CHUYỆN TRONG LỚP HỌC.
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 27 bài trong đề mục
dang son 17.07.2011 21:49:01 (permalink)





CHUYỆN TRONG LỚP HỌC.









* Cô Học Trò Ngỗ Ngáo.



Buổi học bắt đầu lúc 9 giờ tối.Gần 10 giờ cô mới đến,tóc tai không chải bới gọn ghẽ như lần trước.
Bài giảng phải ngừng lại vì những đôi tai, đôi mắt ngẩng lên nhìn cô.Cô phụng phịu ngồi xuống.Cái mặt sưng và đôi mắt cúi gầm.
Thầy giáo mặc kệ cô,giảng tiếp về cách cắt và phân đoạn cho một vở kịch ngắn.15 học viên cúi xuống cắm cúi viết.Trừ cô.

Cô nhỏ giơ tay,giọng như khiêu khích :
- Em thấy cách phân đoạn của thầy hơi kỳ.
- Kỳ chỗ nào ?! Tôi chưa la em là may rồi.Em vào gần cuối giờ.
- Đâu phải lỗi tại em.Tại chiếc xe mắc dịch,mắc gió.Et encore….
- Et encore cái khỉ gì ? Ngồi đó đi.Hết giờ tôi sẽ hỏi chuyện cô.

Cô bé trét những ngón tay lấm lem dầu mỡ đầy trang bloc-note.Cô có vẻ như rất thích thú với cái sáng tác mới lạ về nghệ thuật vẽ bằng dầu mỡ….

Giờ học tan.Học viên lục tục kéo nhau ra cửa.
Thầy nhìn cô.Vẻ coi bộ hơi cáu :
- Nè.Cô làm cái trò khỉ gì mà không ghi chép bài ?

Cô nhăn nhó với nụ cười gượng :
- Thầy giảng,em nghe.Cần gì ghi chép.Em là người có trí nhớ tốt !
- Tốt chỗ nào ?
- Thầy đừng gầm gừ em như thế.Bữa nay em bị xui, đừng làm em xui thêm.Bữa nọ,thầy ra đề tài ‘’ Đời Là Vở Kịch ‘’.Bữa nay,em áp dụng lời thầy giảng.Em đi trể
và đóng kịch để chọc tức thầy.Xem thầy có thái độ như thế nào ?
- Thế nào là thế nào ? Em là học trò,tôi có quyền la rầy em.
- La thì la nhưng không được cáu và nhăn nhó như thế.Xấu lắm ! Vả lại,hết giờ học rồi. Ở ngoài đời,em không phải là học trò của thầy.Cấm thầy la và lèo nhèo.

Ông thầy quay đi,lắc đầu. Ông nghĩ thầm :‘’ Sẽ cho con bé này đóng một vai rất ngang tàng, đáng ghét. Để xem cô có xuất thần và thành công không ?




** Cô Học Trò Hay Khóc Nhè.


Nhìn Cô thì biết ngay là con nhà Thục nữ.Dáng bé con,mảnh khảnh,lại nhút nhát. Đứng trước các bạn cùng khóa,cô hay đỏ mặt, ấp úng và quên cái texte đã học thuộc từ tuần trước.

Bắt Cô đóng một vai người tình đang sỉ vả một nguòi tình,thấy Cô tội nghiệp lắm ! Cô ấp úng,cô run lẫy bẫy trước những cặp mắt.
Thầy cáu,giật tóc,nhéo tai cô đau điếng.Cô vùng vằng,mặt tóe lửa,gạt tay ông thầy.Cô trừng cặp mắt to và muốn khóc.
- Thầy không được quyền giật tai tôi.Tôi….
- À ha ! Cô biết nổi giận hử ? Thử xem tôi đang là người tình đang trổ tài bắt nạt cô.Thử sỉ vả tôi xem sao ?
- Trời ơi ! Người Yêu ai lại giật tóc nhéo tai người yêu ?!
- Trời ơi là trời ơi ! Đã nói là cô đang tập kịch để mắng mỏ người yêu phụ bạc mà…
- Thầy có thể đổi vai làm Em được không ?

Thầy cáu ! Quay vai cô bé thục nữ,xém đá vào đít cô để nói :
- Cô nhút nhát như thế,khôg dám cưỡng chống lại gã tình nhân.Gã có bỏ cô nữa chừng là phải rồi.Cứ về nhà,tha hồ khóc.






MẤT TRÍ



- Em chưa thuộc bài,thầy nhắc tuồng nghe
- Đoạn nào ?
- Đoạn nào em cũng quên ráo trọi
- Sao không học bài ?!
- Em…Em mắc …Yêu
- Chuyện đó mắc mớ gì tôi ?
- Có chứ.Bản kịch này do thầy viết.
- Tôi viết gì ?
- Thầy kể câu chuyện cô gái bị mất trí vì yêu,mà em đóng vai cô gái ấy.
- Đừng cà giỡn nữa.Có đóng không thì bảo ?
- Em học texte cả đêm qua,nhập vai xuất thần nên bị mất trí nhớ…

Thầy lắc đầu hết ý, đành cầm bản kịch đứng ở cánh gà nhắc tuồng.
Đúng là gậy ông đập lưng ông !





FAN.


Trong nhóm học viên nam ,Kevin có vẻ trội nhất.Cậu cao to,giọng phát âm rõ,dáng điệu tự nhiên,chính xác trên sàn diễn.Các bản kịch ngắn của Kevin thường được ban tổ chức và học viên bình chọn để có thể trình diễn vào dịp cuối năm.
Khi có tài và một ngoại hình khá tốt thì người ta có nhiều fan.Kevin có hai cô học viên hâm mộ .Họ yêu cậu hay không thì không biết,nhưng hai cô gái lại có vẻ cạnh tranh kình địch và không thích đóng chung với nhau.Trục trặc đủ thứ…

Vấn đề này cần phải giải quyết.Cách nào ?

Sau buổi học,thầy khều Kevin,nhỏ nhẹ :
- Ở lại tí .Có chuyện cần nói

Kevin ngồi lại. Đôi mắt đẹp mở to.Thầy vào thẳng vấn đề của các cô gái lỡ ái mộ cậu.

Kevin cuời :
- Họ nhầm hàng rồi thầy ơi ! Tui ‘’ chuyển hệ ‘’ từ lâu rồi.Tui chỉ yêu đàn ông và tui
có người yêu rồi và Chàng của tui là một người Á đông giống như thầy.

Thầy hết hồn.Ngạc nhiên rồi giả vờ tỉnh queo để dấu nhẹm chữ…Ủa, ủa ?!!!!
Vậy hả ?!!!

Giữ lại sự trầm tĩnh để không tạo bộ mặt sững sờ ngạc nhiên cũng là một lối đóng kịch của thầy với cuộc đời.




** MÈ NHEO




- Thầy có thấy ban biên khảo và các học viên có vẻ thiên vị không ?
- Chỗ nào ?
- Vai nào Ác cũng đổ cho em đóng !
- Tại cô thích hợp với vai trò và hội đủ điều kiện.
- Thầy có thể giúp em đổi vai không ?
- Phải làm sao ?
- Em khoái đóng những vai uớt át,sexy hoặc dịu hiền tình tứ..Thầy thấy em ra sao ?
- Mặt cô dữ, đôi mắt sắc sảo,miệng có quai,hình dáng bậm trợn .Cô đóng mấy vai đánh đấm kiểu mẹ chồng nàng dâu là phải rồi.

Cô học trò nhăn nhó,mặt buồn so :
- Thầy ác và dữ ! Thầy méo mó! Em rất ghét thầy.Em sẽ nghĩ cách phá hư buổi trình diễn sắp tới.

Thầy có vẻ sợ :
- Ấy chết ! Đừng mà…
- Sí ! Em sẽ giả vờ quên bài vở,giả vờ diễn sai bét vai trò và trong màn ‘’ đánh
đấm ‘’ ,em sẽ làm trọng thương bạn diễn….

Cô đứng bật dậy,quày quả thâu nhặt mớ giấy tờ bản thảo và bỏ đi.

Thầy ngồi lại,khẽ lắc đầu nguệch ngoạc ghi vào sổ tay vài chữ : ‘’ Đưa Cô bé vào vai đạo diễn màn kịch : ‘’ NGHỆ THUẬT HĂM DỌA ‘ là xong chuyện !



đăng sơn .fr



( còn tiếp )
#1
    dang son 17.07.2011 21:51:55 (permalink)





    TẠI SAO ?


    Học viên thường phàn nàn :


    - Tôi không thich soạn bài và đóng những vai nghiêng nặng về tâm lý !
    - Tại sao ?
    - Nhức đầu và phải tốn nhiều thì giờ để nghiên cứu nhân vật
    - Trò muốn viết gì và đóng vai gì ?
    - Về những bản kịch vui,dễ hiểu và ngạo đời….
    - Tại sao phải ‘’Ngạo Đời ‘’ ?

    Học viên nhăn nhăn :
    - Thầy làm em nhức óc với những cái Tại Sao…Tại sao thầy kiếm chuyện em vơi chữ Tại Sao ?
    - À , à..Câu hỏi này rất hay.Tại sao em muốn hiểu tại sao ?
    - Thầy còn hỏi tại sao nữa thì em sẽ nghỉ học.Tại sao thầy biết không ?

    Thầy sợ mất trò.Không thắc mắc nữa để né chữ tại sao !




    ** ĐỊNH NGHĨA.


    Thầy sợ học trò điên đầu,nhức óc vơi những chữ Tại Sao nên vặn nhạc cổ điển êm dịu,bảo mọi người nhắm mắt để nhìn thấy cái Tôi của chính mình bên trong.

    Cả lớp nhấm mắt im lặng trong vòng 3 phút trừ cái cô nhỏ thắt bím ngồi ở cuối phòng.Cô mở mắt thao láo nhìn thầy.
    Thầy nắm tay cô kéo ra cửa hỏi nhỏ :
    - Tại sao em không nghe lời ?!
    - Em muốn nhìn thấy cái Tôi của thầy xem nó thế nào ?
    - Còn cái Tôi của em thì sao ?
    - Em sợ nhìn thấy Nó.
    - Tại sao ?
    - Vì tránh nó nên em ghi tên học khóa này,tuần hai lần….
    - Nhưng tại sao em lại né em ?



    Em bé nhăn nhăn :


    - Em sợ thấy nó cô đơn và em muốn biến hóa nó. Đóng vai trò của một nhân vật là sống khác với mình.Lột xác để sống khác thường cái tôi hàng ngày của mình.Thầy hiểu mà !


    Đôi mắt đẹp và sự trả lời thông minh của em bé làm thầy chột dạ quên cả cái
    ‘’ tôi ‘’ hay la rầy,càn nhằn học trò của mình.




    *** XÉT XỬ .


    Thầy quyết định bắt Cô học trò thắt bím lên bục gỗ để các học viên khác xét xử.

    Thầy lên án :


    - Đây là cô học viên cứng đầu.Các bạn hãy mạnh dạn xét xử xem sao. Hãy vận dụng kỷ thuật chỉ trích,phê bình đã học ở các kỳ trước.

    Cô bé ngượng ngịu khều lưng thầy :
    - Kỳ quá thầy ơi ! Em tâm sự riêng mà thầy nỡ nào ….

    Ông thầy trừng mắt, tiếp tục đề nghị công lý làm việc .Mỗi học viên giơ tay phát biểu.Người nói nên áp dụng kỷ luật phạt vạ,người nói …người nói……

    Cô bé vừa cười vừa mếu phát khóc.Cô len lén nhéo lưng thầy đau muốn chết.
    Cô gầm gừ : '' Rồi thầy sẽ biết tay em…..''


    Nhưng nói gì thì nói. Ít nhất,tôi đã giúp em trở về cái Tôi của em khi đứng trước mọi người và đối diện với những cái Tôi của họ. Đứng ở sân khấu,em sẽ đối diện với những lời chỉ trích gay gắt hơn thế.Sân khấu kịch và sân khấu đời có khi cũng chẳng khác nhau. Để xem.




    đăng sơn.fr

    #2
      dang son 18.07.2011 13:30:18 (permalink)









      ĐỀ TÀI.

      Người ta khoái hai đề tài Sướng và Khổ và hay đề cập đến….




      - Sướng Khổ sao không nhập lại mà chia thành hai đề tài riêng ?
      - Hai trạng thái khác nhau rõ ràng.Làm sao nhập lại được ?
      - Thầy có thể cho thí dụ không ?
      - Chỉ sợ Cô la hoảng thì đổ nợ ! Này nhé,Cô là một người rất đẹp,gợi cảm,hấp dẫn,duyên dáng…
      - Trời ! Uh ! Thật thế ư ?!
      - Còn hỏi .Nghe sướng chưa ?
      - Rồi sao nữa thầy ?
      - Tôi chịu hết nổi và tôi thấy yêu cô.Tôi thấy tôi sướng khi nói ra điều này.
      - Rồi..lỡ em nói là em không yêu thầy,thì sao ?
      - Đồ khùng ! Tôi sẽ khổ chứ sao.Còn phải hỏi.
      - Mà này ! Thầy đang tỏ tình với em hả thầy ?
      - Ai nói ? Tỏ mần chi lỡ em từ chối ,tôi sẽ Khổ hơn.Hiểu chưa ?


      Ông thầy mít lắc đầu ,hết ý kiến khi nghe thằng bạn chuyên môn tâm lý dậy học kiểu này.




      ** THẮC MẮC.



      - Ê ! Ông dạy học kiểu gì vậy hở Ông ? Ông dạy môn tâm lý kịch hay ông đang tán học viên ?

      Alain cười hì hì nhéo tai thằng bạn thân :
      - Ai bảo mày là tao tán gái ? Cái gì ra cái đó.
      - Tao nghe rõ ràng mà.
      - Đừng xía vào cách dạy của tao mày ạ.Tao Tây,mày Mít.Khác nhau.
      - Kỳ thị !
      - Này.Khi sướng ,mày sướng kiểu mít hay kiểu tây ?
      - …. ? !
      - Lúc khổ,mày khổ kiểu gì ?




      Thầy Mít nhìn đồng hồ,thấy hết giờ nghỉ rảo chân quay vào lớp.Trong đầu nghĩ ngợi : ‘’ Thế nào cũng dùng thì giờ nghĩ xem thằng bạn muốn nói về điều gì ở đề tài '' Sướng & Khổ ? ‘’



      đăng sơn.fr


      #3
        dang son 22.07.2011 03:14:01 (permalink)





        LÀM CÁCH NÀO ĐỂ HỌC LÀM THƠ TÌNH ?



        Học viên lục tục ra về.
        Cô bé học trò nán lại trong khi Thầy đang loay hoay dọn tập vở và bàn giắy.

        - Sao chưa về ? Trễ rồi.Trời có thể rơi tuyết ! Cẩn thận đấy.
        - Em muốn hỏi thầy một việc . Được không ?
        - Việc gì ?
        - Làm cách nào để làm một Bài thơ hay hở Thầy ?


        Ngạc nhiên vô cùng :

        - Hỏi kỳ cục ! Khóa học này chỉ chuyên dạy cách viết kịch và diễn kịch. Vả lại Thơ là cảm xúc riêng của từng tâm hồn.Chẳng có khóa nào dạy được ta cách làm Thơ cả . Vớ Vẩn !

        Cô Bé nài nỉ - Trả giá :
        - Chứ sao người ta mở lớp dạy Viết Văn ?

        Thầy gắt vì cáu :
        - Em ngu như con bò cái ! Viết văn cần sự suy tâm và cách thức hành văn từ ngữ pháp cùng những kỷ thuật phân đoạn như một vở kịch.....Thơ thì khác.

        Hai con mắt Bé tròn xoe pha màu nước biển :

        - Thầy khó ưa thật ! Giả tỷ như Em nói nhỏ câu này vào tai thầy,thầy có thể làm tặng em một bài thơ .Được không ?

        Thầy im lặng rồi máu tò mò nổi lên :
        - Nói lẹ đi.Thầy phải về,nếu không Vợ thầy đánh chết !

        Cô bé ghé tai thầy thì thầm 3 chữ bằng tiếng Anh và tiếng Tây :

        - . . . !

        Thầy hoảng hồn,chóng mặt.Xém tí nữa ngã lăn ra đất vì đứng tim.Cha mẹ ơi !Quá lắm rồi ! ( Mình lớn hơn con bé cả đến hơn 20 tuổi mà nó dám.......

        Hít một hơi dài vào buồng phổi,thầy lấy lại bình tĩnh và thầy Zen...Zen như người Nhật Bản :

        " Không thể được.Em còn bé lắm.Đừng bộp chộp.Em vào Facebook,thiếu gì người để kết thân và có thể gặp hoàng tử ảo trong mộng.Được không ?

        Cô học trò tóc vàng mếu máo :

        - Em thù ghét thầy lắm ! Thôi được.Làm tặng Em một bài thơ cũng được.Thầy hứa nhé.Tiếng tây hay tiếng Anh hoặc tiếng Mít cuả thầy cũng chẳng sao....

        Con bé kiểng chân hôn vội vào má thầy mít rồi biến mất sau cánh cửa.

        Khoác áo,đeo khăn quàng vào cổ,sách cặp ,mở cửa xe,thầy còn ngửi được thoang thoảng mùi nước hoa còn để lại gần cổ áo...Ngây ngây,bàng hoàng.

        Đêm xuống sâu giữa trời đông.Con đường đằng trước mù mờ sương trắng.
        Vừa lái xe,thầy vừa nghĩ ngợi và sợ.
        Sợ Bà nhà ngửi thấy mùi nước hoa đàn bà và đặt vài câu hỏi thì lúa đời thầy.

        Cha mẹ tôi ơi ! Trời sinh ra chi đàn bà,con gái cho thêm rắc rối sự đời ?!


        ...đăng sơn.fr



        .... Je ne sais pas pourquoi et comment
        Tu m'a dis 3 mots ...
        Trois petits mots ( bleus)
        Saches que tu m'a fait tourner la tête
        Saches que : c'est pas possible

        J'avais déjà une vie bien remplie
        J'avais un amour bien contruite ( Une AMOUR ! )
        J'ai mon coeur qui connais la souffrance
        Je voudrais te dire: " oui - oui - Yes,i do it for you...but....."

        Oh ! Tes trois mots bleus qui me faisaient tant réfléchir.....

        Don't speak . Don't speak...je t'en prie.******


        ........ Tôi chẳng biết thế nào và tại sao ?
        Em đã nói với tôi ba chữ : " . . . "
        Ba chữ màu xanh dịu màu
        Hãy biết rằng em làm tôi điên đầu
        Biết rằng : Không Thể Được - em nhé

        Vì cuộc đời tôi đã đầy ấp
        Với một cuộc tình trọn vẹn
        Trái tim mình đã biết khổ đau

        Đã muốn nói :" Ừ,ừ....Tôi có thể cho em ,nhưng mà....."
        Lời ngà ngọc của em đã làm tôi suy nghĩ
        Đừng nói nữa - Đừng nói nữa...Tôi van em.........






        VẤN ĐỀ.




        Biết em đang có vấn đề khá nặng ( Khi có nhiều việc khó nghĩ trong đầu,người ta không thể nào tập trung vào một công việc,người ta tỏ vẻ buồn chán,gắt gỏng…)
        Thế nên,sau giờ học,tôi gọi em ở lại.Thấy cái dáng điệu lừng khừng của em cộng thêm cặp mắt lờ đờ,tôi khẳng định được việc mình đoán để chuẩn bị câu chuyện cùng em.


        Em uể oải nhét cuốn bản thảo vào cái cặp xách tay :
        - Thầy muốn gì ?
        - Tôi muốn nói chuyện với em
        - Mình có gì để nói sau buổi học ?!

        Tôi nén tiếng thở dài.Nếu tôi bực dọc để khởi đầu câu chuyện thì người có ‘’ vấn đề ‘’ là tôi chứ không phải em.
        Tôi thử đẩy em đến một thái độ nặng hơn :
        - Bản kịch của em viết khá tệ !
        Quả nhiên,em có phản ứng :
        - Lúc mới vào nghề,các bản kịch của thầy có khá không ?
        - ….
        Em nặng tay,mãnh liệt hơn :
        - Khi chập chững vào nghề dậy,khả năng của thầy có hơn bây giờ không ?
        Mái tóc cứng của em hình như cứng hơn với ánh mắt quất thẳng. Đôi má em đỏ ửng.Tôi hít một hơi dài,mời em ngồi xuống ghế.Em không ngồi, đứng chéo chân,hai tay thọc sâu vào túi quần, đôi vai đẩy thẳng ra phía trước.Dáng khiêu khích như hình ảnh của một con bò rừng.Loại Bò rừng háu húc.

        Tôi lùi lại hai bước,giữ yên lặng và bắt đầu đếm thầm trong bụng..1,2,3,4,5…
        Tôi đếm chậm để chúng ta cùng dùng thời gian để hạ hỏa.Tôi dịu giọng :
        - Mấy tháng trước,bài viết của em rất khá.Có hai bản kịch rất thành công.Hội đồng thành phố đã chọn kịch của em để tôi đạo diễn.Sau này em lơ là,bỏ khá nhiều buổi học.và không tập dượt.Em có chuyện buồn,phải không ?
        Con bò rừng dịu lại,giọng nó ngập ngừng :
        - Sao thầy biết ?

        Tôi biết điều em biết.Tôi biết em tránh hàng ghế đầu để ngồi ở cuối phòng học.Mắt em mất thần và hay ngó mông lung lên trần nhà lúc nghe giảng bài.Em đi lạc với chính em.
        - Sao ? Nói đi,tôi nghe.
        Giọng em bực cáu,hoẵng sâu :
        - Tôi chẳng có gì để nói.Tôi …
        - Tôi có thể giúp em
        - Thật không ? Tôi đang chán đời,chán tất cả…

        Tôi không thấy vui khi nghe câu chán đời.Em còn trẻ quá, đầy nhựa sống.Thôi được.Nếu em không tiện nói thì tôi để em nói với người khác có khả năng hơn.
        Tôi đặt tay lên vai em,nhẹ nhàng :
        - Thế này đi.Tôi có cách giúp em vui và được khuây khỏa.Sự thành công sẽ trở lại với em.

        Em yên lặng khi tôi ngồi vào bàn để viết mấy chữ ngắn ngủi cho bạn tôi :

        ‘’ Cher confrère et ami Alain.
        Je t’envoie ce jeune homme de 24 ans.Il a besoin de nous ( surtout toi ! )
        Ne prends pas de note d’honoraire comme client.Je m’occupe le reste.
        Ps : Passe moi un coup de fil si nécessaire . ‘’ *
        ----



        Buổi tối tháng 5 ,trời nhả đầy sương lạnh,thấy cái bóng dáng em lủi thủi khi mở cửa xe ở parking,tôi cảm thấy ướt lạnh.Không phải vì hơi sương,không phải vì trời lạnh mang hơi ẩm mà vì khóe mắt tôi tự dưng ướt.




        đăng sơn.fr
        ( Viết tặng Alex – Atelier d’écriture - với tất cả sự trìu mến )



        * ‘’ Bạn Alain, đồng nghiệp thân mến.
        Tôi gửi đến bạn thằng nhỏ 24 tuổi này.Nó cần sự giúp đỡ của chúng mình ( nhất là bạn )
        Đừng lấy tiền khám bệnh như một người khách.Tôi sẽ thanh toán điều cần thiết.
        Tái bút : Hãy điện thoại cho tôi nếu cần.
        #4
          dang son 26.07.2011 13:12:28 (permalink)



          THẤT TÌNH.



          - Thầy có thì giờ hông thầy ?
          - Có và không.Còn tùy.Nói đi

          Con nhỏ học trò nhăn như bị :
          - Trời ơi ! Thầy nói chuyện như cắn người ta !
          - Tại hôm nay tôi có nhiều chuyện buồn

          Con nhỏ ngồi xích lại.Tay chống cằm :
          - Thầy kể em nghe đi rồi em kể chuyện buồn của em với thầy.
          - Nè. Đừng trả giá với tôi.Nói đại đi,biết đâu chuyện buồn của em có thể làm tôi đỡ buồn
          - Sao kỳ vậy thầy ?!
          - …
          - Thầy ! Có bao giờ thầy bị thất tình chưa ?
          - Ư.. ư.. ừ ừ…Dăm bảy lần gì đó.Hỏi làm chi ? Chuyện riêng !
          - Tại vì trò của thầy cũng đang bị thất tình..
          - Lộn xộn.Buồn vài đêm rồi cũng xong

          Con nhỏ cứng đầu,kiếm chuyện :
          - Em thất tình đã đến hơn 2 năm rồi thầy ui ! Ổng có vợ rồi mà em cứ yêu ổng.
          - Đồ khùng điên !
          - Sao thầy nói em khùng hở thầy ? Tình yêu là điều mà người ta không thể nào giải thích được.Thầy có bao giờ đắm đuối yêu thương một ngưòi đã có gia đinh chưa ?
          - Không dám.
          - Em không tin
          - Không tin thì tâm tình và hỏi làm chi ?

          Con nhỏ cúi gầm mặt buồn bã.
          - Thầy có cách nào giúp em .Làm sao quên được người ta ?
          - Cách nào Nhỏ ? Hay bảo vợ ông ta đánh cho cô một trận là hết yêu.
          - Thầy kỳ.Em để thầy suy nghĩ cách giúp em.Bây giờ em dọt.Em có cái hẹn với ông ấy.



          Con nhỏ xách cặp vở phóng ra bãi đậu xe nhanh như cắt.Với tay tắt ngọn đèn trong phòng học,khóa cửa.Tôi thấy mình buồn buồn khi nghĩ đến những người lỡ yêu nhau như thế.







          Thắc mắc về chuyện T.T !



          '' Thơ gửi Cô Nhỏ muốn trị Bệnh Thất tình ''


          Cô Học trò !

          Thú thật,cái bệnh của Cô khá nặng.Tôi chỉ có thể giúp Cô bằng cách lắng nghe và cảm thông.Ngoài ra,tôi chịu thua.
          Khi việc gì quá tầm khả năng của mình,mình nên chịu thua.

          Tình yêu là cái khỉ khô gì ? Đến bây giờ,tôi cũng không thể hiểu được.Nếu có thể,xin Cô Học trò đọc ở Topic '' Chuyện Đời - Psy '' cùng tên tác giả. Biết đâu,những câu chuyện ấy có thể giúp cô tìm được một phương cách hợp với hoàn cảnh của Cô.

          Trong khi đợi cái Phép Lạ có thể giúp cô khỏi bệnh.Xin Cô nên chăm chỉ theo học khóa kịch nghệ hàng tuần.

          Chúc Cô nhỏ can đảm và yêu in ít.





          đăng sơn.fr


          #5
            dang son 28.07.2011 01:22:35 (permalink)



            CHÁN CHUYỆN !


            - Thầy ui ! Có bao giờ thầy chán đời,chán người,chán tất cả và muốn từ giã cõi đời này không ?
            - Có.Em muốn nói gì về điều này ?
            - Thầy thấy em ra sao ?
            - Mấy tuần nay thấy em tưng tưng.Bộ đang có chuyện gì ?
            - Em đang muốn từ giã cõi đời này.
            - Và..tôi sẽ mất đi một cô học trò giỏi.

            Cô học trò cúi gầm mặt, ánh mắt thoáng giận dỗi đầy buồn phiền :
            - Bộ thầy coi cái sự dậy kịch và số lượng học trò quan trọng hơn mạng sống của một con người ư ?
            - Ai bảo cô là như thế ? Vả lại tôi không tin là em có đủ sức tự giả từ cuộc đời đang thanh xuân của mình
            - Bộ thầy không đọc tin tức hằng ngày hay sao ? Mấy tụi trẻ,nhất là con gái đang thi nhau tự tử.

            Thầy quay lại vừa nhăn nhó vừa nhìn thẳng vào đôi mắt con nhỏ.Thầy bị đôi mắt con nhỏ thôi miên muốn chết đứng.Thầy thấy sợ,quay đi chỗ khác và dịu giọng :
            - Mà nè.Sao lại có cái ý tưởng kỳ cục như thế ? Chuyện gì rồi cũng qua.
            - Em thấy thầy hơi ‘’ ba phải ‘’ ,cứ ầm à, ầm ừ.Sao sao cũng được.

            Thầy thấy mình cần nổi cáu,dù là trong một chốc lát :
            - Ê nhỏ ! Tôi muốn cạu rồi đó. Đừng chán đời rồi đâm ra kiếm chuyện với tôi nha.Có chuyện chi,thất tình,thất nghiệp hay….. thì nói ra nếu muốn.Cấm em móc lò tôi.

            - Thầy ui !...Lỡ nghe tin em chết,thầy có đi đưa đám em không thầy ?
            - Có thì sao ? Không thì sao ? Nằm trong cái hòm,làm sao em biết được ai đến ai không ?
            - Chữ cái hòm thấy mà ghê !
            - Vậy thì đừng bắt tôi đưa đám ma.Hãy sống cho ngon lành,bảnh tỏn để sửa soạn đóng cái vai trò em đang mong muốn chứ.



            Cô nhỏ ngần ngừ.. Để xem sao .. Để xem sao.
            - Thôi em về nha thầy.Nhớ cầu nguyện cho em nếu thầy còn tin vào Chúa của thầy.

            Cô nhỏ biến mất sau cánh cửa phòng học.Thầy đứng dậy uể oải thu nhặt giấy tờ, tắt ngọn đèn với ý nghĩ : ‘’ Tại sao là Chúa riêng của tôi mà không phải cũng là của em ?
            Ở quá xa Chúa và các sức mạnh của tạo hóa,tôi không tài nào đoán được ý nguyện của ngài,nhưng tôi tin vào sự mãnh liệt của sức sống của con người để có thể vượt qua được những hoàn cảnh gian nan như những thử thách phải có trong đời sống.
            Nói như thế có nghĩa là tôi tin vào bản năng của cô học trò mình và tin rằng Cô sẽ sống.Sau những cơn chấn động,cô sẽ phải tự vươn lên mà sống.




            đăng sơn.fr
            #6
              dang son 29.07.2011 00:55:02 (permalink)




              LẠI THẤT TÌNH LẦN NỮA.



              Buổi đi chơi picnic với học trò thấy vui.Vui vì thầy không còn phải diễn xuất những trò nhăn nhó như khi dạy học.Vui vì thầy được sống lại cái tuổi trẻ chơm chớm sương mai.


              Vậy mà.

              Lại có chuyện,lúc cả đoàn lục tục kéo nhau về khi thấy bầu trời đầy gió và đang kéo mây xám.Thầy nghe tiếng thút thít ,quay lại.


              - Ủa ! Sonia ! Sao lại khóc ?

              - Huhuhu..huhuhu. hu !


              Thầy luýnh quýnh,làm như vợ thầy sắp đi đẻ đến nơi :

              - Nè.Nhỏ ! Có chuyện gì ?!


              Con bé lại hu hu.Trông cái mặt thấy mà thương.Thầy dỗ dành :

              - Sonia ! Em có chuyện gì không vui ?


              Con nhỏ chùi nước mắt,chỉ ngón tay ra bãi đậu xe :

              - Thầy có thấy cái gì không ? Tụi nó ...


              Chẳng thấy cái gì,chỉ biết lũ học viên đang chí chóe trững giỡn với nhau.


              - Nè.Em có xe không ? Đi với ai ?

              - Em không về.Thầy đi đi.Em muốn ở một mình.


              - Nhỏ ! Trời sắp mưa rồi.Ở lại trong rừng không tiện.Vả lại trời sắp tối rồi.Đi.


              Con bé vùng vằng :

              - Kệ em.Thầy về đi.


              Thầy xuống nước,năn nỉ :

              - Nhỏ ơi ! Có chuyện gì buồn thì nói.Hay để tôi đưa em về nhà ?

              - Em...Chẳng có chỗ nào để đi.Chẳng có chỗ nào để về

              - Sao kỳ cục vậy ? Đừng giở chứng với tôi nghe ,nhỏ.Lúc nãy tôi thấy em vui lắm mà ?!

              - Bây giờ thì khác.Thằng Kevin bỏ em ,đi với con kia rồi.Thầy không thấy sao ?



              À thì ra thế.Kevin là thằng đẹp trai và xí xọn nhất trong đám thanh niên.Nó thay bồ như thay áo.


              Thầy gãi đầu ,nghĩ cách :

              - Bé con.Em muốn tôi phải an ủi em ra sao ?

              - Thầy nói cái gì tùy thầy muốn

              - Tôi muốn em can đảm,tôi muốn em có một nụ cười đẹp và
              kiêu hãnh

              Con nhỏ mở to đôi mắt ướt.Những cánh lá trơ trụi của ngày cuối đông trông thật đẹp trong mắt nó.

              - Đẹp để làm gì hở thầy ? Xinh đẹp có làm tình yêu của mình trở lại không ?

              - Ư ..ư ..Cái này thì tôi chưa được học.Mất cái này,mình có cái khác.Lo gì ?


              Con bé bỉu môi :

              - Em ghét thầy.Thầy làm như tình yêu là một món đồ vật...Thầy có biết thất tình là cái gì không ?


              Thầy phịa :

              - Ối giời ôi ! Tôi thất tình cả chục lần rồi.Tôi không sợ bị thất tình,chỉ sợ thất nghiệp mà thôi.Còn em ? Bao nhiêu lần rồi ?


              Đôi mắt nai con nhìn,buồn đắm :

              - Cỡ..Cỡ hai chục lần gì đó thầy ui ! Số của em thật khốn nạn...Em muốn chết quách cho xong.Thầy có cách nào giúp em không thầy ?


              Thầy chữa cái bệnh nhõng nhẽo của con bé.Móc túi cho nó viên kẹo màu hồng.


              - Đi nhỏ ! Tôi đưa em đi uống nước ở cái quán ngoài bãi xe kia.Em sẽ tha hồ rù rì khóc lóc.Tôi thừa can đảm để nghe em nói..


              Con bé quên khóc,quên than thở ỉ ôi.Bám lấy cánh tay thầy như một người tình.Thầy âm thầm cầu nguyện trời phật.Cầu cho đừng ai chạy về mách với vợ thầy.Phải chi thầy còn độc thân,thầy tha hồ mà vấn kế cho các người đẹp.


              Con bé cạ má vào vai thầy nhẹ bước như con mèo nhỏ.Mây trũng thấp,vài tia ,vài giọt nắng còn lại chiếu xuống rọi lên mái tóc thơm mùi học trò.Ngây ngây.



              Trong đầu thầy đang nghĩ đến một câu chuyện tình để kể.Không phải chuyện của thầy.Chuyện của thầy thì có gì đâu mà kể.







              đăng sơn.fr

              #7
                dang son 01.08.2011 02:25:30 (permalink)



                XẠO QUÁ ĐI THÔI !


                Sau giờ học,cô bé hỏi :
                - Thầy ui ! Thầy nghĩ gì về đàn bà hở thầy ?

                - Um ! Đàn bà hay con gái, em ?

                - Thì nói chung là phụ nữ đó mà.

                - Em muốn tôi nghĩ gì về họ và về em ?

                - Thì thầy cứ nói thẳng những điều thầy đã nghĩ trong đầu.

                - Lỡ em bị mích lòng ?

                - Thầy ởm ờ hoài à ! Nói đi thầy.

                - Ư...ưư.. Nếu em bắt nói thì tôi nói.Vầy nè.Tất cả phụ nữ đều đẹp và thông minh.

                - Em không tin đó là sự thật.

                - Thật chứ.Đàn bà thích đàn ông khen họ vì họ rất nhạy cảm.Đàn bà thích nghe nịnh,nghe khen mình duyên dáng,lịch sự...

                - Lỡ họ không duyên dáng,không lịch sự,không này không kia thì thầy khen ra sao,thầy ?

                - Trời ui ! Em lại làm khó tôi với những câu hỏi như vậy.Đúng là rắc rối,nhức cái đầu lâu !


                Cô bé chớp mắt,bắt nọn :

                - Thấy chưa,mới khen phụ nữ thông minh,đẹp,có duyên vậy mà thầy lại trở mặt nói là rắc rối.


                Thầy nhìn cái mặt thộn ra của con bé,gắt lên :

                - Nè, em bé.Xéo ngay lập tức,nếu không tôi nổi gió chê em đủ điều thậm tệ thì....

                - Thì sao hở thầy ?


                Thầy mệt lắm rồi trò ơi ! Đừng bắt thầy phải luôn miệng nói " Xạo " để lấy lòng phụ nữ nữa.Có đôi lúc tỉnh táo,quên tạm được cái tật say mê phụ nữ ,thầy thấy đàn bà quả thật là....



                đăng sơn.fr

                ( tặng tất cả những người đàn bà , con gái mà tôi đã lỡ mê đắm )
                #8
                  dang son 08.08.2011 00:14:17 (permalink)





                  NƯỚC ĐỔ ĐẦU VỊT.



                  - Thầy ơi ! Em nghe nhiều tin đồn về thầy.


                  Thầy giật mình xanh mặt :

                  - Chuyện gì ? Đồn cái gì,nhỏ ?!

                  - Họ nói thầy rất đào hoa và hay cua học trò..

                  - Gì nữa ?

                  - Có người lại nói hình như thầy cũng đang cặp kè với ông Bs Alain và hai ngưòi chuẩn bị xin con nuôi


                  Thầy mất bình tĩnh,nổi cáu :

                  - Họ là ai ? Ai nói kỳ vậy ? Rồi họ có nói thêm rằng là tôi đang muốn " cua " em không ?


                  - Ah..Ah ..Em không biết họ là ai,và chuyện thầy cua em thì họ chưa biết..

                  - Nè.Em có thể nói cho họ biết là tôi cũng đang lâm le cua em


                  Con nhỏ lắm chuyện mở to đôi mắt đẹp :

                  - Tại sao phải nói với họ chuyện của em và thầy vậy thầy ?

                  - Để họ có thể yên tâm mà loại bỏ cái tin vịt rằng tôi là gay.Hiểu vậy chưa,Vit con ?


                  Con vịt con lại thắc mắc :

                  - Mà nè thầy ui ! Chuyện thầy đang muốn tán tỉnh và cua em có thiệt không ?

                  - Chuyện này thì chỉ có trời và em biết.

                  - Chừng nào thì em đưọc biết hở thầy ?

                  - Để làm gì,Vịt ?

                  - Để...để em sửa soạn..

                  - Để em chạy ,phải không ?

                  Con bé chơm chớp mắt :

                  - Em đứng lại.Em không muốn chạy.

                  Thầy cuốn tròn tờ báo,gõ lên đầu con vịt cái :

                  - Nè.Chạy đi.Tôi đang nổi dóa đây.Em mà còn nhì nhằng nữa thì tôi không bảo đảm tính mạng cho em

                  Con nhỏ đâm tính lì :

                  - Em không đi đâu cả.Em chờ đưọc mất tính mạng đây.Em thương thầy thiệt mờ...


                  Thầy lắc đầu,chán nản.Đúng là nước đổ đầu vịt.




                  đăng sơn.fr



                  #9
                    dang son 08.08.2011 00:23:54 (permalink)



                    LỬA !


                    "Thầy ơi ! Cứu em, thầy !"
                    "Chuyện gì ?"


                    Con nhỏ tóc dài, mặt cạu đeo, chân đá rầm rầm vào cái cảng xe, mặt nhăn, cái mỏ chu chéo như sắp khóc. Thầy giáo hiểu là chiếc xe nó đổ chứng không chịu nổ máy.

                    - Tôi giúp gì đuợc cho em ?

                    - Trời ui là trời ! Thầy galant tí đi. Thầy cứu em. Hình như xe em hết bình điện, em đã quên tắt đèn xe cả buổi tối học kịch.

                    Thầy chui vào lòng xe, đề máy, chiếc xe mắc dịch chẳng ho lên được tiếng nào. Nhìn quanh nhìn quẩn, bãi đậu xe vắng teo, không có một ma nào giữa trời đông lạnh. Con nhỏ hít hà vì lạnh, nó cũng chui vào xe ngồi cạnh thầy đang đang run lên cầm cập.

                    - Xe thầy có dây cáp điện không ?
                    - Không. Để tôi đưa em về.

                    Mắt con bé sáng rực như đèn ô tô :
                    - Thật há thầy ?! Nhà em xa lắm. Cách đây đến 60 ây số lận.

                    Thầy gọi phone về cho bà chủ để xin phép. Thầy kéo con nhỏ về phía xe mình.

                    Đề máy. Chiếc xe hục hặc 5, 6 cái mới chịu nổ máy .

                    Con bé hít hà lạnh cóng, kêu inh ỏi :

                    - Mở mấy sưởi liền đi thầy. Em lạnh muốn chết nè !

                    Thầy bực mình, làu nhàu :
                    - Em thật nóng như lửa và ngu như con bò. Xe chưa nóng máy lấy gì sưởi em ?

                    Con bé nhăn nhó. Lại nhăn nhó ! Nó chỉ được cái tài mít ướt như trong những vai đào thương hay diễn.

                    - Thầy ui ! Cho em ăn cái gì đi thầy. Thầy có cái gì nhai đưọc trong xe không thầy ? Em đói gần chết, em lạnh cóng xương..

                    Thầy lẳng lặng lái xe, con bé tò mò lục lọi trong ngăn đựng giấy tờ và lục cả chiếc cặp hồ sơ của thầy, nó tóm đưọc gói biscuit nhỏ xíu. Chẳng cần phép tắc, nó ngấu nghiến và cắn thầy bằng đôi mắt đẹp rất trẻ con.

                    Xe chạy vào bãi đậu của một cái Cafétéria. Đèn đuốc sáng trưng.

                    Con nhóc cặp tay thầy vào nhà hàng, bộ tỉnh queo :

                    - Thầy bao em nha thầy ? Túi em không có tiền.

                    - Nè,Bỏ tay tôi ra. Người ta tưởng em là bồ tôi thì phiền lắm !

                    Con nhỏ lì lợm càng bám cánh tay thầy chặt hơn. Mùi tóc thơm ngào ngạt. Nó cạ đầu mũi nhọn vào vai áo thầy làm thầy quýnh quáng.

                    Ngồi vào bàn, con bé nhìn thầy tinh nghịch :

                    - Thầy ! Thầy nhát gan lắm phải không thầy ? Em thấy thầy run khi đi bên cạnh em.

                    - Im mồm ! Tôi run tại tôi lạnh cóng như em.

                    - Em không tin. Em biết thầy rất sợ vợ !

                    - Nè. Nhỏ ăn lẹ đi, tôi đưa em về. Đêm nay tôi có nhiều giấy tờ để làm.

                    Con bé không hài lòng, vừa ăn, nó vừa nhìn thầy châm bẩm với những câu hỏi hóc búa như công an tra khảo :

                    - Thầy lấy vợ lâu chưa thầy ? Có bao giờ thầy ngoại tình chưa thầy ?

                    - Mắc mớ gì em ? Còn hỏi nữa thì tôi sẽ bỏ em lại nơi đây.

                    - Thầy sợ và né em hở thầy ?

                    - Sợ gì ? Tôi có cái can đảm của riêng tôi. Tôi sợ ai nói tôi nhát gan.

                    - Hihihi. Thầy can đảm với ai thầy muốn hở thầy ? Thầy có can đảm nhìn sâu vào mắt em không thầy ?

                    Đôi mắt của con bé khá đẹp. Sâu, nồng nàn. Thầy nghe con tim mình đập mạnh và rất hỗn loạn. Con bé đang đùa với lửa. Thầy sợ bị phỏng nên quay mắt đi chỗ khác. Con bé ó đâm không để thầy yên. Thầy đang đọc kinh hãm mình, câu còn, câu mất…..

                    - Nè thầy. Nhìn em một tí xíu đi thầy ?

                    - Để làm gì ?!

                    - Để em thấy thầy cũng biết rung động trước phái nữ như bao gã đàn ông khác. Thầy không phải là ông thánh.

                    - Jenny ! Đừng khiêu khích tôi, tôi sẽ ngã và ăn thịt em thì tôi và em lúa đời.

                    Mắt con nhỏ tròn xoe :

                    - Thầy đã "ăn thịt" nhiều cô lắm hở thầy ?! Ai vậy ? Em biết trong lớp có nhiều đứa muốn hớp hồn thầy. Thầy giả vờ lên mặt đạo đức tu hành. Em cũng đang thất tình với thầy. Lúc nãy, em giả vờ xe bị hết bình điện để được đi ăn với thầy….

                    À thì ra thế. Thầy bắt đầu thấy sợ. Thầy kéo tai con bé, tặng nó một nụ hôn đầy kịch tính của mình. Thầy đóng kịch như thật với câu nói :
                    "Tuần sau tôi đuổi em !"



                    đăng sơn.fr
                    #10
                      dang son 14.08.2011 02:49:15 (permalink)




                      LÀM CÁCH NÀO ?




                      _____________________________________



                      Còn một tuần nữa thì hết khoá học của lớp kịch nghệ.Nghỉ hè.Cả lớp dọn bàn đãi nhau kiểu mạnh ai nấy đớp. Anne ngồi yên trong cái góc.Cười bằng miệng nhưng cặp mắt buồn hiu.

                      Con gái nếu có cái mặt tươi cười thì đẹp.Mặt xưng thì thấy xấu.

                      Thầy luôn yêu thích cái đẹp nên cầm ly rượu màu hồng đưa cho trò và gạ chuyện :

                      - Nè ! Sao cái mặt như bánh bao ỉu mưa ?

                      - Ai nói vói thầy là em đang xìu ? Em đang vui mà

                      - Vui thật không ? Em đang ít nói và lặng lẽ.Vui lên.Hãy ra nhảy nhót với bạn bè


                      Con nhỏ nhìn xuống đất .Giọng nói nhỏ xíu :

                      - Thầy ui ! Em đang gặp chuyện khó nghĩ...

                      - Ah há ! Muốn xưng tội không ?

                      - Thầy có thể đoán được không ,thầy ?

                      - Tôi không phải là thầy bói.Rất tiếc.


                      Con bé ngập ngừng một hồi lâu rồi nói :

                      - Làm cách nào để giữ được thăng bằng trong tình yêu hở thầy ?


                      Câu hỏi này khó quá ! Chưa bao giờ có người hỏi như vậy.Thầy đờ đẫn cứng họng và thú thật để chịu thua.


                      Bé học trò chề môi :

                      -Trời ơi ! Vậy mà em cứ tưởng thầy có nhiều kinh nghiệm trên đường tình chứ ? Hay là thầy không muốn trả lời em ?



                      Thầy ấp úng hứa sẽ trả lời sau khi tham khảo các vị cố vấn chuyên gia ái tình...Nhưng thầy nghĩ bụng : Có chắc gì là các vị ấy giữ mình được thăng bằng khi yêu ?






                      đăng sơn.fr


                      < SOS :
                      Ai có thể trả lời giúp tôi ?
                      #11
                        dang son 14.08.2011 03:00:59 (permalink)



                        ..Chào Vách Cũ đến với lớp học.

                        Vách Cũ có chuyện gì để tâm sự với thầy giáo không ? Ông thầy đang bí trước câu hỏi ấy.Khó !


                        Tình thân !


                        Nđs.
                        #12
                          Vách Cũ 14.08.2011 04:05:35 (permalink)
                          Thầy mà bí thì trò cũng lao đao thôi . VC rất vui được thầy ĐS thâu vào lớp học .

                          Câu hỏi này, chắc VC phải nhường cho các bạn khác giúp trả lời rồi . Bí thật đó !

                          Tại vì thăng bằng trong tình yêu là không cảm giác yêu đúng nghĩa . Câu trả lời trước của VC topic CHUYỆN ĐỜI - CHUYỆN NGƯỜI, chỉ là cách giữ - đến tự nhiên đối với những người từng bầm dập . Chứ còn nói YÊU, mà cứ vương những toan tính, lo sợ, thì mất vị hết . Bởi đó - vừa bất nhẫn với người phải giữ gìn, đồng thời là cảm giác không thoải mái với người được chăm lo, nếu phát hiện đối tượng .

                          Nhưng làm sao chối bỏ - khi những suy nghĩ đến, là những điều đến, rất tự nhiên ?

                          ___

                          VC đã nói rồi mà ! Nói lòng vòng một hồi là .. huề vốn !

                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.08.2011 11:12:40 bởi Vách Cũ >
                          #13
                            dang son 14.08.2011 23:15:31 (permalink)



                            ....


                            Vách Cũ thân mến !

                            Vui khi lớp có chữ của người bạn tên Cũ.

                            Câu nói " Huề Vốn " nghe nhẹ lắm. Nhiều khi tưởng vậy mà không phải vậy.


                            Vui nhé.Nhớ vui nhiều.



                            Nđs.

                            ..........
                            #14
                              dang son 14.08.2011 23:17:05 (permalink)




                              VIẾT TRUYỆN .



                              __________________________________




                              Cô học trò nghênh nghênh mặt ngó thầy :

                              -Thầy ui ! Em sẽ cạnh tranh với thầy.

                              - Về điều gì ? Và tại sao ?

                              - Thầy có biết câu tre già măng mọc không ?

                              - Biết .Rồi sao ?


                              Con nhỏ trêu gan thầy :

                              - Thầy hết thời rồi.Bây giờ là thời của em.Thời của tuổi trẻ và tình yêu của Net.


                              Thầy nẹt lửa :

                              - Tôi chưa đủ già.Tuổi mental trong đầu tôi mớí 25 tuổi.Còn trẻ chán !

                              - Em sẽ viết rất bạo và hay hơn thầy.

                              - Nhỏ ! Em viết gì ?


                              Con bé nheo mắt :
                              - Rồi thầy sẽ thấy.


                              Thầy chưa đọc,chưa thấy nhưng thầy biết em sẽ viết hay hơn thầy là cái chắc.Cứ thế đi.Thời gian trôi nhanh lắm ! Va sẽ có một ngày nào đó,sẽ có một người trẻ lập lại những điều em đã nói hôm nay.




                              đăng sơn.fr


                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 27 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9