Hồn Thanh Thảo
Bay giữa vườn xưa hương tám cõi
Buông xuống trần gian điệu nhiệm mầu
Đất trời nhân thế ngàn sương khói
Vọng hồn thanh thảo tỏa ngàn sao
Lệ rụng xuân rơi giữa đoạn trường
Phiêu hốt tâm tư tình cố cựu
Mờ trong nhân ảnh nghĩa vô thường
Sửi lòng niềm ấm lạnh nhân sinh
Bóng xưa tơ liễu trót buông mình
Mơ dệt kim bằng cõi nhân gian
Đinh ninh sao một chữ chân tình
Lầu vắng bên thềm vọng cố nhân
Bao mất mát còn nguyên màu dâu bể
Nơi lòng ai thấm mãi nét tình chân
Lửa hồng reo soi hồn người cô lữ
Bạc trắng nữa đời yêu mãi phù vân
Một thuở trời xưa niềm u uẩn
Nhẹ kiếp người âm vang từng bước
Bóng ngựa hồng buông cõi trầm luân
Vương hồn thanh thảo say mong ước
Nữa đời ai chọn giữa cô liêu
Hát khúc chơi vơi nước giữa dòng
Khóc cười tê buốt mảnh đời côi
Soi gương nhìn lại chỉ thinh không
Vương dài theo bóng ngày qua lại
Nhủ lòng gieo trọn chữ tình thâm
Hãy là mây trắng xin bay mãi
Bên đời trải mãi những hương thầm
Ngày xuân hoa nở sắc hồng phai
Thắm như màu gió trong yên lắng
Hong nắng bên thềm ru nhớ thương
Lối xưa lưu dấu ngàn đêm vắng
Tiếng cười còn lộng suốt mười phương
Cho mãn khai hoa thắm giữa hồn
Nghìn năm vằng vặc bóng vô thường
Hai chữ nhân tình mãi sắt son