THƯ TỪ NƠI XA - đăng sơn.fr
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 18 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 268 bài trong đề mục
dang son 12.12.2011 00:37:54 (permalink)


_______


@ - Cám ơn MPN đã ghé thăm.

nđs.
dang son 12.12.2011 01:07:12 (permalink)


..






VIẾT CHO MỘT NGƯỜI EM RẤT THÂN
và rất xa....




_____________________





Em thân mến !




Thời gian trôi nhanh.Đã từ lâu,anh chẳng còn thấy bóng dáng và chữ viết của em trên các diễn đàn ở đây đó.

Thời gian vô tình như nước trôi dưới chân cầu nhưng trong anh,thời gian không hề có hiệu lực để làm mất đi trí nhớ và kỷ niệm khi em đến vơí anh qua những bài viết ,nhất là những lời góp ý chân thành của em.

Và từ đó,anh em mình hoá ra thân thiết vơí nhau.Ở em,anh có sự trân trọng.Vì có những điều thật tình đến từ em.
Từ những lá thư riêng em đã viết cho anh từ một nơí xa,nơi anh đã bùi ngùi bước chân đi để có một chủ đề mang tên : Chợt Nhiên Nhớ Nắng Saigon. Nắng Saigon gay gắt từ một sân trường thưở nhỏ,nắng Saigon đã làm anh say sẩm.

Trong những bài viết về xã hội,về tâm tình của em,anh nhận thức được giá trị của sự suy nghĩ và một niềm chân thành.Em đã không lợi dụng câu chữ hoa mỹ,em đã không ảo tính hoá cách viết của em theo một cái nghĩa nào đó của văn chương hoa dạng.

Chúng ta đã rất yêu thích những điều bình thường và rất bình dị.Câu viết của em đã nhắc anh đến những dòng sông,những đám lục bình trôi ở những buổi trưa hè ngày xưa.Qua những lời viết tâm sự,anh cảm thấy em rất sâu sắc khi kể về tình cha con,tình con cái vơí trách nhiệm và bổn phận.

Anh đã đọc rất kỹ và cảm nhận được nỗi băn khoăn của em trong khi chờ đợi cái tờ giấy xuất cảnh để sẽ sống ở xứ người như anh .Em đã hỏi anh về phong thổ ,về văn hoá và cách thức hội nhập vơí xứ người.Và có lúc em đã tâm tình vơí anh về những mối tình ảo ,về những kẻ không đủ tấm lòng chân thật để lợi dụng,vẽ vời hư ảo.


Ngày qua ngày,vì những bận rộn quá thể của đời sống riêng,chúng ta đã mất liên lạc vơí nhau.Cái địa chỉ email của em cũng đã bị thiêu huỷ sau bao lần anh bị trục trặc vì vi trùng tấn công máy để mất toàn bộ hồ sơ.Anh đã sơ hở không giữ lại địa chỉ của em và từ đó,mỗi người một phương.


Chiều hôm nay,ngồi mở lại những bài viết cũ,anh chạm mắt vào những bài viết,những lời góp ý của em trong những chủ đề cũ.Lòng bồi hồi và đã tự trách móc mình.


Em gái thân !

Anh nghĩ và hy vọng có một ngày rảnh rỗi,em lại trở về chỗ cũ,chỗ có những bài viết của chúng ta và bạn hữu ( những người bạn không ảo dạng,ảo hình để còn xứng đáng có cái tên gọi là Bạn ) ,em sẽ đọc những dòng chữ này và vào viết cho anh vài chữ. ( Chữ nghĩa chân thật có thể làm ấm lòng ) .


Ở cái thế giới Net này,anh đã có nhiều điều thất vọng đối vơí những người đã tự hào là mình biết viết,biết đọc và biết cảm nhận.Nhưng ôi thôi ! Anh có cái cảm giác về những điều họ viết là không thật.Viết để viết,để thử làm đẹp câu viết.Ôi !


Từ bao lâu nay,anh vẫn thầm phục cái thật - không Ảo - của em qua cái tên rất thuỷ chung mà em đã giữ dù viết trên bất cứ diễn đàn nào.Điều này chứng tỏ em có đủ bản lãnh để giữ em được là em và em hãnh diện vơí cái bút hiệu đã chọn.

Em gái !


Anh ngừng ở những dòng cuối.Vì nghĩ viết đến đây đã đủ.

Chúc em an mạnh trên bước đường đời và đường viết.Và chúc em mãi mãi là em.




đăng sơn.fr
( to Songngan )
dang son 18.12.2011 23:53:41 (permalink)


..




VIẾT SAU CƠN BÃO CUỐI NĂM


_________________________________________






Em nhỏ.


Sáng nay,muà đông lạnh cóng đã thực sỰ trở về sau vài ngày giông bão.Lần này cơn bão đã không được đặt cho một cái tên của đàn bà như bao lần ( Người ta hay ví đàn bà giống như một cơn bão,cho dù là có những cái tên rất đẹp như Delphine,Lydie ,M@anh.... ) Cơn bão kỳ này mang một cái tên rất là Đàn ông,con trai : Joachim ! ( Chữ Chim như thế thì hẳn nhiên là giống đực rồi - ta khỏi cần phải bàn cãi )

Joachim đã quất một chiếc tàu chở dầu tạt vào bãi và gây ra nạn ô nhiễm.Joachim đã làm ngã rạp cây cối và làm cúp điện cho khoảng hơn 200.000 gia đình và nó hung hăng càn quét một dọc chợ bày hàng noel trước khi phụ tay vơí cơn bão đồng minh kéo đến phía nam Phi Líp Pin để gây thiệt hại nặng nề.Nghe đâu nó đang kéo bạn bè sang bên Đức để ăn mừng những ngày cuối năm.Chẳng biết sau cơn thịnh nộ ấy,nó có hiền lành và biến mất không ?


Em nhỏ.

Nói vê sự giận dữ và ưu phiền thì anh có đôi điều để kể,để nói.

Hẳn là em biết rằng anh là một kẻ rất yêu chữ nghĩa như yêu một người tình,nên anh thích dùng chử KỂ thay vì chữ NÓI .
Để kể một câu chuyện,người ta hay khơi lại một phần nào đó trong ký ức và điềm đạm khi trầm giọng kể chuyện.Để nói và diễn đạt ,đôi khi ta khó lòng mà tự chủ khi nói về nhũng điều làm mình phiền lòng.Tốc độ nói có khi sẽ rất nhanh và có thể gây sự hiểu lầm giữa sự nghe và nhận.Vì thế,anh chọn cách viết để kể chuyện.Khi viết,những dòng chữ được dùng thì giờ để thong thả trôi theo ý nghĩ.

Vậy thì anh kể chuyện :

- Chuyện hôm nọ,em hỏi anh về tình hình của các diễn đàn Net và về những người quen biết.Đại khái là chuyện đọc và viết.

Chúng ta đọc được gì ?

Anh đã mầy mò đọc được một chủ đề đăng lại một bức thư của một cô gái được sinh trưởngt ại Việt Nam và cô ta tỏ bày sự chống đối các ông chồng Việt Nam vì họ không đủ lịch sự và galant cũng như sụ tử tế như những ông chồng da trắng ở nước ngoài.Trong thư,cái cô ấy viện ra những điều khá đau lòng của cảnh chồng chúa vợ tôi và để kết thúc lá thư,cô hô hào cổ vũ cho việc cô sẽ không bao giờ lấy chồng người Việt !

Đọc xong,anh ngẫm nghĩ và viết một đoạn góp ý ở chủ đề ấy như sau :

... " Cô nào đó viết :
Gửi các anh đàn ông!

Lâu lâu lại đọc được đề nghị nên có ngày tôn vinh đấng mày râu trên trang báo mạng, tôi thấy thú vị quá. Thú vị hơn nữa là lại thấy một số đàn ông so sánh rằng, đàn ông Tây còn có ngày của bố, còn đàn ông Ta thì chẳng có ngày gì để được tôn vinh. Uh, cũng đúng thôi, vì đàn ông Tây họ đàn ông ra đàn ông, còn đàn ông ta thì ông chả ra ông, mà bà chẳng ra bà thì tôn vinh cái gì? Giá như các anh đề nghị chúng tôi tôn vinh cái cỡ “xăng pha nhớt” thì Ok ngay, còn tôn vinh đàn ông thì hơi khó, vì các anh có phải đàn ông đâu mà tôn vinh. Các anh cũng làm sao mà so bì với đàn ông Tây được ?



và :


... "Chẳng nói ra chả sao. Nói ra đâm thêm coi thường đàn ông Việt Nam, chưa làm được gì đã muốn được tôn vinh. Mà tôn vinh cái gì, tôi rất thích comment của một độc giả nào đó nói, chẳng lẽ tôn vinh cái sự: Hôm nay 8.3, tôi giặt cho bà cái áo của tôi à? Không nên có ngày tôn vinh cho đàn ông Việt Nam vì các anh không xứng đáng được tôn vinh. "



----------



Thưa cô.


Đáng lẽ tôi giữ im lặng.

Đã đọc lại lần nữa lá thư kiểu " sỉ vả " nặng nề của cô,tôi ức lắm.

Tôi biết có những thằng đàn ông rất khốn nạn . Nhưng thưa cô,không phải thằng nào cũng khốn nạn giống thằng nào.

Tôi cực lực phản đối chuyện vơ đũa cả nắm. Không phải ai cũng giống nhau.

ký tên :

Một gã đàn ông


-----------------------------------


Vậy đó. Anh thấy ta không nên vơ đũa cả nắm.Ai ở đâu cũng có cái này,người này người kia.Mọi sự lý luận kiểu nguỵ biện không thể nào đứng vững nếu chịu khó mở mắt,mở trí mà suy xét.

Ở Net,còn có những điều lạ lùng và quái dị để khi đọc,ta không khỏi nhăn mặt và chóng mặt.Có những bài viết,những chủ đề chẳng ăn nhập đâu vào đâu như những câu chuyện tán gẫu cho qua ngày đoạn tháng.


Mà thôi. Cơn bão đã qua đi. Chẳng lẽ anh lại gây bão tố thêm trên những dòng viết như thế này.

Cả một ngày dài vừa qua đi trong cơn lạnh lẽo.Bây giờ thì anh thấy oải lắm rồi.Đôi mắt bắt đầu ríu lại.Nếu lì lợm ngồi viết thêm vài hàng nữa,anh e rằng anh sẽ hứng thêm một " trận bão chữ " do người đọc khác mang lại sau khi đọc được những đoạn viết rất thẳng thừng của anh.

Người xưa nói : Lời nói không mất tiền mua.Liệu lời mà nói cho vừa lòng nhau.


Em nhỏ !

Anh thích tử tế để làm vừa lòng người khác.Để chứng tỏ sự tử tế này,anh ngừng viết ở dòng này để chúc em ngoan hiền và đừng bao giờ giống như một cơn bão ( dù vơí một cái tên rất đẹp )







đăng sơn.fr

m@anh 20.12.2011 07:22:40 (permalink)
 
.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.03.2016 01:46:04 bởi m@anh >
dang son 28.12.2011 13:01:27 (permalink)




.



NGÀY MỚI




___________________________________





Cứ thử tưởng tượng bạn đang có một ngày rất đẹp.Đẹp từ buổi sáng khi đứng nhìn vạt nắng rạng rỡ bừng bừng ngoài khung cửa sổ.Lòng bạn đang thênh thang từ một bản nhạc vui và bạn đang nhâm nhi ly cà phê đầu tiên.Cảm thấy ngon,cảm thấy vui vẻ và cảm thấy có điều thoải mái khi mở máy,lục lạo để đọc những dòng chữ này.

Tôi, người viết những dòng này,chẳng biết bạn là ai,bạn đang ở chỗ nào trên mặt đất này.Chỉ biết là bạn đang ngồi,đứng ( và sống ở một buổi sáng ) để bắt đầu cho một ngày mới.

Nói đến buổi sáng là nói đến sự bắt đầu từ lúc thức dậy.Bạn làm gì ? Nghĩ gì ?

Buổi sớm của tôi,thường lệ,bắt đầu từ 5 giờ sáng.Tôi luôn luôn cẩn thận để chuông báo thức nhưng cái đồng hồ vô hình trong đầu mình luôn dựng tôi thức dậy đúng 4 giờ 55 phút.Sáng nào cũng thế,tôi tìm lại được mùi cà phê háo hức của tiếng nhỏ giọt óng ánh trong căn bếp yên tĩnh.Khẽ ấn ngón tay vào nút play bật máy,nhạc nhẹ nhàng trỗi lên trong khi tôi làm những dộng tác tập thể dục.Gân cốt dãn nở,hơi thở điều hoà mang lại cho mình sự tỉnh táo để ngồi vào bàn ăn,nhâm nhi ly cà phê sữa,đọc vài mẫu tin tức từ tờ báo hay tờ tạp chí hoặc nghe tin tức lặt vặt từ cái radio.


Sau bữa quà sáng,tôi thong thả mở cánh cửa văn phòng sau khi bước lên từng bậc thang gỗ . Thế giới riêng mở cho tôi cánh cửa của nó đúng 6 giờ sáng.Màn ảnh Pc tìm thấy tôi sau vài chữ PW mật mã.Trong tiếng nhạc hoà tấu,tôi thả mắt lướt trên màn hình tìm những trang web muốn đọc,tôi đọc chữ của bạn,đọc điều bạn đã viết và tìm lại những dòng chữ của mình.Bạn đã viết gì ? Tôi đã viết gì ?

Thời gian ngồi trước màn ảnh không cho phép tôi trì kéo.Ngừng mắt,rời trang web,tôi tìm tên một người bạn,một người thân để viết một vài dòng thư ngắn và gửi đi.

Vơí từng bước chân trở xuống nhà dưới,tôi xách chiếc cặp hồ sơ mở cửa ra vườn,chỗ đậu xe và đi làm,tôi hay thầm nghĩ lại và cám ơn sự tân tiến của thời đại mới.Ngày xưa đâu có được như thế.Thời chưa có điện thoại,chưa có email,đã bao lần đạp xe lè lưỡi đến tìm bạn bè,lắm khi đạp thè lưỡi trở về tay không.Gửi một bức thư đi xa,có khí phải chờ đến một hai tuần....

Bây giờ,cái gì cũng nhanh chóng.Lắm khi nhanh quá cũng thấy choáng váng mặt mày.Đã bao lần,tôi được chứng kiến cảnh người vừa lái xe vừa bấm số điện thoại,vừa lái vừa trang điểm,ăn uống hoặc vừa bấm chữ trên phone để gửi texte message,biết bao cái tai nạn lưu thông đã xảy ra vì bất cẩn... Đã bao lần,tôi thấy người ta bị stress quá độ khi dành dật nhau từ những khoảng cách dài ngắn trên đường phố,trên những bãi đậu xe vì họ nghĩ mình không có thì giờ để làm xong từng thứ,từng việc tuần tự nhau....

Để tránh điều đó khi lái xe,tôi luôn có một tờ báo,tờ tạp chí,có những bản nhạc mà mình yêu thích từ những cái đĩa cd và nhất là có sẵn một cuốn bloc note để bên cạnh chỗ ngồi lái.Nghe được vài bản tin có điều ngộ nghĩnh,lạ kỳ thì tôi chỉ chờ khi ngừng xe ở ngã đèn đỏ để ghi lên vài mẫu tự để đánh dấu cho những điều mình sẽ viết .

Tôi đã nghĩ đến câu chuyện nhỏ như thế này trong lúc lái xe để kể :

" Đài radio Sud FM đang phát một chương trình đối thoại nói về cách xem TV và sự nhận định của dân chúng về các chương trình chiếu trên đài trong những ngày gần cuối năm.Có một câu nói của ông ký giả dẫn đài làm tôi phải phì cười.
Ông ta nói :

- Phải rồi.Chúng mình ( dân pháp ) luôn là vô địch trong sự phàn nàn.Chả bao giờ ta hài lòng cả !

Tôi bật cười vì thấy diều nhận xét này khá trung thực.Người Pháp thích phàn nàn,lèo nhèo rên rỉ trong khi họ có tất cả biết bao điều để sống sung sướng từ nền văn minh cho đến vật chất thừa thãi.Vậy mà....


Tôi - cái thằng Mít đặc - tôi không phải là người Pháp,tôi sống ở xứ họ,học ngôn ngữ của họ để giao dịch,để sống hội nhập.Tôi đang viết bằng tiếng mẹ đẻ để không bao giờ quên nguồn cội và tôi đang bắt đầu một ngày mơí của mình bằng một ý nghĩ thoải mái.

Còn bạn thì sao khi đang đọc những dòng chữ cho một ngày rất mới của bạn ?






đăng sơn.fr
mưa phố núi 29.12.2011 15:07:06 (permalink)
Ngày mới của MPN !
 
Đối với cháu ,một ngày mới là một hy vọng mới , một niềm tin mới ,một bài thơ mới ,một ý tưởng mới. Đôi khi chỉ đơn giản là một chiếc áo mới...một món ăn mới.
 
Chử MỚI của Mưa không có nghĩa là NEW , là mới toanh ,Không đâu thưa chú ! Mọi thứ với Mưa được coi như mới nếu mới giặt ,mới ủi ,mới vá lại ,mới tân trang lại...
 
            Mới - nghĩa là chưa cũ.
            Mới - khi ta vẫn còn thích.
            Mới - khi mình vẫn đang say.
       và Mới - khi mọi thứ vẫn là bí ẩn.
 
hehehe...triết lý của cháu có phải lý sự cùn hay không ? Thưa ông chú Bác sĩ đa tài ? ( CHỮ TÀI LIỀN VỚI CHỮ TAI MỘT VẦN...)
 
           Mỗi ngày , được đọc những bài viết mới của chú là tâm trạng của Mưa lại mới hơn.Chú ơi ,nói thật hổng phải nịnh đâu nghe ! Lúc gần đây cháu thấy chú viết hay lắm.Cả thơ của chú cũng tình hơn ,người hơn ,nhân bản hơn.
 
           Lúc trước ,đã có lúc cháu thấy ghét và giận chú lắm. Bởi thấy chú vô duyên ,đa tình ,lãng mạn. Có khi còn muốn cài số de...nghỉ chơi với chú luôn cho rồi ! hihihi...
 
            Chú ơi !
Hãy cứ mãi mãi mới mẻ trong mắt Mưa được không? Cho tới ngày chú hơi tàn sức kiệt đó. hahaha...
 
         Xì !...Chú chẳng chiều Mưa thế đâu.Những thứ phàm phu tục tử chẳng bao giờ vừa mắt Mưa cả. Mưa không thích nhìn chú Đăng Sơn như một anh gà trống khoe mã.
        Chú phải là Thái Sơn như cái tên của chú ấy. Và Mưa tin chắc là chú phải được ,chẳng biết chú có muốn làm hay không? Có rất nhiều thi sĩ ráp vần và văn sĩ bồi bút. Chú cháu ta ứ thèm , phải không chú yêu.
 
TRƯỚC THỀM NĂM MỚI KÍNH CHÚC MỌI NHÀ HẠNH PHÚC -SỨC KHOẺ -BÌNH AN.
Đặc biệt chúc riêng các thi sĩ  (không ráp vần ) nồng thi hứng.
Đại đặc biệt chúc các văn sĩ ( không phải bồi bút ) có nhiều sáng tác mạnh mẽ -thực dụng - bổ ích.
 
 
 


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/079C4E5F5E5C43C4A7270595F18B572C.jpg[/image]
Attached Image(s)
dang son 30.12.2011 16:16:52 (permalink)

______



THƯ
trả lời ở ngày cuối năm





" Lúc trước ,đã có lúc cháu thấy ghét và giận chú lắm. Bởi thấy chú vô duyên ,đa tình ,lãng mạn... "
* by : Mưa Phố Núi.


Trong một bức thư chúc lễ mà viết như thế thì người viết sẽ mắc tội.Vì cớ lẽ :

1. Vô Duyên :

Vô duyên thì tuỳ lúc,tuỳ khi,thường thì người viết hay có lắm cái cớ để làm người đối thoại vui khi hắn muốn khôi hài.
Trong những buổi tiệc đã tổ chức tại nhà,khi nào thoải mái trong lòng ,hắn đã nhù nhì làm vài người ngã té ghế.Kết quả vô cùng thiệt hại :
- Hai cái ghế nhựa ngoài vườn bị gẫy chân
- Vài người đẹp vì lỡ cười nên làm đổ chén bát lên bàn và có vài cái ly tách bị vỡ...
- Vài người bạn bị tức bụng và đau bụng khi toét miệng cười.

- Vài vở kịch đóng tuồng trên sân khấu ngày lễ đã khá có ít nhiều sự ủng hộ vì khán giả thấy thoải mái.


2. Đa Tình :

Cái này thì không và " Không " hề có.Hắn có bản tính rất lì và rất chung thủy,trung thành khi yêu ai.Và hắn rất sợ bị " hớ " nên không dám yêu quá nhiều. ( Vì yêu nhiều quá thì hay bị đứng tim và có hại cho sức khoẻ.Bác sĩ gia đình cấm !.


3. Lãng Mạn :

Điều này thì có thể có khoảng 79 %.Vì khi viết về một chuyện tình hoặc để có thể làm thơ tình,người ta cần phải quên đi một phần nào thực tế phũ phàng ở đời.

Lấy một thí dụ cụ thể :


Hai người yêu hẹn hò đi chơi vơí nhau.Chàng nôn nóng chờ nàng ở một góc nơi thành phố biển.Nàng đến muộn như chuyện thường kể trong những câu chuyện tình.Chàng quên cái nhăn nhó ,quên hờn giận để nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng và hôn lên đó.

Hai người yêu nắm tay nhau đi dọc theo bãi biển.Trời đất bỗng nhiên có đủ màu sắc trong đôi mắt họ.Giữa trời xanh,biển xanh đội cát vàng,hai người đủ mỏi chân để tìm một quán nước.

Khi nồng nàn,tình tứ nhìn nhau,chàng không thể nào nói những chuyện việc làm lục đục,đánh nhau,cắn nhau vơí nàng.Không lẽ chàng kể chuyện hầm hừ trục trặc vơí sở thuế vơí bạn đồng nghiệp cho nàng nghe ? ( Thế thì vô duyên quá )

Chàng vuốt cái đầu mũi nho nhỏ của nàng để khen nàng xinh lắm.Chàng chìm giọng để nói dối là chàng đang chìm lĩm mình trong dòng mắt sâu của nàng và chàng có thể chết đuối vì không biết bơi ( ! )

Vưà nhân nhi ngụm bia hoặc ngụm cà phê ngon,không lẽ cứ ba xạo tán hót nàng mãi,chàng thủ thỉ kể chuyện đời xưa cho nàng nghe.

Chàng ngồi xích lại,hôn lên tóc nàng,ngửi mùi hương tóc để kể :

" Il était une fois....

Ngày xưa nơi chốn cũ,anh đã có một thành phố rất nóng.Vì sợ cơn nóng nên anh hay chọn thời khắc của buổi chiều để phóng xe rất nhanh trên đường phố.Đằng sau lưng là một vòng ôm của một người đàn bà.Phải gọi người ấy là đàn bà vì cô đã có chồng và chồng đi học tập cải tạo mút chỉ cà sa.

Cô ấy hay mặc áo đầm màu hồng hoặc màu trắng.Cô có đôi mắt của một đứa trẻ con mà người pháp hay gọi là femme - enfant ( cô đàn bà - trẻ con ).Cô ấy tưởng tượng thằng con trai đang phóng xe vùn vụt là người yêu của mình khi hắn đảo xe khắp thành phố.

Thành phố ấy của họ có những quán nước rất đẹp và hai người chọn một cái quán tình nhất,yên nhất để có thể ngồi trước mặt nhau và lắng nghe những bản nhạc tình của thời Art Sullivan *,Lobo hoặc Carpenter's.

Hai người đã nói chuyện vơí nhau,bâng quơ bâng quơ.Ai ở ngoài nhìn họ thì cứ tưởng họ là hai người yêu nhau.

Chỉ vậy thôi.

Lãng mạn mà không phải là lãng mạn.Một tiếng nhạc mềm.Một nụ cười trong ánh mắt rồi thôi. Ngày tháng cứ trôi.Rồi chẳng ai còn gặp lại ai .


...


Nghe xong câu chuyện sơ sơ như thế,nàng người yêu nói :

- Thật là một câu chuyện vô duyên và nhạt nhẽo .

Chàng lại lợi dụng,nắm lấy bàn tay nàng :

- Vì anh đã để dành một chỗ lớn trong trái tim mình cho em khi gặp em.


Nàng người yêu tròn xoe con mắt tỏ vẻ kinh ngạc :

- Anh vừa xạo,vừa vô duyên ! Sao anh biết anh sẽ gặp em để yêu ?


Chàng vẽ lên lòng bàn tay nàng,ở chỗ có đường chỉ tay tình duyên :

- Anh biết là như thế,vì em đã đợi anh.


Để làm say ngất nàng,chàng định kéo vai nàng để rù rì bên tai một màn sáu câu vọng cổ,nhưng chàng chợt nhớ lại là mình chẳng thuộc được câu tân cổ giao duyên nào ( ngày xưa,chàng chỉ yêu nhạc ngoại quốc ) .Đành thế.

Chả hát hò,chẳng cần có chất giọng quyến rũ của Michael Bublé hoặc của Barry Gib,chàng biết rõ là nàng vẫn mê chàng như điếu đổ.
( Vì những lý do rất dễ hiểu : Khi tán tỉnh nàng,hãy nói thật rõ,thật chậm rãi.Hãy biết cách nói cho nàng hiểu là nàng rất duyên dáng ,xinh đẹp và mềm dịu trong mắt mình.Hãy biết lúc nào cần nói chữ " Không " để không chiều chuộng nàng một cách quá đáng, vì đàn bà giống như một đứa trẻ dễ hư.Đàn bà thích loại đàn ông có đầy đủ nam tính.Nếu mà hiền lành quá,họ sẽ rất chán mình khi đã leo được lên đến vai mình để nắm quyền sinh sát -


Vô duyên hay có duyên không còn là điều đáng lo ngại khi cần viết.Miễn là mình có đủ một chút dịu dàng,một góc thảnh thơi của tâm hồn và một niềm hy vọng vào sự đẹp đẽ nhất còn sót lại từ tình người và tình yêu.

Thiết tưởng,dần rồi người ta sẽ bớt đi được phần nào cái ý nghĩ xấu về
sự " lãng mạn ".



Vài hàng để viết như bản tường trình thống kê cuối năm.


Hy vọng,chúng ta, người viết có một chút vô duyên + thêm một tí duyên dáng và có khoảng 60 % sự lãng mạn để viết,để mong làm dịu lại phần nào năm tháng đang trôi qua.





đăng sơn.fr


Mộng Liên 04.01.2012 13:32:58 (permalink)

Vô duyên hay có duyên không còn là điều đáng lo ngại khi cần viết.Miễn là mình có đủ một chút dịu dàng,một góc thảnh thơi của tâm hồn và một niềm hy vọng vào sự đẹp đẽ nhất còn sót lại từ tình người và tình yêu.

Thiết tưởng,dần rồi người ta sẽ bớt đi được phần nào cái ý nghĩ xấu về
sự " lãng mạn ".

Vài hàng để viết như bản tường trình thống kê cuối năm.

Hy vọng,chúng ta, người viết có một chút vô duyên + thêm một tí duyên dáng và có khoảng 60 % sự lãng mạn để viết,để mong làm dịu lại phần nào năm tháng đang trôi qua.

đăng sơn.fr

 
Kính chào Anh Đăng Sơn !
 
Anh đúng thiệt là dzô dziên đó nha , nhưng mà là thứ đặc biệt dễ thương , anh làm ML buồn cười quá nè. Trời ơi ! tán gái ở ngoài đời mà như anh là bể ngay. Vì giống phong cách Hoài Linh quá trời.
    
Mưa à , em thiệt gan cùng mình , dám chê người ta xối xả , lỡ nhằm lúc người ta nổi quạu ,quật lại em thì sao. Phục em luôn.
 
Xin giới thiệu với Anh ĐS , thời đi học cô Mưa này nghịch ngợm nhất trường đó nha. Giờ lớn rồi có đằm thắm hơn chút xíu...may mà...
 
Năm mới chúc cả nhà vui vẻ nghen - VẠN SỰ NHƯ Ý
 
@ Mưa mà còn nghịch phá " chú " nữa , ta khai tuốt đó ,bởi vậy coi chừng
 
Mộng Liên  


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/102245/BD71D4036DE542C4A0FBB9365477E630.jpg[/image]
Attached Image(s)
dang son 05.01.2012 04:15:49 (permalink)



.


THƯ
trả lời ở những ngày đầu năm .



__________________________



... " Anh đúng thiệt là dzô dziên đó nha , nhưng mà là thứ đặc biệt dễ thương , anh làm ML buồn cười quá nè. Trời ơi ! Tán gái ở ngoài đời mà như anh là bể ngay. Vì giống phong cách Hoài Linh quá trời. "

* by Mộng Liên - Cô nhà thơ.



------------------



Tán tỉnh ai đó là một việc rất đáng ngại vì phải cần đến sự can đảm ( & dũng cảm ).Trời sinh ra cho mỗi người một cách thức nói chuyện rất khác nhau.
Người ta có thể luyện thanh,luyện giọng,luyện cách thức đứng trước mặt công chúng để diễn giải,trình thuyết nhưng lại chẳng có quyển sách nào ra đời để chỉ dẫn cách tán tỉnh.
Trong sự tán tỉnh có một ý nghĩa ngầm là chinh phục,thuyết phục ( séduction ) .Làm cách nào để người ta biết là mình thích người ta và dụ khị để rinh được trái tim của người ?

Điều này không phải là dễ.

Tôi còn nhớ có lần ngồi trong một quán nước khá đông.Nhạc hay,cà phê ngon,khung cảnh tình tứ trang nhã.Các bạn tôi ngồi quay quần bên nhau vừa nam,vừa nữ.Bỗng từ ngoài cửa quán có một chàng trai bước vào.Anh chàng có vầng trán khôi ngô, hình dáng cao dong dỏng,chàng mặc chemise trắng,quần đen.Đặc biệt là chàng có nụ cười rất đẹp vơí ánh mắt ngạo nghễ tự tin,chàng đưa mắt nhìn cả quán với nụ cười quyến rũ quá đẹp.Thế là chợt nhiên cả cái quán nhạc im bặt...

Tất cả những cặp mắt nam nữ đều đổ dồn về phía chàng đứng.Làm như có điện giật.Làm như đang có một cơn chấn động nhỏ.Các cô bạn của tôi ngơ ngẩn trong vòng vài giây ,trừng mắt ngó.Riêng tôi,tôi cũng bị điện giật và hơi ức vì cái sắc đẹp bồng bềnh của anh chàng ấy. ( Người đâu mà trang nhã và đẹp như thế.Hỡi ơi ! )

Thời ấy,tôi có cái tật xấu,tính rất xấu vì cứ tưởng bở mình là một trong những gã kiểng trai nhất nhì của thành phố.Thời ấy,cô giáo tôi,bạn bè của tôi đã nâng bi,đã nhiều lần ví tôi vơí một Alain Delon của Việt Nam. Ông bà,cha mẹ tôi ơi ! Tôi cứ tưởng bở với những lời khen ngọt mật chết ruồi như thế.

Cả buổi tối hôm ấy,tôi thừ người im thin thít khi nghe mấy cô bạn huyên thuyên ca tụng cái nhan sắc của anh chàng ấy.Tôi bỗng thấy mình thừa thãi và vô duyên một cách kỳ lạ.Và sự tự ti mặc cảm đã kéo đến làm xoá đi sự háo thắng vô bổ của tôi.

Tôi đã thấy rõ cái yếu kém của mình khi lỡ yêu ai và đã không biết làm cách nào để tỏ tình.Bình thường không có tình ý gì thì tôi đã ngon lành,bảnh tỏn và " hung hăng con bọ xít " lắm.Tôi quàng vai các cô bạn gái,tôi chọc cười họ và biết chiều họ để làm họ vui.Dĩ nhiên là họ rất vui khi nói chuyện với một kẻ thích khôi hài,dí dỏm.Còn yêu thì chưa chắc.

Càng ngày thì tôi càng thấy mình bị " thiệt thòi " trước những tên bạn của mình.Chúng xấu xí hơn tôi,thấp hơn tôi nhưng được cái rất galant và mạnh miệng khi cần tán tỉnh các cô. Và khi thấy chúng thành công,hí hửng cặp bồ dạo phố thì tôi tức vô cùng.
Lúc ấy mấy ông nhạc sĩ chưa sáng tác được bài " Người yêu cô đơn " - ( Đời tôi vô duyên nên yêu ai cũng ..vô duyên ! )

Có một lần kia,tôi ngồi tán gẫu khi tụ tập với mấy đứa bạn học.Chúng muốn thử gan,trêu ghẹo tôi nên cá vơí nhau là sẽ cử một tên bạn đến cửa hàng của cô bạn tôi để rủ nàng đi chơi riêng.Vì sự tự tin hơi quá độ,tôi đã vênh váo chấp nhận lời cá cuộc.

Thằng bạn thân của tôi gật đầu, nhảy phóc lên chiếc xe đạp kiểu đàn ông thành ngang không có ghế ngồi ở phía sau.Nửa giờ sau,chúng tôi thấy nó đèo cô bạn tóc dài,răng khểnh xinh đẹp của tôi trở lại quán.Cô ấy ngồi gọn lõn ở cái thành ngang xe đạp.Hai đứa cười nói với nhau rất tươi,rất tình trước đôi mắt tròn xoe của tôi.

Ôi ! Trời Saigon dưới hàng me quán nước đang nóng mà tôi thấy tôi lạnh run.Tôi đau bụng.Đau vì thua cuộc và phải trả tất cả tiền uống nước cá độ.Vì tính xấu và cọc,vì ức và xấu hổ khi thua cuộc ,tôi đâm ra lầm lì giận thằng bạn và giận cả " đĩa mứt gừng " có giọng nói bắc kỳ.

Cả buổi chiều hôm ấy,tôi lang thang,lủi thủi và bắt đầu thử làm thơ tình sau khi bỏ bữa ăn tối.

Thằng bạn trời đánh của tôi phóng xe máy đến nhà.Nhăn nhở cười trừ và rủ tôi ra quán.Hắn khều tay tôi :

- Ê ! Đừng trẻ con như thế.Tớ cho cái hẹn với con nhỏ tối nay để thử lòng nó.Tớ chọn cậu và cho con bé leo cây rồi.Giữa tình bạn của mình và con gái,tớ chọn cậu.

Tôi tỏn tè,tôi cảm động và tôi thấy thằng bạn của mình đẹp hơn bình thường.Hắn đã dạy cho tôi bài học vỡ lòng về sự tán tỉnh.

- Mày ơi ! Không phải cô nào cũng thích cái âm thầm,lãng mạn thơ phú cả đâu.Tuỳ.Cái nắm tay,giọng nói mùi mẫn còn hay hơn tất cả mớ chữ thư tình lẩm cẩm không giống ai của mày.Tỉnh dậy đi mày ơi.Cái đẹp trai mà ởm ờ,lúng túng thì bán đi mà ăn .Con ơi !

Bài học của bạn bè tặng là bài học để đó mà suy ngẫm.Còn sự thực tập để áp dụng cho đến lúc thành công hay không lại là chuyện khác. Tôi vẫn hằng biết,với cái bản tính e dè nhút nhát của mình thì chẳng bao giờ tôi tán tỉnh được ai. Xem vậy mà được yên thân.

Tôi nghĩ : Cái ông Hoài Linh xem không được đẹp trai cho lắm như thế mà lại biết đâu chừng rất đắt đào.

Và để tạm dứt lá thư kiểu xưng tội này,tôi xin ngả nón để chào những anh chàng biết cách tán tỉnh và biết làm đẹp lòng quý vị phái nữ.

Tôi chỉ xin cho mình được hai chữ " bình an ".Nàng nhà của tôi cũng sẽ được an bình vì sự nhút nhát và hãm mình của tôi.Và nàng có thể yên chí ngủ ngon.

Amen.



đăng sơn.fr







___________________




@ - Xin cám ơn sự ghé thăm và carte chúc xuân của Mộng Liên.
Khi nào rảnh rỗi thì xin cứ tự nhiên ghé vào đây để nghe chuyện " Xưng Tội " nhé.

Chúc các bạn đọc luôn vui và an lành.


thân ái.

nđs.
mưa phố núi 05.01.2012 13:21:31 (permalink)
ỦA...ỦA...sao kỳ vậy ? Gà nhà đá nhau...a trời !
 
Nàng ơi , lâu thiệt lâu mới thấy nàng xuất hiện ,tưởng vô thăm ủng hộ giùm con nhỏ một câu. Trời ơi ,còn binh ông chú nữa trời...(ổng xấu trai lắm a...giỏi mồm mép thôi.) Trời ơi ,đầu năm đầu tháng làm người ta buồn ghê nơi. Chị Mộng Liên à ,chị nói cái gì
 
"...giờ lớn rồi...may mà..."
là ý gì đó?
"...may mà...có em đời còn dễ thương..." phải hông người đẹp ?
Ông chú hào hoa đừng vội tưởng bở nha ,tại chị ấy khéo ăn nói quá đó thôi ,chưa chắc là khen chú đâu hà.
Hoài Linh xấu trai thấy mồ luôn há...hahaha
 
Nàng ơi ,nàng nhớ dùm em câu này với :
 
Bầu ơi thương lấy bí cùng,
Tuy rằng khác giống ,ta chung một trường.
 
Hổng nhớ ra là ngày xưa có làm gì đắc tội với nàng hông ha ? Chắc hổng có đâu ,em chỉ hơi lí lắc nghịch ngợm ví mấy thầy giáo tre trẻ thôi...Cùng lắm là dành chỗ đậu xe với chị...Mà thôi chuyện xưa xửa xừa rồi ,tha cho em nha.Chúc chị một mùa xuân mĩ mãn.Chị đừng tin lời ông chú nha ,ổng xưng tội hôm nay ,mai double hà , thiệt đó , Tin Mưa chắc cú nè.
 
---mpn---
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2012 13:26:26 bởi mưa phố núi >
dang son 05.01.2012 22:54:47 (permalink)

..





* NHỚ LẠI BỨC THƯ TÌNH ĐẦU TIÊN THỜI ẤY


________________________________________________________



Mười bảy tuổi rưỡi ngày đó.
Tôi tưởng là tôi đã thành người lớn.Người lớn để từ giã những tờ tạp chí dành cho thiếu nhi.Từ giã tờ nguyệt san Tuổi Hoa thời Duyên Anh ,Từ Kế Tường.Tôi bắt đầu đọc truyện du đãng của Nguyễn Thuỵ Long,đọc Z 28 loại điệp vụ,đọc Quỳnh giao... và tôi bắt đầu ăn diện theo thời trang,tóc dài chạm cổ áo, xe cộ chùi bóng loáng...

Tôi để ý cái cô nhỏ trường Trưng Vương hàng xóm.Cô có màu da bánh mật,khi cô cười thì thấy có hai đốm duyên ở má.Chữ viết của cô rất đẹp,tròn,no đầy.Cô có mái tóc loà xoà xoã vai tròn.Mỗi lần cô mặc áo dài đến trường thì tôi thấy tê tái và nhịp tim mình đập rộn rã.

Cô ở cạnh sát nhà tôi.Hai đứa chơi chung với nhau từ bé.Chơi nhảy lò cò,nhảy dây,chơi banh đũa,chơi ú tìm nhắm mắt tìm nhau ,chơi đủ thứ trò con gái mà tôi học hỏi để có thể làm bạn vơí cô.

Hai đứa thân lắm,cứ mày tao chi tớ như con trai.Và hai đứa cùng đuổi nhau để lớn lên theo năm tháng.Cho đến ngày hai đứa vào trung học.Cô hay nhờ tôi kèm bài vở,nhất là môn sinh ngữ và môn văn hoặc môn sử địa.Tôi rất chiều cô bạn hàng xóm khi cô hay nhờ tôi vẽ bản đồ vì cô vẽ rất xấu. Mỗi lần như thế,cô trả công tôi bằng một món chè buổi tối.

Có một ngày kia,tôi biết mình có triệu chứng yếu tim. Yếu khi thấy cô càng lúc càng lớn, càng có duyên,nhất là khi cô cười và mè nheo với tôi bằng ánh mắt và sự cào cấu trên vai khi tôi trở chứng trêu ghẹo cô.

Yếu tim là cái bịnh của con trai khi để ý con gái.Càng ngày thì càng nặng.Bệnh suy tim vì ngây ngất rất khó chữa.Chỉ còn một cách duy nhất là thú tội để thấy mình được thanh thãn cõi lòng.

Sau vài đêm trằn trọc,tôi đánh bạo viết một bức thư tình thứ nhất trong việc tập tành vớ vẩn yêu đương.Tôi nắn nót viết và hẹn cô đứng ở bờ hành lang trên lầu để trao thơ tình.

Tôi run như con cầy sấy,tưởng mình sắp ngất xỉu.Run như thế,tôi đã hít một hơi dài và đưa mẩu giấy thơ tình nhỏ xíu cho cô.

Cô bé mở ngay ra để đọc và mắt cô chạm phải ba chữ ngắn cụt ngủn của tôi : " Anh yêu em "

Cô chạy vào nhà và cứ thế cô giữ sự im lặng trong vòng vài ngày.Tôi sốt ruột lắm vì hồi hộp.Vài ngày sau nữa,chạm mặt nhau,cô bẻn lẽ đưa cho tôi một mẩu giấy trắng có vài chữ cụt ngủn : " Chỉ xem như là bạn " .Rồi cô biến mất bỏ mặc tôi méo xệch,tối tăm mặt mũi vì quá thất vọng.

Tôi nổi cơn tự ái,tôi cáu kỉnh và làm mặt quạu đeo .Tôi tỏ vẻ đau khổ,thất tình để làm thơ thất tình gửi báo.Bài thơ đầu tiên lúc 16 tuổi là một bài thơ về thời niên thiếu đăng ở nguyệt san Thiếu Nhi,còn mấy bài thơ từ khi bị cự tuyệt là những bài thơ dấm dớ thất tình kêu rêu.

Với sự thất vọng não lòng như thế,tôi thề sẽ khép cửa trái tim.Tôi trở thành lạnh lùng với bất cứ cô gái bạn học khác.Và chỉ cần một thời gian ngắn sau,tôi lại để ý đến một cô bé khác.Cô bé này có khuôn mặt và hình dáng hơi giống ca sĩ Thanh Lan của bản nhạc Con đường tình tôi đi.Buổi chiều tan học,tôi lẽo đẽo theo chân tà áo dài của cô từ bên kia đường.Ngày nào tôi cũng thấy mình nhung nhớ cô để tập cách trồng cây si đến mỏi cả chân.

Thấy việc trồng cây si như thế chả có ích lợi gì,một hôm,tôi ghé ngang nhà cô lúc cô vừa mở cổng,tôi đánh bạo làm quen vơí những lời lẽ rất ngượng ngùng ấp úng thì cô bé nhỏ nhẹ trả lời : - Không được đâu,mẹ em khó lắm !

Tôi nghe chữ " Mẹ em khó lắm ! " đành hải hùng gài số de và tập cách lãng quên. Từ đó về sau,tôi không viết thư tình,không tán tỉnh ai nữa.

Và chuyện gì đến phải đến.

Tôi xin tạm ngừng câu chuyện nơi đây như một cách viết phim bộ kiểu phim Hongkong,Hàn quốc.

Nghĩ lại thời ấy,thấy vui vui .





đăng sơn.fr



_______________




@ - Mưa nè !


Mưa viết :

"...( ổng xấu trai lắm a...giỏi mồm mép thôi.) "

...


Ai nói với Mưa là tôi xấu trai ? Cấm Mưa trêu ghẹo tôi.




nđs.


__________________
dang son 15.01.2012 05:19:57 (permalink)



.





@ - Viết
Ở MỘT BUỔI TỐI ĐẶC SƯƠNG LẠNH.

___________________________________




Em biết đó.Anh thích đọc và mê say với những điều mình đã đọc.Đọc vì cần thâu thập và biết mình sẽ có điều để viết. Và đôi khi,anh cũng chẳng có điều gì để viết sau một ngày dài rời chỗ làm việc, khi trở về nhà,loay hoay ngó cái vườn lơ thơ cây lá giữa trời đông.

Ăn uống để nhét vào bụng một chút gì đó,anh mở máy đọc vài hàng chữ ở đây đó.Có khi nhận được một vài cái điện thư của bạn bè của chỗ này,chỗ kia .Đọc xong thì trả lời.Khi cần trả lời một lá thư thì anh luôn chọn một cách viết rất nhẹ và dịu vì tình thân. Và anh luôn trả lời thư một cách nhanh chóng cho dù bận bịu cách mấy.Đặt mình vào chỗ đứng của người khác thì mình có thể hiểu được niềm vui hoặc nỗi thất vọng khi chờ thư trả lời.

Chữ nghĩa luôn được mang một trọng trách là diễn đạt và chữ nghĩa tạo tình thân để kéo con người lại gần với nhau.
Và lắm khi,anh cũng thấy người dùng chữ nghĩa để viết lên những điều không hơp tình,hợp cảnh qua phong cách diễn đạt rất ấm ớ hội tề.Dĩ nhiên là ta hiểu rằng : không phải ai cũng biết cách ăn nói và viết lách theo kiểu cách khéo léo để không chạm lòng và làm mích lòng người khác.

Khi viết và đọc,lúc nào ta cũng cần sự nhẹ nhàng,tỉnh táo để phân định được điều mình đọc và viết.Vậy mà,mấy ngày nay,anh nhận được một vài bức thư mail của một người viết.Người này xem anh ( hoặc có thể ) là một người thân trong lãnh vực viết- và lắm lúc cách viết thư của đương sự có lắm sự mơ hồ lủng củng trong cách thức trình bày tư tưởng.Có vài lần ,người bạn viết này cũng vào viết góp ý trong các chủ đề thơ văn của anh,lời lẽ của cô ta làm anh phải nhăn mặt và phiền lòng.

Ở ngoài đời thì anh ít khi dịu dàng khi gặp chuyện không vừa ý,anh suy nghĩ rất nhanh để lên đạn và " húc ".Nói về nghệ thuật nổi doá để Húc thì mình có nhiều phương pháp.Còn ở trên mặt chữ viết thì anh chọn giải pháp hiền lành hơn.Anh tỏ ý không hài lòng bằng câu viết.Đủ nhẹ nhàng.Đủ thấm.
Sự phản ứng thì người chủ nhân của lá thư ấy là không bằng lòng và thông báo sẽ chấm dứt " mối tình thân của chữ nghĩa " sau khi gửi lời chào goodbye.

- Vậy đó - Cũng đủ cho một vài điều vui buồn khi viết và sinh hoạt ở diễn đàn.Khi viết,ta có thể có bạn hoặc không có bạn.Và danh từ " bạn viết " là một điều cần đặt ra như một sụ kết nạp, hoà đồng hoặc tách rời để giữ mình nguyên vẹn.


Thế giới của chữ viết là một đầy ấp tiếng động âm thầm và rạo rực đến từ tim óc.
Người đi vào thế giới chữ cần gì để không làm kinh động sự hài hoà của nếp suy nghĩ cần chuẩn mực ? Đó chỉ là một trong những điều cần thiết trước khi đặt mình ngồi trước trang giấy hoặc màn hình để có thể viết.Viết trong sự tự chủ và tự trọng. Đó là điều anh mong mỏi khi may mắn tìm được một người viết để cùng chia sẻ và diễn đạt.


Em nhỏ !

Anh nghĩ là em có thể nhức đầu,nhức mình nhức mẩy vơí những hàng tâm tình như trên của anh.Và cũng có thể em nghĩ là anh bị hơi " méo mó nghề nghiệp " ( ! ) - . . . - Anh để một khoảng trống cách hàng như thế để em có thể bắt kịp cái ý nghĩ của em < Ngừng lại - Khi đọc.


Vừa rồi thì em nhắc anh như một lời đòi nợ.Những câu hỏi của em từ phone,từ thư mail làm anh phì cười và có thể không muốn trả lời.Nghe và thấy dễ mà không phải dễ :

- Sao lâu quá ,không thấy anh trở lại viết ở chủ đề này,chủ đề kia ?

- Sao anh không trả lời cái thiệp chúc tết từ Paris của em ?

- Sao ? Sao ?....


Anh có cảm tưởng mình đang bị hỏi cung và phải trả nợ về những điều đã viết và chưa tiện viết.Lẩm cẩm mà nghĩ ngợi thì cái gì có nhiều quá ở đời này cũng sẽ trở thành thừa thãi.Từ sự văn minh vật chất đến sự dễ dãi chấp nhận không thể gạn lọc được điều cần giữ lại trong tâm trí cũng là điều thừa.Những viên sỏi đầy trên đường không thể nào hiếm quý bằng những hạt kim cương .

Anh cũng vừa nói như thế về sự hiếm và quý với một người bạn.Anh ta than phiền là không tìm được người hợp tính để yêu sau khi đã có vài mối tình tan vỡ.Ở anh ấy,anh bắt gặp những mùa đông rất băng đá đang ngự trị.Cái tảng băng ở trong tâm hồn ấy chỉ chờ một hơi ấm của mùa xuân để chảy tan đi.Hơi ấm mùa xuân ấy sẽ đến từ một người mà anh mong đợi.Anh hy vọng cho anh bạn ấy như thế khi ngồi nghe anh rủ rỉ thở than.

Những câu chuyện tình yêu thì lúc nào cũng đẹp.Đẹp vì có những cái vấn vương và gút mắt.Khi người ta không gỡ được những cái gút mắt thì tình rời gót và vẫy tay ra đi.Đó cũng là một đề tài cho các người viết văn.

Anh không phải là một nhà văn để viết về tình yêu và những điều không đơn giản của nó.Anh cảm thấy thừa thãi và lúng túng khi viết về một câu chuyện tình.
Đã có một lúc,anh nổi điên,nổi hứng viết thử một truyện ngắn mang tên : " Trong vòng tay người dưng ".Truyện kể về một cuộc tình khá ngang trái của người đàn ông và người đàn bà.Cô ấy đã có gia đình và gặp chàng để yêu chàng,chàng cảm thấy ray rức trước tình cảnh bỏ thì thương mà vương thì tội.

Thế nào là vương và thế nào là tội ? Anh thấy viết đến một chương đoạn có thể rất gây cấn thì lòi ra cái " bí " của mình.Bí không có nghĩa là bí tắt vì khi đã dùng thì giờ để viết và dựng truyện thì người viết phải có một cách thức giải phương trình ( ? ) .

Em cũng là một độc giả " thử nghiệm " của anh và nhớ có lần em nói như một sự yêu cầu,mặc cả :

- Anh nè.Anh đừng ác độc để cho hai người trong vai chính chết hoặc biến mất nha anh ?


Anh lấy làm lạ.Chẳng lẽ anh phải viết theo cái đơn " đặt hàng " của em ? Anh thấy buồn cười vì cái tính có vẻ " nhân hậu " của em. ( Chúng nó đã có gan góc để yêu nhau thì có dính dáng gì đến mình khi đọc ? Chuyện tình nào rồi cũng phải có cái kết cuộc của nó.Nụ cười hay nước mắt là những điều cần thiết khi người ta có tâm hồn tình cảm )

Chẳng biết cái bà Quỳnh Giao hay La Lan của Trung Quốc có bị ai đặt hàng và chuyển hoá câu chuyện tình khi họ dựng truyện để viết hay không ? Và họ làm thế nào để có thể kiên trì mà viết ?

Hỏi để mà hỏi vậy mà thôi.Anh không phải là họ,là nhà văn.Và vì thế,anh biết mình sẽ chẳng bao giờ thành công trong việc viết cho xong một truyện dài về tình yêu.Một đề tài muôn thưở của loài người.

Anh tìm cách an ủi mình.Viết đôi điều lẩm cẩm như thế này,chắc cũng đủ làm mình vui.Vui một thoáng,một chốc.

Cũng mong em cũng có chút gì đó vui vui khi đọc những hàng này.Và ở đây,đến đoạn sắp hết của chương trình tạp lục linh tinh này,em hãy đừng tìm một lời chúc xuân nào đến từ anh.Anh không biết chúc và không có cái thói quen chúc tụng .

Để thay thế những lời chúc đã cũ mòn,anh gửi đến em một tiếng nhạc nhẹ,những tiếng gõ phím như mưa từ bàn viết và một ánh đèn ấm từ góc viết muộn để chấm dứt một buổi tối rất lạnh nơi anh.


Hãy thấy mình ấm và vui.Em !







đăng sơn.fr

( Chợt Nhiên - Thư Từ Nơi Xa )
m@anh 19.01.2012 02:00:05 (permalink)
.



<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.03.2016 01:48:52 bởi m@anh >
dang son 23.01.2012 16:23:12 (permalink)

.

( Thêm lần Giao Thừa )

..




THƯ MỚI TỪ NHỮNG NGÀY ĐẦU XUÂN.




__________________________________________________





Thật là hú hồn.Tưởng bộ chữ VPSKeys chạy trốn mất.Tưởng một góc của buổi sáng ngày nghỉ tiêu đường nhà ma rồi !

Phải tắt máy pc đi và mở lại.Viết chữ mẹ đẻ mà không có dấu thì cũng như ăn một món ăn không hành tỏi,tiêu muối.Chán lắm !


Vps chạy lại ngon lành rồi thì bây giờ viết.Viết để kể chuyện vì có nhiều thứ để kể.Kể một câu chuyện thì nên có đầu có đuôi cho ra trò.


1. Lễ Hội Mừng Xuân.


Nghe chữ Xuân,chữ Tết thì ai cũng náo nức.Tụi nhỏ trong chi hội sinh viên mượn được một cái hội trường ngon lành bảnh tỏn lắm.Khuôn viên rộng,đèn đuốc sáng trưng để tiếp đón hơn 500 người đến mừng xuân và ăn uống vui chơi văn nghệ.Màn múa lân dưới mưa lất phất coi được lắm.Máy ảnh,máy quay phim nhấp nháy trong tiếng pháo đì đùng.

Dãy bàn dài có đầy đủ các món ăn được bà con vừa Việt vừa Tây tấn công một cách hùng dũng.Bánh chưng,bánh tét,cơm chiên,chả giò,đồ xào đầy đủ dù không được tuyệt hảo lắm ( Học trò xúm nhau nấu nướng làm bếp mà - Tội ! )

Xong cái màn ẩm thực thì đến màn văn nghệ kiểu tài tử,cây nhà lá vườn.Ông bạn ghé tai anh để nhăn nhó :

- Ông nè.ngó kìa.Ngứa mắt thật! Tụi trẻ bây giờ bạo gan và quậy như Tây.Đứng giữa đường ôm xà nẹo để hôn hít nhau.Kỳ cục !

Anh chẳng nói gì .Tụi nhỏ yêu nhau thì kệ chúng.Chúng hôn nhau bao nhiêu thì cũng chả sao.Cái ấm,cái nóng bỏng của tuổi trẻ có bao nhiêu đó,thời gian chạy nhanh hơn ngựa chạy.Không lẽ chờ đến nửa đời như mình để nắm tay nàng và nhắm mắt ngưởng cổ hôn nàng ư ? Muộn rồi bạn ơi.Thông cảm đi mà.


Anh chàng MC hướng dẫn chương trình rất dẻo mồm,dẻo miệng,anh ta có dáng điệu bộ rất thục nữ nheo nhéo nhưng có duyên vơí cách giới thiệu và làm trò cười.Anh thấy cậu bé ấy có duyên vơí những mẫu chuyện kể khôi hài , hay hơn cái thời anh cầm micro dẫn chương trình văn nghệ thời ấy.

Thời ấy,anh không bao giờ biết cách kể chuyện cười.Có lần gã tây lo phần âm thanh léo nhéo nói là anh đang viết văn khi giới thiệu chương trình.

Thời ấy qua rồi.Bây giờ thì anh được hưởng thụ để nghe hát hò,xem trình diễn những màn múa vũ tha thướt của các em nhỏ.Chúng vô tư trong sự nhiệt tình.Chúng ngượng nghịu trong những câu hát không được tròn trịa,chúng không biết đứng đâu,đi đâu khi ban nhạc dạo khúc mở đầu hoặc chơi khúc giữa cho bản nhạc.

Có hề gì đâu,tụi nhỏ lên sân khấy không phải để trở thành dân đóng kịch hoặc dân ca sĩ chuyên nghiệp và sẽ " Chảnh " kiểu Sao người mẫu,tài tử.Cái đẹp của chúng là nhiệt thành và cố gắng trong những tiết mục có ít nhiều sáng tạo.

Những tràng pháo tay,những tiếng cười là những điều khích lệ.Sau màn rút thăm sổ số là 10 phút nghỉ giải lao.Thiên hạ lục tục kéo nhau ra bàn nước,bắt chân,bắt tay chào hỏi và chúc tết.

Đang quay phim và bắt mấy tấm ảnh thì gặp cô em dâu.Hỏi em :

- Chú ấy đâu,em ?

Nhìn theo ngón tay thì thấy cậu em.Cậu ngồi trên dãy ghế cao sát lưng hội trường.Thằng anh phóng mấy bậc thang leo lên chào thằng em.Thằng em mặt thản nhiên,ngồi yên tại chỗ,không lộ sắc vui mừng.

Ngồi xuống cạnh thằng em.Chẳng ai biết nói gì hơn ngoài nhưng câu hỏi thừa thãi :

- Em đến lúc nào ? Ăn gì chưa ?

Thằng em trả lời qua loa và nói vài câu về chương trình nhạc xuân vừa xem.Hình như những người đàn ông ít khi biết diễn đạt điều uẩn khúc giữ trong lòng.Hình như đàn ông không biết cách nhìn nhau và nói với nhau điều gì khác hơn là chuyện hỏi thăm thường thức ,chuyện thời tiết mưa gió....

Thằng anh bước trở lại những bậc thang trải thảm dầy để trở về chỗ ngồI.Trong lòng thằng anh đang nghĩ đến một mùa đông sẽ còn rất dài trong lòng thằng em.Cuộc đời này còn dài hay ngắn là điều không cần phải nghĩ đến.Chuyện quan trọng là chúng ta sẽ dùng thời gian ra sao để có thể hiểu nhau và đến gần với nhau qua bao điều đã xảy ra ?


Đang ngồi rủ rỉ ngắm thiên hạ với nàng nhà thì nghe tiếng gọi có vẻ hồ hởi từ đằng sau lưng.Đó là bạn đàn ông người Pháp đã từng đến nhà tâm tình nhiều lần và cũng đã im lặng để biến mất.Anh ta bắt tay,hôn hít và chúc tết.

Nàng nhà của anh cũng chúc tết lại và đọc bài diễn văn kiểu " lên đạn " :

- Này cậu ! Cậu biến mất nhanh chóng quá ! Khi vượt qua được cái ngã quành khó khăn của tình cảm rồi thì cậu biến.Không một lời chào,một cú điện thoại.Bạn kiểu gì vậy ?

Thấy Nàng nổi khùng mở hoả lực,thằng bạn cười ,cười giả lả phân bua.Anh giữ sự yên lặng,ra hiệu bằng mắt cho nàng nhà thu hồi lực lượng lại vì có nhiều người chung quanh đang nghe.Thằng bạn người Tây hiểu như thế,Hắn bóp vai anh và cúi lưng biến.


- Bébé nè.Tối nay là ngày tết.Đừng nóng ...

- Em không nóng nhưng phải nói cho hắn biết là mình không hài lòng cái kiểu chơi vơí bạn của hắn....Anh không nói thì em nói...


Nói gì hơn ? Tình đời có tình bạn.Trong tình bạn có tình đời và những cái gút mắc riêng.

Mà thôi.Đêm văn nghệ lại được tiếp tục.





2. Đêm Giao Thừa.


Sau đêm văn nghệ tết kéo dài đến hơn 1 giờ sáng thì là giấc ngủ muộn và quá ngon.Ngon đến nỗi anh đã không nghe tiếng đồng hồ báo thức để dậy đi làm.Bừng con mắt dậy thì thấy hai cây kim đồng hồ quay quay.

Muộn thì khỏi và miễn tập phần thể dục như bao buổi sớm.Miễn cho màn lục tục ăn sáng.Nhưng ly cà phê sữa thì không miễn được.Chụp cái điện thoại báo là sẽ di làm trễ.Ực ly cà phê sữa dở ẹt vì pha dở,xách cặp nhảy lên xe.

Thế là đi làm.Trời mưa vẫn mưa lất phất.Đường xá vắng teo.
Zen ! Zen là điều cần thiết để lái xe và dùng thì giờ để cẩn thận,để khỏi lủi xe xuống hố.Chuyện đâu còn đó.Làm việc là làm việc,cứ thư thả mà sắp xếp rồi thế nào cũng xong.

Sáng nay,anh không mở radio để nghe tin tức nữa.Những bản tin xấu dồn dập về kinh tế,về nhà băng,hãng xưởng đuổi người mỗi ngày vẫn như thế.Nghe thêm sẽ mệt tai và bận rộn trí não.Anh nhét cái cd vào máy nghe Sadé hát blue và jazz êm êm.Con đường dài trước mặt được thu ngắn bằng những vòng bánh xe quay.Quay....




Thế là cũng hết một ngày làm việc.Về nhà nghỉ ngơi,ăn uống nói chuyện với con cái.Sau đó bò vào văn phòng viết lách một vài điều.

Nàng nhà gõ cửa phòng nói là có bạn thân rủ đến đón giao thừa.Đi thì đi,trước khi đi thì viết vài hàng ngắn cho thằng bạn làm linh mục và vì tối tay hắn làm lễ mừng xuân ở nhà thờ.Nghĩ trong bụng là thằng bạn linh mục sẽ hiểu những gì trong tim của một thằng bạn cần nói.Nói để hiểu nhau.


Đến nhà bạn.Bóng tối ngập đầy khu vườn ẩm mưa.Chỉ có cặp vợ chồng bạn cộng với vợ chồng khách là 4 mạng.Vắng teo.Hai nàng bám vào nhau hồ hởi kể chuyện tết nhất,chuyện món ăn bếp núc và tâm tình về một chuyện tình vừa nghe kể....

Hai thằng đàn ông ngồi nhâm nhi ly rượu vang. Đủ nồng và đậm và nói vơí nhau về tình bạn. Đàn ông nói với nhau chỉ tí xíu là hết chuyện nói.Mỗi người chúi vào một góc đọc sách hoặc đọc đôi điều ở net.

Ở thế giới net có những điều quái dị,anh vừa đọc được một bài nói về chuyện phỏng vấn và kiểu cách làm " Chảnh " của một ả ca sĩ đang về chiều.Ả tự hào là mình còn đẹp,còn ăn khách và ả khó tính khi nhận lời trình diễn đứng chung trên sân khấu với nghệ sĩ khác.Nhìn cái ảnh chụp khuôn mặt diêm dúa sửa sang tân trang và bộ ngực hở áo vĩ đại của ả ca sĩ ấy,anh thấy ơn ớn,nổi gai ốc.


Khi sợ thì tắt máy,không đọc nữa.Anh ra ngoài sân vườn điện thoại chúc tết thằng bạn linh mục.Lời nói của hắn ấm ở máy nhắn .
Không gặp,anh nói trong máy : Nè ! Cố nhân đây.Bonne année cậu.Gặp lại sau hoặc gọi lại cho tôi nhé.


----------



Đêm qua nhanh.Đêm đang về sáng.Tự nhiên thấy nhớ cái không khí đón giao thừa bên mình ngày ấy.Ngày ấy đã ngây ngất,thảng thốt khi nghe bài hát mang tên : Em đến thăm anh đêm ba mươi.


Ôi chao ! Ngày ấy ơi.Đêm nay là giao thừa.Thêm một giao thừa nơi xứ người.







đăng sơn.fr



dang son 30.01.2012 12:52:03 (permalink)



..


THƯ CHO NGỌT thị LỊM .




________________________




@ - Lịm và Ngọt nè...

Cái tên mới mà anh đặt cho em rất lạ.

Lạ ở chỗ rất ngọt ngào và lịm ngay....

Ngọt từ giọng nói nhỏ nhẹ và du dương như một câu hò trên sông có đám lục bình.
Và lịm như một chén chè bắp có nước dừa.


Là một người đàn ông,anh thích cà phê ít đường buổi sáng - Sáng
tinh mơ,nếu ngồi ở một cái quán có cửa kính nhìn ra ngoài đường đầy
sương mù,ngồi đọc lai rai tờ báo có những cái gì đó để đọc và có lúc
ngước lên nhìn cái màn ảnh TV đang nhả bảng dự báo thời tiết,thấy ghi
nhiệt độ hàn thử biểu tuột xuống những con số - 5 / - 7 ° C....

Trời chưa đổ tuyết mặc dù có lúc rưng rưng.Lạnh như thế để sẽ qua
một mùa đông khá dài.Ở vài ngả đường của một khu phố làng mạc,người ta
vẫn còn thấy lấp lánh những dây đèn đủ màu của mùa giáng sinh còn để
lại.

Ngọt biết không ? Anh vẫn cứ yêu thích cái gây gây lạnh của buổi
sáng trời đông.Đi nhanh giữa vài cơn gió gắt hơi mù lạnh ẩm,kéo cao cổ
áo,anh đếm bước chân và nghĩ đến một điều gì đó.Có khi rõ rệt và có
khi mơ lung trong đầu.

Nghĩ đến những câu nói ngọt mật - kiểu ngọt quá chết ruồi.Anh chẳng
bao giờ là một con ruồi để chết vì mật.Có những ngày,anh đã nghe nhiều
người nói ngọt lắm.Họ lìm lịm tâng bốc nhau và sau câu nói ngọt là
những toan tính không thể lường.

Những người tình thì lúc đầu hay ngọt lìm lịm vơí nhau - chỉ một
thời gian sau thì họ đắng nghét vơí nhau và họ bắt đầu rên rỉ ,than
khóc khi lấy được nhau.

Còn em thì sao ? Em như thế nào khi yêu ai ?
Em ngọt ngào đến cỡ nào,em ?

Và khi cần cạu cọ,than trách một điều gì đó,em ra sao,em ? Em nhăn nhó
ghê lắm phải không ? Em có biết đăng đắng chút đỉnh không ?


Vài hàng chữ ngắn - Vài ý nghĩ ngắn để hỏi thăm em.

Và anh nghĩ,em sẽ lìm lịm ngòn ngọt khi đọc những hàng chữ này.

Chúc em ngọt,dịu và ngoan.Đừng uống ngọt và ăn đường nhiều quá.

anh ở xa.






đăng sơn.fr
( ChợtNhiên )
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 8 của 18 trang, bài viết từ 106 đến 120 trên tổng số 268 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9