Có lẽ " trường khúc cho đời buồn " thuộc trong những áng thơ tình hay nhất của Huyền Băng đó.
Thơ ca là một cõi diệu huyền... bất tử ! Phạm Ngọc Thái xin khất chưa vào cùng với " hoa tím " của
Huyền Băng - Nhưng anh xin hoạ cùng với em về đôi dòng thơ tình xưa nghe.
TÌNH TRONG DĨ VÃNG
... Đó cuộc tình đầu vỡ lở,
Đây chỉ còn những hương nhạt màu yêu
Lòng của tôi giờ đã đóng rong rêu
Tim tê dại khi trời chiều tắt nắng.
( trích Trường Khúc Cho Đời Buồn của Huyền Băng.
- Anh viết tặng lại người nữ sĩ )
*
Em đi qua đời anh với cuộc tình
Con tim giằng xé bởi yêu thương
Đây, hàng cây cũ vi vút gió
Ảnh hình em và tình yêu khôi nguyên.
Cuộc tình trôi em ơi ! Thành bão tố,
Trái tim rỏ máu đào.
Đời sa mạc cát mênh mông.
Em ra đi, đâu còn trở lại
Để cả mùa qua rơi bao sắc lá vàng.
Tình một thưở em xanh rờn đảo-ốc
Hồn ngát hương tắm mát cõi lòng anh
Bao đêm về đã cùng em tha thiết
Giữa thành phố ánh đèn,
lấp lánh bóng trăng lên !
Ôi, con sông tình yêu êm đềm chảy mãi
Cuộc sống nay còn gì, chẳng biết nữa em ơi?
Khi tình đã trôi vào dĩ vãng
Hồn thơ anh tan nát mất rồi (!...)
Phạm Ngọc Thái
( Hà Nội - Mùa xuân năm Đinh Hợi.
Kỉ niệm Huyền Băng )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.02.2007 11:40:53 bởi Nhatho_PhamNgocThai >