Theo vithong,Phạm Sỹ Trung và Lê Vũ Cầu vẫn đi,vẫn sống,vẫn tồn tại trong lòng người đồng cảm.hình như các anh đang viễn du về miền đâu đó...có phải vậy không chị HB?
Chị cũng nghĩ như vithong vậy đó, những người cố gắng làm một điều gì tốt cho đời, khi mất đi họ luôn còn mãi trong lòng người thân, bạn bè.
Nếu so sánh cái hành tinh mà chúng ta đang ở và cái vũ trụ bao la, thì con người chắc cũng thế, sự hiện hữu mang tính vật chất này chỉ là một hành trình ngắn và khi thóat khỏi cái vỏ vật chất này con người sẽ lại tiếp tục họat động trong một môi trường khác hoặc có khi vẫn ở quanh ta.
Mênh mông vũ trụ là...
bao la không bờ bến
Người đi và người đến
Như định kỳ ai an
mênh mang và mênh mang
biết đâu là cuối tận
Không gieo chi óan hận
Để chuyển đời vương mang
HB
Cám ơn MT vào thăm chúc sức khỏe... chị cũng chúc em như vậy.
Lê Vũ Cầu người thích giang hồ rày đây mai đó, và cũng từng vấp ngã trong cuộc sống, thế nhưng đã kiên cường đứng lên... Ông mê cải lương và theo bộ môn này cùng đòan lưu diễn một thời gian. Khi không còn hát được ông xoay qua đóng kịch. Người hịch hạc, chân chất.. thường đóng những vai nhà quê. Cách đây ba năm ông vượt qua được cửa tử theo ông đó là ơn Chúa, và ông đã mở ra một quán cơm tình thương độ nhật cho tất cả những ai nghèo đến quán (hàng trăm người mỗi ngày). Coi như cuối đời ông có được ba năm để tích lủy công đức cho mình cũng như cấy trồng niềm tin lòng tin tưởng của mọi người vào "tình người", cái mà về sau này người ta thường xao lãng.
HB
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.09.2008 00:55:20 bởi Huyền Băng >