Nhím và cảm xúc...
Trước đây, vô phúc cho đứa nào, bảo ta câu:”anh ơi, hộ em vài dòng lưu bút, nhật ký…”, một là ăn chửi, hai là cái liếc xéo. Ta vốn nghĩ, nhật ký là cái mớ gì, mà thấy bọn choai choai, hay chính là các em gái, đang tuổi cập kê, bìa xanh bìa đỏ chuyền nhau, viết nhăng nhít, vẽ rồng rắn. Ấy thế mà, tối nay cao hứng, ta cũng đã như thế, chết không nhỉ? Phải nói thế này, cơ may ơn trời, xui ta gặp em, hay trời trừng phạt ta, tí nữa bàn sau, ắt sẽ rõ! Bốn năm về trước, ta còn nhớ, vào một ngày, ta buồn nhưng ta không đi lang thang, ngồi ôm cái máy. Rồi thì gặp em trên vietfun, ô hay, Nhím Trắng, cái tên thật ứa gan, kiêu xa và hách dịch quá, ngỡ đâu đặc sản thịt rừng. Lại có đứa cho mình là Nhím Trắng, phen này ta quyết bắt, nhổ lông, giết thịt. Nói thì làm, đong đưa với em vài câu, vào ngay chủ đề, thách thức em ngay, ta chẳng sợ ai, vì lúc ấy, ta không ngờ, ta có ngày như bây giờ, điên cuồng vì em. Cơ duyên ban đầu làm xoay chuyển cả phần đời hiện tại của ta, nghe thì có vẻ to tát nhưng thật là vậy. Em nhẹ nhàng, duyên dáng trong sự đanh đá chua chát, em ban cho ta cái tên lạ, và bao nhiêu năm, em hiện diện trong ta với cái tên này. Ngẫm lại, 4 năm, một quãng thời gian thử thách quá lớn cho một tình bạn mơ hồ, có xuất phát điểm rất thấp và ít cơ hội bền chặt như ta đã quen em. Nếu phải viết ra đây thật nhiều chữ, thật nhiều câu, để mà đọc, để mà xem, để mà đong đo được sự lê thê của ngưỡng thời gian ấy, đã có lúc tưởng chừng ta và em chẳng là gì, mờ nhạt, mất đi, rồi lại bùng lên trong đốp chát…Vui buồn, mưa nắng, em có ta, ta có em, cả hai có nhau trong sự ràng buộc lõng lẽo của cái màn hình trò chuyện chết tiệt nhưng không thể thiếu ấy. Cảm ơn trời đã cho ta gặp em. Em là ai, sao ta phải sốt ruột thế, phải nói nhiều thế? Ừ thì, đanh đá, chua chát, hung hăng, đỏng đảnh, ngáo ộp… đủ cả. Thế thì ai ưa, có chăng là quạ? Nhưng em phải như thế, vì ta buộc em phải như thế, ta hiểu… Đằng sau đấy, sự dịu dàng, trong trẻo, sự ngây thơ bình dị làm ta quay quắt, thắt lòng, nhất là lúc em ăn, kháu lắm... Vầng trán em cao cao, sóng mũi em thanh thanh, nhấp nhô đung đưa trên tô bún cá, sao mà duyên thế, thật duyên….Ấy là lúc, em hiền hậu nhất, em nhẹ nhàng thanh thoát, ngoáy đũa xoành xoạch. Lại có đôi khi, em lườm ta, hay em nháy mắt, ta chết điếng, vì đôi mắt em như bàn tay lực lưỡng vô hình, nắm cổ ta, ném ta xuống dòng đường đầy xe và bụi, ta nhảy tránh, nhưng ôi thôi, không kịp rồi, và đổ máu tình! Ta sợ lắm, nụ cười duyên hờ hững, ta điên cuồng chống đối trong vô vọng, em giết ta đi, sao nỡ cười với ta như thế, em ơi??? Và rồi, trong một lúc, hay chính là thời khắc quan trọng, ta chợt rùng mình nhận ra, ta thương em mất rồi… Đây dòng sông Nội, lờ lững trôi từng cụm Lục Bình, vô tâm chứng kiến sự trào dâng của ta cùng sự đồng cảm sâu sắc của em! Ta cám ơn sông, không có sông, giờ này ta lang thang rong ruổi, hít khói xe mệt nghỉ, và làm sao có được vòng tay của em. Cám ơn sông... Sông cất tiếng rì rào, sông cho ta gió mát, hất tung mái tóc em, đã 3 ngày chưa gội. Giờ này, em đã say giấc, còn ta, ta bừng bừng và điên dại với mớ cảm xúc hỗn loạn, nồng nàn, cháy bỏng trong một cơ thể rũ rượi vật vã tràn ngập men say. Ấm áp quá, thân thương quá, vòng tay em siết chặt, một vài vết cắn với dấu răng chi chít trên vai ta, nhưng chưa thể thành sẹo, thật tiếc. Nhiều ngày nữa, ta vẫn sẽ rong ruổi cùng em, quyết kiếm thêm mớ sẹo, anh hùng số má, phải có sẹo sâu. Em, nanh em đâu rồi???
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.07.2011 17:39:16 bởi Sachcu >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: