,bà dịu dàng nghiêng mắt nhìn cậu bébé cháu trai đích tôn.Bà nhỏ nhẹ :
- Cháu cũng giống bố cháu y hệt.Từ hình dáng,từ cách ăn nói.
Nói xong,bà khóc.Khóc vì nhớ con đã mất sớm.
Chú lại gần bà,quỳ xuống chân bà :
- Bà ơi ! Đừng buồn nữa.Cháu không phải là bố cháu nhưng.....
Chú đã không thể nào nói gì sau chữ Nhưng thảm hại như thế.Đôi khi chẳng có ngôn từ nào để có thể diễn đạt cho đúng tâm trạng.Chú giữ sự yên lặng ở hơi ấm truyền từ bàn tay của bà.
Bà tiên của chú làm món ăn ngon lắm.Bà ăn ít vì bà mải nhìn chú ngon miệng.Bà cháu cứ ríu rít bên nhau như thế cho đến hết chiều.Bà và chú nằm cạnh nhau xem truyền hình cho đến khi bà về giường của bà.Bà đắp tấm chăn lên người cậu bébé yêu quý của bà. " Ngủ ngon ,cháu nhé - Mai chúng mình dắt nhau ra chợ.Bà cần mua vài thứ hàng "
Chú đã có những ngày thần tiên như thế.Và chú đã sung sưóng được biến thân làm một lúc hai con người trong tâm hồn của bà nội.Bố chú và chú.
Khi chú ngồi viết những hàng chữ này thì trời vẫn nhả cơn mưa.Chú đang viết bằng những giọt lệ nóng khi chú nghĩ đến bà tiên dịu hiền ấy đã rời xa chú.Những vĩnh viễn, bà tiên vẫn là một bà tiên tuyệt vời mà chú đã may mắn có được.
2.
Bây giờ chú kể cho Bé nghe những chuyện khác.
Ngày hôm qua,chú có hai điều vui và buồn :
Chiều muộn,đi làm về.Chú có thói quen mở máy đọc bài và viết bài...
Chú nhận được một cái mail báo là : " Ct.Ly đã gởi cho bạn thư riêng từ Viêt Nam Thư Quán - Thư Viện Online vào lúc.... "
Vậy ư ? Chẳng biết cái tên lạ lùng Ct.Ly ấy là con trai hay con gái ? Chỉ biết là một trong những người ở trong ban điều hành của Web .Sau này thì chú biết nàng là con gái ! Nàng báo cho chú biết là đã thảy một số bài vở của chú để lập thành một Tuyển Tập Truyện Ngắn dưới tên chú ở Thư Viện.
Đã từ mấy tuần trước,nhà văn đàn anh tên Ngụy Xưa đã có ý ấy và báo cho chú biết.Việc chọn lựa bài và tống vào thư viện là do toàn quyền sinh sát của Ct Ly ...
Mở đề mục của thư viện,chú chẳng biết phải nghĩ gì nữa. Có một niềm vui nhẹ nhàng nào đó ở trong đầu.Bềnh bồng như mây bay.Chú tìm được lại cái cảm giác của ngày vừa 16 tuổi với bài thơ đăng trên tạp chí Thiếu Nhi do Nhật Tiến chủ trương.Cái cảm giác thấy đôi mắt bố chú hỏi chú :
- Bố không nghĩ là con viết bài gửi báo.Con đã viết khi nào ?
Và từ đó,chú tiếp tục viết.Viết như một thử thách với chính mình. Làm sao để vượt qua những hàng rào chọn lọc của những ban biên tập ? Làm sao để không buồn bã khi có những toà báo không trả lời và đăng bài một khi bản thảo của mình đã nằm trong cái xọt rác ?
Thời gian trôi. Trôi ....
Và chú đã đủ lì lợm để không còn thấy ấm ức buồn phiền nữa .
Đó là điều vui khi nhận được một tin vui.
Bây giờ là điều buồn.Bé có muốn nghe không ?
Chú nhận được một cái mail của cô bạn thân.Cô ấy viết :
" Nđs viết bài ở net là để tán tỉnh những cô bé.....- Hắn ta có những cái lảm nhảm... " Chú cáu kỉnh lắm ! Bình thường ,ở ngoài đời thì chú nổi dóa ngay khi có người nở lòng cáo buột chú điều mà chú không hề có ý tuởng và hành động.
Chú viết câu trả lời cho cái người đẹp nhưng " dã man " ấy như sau :
- Em có đoán được cái phản ứng của anh ra sao sau lời cáo buột của em ?
Và chú phản pháo ngay lập tức với nguyên văn như sau :
-
Hãy đoán xem ,anh nói gì với em : ( .......................... ) Bé biết không ? Cô bạn ấy tàn bạo lắm,cô có ý nói chú đang ve vản một cô bé đã vào viết cho chú ở vài chủ đề.( Vì chú có cái tật hay gọi những cô nhỏ bằng " Bé ".
Thiện tai ! Thiện tai !
Điệu này thì chú sẽ phải xem lại toàn bộ những bài viết của chú từ những Web,từ những diễn đàn từ xưa đến nay.
Đọc lại,xem lại như một cách thức xét mình.Hỏi lại mình thêm một lần nữa :
- Hắn viết gì ? Diễn tải điều gì ? Hắn có một tư tưởng như thế nào để có thể truờng kỳ viết ?
...
Mưa vẫn rơi đều.
Cái dĩa nhạc của chú vẫn quay đều.Chú đang nghĩ đến một đề tài về sự suy nghĩ và cách viết ở một chủ đề mà chú hằng yêu thích : " Viết Để Làm Gì ? và viết thêm điều gì ? "
Chú ngừng viết với những ngón tay đã mỏi ở đây.
Chúc chú và bé được vui.Và nhất là cho chú.Chú phải biết giữ mình khi viết.
đăng sơn.fr