THƯ TỪ NƠI XA - đăng sơn.fr
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 9 của 18 trang, bài viết từ 121 đến 135 trên tổng số 268 bài trong đề mục
dang son 10.02.2012 15:30:52 (permalink)



--




Ở Một Góc Phố Mưa.




_______________________________________________



Em !

Có lẽ là ta sẽ có nhiều chuyện để kể cho nhau nghe.Ngồi trước mặt nhau ở quán nước nơi góc phố,giữ chút yên lặng để lòng trùng xuống , ngắm cơn mưa vừa ùa xuống thành phố.
Chẳng hiểu vì sao anh lại yêu những cơn mưa ,nhất là mưa trên những khu phố cổ. - ( Chẳng phải vì một câu hát trong nhạc của họ Trịnh với bài Diễm Xưa - Ca từ đó buồn bã quá ! )
.. mưa vẫn mưa bay qua thành phố nhỏ...


Anh đã đi qua những thành phố,đã nhìn ngắm chúng qua từng góc cạnh và thu nhập những hình ảnh vào ống kính : những quán cà phê đìu hiu của quán café lộ thiên của một Toulouse được mang cái tên gọi là thành phố Hồng,những hàng cây đầm đìa nước trước dãy cầu thang gỗ dẫn lên con dốc để nhìn xuống khu phố biển Arcachon với cái tên Thành phố muà đông ( Ville d'hiver ) hoặc có khi anh có dịp vào cái quán nước trước sân ga St Jean của một Marseille lừng lững gió.
Ngồi một mình nhìn người qua kẻ lại cũng là một cái thú.Ngắm những chiếc dù đủ màu sắc.Có khi dưới một chiếc dù đẫm nước là bàn tay nắm lấy bàn tay, là một vòng ôm choàng lấy một vòng ôm thắm thiết của một cặp tình nhân làm anh nghĩ đến một vài điều.

Nếu ngồi trước mặt em,ngắm em sì sụp nhăn nhăn đầu mũi trước ly trà Lypton hoặc ly cà phê đang bốc khói,anh nghĩ là sẽ kể thêm cho em nghe một vài điều.

Khi kể xong,anh sẽ biết giữ im lặng nghe em nói.
Em nói gì ? Kể gì ?

Kể chuyện tóc dài thời đi học.Kể chuyện bài thơ đầu tiên của thưở vụng dại thơ ngây.Kể lời tỏ tình đầu tiên đã làm em đứng tim vì sửng sốt ?
Thời ấy - Lời tỏ tình đầu tiên rất khó nói.Thời ấy ,người ta chưa có internet để viết thư tình bằng email và từ những ngón tay gõ chữ nhanh như tên bắn.Nếu vì ngượng ngập không dám nói,chàng thử nắn nót viết lá thư tình bằng tay và tìm cách kẹp lá thư ấy vào một quyển sách để giả vờ cho nàng mượn.
Nàng có vài cách để nhận lấy hoặc từ chối.Sự ưng thuận của nàng được trả lại bằng một cách na ná như thế.Lá thư trả lời sẽ nằm gọn trong quyển sách gửi trả lại chàng.
Nếu lắc đầu từ chối thì nàng có thể viện cớ là không thấy lá thư nhút nhát kẹp trong sách.Còn một cách khác nữa là nàng viết vài chữ ngắn gọn với một vài chữ : Không. Không 1 - Không 2 - và Không ......

Thế đó em - Ta có nhiều chuyện để kể cho nhau nghe.Chuyện tình,chuyện đời,chuyện về nhuũng cơn mưa của những người yêu nhau được gần nhau và xa nhau......

Mưa đang rơi.Rơi trên thành phố.
Chữ của anh đang viết cũng đang rơi - Em !






đăng sơn.fr
dang son 15.02.2012 12:36:27 (permalink)

.






- Ngày TÌNH NHÂN cũ và mới .




______________________________________________




Thằng nhóc bébé đi làm về,tay cầm một bó hoa rất đẹp va hỏi mẹ nó :

- Mẹ à,cái bình cắm hoa mẹ để đâu ?

Người yêu đầu đời của nó tủm tỉm ,hỏi :

- À ,mua hoa cho bạn gái . Còn hoa cho mẹ đâu con ?


Thằng nhóc nhìn về phía bố nó :

- Cái này thì ba phải tặng mẹ chứ.Mẹ đâu phải là bồ của con.


Thế là tôi lại mắc tội.

Trong cuộc đời làm đàn ông và làm nhân tình của mình,tôi chỉ lờ mờ nhớ là rất khi tôi mua hoa tặng người đẹp. ( Và hình như tôi húp nước mắm hơi nhiều nên tôi cứ tà tà phớt lờ ngày lễ của Tình Nhân )


Tôi có một vài bằng chứng ở lá thư như sau :



... " @ - Em bạn nhỏ !


Hôm qua ( 14.02 ),em hỏi anh :

- Anh có làm nghĩa vụ với nàng chưa ?


Anh thấy xấu hổ quá.

Đã không có một món quà,không một cành hoa dù là hoa héo.

Anh giống như một gã " đại hà tiện - keo kiệt " với một câu nói :

- Chúc mừng ngày lễ tình nhân.


Nàng bébé đã liếc ngang,liếc dọc :

- Chúc thế còn quà đâu ?

- Món quà lớn nhất tặng em là đời anh dưới sự quản lý của em...


Thế là mặt nàng nhà xưng lên rất khó coi.Nàng bắt đầu ca vọng cổ và dai dẳng .Nào là anh không biết cách galant,nào là lấy phải một kẻ không biết điều.

Anh ít khi để cho ai bắt nạt nên chống chế :

- Trong vòng hơn 20 năm chiếm đoạt em,anh có mua MỘT lần hoa để tặng em trong ngày lễ tình nhân đấy chứ



----

Đấy Em xem : Anh đã không phải là một người tình nhân tuyệt hảo.Anh đã không biết cách tỏ tình,anh là một kẻ tình nhân,một gã chồng tệ nhất thế giới.

Em có nghĩ là cái tội của anh nên đáng tha thứ không ?

( Nói thật ra,anh không ưa ngày của tình nhân ! ) Hic hic !


Vài hàng tỉ tê để xưng tội -

Anh chúc em và gia đình vui,mạnh. "







đăng sơn.fr

Ct.Ly 15.02.2012 16:18:33 (permalink)
dang son 19.02.2012 21:42:23 (permalink)




--



-2 -

TẶNG GÌ Ở NGÀY TÌNH NHÂN ?




_____________________________________________



Nàng Công Tử lỳ rất có lý khi viết :

" Còn đối với Vợ Chồng thì xin đức lang quân 365 ngày là ngày nào cũng là ngày Saint Valentin cho bà Phu Nhân của mình, người đàn bà khi nhận đầy đủ hạnh phúc của gia đình, thì hình như không đòi hỏi gì hơn, ngoài cái nhìn trìu mến, một lời chúc tụng và một nụ hôn đầm ấm cho ngày Tình Yêu này , thì họ cảm thấy quá đầy đủ và tràn đầy hạnh phúc lắm rồi " .



--------------------


Phải nói đây là một đề tài ổn và " không Ổn " cho lắm.


Có nhiều người nói khi nghĩ rằng Tình Yêu giống một món đồ được chưng bày trong tủ kính có rọi đèn rất đẹp và trang trọng. Khi đi ngang một cửa tiệm,đứng ngắm nhìn thì người ta thích thú và thèm thuồng lắm !

Sự chiếm hữu là một tâm trạng chung của con người.Khi chiếm được ,mang về nhà làm của riêng thì sẽ có nhiều việc xảy ra... ( mức độ nặng hay nhẹ thì còn tùy trường hợp )


Người ta đã làm gì,nghĩ gì để giữ gìn tình yêu của mình ? Tình yêu nhạt nhẻo dần hoặc sẽ mặn nồng theo năm tháng là cả một quá trình và là một công trình hợp tác giữa hai người yêu.

Lắm lúc rất lẩm cẩm,ta thử nhìn quanh thì thấy có những cặp rất yêu nhau qua một thời gian dài,lúc lấy được nhau rồi thì lại dở chứng để bỏ nhau.Ngoài ra,có những người yêu đã không bao giờ lấy được nhau và cứ vẫn rất yêu nhau.

Phải chăng Tình Yêu là một sự mâu thuẩn trong bao điều nghịch lý ?


Ngày lễ tình nhân đã đi qua.

Xin chúc những người yêu vẫn hoài là những người yêu.





đăng sơn.fr
dang son 22.02.2012 13:01:19 (permalink)




-




Thư từ
Buổi sáng lạnh cóng.



____________________________________




* @nguyênhạ !

Nhận được mấy chữ ngăn ngắn của em,thấy vui và ấm !
Ấm áp sau một ngày ở ngoài trời cong cóng với hơi lạnh đầy đặc của
trời đông,và nhất là khi tìm lại được hơi ấm từ máy sưởi.Ngồi ở góc
bếp,anh thích ném cái nhìn ra ngoài vườn nhìn ngắm hàng cây lơ thơ lá.

Trời lạnh lúc nào cũng có một cái gì đó riêng biệt.Riêng của một sự
trầm mặc.Riêng của những ý nghĩ rời.

Mùa đông của chúng mình còn dài theo những cơn gió buốt gây gây ở buổi sáng.

Pha một ly cà phê ấm,thơm,đọc vài hàng chữ ở đây đó,tìm những điều
vui mà đọc sau những bản tin không lấy gì là sáng sủa,anh thử tạm quên
loạt phóng sự nói về những thảm cảnh của người vô gia cư đã xem tối
qua.Thử tạm quên con số của những vụ tàn sát biến động ở một xứ sở có
nhiều điều bất an khi con người muốn trổi dậy đòi quyền sống trong sự
dân chủ.

Ở đời này đã có những điều không được vui lắm,và tinh thần của mình
cũng có khi chỉ như những sợi tơ mỏng manh của con nhện giăng ở góc
tường.Trên đường tơ dệt như thế,có điều gì vướng vào ? Điều gì cần giữ
lại và điều gì cần tháo bỏ ?

Đọc lại những dòng chữ thăm hỏi ngắn gọn của em,anh tìm lại được
một hơi ấm.Ấm như bài thơ của em mà anh vừa chuyển đi .Ở cái tên của
em,để phân biệt với những cái tên có thể trùng hợp ở đâu đó trên thế
giới của tỷ tỷ rừng chữ - anh đã thêm một chữ @ - ( A là mẫu tự đầu
tiên của bảng chữ,và có lẽ người ta sợ nó bị lẻ loi giữa trời đông
lạnh giá,họ thêm vào cái vòng tròn a còng để giữ ấm ! )



LỜIBIỂNRU




Hãy để em là biển
Hát ru sóng trong anh
Khi kể chuyện chúng mình


Hãy để em làm gió
Khi nghe giọng nói êm
Ở những ngày biết yêu
Ở bàn tay em mềm


Hãy để em ru anh
Hãy để em trong anh
Từ giọng nói anh ấm
Từ mặt trời nơi cửa mắt


Biển vẫn hoài ru tiếng
Từ lời hẹn ở chốn cũ
Từ bức thư tình dấu trong túi chưa kịp gửi
Từ nụ hôn êm nhung lẫn vào gió cuốn

Biển êm ,biển xanh trong giấc ngủ
Muôn đời là như thế
Em làm biển trong anh...

@nguyênhạ



------------------------------------------


Anh tạm ngừng thư để chúc em lúc nào cũng dịu hiền và ngoan như bài
thơ của em.




đăng sơn.fr

m@anh 22.02.2012 23:29:50 (permalink)
.


<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.03.2016 01:51:10 bởi m@anh >
dang son 24.02.2012 15:53:11 (permalink)




Thư từ Một Buổi Sáng Hơi Lành Lạnh




_____________________________________





Chào cô Em.


Em biết rành một câu " vọng cổ " kiểu xưa chứ há ?

Câu ấy đã được chuyển qua lời việt kiểu nhạc trẻ như sau : " Hợp quần gây sức mạnh " Hoặc là câu khác na ná như : " Đoàn Kết thì sống mà chia rẽ thì....

Nhắc lại câu của người xưa như thế làm anh nhớ lại cái thời lủi thủi của anh ở những năm đại học " học đại " thời 7.8 tuổi đến 10 tuổi.Lúc ấy,anh là một thằng bé rất nhút nhát.Anh đã ít có bạn,giờ chơi hay lủi thủi một mình với những hòn bi còn sót lại trong túi ( vì anh chơi cái gì cũng thua sút đám bạn,bị chúng ăn hết ,nên ức quá đành chơi một mình ).Sau lúc trổ mã nhẩy giò thì cũng không thích có nhiều bạn cho lắm ( Có lẽ vì sợ chúng đẹp hơn,hoặc nói chuyện có duyên hơn để cua hết những cô bạn cùng lớp,cùng trường ) ( ! ! ! )

Cái một mình ên như thế riết cũng làm mình quen dần và chả thấy gì là lẻ loi hoặc khổ sở .Kể cả lúc dở chứng lên khi đi qua ,đi lại nhà nàng tóc dài để trồng cây si.

Người ta bảo cái thời mộng mơ đẹp lắm.Nhất là khi tập tành viết thư tình,làm thơ tình và trồng cây si.Trồng cây như thế được vài lần thì anh nản chí phải bỏ cuộc .Sau đó thì lại thui thủi mình ên khi la cà ở những quán nước...


Mỗi người đều có một cách thức để nếm nỗi vui và từng nỗi buồn nào đó của mình.

Bây giờ thì anh nói về chuyện viết và có cái cơ may tìm được những người bạn viết kiểu đồng cảm để viết chung.Trong quá khứ,khi sinh hoạt ở một vài diễn đàn,anh đã có vài cơ may khi có thêm vài người bạn để tâm tình và có cùng tần số để viết chung cho một vài chủ đề.Sau đó,những người bạn đó biến mất vì những lý do nào đó mà chỉ có trời mới hiểu được.

Thế là lại thui thủi viết một mình sau khi đã lẩm cẩm đặt ra cho mình cái câu hỏi khá kỳ cục : Viết Để Làm Gì ( ? )


Hôm nay là ngày nghỉ,anh ngồi nghe nhạc nhẹ.Tiếng dương cầm solo đang nhỏ những giọt tí tách.Êm êm.Dịu dịu.Và anh nghĩ anh có vài điều để viết.

Viết để làm bạn với mình và để có những niềm vui khi viết - Viết để giữ lại thời gian -





đăng sơn.fr






_________________________________________________



* Chào m@anh .

Cô @nguyênhạ sẽ có Truyện Ngắn ở chủ đề Chợt Nhiên của anh - Em đọc nhé.


________________________
m@anh 24.02.2012 23:36:35 (permalink)
.


<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.03.2016 01:52:25 bởi m@anh >
dang son 08.03.2012 02:10:13 (permalink)

.







. CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ.



_______________________________________________________________________







Ghé trang chữ của em - Một người viết .Đọc và đọc.


Anh biết tính tình của em : Đã nổi tiếng là nghịch ngầm và quậy ngầm lúc áo trắng thời ấy.

Chuyện kể rằng : "...Ngày xưa có một con nhỏ tóc dài,thích ăn me,thích ăn vụng trong lớp học.Trong hộc bàn lúc nào cũng có xí muội và ô mai.Lúc ấy,con nhỏ chưa biết làm thơ ,chỉ biết mộng mơ chút đỉnh mà thôi.

Để có thể làm thơ,nguời ta không đọc truyện chưởng kiếm hiệp của Kim Dung,cũng không đọc Quỳnh giao hoặc truyện của La Lan hoặc của nđs.

Khi đọc truyện của Từ Kế Tường thời đó,người ta sẽ biết yêu những đồi dốc đầy hoa quỳ của Đà Lạt.Những trang giấy học trò của Tuổi Hoa,của báo Thiếu Nhi sẽ làm tuổi mới lớn biết mình như thứ trái cây mới ,còn xanh,còn ngọt và còn nhiều thời gian ở trước mặt.


Anh còn nhớ thời ấy .Thời dễ thương ! Thời chưa có email của internet nhanh như sấm chớp.Thời ấy,người ta chưa có những cái điện thoại di động để gửi Sms hoặc Mms.Muốn đến thăm nhau,rủ nhau đi uống cà phê,ngồi quán,lắm khi phải vượt từng con dốc lè cả lưỡi đến nhà bạn.Bạn không có nhà,lại đạp xe về mà lòng thấy rưng rưng.

Có lẽ Em còn nhớ vài bức thư tỏ tình của tuổi học trò ? Những lá thư ngượng ngập viết bằng mực tím,mực xanh .Chữ rất nắn nót ! Tác giả của những bức thư tình học trò ấy đã vất vả lắm để nặn ra chữ....Có khi bị bí chữ,tác giả mặt còn hôi sữa đã phải truy cứu và nhại lại lời văn của những trang văn chương hoặc chớp đại ca từ của một bản nhạc nào đó đang thịnh hành.

... Trời mưa nho nhỏ,anh theo Ngọ về...


Lúc ấy,thằng bé chả hiểu cái tên Ngọ trong bản nhạc Ngày Xưa Hoàng Thị đó là ai,cứ chép bừa...

Con nhỏ nhận thư .Không biết có cảm động rưng lệ không mà thấy im ru,không cục cựa.Thế là thằng nhỏ hát bài thất tình và mặt nó đực ra theo kiểu hận tình, hận đời.Nó nản chí,bỏ học vài hôm và la cà ra cái quán,gọi cà phê,lõm bõm học hút thuốc lá sau khi ho xù xụ.

Khói xanh bay lơ lửng ở màn mưa làm thằng nhỏ nổi hứng làm dăm câu thơ tình theo kiểu thảm thê.Thế mới nghiệm thấy có câu nói của ai đó mà đúng : Phải biết buồn bã thì thơ mới thấm và có hồn.

Thằng nhỏ áo trắng làm gì có cái biệt tài của một Nguyên Sa với Áo Lụa Hà Đông.Nó muốn ăn cắp ý thơ của Nguyễn Bính,Huy Cận hoặc của Vũ Hoàng Chương,Hoàng Anh Tuấn mà không dám vì sợ bị bắt quả tang.

Áo trắng tuổi nhỏ đọc thơ tình phổ nhạc của Nguyễn Tất Nhiên thì thèm nhỏ dãi...

Chao ôi : --- " Đưa em về dưới mưa
Nói chi cũng bằng thừa

Hoặc là : Phố núi cao,phố núi đầy sương
Em Pleiku má đỏ môi hồng....May mà có em,đời còn dễ thương...

Ôi ! Thấm quá khi nghe như thế lúc trời rưng rưng mưa ,ngồi lẻ loi ở quán nước vắng và đang bị bí chữ.Thằng nhỏ biết rõ là chẳng bao giờ mình làm được những câu thơ tuyệt tác như thế.

Bao ngày qua,con nhỏ tóc dài vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra.Thằng nhỏ thầm trách là con nhỏ đó đã rất " vô học ".Vô học có nghĩa là không biết đọc và không biết viết ( Người ta gửi thư tình mà không đọc,không thèm trả lời ! ) Con gái có nhiều lúc rất " chảnh ".Con gái hay làm khổ những trái tim mềm nhũn của bọn con trai.


Sau một thời gian ấm ức,thằng nhỏ bắt buột ngừng cái màn nhăn nhó đau khổ hãm tài ấy lại.Những hàng cây trải bóng mát của lá me vẫn dịu và đẹp trên lối đến trường,những cổng trường vẫn đầy ấp tiếng cười nói của bao tà áo dài khác.Thế là lại đeo đuổi ,lại đón đưa.

Con gái xưa viết thư hay lắm,chữ con gái đẹp như cửa mắt tròn xoe dưới nắng xanh và môi con gái rất đỏ màu chè đậu đỏ bánh lọt. Thư tình của cô học trò có thể làm thằng bé điếng hồn,ngơ ngẩn năm sáu ngày và thấy điểm trên học bạ của mình tụt dốc như xe đạp không phanh.....


Đời sống có những điểm khắc tên là thời gian.Dòng sông của tuổi trẻ không bao giờ ngừng chảy để những áo trắng,những áo dài rời ghế nhà trường vào đời với những thứ hành trang cần thiết.Những đứa trẻ trở thành người lớn để đấm đá với đời.


Đôi khi,thả bước chân đi dạo bên một bờ sông lờ lững gió,ném mắt nhìn xuống một phía bờ nước,lắng nghe tiếng tâm hồn mình lên tiếng.Lòng nhớ lại ngày thơ ấu,trí nhớ quay lại ở một ngày hè có tiếng võng ru con và tiếng mẹ hay chị hò ru trẻ,thằng nhỏ ngày xưa trong cái vỏ người lớn biết rõ là mình đã đi quá xa trên đoạn đường dài của một đời người....

Và bỗng chốc,hình như có bụi làm cay cay ở lòng mắt -



---------------------



Em nhỏ !

Viết đến đây,anh đã mỏi tay trên phím chữ.

Anh chẳng còn chữ để có thể chúc Em.Chúc gì cho em khi anh đã chẳng biết chúc gì cho chính anh ?

Thôi kệ ! Vài câu viết như một đóng góp vào trang chữ của em.Cứ thế mà vui buồn trong những điều anh vừa kể về thời áo trắng của chúng mình - Những đứa trẻ đã trở thành người lớn quá nhanh.





đăng sơn.fr
mưa phố núi 10.03.2012 13:43:31 (permalink)
NHỮNG NGÀY XƯA THÂN ÁI

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/073EA069496A41F6A8E8590F0F8B39C9.jpg[/image]
mpn 14 tuổi


Thưa chú Đăng Sơn !

Chú ở bên đó có bao giờ nghe đến tên của Giáo sư Lê Xuân Tùng không ạ ? G/S LXT có họ hàng với Giáo sư Lê Bá Kông -là người làm bộ từ điển Việt -Anh được nhiều người biết đến trước 1975 .

Khi mới chân ướt chân ráo vào Sài Gòn ,gia đình cháu sống ở đường Nguyễn Cư Trinh ,Q 1 , trong một con hẽm ngoằn nghèo nhỏ hẹp thường lầy lội khi trời mưa .Xóm toàn là dân lao động nghèo khổ lại là nơi chất chứa bao nhiêu tệ đoan của xã hội .Mẹ đã mua lại một ngôi nhà khang trang nhất xóm ,vẫn rất tệ so với nhà cháu ở Pleiku . Trong xóm ,cháu chỉ chơi với một cô bạn duy nhất đồng tuổi ,học trên cháu một lớp ở trường Hưng Đạo ( Cống Quỳnh ). Kim H. xinh đẹp ,hiền ,học giỏi và điều đặc biệt là cả nhà cô ấy đều mến cháu . Họ gốc Trung Hoa nên là gia đình duy nhất không cười chê cái giọng vùng cao ,đặc sệt quê mùa của cháu .Cả mấy chị em nhà ấy đều đã từng là học trò của G/S LXT . Theo chân cô bạn này cháu cũng học với Giáo sư ,lớp anh văn buổi tối ở đường Cao Bá Nhạ chỉ cách nhà cháu 10 phút đi bộ .

* Từ " giáo sư " là một từ mới lạ đối với cháu , ở ngoài Trung người ta chỉ gọi là giáo viên ,hoặc là thầy cô giáo .
* Sau đó Kim H. giải thích rằng : Giáo sư là tiếng dùng để gọi những người có học vị cao học =master degree trở lên hoặc du học nước ngoài . Còn những người có bằng Đại học trở xuống trong nước thì gọi là giáo viên , nếu họ được dạy đại học thì gọi là giảng viên .
Tới bây giờ cháu vẫn còn mù mờ về cách gọi này ?

* Cũng nhờ cô bạn giỏi dắn này ( Kim H. và anh cô ta đều là học sinh giỏi toán cấp thành phố . )mà cô bé mpn học dở ẹt ở ngoài Trung biến thành học sinh xuất sắc tại trường Hưng Đạo hai năm liền (lóp 8 & 9 ) Học thầy không tày học bạn là vậy .

Có lẻ cháu có nét gì đó liên hệ tới những kỷ niệm xưa của giáo sư LXT , nên G/S rất ưu ái cháu . G/S cũng gọi cháu là Bé như chú gọi bây giờ .G/S người gốc Bắc di cư , vào thời điểm đó mpn 14 tuổi (1982-1983 ) G/S đã ngoài 40 chưa bao giờ có vợ . Người đã có quốc tịch Pháp , chỉ nấn ná ở lại Việt Nam vì người mẹ già đã hơn 80 tuổi .

G/S không thuộc loại đẹp trai trong mắt cháu , người hơi thấp ,mập .Người ăn nói bặt thiệp duyên dáng ,dạy cả tiếng Anh lẫn Pháp .
Một chị lớn tuổi trong lớp hỏi thầy sao không chịu lấy vợ ,nghe thầy trả lời :

- Chưa gặp người vừa ý đành phải chịu thôi ,chẳng lẻ lấy bừa à ?
chị ấy lại hỏi :
- Thầy có nghĩ là mình kén quá không ?
- Kén à ? có thể lắm . Một khi đã nhét chữ đầy đầu rồi lại thấy mình hổng giống ai .

Breaktime , mấy anh chị lớn thường ra ngoài phố ăn chè uống nước ...Cháu và Kim H. không có tiền nên vẫn ngồi trong lớp tán gẫu thôi ,nếu thấy G/S rãnh thì lại đeo theo bắt thầy kể chuyện bên Tây ,bên Mỹ thời thầy du học .

Trong lớp , Mưa và nhỏ Kim H. là nhỏ nhất , kế đến là anh T. 17 tuổi là bạn học cùng lớp với anh trai của Kim H. Anh T. rất đẹp trai con nhà giàu ,học giỏi nhưng mắc bệnh hách ...chịu không nổi . Trong mắt anh ta ,hai đứa cháu chỉ là cái thứ Bébé , ồn ào ,ngốc nghếch đáng ghét . Ngược lại ,cả hai đứa tụi cháu đều rất thích anh ta ... Mỗi đứa thích theo mỗi kiểu .

* Kim H. thích anh T. vì bản tính nam nhi mạnh mẽ , cũng vì anh T.hay đến nhà Kim H. phụ giúp nhiều việc ,ba má Kim H. thương quý anh T. như con cháu trong nhà .

* Còn cháu ,thích anh ấy ...vì cái mặt kên kên thấy ghét ...Hoặc là vì xí xọn ...vậy thôi . Cháu rất lễ phép với anh ấy ,còn anh ấy thì cứ khinh khỉnh , coi trời bằng vung .

Tụi cháu bảo nhau làm sao để T. thích một trong hai đứa tụi cháu ,và hứa với nhau là không ghen cho dù anh ấy thích ai cũng được .

Những học sinh khác trong lớp đều lớn hơn ,họ học tiếng anh để chờ đi xuất cảnh hoặc vượt biên . Vì bận rộn với công việc hằng ngày nên họ đến lớp không tập trung lắm . Họ thường bị điểm thấp hơn tụi cháu khi làm bài .Chỉ có 3 đứa tụi cháu là ham học ,làm bài điểm cao và hay đưa tay phát biểu trong giờ học .

Một hôm thầy giảng về đời sống ở Mỹ , Bộ sách mà tụi cháu học thời đó là : English for today .Cháu đưa tay phát biểu ý kiến :

- Thưa thầy người Mỹ nói tiếng gì ạ ?
Cả lớp cười vang ,thầy điềm nhiên đáp :
- Bé Ngọc Sương vừa hỏi một câu rất hay , sao các anh chị lại cười ? Rồi thầy giải thích sơ về lịch sử thành lập nước Mỹ .Người Mỹ hồi xưa là dân tứ xứ ,đa sắc dân ,đa ngôn ngữ . Người Anh muốn đồng hóa nên tiếng Anh mới trở thành quốc ngữ .

Sau buổi học G/S nói chuyện riêng với cháu .

- Thầy rất thích những câu hỏi của NS ,cứ mạnh dạn hỏi nhé ! Về bất cứ điều gì ,nếu thầy biết thầy sẽ trả lởi . Nếu thấy ngại không hỏi trong lớp cứ viết vào giấy và thầy trả lời cũng bằng cách đó .Cuộc đời của thầy cũng bắt đầu bằng tính cách khám phá như thế . Thầy dạy English đã lâu sao không ai hỏi như thế nhỉ ?

Người Việt nói tiếng Việt
Người Tàu nói tiếng Tàu
Người Mỹ nói tiếng Mỹ ,nghĩa là tiếng Anh ,ENGLISH .
Nhưng tiếng Anh ở Anh quốc và Mỹ quốc lại khác nhau nhiều .
Rồi thầy viết vào vỡ cháu câu ngạn ngữ :

" Cứ đi sẽ đến , cứ gõ cửa ta sẽ mở cho ! "

Nếu giáo sư Lê Xuân Tùng vẫn còn mạnh khoẻ ,năm nay đã ngoài 70 .Không biết đời sống của thầy sau khi rời Sài Gòn ra sao ?
Thầy có được hạnh phúc êm ấm như những người đàn ông khác hay không ?
Thầy có lấy được vợ và sanh con đẻ cái hay không ?

mpn theo học với giáo sư LXT gần 2 năm trời ,có rất nhiều ký ức đẹp đẽ về giáo sư , một bậc thầy khả kính !

Từ từ rồi mpn sẽ kể thành nhiều tập chú nhé !

Giáo sư mà đọc được điều này chắc chắn sẽ nhớ lại con bé năm xưa .

9-3-2012 muaphonui
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.03.2012 15:45:38 bởi mưa phố núi >
Attached Image(s)
Little_Ant 11.03.2012 12:49:34 (permalink)
Hôm nay Kiến Nhỏ đi lạc mà lại biết đường ghé thăm dang son và Mưa hì hì hì hì, dang son và cô little MPN 14 tuổi hồn nhiên khoẻ hông ?

Chúc chúng ta thật vui tươi : )

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/C40FDD3BE4AD48EA8287864D363F827A.jpg[/image]


XUÂN VỀ TRÊN PHÍM DƯƠNG CẦM


Một sớm mùa xuân ta ngập ngừng
Trong từng tiếng nhạc tiếng em ngân
Tiếng ca bay lướt qua đồi núi
Về tới suối đồi suối đẹp mơ


Little_Ant ( Sydney autumn 09.03.2012 )

<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.03.2012 12:58:31 bởi Little_Ant >
dang son 12.03.2012 12:40:26 (permalink)
.




NHỮNG ĐIỀU ĐỂ VUI....



_____________________________________






* Khi Nào Ta Vui -





Ở khúc ruột của một ngày tháng nào đó,ngoài những nỗi buồn hoặc lo lắng,chúng ta có vài điều để vui.
Vui khi gặp lại nhau,tay bắt mặt mừng.
Ta tìm chỗ ngồi xuống cạnh nhau và bắt đầu cho từng câu chuyện kể.Kể thật hết cho nhau nghe về một khoảng đời sống của mình.Mình đã sống nơi đâu ? Gặp những ai và làm gì ?

Nếu đang đi dạo phố và tìm góc cạnh ánh sáng để bắt hình ảnh nhốt vào ống kính mà gặp bạn,tôi biết mình vui lắm,tôi sẽ rủ bạn chọn một cái hàng quán lộ thiên để ngồi vơí nhau.
Bạn yên tâm.Mùa này bên tôi trời đẹp lắm.Mây trắng lơ lững ở khoảng trời rất xanh.Màu xanh luôn làm nhẹ ánh mắt.

Nói về ánh mắt ư ? Đã có một thời ấy,thời xách cọ,viết chì và tập giấy đi học vẽ.Ông thầy hoạ sĩ vẽ chân dung của tôi là một người có tật và có tài.Ông còn trẻ - khoảng 30 tuổi.Cặp mắt ông có những điểm contraste của một thứ ánh sáng rất buồn bã mà tôi không tài nào hiểu được tại sao.Học viên đến xưỡng vẽ của ông không phải để hỏi về đời tư của ông.Họ cắm cúi ,chăm chỉ ngồi trước giá vẽ.Chỉ vơí một cánh tay phải còn lại,ông thầy đã dạy chúng tôi phác hoạ những nét cơ bản đầu tiên của một khuôn mặt.

Điều khó nhất trong cách vẽ chân dung đen trắng bằng bút chì là cách diễn đạt từ tia nhìn của cặp mắt.Trước tấm ảnh chân dung của anh ca sĩ Claude François thời Salut Les Copains lúc ấy,tôi đã lúng túng để không có cách nào vẽ cho ra hồn đôi mắt.

Ông thầy lại gần và nói :

- Đôi mắt của cách em không biết nói chuyện.

Giữa tiếng nhạc của bài hát Comme d'habitude - My way,tôi ngừng bút,nhìn thầy.Bàn tay mặt còn lại của ông đã cầm cái cọ gắn đầu tẩy để sửalại và tạo nên những điểm sáng lung linh trong đôi mắt người mẫu.

Ông cười nhẹ.Tôi thấy thầy mình đã đẹp và " sống " hơn đôi mắt người mẫu nạn nhân của mình.Và ông thầy hỏi tôi :

- Em thấy sao ? Ánh mắt người trong tranh nói gì ?

- Một niềm kỳ vọng vì có chất xanh trong tia nhìn...

Ông lại cười nhè nhẹ,chỉ thoáng một cái,ông dùng viết chì tôi đậm thêm cái quầng mắt bên trái của người mẫu,dùng tẩy quẹt nhẹ để làm mờ bớt vài điểm sáng trong tia nhìn,ông lại hỏi :

- Em nghĩ gì ?

Tôi nói điều tôi nghĩ.Có nghĩa là chỉ cần bắt được hoặc tẩy xoá đi một vài đường nét là ta có thể hoán chuyển được điều buồn vui trên một gương mặt người.


Những ngày lao đầu vào cọ và viết như thế đã qua đi,tôi lững thững rời xưỡng vẽ trên đường đến trường điện tử để theo khoá học ráp máy móc radio.Thành thật mà nói,tôi thấy thoải mái hơn khi ngồi vẽ,viết hoặc bấm accord trên phím cây đàn thùng hơn là ngồi đo,hàn,cắt,ráp những cái transitors ....Ngồi trước phím chữ cuả cái máy đánh chữ trong khoá học đánh máy và tốc ký,tôi thích thú nghe tiếng 10 đầu ngón tay chạy trên phím.Từ những hàng chữ hiện dần trên giấy,tôi nghĩ đến tiếng nhạc và những giọt mưa rơi.

Thế là thế.Vậy đó.Những ngày như thế của tôi đã trôi qua theo một tốc độ không thể ngừng của đời sống.Cho dến ngày tôi phải quay lưng lại với nơi có rất nhiều kỷ niệm của mình.

Có đôi lúc nhớ lại, chợt thấy mình thèm có lại những ngày cũ.Ngày cũ có bóng mát dưới tàng cây to toả bóng và đầy ấp bàn ghế của một quán ven đường,tôi đã có bạn bè thời áo trắng rời trường để xúm xít vây quanh nhau .

Những nụ cười,những màu nâu xám hoặc xanh lơ ở cửa mắt bạn bè đã cho tôi biết một điều duy nhất :
" Ta không thể nào vẽ được cái bóng của thời gian "



---


* Im Để Lắng Nghe -



Kể chuyện nhỏ cho bạn nghe rồi.Bây giờ thì tôi ngồi im để lắng nghe tiếng bạn nói.Hãy kể chuyện trường cũ tình xưa của bạn.Và khi kể chuyện,đừng rời khỏi ánh mắt tôi đang nhìn bạn.Hãy yên tâm ! Tôi đang muốn vẽ thứ ánh sáng từ tia mắt của bạn.Tôi biết tôi dùng màu gì để vẽ tấm chân dung có linh hồn của bạn.

Hãy vui khi ngồi bên nhau.





đăng sơn.fr







---------------------



Xin cám ơn Mưa phố núi và Little_Ant đã dùng chữ để ghé thăm.

Chúc hai bạn luôn vui khi viết -


nđs.
mưa phố núi 17.03.2012 13:01:52 (permalink)
Thơ cảm qua mưa

------------Đặng Nguyên Phả --------------


Trời mưa hình như dẫn đến những cảm nghĩ nhớ nhung nhiều hơn khi nắng ! Các nhà thơ thường để cho dòng cảm xúc tuôn trào theo những giọt mưa rơi . Nhà thơ Quang Dương khi thấy một thiếu nữ đi dưới mưa ướt đã làm bốn câu thơ thế này :

Em về phố cũ chiều mưa lớn
Vóc ngọc ngà khoe dưới lụa hồng
Ta như giọt nước mùa mưa ấy
Đã cuốn trôi về trăm nhánh sông

Thấy mưa làm ướt áo người đẹp mà nhà thơ ví mình là những giọt mưa đó , giọt mưa làm cho nàng khoe vóc ngọc , vì thấm ướt lụa hồng hiện rõ dáng em ! Em thì về theo phố cũ , còn anh thì là một hay những giọt mưa đó , trôi về trăm nhánh sông . Hình ảnh của tình cảm tràn trề quá !

Một nhà thơ khác Phạm Sĩ Trung đã cảm " Mưa đan từng giọt nhớ " như sau :

Mưa vẫn mưa ngoài trời
Cho hồn tôi chơi vơi
Tiếng mưa buồn nhức nhối
Khóc cho cuộc tình trôi
Mưa vẫn rơi ngoài trời
Mưa hòa lệ mặn môi
Trong niềm đau nhức nhối
Trên cuộc tình phai phôi
Và mưa vẫn mưa rơi
Mưa giăng mắc xuống đời
Chuyện tình buồn trăm mối
Tình bạc trắng như vôi
Nghe nhớ thương bồi hồi
Chuyện tình đã xa xôi
Mưa đan từng giọt nhớ
Từng mảnh tình buồn rơi

Chỉ thấy mưa thôi mà nhà thơ đã thấy chơi vơi buồn và nhức nhối lòng . Thi sĩ đã thấy mưa như khóc cho cuộc tình trôi đi , giọt mưa buồn đó đã hòa với nước mắt làm mặn đôi môi . Thi sĩ thì từ buồn nhức nhối vì cuộc tình trôi đến đau nhức vì tình phai phôi ! Thế rồi mưa vẫn rơi và giăng mắc nỗi buồn xuống cuộc đời với tình buồn trăm mối " cái tình bạc trắng như vôi ". Cuối cùng thi sĩ vẫn bồi hồi , nhớ thương những tình buồn xa xôi và mưa đan từng giọt nhớ , nhớ đến từng mảng tình buồn rơi . Nỗi niềm sao u uất quá ...! Mưa đem đến tình buồn man mác ...! Nếu nhà thơ trên tiếc thương cuộc tình thì Sương Anh thấy " Như vẫn còn đây " với nỗi niềm tâm sự như sau :

Biết rằng xa... vạn dặm đường xa
Tình ngỡ như bên rất đậm đà
Từng cánh thơ xinh tay chép gởi
Trút niềm mong nhớ , dệt mơ hoa
Thơ người viết để tặng cho ai
Mà khiến tâm tư thổn thức hoài
Ai bỏ men tình trong cốc nước
Uống vào chuyếnh choáng hồn lên mây
Mấy ngày không gặp được người thơ
Dạ thấy nao nao mãi ngóng chờ
Đôi lúc bên nhau mà chẳng nói
Nhưng lòng vui lắm ...cười vu vơ
Tình xa mà ngỡ vẫn quanh đây
Mỗi lúc càng thân gần lắm này
Chuyện gió chuyện mây... hoài nói mãi
Ngày càng gắn bó tình thơ say ...

Bài thơ này khác với bài thơ trên , tác giả đang yêu nên tình cũng đang lên tuy xa mà hóa ra gần . Những cánh thơ vẫn gửi , những mộng mơ vẫn dệt , trong thơ có những vần thơ chứa sẵn men tình nên :

" Ai bỏ men tình trong cốc nước
Uống vào chuyếnh choáng hồn lên mây "

Thế mà tuy nhiều ngày không gặp , đến khi gần bên nhau thì chẳng thốt nên lời , mà chỉ cười vu vơ ...Cái lúc cười vu vơ đó mới chính là say thật và hồn lên mây , nên nói toàn chuyện gió mây !

Mưa buồn hay vui là do nỗi lòng của người cảm nhận . Mong rằng những giọt mưa rơi làm cho tươi đất , làm sống cỏ cây ,thì cũng làm cho các cuộc tình tươi mát và nở hoa đẹp mãi .

California ngày 5 tháng 3 -2012
Đặng Nguyên Phả

*********

Chú Sơn KÍNH MẾN !

Mưa chộp được bài này đăng trong Sai Gon .Post bên Mưa nè ! Tờ báo này là báo tuần chỉ phát hành ở Mỹ và Canada thôi , chưa chắc chú và chị mình đọc được . MPN xí xọn đem về đây chia sẻ cùng chú yêu chị kính của French , cùng bạn đọc . Chú có cảm giác gì khi đọc bài trên đây ? Chú Đặng Nguyên Phả là nhà văn- nhà báo và cũng là Nội vụ của tờ báo này . Chú có từng nghe danh ông ta không ?

Tiêu đề của bài viết là cảm mưa , Vậy mà ổng chẳng thèm đếm xỉa gì đến con cò be bé của " CHÚT LÃNG MÃN TRONG MƯA " đất Cali .
Cũng không màng đến " NHỮNG BUỔI CHIỀU CÒN MƯA " của chú . Không rõ chị Sương Anh có quen biết ông ấy không nhỉ ?

Hai bài thơ đầu thì nói về mưa hay tuyệt , tới bài của chị mình ...chẳng tí ti liên hệ gì đến mưa ...một giọt cũng hổng có . Nghịch lý chưa ?
Thôi chết , hay ông ấy cảm chị mình thật rồi , chú có thấy mặt chị ấy chưa vậy ? Chắc chị ấy xinh lắm nhỉ ?

Dù sao thì ông ta cũng thiệt là sáng mắt , bài thơ của chị S.A.cũng đáng cưng lắm mà ! Dù hổng mắc mớ chi tới ...mưa ...ổng vẫn cảm ...

hihihi...Chút quà nhỏ xíu xiu xiu...này đến chị và chú , chúc cả nhà đều ngoan . Sương Anh ui , nữa chú có ăn hiếp mưa chị phải binh em à nha . Nhớ nhen người đẹp .

---muaphonui---
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2012 12:37:04 bởi mưa phố núi >
dang son 18.03.2012 12:25:29 (permalink)
-




Ở MỘT GÓC CỦA PHỐ NÚI



_______________________




Khi nhận được thư hoặc sự góp ý của bất cứ ai thì chú trả lời.Dù ngắn hay dài.Trả lời như một lời cám ơn.Cám ơn Mưa phố núi đã hay ghé thăm chủ đề Thư Từ Nơi Xa của chú.

Ở cái thành phố núi lặng tĩnh này,chú chả biết ai và không có sẵn báo bên Cali để đọc.Thơ của SươngAnh không có mưa như " Những Buổi chiều còn mưa " của chú.Và chú nghĩ là những cơn mưa của chú không giống ai vì...

Hôm nọ,chú lạng qua các bài vở của bạn viết.Có một cô nhỏ đã viết bài tên là Hương Biển.Và chú đọc như sau :


... " Chàng rất thích viết , đêm nào chàng cũng lên mạng để viết vài điều ... Về cuộc sống , về tình yêu và đặc biệt là về những cơn mưa lãng mạn đầy hoài niệm . Trên phố ảo chàng có một nick name riêng , nhưng nhiều cô bạn nghịch ngợm vẫn gọi đùa chàng là Adam của những cơn mưa . Những cơn mưa của chàng thường rất êm , rất nhẹ ...là nguyên cớ của những mối tình chớp nhoáng dịu dàng mà lắng đọng trong ký ức thật sâu .... "



Bài viết ấy đã như một đoạn phim trong bài hát mà chú đã viết ở một thời xưa.Thời ấy chưa có vườn địa đàng và sự hiện diện của trái cấm,rắn, và hai người mang tên Eve và Adam.Thời ấy cũng chưa có chủ đề mang tên " Những Buổi chiều còn Mưa ".

Có dịp,chú sẽ kể về Eve của chú.Nàng biết cười bằng cái đuôi mắt,nàng có giọng nói như bé nít khi nàng thích thú điều gì đó.Eve của chú thích dạo biển và ngồi yên bên chú khi nghe nhạc Pháp.Và điều đặc biệt là nàng không bao giờ dụ dỗ chú để ăn trái cấm để chú có thể toàn mạng mà viết.


Vài hàng khi nghe mưa rơi buổi sáng.Mưa cũng là một bản nhạc tình không bao giờ xưa.






đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2012 21:46:29 bởi dang son >
dang son 26.03.2012 14:09:40 (permalink)
.








VIẾT Ở MỘT SÁNG SỚM - NGÀY NGHỈ.



__________________________________________________







Như Em biết,anh được nghỉ vào ngày thứ hai và mỗi thứ sáu.Nghỉ nhưng vẫn thức dậy sớm để có tất cả những thời gian thuộc về mình.

5.30 sáng,anh vẫn yêu thích thứ bóng tối còn mới tinh ngoài khoảng vườn.Dãy núi và đồi cao nhà anh ở có những con đường đầy sương khi trời còn sớm.Con tàu xe điện tramway đã bắt đầu chạy ngang nhà anh vào lúc 5.30,trong toa bật đèn để anh có thể nhìn thấy những người đi làm sớm ngủ gà ,ngủ gật.
( Những hình ảnh ấy đẹp lắm vì anh yêu quý những người dậy sớm để đi làm - Trái đất này rất cần những kẻ dậy sớm ) -

Như mọi ngày,chờ cái máy cà phê nhả giọt cà phê,anh tập thể dục để tỉnh ngủ và có thể bắt đầu cho một ngày dài.Có khi vừa ăn sáng,anh vừa mở radio nghe nhạc nhẹ hoặc tin tức.Trên bàn ăn của anh luôn có một cuốn sổ tay để ghi note khi nghe được một điều gì đó hay ho,anh ghi tắt những mẫu tự dể có thể chụp lấy và khai triển khi viết sau này.


Mấy hôm nay ở Pháp có nhiều bản tin không phù hợp vơí nỗi lặng tĩnh riêng nơi anh làm anh mệt mỏi và ngán ngẩm.Báo chí nói về những cuộc biểu tình đòi dân chủ của những nước lạc hậu,họ nói về những cuộc thảm sát,đàn áp,bạo lực....
Rồi thêm cuộc thảm trạng giết người ở những thành phố miền trung nam...

Anh đã đếm thầm để biết là có bao nhiêu người chết trong những bản tin và cảm thấy buồn lòng.Buồn vì con người rất ác độc với nhau.Họ quá đáng!


Em biết không ? Đã có những ngày ,anh chẳng biết viết gì khi có điều chán chường,anh dở chứng,đổ cạu cọ khi nghĩ đến tình người và những điều bất công đang nhìn thấy....

Như em đã biết - Có một dạo ,anh vắng mặt,biệt tin trong niềm im lặng để không viết gì ở các Webs.Anh đã muốn trở thành bụi của thời gian và không khí.

Người ta đã làm gì và viết những gì ở các diễn đàn - Em ?


Rồi khi sự tĩnh lặng và quân bình đã trở lại trong tâm hồn,anh tìm thấy những dòng chữ của chủ đề mà em đi tìm anh.Em réo gọi... Chẳng lẽ anh lại tiếp tục im lặng ?

Và anh trở về.Vì cảm động khi còn có người nhắc đến mình.Tình thân đã nằm ở những điều như thế.

Như một người đã đi xa và trở lại sau khi để lại sau lưng mình một quá khứ mù mờ của những chuyến đi,anh trở lại để đọc niềm tâm tình của em - một người viết có lòng - Em viết là em đã không tìm thấy một người anh đã có lòng nhắc nhở vận động em khi em viết. Người ấy đã vì một vài lý do riêng để biến mất.

Sau đó,em tìm thấy một người anh khác là anh.Anh ra sao trong sự suy nghĩ và điều nhận thức ở em ? Anh đã viết gì để gửi gấm ở bao ngày qua ? Hình như chữ nghĩa chỉ là một màn sương mỏng manh để chìm vào quên lãng.Chữ nghĩa chỉ là một hình thức để diễn đạt và sau đó,chữ chỉ có thể ở lại nếu còn những điều thiện tâm và nhân bản.



Em .


Ở buổi sớm như thế này,anh nghe tiếng chim réo nhau bên cửa sổ,ánh bình mình vừa hé lên.Cái đĩa Dvd hoà nhạc của anh vừa ngừng quay,người ca sĩ ôm đàn guitar cúi đầu chào khán giả sau khi đã hát những tác phẩm mà anh ta đã bỏ công sáng tác.Tất cả những nhạc phẩm ấy là những lời thơ chân thành.

Anh đã chăm chú nghe và thấm thía để nghĩ về những điều mình sẽ viết.Viết theo một hình thức văn xuôi và làm những bài thơ theo kiểu riêng của mình.


Biết đâu,khi có dịp dùng thời gian ngồi đọc một câu chữ nào đó từ anh,em có thể hiểu tại sao anh viết và điều gì có thể giúp anh kiên trì để viết.

Cả em lẫn anh - chúng ta hiểu rõ tại sao mình viết và Viết để làm gì - Phải thế không ?


Anh ngừng viết ở hàng chữ này để chúc em luôn vui.Vui từ chữ của anh về nơi em ở. - ( Ở nơi ấy,anh đã có một thời kỷ niệm cũ và .... )






đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2012 14:15:15 bởi dang son >
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 9 của 18 trang, bài viết từ 121 đến 135 trên tổng số 268 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9