mưa phố núi
-
Số bài
:
1307
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 10.07.2011
- Nơi: cao nguyên đầy mưa gió
|
RE: Truyện Ngắn của Mưa Phố Núi
-
11.03.2012 13:14:06
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/296EE01829CA44B280554E587552D336.jpg[/image] NHỮNG ĐỐM NẮNG LUNG LINH Chiếc Taxi khéo léo len lỏi giữa dòng xe cộ ngược xuôi . Thành phố Sài Gòn chầm chậm lướt qua mắt tôi , đón tôi bằng buổi chiều nóng bức . Đã biết trước rằng mình trở lại nơi này là trở lại cái nắng nghiệt ngã . Xong , tôi vẫn bị choáng vì cái nóng quá sức tưởng tượng . Mồ hôi mồ kê nhễ nhãi thay nhau rớt xuống mặt tôi , nhoè cả mắt . Bác Tài xả hết tốc lực của chiếc máy lạnh , tôi vẫn thấy ngột ngạt ,đờ đẫn . - Chị mới về lần đầu à ? - Ừm ...hửm ! - Vài hôm sẽ quen thôi mà ! Uống nước nhiều nhiều chị nha ! - Ừ , cho tôi về khách sạn ... - Bác Tài ơi , bỏ cửa kiếng xuống dùm tôi với . Bác Tài không ngừng quan sát tôi qua kính chiếu hậu . - Khăn giấy nè , chị xanh xao lắm đó ! Tôi có biết một Bác sĩ gần đây thôi , đưa chị tới khám ha . - Không cần đâu ! Bác Tài hãy ghé vào đâu đó mua giùm tôi ly nước chanh , âm ấm không đá nhé . Bác Tài vừa tấp vào lề đường chưa kịp tắt máy ...thì tôi đã nôn thốc tháo ... Một luồng gas rất nóng đâu từ dưới bụng mình chạy ngược lên cổ không có cánh nào hãm lại được , cứ dội ào ào ra xe , bắn cả vào người Bác Tài ... - Tôi ...Tôi , thật xin lỗi . - Đừng lo chị , tôi đem xe đi rửa sau . Chị thấy đỡ hơn chưa ? Nhìn Bác Tài dùng hộp khăn giấy vụng về lau những thứ mà tôi vừa nôn ra , tôi thấy xấu hổ gì đâu . Sau khi nôn , tôi thấy khoẻ hẳn . Tôi ngã đầu vào thành ghế thở mệt nhọc - Cứ cho tôi về thẳng khách sạn , tôi nghỉ một lát sẽ ổn . Đó là một khách sạn nhỏ , loại mini hotel phục vụ chu đáo , là chỗ lui tới của gia đình tôi hơn 10 năm nay . Trước khi về tôi đã gọi đặt sẵn phòng . Đây là lần đầu tiên tôi về nước một mình , Bác tài xế này như đã biết khách sạn đó chạy một lèo tới nơi khỏi dò đường . Nhân viên khách sạn ra đón tôi đưa hành lý lên phòng . Bác Tài nhanh nhảu dặn nhân viên phục vụ , - Chị ấy không khoẻ , pha giùm ly trà nóng với vài lát gừng nhé ! Vào phòng tôi đờ đẫn thả mình xuống ghế , bỗng sực nhớ tới giỏ xách màu đen . Tôi hốt hoảng tìm kiếm . - Giỏ xách đen của tôi đâu ? - Chị vẫn cầm trên tay đó ! - Không phải , đây là bóp tay . Còn giỏ xách kia bự gấp đôi cái này , có nhãn hiệu DKNY bên hông ấy . - Vẫn còn ở dưới xe , đem ngay cho chị ha ! Yên tâm đi , không mất đâu . Khách sạn này cũng là chỗ quen biết của tôi , đàng hoàng tin cậy được . Còn bản thân tôi có gì không vừa ý , chị cứ gọi Sài Gòn taxi mà khiếu nại . Bác Tài lao ra cửa ... Tôi đi vào nhà tắm , súc miệng rửa mặt , thay bộ đồ mát sạch sẻ . Bác Tài đã chờ sẵn từ lúc nào . Tôi thật vô ý , còn chưa trả tiền cho người ta . - Chiếc giỏ này đây phải không ? Tôi đặt ngay cạnh chân giường chị ha ! - Ấy chết , anh phải để trên bàn mới được . - OK , chìu bà chị thôi . Sao nặng dữ ta , từ lúc lên xe tôi thấy chị cứ khư khư ôm lấy nó ...hihihi...hổng bịnh sao được ? Đỡ chưa chị ? Có muốn ăn chút gì hôn , để tôi đi mua chị tô cháo hén . Tôi biết chỗ này bán cháo thịt bằm ngon lắm ... Anh lại lao ra cửa . Người gì tử tế ghê ! Phục vụ ân cần chắc muốn thêm tiền boa đây . Nhìn thấy chén trà gừng để sẵn trên bàn , tôi uống từng ngụm nhỏ . Máy lạnh đã chạy đều , người tôi nhẹ nhỏm , bụng cũng êm ru . Hồi nãy ở phi trường hỏi giá nghe anh ta bảo 10 đô . Tôi móc tờ 20 đô để sẵn trên bàn , phải bù cho anh ta rửa xe nữa . Tôi ngã lưng xuống giường lim dim đôi mắt ...người tôi cứ nhẹ lâng lâng ... Tôi giật mình thức giấc , sao tối om thế này ? Tôi ngồi dậy sờ soạng tìm đôi dép , ánh đèn bỗng sáng rực lên . - Ủa ! Anh vẫn còn ở đây à ? Tôi mệt quá nên ngủ quên mất , tôi đã để sẵn tiền trên bàn gởi anh . - Có , tôi thấy . Nhưng tôi không an tâm bỏ chị lại . Cháo còn nóng đây , chị ăn đi cho khoẻ . Tối nay chị tính nghỉ ngơi hay đi đâu tôi sẵn sàng đưa đón chị . - Phiền anh quá hà ! Anh yên tâm , tôi khoẻ rồi ! Gia đình cậu tôi ở ngay trong con hẽm nhỏ phía bên kia đường thôi . Hồi chiều vì máy bay bị delay nên cậu tôi mới đón hụt đó chứ . Thôi anh về nghỉ đi , cám ơn nhiều lắm ! - Đây là số máy của tôi , Dũng ! Nếu cần đi đâu chị cứ gọi , Dũng tới liền . - Được rồi , sáng mai chắc tôi cần đó . Chào nhé ! Ơ kìa , sao không cầm tiền ? - Anh ! Anh gì ... Anh cầm tiền đã chứ ! Bác tài xế quay lại , mở nón . Một mái đầu tròn nhẵn không tóc ...mặt hơi có nét quen quen ...nhưng xa lạ . - Thu Ngọc ! Ngọc không nhận ra Dũng sao ? Là Dũng rau muống đây mà ... Tim tôi vừa thắt nhịp bàng hoàng ... Bó rau muống tía đặt trước thềm nhà tôi mỗi sáng ...Chàng trai trẻ lách nhẹ xuồng len lỏi giữa đám rau muống ...Hoa rau muống tim tím duyên dáng , như những chiếc kèn be bé xinh xinh ... Dũng đến bên giường tôi , trước tầm mắt tôi còn đầy bỡ ngỡ ...Dũng quỳ bên giường cầm lấy hai tay tôi . - Khi mới gặp chị Dũng đã ngờ ngợ , xin lỗi chị ! Lúc nãy ngắm chị ngủ vẫn nguyên gương mặt đó . Vẫn mái tóc đó , đặc biệt là đôi tay chị sao có thể lẫn với bất cứ ai ? Lúc nào chị cũng trau chuốt giữ đôi tay thật đẹp . Dũng đã ấp ủ hình ảnh đó mà , không thể nào nhầm lẫn được ...Vẫn giọng nói thánh thót như tiếng nhạc ngân ... Dũng gục đầu vào tay tôi , khóc lặng lẽ ... Tôi cứ ngồi yên như thế , để mặc cho nước mắt đàn ông ngấm vào bàn tay mình ...Rồi nước mắt tôi lại hòa vào nước mắt Dũng . Những sợi tóc mới nhú trên đầu Dũng đâm vào cằm tôi ...nhột nhạt . Nổi dày vò làm nghẹn trái tim tôi ... Hai mươi năm trước tôi đã lặng lẽ chạy trốn Dũng ... *** Khi tôi 22 tuổi , lần đầu gặp Dũng . Hôm đó nghe theo chỉ dẫn của nhỏ bạn ở đường Trần Khánh Chân - Tân Định . Tôi đi tìm địa chỉ của một cô thợ thêu bên kia cây cầu sắt . Tôi cùng người yêu đi bộ từ nhà bạn tôi bên này cầu sắt qua xóm cù lao bên kia cầu . Trời chiều bỗng đổ gió ngược , chiếc nón tôi đang đội bị thổi tốc ...rơi tỏm xuống sông . Nhìn dòng nước đen ngòm bốc mùi thum thủm ... Anh Lê của tôi thấy ái ngại . Tôi nhìn theo chiếc nón trắng tinh đang lềnh dềnh trên mặt nước đen ngòm mà tiếc rẻ . Bỗng một chiếc xuồng nhỏ từ đâu đó lao ra , chàng trai trẻ dùng chiếc dầm khều nhẹ chiếc nón rồi đưa với qua thành cầu , ngang tầm tay tôi . Anh Lê quay gót bỏ đi . Tôi chỉ kịp lí nhí hai tiếng cám ơn rồi lật đật chạy theo anh Lê . Cả buổi chiều và tối hôm đó anh không nói với tôi câu nào . Cô thợ thêu vắng nhà làm chúng tôi đi hụt một chuyến . Tôi không hiểu sự im lặng của anh Lê . Vì tôn trọng anh cũng không dám hỏi . Tôi giặt lại chiếc nón đến 3 lần mới dám đội . Một tuần sau tôi nhận được thư của anh Lê chỉ vài dòng ngắn gọn : " Anh xin lỗi em ! Có lẽ anh đã làm em thất vọng , anh không thể nào hiểu được mình . Tại sao lúc đó anh không nhảy xuống sông vớt nón cho em ? Anh là vận động viên bơi lội mà , trong lòng anh thấy khó chịu lắm mà không biết nói sao . " Trời , tôi đâu có giận anh Lê vì những chuyện nhỏ nhặt như thế ! *** Ngày nào tôi cũng đi chợ Thái Bình gần nhà , chợ rất nhỏ toàn là người quen . Thường là đi với Me , thỉnh thoảng đi một mình . Me tôi thích mua rau của cô Bảy , cô gốc Cao Lãnh rất xinh đẹp lại thật thà , Me tôi tin cô nhất . Me mua bó cải cô tặng kèm vài cọng hành . Mua miếng bí đỏ tặng ngò gai ...vv . Cô Bảy cũng mến tôi , tôi thường bắt gặp cô dõi mắt theo tôi . - Hôm nay cô Bảy cho tui ăn gì nè ? - Chị Khanh hôm nay ăn cải bẹ xanh nha ! Cải non xèo hà , nấu với nhúm tôm khô là ngọt ác . Coi kìa , cô Hai lớn vậy rồi , sao còn chưa gã hả chị Khanh ? - Chắc cũng sắp rồi Bảy à , yên tâm ! Tôi sẽ mời thảy bà con trong chợ này mà . Tôi thẹn thùng ngó lơ ... - Chừng nào cô Bảy có gạo ngon , vẫn giá cũ , chở cho tôi 30 ký hén . Bỗng cô Bảy gọi cậu con trai lại giới thiệu . - Dũng à , chào dì Khanh và cô hai đi con . Hay con đi theo dì cho biết nhà rồi về chở gạo cho Dì luôn thể . Sợ ba bây lu bu quá ! Dũng lễ phép chào Me , bẽn lẽn nhìn tôi ...ấp úng . Dũng đi theo chúng tôi gần tới nhà mới dám lên tiếng . - Ra là chị ha .Đẹp thôi a , hôm nay mặc áo bà ba coi ngộ hơn bữa trước ... - Bữa trước ? Dũng đã biết tôi sao ? - Chị không nhận ra Dũng hả ? Thằng nhỏ chèo xuồng vớt nón cho chị đó . Bữa ...chị mặc bộ đồ trắng , chiếc nón cũng trắng ... Chắc tại bữa đó ...Dũng nhem nhuốc quá . Hôm nay Dũng ăn mặc tươm tất , ra dáng thư sinh . Gương mặt duyên quá đỗi với lúm đồng tiền thật sâu một bên má . Giọng miền tây thiệt thà chơn chất , rất dễ cảm tình . - Dũng học hết phổ thông chưa ? - Bỏ học lâu rồi mà , tới lớp 9 thôi . - Sao kỳ vậy ? Dũng phải ráng tới tốt nghiệp chớ . Dũng không nói nữa cho tới khi đến nhà . - Chiều , con chở gạo cho Dì hén ! Chào Dì , chào chị ... - Thu Ngọc là con gái lớn của dì đó ! - Tên cũng đẹp ghê luôn ! Vậy Dũng chào Thu Ngọc nha . Chiều hôm đó Dũng đạp xe đạp chở gạo đến nhà tôi . Từ đó , sáng nào tôi cũng được một bó rau muống đặt trước thềm nhà . Tôi hiểu ngay và chờ cơ hội để cám ơn Dũng . Độ một tháng sau bắt gặp lá thư nhét giữa bó rau . " Thu Ngọc ơi ! Chắc Dũng mắc bịnh tương tư rồi . Nghe má nói chị đã có người yêu , phải anh chàng hôm trước hôn ? Ảnh đẹp trai lắm ! Ảnh có thật lòng thương Thu Ngọc hông ? Dù sao Dũng vẫn muốn làm bạn với Ngọc . Tối nay 7 giờ , đợi Ngọc trước đầu hẽm nhà Ngọc đó ! Nhất định đợi cho tới khi thấy Ngọc ." Tối đó , tôi không có can đảm ra gặp Dũng . Ba hôm sau lại một bức thư khác . " Dũng không ngủ được , không ăn được và không muốn làm gì hết á . Dũng phải gặp Ngọc một lần . Dũng hứa sẽ trở lại trường học bổ túc văn hóa cho tới khi tốt nghiệp . Dũng biết Ngọc chê Dũng học dở , chê Dũng con nít . Thiệt tình Dũng chưa từng thích ai như thích Ngọc . Má thì cứ khen Ngọc giỏi , khéo tay ,dịu dàng ... Trời ơi , Dũng không thể nào không nghĩ đến Ngọc ... " Tôi viết một bức thư trả lời rồi ép vào giữa quyển sách đợi tới khuya lắc khuya lơ mới dám đặt trước thềm nhà . " Dũng ! Ngọc lớn tuổi hơn Dũng và đã có người yêu . Anh ấy ghen dữ lắm ! Bất tiện nếu ra gặp Dũng . Dũng cứ mạnh dạn vào nhà chơi nếu thích ! " Một tháng sau Dũng lại giao gạo . Tôi mời Dũng vào nhà uống nước . Dũng để hàng ria mép lún phún trông thật buồn cười . Nhân lúc mọi người không để ý Dũng liều lĩnh . - Dũng chỉ nhỏ hơn Ngọc 2 tuổi thôi , Dũng đã ghi danh học bổ túc văn hóa . Dũng hứa sẽ xong lớp 12 , rồi Ngọc nói gì Dũng cũng nghe ! - Vậy Dũng phải cạo râu mép đi ! - Gì kỳ dạ ... Hai nhỏ em nói nhìn Dũng bảnh hơn mà ! - Dũng còn trẻ để râu coi già và kỳ cục nữa . - Ngọc nè , thứ bảy tới là sinh nhật Dũng vừa tròn 20 tuổi đó ! Chỉ mong Ngọc đi xem phim với Dũng một lần . - Hổng dám đâu ! Sẽ có quà mừng sinh nhật Dũng ha ! Dũng ra về buồn thiu . Tôi gom góp vải dư may cho Dũng một quần đùi đá banh rất xinh , đúng mode hồi đó . Tôi gói giấy cẩn thận rồi đem ra chợ gởi cô Bảy . - Cô hai phải tới chơi cho biết nhà tui một lần chớ . Chúng tôi làm sinh nhật cho Dũng , nhân cúng ông bà mừng anh hai Dũng mới hoàn thành nghĩa vụ quân sự trở về bình an . Hồi sáng này có xin phép mẹ cô rồi đó , giờ mời cô luôn thể Ông nhà tôi cũng mong cô lắm .Bạn hàng quen quá mà cô hai . Tôi mặc lại đúng bộ đồ trắng lần đầu gặp Dũng , cắm một lẵng hoa cúc trắng 20 đóa . Dũng đi honda đến tận nhà đón tôi . Dũng cứ nhởn nhơ lượn vòng khắp thành phố và huýt sáo vang trời . Dũng chỉ cho tôi trường Dũng học mỗi tối . Mỗi ngày Dũng dậy từ 4 giờ sáng cắt đầy 2 xuồng rau cho má bán chợ . Buổi chiều học làm thợ sửa honda , buổi tối học bổ túc . Dũng mơ ước sau khi tốt nghiệp phổ thông hệ bổ túc , Dũng có thể mở shop sửa honda rồi cưới vợ . Tôi mơ màng nghe Dũng kể say sưa về một tương lai êm đềm hứa hẹn .Một tương lai mà Dũng đã vẻ ra vì tôi , một người con gái đã có người yêu và cũng đang mơ chuyện cưới xin . Gia đình Dũng đón tôi ân cần . Tôi không ngờ nhà Dũng bề thế vậy , nhà ngay đầu con hẽm xe hơi có thể chạy thẳng vào . Nhà trước là đại lý gạo , phía sau là xưởng mộc đóng bàn ghế do ba Dũng quản lý . Má Dũng bán rau buổi sáng , buổi chiều về nhà bán gạo . Hai cô em đang đi học cấp 3 , chiều phụ má buôn bán . Bảy sào ruộng rau muống là phần đất hương hỏa của ông bà chia lại . Nhiều người trả giá cao để mua lại đất , Ba Má Dũng muốn giữ lại cho các con . Bấy lâu nay thấy cô Bảy lam lũ ngoài chợ tôi đâu có dè . Mà cô Bảy cũng thiệt tình , mở miệng là gọi tôi cô Hai , làm như tôi là tiểu thư không bằng . Anh Hai Dũng sáng sủa ghê , chuẩn bị cưới vợ . Ba Dũng mặc đồ ba ba , búi tó như mấy người ở dưới quê . Hai cô em xinh xắn mủm mỉm cứ hau háu nhìn tôi . - Chị Thu Ngọc dễ thương như cái tên của chị á ! Nếu không tính năm người thợ mộc thì tôi là khách mời duy nhất . Trong bữa ăn Dượng Bảy lên tiếng - Thu Ngọc nè , cô dượng đây cũng có đứa con gái trạc tuổi con đó . Vóc người cũng hao hao , cũng nhẹ nhàng uyển chuyển hệt con vậy . Nhìn thấy con mà tưởng con gái mình trở về ... Cô Bảy khóc nấc lên . Tôi ngơ ngác không hiểu gì cả , hai cô em cũng bắt đầu sụt sịt . Tôi đưa mắt nhìn Dũng , Dũng chỉ lên bàn thờ . Cả ngôi nhà chìm trong lặng lẽ , chỉ có tiếng nấc của cô Bảy nghẹn ngào . Tôi tới gần bàn thờ , đó là di ảnh của một cô gái rất trẻ . Mái tóc dài phủ vai , đôi mắt đen lay láy , sống mũi thanh cao rất giống Dũng . Đôi môi như hấp háy muốn trao gởi điều gì với tôi ... Bùi thị Ngọc Thu sanh ngày 15 tháng hai 1970 - mất ngày 15 tháng hai 1988 . Hưởng dương... Tôi loạng choạng vịn vào bàn thờ , mùi trầm hương như mê như hoặc man mác lan tỏa . Trước mắt tôi cả ngôi nhà cứ mờ mờ ảo ảo quay cuồng ...Mọi người ngồi yên trên bàn ăn , mọi đôi mắt đổ dồn về tôi . Một nỗi sợ hãi mơ hồ bãng lãng xâm chiếm tôi ...Ngực tôi bỗng nhói đau từng cơn , từng cơn như có ai đó đang dùng mũi que nhọn đâm vào trái tim mình . Tôi nghe tiếng tôi như vọng từ cõi xa ... - Con xin phép thắp một nén nhang ! - Ừ , thắp cho Thu đi con . Tiếng dượng Bảy khuyến khích . Anh hai Dũng vụt chạy ra ngoài , hai cô em ôm cứng hai tay mẹ . Dũng giúp tôi mồi lửa thắp hương . Tôi lấy hết can đảm nhìn thẳng vào di ảnh lần nửa , đôi mắt đen nhìn tôi van lơn ...cái nhìn hút sâu thăm thẳm ...Bên khoé mắt trái có một nốt ruồi to gần nơi khoé lệ . Ngọc Thu chỉ sanh trước tôi có một ngày ...Tôi hỏi nhỏ Dũng - Ngọc Thu bệnh gì vậy Dũng ? Dũng im lặng lắc đầu - Hay bị tai nạn ? Đôi môi Dũng run run ... - Chị ấy tự vẫn ... Đèn điện trên trần nhà bỗng chớp vài cái rồi tắt ngấm . Cả ngôi nhà chìm trong bóng đêm , tôi hoảng sợ bấu vai Dũng . Môi Dũng thì thầm lướt qua tóc tôi ... - Ngọc đừng sợ , chị Ngọc Thu rất hiền . Dũng dọ dẫm dìu tôi trở lại bàn ăn . Dượng Bảy thắp cây đèn dầu lớn , bữa ăn bị bỏ dỡ không ai buồn cầm đũa . Cô Bảy đã thôi khóc , cô cầm lấy tay tôi nói qua màn nước mắt - Thu Ngọc con , thằng Dũng rất quyến con . Nó chưa bao giờ yêu thích đứa con gái nào như thích con . Từ lúc nhìn thấy con nó như một người khác . Cô biết con mồ côi cha từ nhỏ , cô dượng sẽ yêu thương con như đã yêu thương Ngọc Thu .Nhất gái lớn hai , nhì trai lớn một . Gia đình hai bên cũng hạp ý nhau lắm . Con ơi con sẽ ... - Cô Dượng ơi ! Thu Ngọc đã có người yêu ba năm rồi mà , năm sau anh ấy sẽ ra trường ...Ngọc sẽ... - Cô biết ! Chuyện gì của Ngọc cô cũng biết ...Nhưng chuyện tình yêu khác với hôn nhân con à ! Ngọc cứ từ từ mà suy nghĩ chẳng có gì gấp gáp . Một ngày Ngọc chưa theo chồng thì gia đình cô dượng vẫn còn hy vọng . Hay để Dũng lấy xe chở con đi chơi cho mát nha ! Dũng à , phải nhớ cho Ngọc về sớm đó nghe hông con . Dũng đèo tôi băng qua khắp nẻo đường Tân Định , rồi ra Đa kao , vòng quanh nhà thờ Đức Bà ...Tới bến Bạch Đằng . Dọc đường Dũng kể tôi nghe về Ngoc Thu . Từ nhỏ Ngọc Thu đã ít nói , ít giao thiệp bạn bè . Ngọc Thu thích làm việc nhà , nấu ăn chứ không thích phụ má buôn bán . Cô đã đậu đại học sư phạm . Một hôm cô xin phép gia đình lên núi Bửu Long chơi với các bạn cùng lớp . Tối đó về hơi khuya nên bị mẹ mắng . Cô không nói không rằng bỏ cơm vào phòng đóng cửa sớm . Mọi người cứ nghỉ cô mệt và buồn trong lòng nên đi ngủ sớm thôi . Ai ngờ , sáng hôm sau phát hiện cô uống thuốc rầy tự tử . Thi thể cô sẫm màu như trái mồng tơi. Hôm đám ma cô , một cô bạn kể lại câu chuyện trên núi Bửu Long . Buổi trưa sau khi ăn , bạn bè không thấy cô đâu . Họ tưởng cô đi lạc nên chia nhau đi tìm . Họ kêu tên cô ầm ỉ không thấy lên tiếng . Gần đến chiều tối mới tìm thấy cô đang ngồi bất động trước một nấm mồ hoang , của một cô gái thật trẻ . Cả đám bạn lên tiếng trách cô , cô chỉ lặng thinh lau nước mắt . Họ lại bị lạc đường nên mới về nhà tối . Cô Bảy hối hận vì đã nặng lời với con gái . Dượng Bảy trách mình vô ý không quan tâm đến con . Sau đám tang Ngọc Thu , Dũng không chịu nổi những lời xì xào đàm tiếu trong trường nên bỏ học . Ba năm đã qua mà nổi buồn vẫn bủa vây gia đình Dũng . - Ngọc ơi ! Dũng tin là Ngọc có thể đem lại niềm vui cho gia đình Dũng . Má khóc mỗi đêm , có khi nghe má nói , má thà đổi cả gia sản để có lại Ngọc Thu . Lúc trước Thu thường phụ Dũng cắt rau . Dũng chỉ việc cắt bỏ lên xuồng , chị ấy bó lại từng bó đều tay rất đẹp . Thu rất hay suy tư , có khi cả ngày chẳng nói một câu . - Dũng có nghĩ rằng Ngọc Thu từng có người yêu không ? - Chưa từng nghe ai nói , đồ đạc cũng không thấy dấu vết gì . Ngọc ! Nếu không có anh Lê , Ngọc có chịu Dũng không ? Ngọc có chê Dũng không ? - Chê à ? Tôi có gì hơn Dũng để chê ! - Vậy Dũng cứ đợi Ngọc nhé ! Dũng sẽ không thương ai khác . Đêm nào Dũng cũng mơ thấy Ngọc . Ngọc mặc bộ đồ này nè , đi qua cây cầu sắt , chiếc nón trắng rơi tỏm xuống sông . Dũng đưa tôi về sớm như đã hứa với má . Tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện với Me . Me tôi bảo : - Cô Bảy có bàn chuyện này với Me rồi . Con mà làm dâu nhà đó Me yên lòng lắm . Ngặt nỗi , thằng Lê cũng đeo con mấy năm nay . Cũng sắp sữa ra trường làm ông dược sĩ với người ta , gia đình bên đó khác mình quá , Me sợ ... Nhưng chuyện hôn nhân hệ trọng một đời , phải suy cho chính . Me đây hai lần qua cầu đều theo tiếng gọi của con tim nên mới khổ . Con thông minh lanh lợi hơn Me , hãy tự quyết định đời con ... Nhưng cuộc đời nào cho tôi cái quyền quyết định . Đúng một năm sau chúng tôi đi Mỹ , Chóng vánh thế mà đã 20 năm . *** Ăn xong tô cháo , tôi tỉnh táo hơn nhiều . Khi nãy tôi chẳng nói được lời nào với Dũng . Có lẽ Dũng oán tôi lắm , cũng như 20 năm trước tôi đã lặng lẽ ra đi ...Tôi vốn rất yếu đuối và nhạy cảm , với tôi cán cân tình cảm chẳng bao giờ lượng được . Tôi rất sợ làm người khác đau lòng . Càng sợ mình phải đau . Có lẽ tôi rất giống Ngọc Thu ở sự nhu nhược , lặng lẽ và không quả quyết . Khi Ngọc Thu chọn cái chết tôi đoán là cô đã không chịu được cái khoảng lặng trong lòng . Cái mặc cảm tội lỗi trước bạn bè và gia đình , trước áp lực của cuộc sống , hoặc là một áp lực nào đó mà cô ta không đủ sức vượt qua . Dù tôi chưa từng chọn cái chết , nhưng có những khoảng lặng khắc nghiệt của cuộc sống đã khiến tôi , sống mà như đã chết . Ngủ mà như vẫn thức . Có lúc tôi cảm thấy mình không thuộc về thế giới này . Trong mắt người khác , những người tự vẫn có thể rất dại dột , rất ương hèn . Trong cái nhìn của riêng tôi chính họ mới là những kẻ can đảm nhất , tự định đoạt cuộc đời mình . Đó chính là quyền hạn cao nhất trong những quyền hạn làm người . Tôi bật ti vi lên xem , toàn những chương trình quảng cáo vô duyên . Các bạn trẻ bây giờ hát kiểu gì mà cứ gào rống hết hơi . Đổi sang kênh khác chỉ là những bộ phim ngớ ngẩn , đua đòi ăn chơi . Tôi tính gọi phone báo cho cậu mợ thì đã nghe tiếng cậu mợ rôm rả ngoài cửa . Cậu mợ và các em vào phòng đem theo thâm tình ấm cúng . Mợ mang cho tôi một bữa cơm thịnh soạn , ê hề nào thịt , nào tôm nào chả .Mợ đâu biết những thứ này làm tôi ngấy tận cổ , giá mà mợ mang cho tôi dĩa rau muống xào với ít đậu hũ .Cậu bẹo má tôi . - Ủa ? Nghe nói dạo này Ngọc lên cân lắm , sao xanh mét dậy ta ? - Tại con đi đường mệt quá , chưa quen thời tiết cậu ơi . - Cậu P. đâu con ? Tôi chỉ vào chiếc giỏ trên bàn . Cậu tôi bước tới mở giỏ , luồn tay cẩn thận bê ra hũ tro cốt cậu P. , mở nút bọc nhung màu đỏ bọc ngoài , rồi vuốt ve tấm ảnh gắn trên thành hũ . Cậu tôi ngậm ngùi ... - Anh P. ơi ! Anh sống khôn thác thiên , hãy tha thứ cho những lỗi lầm của vợ chồng em anh nhé . Bao nhiêu năm qua chúng em vẫn đợi anh về để nói một lời xin lỗi . Ai có dè anh đi một lần ...là mãi mãi . Mợ tôi yên lặng chậm nước mắt , hai em ngây thơ ngắm nghía hũ tro cốt . - Trời , cái hũ lạ , đẹp quá à ! Mà sao nặng trịch hả chị Ngọc . - Bằng sắt mà ! Là loại thường dùng cho quân đội , không bể khi vận chuyển - Chắc mắc tiền hén chị , có khắc tên cẩn hình long trọng quá . Đồ của Mỹ , gì cũng đẹp ác sấy ! - Cậu mợ vừa lên trên Ban Mê tuần trước . Mộ cậu P. đã chuẩn bị xong , có cả bia và kim tĩnh đàng hoàng . Vậy Ngọc tính chừng nào đưa cậu P. lên đó ,để cậu mợ dặn xe trước . Tôi sực nhớ tới Dũng . - Cậu mợ khỏi lo vụ xe nha ! Ngọc có một anh bạn quen , nhờ anh ấy tốt nhất . - Quen ? Ngọc vừa về biết đâu mà quen . Thời buổi bi giờ không phải như xưa , con cứ vô tư thế . - Chỗ này quen xưa mà , Dũng nhiệt tình lắm , con hoàn toàn tin tưởng anh ta . Cậu mợ tôi đưa mắt nhìn nhau ra chiều khó hiểu . - Vậy cậu mợ đi theo Ngọc luôn nha ! - Thôi khỏi , cậu mợ cứ đi tới đi lui hoài . Hồi nãy cậu nói mọi thứ đã xong thì để Ngọc đi được rồi . Ngọc sẽ làm một mâm cúng rồi thì hạ huyệt . Cả cái đám tang Ngọc còn lo được , còn chút xíu này thôi mà . Mợ tôi định nói gì đó , cậu ra dấu biểu ngưng . Tôi chia quà cho các em , nhìn những đôi mắt học trò rạng rỡ tôi thấy vui trong lòng . Tuổi trẻ vô tư là thế , tôi nhớ làm sao cái thời con gái . Cái thời mà tôi đã từng là niềm mơ ước của Dũng . *** Đêm đã khuya , thành phố bớt ồn ào , cái nóng đã dịu xuống . Tôi ra lan can ngắm thành phố về đêm . Xe cộ vẫn ngược xuôi , dòng đời vẫn vội vã . Thành phố như không hề ngủ , lòng tôi cũng ray rức nỗi niềm . Dũng bây giờ chững chạc trông già dặn hơn tuổi . Vài vệt nhăn trên trán , khoé mắt bao chân chim . Làn da đã lớm chớm sẫm màu . Nổi đam mê ngày xưa giờ đã lắng đọng trong che chở bảo bọc . Tôi hỏi lòng mình tôi đã từng nghĩ đến Dũng hay không ? Hình như là không , thỉnh thoảng gợi lại kỷ niệm chỉ là về anh Lê và bạn bè . Dũng chỉ là một bóng mờ của thời gian , và tôi như một ngọn gió đỏng đảnh và hững hờ ... Cuộc sống bận rộn khiến tôi chẳng có thời gian cho mình . Nhịp sống vật chất làm đầu óc tôi cứ chênh chao , rồi một ngày nào đó giống như cậu P. , nằm xuống là hết . *** Tôi trở vào phòng muốn ngủ một giấc thật ngon. Sao đôi mắt tôi cứ hướng về cậu P. Hình như chiếc giỏ đang rục rịch. Có một thanh âm rất nhẹ đang phát ra như một tiếng thở dài. Tôi nhắm chặt hai mắt lại , có những tiếng lao xao nho nhỏ , tim tôi bấn loạn xà ngầu. Cậu ơi...Đừng...Cháu sợ...Tôi nhìn thấy một làn khói mong mỏng...Trời ơi , không ! Nam Mô A Di Đà Phật ...Nam mô Quan Thế Âm Bồ Tát...Nam Mô Thiên Thủ Thiên Nhãn... Im lặng như tờ...Làn khói lung linh nhảy múa phát ra một thứ ánh sáng màu xanh lặt lè ma quái... Điện thoại reo làm tôi giật bắn cả mình. Tôi đang mơ phải không ? Hay là ảo giác ? Tôi nhấc điện thoại - Ngọc ngủ chưa vậy ? - Dũng ơi sợ quá ! - Sợ ? Sợ cái gì ? -........... - Ngọc nói mau Dũng nghe ! Sợ cái gì ? - Không biết nữa , sợ lắm ! Nam Mô A Di Đà Phật. - Ngọc bình tĩnh nghe , Dũng ở rất gần Ngọc , tới liền ! Tôi buông phone lao ra cửa , tôi ngồi ở chân cầu thang đợi Dũng , cũng may không có ai qua lại . Tôi cứ run lật bậc như một con mèo nhỏ mắc mưa . Đèn cầu thang sáng rực mà tôi sợ gì đâu . Tôi muốn niệm Nam Mô cũng không được , cứng hàm rồi . Vừa nhìn thấy bóng Dũng ở chân cầu thang tôi thấy mừng quýnh quáng . - Ngọc ơi , Ngọc sao vầy nè ? Tôi lắc đầu nước mắt nhàn nhụa , mồ hôi nhễ nhãi , tôi thả mình gọn trong tay Dũng . Dũng vồ về tôi như người cha vỗ con . Chờ tôi qua cơn xúc động . - Cái gì làm Ngọc sợ dữ vậy ? Nói đi . - Cậu P. ! - Cậu P. nào ? - Cậu P. của Ngọc , Dũng quên rồi sao ? - Cậu P. Ừ , nhớ rồi . Mỗi lần đến nhà Ngọc sợ ổng nhất đó , ổng cứ hay gườm gườm Dũng . Vậy ổng đâu ? Dũng vào phòng một lát rồi trở lại . - Có thấy ai đâu hà ! - Hồi chiều Dũng để cậu trên bàn đó . - ..... Dũng ôm lấy tôi , chưa bao giờ tôi cảm nhận vòng tay đàn ông lại quý giá như thế . Một vòng tay rất ấm rất vững . - Dũng hiểu rồi , đáng lẽ phải cho Dũng biết trước chớ ! Mấy cái đồ này ai lại để trong phòng ngủ . Dũng đem cậu xuống xe nha . - Đừng , cứ để cậu ở đó . - Làm sao Ngọc ngủ được ? - ..... - Hay Dũng ở lại với Ngọc nha ! Thôi đừng ngồi đây nữa , kỳ lắm . Vào phòng đi đừng sợ , có Dũng đây mà . Tôi ngoan ngoãn theo Dũng đi vào . Chiếc giỏ vẫn nguyên vẹn trên bàn không có động tịnh gì .Lạ quá , hay là tôi u mê rồi ! Dũng ngồi xếp bằng ngay cạnh bàn niệm chú Đại Bi . Tiếng niệm của Dũng cứ đều đều như tiếng nước chảy . Mắt Dũng nhắm nghiền chỉ có đôi môi mấp máy , da đầu bóng loáng dưới ánh đèn . Trước mặt tôi là một pho tượng thánh thiện và bình an . Tôi đã định tâm , lục bóp tìm tràng hạt . Tôi không biết niệm chú Đại Bi như Dũng , tôi chỉ niệm Quan Thế Âm Bồ Tát , tôi rón rén bước tới quỳ sau lưng Dũng và bắt đầu niệm ... Tiếng niệm của chúng tôi cứ róc rách như những dòng suối nhỏ chạy lượn quanh các sườn đồi . Chừng 10 phút tôi đã thấy mỏi chân , trở lại giường . Dũng vẫn ngồi bất động như thế ...Tôi mơ màng rơi vào giấc ngủ thanh tịnh . Tiếng còi hú ngoài phố làm tôi tỉnh giấc , khi mắt đã quen dần với bóng đêm . Tôi nhận ra Dũng nằm dưới đất sát cạnh chân giường tôi . Hơi thở đều đều , đầu gối trên mấy chiếc khăn lông , hai tay khoanh trước ngực . Tôi lấy tấm mền đắp ngang ngực Dũng . - Ủa ! Ngọc thức rồi à ? - Ừ ! Sợ Dũng lạnh . - Ngọc tính đưa cậu về đâu vậy ? - Thì về lại nhà cũ của cậu trên Ban Mê Thuộc . - Sao cậu mất hả Ngọc ? - Ung thư phổi , cậu hút thuốc nhiều lắm ,còn bia rượu nữa . - Không có vợ con gì sao ? - Cậu ấy gàn lắm không chịu lập gia đình , cứ sống một mình thui thủi bao nhiêu năm qua . Làm được bao nhiêu tiền thì gởi hết về đây . - Cậu ấy theo đạo gì ? - Vô đạo ! Khi cậu ấy biết mình sắp mất chỉ nói riêng với Ngọc thôi , cả Me cậu cũng giấu . Trước nay cậu ấy phỉ báng tôn giáo , mắng chưởi phe phái . Có lúc Ngọc sợ cậu ấy nổi điên . Trước khi mất khoảng 1 tháng , cậu đọc được một bài báo nói về việc Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ 14 được tòa Bạch Ốc mời thăm . Cậu đã vào thư viện đọc thêm nhiều sách về Phật giáo . Một hôm cậu gọi trong giờ làm việc nói với Ngọc hết cả buổi chiều . - Trước nay thấy cháu tin Phật , thờ cúng Phật bằng lòng thành kính . Cậu cứ cho là Ngọc nhẹ dạ cả tin , giờ cậu mới biết . Thì ra cháu đã đi trước cậu một bước . - Vậy hãy cho cháu biết , cậu có muốn theo Phật không ? - Đã muộn rồi cháu ơi ! - Không muộn , không bao giờ muộn ! Nếu cậu cho phép cháu sẽ lo đám cậu như một Phật tử . - Thật à ? Vậy cũng được sao ? - Vòng tay Phật luôn luôn mở rộng . Phật tại tâm ta ! - Vậy cứ theo ý cháu cho xong . Xưa nay mọi việc cậu đều hỏi ý Ngọc , thì cái chết cũng phải do Ngọc sắp xếp chứ ! - Cậu ơi , có phải cậu thực tâm giác ngộ , hay chỉ muốn làm Ngọc vui ? - Ngọc vui thì cậu vui . Người Mỹ đã bỏ rơi quân đội đồng minh . Cuộc đời bỏ rơi cậu , chỉ có Ngọc là không bỏ cậu bao giờ . Ngày xưa một con bé gầy còm xanh xao , lặn lội đường xa thăm nuôi cậu . Bây giờ dẫu sống ở Mỹ , con bé đó mỗi tuần vẫn lĩnh kỉnh thăm cậu . Cả cuộc đời cậu chẳng sợ ai , chỉ sợ con bé đó hờn . *** - Ngọc thấy khoẻ chưa ? Dũng muốn đưa Ngọc về Ban Mê sớm , có lẻ cậu cũng nôn . - Vậy để Ngọc sửa soạn , rồi trả phòng luôn nhé ! Dũng lên giường nằm chút đi . Tôi vào phòng tắm , nước nóng làm tôi tỉnh táo . Cứ để mặc cho vòi hoa sen phun mạnh trên thân thể mình . Nước giúp tôi rửa sạch bụi đường , trôi đi nỗi sợ hãi ,trôi luôn sự hững hờ mà tôi đã bỏ lại cho Dũng bấy lâu . Dũng ngồi nhìn tôi make -up say sưa , đôi mắt đam mê khi Dũng 20 tuổi ...cười chúm chím . - Dũng cười gì vậy ? - Bao nhiêu năm , cả lối trang điểm cũng không thay đổi , nhẹ nhàng phơn phớt chỉ làm Ngọc tươi mát hơn , mà không thay đổi những đường nét trên khuôn mặt . Bây giờ thì Dũng hiểu , tại sao Ngọc cứ như một ngọn lửa le lói trong tim Dũng . - Sao phải thay đổi ? Hay Dũng cho rằng Ngọc đã xấu xí , đã già đi rất nhiều phải không ? - Hihihi...Ừ ! Già thì có già hơn . Nhưng vẫn vậy , gần gũi và tin cậy . Đàn bà bây giờ trang điểm loè loẹt , ăn mặc diêm dúa Ngọc khác họ . Dũng phụ tôi đem đồ xuống xe , tôi trả phòng , gọi phone báo cho cậu mợ . Chúng tôi ghé qua nhà Dũng , để Dũng lấy ít hành lý . Rồi Dũng gọi báo với hãng taxi . Chúng tôi rời thành phố khi mặt trời vừa lên . Xa lộ Biên Hòa giờ thay đổi quá , Dũng rất thành thạo trong vai trò hướng dẫn du lịch , thao thao kể tôi nghe về sự đổi mới . - Ngọc có ăn chay được không ? - Ừ , thích lắm ! - Vậy tốt quá , Dũng trường chay rồi , ăn theo Dũng nghe . Gần tới ngã ba Vũng Tàu , Dũng tấp vào một quán chay nhỏ bé , sạch sẻ . Dũng gọi cho tôi giống hệt Dũng , một tô hù tíu và một ly sữa đậu nành . Chúng tôi ngồi ăn dưới một tán cây mát mẻ . Không khí ngoại ô làm tôi thấy dễ chịu . - Sao Dũng không lấy vợ mà lại trường chay ? - Có chứ , 1995 Dũng đã cưới một cô bé trong xóm , khá hiền lành và xinh đẹp . Mấy năm đầu thì cũng hạnh phúc . Có một đứa con gái được 3 tuổi . Khi má giao lại đại lý gạo là cô ta thay đổi . Tiền bạc mập mờ ,đua đòi ăn diện , đàn đúm . Cả nhà khuyên can không được , động tí là dỗi bỏ về bên ngoại . Dũng chán lắm ! Bạn bè rủ rê ,Dũng dẹp tiệm sửa honda ,học lái xe lấy bằng rồi cùng một số bạn bè mở công ty du lịch . Làm ăn khá nhưng vắng nhà luôn , cô ta không quản lý nổi tiệm gạo cũng dẹp . Rãnh rỗi lại đi học nhảy đầm . Lần đó Dũng đưa khách đi tỉnh , cô ta bế con gởi ngoại đi nhảy đầm thâu đêm . Con gái Dũng sốt xuất huyết rồi mất . Từ đó thì Dũng thấy cô ta như một người xa lạ , không thể gần gũi . Hai năm sau thì ly hôn . Má rất đau khổ sau cái chết của cháu . Cả nhà đã quy y và trường chay . - Cò hai cô em Dũng , Ngọc Đoan và Ngọc Trinh ? - Đều là cô giáo dạy cấp ba , theo ba má về Cao Lãnh luôn rồi , chẳng đứa nào chịu lấy chồng . - Còn anh Hai của Dũng , sao hồi nãy thấy nhà vắng hoe vậy ? - Anh Hai cưới chị Hai hiền hậu , sanh một thằng con trai dễ thương lắm . Lúc đầu anh hai quản lý xưởng mộc cho ba , nhưng ảnh bảo công việc đó rất chán . Rồi ảnh dắt díu vợ con lên Campuchia làm ăn . Mấy năm đầu vẫn liên lạc luôn , còn mời ba má qua bên đó chơi , 5 năm qua tự dưng đứt liên lạc . Gia đình Dũng không biết sao mà cứ gặp tai ương chồng chất . - Ba má Dũng vẫn khoẻ chứ ? - Già rồi , nay bịnh mai đau . Ông bà xúi Dũng bán căn nhà trên này về dưới với ba má . - Ừ ,sao Dũng ở lại đây một mình . - .... - Dũng còn trẻ mà , phải lấy vợ lần nữa để ba má vui . Xe chúng tôi lai bon bon trên xa lộ . Dọc hai bên đươn g2 tôi không còn nhận ra đâu là đâu . Nhà cửa cứ san sát nhau . - Bao nhiêu năm nay đêm nào Dũng cũng cầu nguyện , và hôm nay đã gặp Ngọc . Ngọc ác lắm ! Khoảng 6 tháng trước tình cờ Dũng gặp anh Lê của Ngọc đưa vợ con đi Singapore chơi , chừng về ảnh lại gọi Dũng ra đón . Hồi đó Dũng cứ đinh ninh là Ngọc về với anh Lê . - Về sao được , Ngọc đi mới có 1 năm , anh ấy đã cưới vợ ... - Thì Ngọc phải về với Dũng chứ ! Dũng nói đợi là đợi mà . Sau 5 năm vẫn không có tin Ngọc , Dũng mới lấy vợ . Thì Dũng cứ trách tôi đi , tôi làm sao mà hiểu được lòng dạ của đàn ông . Tôi và anh Lê yêu nhau ngót 5 năm biết bao nhiêu là kỷ niệm . Anh Lê đã thề non hẹn biển sẽ đợi tôi , rằng tôi là duy nhất trên đời . Chúng tôi đã làm đám hỏi , tôi còn tặng cho anh cả đời con gái . Rồi anh cũng phụ tôi ,dễ dàng , chóng vánh . Sao tôi có thể tin được một câu bé mới lớn như Dũng . - Còn Ngọc ? Ngọc có hạnh phúc không ? Anh ấy là ai , có yêu thương Ngọc thật lòng ? - Là anh trai của một nhỏ bạn . Khi hay tin anh Lê đã cưới vợ , Ngọc khổ lắm ! Nhỏ bạn thân đã biểu anh nó đến an ủi giúp đỡ Ngọc , đưa Ngọc đi đây đó cho khuây khỏa . Ba tháng sau anh ta đòi cưới Ngọc mà chưa bao giờ tỏ tình . Ngọc trả lời chỉ coi anh như bạn . Lúc đó thật tình là Ngọc rất coi thường đàn ông , coi họ là bọn người dối trá ưa thay đổi , không biết hai chữ chung tình là chi . Rất nhiều đàn ông đến với Ngọc . Việt - Mỹ - Tàu đủ cả , Ngọc cứ hờ hững giữ khoảng cách chẳng thấy rung động với bất cứ ai . Ba năm sau khi Ngọc tốt nghiệp và có công việc ổn định , Ngọc đã nhận lời anh G. Anh vẫn đợi Ngọc trong bền bỉ và dai dẳng . - Vậy Ngọc có yêu anh G. không ? - Lúc đầu thì không , nhưng tin cậy . Gia đình anh ấy nề nếp lương thiện ,bây giờ chúng tôi có bốn con với nhau . Anh ấy lúc nào cũng lo lắng chăm sóc mẹ con Ngọc chu đáo . - Vậy thì cám ơn Trời Phật , ít nhất Ngọc không khổ như Dũng . [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/145EE836F02B4B5188E7C5C6A0E8477B.jpg[/image] Thành phố Ban Mê Thuộc hay Buôn Ma Thuộc ( tiếng Ê Đê : Buon Ama Thuot ) là thành phố tỉnh lị thuộc tỉnh Đăk Lăk ngày nay Chiều tối chúng tôi đến thị xã Ban Mê Thuộc , bây giờ người ta gọi là thành phố Buôn Ma Thuột đã lớn hơn nhiều lần . Tôi mất phương hướng chẳng biết lối nào đi . Tôi phone cho mấy đứa cháu ra đón , chúng tôi ghé chợ ăn uống qua loa . Nhìn thấy mấy người dân tộc ung dung lượn lờ trong chợ , tôi thấy vui vui . Ngoài kia , những con đường đất đỏ bụi mù vẫn y nguyên trong tâm trí tôi . Buổi chiều trên Ban Mê cũng se se cái lạnh như những buổi chiều Cali ... Trời tối hẳn khi chúng tôi về tới ngôi nhà xưa của cậu P., ngôi nhà bằng gỗ nhỏ xíu xiu giữa vườn cafe bạt ngàn . Con đường lầy lội đến nỗi Dũng phải nhờ thêm mấy người hàng xóm đẩy phụ xe vào trong sân . Nơi đây ngày xưa cậu tôi đã khai khẩn đất hoang , đất chia của gia tộc nhưng chỉ là mảng rừng hoang vu . Cậu đã bỏ bao nhiêu công sức để biến nó thành rẫy . Bao nhiêu năm cậu vẫn giữ với hy vọng về đây nghỉ hưu . Ngôi nhà gỗ hình như mới được sơn lại ,được dọn dẹp sạch sẽ tươm tất . Một bé gái khoảng 15 tuổi lễ phép khoanh tay chào chúng tôi - Chào cô Ngọc , chào chú ! Con là bé Hiền , là con của ...Cô Ngọc không biết con đâu . Khi cô đi con chưa sinh ra . Ba mẹ con đang nấu cháo , biểu con ra đây trước nấu nước để cô chú tắm rửa rồi vào nhà con dùng cháo gà . - Cô chú vừa ăn ngoài chợ no lắm rồi . Cho cô bình trà nha , tối một chút cô vào thăm ba má . - Đừng đừng , lầy lội lắm cô không đi được đâu ! Để ba má ra , tối nay con sẽ ở lại đây hầu cô . Con ở dưới bếp cần gì cô cứ kêu . - Được rồi , Hiền ngoan lắm ! - Con đã nấu nước lá chè xanh và bỏ thật nhiều hoa bưởi để cô tắm gội cho khoẻ . Tôi nhìn theo bóng con bé đi xuống bếp , thương ơi là thương ! Còn nhỏ mà đã đảm đang rồi , sao giống hình ảnh của tôi ngày bé . Chúng tôi vừa tắm rửa xong đang ngồi uống nước trà thì anh chị họ đã lệ mệ một mâm nào là cháo , bắp nấu ,khoai lang hầm . Chị họ ôm tôi mừng mừng tủi tủi ...Anh chị nhỏ hơn tôi mà trông rất già , bao nhiêu năm nay họ đã sống nhờ mảnh đất này . Họ đã đổ biết bao mồ hôi để giữ mảnh đất tươi xanh , giờ đây nó sẽ thuộc về họ .Trước khi mất cậu đã viết di chúc cho tôi , tôi cứ nhận để cậu yên lòng mà ra đi nhưng tôi biết làm gì với nó . Tôi là loại người nắng không ưa , mưa không tới mà ... - Sáng mai chị hãy chuẩn bị giùm Ngọc một mâm cơm , với ít nhang đèn trà rượu để đưa cậu hạ huyệt nhé ! Chúng tôi ăn bắp và khoai , chị mang cháo về giùm nghe , xin lỗi chúng tôi ăn chay . - Ấy chết ! Chị vô ý không hỏi trước , vậy mai em ăn gì cứ dặn bé Hiền nhé . Dũng bỗng lên tiếng hỏi - Ở đây có rau muống không chị ? - Có nhiều lắm , gì chớ rau ở đây không thiếu . Tôi tiếp ý Dũng - Vậy đến bữa chị cứ cho chúng em đơn giản thôi , tương chao đậu hũ gì cũng được . Chỉ xin dĩa rau muống xào ,hay luộc là xong ,chúng em dễ lắm ! Đơn giản thôi chị nhé . Một thoáng hạnh phúc vừa nở trên môi Dũng . Đêm Ban Mê lạnh thấu xương . Bé Hiền mang vào một lò than đỏ hực để sưởi , những trái bắp vừa dẻo vừa ngọt . Khoai lang khô hầm với đường đỏ thơm đậm mùi gừng . Món này thì lần đầu Dũng thử . Đất đỏ Bazan đã ban cho vùng này một sự trù phú mà không phải nơi nào cũng có . Sáng mai Dũng sẽ được thưởng thức ly cafe cứt chồn nguyên chất , tôi đã dặn Bé Hiền pha bằng fin lọc chỉ một cốc thôi . Nước cafe nguyên thủy là phần Dũng , sau đó thêm nước sôi lần thứ hai là phần tôi và nhiều sữa . Đó là thói quen uống cafe theo gu của tôi ,nước dảo . Cây đàn cũ của cậu vẫn còn treo trên vách . Dũng vừa so lại dây đàn , những ngón tay Dũng điêu luyện thế mà tôi nào có biết " Tôi lại gặp anh , người trai nơi chiến tuyến . Súng trên vai bước đều qua đường phố Tôi lại gặp anh , đường khuya vui bước nhỏ . Kể nhau nghe chuyện cũ bao ngày qua . Lối gầy về nhà anh hoa vẫn nở .Kỷ niệm ngày xưa chưa xóa mờ . Ánh đèn vàng ngoại ô vẫn còn đó Bạn anh vẫn còn đây ... Tôi lại gặp anh trời đêm nay sáng quá ! Ánh trăng như hé cười sau ngàn lá ... Thôi mình chia tay , cầu mong anh chiến thắng ... Thôi mình chia tay , rồi mai đây có về . Gặp nhau nghe chuyện cũ bao ngày qua ..." Tôi đã ngừng hát , tay Dũng vẫn còn mãi miết trên phím đàn . Ánh mắt Dũng xa vắng , hoang vu ...như ánh mắt của cậu P. trong những đêm cuối ở bệnh viện . " Trăng tàn trên hè phố " là bài hát mà cậu P.tôi thích nhất . Cậu hát bất cứ dịp nào , ngay cả trong đám cưới của tôi . Bữa đó cậu bị Me mắng te tua . " Đồ thằng khùng ! Đám cưới của cháu mà ông cứ rên rỉ những bài hát thất trận ...ông trù cháu ông hả ? " Cậu cứ tỉnh bơ cãi lại Me " Trời ơi ! chị cũng vợ sĩ quan sao ăn nói vậy cà . Tụi tui đâu có thất trận , tại tụi nó phản bội ..." Một lần cậu thất nghiệp đã 6 tháng , Me tới chợ Việt gần nhà xin cho cậu chân làm cá . Me nghĩ công việc đó nhẹ nhàng thích hợp với sức khoẻ khiêm nhường của cậu . Ai ngờ cậu dẫy nẫy lên - Vừa phải thôi nha ! Bề gì tui cũng là sĩ quan quân lực Việt Nam Cộng Hòa . Chị biểu tôi đi vô chợ làm cá , nhục bỏ mẹ ! - Vậy ông cứ ngồi đó ăn tiền thất nghiệp thì vinh chắc ? Mới có Trung úy đã làm phách . Ông mà làm trung tá dám chết hết thiên hạ lắm . - Tại lúc đó tui còn trẻ mà , cho tui cơ hội bò lên chức mấy hồi bà chị ... Từ đó , mỗi lần gặp cậu Me cứ hay nói kháy - Thưa ông sĩ quan ! Cậu cũng tránh mặt Me dần dần . Hai chị em mà như nước với lửa . Một hôm cậu gọi méc tôi " Hôm nay cậu vừa qua nhà Ngọc thăm Me , chưa kịp hỏi thăm thì đã bị mắng xối xả . " - Vậy Me mắng cậu vì chuyện gì ? - Bã nói cậu điên , có tiền không dám ăn cứ mua thuốc lá với rượu bia mà nốc ... Coi đó ! Đời cậu đã không đàn bà ... Không rượu bia thuốc lá , sống làm con mẹ gì nữa . Từ rày cậu không qua bển nữa đâu ! Ngọc nhớ cậu thì ghé cậu ha . Có mỗi mình bã mà cứ gặp mặt là mắng với nhiếc ai chịu cho thấu . Tối về nhà lại nghe Me càm ràm : - Cậu mày hồi này tửng nặng quá rồi ! Nó hỗn láo với Me lắm , Me cấm cửa không cho qua đây . - Cậu nói gì mà Me giận dữ vậy ? - Ai đời , nó là em tao mà dám dạy đời tao . Nó nói Me khó chịu quá nên ông chồng nào cũng bỏ . Ba Ngọc tử trận , cực chẳng đã Me mới lấy chồng khác . Chẳng may gặp phải người không tốt thì phải ly dị chứ sao . Rồi Me tôi ngồi khóc huhuhu...Tôi không sao hiểu nổi hai chị em họ , sao họ khắc khẩu dữ vậy . Hồi nhỏ hai chị em chơi với nhau rất thân . Càng già ...càng thay đổi... kỳ quặc . [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/DB1297AFA2D44F16946A6D83651BB4F0.jpg[/image] mùa hoa cafe tháng ba Buổi sáng ở rẫy rất sớm , chim hót véo von . Từng đám mây bồng bềnh trôi nhẹ , nắng rất trong . Cây cafe đang rộ hoa trắng cả sườn đồi . Hương hoa cafe ngầy ngật lan trong nắng sớm . Trên tay Dũng ly cafe bốc khói thơm lừng . - Đẹp quá Ngọc ơi ! Dũng chưa từng thấy cảnh đẹp bình yên như vầy . Thỉnh thoảng Dũng có qua vùng này mà chưa bao giờ thấy cafe ra hoa đẹp thế này . Cả một vùng trắng xóa mênh mông ... - Khi trái chín đỏ cành cũng đẹp lắm đó ! Bên Mỹ , mùa này người ta đi ngắm hoa Đào ở Washington DC. Nhưng trong lòng Ngọc hoa cafe đẹp hơn . Tôi chỉ cho Dũng những hộc gỗ nho nhỏ đặt xen kẽ giữa các gốc cafe . - Đó là ong mật nuôi đó Dũng ! Con ong hút nhụy hoa cafe cho ra một thứ mật vừa thơm ...vừa say ... *** Anh chị họ đến mang theo những thứ mà tôi yêu cầu . Chúng tôi ra mộ cậu , một ngôi mộ nhỏ đơn sơ nằm ngay phía sau ngôi nhà gỗ . Ở đây cậu tôi có thể ngắm hoa cafe mỗi ngày , ngắm mặt trời lặn và nghe chim hót véo von . Vào mùa mưa , nhạc mưa sẽ ru cậu ngủ . Ngày cậu tôi ra đi , cafe chỉ vừa gieo hạt , giờ cậu trở về đẫm mình trong hương cafe ngào ngạt ... Dũng rất rành những công việc như thế này , Dũng thuộc nhiều kinh . Chúng tôi chỉ việc thắp nhang rồi chắp tay lâm râm nguyện cầu theo Dũng . Dũng mở bọc nhung , Đem hũ tro cốt của cậu ra đặt nhẹ xuống kim tĩnh . Vài giọt lệ lăn trên má Dũng ...Dũng thì thầm - Lạ quá Ngọc à ! ngày sinh của cậu cũng là sinh nhật Dũng .Cậu lớn hơn Dũng đúng hai vòng con giáp. Chúng tôi lùi ra để anh chị họ làm những việc còn lại . - Dũng thường đi qua vùng này , giờ biết nhà rồi sẽ ghé thắp nhang và đọc kinh cho cậu . Mỗi năm giỗ cậu Ngọc có về không ? - Ngoc không dám hứa ,xa xôi quá mà . - Nếu Ngọc về được báo trước để Dũng đón . Còn như không về được ,Dũng sẽ nhớ ngày đến viếng cậu . Tiếng chim tu hú gọi bầy , rủ nhau lao xao trên những tán cafe . Từng cụm nắng vương vãi khắp nơi . - Ngọc ơi , Ngọc có tin vào kiếp sau không ? - Có chứ ! Ngọc đọc nhiều sách về sanh tử của Phật giáo : Bên kia của tử , Tây Tạng tử thư ...Ngọc hiểu và tin rằng chúng ta luân hồi theo định luật nhân quả . - Vậy , kiếp sau chúng ta là của nhau , Ngọc nhé ! Những đốm nắng rực rỡ đang lung linh nhảy múa trên từng khóm hoa cafe . Từng chùm hoa trắng đùng đục như bông gòn rung rinh trong nắng gió . Tôi nhắm mắt lại để tận hưởng mùi hương mà tôi sẽ không bao giờ quên ...Hình như cậu vừa gọi tên tôi , tôi nhìn thấy khuôn mặt cậu ...ẩn hiện sau những tán cafe đó . Cậu đang cười với tôi ...thỏa nguyện . HẾT ---muaphonui--- 5/3/2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.03.2012 13:33:37 bởi mưa phố núi >
|