BUỒN MÊNH MÔNG
Đời người thoáng một trăm năm
Còn ta đâu biết sống trong mấy mùa
Thương khi Đông sớm Hạ trưa
Thu tan, Xuân rụng...Cỏ thưa lối về.
Tìm trong kí ức cơn mê
Thương con thuyền lái , bốn bề chênh vênh
Dẫu qua trăm thác ngàn ghềnh
Bến xưa trở lại...Vẫn mênh mông buồn.
MINH TUẤN
Thi Nang cảm ơn Huyền Băng đã cho Thi Nang biết địa chỉ của bức ảnh ở Khu du lịch Bình Qưới.
Xin phép Huyền Băng cho Thi Nang san sẻ nỗi buồn với MINH TUẤN nha!
BUỒN MÊNH MÔNG
Đời ta phỏng được bao năm?
Mà sao trĩu nặng trong tâm nỗi buồn!
Buồn rơi nặng hạt mưa tuôn
Buồn đi vào chốn đầu nguồn núi cao
Buồn bay lên tận trăng sao
Buồn lan sóng nước chảy vào biển khơi
Buồn nương theo áng mây trôi
Buồn hòa vào khắp đất trời mênh mông
Lắng buồn xuống tận đáy lòng
Dật dờ trôi nổi trong dòng thời gian...
Thi Nang
Đọc hai bài thơ của Minh Tuấn và Thi Nang gộp chung một chỗ nghe sao mà buồn quá...! HB thay đổi không khí chút nghen! Phôi pha,
Thắm thiết mấy rồi tình cũng nhạt nhòa
Mặn nồng nào rồi cũng sẽ chóng qua
Vinh quang ư rồi cũng ngày tàn lụn
Mộng mơ nhiều chỉ để lại xót xa
Nuối tiếc lắm ngày cũng qua vội vã
Muộn phiền chi héo rã tấm thân ta
Tĩnh yên tâm chờ đợi ngày đi đến
Vui khi mình vừa xong việc...chiều qua!
Để sáng sớm nghe chim kêu rộn rã
Một niềm tin lại bừng sáng hoan ca
Hy vọng đến, cùng những điều mới lạ,
Góp cho đời, ta vui với lòng ta!
HB
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.10.2008 20:07:06 bởi Huyền Băng >