CHUYỆN TRONG LỚP HỌC.
* Cô Học Trò Ngỗ Ngáo.
Buổi học bắt đầu lúc 9 giờ tối.Gần 10 giờ cô mới đến,tóc tai không chải bới gọn ghẽ như lần trước.
Bài giảng phải ngừng lại vì những đôi tai, đôi mắt ngẩng lên nhìn cô.Cô phụng phịu ngồi xuống.Cái mặt sưng và đôi mắt cúi gầm.
Thầy giáo mặc kệ cô,giảng tiếp về cách cắt và phân đoạn cho một vở kịch ngắn.15 học viên cúi xuống cắm cúi viết.Trừ cô.
Cô nhỏ giơ tay,giọng như khiêu khích :
- Em thấy cách phân đoạn của thầy hơi kỳ.
- Kỳ chỗ nào ?! Tôi chưa la em là may rồi.Em vào gần cuối giờ.
- Đâu phải lỗi tại em.Tại chiếc xe mắc dịch,mắc gió.Et encore….
- Et encore cái khỉ gì ? Ngồi đó đi.Hết giờ tôi sẽ hỏi chuyện cô.
Cô bé trét những ngón tay lấm lem dầu mỡ đầy trang bloc-note.Cô có vẻ như rất thích thú với cái sáng tác mới lạ về nghệ thuật vẽ bằng dầu mỡ….
Giờ học tan.Học viên lục tục kéo nhau ra cửa.
Thầy nhìn cô.Vẻ coi bộ hơi cáu :
- Nè.Cô làm cái trò khỉ gì mà không ghi chép bài ?
Cô nhăn nhó với nụ cười gượng :
- Thầy giảng,em nghe.Cần gì ghi chép.Em là người có trí nhớ tốt !
- Tốt chỗ nào ?
- Thầy đừng gầm gừ em như thế.Bữa nay em bị xui, đừng làm em xui thêm.Bữa nọ,thầy ra đề tài ‘’ Đời Là Vở Kịch ‘’.Bữa nay,em áp dụng lời thầy giảng.Em đi trể
và đóng kịch để chọc tức thầy.Xem thầy có thái độ như thế nào ?
- Thế nào là thế nào ? Em là học trò,tôi có quyền la rầy em.
- La thì la nhưng không được cáu và nhăn nhó như thế.Xấu lắm ! Vả lại,hết giờ học rồi. Ở ngoài đời,em không phải là học trò của thầy.Cấm thầy la và lèo nhèo.
Ông thầy quay đi,lắc đầu. Ông nghĩ thầm :‘’ Sẽ cho con bé này đóng một vai rất ngang tàng, đáng ghét. Để xem cô có xuất thần và thành công không ?
** Cô Học Trò Hay Khóc Nhè.
Nhìn Cô thì biết ngay là con nhà Thục nữ.Dáng bé con,mảnh khảnh,lại nhút nhát. Đứng trước các bạn cùng khóa,cô hay đỏ mặt, ấp úng và quên cái texte đã học thuộc từ tuần trước.
Bắt Cô đóng một vai người tình đang sỉ vả một nguòi tình,thấy Cô tội nghiệp lắm ! Cô ấp úng,cô run lẫy bẫy trước những cặp mắt.
Thầy cáu,giật tóc,nhéo tai cô đau điếng.Cô vùng vằng,mặt tóe lửa,gạt tay ông thầy.Cô trừng cặp mắt to và muốn khóc.
- Thầy không được quyền giật tai tôi.Tôi….
- À ha ! Cô biết nổi giận hử ? Thử xem tôi đang là người tình đang trổ tài bắt nạt cô.Thử sỉ vả tôi xem sao ?
- Trời ơi ! Người Yêu ai lại giật tóc nhéo tai người yêu ?!
- Trời ơi là trời ơi ! Đã nói là cô đang tập kịch để mắng mỏ người yêu phụ bạc mà…
- Thầy có thể đổi vai làm Em được không ?
Thầy cáu ! Quay vai cô bé thục nữ,xém đá vào đít cô để nói :
- Cô nhút nhát như thế,khôg dám cưỡng chống lại gã tình nhân.Gã có bỏ cô nữa chừng là phải rồi.Cứ về nhà,tha hồ khóc.
MẤT TRÍ
- Em chưa thuộc bài,thầy nhắc tuồng nghe
- Đoạn nào ?
- Đoạn nào em cũng quên ráo trọi
- Sao không học bài ?!
- Em…Em mắc …Yêu
- Chuyện đó mắc mớ gì tôi ?
- Có chứ.Bản kịch này do thầy viết.
- Tôi viết gì ?
- Thầy kể câu chuyện cô gái bị mất trí vì yêu,mà em đóng vai cô gái ấy.
- Đừng cà giỡn nữa.Có đóng không thì bảo ?
- Em học texte cả đêm qua,nhập vai xuất thần nên bị mất trí nhớ…
Thầy lắc đầu hết ý, đành cầm bản kịch đứng ở cánh gà nhắc tuồng.
Đúng là gậy ông đập lưng ông !
FAN.
Trong nhóm học viên nam ,Kevin có vẻ trội nhất.Cậu cao to,giọng phát âm rõ,dáng điệu tự nhiên,chính xác trên sàn diễn.Các bản kịch ngắn của Kevin thường được ban tổ chức và học viên bình chọn để có thể trình diễn vào dịp cuối năm.
Khi có tài và một ngoại hình khá tốt thì người ta có nhiều fan.Kevin có hai cô học viên hâm mộ .Họ yêu cậu hay không thì không biết,nhưng hai cô gái lại có vẻ cạnh tranh kình địch và không thích đóng chung với nhau.Trục trặc đủ thứ…
Vấn đề này cần phải giải quyết.Cách nào ?
Sau buổi học,thầy khều Kevin,nhỏ nhẹ :
- Ở lại tí .Có chuyện cần nói
Kevin ngồi lại. Đôi mắt đẹp mở to.Thầy vào thẳng vấn đề của các cô gái lỡ ái mộ cậu.
Kevin cuời :
- Họ nhầm hàng rồi thầy ơi ! Tui ‘’ chuyển hệ ‘’ từ lâu rồi.Tui chỉ yêu đàn ông và tui
có người yêu rồi và Chàng của tui là một người Á đông giống như thầy.
Thầy hết hồn.Ngạc nhiên rồi giả vờ tỉnh queo để dấu nhẹm chữ…Ủa, ủa ?!!!!
Vậy hả ?!!!
Giữ lại sự trầm tĩnh để không tạo bộ mặt sững sờ ngạc nhiên cũng là một lối đóng kịch của thầy với cuộc đời.
** MÈ NHEO
- Thầy có thấy ban biên khảo và các học viên có vẻ thiên vị không ?
- Chỗ nào ?
- Vai nào Ác cũng đổ cho em đóng !
- Tại cô thích hợp với vai trò và hội đủ điều kiện.
- Thầy có thể giúp em đổi vai không ?
- Phải làm sao ?
- Em khoái đóng những vai uớt át,sexy hoặc dịu hiền tình tứ..Thầy thấy em ra sao ?
- Mặt cô dữ, đôi mắt sắc sảo,miệng có quai,hình dáng bậm trợn .Cô đóng mấy vai đánh đấm kiểu mẹ chồng nàng dâu là phải rồi.
Cô học trò nhăn nhó,mặt buồn so :
- Thầy ác và dữ ! Thầy méo mó! Em rất ghét thầy.Em sẽ nghĩ cách phá hư buổi trình diễn sắp tới.
Thầy có vẻ sợ :
- Ấy chết ! Đừng mà…
- Sí ! Em sẽ giả vờ quên bài vở,giả vờ diễn sai bét vai trò và trong màn ‘’ đánh
đấm ‘’ ,em sẽ làm trọng thương bạn diễn….
Cô đứng bật dậy,quày quả thâu nhặt mớ giấy tờ bản thảo và bỏ đi.
Thầy ngồi lại,khẽ lắc đầu nguệch ngoạc ghi vào sổ tay vài chữ : ‘’ Đưa Cô bé vào vai đạo diễn màn kịch : ‘’ NGHỆ THUẬT HĂM DỌA ‘ là xong chuyện !
đăng sơn .fr
( còn tiếp )