Trích đoạn: SuongAnh
Chẳng Cô Đơn
Bước vào vườn thơ mắt đăm đăm
Nhẹ nhàng trang lật chẳng lời thăm
Cảm kích lòng nhưng không dám lại
Bởi thơ sâu sắc quá siêu thâm
Nhẹ nhàng cung bậc từng thanh âm
Thi tứ vút cao ý bỗng trầm
Dưới " đáy thời gian " lời vẫn vọng
Chủ chẳng cô đơn...khách viếng thầm...
Sương Anh
Th/chào nhà thơ
SươngAnh Chúng ta đang hòa niềm vui thơ văn (& lâng lâng nữa) trong
Vườn thơ của Chị HB thì bỗng nhiên HD như bị LẺ LOI ra.
Tối qua HD đã reply (chỉ bằng văn xuôi) bài thơ của Chị HB, lòng vẫn không yên, sáng nay lại ghé mượn không khí êm ả trong Vườn thơ của
Chị HB để reply với Sương Anh:
Cho phép HD kể (tí chút thôi) ý nghĩ của mình hôm làm bài hòa tiếp sau bài 'TIẾNG VỌNG KHÔNG GIAN' của Chị HB:
HD cảm nhận mà không sao họa nổi (tái tạo trg bài của mình) sự đối thoại mà
Chị HB nêu giữa cây rừng và sóng biển, sư thâu tóm của
Chị HB ở cuối bài "hãy tự thỏa", 'tự bằng lòng' (bao kẻ còn khổ lụy hơn). HD thường có nếp suy tưởng như vậy nên rất tâm đắc, nhưng không họa nổi. Đành ĐỨNG vào góc làm bài ở dạng cùng thổ lộ chung với nhau trong vườn thơ những suy tưởng miên man của riêng đời cá nhân mình kể cả từ xa lắc, một cách thoải mái buông thả. Dạ HD đâu có dám ẩn ý, ẩn dụ,
siêu thâm gì gì đâu. Mong S.Anh và Chị HB quý mến thông cảm cho HD và đừng nhạo HD nữa nha. Trong lúc này, để nộp bài "xướng" vào Vườn thơ, bữa nay HD lấy đại một bài:
SAO MẤT NHAU ? Đang yêu chỉ biết ước và ao tình bọc lụa nhung đẹp xiết bao. Hoa bướm nhởn nhơ say nguyện ước giọt mưa đồng cảm gột u sầu Em mơ mộng - ráng chiều tan tác ta sững sờ - hòn cuội trắng phau Quen mang gửi hận nơi hoang mạc trở lại bàng hoàng “sao mất nhau”!? huy dung