Những câu chuyện .... lãng quên!
HẠ ƠI!
Chiều hôm nay mưa. Mưa rơi những hạt nhỏ gõ đều trên mái tôn. Mưa như những âm thanh dịu kỳ hòa thành bản nhạc trầm, sầu, buồn lẻ loi làm lòng người càng trở nên cô quạnh. Cứ mỗi lần nghe mưa, trong tôi dâng lên nổi nhớ da diết khôn nguôi, nhớ về một chiều mưa đã trở thành kỷ niệm, quá khứ, đã đi qua biết mấy mùa mưa nhưng mãi vẫn còn đọng lại trong tôi những giọt sầu nhức nhói làm tê buốt cả tâm hồn!
Tôi nhắm mắt lại, lắng nghe rõ từng giọt mưa rơi, đếm ngược dòng thời gian để lần về quá khứ. Hình ảnh ngày ấy hiện về với những âm thanh gầm rít tiếng gió, ầm ấm rào rạt và cả sắc màu xám xịt của bầu trời nặng trĩu trong một chiều mưa giông.
Hạ! Có thể hiểu đó là mùa hạ. Nhưng với tôi nó còn là cái tên thân thương dễ mến của một người bạn, người em đã mãi mãi đi xa …
Hạ và tôi cùng làm chung trong một công ty tư nhân. Hạ nhỏ hơn tôi hai tuổi, nghiểm nhiên tôi trở thành “bà chị” của Hạ. Mọi người không hiểu sao chúng tôi lại có thể thân nhau đến thế, vì vốn dĩ tính tình hai đứa rất khác biệt. Tôi vốn là kẻ lạnh lùng, trầm tư, ít nói, ít cười, sống nội tâm. Còn Hạ luôn vui tươi, hồn nhiên, sống cởi mở, hầu như ai cũng thích gần Hạ. Cuộc sống của tôi cứ lặng lẽ êm trôi như một dòng sông bình lặng, Hạ như cơn mưa đầu mùa tắm mát dòng sông, làm sôi động và đem đến biết bao niền vui cho dòng sông ấy. Từ ngày có Hạ tôi đã dần lột bỏ lớp vỏ bọc để hòa mình vào cùng mọi người, thấy đời mình bớt cô độc, bớt lẻ loi hơn. Có lẽ chúng tôi thân nhau là để bổ khuyết cho nhau. Tôi cảm mến em, cảm phục em ở cái tính hồn nhiên vui tươi, ở niềm khát khao cuộc sống, nghị lực vươn lên – những đức tính đáng quý và hiếm thấy ở những người có hoàn cảnh như em.
Hạ kể: Khi ba mẹ đưa Hạ và chị cùng hai em trai từ miền quê cùng cực ở tận ngoài Trung vào Sài Gòn sinh sống, Hạ còn bé lắm, hai em của Hạ còn ẳm bồng trên tay. Cuộc sống mưu sinh nơi đất khách quê người vô cùng vất vả gian nan, nhưng nhờ có ba mẹ là những người cần mẫn siêng năng nên dần dần ổn định được cuộc sống. Ngoài hai em ra thì Hạ cũng được đến trường, tuy muộn nhưng đó là niềm vui, niềm an ủi cho cả gia đình. Những tưởng cuộc sống có thể bình yên, nào ngờ tai họa từ đâu ập xuống làm nát tan tất cả chỉ trong phút chốc, mà cho đến giờ mỗi khi nhắc lại Hạ còn cảm thấy kinh hoàng. Năm ấy chị hai đi lấy chồng ở tuổi mười tám, còn Hạ mười bốn tuổi đang học lớp bảy. Một buổi chiều đi học về, Hạ bàng hoàng khi nghe thằng em út nghẹn ngào nói: “Ba chết rồi, chị Hạ ơi!”. Hạ như không tin vào tai mình, nắm lấy vai em lắc mạnh: “Mày nói gì?”. Thằng em mếu máo: “Ba leo giàn cao xách hồ cho thợ, bị trượt chân té xuống, người ta đem ba vào nhà thương, nhưng ba …”. Nói đến đó nó òa lên khóc, Hạ cũng kịp nhận ra tất cả là sự thật, nước mắt bỗng trào ra ràn rụa … Từ đó Hạ phải nghĩ học đi làm phụ giúp mẹ lo cho các em. Sau đó ít lâu, mẹ Hạ phần vì buồn, phần vì phải làm việc nặng nhọc nhiều hơn nên ngã bệnh rồi mất sức lao động. Thế là Hạ phải gánh vác mọi trách nhiệm nặng nhọc lên vai mình ở cái tuổi mười bảy.
Hiểu được hoàn cảnh của Hạ tôi càng thương và cảm thấy quý mến em hơn khi biết được trong em luôn có niềm khát khao vươn tới cuộc sống tốt đẹp. Hạ thường tâm sự với tôi rằng em rất thích đi học, chỉ mong sao cuộc sống bớt vất vả, công việc bốt cực nhọc hơn để đêm đêm em có thể cắp sách đến trường, có kiến thức mới có thể vươn lên và giúp ích cho đất nước.. Niềm mong ước nhỏ nhoi, giản đơn ấy của em rất đẹp, nó như một sức mạnh giúp em, và em có tin không, nó đã giúp cả tôi có thêm sức sống và ý chí phấn đấu. Hạ ơi! Em như một bông hoa tô điểm cho cuộc đời, dù trong gian khó khổ đau em vẫn ngạt ngào hương thơm – bông hoa ấy tôi yêu biết dường nào!
Nhưng những gì đẹp đẽ, những gì chúng ta yêu thích lại bỏ ta đi … Cái tin đau đớn từ gia đình em đã làm sửng sốt cả công ty, hầu như mọi người đều có chung tâm trạng bàng hoàng thương tiếc Hạ còn trẻ quá! Vâng, Hạ còn rất trẻ, chưa tròn đôi mươi, biết bao mơ ước hoài bão đang ấp ủ trong em từng ngày, vậy mà giờ đây một tai nạn giao thông đã khép lại cuộc đời em.
Chiều hôm ấy có mưa rơi! Mưa rơi nhiều lắm! Tôi đạp xe trong cơn mưa giông từ xưởng đến nhà em, quẹo ngoằn nghèo vài ba khúc quanh trong con hẻm chật chội mới đến được. Trước mắt tôi vẫn là căn nhà ọp ẹp vách gỗ quen thuộc như những lần tôi đến chơi, nhưng hôm nay trông ảm đạm và u ám làm sao! Nhìn hai đứa em quấn khăn tang trắng, tôi vẫn không sao tin được rằng em đã vĩnh viễn ra đi …Không thể tin là từ đây tôi sẽ chẳng bao giờ còn được nhìn thấy em – bông hoa nhỏ xinh tươi luôn vươn cao hướng đến ánh mặt trời.
….Hôm ấy sao mà mưa nhiều đến thế! Mưa làm se thắt lòng tôi, mưa như nước mắt cuộc đời nhỏ lệ khóc thương, mưa như để đánh dấu một kỷ niệm buồn không thể nào phai trong cuộc đời của tôi.
Hạ ơi! Giờ đây chị đã ổn định được công việc, hàng đêm có thể cắp sách đến trường. Chị sẽ cố gắng học, học thật nhiều, học cả cho em nữa. Cuộc sống cuốn trôi con người ta theo dòng chảy khắc nghiệt của nó, nên mấy năm qua chị không còn liên lạc được với gia đình em, em đừng trách chị nghen! Cũng như để đến được lớp đêm này chị đã phải vượt qua biết bao khó` khăn từ mọi mặt. Cuộc sống đôi khi chí phối rất lớn trong suy nghĩ, dự định của con người. Nhưng dù thế nào, chị vẫn nhớ Hạ! Đối với chị Hạ vẫn còn, Hạ không chết, Hạ chỉ đang ở đâu đó rất xa xôi, vẫn đang phấn đấu để biê1n ước mơ thành hiện thực. Có phải vậy không em?
Như mỗi mùa hạ về, cứ mỗi lần nghe mưa, là chị lại tự hỏi mình một câu: “Hạ ơi, em đã về đâu?”
Sài Gòn năm 2000
THY BÌNH
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2011 14:45:10 bởi hoaxanh >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: