Giấc mơ Mỹ - Vệ nữ
Giấc mơ Mỹ
Tác giả : Vệ nữ
Dịch giả : HoagTuPé
Thể loại : Hồi ký
Rating : 16+
Nguồn : http://www.e-thuvien.com/forums/showthread.php?t=39959
Hồi ký về cuộc hành trình đi tìm chân lý và tự do của cô bé nhặt rác, một câu truyện có thật khiến độc giả rơi nước mắt, quá hay và nhiều cảm xúc...
Chập 1 Tôi vẫn nhớ ngày đầu tiên cắp sách đến trường, đó là ngày mùa thu vàng rực nắng. Không quần áo đẹp, không sách vở mới nhưng tôi rất háo hức và phấn khởi vì bước vào môi trường mới, khác hẳn với nhiều đứa trẻ miệng còn hơi sữa khóc lóc một cách đáng thương và được bố mẹ dỗ dành, an ủi.. Trong khi lũ trẻ vẫn còn đang rụt rè thì tôi đă chạy tung tăng khắp mọi nơi để khám phá thế giới mới. Hôm đó có người mời ba con tôi chụp ảnh, ba tôi đồng ý và chụp 2 bức, một tấm là của riêng tôi và một tấm ba bế tôi lên trong sự hãnh diện, tuy nhiên ba tôi phải trả một khoản tiền kha khá cho người chụp ảnh. Sau này mỗi khi xem lại những tấm ảnh đó tôi lại thấy thật buồn cười, con người và trang phục thời đó thật lạc hậu và quê mùa, khác xa so với thời đại bây giờ, cũng dễ hiểu vì đất nước mới thoát khỏi khủng hoảng và bắt đầu bước vào thời kì tăng trưởng, hội nhập.
Những năm đầu học tiểu học, tôi là một cô bé rất nghịch ngợm và ương bướng, có thời gian tôi bị giáo viên chủ nhiệm liệt vào danh sách những học sinh bất trị. Hồi mới đi học tôi thuận tay trái nên khi viết cũng bằng tay trái nốt, cô giáo cứ bắt tôi phải viết bằng tay phải nhưng tôi không chịu nghe, ở nhà ba mẹ cũng hay uốn nắn tập viết nhưng do chứng nào tật ấy nên chỉ được một lúc là tôi lại đổi sang viết tay chiêu. Ngay cả lúc cầm đũa ăn cơm tôi cũng dùng tay trái, người ta bảo thuận tay chiêu rất thông minh, sáng tạo nhưng với tôi những thứ đó chẳng thấy đâu chỉ thấy bướng và nghịch. Điều kì lạ là ba mẹ tôi thuận tay phải nhưng cả 3 chị em lại thuận tay trái, vì vậy ba mẹ cũng không quá ép buộc chúng tôi từ bỏ thói quen đó.
Thế nhưng cô giáo ở trường lại khác, cô giống một bà chằn suốt ngày lải nhải rằng “tay trái sai, tay phải đúng” khiến tôi nhức hết cả đầu. Thấy tôi không nghe lời bà chằn lấy cây thước kẻ bằng gỗ dài cả mét đánh vào tay tôi, đau thấu sương buốt tận óc. Bị mấy trận đòn khiến tôi sợ và phải nghe theo lời áp đặt, nhưng tôi chỉ thực hiện kiểu chống đối, hễ thấy cô giáo ở bên cạnh là viết theo “lề phải”(1), còn cô đi chỗ khác là lại lập tức đổi sang “lề trái”(2). Nhờ vậy mà tôi viết thành thạo cả hai lề với hai kiểu chữ hoàn toàn khác nhau.
Nhiều khi tôi thấy tự hào vì lối viết “lề trái” của mình, bởi đó là lề mà tôi thích, lề tôi được chọn lựa chứ không phải là kiểu ép buộc, áp đặt của giáo viên. Dù là viết theo “lề trái” hay “lề phải” thì tôi cũng tự nhủ rằng hãy viết bằng trái tim của mình, đừng để trái tim phải nhói đau khi mà tay viết lề này nhưng trái tim lại đặt lề bên cạnh. Viết theo lề nào là quyền của người cầm bút lựa chọn, đừng để người khác áp đặt mà ép buộc mình viết ra những thứ khiến lương tâm phải cắn dứt. Nhưng dù sao cũng không thể phủ nhận lợi thế của người viết được bằng hai tay, nếu chẳng may có bị tai nạn cụt mất tay phải thì tôi vẫn còn tay trái để viết, chứ những học sinh khác mà cứ viết theo “lề phải” thì chỉ có nước “tắc tịt”
.
Chú thích : (1) ; (2) “lề trái”, “lề phải” : nghĩa đen là viết tay trái, tay phải, còn nghĩa bóng thì tác giả sẽ giải thích rõ hơn ở phần sau.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.07.2011 17:52:59 bởi hamtuduong >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: