hamtuduong
-
Số bài
:
21
- Điểm: 0
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 03.02.2011
|
RE: Giấc mơ Mỹ - Vệ nữ
-
24.07.2011 17:44:02
Sau vụ đó tôi và nó giận nhau nửa tháng, cả hai đều đổ lỗi cho nhau, lúc ăn thì hí ha hí hửng, còn lúc xảy ra chuyện thì chẳng ai chịu nhận. Thằng bạn chắc hận tôi lắm vì bị tôi xui dại không biết bao nhiêu lần, mỗi lần nhớ lại là cười ra nước mắt. Hôm đó thằng bạn phải ở một mình trông nhà, trông nóc nhà thì đúng hơn vì toàn bỏ đi chơi. Lúc tôi và thằng bạn đang chơi trò bắn bi thì nghe thấy tiếng kèn của chú bán kem mút ngoài đường, thế là tôi và nó bỏ chơi chạy ra xem, nhìn mấy đứa trẻ con khác mút kem khiến tôi và nó thèm chảy nước miếng. Hồi đó trẻ con thường hay nhặt chai lọ, nhựa, sắt vụn … đem đổi lấy những chiếc kem mút mát lạnh tuyệt hảo. Cái bệnh thèm ăn lại nổi lên, thế là tôi và nó chạy về nhà tìm xem còn thứ gì đổi được kem không, tìm mãi tìm hoài mà chẳng có gì, chợt tôi nhìn thấy cái hai cái vung nồi nằm góc sân giếng, tôi hỏi có đem đi đổi kem được không, nó lắc đầu bảo còn dùng nấu cơm và nấu canh. Đang thèm ăn cộng với sợ chú bán kem đi mất, nên đầu óc mụ mị không biết gì nữa, tôi bảo nấu cơm canh không cần vung nồi vẫn nấu được rồi giục nó quyết định nhanh lên, nó ậm ừ một lúc rồi gật đầu đồng ý, chẳng biết đầu óc nó suy nghĩ thế nào, tôi đã mụ mị vì ăn giờ lại đến lượt nó nữa. Khi tôi và nó mang hai cái vung nồi ra đổi kem, thằng cha bán kem liền hỏi “nồi đâu, sao chỉ có vung”, tôi chưa kịp trả lời thì thằng bạn đã toe toe nói rằng “nồi còn phải để nhà nấu cơm, chỉ đổi vung thôi”. Mẹ kiếp, thằng cha bán kem này cũng đểu thật, rõ ràng biết chúng tôi mê ăn kem nên quẫn trí đem cả vung nồi đi đổi, thế mà hắn vẫn tỉnh bơ như không có gì, rồi phát cho mỗi đứa hai que kem cho chúng mày mút thụt lưỡi thì thôi. Hiếm khi nào được ăn một lúc hai que kem liền, tôi và thằng bạn sướng rên, vừa ăn vừa cười toe toét như đười ươi giữ ống. Đến chiều mẹ nó nấu cơm hỏi vung nồi đâu, thằng bạn chối biến bảo không biết, mẹ nó tức lên quát trông nhà kiểu gì mà để mất cả vung nồi rồi cầm cái que đời vụt cho nó một trận… thằng cu hãi quá liền khai hết ra rồi đổ tội cho tôi. Lúc đó tôi đang chơi ở sân, nghe thấy tiếng thằng bạn kêu la thì nhòm qua tường, thấy nó bị mẹ lột trần như nhộng, vừa đánh vừa đuổi khiến thằng cu chạy khắp sân khóc lóc xin tha. Nhìn thấy kết cục thằng bạn như vậy tôi biết thế nào cũng bị vạ lây, quả đúng như vậy, xử lý thằng con xong bà ý sang mách ba mẹ tôi khiến tôi bị sút hai phát vào đít, cấm từ nay không được sang đó chơi nữa, không thì… Cấm thì tôi bị cấm từ lâu rồi, nhưng cấm mãi cấm hoài mà có cấm được đâu, mấy bữa là đâu lại vào đấy ý mà, có điều tôi không biết tối hôm đó nhà nó nấu cơm kiểu gì thôi. Nghịch thì nghịch như vậy thôi nhưng mẹ nó cũng quý tôi lắm, có bánh kẹo là lại bảo con trai mang sang cho tôi ăn cùng, lại còn bảo sau này cho hai đứa lấy nhau, híc, không biết bà ý nghĩ thế nào lại bảo vậy, lấy về để tôi phá nát nhà nó ra à. Hôm tôi sang nhà nó chơi, nghịch trong ngăn kéo thấy có cái bút điện, hồi ấy tôi chưa biết đó là cái bút dùng để thử điện, chỉ nhớ là có một lần nhìn thấy ông thợ điện dùng nó chọc vào ổ cắm. Thấy hay hay tôi liền đem ra áp dụng, vừa chọc bút vào ổ điện thì thấy nó phát sáng, tôi và thằng bạn khoái chí cười toe toét không biết sao lại như vậy. Tò mò, tôi hết chọc bên này rồi ngoáy sang bên nọ, thế nhưng chỉ có một bên sáng còn bên kia lại tịt, chả hiểu mô tê gì cả, cùng là hai lỗ giống nhau nhưng sao lỗ này ấy được lỗ kia lại không, đang mải mê suy tưởng thì thằng bạn ở bên cạnh cứ muốn được chọc nhưng tôi không cho, khi tôi đang chơi vui thì đố đứa nào giành được. Không có bút để nghịch, thằng bạn vớ được cái đinh to đùng ở bên cạnh cửa sổ, rồi cũng đòi tranh với tôi chọc vào ổ điện. Thấy cái đinh to tổ bố như vậy tôi khuyên bảo “cái đinh này to lắm, không đút vừa đâu”, nhưng nó vẫn cãi lại bảo là vừa, tôi cũng chẳng thèm tranh cãi với nó làm gì, nhường cho nó hẳn một ổ điện tự sướng. Tay nó vừa chọc vào ổ điện xong tôi liền thấy tiếng nổ bụp một cái cùng với tia lửa tóe ra, còn thằng bạn bị bắn bật tung ra đằng sau đập đầu vào thành nghế ngã sõng soài ra nền nhà, chân tay giẫy đành đạch như con trạch. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy tôi thất kinh, mặt tái như con nhái, tôi tưởng nó ra đi ngay lần đấy nhưng phúc tổ là nó vẫn chưa chết, chỉ bị choáng một lúc, đơ toàn tập, mồm không há ra được, hai ngón tay bị cháy xém một mảng, xưng vù như con chuột chù… Nó bị như vậy là đáng đời lắm, ai biểu không chịu nghe lời tôi, đã bảo không vừa lại còn cứ đút vào, giờ thì sướng chửa. Từ lần đấy tôi và nó biết thế nào là sự lợi hại của điện, chừa luôn không dám bén mảng vào và rút ra một bài học đáng giá ngàn vàng “không phải cái gì cũng đút được vào, và không phải thằng nào muốn cũng cho đút”. Sau vụ điện giật suýt chết, không hiểu sao thằng bạn học giỏi hẳn lên, trước kia nó học dốt như bò à, chắc tại điện giật đã làm đả thông kinh mạch của thằng cu, tuy vậy nó vẫn bị tôi lừa và dắt mũi suốt, không phải vì nó quá dốt chẳng qua vì tôi quá thông minh mà thôi. (cười, tự sướng).
|