CHUYỆN TRONG LỚP HỌC.
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 27 trên tổng số 27 bài trong đề mục
Vách Cũ 27.08.2011 23:31:14 (permalink)
Chờ VUI từ một lời chúc - chờ mãi vẫn không thấy, nên đành ôm tập vào lớp kiện " cáo " !

Lớp không một ngoe .
Càng tốt ! Đỡ phải ấp úng .


Thầy Đăng Sơn ơi,

Có bao giờ thầy bị rơi vào trạng thái vừa nhớ thương, vừa day dứt khắc khoải không nhỉ ?

Muốn nghe thầy phân tích thôi, chứ chưa muốn kể chuyện . Tại kể ra, dễ khéo bị nghe - " Ôi, chuyện nhỏ ! " .

Khổ một điều là với VC - nó không nhỏ !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.09.2011 00:48:25 bởi Vách Cũ >
#16
    dang son 28.08.2011 00:31:04 (permalink)




    ..... LỚP NGHỈ HÈ




    _______________________________





    Lớp kịch nghệ nghỉ hè.Thầy được nghỉ xả hơi đến ngày 15 tháng 9.Nghỉ hè có nghĩa là phải lười biếng,quên tất cả những công việc đã làm....


    Thật ra,vì đa đoan nên thầy giáo lại làm ba cái chuyện khác. Thầy có nhiều,nhiều việc để làm và để viết.

    Thỉnh thoảng,nhớ trường lớp,thầy lái xe đi ngang.

    Thầy gặp một cái cô lơn lớn.Mặt trong bảnh tỏn nhưng lại có vẻ lặng thầm.Cô hay đi ngang cửa lớp và đứng lại,nhìn vào.

    Thầy biết rằng có một ngày nào đó,cô cũng ghi danh để xem cái lớp có 25 họcviên ấy làm trò gì ( ? )

    Sau khi làm quen với nhau,cô hỏi - chợt nhiên mà hỏi :


    -
    Thầy ơi, !

    Có bao giờ thầy bị rơi vào trạng thái vừa nhớ thương, vừa day dứt khắc khoải không nhỉ ?

    Muốn nghe thầy phân tích thôi, chứ chưa muốn kể chuyện . Tại kể ra, dễ khéo bị nghe : - ôi, chuyện nhỏ !



    Trời ơi ! Câu hỏi nghe vậy mà khó lòng trả lời. Thầy gãi đầu nhăn nhó một hồi rồi thử :

    - Trạng thái là cái chi ? Tâm trạng là cái gì ?

    - Thế nào là vừa nhớ thương và thế nào là vừa day dứt - khắc khoải ?

    - Nếu lật đi ,lật lại để ghép chung hai danh từ và tĩnh từ " Nhớ thương + Khắc khoải vào nhau thì sẽ là sao ?

    - Chữ day dứt có thể đứng độc lập một mình được không ?


    Để dễ hiểu hơn,hãy để tôi kể cho em học trò người dưng nghe hai cái thí dụ :

    1. Anh chàng yêu nàng đắm đuối.Mỗi lần rời nàng,xa nàng thì chàng nhớ thương vô cùng. : < Nhớ Thương - Nhung nhớ <

    2. Nếu khi yêu đã đời ra rít mà bị một hoàn cảnh nào đó buộc phải xa nhau thì sẽ là : " rơi vào trạng thái vừa nhớ thương, vừa day dứt khắc khoải ... "


    Trường hợp thứ 2 nặng lắm.Cần phải có môn thuốc thời gian để có thể xoa dịu.Lâu hay nhanh còn tuỳ.

    Nếu đã phải thú thật và phải xưng tội thì thầy ngậm ngùi trả lời là thầy đã bị Rơi như thế rồi.( Như cả triệu ,triệu người khác )

    Vì thế,thầy thích viết và có khá nhiều đề tài về tình yêu để viết. Chuyện này không phải nhỏ đâu.

    Mà có điều : Xin cô học trò người dưng đừng khẩu cung như thế nữa -Thầy sẽ buồn vì phải nhớ lại kỷ niệm cũ.Xin HTND hãy đọc và hiểu được phần nào tâm trạng của thầy ở chủ đề : " HÃY XEM NHƯ LÀ NHỮNG BỨC THƯ TÌNH "




    Chời ui ! Câu hỏi gì mà buồn hiu !





    đăng sơn.fr





    ______________


    Chúc bạn Vách Cũ hiểu và vui với câu trả lời rất thật.


    Tình thân.
    #17
      Vách Cũ 28.08.2011 01:35:59 (permalink)
      Biết ngay .

      VC biết thế nào cũng lắc trúng trái tim đa cảm của thầy . Thành thật xin lỗi thầy nhé .

      Chuyện của VC có hơi khác . Hồi đáp tâm tư của thầy đúng, nhưng tình tiết lại không phải . Có thể nói - chuyện đơn giản nhưng éo le ! Cũng giống như chuyện một đồng keng được thảy trên sân rộng . Đồng keng quái ác này rớt đâu không rớt - lại rớt ngay cái lỗ nhỏ híu duy nhất - móc không ra !


      Nhưng thôi, VC không làm phiền ngày nghỉ của thầy nữa . Xin cám ơn thầy, và xin chúc thầy luôn bằng an .

      ( VC viết trong trạng huống của một bệnh nhân cần gặp bác sĩ . Chưa biết có cứu được không ; nhưng cứ thấy bác sĩ là vui rồi . )
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.08.2011 11:07:26 bởi Vách Cũ >
      #18
        dang son 29.08.2011 01:14:42 (permalink)




        CÓ NHỮNG CÂU TRẢ LỜI CHO VÀI CÂU HỎI.



        ____________________________________________



        Nhó có lần học trò hỏi :

        - Thầy ơi ! Để viết một vở kịch về tình cảm,ta có cần sự đa cảm không thầy ?

        - Em nghĩ gì về " sự đa cảm " ?

        Học trò nhìn thầy.Im lặng một lúc khá lâu :

        - Em thấy thầy kỳ ! Lắm lúc thầy trả lời những câu hỏi bằng câu hỏi?

        - Theo em,thế nào là đa cảm ?

        - Là dễ vui,dễ buồn...Phải vậy không ?

        - Em dễ buồn hay dễ vui

        - Em....Em thì.... dễ yêu

        - Ah..Ah....! ! !

        - Sao thầy lại kêu lên như thế ?! Ai làm thầy đau ?

        - Em chứ ai.Tại tôi đa cảm...Tôi thích chữ " dễ yêu "


        Cô học trò tròn cặp mắt, ngó.Đôi mắt đẹp và ngây ngô :

        - Dễ yêu là sao hở thầy ?

        - Là dễ động lòng trước sự dễ yêu

        - Mà yêu không phải dễ .

        - Thế thì yêu để làm gì ?

        - Thầy nè.Thầy có biết yêu để làm gì không ?

        - Không.Không biết.Vì thế nên người ta đa cảm để có thể yêu được nhiều thứ .

        - Em chả hiểu thầy muốn nói gì ? Nếu viết một vở kịch có những lời đối thoại như trên,có lẽ khán giả sẽ ngủ gật cả rạp.

        - Có thể như thế.


        Hai thầy trò trở về sự lặng thinh.Hình như họ là hai người rất đa cảm ( ? )




        đăng sơn.fr

        #19
          dang son 29.08.2011 13:42:42 (permalink)





          CŨ !



          _________________




          Có một vài bạn viết hỏi thăm :

          - Tại sao anh hay nhắc về kỷ niệm cũ và tại sao anh viết " Chuyện Trong Lớp Học " ? Và cách viết của anh hơi giống cách viết của Đoàn Thạch Biền ?

          Tôi ầm ừ.Tôi thấy có thể trả lời một vài điểm nhỏ.


          Ngày xưa,đi học.Tôi có khi sợ đi học.Ngày đầu tiên đến trường,thằng bé đã lăn đùng ra đất,gào thét ầm ĩ.Và nó chạy trốn,báo hại chị người làm phải chạy theo kiếm tìm.

          Ngày thứ hai,thứ ba,nó vẫn có cái cảm giác không dược an toàn khi đi học.Cái gì cũng lạ,cũng rất xa cảnh trong nhà.Ở lớp học,nó không có mẹ nó.Nó không được mang con thỏ đen xì ở hai cái tai vào lớp.Nó hay có tật nhớ nhà,nhớ mẹ....

          Thằng bé hay thui thủi với những hòn bi trong túi quần.Nó lẻ loi một mình ở giờ chơi.Nó ít bạn.


          Đến năm lớp nhất thì nó có một cô bạn nhỏ,tóc cột bím.Hai đứa hay ngồi chơi với nhau trước cửa nhà thờ ngó ra cổng trường khi chờ cha mẹ đến đón.

          Con nhỏ thương nó,nó có cảm tình vơí con nhỏ tóc bím và nó nghĩ rằng lớn lên sẽ lấy con nhỏ làm vợ ( Ui ! )..Lên lớp 6,con nhỏ dọn nhà đi mất.Thằng bé đành chơi với mấy thằng con trai.

          Lên lớp sáu,nó có một cô giáo rất cưng nó.Cô giáo hay ngồi cạnh nó mỗi khi sửa bài và giảng bài.Cô nói nó dễ thương và đẹp trai như tài tử Alain Delon của Pháp.Nó chả biết Delon là ai.Nó tìm phim của Alain và xem thử coi đẹp trai là cái gì ?

          Cô giáo hay ăn gian và cho nó nhiều diểm khi nó làm bài luận văn.Cô nói :

          - Lớn lên,em sẽ là một nhà văn và em sẽ kể chuyện của Cô và Em....


          Lớn lên,rời lớp thì cô giáo đi mất.Nó đi ngang nhà cô.Thấy tiếc nuối.Nó chưa kịp làm nhà văn.Trong đầu nó muốn học làm bác sĩ hoặc cùng lắm là một nhà đạo diễn điện ảnh....


          Thời gian trôi.Thằng bé trở thành người lớn.Cuộc đời khốc liệt đẩy nó thành đàn ông.Có khi vững trãi.Có khi không .

          Gã đàn ông bây giờ có một lớp dậy viết và diễn kịch .Một tối một lần.

          Trong lớp có nhiều cô nhỏ dễ thương mà thương không phải dễ.Nhiều cô học viên đã đặt nhiều câu hỏi rất hắc búa. Lắm lúc không thể nào trả lời được.


          Bây giờ nghĩ lại.Gã đàn ông không trở thành một nhà văn - Vì nhà văn theo hắn, không phải là một cái nghề để kiếm cơm.Nhà Thơ cũng thế.Hắn rất sợ đói.Và hắn nghĩ rằng : Có viết thêm một ngàn năm nữa,hắn sẽ không bao giờ là một Đoàn thạch Biền để viết : "Tình Nhỏ Làm Sao Quên "

          Tạm hết chuyện.





          đăng sơn.fr




          __________




          Cô Vách Cũ ơi !

          < Đọc xong,có cảm động tí nào không ?
          #20
            Vách Cũ 31.08.2011 12:25:27 (permalink)
            Bài tập thầy Đăng Sơn ra khó .. ác !

            Chuyện kể vui mà thầy hỏi " có cảm động không " - làm VC muốn lăn đùng ra khóc thét như thằng bé .



            Tính sao đây ?

            TÌNH NHỎ LÀM SAO QUÊN có cứu được mình không nhỉ ?

            Để xem !!! !!!
            #21
              dang son 31.08.2011 13:20:08 (permalink)




              NHỮNG BÀI TẬP HƠI KHÓ.

              _______________________



              Lúc còn bé thơ,thầy hãi nhất là những lúc phải làm bài kiểm.Sợ đi thi,sợ gặp những đề tài khó.Sợ những bài toán khô khan.Sợ những phương trình hóc búa.Sợ những con số 000 tròn vo và sợ sự thất vọng của cha mẹ khi nhìn vào sổ điểm.


              Lớn lên - Ra đời.Thầy còn sợ thêm những thứ khác - Sợ đủ thứ.

              Sợ những cơn mưa gió trên đường đến thăm người.Sợ bức thư tình đã gửi đi và hồi hộp vì một câu trả lời.Có những nỗi yên lặng làm thầy sợ.

              Có một lúc nào đó,dứng trước mặt học trò,thầy cũng thấy sợ.Và thầy đã tìm cách trấn áp nỗi lo sợ của mình bằng cách cho những bài tập thật khó khăn.Như một cách trả thù....





              đăng sơn.fr




              --------

              < Cám ơn Vách Cũ đã không làm bài tập....
              #22
                Vách Cũ 02.09.2011 00:47:46 (permalink)
                Sự đời vẫn cứ quai quái . Thầy làm bộ sợ trò . Trò biết nhưng vẫn thích lấn tới . Thầy nói cám ơn trò không nộp bài . Trò đổ bệnh .. nộp .. giấy trắng !

                Mà thầy ơi, xin đừng hiểu lầm . Chẳng có trò nào dám giỡn mặt tử thần kiểu này đâu . Con ốc toọc ai thì cũng sợ hết . Thầy cũng thế mà, đúng không ?

                Giấy trắng của trò - thật ra là bản nhạc không lời . Trò gọi bản nhạc không lời, vì trò nghe không hiểu . Chỉ là thấy âm điệu nhẹ, nên muốn thầy nghe cho nhẹ thôi .

                Thầy nghe nhé .


                Chúc lớp học luôn vui .

                <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.09.2011 08:40:59 bởi Vách Cũ >
                #23
                  dang son 02.09.2011 02:01:59 (permalink)





                  TẠI SAO ?




                  _______________________





                  Ngày kia.
                  Có cô học trò hỏi tôi :

                  - Thầy ! Yêu là cái gì và tại sao người ta yêu hả thầy ?

                  - Người ta là ai - Em ?

                  - Nói chung chung vậy mà...

                  Tôi thấy khó mà trả lời cho chữ Tại Sao .... Người ta yêu vì là con người có phần hồn và phần xác.Và có thể là cả gần 7 tỉ người trên trái đất này sẽ có rất nhiều những câu trả lời không giống nhau.


                  - Hãy nói về tình yêu của em ? Ra sao ?

                  Cô nhỏ ởm ờ :
                  - Thì..Vậy ....vậy đó- Em cũng chẳng biết ra sao ?


                  Tôi thật sự muốn nổi cáu.Mà nổi cáu như thế thì tội nghiệp em.Em có vẻ vô tội.Và tôi nghĩ những người yêu nhau là những kẻ phạm tội dù không muốn phạm tội.Khi yêu,người ta có tội ghen tuông - tội giận hờn - tội nhớ nhung và cả tội cho những cái kỳ quặc mâu thuẫn...

                  Tôi nói những điều như thế cho cô học trò nghe.Cô ngồi yên chăm chú.Tôi thấy đầy đủ những màu sắc trong đôi mắt không còn ngây thơ của cô.

                  Và tôi hỏi cô :

                  - Nè ! Giả sử,ngày mai tôi ra một cái dề tài của Tình Yêu cho em viết kịch.Em sẽ viết ra sao ? Và các nhân vật của em sẽ như thế nào ?

                  Chợt nhiên,đôi mắt cô học trò buồn hẳn đi.Hình như cô muốn khóc trong sự im lặng đang kéo dài.


                  Tôi không nói gì với cô nữa.Vì tôi biết: Tình yêu là một đề tài lớn và khó !




                  đăng sơn.fr

                  #24
                    dang son 02.09.2011 15:16:38 (permalink)






                    NHẠC ĐỎ VÀ NHẠC HỒNG



                    ___________________________________






                    Học trò biết viết nhạc cho bài kịch.

                    Vở kịch quá buồn ! Học trò đệm duơng cầm cho vở kịch và học trò khóc.


                    Thầy hỏi nhẹ nhàng :

                    - Nhạc của em có màu gì ?

                    - Màu hồng .Thầy ơi !

                    - Tại sao ?

                    - Thầy có bao giờ bị gai hoa hồng chích chưa ?

                    - Có.Đã nhiều lần.Chảy máu ?

                    - Máu màu gì hở thầy ?

                    - Màu của bản nhạc mà em đã viết.


                    - Em không hiểu thầy ơi !

                    - Rồi có ngày em sẽ hiểu.


                    Học trò không nói gì nữa.Em cúi đầu mải miết trên phím đàn.Tiếng nhạc có màu xám pha sắc hồng.....




                    đăng sơn.fr





                    .....


                    Cám ơn bản nhạc và chữ của Vách Cũ. Chúc nhạc của trò luôn có màu xanh....
                    #25
                      dang son 08.09.2011 21:25:50 (permalink)






                      VẮNG !




                      ____________________________






                      - Thầy ơi !

                      - Ơi ?

                      - Thầy à !


                      Thầy bắt đầu nhăn mặt :

                      - Kêu hoài à.Tôi đang bận.Có gì thì nói đi.

                      Thầy cằn nhằn :

                      - Tôi đang đói bụng.Cả ngày nay tôi đừ rồi.Nè ! Nói đi


                      - Bữa nay,thầy thiếu 3 cô học trò cưng.Thầy có buồn không ?

                      - Thế nào là học trò " cưng " ? Ai,tôi cũng cưng giống nhau.


                      Con nhỏ nhiều chuyện :

                      - Em biết thầy rất thiên vị.Thầy tuyển học trò cưng,thầy cho đóng những vai hay nhất,dễ thương nhất....Thầy ...

                      - ........


                      - Đúng không ? Sao thầy im lặng ? Em đang đi guốc trong bụng thầy.Phải vậy không ?

                      - Đừng ăn nói bậy bạ thất đức nha.Tôi chẳng thiên vị ai.


                      Con nhỏ quay lại vấn đề :

                      - Thầy có biết là 3 con nhỏ vắng mặt ấy đi lấy chồng không ? Và họ sẽ không theo lớp học nữa...



                      Thầy cảm thấy buồn buồn.
                      Chẳng hiểu vì sao ?




                      đăng sơn.fr

                      #26
                        dang son 11.09.2011 02:40:06 (permalink)








                        THỬ SUY NGHĨ.



                        ________________________







                        Cô gái có điều khó nghĩ,cô hỏi :

                        - Thầy nè.Khi yêu,người ta nên dùng tình cảm hay lý trí hả thầy ?


                        - Em có câu hỏi nào dễ hơn tí đỉnh không ?


                        Cô đổ chứng lì :

                        - Trong tình yêu,khi nào mình dùng lý trí và khi nào thì dùng tình cảm ,thầy ?

                        - Đề tài này khó.Tôi không biết trả lời một cách rõ ràng.Em hãy tha cho tôi.Hãy tìm các nhà cố vấn ái tình mà hỏi.

                        - Thầy yêu bao nhiêu lần rồi hở thầy ? Và khi yêu thầy nghĩ gì ?

                        - Thế nào là tình yêu ? Em nghĩ gì khi yêu ?


                        Cô gái tròn con mắt.Điệu bộ như đang lên đồng :

                        - Em í à ? Khi yêu và được yêu,em như kẻ phi xì ke,em bay bổng lâng lâng.Em nhớ nhung,em ngồi viết thư tình.Em ăn diện đẹp hơn.Em...em....


                        Thầy ngó cô học trò.Hôm nay con nhỏ ăn mặc xốc xếch hơn bình thường.Tóc tai không được gọn ghẽ và thầy hiểu.

                        Đành nhỏ nhẹ :

                        - Em biết viết .Và em viết rất giỏi.Phải không ? Đêm nay hãy ngồi yên nghe nhạc.Hãy viết một vài trang để kể lể về những mối tình của em...Nếu khóc được cứ khóc.Sau đó,đi ngủ.Ngày hôm sau đọc lại,em sẽ tìm thấy thế nào là lý trí tìm lại được sau mối tơ vò của tâm trạng....

                        - Thầy nói vậy .Em thấy khó hiểu quá.

                        - Vậy thì cứ yêu đi.Yêu hơn 200%.Sau cơn bầm dập,em sẽ hiểu hơn thế nào là tình yêu.


                        Cô bé khóc oà.
                        Thầy quay đi.Lòng chẳng thấy gì vui.




                        đăng sơn.fr

                        #27
                          Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 27 trên tổng số 27 bài trong đề mục
                          Chuyển nhanh đến:

                          Thống kê hiện tại

                          Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                          Kiểu:
                          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9