Những Mẩu Chuyện Đầu Tay
Bé Lười 08.07.2011 16:30:45 (permalink)

                TỰ VƯỢT QUA


Phương , xuất thân từ một vùng nông thôn nghèo .  mọi người thường chọc nhau :

"_ Mày đi dự thi người mẫu được đó . Còn có người lại bảo..Trông mày mảnh khảnh, lều nghều, Chớ có đứng trước gió...." Những lời ấy Phương chỉ nhoẻn miệng cười chứ không nói gì !

Tuy nước da hơi ngăm đen của nắng và gió vùng nông thôn,chân lấm tay bùn, nhưng cô vẫn toát lên vẻ đẹp của một thiếu nữ độ tuổi mới lớn
Học hết cấp ba , gia đình không mấy là khá giả , lại có một người anh trai mang bệnh lao , đang trong thời gian điều trị..Bố mẹ lo chạy chữa thuốc thang , cạn kiệt tiền ...Nhưng bố mẹ cô vẫn động viên cho Phương thi tiếp đại học

         Phương biết gia đình mình còn khó khăn nhiều lắm.. Thời gian gần đây cô nghĩ nhiều, đêm nào cô cũng khóc...Cô khóc vì :
     " Cuộc đời mình sẽ ra sao khi đang còn ngồi trên ghế nhà trường, nay bỗng dưng không được gặp bạn bè, thầy cô, KHông được chơi đừa mộng mơ thỏa thích, Không được gọi nhau đùa nghịch ý ới trên con đường quen thuộc từ nhà tới trường...Và không được gặp một người bạn mà Phương quý hơn tình bạn một chút.....Cô càng nghĩ, càng cảm thấy, sao số của mình lại đen đủi cỡ này....Cô sợ lắm, cô sợ cô đơn...Rồi đây mọi người được đi , còn Phương sẽ ra sao..Tụi nó sẽ nghĩ gì về mình đây....Sau này chúng nó  học rộng làm những việc nhà nhã , còn mình vẫn chân lấm tay bùn , làm bạn với con trâu, cái cày, Với đồi với núi...





       Nhưng rồi, cô cũng nghĩ tới vần đề cốt yếu bây giờ là :

" Nếu mình thi đậu thì bố mẹ cũng đâu đủ sức lo cho mình , Căn bênh của đang đe dọa tình mạng của anh trai mình , Phương không muốn mất bất cứ một ai trong gia đình ,nhất là anh em ruột thịt của cô .

         Anh trai cô từ khi sinh ra đã không được may mắn như cô bây giờ, Mới học hết cấp hai, anh cũng muốn học tiếp cấp ba lắm, nhưng cũng đã nghĩ học nhường cho các em của mình, Vất vả phụ giúp bộ mẹ nuôi các em, anh benh rồi sao mà phụ giúp bố mẹ đây....Nghĩ tới đây nước mắt phương lại giàn rụa ,Hai hàng lẹ chạy dài xuống đôi gò má hồng hào, trắng non như vầng trăng đêm mười sáu. Nhưng Phương cũng khéo léo, cố không phát ra tiếng khóc lớn, sợ bố mẹ biết lại nhọc lòng  ...Còn hai em sau nữa, chúng sẽ ra sao ?Phương không muốn chúng phải theo sau cái cày, con trâu, không muốn chúng phải chân lấm tay bùn, làm những công việc nặng nhọc mà không có bao nhiêu tiền.Phương muốn cuộc đời của hai em phải tươi sáng,khong cực như ba mẹ và anh chúng bây giờ... Biết bao nhiêu những trằn trọc, những câu hỏi đặt ra trong đầu Phương...Rồi cô đã đi đến quyết định cuối cùng là :Không thi nữa ,Nhường lại cho em, nhường lại số tiền ấy cho anh chữa bệnh, Rồi cố kiếm cái nghề gì đó phụ giúp gia đình qua trình trạng trên.

              Cô ngước lên trời , hai dòng nước mắt vẫn còn ướt nguyên, được ánh trăng soi sáng lấp lánh, Cô thấy đêm nay sao và trăng sáng quá ,





Tuy hôm nay, mới mười ba mà cô ngỡ là trăng mười sáu ấy, Cô hít một hơi thiệt dài, Lòng đầy khoan khoái .

             Một thời gian khi anh đã đỡ bệnh,Cô cũng muốn tự mình ra ngoài đời bươn trải cuộc sống. Phương xin bố mẹ cho vào Nam lập nghiệp, Mới ngày đầu bố mẹ không cho Phương đi..Bố mẹ lo con gái một thân một mình nơi đất lạ sẽ ra sao ? ai mà biết trước..
Phương nói :
_ Bố mẹ à trong ấy, điều kiện kinh tế phát triển hơn ở mình nhiều, Nhiều công ty được các công ty nước ngoài tới đầu tư, nên rất cần nhiều công nhân lao động phổ thông, con gái bố mẹ vào đó nhất định sẽ xin được việc làm ổn định, Thêm nữa còn có bạn bè con trong ấy, chúng cho con đia chỉ và sô đi động nữa nè....Con gái bố mẹ lớn rồi, con muốn ra ngoài , di đây, đi đó cho thành người.
       _ Không được đâu con ( bố nói):
Bố à
   Hãy để con gái bố nói hết đã :
       Bố lặng im, Còn Phương nhanh nhảu nói
_ Con biết ở lại quê hương mình là bố mẹ không phải lo lắng cho con, sáng sớm ra đồng chiều về, lên đồi trồng ngô, khoai, là đủ an, và kiếm một tấm chồng cho yên bề gia thất....Nhưng bố mẹ ơi, những chuyện ấy đối  với con chưa cần thiết cho lắm, con không muốn lấy chồng sớm rồi lo toan nhiều chuyện gia đình, Đất nước mình đang trong thời kỳ đổi mới, con muốn biết thế giới bên ngoài như thế nào, Con muốn con trưởng thành lên nhờ xã hội bố mẹ ạ.

Cô nói tiếp
_ Với lại con gái bố mẹ đâu phải là đứa ham chơi hư thân đâu, con muốn giúp gia đình mình, Muốn phụ giúp chút ít cho hai em con đi học,,, anh và con không được đi học rồi...Chả nhẽ em của con cũng vậy sao bố mẹ ? Con không muốn điều đó xảy ra với em con chút nào,, Con muốn hai đứa phải học thành người, bằng tụi trẻ bố mẹ ạ.. Bố...Mẹ...Hãy cho con đi nhé !

Bố cô thì thở dài, còn mẹ thì chẳng biết nói gì, nước mắt mẹ lại chảy,

Bố nói :
_ Thôi con , con nói thế thì bố mẹ tin tưởng con , Mai bố xuống nhà chú hỏi xem thế nào rồi đi cùng chú vào ấy....

Chưa dứt lời. Phương đã nhảy cững lên ôm lấy bố và cám ơn bố rối rít..


         Ngày cô đi , trong đầu luôn mang một nỗi niềm là cố làm sao cho có tiền phụ giúp bố mẹ ở nhà và các em ,,,,,Buổi sáng mùa hè, nhưng sao dày đặc sương mù?,

Những bông hoa trắng dậu  nhẹ li ti trên đầu  , đã khắc sâu trong tim hình ảnh đẹp về quê hương mình, không thể nào phai nhạt..Trong màn sương dày đặc ấy, dường như Phương nghe đâu đó , tiếng nấc nghẹn ngào từ mẹ....Bỗng nước mắt cô cũng giàn rụa chảy theo mà không sao ngừng được..Cô không giám ngoảnh lại nhìn , cô sợ mẹ sẽ khóc nhiều hơn .Và cô cũng khóc theo mẹ...Mẹ thương cô nhiều lắm, Mẹ vẫn day dứt trong lòng là không lo cho con được thi đại học.....Phương nghẹn đắng , Chiếc xe khách đưa cô càng ngày càng xa dáng mẹ hao  gầy.....Bây giờ cô còn nghe mùi thơm của rạ mới..mùi gió hạ thổi mái tóc dài bay nhẹ , tâm hồn cô cũng lâng lâng theo.....




                Bé Lười 07.07.2011

   ( Tác phẩm đầu tay )

<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.07.2011 10:58:43 bởi Bé Lười >
#1
    Little_Ant 09.07.2011 15:02:21 (permalink)
    Quote :
    Những bông hoa trắng dậu  nhẹ li ti trên đầu  , đã khắc sâu trong tim hình ảnh đẹp về quê hương mình, không thể nào phai nhạt..Trong màn sương dày đặc ấy, dường như Phương nghe đâu đó , tiếng nấc nghẹn ngào từ mẹ....Bỗng nước mắt cô cũng giàn rụa chảy theo mà không sao ngừng được..Cô không giám ngoảnh lại nhìn , cô sợ mẹ sẽ khóc nhiều hơn .Và cô cũng khóc theo mẹ...Mẹ thương cô nhiều lắm, Mẹ vẫn day dứt trong lòng là không lo cho con được thi đại học.....Phương nghẹn đắng , Chiếc xe khách đưa cô càng ngày càng xa dáng mẹ hao  gầy.....Bây giờ cô còn nghe mùi thơm của rạ mới..mùi gió hạ thổi mái tóc dài bay nhẹ , tâm hồn cô cũng lâng lâng theo.....


    Bé Lười 07.07.2011

    ( Tác phẩm đầu tay )


    Bé Lười ơi ...Đoạn kết thúc lời văn em nhẹ nhàng va ung dung lắm ....Rất hay và cảm động .....đọc đoạn em viết đã ngày thứ 2 rồi mà anh vẫn còn mang nó trong lòng ...Hình ảnh bông hoa trắng li ti dưới sương mù của một hôm mẹ tiển con đi thật thương quá BL em ha.

    Bé Lười em, anh cũng là một đứa bé của ngày nào đó bờ biển quê hương mình tiễn bước anh đi trong một sớm ban mai khi bình minh chưa thức giấc; nên anh cũng đồng chia sẽ cùng em qua 4 câu thơ đễ em đọc xong, mong em sẽ vơi bớt đi nỗi buồn em gái nhé .

    QUÊ HƯƠNG VÀ ĐỨA BÉ

    Bước chân đi lòng ta hiu quạnh
    Cơn mưa phùn vừa tạnh ngoài sân
    Sống xa nhà gửu thân nơi xứ lạ
    Đôi khi buồn ...lòng muốn rách tả tơi

    Little_Ant ( Sydney 09.07.11 )
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.07.2011 15:09:28 bởi Little_Ant >
    #2
      Bé Lười 11.07.2011 00:16:41 (permalink)
      Em cám ơn anh Minh đã chia sẻ cho mẩu truyện đầu tay đang còn rất rối rắm của em...Cám ơn anh nhiều nhiều lắm.....Nhân đây em cũng hiểu đôi chút về cưộc đời của anh bên xứ người...Nỗi nhớ quê hương mới da diết làm sao.....Em chúc anh Minh mãi hoài vui vẻ anh nhé 
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9