Nơi tận cùng cuộc sống (Phần 1 : Cánh đồng xanh…)
Cát Tường 30.07.2011 14:31:44 (permalink)
nguồn : thegioivohinh.com
Tác giả : Daihongcat.


Nơi tận cùng cuộc sống
Phần 1 : Cánh đồng xanh…
 
01
 
Có gì oai hùng bằng cánh đại bàng biển tung bay trên từng con sóng dữ… càng oai hùng hơn nữa khi đôi cánh ấy lại tung bay trên ngực của một con người…
Người đó là Thường Như.
Thường Như Nhất Kiếm.
Từ cái quán nhỏ này nhìn ra xa xa là cả một cánh đồng xanh bất tận, xa hơn nữa là một dãy núi chập chùng, phía bên kia của dãy núi lại là biển cả mênh mông…
Chủ quán là một lão già nhỏ thó, xương xẩu, lão hỏi : khách quan chắc là đến từ bên kia dãy núi?
Thường Như khẽ gật đầu.
Những người từ bên kia dãy núi khi đến đây đều mang mùi hương của biển.
Cái quán nhỏ này bình thường rất vắng vẻ, hôm nay có được thêm mươi người khách. Lại có một đoàn ba bốn người đến nữa…
Con ngựa của Thường Như nổi bật trên nền xanh của cỏ vì nó có màu trắng toát, bờm cũng màu trắng mà đuôi cũng màu trắng. Đúng là một con bạch mã vô cùng tuyệt đẹp. Con ngựa này phải có giá thiên kim, vì thế tất có nhiều người để ý, nhất là những người trong chốn giang hồ. Hơn nữa đây là một nơi heo hút trên thảo nguyên, một nơi dễ ra tay của phường trộm cướp.
Quả nhiên một kẻ trong số đó tiến lại bàn của nàng.
Gã cao mà gầy, mỏ dơi tai chuột, chòm râu dê sụ, mặc cái áo da báo, cái quần vải gai của dân thảo nguyên, gác chân lên trên ghế.
Cung cách này trước phụ nữ quả là rất bất lịch sự.
Gã nhơn nhơn nói : con ngựa của cô em đẹp đấy…
Thường Như mặc y phục màu trắng, lưng nàng đeo một thanh kiếm cũng màu trắng, trên tóc nàng cài một bông hoa cũng màu trắng nốt.
Gã nói tiếp : ta là Yên Hà Tam Kiếm, nghĩa là từ trước đến giờ chưa ai có thể chịu nổi ta quá ba kiếm… ta nghĩ cô em cũng vậy thôi…
Gã nghiêng người nhìn sâu vào ngực Thường Như, thấy hai gò bồng đảo trắng ngần vươn cao trong cái cổ áo xẻ rộng, bên trái dường như có một cái hình gì đó màu xanh xanh… giống như cánh của một con chim.
Thường Như ưỡn ngực lên, nàng nói : ngươi có muốn xem thật rõ không ?
Yên Hà Tam Kiếm như nhớ ra điều gì đó, gã bất giác lùi lại, miệng nói : không cần… không cần thiết… ta thấy như vậy là đủ rồi…
Thường Như đã đứng lên, lạnh lùng : nhưng ta lại muốn cho ngươi xem…
Kẻ nào nhìn thấy tất kẻ đó phải chết, Yên Hà Tam Kiếm dường như cũng biết thế, gã càng lùi vội ra xa. Những thực khách giang hồ trong quán cũng đều đứng cả dậy, có vài người muốn bỏ đi ngay.
Kiếm của Yên Hà đã rút ra, thanh kiếm có màu xanh biếc - thanh Tử Hà Kiếm. Yên Hà cũng là một kiếm thủ có hạng, nhưng lòng tham lam và dâm đãng đã biến gã trở thành một kiếm thủ tầm thường. Gã đâm chém liên tục đến mười mấy nhát, quyết ra tay trước để chiếm tiên cơ, khi ngã xuống người ta thấy ngực gã phun máu ra giọt giọt.
Gã chỉ bị trúng một kiếm ngay ngực nên chưa chết, còn nằm ngắc ngoải…
Thường Như đã tra kiếm vào vỏ, nàng ngồi xuống bàn, cái quán nhỏ trở nên im lặng, nghe có tiếng gió thổi rì rào trên thảo nguyên…
Quán chìm vào yên lặng thật lâu, mãi sau mới nghe có tiếng vỗ tay chan chát từ bên ngoài, một cỗ xe từ xa tiến lại, một lão già từ từ bước xuống.
Chính lão đã vỗ tay, lão nói : đường kiếm tuyệt vời, đúng là Nhất kiếm…
Lão mặc chiếc áo gấm thêu hoàng kim lộng lẫy, trên vai lão lại có một con quạ đen chễm chệ.
Con quạ kêu to : quạ… quạ…
Đám giang hồ võ lâm muốn đi ra cũng không thể đi được nữa vì cỗ xe đã chắn ngang trước cửa. Trên xe lại bước xuống một người nữa, lần này là một bà già. Bà ta cũng mặc áo gấm lộng lẫy, trên vai không phải con quạ đen mà là một con cú trắng.
Con cú đảo cặp mắt nhìn xung quanh, kêu to : cú… cú…
Giang hồ gọi họ là “Nhất Cú Nhị Quạ”.
Hôm nay họ cùng đến đây thì chắc sẽ có sóng gió kinh thiên ở cái quán nhỏ này.


02
 

Lão già áo gấm đã vào đến giữa quán, còn bà già thì đứng ngay cửa… khá nhiều thực khách muốn bỏ đi nhưng không thể đi được. Không gian trở nên im ắng, mọi người sợ hãi đến mức tay chân đổ mồ hôi ướt đẫm, thậm chí có kẻ còn đái cả ra quần.
Thường Như ngồi bất động…
Lão già chỉ một hán tử gày gò mặc quần vải gai, áo da báo, gằn giọng : nãy giờ ngươi có nhìn thấy gì không ?
Hán tử lắp bắp : nãy giờ tôi không nhìn thấy gì cả.
Lão già nói tiếp : vậy có nghe thấy gì không ?
- tôi cũng không nghe thấy gì hết…
lão gục gặc cái đầu : vậy ngươi có nói gì ?
- tôi hoàn toàn không nói gì…
Lão già : vậy ngươi đã “đắc tam không”, có thể đi được rồi.
Hán tử nghe nói thế thì vội vàng nép mình len qua cửa vọt đi ngay.
“Đắc tam không” nghĩa là không nghe, không thấy, không nói gì hết, đó là nguyên tắc sinh tồn ở nơi được ví là tận cùng cuộc sống.
Đám người bên trong lật đật đứng dậy, cùng nói : bọn chúng tôi cũng không nghe, không thấy, không nói gì hết…
Lão già khoát tay : vậy các ngươi cũng có thể đi được.
Trong chốc lát cái quán nhỏ trở nên vắng lặng, kể cả tay chủ quán cũng biến mất tiêu, xem ra lão đã “bỏ của chạy lấy người”. 
Thường Như vẫn ngồi bất động, gương mặt nàng lạnh như băng giá.
Giây lâu sau lão già mới lên tiếng : chỗ của ngươi là ở phía bên kia núi… ngươi không nên trở về đây làm gì.
Thường Như lạnh lùng nói : ta yêu biển, cuộc đời ta tung hoành trên biển cả, ta đâu muốn về đây để làm gì?
Bà già lúc này mới lên tiếng : vậy sao ngươi lại ở đây?
Con cú trắng của bà ta dang đôi cánh rộng như để thị uy, nó lại kêu to : cú.. cú…
Thường Như trở nên trầm ngâm, nàng không thể nói rằng nàng trở về đây là vì nhung nhớ một người…
Cuối cùng nàng cũng hỏi : người ta có khỏe không ? lâu lắm rồi…
Nàng muốn nói rằng lâu lắm rồi ta không gặp, nhưng không hiểu vì sao tự nhiên ngưng lại.
Phía bên ngoài gió bỗng thổi trên cánh đồng lồng lộng, những ngọn cỏ như cùng vang tiếng hát :

Đồng xanh là chốn đây, thiên đàng cỏ cây.
Là nơi bầy thú hoang đang vui đùa trong nắng say.
Đây những bờ suối vắng im phơi mình bên lùm cây.
Đây những dòng nước mát khẽ vươn tay về thung lũng,
Và những đôi nhân tình đang thả hồn dưới mây trời.

Hồi lâu sau lão già mới nói : người ta vẫn khỏe, vẫn vui vẻ… mới chỉ có mấy năm thôi mà.. có gì là lâu lắm đâu?

Thường Như muốn quát vào mặt lão : lão có biết là đối với những người yêu nhau thì mỗi giây xa cách dài hơn thế kỷ.
Nhưng nàng lại làm thinh.
Nàng nghĩ rằng có nói ra thì hai kẻ này cũng không thể hiểu được.
Lão già gằn giọng : nếu ngươi muốn gặp lại người ấy thì chỉ có một cách, đó là bước qua xác của hai chúng ta.
Lão không tự tin là có thể thắng được Thường Như, nhưng Nhất Cú Nhị Quạ mà liên công thì cũng khó có đối thủ.
Thường Như đã ra đến bên ngoài, nàng muốn chiến đấu trên cánh đồng xanh bát ngát này. Nàng nói : sống trong tự do thì chết cũng phải trong tự do.
Nhất Cú sử một thanh đao nhuôm nhuôm gọi là Hổ Phách Đao nặng hai mươi bảy cân, còn Nhị Quạ lại dùng một thanh đao trắng toát cán dài gọi là Miêu Đao nặng tới bốn mươi hai cân… Bọn họ đều đã trên bảy mươi, kinh nghiệm chiến trường dày đặc. Còn Thường Như mới chỉ hai mươi bốn, nàng còn quá trẻ, quá đẹp để chết… nàng biết rằng khó mà thoát khỏi cái chết trong hôm nay, nhưng thà vậy còn hơn là phải sống trong đau khổ, sống trong nhung nhớ của một tình yêu tuyệt vọng…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2011 14:54:28 bởi Cát Tường >
#1
    Cát Tường 30.07.2011 14:34:14 (permalink)
    03
     
    Đường kiếm của Thường Như thật nhanh và thật chuẩn, nhưng Nhất Cú Nhị Quạ là những kẻ từng chiến đấu trên mọi chiến trường nên đao pháp của họ vững hơn tường đồng vách sắt.
    Hơn năm mươi hiệp trôi qua, trời bắt đầu sẫm tối, mặt trời đã lặn, những áng mây hồng trải dài suốt cánh đồng, cỏ dường như chuyển sang máu tím. Thường Như bắt đầu thấm mệt, mồ hôi tuôn giọt giọt làm áo nàng ướt đẫm
    Nàng chỉ kiếm về phía kẻ thù, thét lớn : ta chiến đấu vì tình yêu và tự do… ta cũng sẽ chết vì tình yêu và tự do…
    Nhất Cú múa tít thanh Hổ Phách Đao thành những vầng hào quang vàng vọt, mụ rít lên the thé : ngươi nên chịu chết đi… tự do là thứ xa xỉ ở nơi tận cùng cuộc sống này.
    Nhị Quạ đột nhiên phóng đến con ngựa trắng, lão vung Miêu Đao chém một nhát ngay ức, con ngựa hý lên đau đớn. Thường Như quả nhiên bị phân tâm, nàng vốn rất cưng con ngựa… chỉ một tíc tắc là thanh đao của Nhất Cú đã quét trúng ngang sườn, nàng ngã xuống.
    Chiêu “Bạt thảo Tầm xà” này gây ra một vết thương chí mạng.
    Thường Như cố gượng đứng dậy, thanh kiếm trong tay trở nên trĩu nặng, nàng như nói với chính mình qua hơi thở : ta chiến đấu vì một chân lý vĩnh hằng…
    Nhất Cú lại rít lên : chân lý nằm trong thanh đao của ta…
    Chân lý chưa bao giờ có trên thế giới này, nó luôn thuộc về kẻ mạnh, thuộc về kẻ chiến thắng.
    Màn đêm đã trùm xuống cánh đồng, những vì sao đã bắt đầu lấp lánh.Thường Như ngước nhìn những vì sao, nàng nghĩ đó là ánh mắt của “người ấy”…
    Ôi cặp mắt phương nam, cặp mắt đen
    Ta như thấy bản án tình trong đấy…
    Thanh Hổ Phách Đao của Nhất Cú lại bay đến, nhưng nó đột nhiên dừng lại…
    Trong gió dường như có tiếng sáo vi vu, một bóng người trong bóng đêm xuất hiện, người đó cất giọng trầm trầm : ta cũng chiến đấu vì tình yêu và tự do…
     
    04
     
    Khi Thường Như tỉnh lại nàng thấy mình đang nằm bên đống lửa bập bùng, có tiếng cười nói ồn ào, tiếng đàn và tiếng hát. Nàng nhắm mắt lại và nghĩ “ta chưa chết ư?”.
    Một giọng trầm trầm vang bên tai nàng : Con còn trẻ lắm chưa thể chết được.
    Nàng lại mở mắt ra, thấy một người đàn ông to lớn râu dài đang ngồi trước mặt.
    Người đàn ông uy nghi như một con rồng giữa nhân gian. Ông ta nói : ta là Lạc Long, bọn ta tình cờ đi ngang qua đây.
    Thường Như muốn ngồi dậy để cúi chào nhưng vết thương làm nàng không thể nhúc nhích, nàng gắng gượng nói : không ngờ có ngày lại được gặp Lạc Thần.
    Một lá cờ tung bay phất phới, lá cờ có hình một con chim bay lạc đàn.
    Thường Như chìm vào trong cơn mê ngủ, nàng thấy mình đi trên thảo nguyên mênh mông.

    Đồng xanh giờ vắng tanh giữa trời lãng quên,
    Còn đâu bầy thú hoang đã vui đùa trong nắng êm.
    Đâu những bờ suối vắng im phơi mình bên lùm cây,
    Đâu những dòng nước mát khẽ vươn tay về thung lũng,
    Và những đôi nhân tình xưa đã lìa cách xa rồi…


    Nàng thấy mình trong một bộ xiêm y màu tuyết trắng, nàng nói trong hơi thở : anh có nghe thấy không ?
    Tiếng gió trả lời : anh có nghe thấy !!!
    - anh có nghe thấy gió nói gì không ?
    Nàng thấy một ngôi làng nho nhỏ ven bờ biển, thấy ngôi nhà màu trắng như sữa… như sữa…
    Nàng thấy mình thật cô đơn, thấy ánh kiếm thật sắc, thật nhọn… Thấy Lạc Long với chòm râu rồng đến bên nàng và nói : con hãy ngủ đi…
    Nàng chìm vào giấc ngủ.
    Gió bên ngoài thảo nguyên mênh mông  như đang nổi cơn thịnh nộ, gió bên ngoài thảo nguyên mênh mông  như đang nổi cơn thèm khát… trăng đã lên rồi, ánh trăng chiếu sáng trên từng ngọn cỏ, và ngọn cỏ rung lên trong gió, trong lời ca… trong lời ca…

    Ta yêu đồng xanh như đã yêu thương con người,
    Ta thương đôi tình nhân kia như gió thương yêu mây trời,
    Nhưng sao giờ đây chẳng thấy ai chung quanh ta,
    Đất trời như bãi tha ma trên đồng hoang cỏ cháy…

    Vết thương làm nàng mê man, nàng thấy mình nóng rực như lửa, rồi nàng lại thấy mình lạnh như băng giá.

    Nàng gọi : mẹ ơi…
    Nàng gọi : cha ơi…
    Lạc Long đến bên nàng, ông khẽ nói : con hãy ngủ đi…!!!
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2011 14:37:13 bởi Cát Tường >
    #2
      Cát Tường 30.07.2011 14:39:42 (permalink)
      05
       
      Thường Như tỉnh lại lần thứ hai, nàng mặc bộ đồ trắng, cưỡi lên con Bạch mã Thiên kim. Nàng nói với Lạc Long : con là một người tự do, vì thế con phải ra đi…
      Lạc Long nhìn ra phía xa và nói : ta đã chán chốn thị thành sầm uất với bao bon chen, bao lừa lọc. Ta đã chán chốn đông người với bao đua đòi ganh ghét. Bây giờ ta phải đi xa…
      Ông chỉ về phía chân trời và nói : khi nào con cảm thấy mất đi niềm tin, mất đi niềm hy vọng thì con hãy đi về phía dãy núi cao xanh kia, đó sẽ là quê hương ta, con sẽ thấy ở đó là cả một tương lai, cả một niềm chia sẻ và chờ mong.
      ……………
      Thường Như giã từ Lạc Long, nàng cưỡi con Bạch Mã Thiên Kim phóng như bay trên thảo nguyên. Vết thương chưa thật lành hẳn nhưng nàng vẫn luôn cố gắng, mái tóc nàng tung bay trong gió. Nàng thấy xa xa dưới gốc cây cổ thụ già có một người cưỡi trên con ngựa đen, người đó đến bên nàng và nói : cô có nhận ra tôi không ?
      Nàng lắc đầu.
      Người đó nói : tôi là Đường Xuyên, tôi chờ ở đây đã ba ngày rồi.
      Thường Như : ngươi chờ ta làm gì ?
      Đường Xuyên : Mãn Ngọc nói rằng có thể sẽ gặp cô ở đây.
      Mãn Ngọc dường như bao giờ cũng biết trước là Thường Như ở đâu.
      Thường Như thở dài : ngoài biển có một loài ốc gọi là “ốc mượn hồn”. Thực sự nó không phải là ốc mà là con cua sống trong cái vỏ ốc. Nó cứ ẩn núp trong đó, thỉnh thoảng mới thò đầu ra kiếm ăn – ta thấy con người bây giờ cũng vậy, họ cũng sống thu mình trong cái vỏ ốc… cuộc sống như thế có gọi là cuộc sống?
      Đường Xuyên : tôi không chắc đó có là cuộc sống thực sự hay không, nhưng chắc chắn làm như vậy sẽ giữ mạng sống được rất lâu…
      Thường Như : Mãn Ngọc lựa chọn cuộc sống như thế, vì thế không thể hợp với ta được. Ta đâu cần phải sống lâu… sống lâu mà như thế thì sống để làm gì?
      Đường Xuyên không biết phải nói sao, hồi lâu y mới lắp bắp : Lạc Thần đã cùng đoàn tuy tùng lên núi cao, cô không còn ai bảo trợ nữa, tiến về nơi đó e rằng bọn Cú và Quạ sẽ không tha đâu.
      Thường Như : giả sử bọn chúng có giết được ta thì có làm sao?
      Đường Xuyên không biết nói gì, Thường Như là một kiếm thủ nổi tiếng, còn y chỉ là một kẻ vô danh, một kẻ mà chính Thường Như cũng không thể nhận ra…
      Hồi lâu Thường Như nói tiếp : ngươi nên trở về nói với Mãn Ngọc là không cần phải quan tâm đến ta nữa…   
      Nàng đã hứa là không trở về, bây giờ nàng lại quay về… vì thế giang hồ lại phải một phen dậy sóng.
       
       
      06


       
      Con người đến rồi đi như cơn gió thoảng qua, Mãn Ngọc cũng như vậy, nàng thấy mình như cơn gió thoảng.
      Nàng nói với Đường Xuyên : Thường Như ví ta với loài ốc mượn hồn, ngươi thấy đúng là như vậy không ?
      Nàng không đợi Đường Xuyên trả lời, nàng tự nói : trước đây thì đúng.
      Hôm nay nàng bận xiêm y màu hồng, cưỡi con ngựa cũng màu hồng, bông hoa cài trên mái tóc của nàng cũng màu hồng.
      Thanh kiếm nàng đeo bên hông cũng màu hồng đậm.
      Đường Xuyên chưa kịp nói gì thì bóng của Mãn Ngọc đã khuất tận chân trời.
      Nàng nói một lời cuối cùng : Thường Như nên biết rằng không chỉ có mình nàng ta là biết hi sinh vì tình yêu và tự do…
      Đường Xuyên đứng im lìm như đá.
      Ngoài vườn hoa Mãn Đình Hồng rực lên trong nắng.
      Những bông hoa hôm nay thật đẹp, khoe màu hồng phấn phơn phớt lung linh.
      Đường Xuyên thấy mình thật vô dụng, chưa bao giờ y cảm thấy cô đơn như thế.
      Hồi lâu sau y mới leo lên lưng ngựa, y đi thật chậm… thật chậm, như sợ con đường phía trước sao gần quá.
      Thực ra con đường ấy xa… xa lắm.
      Y mường tượng thấy Thường Như tiến vào trong kinh thành, thấy nàng ngã xuống trong bộ đồ màu trắng, thấy máu chảy loang trong tim…
      ………..
      Kinh thành rộng lớn này có tên Ngũ Phúc Thành, ngoài cổng chính có phù điêu năm con dơi đang ngậm năm đồng tiền vàng chói.
      Thành chủ cũng họ Phúc, mọi người gọi là Phúc Vương, một lão già mập mạp, bụng phệ, nhìn giống như ông thần tài.
      Ông ta đang ngồi trong đại sảnh, kẻ bên cạnh chính là Nhị Quạ.
      Nhị Quạ nói : hôm đó nếu không có sự xuất hiện bất ngờ của Lạc Thần thì đã giết được Thường Như rồi. 
      Phúc Vương nói : Minh Chủ đâu có muốn giết Thường Như mà chỉ muốn đuổi cô ta đi thôi.
      Nhị Quạ : cô ta hiện đã tiến vào thành rồi, bây giờ phải làm thế nào?
      Phúc Vương : hãy khoan vọng động, chờ chỉ thị của Minh Chủ đã, bây giờ ta sẽ đi gặp thử xem cô ta muốn gì.
      Nhị Quạ chửi thầm trong bụng : lão già này nổi tiếng háo sắc, phen này gặp Thường Như thế nào cũng tìm cách thỏa hiệp.
      Kinh thành này rất quen thuộc với Thường Như, nàng đang đi qua một cây cầu nhỏ bên những hàng dương xanh mướt. Qua khỏi cầu là lối rẽ vào một thiền viện trang nghiêm và yên tĩnh. Nàng ngồi trên một chiếc ghế đá, lơ đãng nhìn những người đi lễ chùa, cũng không quan tâm đến những kẻ đang đi theo nàng.
      Tiếng đọc kinh vang vọng làm tâm hồn nàng thư thái, Thường Như nghĩ nếu mình xuống tóc đi tu hẳn sẽ có nhiều người rất mừng rỡ.
      Tay nàng nắm chặt lấy đốc kiếm.
      Phúc Vương đang tiến về phía nàng, đi cùng với lão là cả một đoàn lâu la đông đảo. Lão biết rõ nàng được xưng danh là Nhất kiếm, sơ sểnh một cái là mất mạng ngay.
      Khi đến gần Thường Như, Phúc Vương nở một nụ cười tươi roi rói : đã mấy năm qua mới gặp lại cố nhân, thật là mừng quá… mừng quá…
      Lão cười rung cả cái bụng phệ.
      Thường Như lạnh lùng : lão có bao nhiêu binh tướng thì mang ra hết đi.
      Phúc Vương xua tay : không có… không có, ta đến đây với thiện chí giảng hòa… ta muốn mời cô đến Đệ Nhất Tửu Lâu để đàm đạo… ở đó phòng ốc tiện nghi, thức ăn thì ngon tuyệt…
      Hầu như gái đẹp ở kinh thành này đều đã qua tay Phúc Vương, tuy nhiên phần lớn bọn họ đều là kỹ nữ. Một người như Thường Như thậm chí trong giấc mơ lão cũng không dám với tới, vì thế việc mời nàng đến Đệ Nhất Tửu Lâu đúng là thành ý của lão. Qua việc này lão muốn mọi người nhìn nhận lão cũng là một bậc quân tử chứ không chỉ là một phú gia bình thường.
      ………………
      Đệ Nhất Tửu Lâu đúng là đệ nhất.
      Đại sảnh sang trọng bậc nhất, món ăn cũng ngon bậc nhất, kẻ hầu người hạ cũng nhiều bậc nhất.  
      Phúc Vương mơn trớn : Đệ Nhất Tửu Lâu rất vinh dự được đón Đệ nhất kiếm tới…
      Thường Như : ta không phải là đệ nhất kiếm, bằng chứng là vừa rồi ta mới thua trận…
      Phúc Vương : nhiều người liên thủ thì không thể gọi là công bằng được, hơn nữa trong độ tuổi của cô ta chưa thấy ai có đường kiếm nhanh như vậy.
      Chỉ Phúc Vương và Thường Như là được ngồi đối diện nhau ở hai đầu một cái bàn dài dằng dặc, những cây nến được đốt lên, mấy chục người hầu đứng ở hai bên và món ngon nhất của tửu lâu này là Ngỗng tơ quay giòn được mang lên đầu tiên…
      Cá Anh Vũ, Nghêu hấp miến, cá Bống Mú hấp xì dầu, Chân vịt hầm nấm Bào ngư, Sò Điệp nhồi bách hoa, Bánh bao hấp…đủ món sơn hào hải vị…v.v.
      Mỗi món Thường Như chỉ ăn một miếng.        
      Rượu Bồ Đào mở ra là đã thơm ngào ngạt, có kỹ nữ ngồi bên gẩy đàn tỳ bà.
      Bồ Đào mỹ tửu dạ quang bôi,
      Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi…
      Phúc Vương biết Thường Như thích uống rượu Bồ Đào, lão biết nàng không phải là một mỹ nhân yếu đuối mà là một chiến binh thực thụ.
      Thường Như đã ngà ngà say, nàng nâng ly rượu và nói lớn : ta lại muốn lên ngựa.
      Dứt lời người đã ra đến bên ngoài, nàng nhớ con Bạch Mã Thiên Kim.
      #3
        Cát Tường 30.07.2011 14:41:21 (permalink)
        07
         
        Thường Như đứng giữa quảng trường, tà áo trắng hòa lẫn vào con ngựa trắng, bông hoa màu trắng trên tóc nàng rực lên trong nắng.
        Phía trước có ba người đang đứng, một kẻ tiến về phía nàng.
        Gã có bộ râu màu vàng, đầu quấn khăn vàng, khoác cái áo cũng màu vàng, nói giọng khò khè như người bị nghẹn : ta là Thần Sư - Kền Kền Chúa, hôm nay ta sẽ đơn đả độc đấu với ngươi.
        Kẻ thứ hai cũng bước đến, đầu gã trọc lốc, khoác áo dạ hành đen : ta là Hắc Sư – Kền Kền Đen, ta cũng sẽ đơn đả độc đấu với ngươi.
        Kẻ thứ ba mặc cái áo sặc sỡ đủ màu cũng tiến đến : ta là Hoang Sư – Kền Kền Hoang, ta cũng thế.
        Ba con kền kền này là nỗi ám ảnh của thương buôn trên thảo nguyên, hẳn là bọn chúng được trả tiền hậu hĩ để làm việc này.
        Thường Như lạnh nhạt : ba ngươi muốn đấu cùng lúc hay lần lượt từng tên?  
        Kền Kền Chúa nói : ta sẽ đấu trước.
        Gã sử cặp thiết kích, vì thế giang hồ đặt gã là Thần Sư Thiết Kích.
        Men rượu làm Thường Như trở nên hưng phấn, đường kiếm của nàng tung ra ào ạt làm Thần Sư chống đỡ vất vả, nhưng gã là kẻ có bản lãnh thực thụ nên không đến nỗi phải thua ngay.
        Cặp thiết kích của Thần Sư còn có tên là Hồ Điệp Kích, có thể trảm, kẹp, giật, móc… công thủ liên hoàn, tuy nhiên nó có phần hơi nặng nên đánh lâu rất bất lợi, cuối cùng gã cũng bị trúng một kiếm bắn văng ra xa, hồn du ngay xuống địa phủ.
        Hắc Sư nhảy vào ngay, gã sử Quái Đao nên giang hồ đặt gã là Hắc Quái Sư. Đao pháp của gã linh hoạt cực kỳ, thoắt ẩn thoắt hiện, gã tấn công Thường Như dồn dập, quyết không để nàng trả đòn.
        Kền kền đen là loài chuyên ăn xác chết, Hắc Quái Sư  cũng vậy, gã là kẻ chuyên thừa cơ người khác lâm nguy để làm chuyện ác.
        Thường Như quát lớn : Công lý là Báo thù…
        Đao của Hắc Quái Sư chỉ sẩy một cái là mũi kiếm của Thường Như đâm trúng ngay cổ, nhưng trước khi ngã xuống gã cũng cố phóng thanh đao trúng vào vai nàng. Thanh kiếm của Thường Như rơi xuống, nàng cũng ngã xuống, nàng mệt mỏi đến mức không thể gượng đứng lên được nữa.
        Hoang Sư vọt đến, gã may mắn nắm phần kết thúc. Gã sử cây Trường thương gọi là Xuyên Vân Thương, mũi nhọn, cán dẻo. Trong ba con kền kền gã tuy có vẻ chìm hơn nhưng thực ra là kẻ khôn ngoan nhất.
        Xuyên Vân Thương của gã phóng ra nhanh còn hơn chớp giật, mạnh còn hơn bão tố, vì thế gã còn được xưng tụng là Thần Thương Hoang Sư.
        Khi mũi thương sắp xuyên tim Thường Như thì có ánh kiếm gạt qua một bên – một bóng hồng xuất hiện.
        Mãn Ngọc đến vừa kịp, nhưng Thường Như đã ngất đi rồi. Dòng nước mắt tuôn chảy trên mặt nàng, Mãn Ngọc không hiểu vì sao đang sống tự do trên biển cả mà Thường Như lại quay về đây chịu chết.
        Điều gì khiến nàng phải cam tâm như vậy?
        Gió đã lộng trên quảng trường, gió như rên rỉ, gió như gào thét…
        Cơn gió nào bay ngang bầu trời, nói với anh rằng em lẻ loi…
        Hoang Sư nhìn Mãn Ngọc chằm chằm, gã nói : cô em chẳng có danh phận gì cả, ta không thể đấu với cô.

        Gã được giang hồ xưng tụng là Thần Thương, không thể tùy tiện đấu với một kẻ vô danh ngay giữa quảng trường được.
        Mãn Ngọc nói : ta là Mãn Ngọc, chủ nhân của Mãn Đình Viện.
        Hoang Sư lắc đầu : Mãn Đình Viện tuy có tiếng nhưng người trong đó không phải là những cao thủ.
        Mãn Ngọc đành nói : mọi người đều đã được biết đại bàng tung bay trên biển cả, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy một điều khác nữa…
         
        08
         
        Thảo nguyên mênh mông, xanh bát ngát đến tận chân trời… cánh đại bàng tung bay trên thảo nguyên thật oai hùng.
        Có lẽ Thần Thương Hoang Sư là kẻ đầu tiên được nhìn thấy cánh đại bàng thảo nguyên oai hùng ấy, cánh đại bàng bay trên đôi gò bồng đảo và dòng suối đào nguyên…
        Gã cười lên khành khạch : đẹp lắm… đẹp lắm, ta sẽ mang con đại bàng ấy về nhốt vào trong chuồng.
        Chưa dứt lời thì Xuyên Vân Thương của gã đã phóng ra như tia chớp, như muốn xuyên thủng cả chín từng mây.
        Ánh kiếm màu hồng cũng đã lóe lên.
        Kẻ nào nhìn thấy tất kẻ đó phải chết, Hoang Sư biết rõ điều đó nên những đường thương của gã phóng ra vô cùng dữ dội, quyết lấy mạng kẻ thù.
        Hơn ba chục hiệp trôi qua mà vẫn bất phân thắng bại, quảng trường lúc này đã trở nên đông nghịt, nhiều người không hiểu từ đâu lại có một nữ kiếm thủ với kiếm pháp dũng mãnh như vậy.
        Trước giờ họ chỉ biết có Thường Như – Thường Như Nhất Kiếm, con đại bàng của biển cả. Bây giờ lại có một kiếm thủ áo hồng chưa biết là ai.  
        Hoang Sư phóng ra một sát chiêu “Xuyên vân Tầm châu”, mũi thương của gã quyết đâm trúng mắt của con đại bàng…
        Mãn Ngọc nghiêng người, tay phải tung Kinh Hồng Kiếm lên không, kiếm chuyển động biến hóa như rồng bay, tay trái đón kiếm ra chiêu “Phi long Kinh Hồng” như ánh cầu vồng bảy sắc. Hoang Sư muốn nhảy lùi nhưng mũi kiếm đã đâm thủng ngực gã, trước khi tắt thở gã còn cố mấp máy : ngươi… ngươi… đúng là… là… đại bàng… đại bàng của thảo nguyên…  
        Mọi người đều nghe câu nói đó, họ rùng rùng bỏ chạy, có kẻ còn la lớn : chạy mau… chạy mau… đại bàng thảo nguyên đã tới…
        Trong phút chốc quảng trường trở nên vắng lặng, chỉ còn nghe tiếng gió thổi ào ào, gió thốc vào ngực Mãn Ngọc, bất giác nàng rùng mình ớn lạnh.    Nàng bồng Thường Như lên trên ngựa, tiến chậm chậm qua quảng trường, đôi mắt nàng đẫm lệ còn người thì như đang mơ ngủ, trên bước đi bỗng nghe có giọng nói rất thân thuộc bên tai : cô ta có thể chưa chết, vẫn còn có người cứu được…
        Đường Xuyên đã đến bên nàng, y vẫn là một kẻ vô danh. 
        #4
          Cát Tường 30.07.2011 14:42:41 (permalink)
          09
           
          Minh Chủ đang ngồi trên ngai, nhưng không phải là ngai vàng mà là một cái ghế gỗ đơn sơ. Lâu đài của ông ta cũng chỉ là một căn nhà nhỏ bên sông.
          Đã từ lâu Nhất Cú vẫn không hiểu được vì sao giàu có như thế mà ông ta lại lựa chọn kiểu sống có thể gọi là khô cằn như vậy.
          Bà ta nói : hiện giờ đã có đại bàng biển và đại bàng thảo nguyên, chỉ còn thiếu kẻ thứ ba, đó là con đại bàng núi.
          Minh Chủ : khi nào đủ cả ba con thì sẽ quăng lưới bắt luôn một lượt.
          Nhất Cú đảo tròn cặp mắt : Thường Như rất nặng tình với Vũ Tuân, có khi chính gã là con đại bàng núi chăng?
          Minh Chủ : Vũ Tuân sử đao, còn theo suy đoán của ta thì đại bàng núi nhất định phải sử kiếm, kẻ đó phải là một kiếm thủ bậc nhất rất khó đối phó, một kẻ có thể làm ảnh hưởng đến địa vị độc tôn của ta.
          Nhất Cú cất giọng the thé : con đại bàng núi này hung dữ thật, có dịp ta sẽ móc mắt, bẻ chân, vặt lông nó.
          Bà ta thì thầm : Thường Như và Mãn Ngọc là những kẻ nặng tình, ta có thể dùng Vũ Tuân để làm mồi nhử, dẫn dụ con đại bàng núi này xuất hiện.
          Minh Chủ : ngươi cứ tùy nghi hành động.
          Con cú trắng lại dang đôi cánh rộng, hú lên : cú… cú…
          ………………..
          Vũ Tuân đang ở một nơi gọi là “Luyện Ngục”, y đang nói chuyện với Dương Hào.
          Nơi đây nóng như lò lửa, Vũ Tuân ở đã ba năm nên cảm thấy bình thường chứ Dương Hào mồ hôi đầm đìa như tắm.
          Vũ Tuân hỏi : ngươi bị gì mà vào đây?
          Dương Hào : tôi tên Dương Hào, mồ côi từ nhỏ, sống lang thang bằng nghề ăn trộm ngựa. Một hôm tôi vào một gia trang ăn trộm con ngựa quý thì bị bắt, bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, lúc sắp mang ra chặt tay thì có một người đến trả tiền chuộc tôi về đây.
          Vũ Tuân cười ha hả : Minh Chủ bỏ tiền chuộc ngươi về đây là vì ông ta sắp có việc cần đến cái tài trộm ngựa của ngươi đấy.
          Dương Hào : đây là nơi nào mà ban ngày thì nóng như trong lò thiêu còn ban đêm lại lạnh như đá, không có gì để ăn uống cả…
          Vũ Tuân lại càng cả cười : ngươi sẽ phải tự đi mò cua, bắt rắn để ăn… tự kiếm nước để uống. May mà ngươi được quăng vào chỗ này chứ rơi vào thung lũng bên cạnh dưới tay một gã gọi là Ngưu Tâm thì còn bị ăn đòn mỗi ngày.
          Dương Hào le lưỡi : có phải là Xích Quỉ Ngưu Tâm tiếng tăm lừng lẫy… giết người xong lại còn ăn thịt?
          Vũ Tuân : chính phải.
          Dương Hào : còn thung lũng phía bên kia là ai?
          Vũ Tuân : một gã gọi là Trần Liệt.
          Dương Hào : Sa Tinh Trần Liệt cũng ở nơi đây sao?
          Vũ Tuân : vô số cao thủ ở đây, tất cả đều đặt dưới quyền sinh sát của Minh Chủ.
          Dương Hào : xin cho hỏi quý danh của huynh đài là gì được không ?
          Vũ Tuân : ngươi cứ gọi ta là Vũ Tuân.
          Dương Hào la lên : Vũ Tuân ?... có phải là Đao Thần Vũ Tuân ?
          Vũ Tuân : đao thần cái con khỉ, ta bị người ta đánh rơi cả đao, tát sưng cả mặt…
          Dương Hào : ai mà có cái bản lãnh như thế.
          Vũ Tuân : một cô gái tên là Thường Như.
          Dương Hào : Thường Như Nhất Kiếm, cô ta mới bị giết chết ở quảng trường rồi.
          Vũ Tuân cảm thấy bủn rủn cả chân tay, gã cố nói : làm sao ngươi biết?
          Dương Hào : hôm đó đông kinh khủng, tôi thấy có con ngựa trắng đẹp quá nên cố chen vào để trộm, vô tình chứng kiến từ đầu đến cuối.
          Vũ Tuân nhớ rõ ba năm trước Thường Như đã quay về biển xa, bên kia của những rặng núi. Sao nàng lại trở về nơi kinh thành?
          Giọng y trở nên trầm trọng : vậy ngươi phải kể cho ta nghe thật đúng…
           
          10
           
          Luyện Ngục chỉ có đường vào chứ không có đường ra, đó là nơi giam giữ các oan hồn, chỉ một vài người như Minh Chủ là có thể đi ra đi vào được. Ông ta đã bán linh hồn cho quỷ dữ và được bọn quỷ bảo kê cho nhiều đặc lợi. Vũ Tuân bị giam giữ đã ba năm ở đây mà vẫn không tìm được đường thoát. Y không hiểu sao Minh Chủ không giết mà lại giam giữ để làm gì nhưng quyết không khuất phục. Từ một kẻ được tin tưởng bậc nhất, chỉ vì tình cảm với Thường Như mà phải chịu hình phạt sống không ra sống mà chết cũng chẳng ra chết.
          Y nói với Dương Hào : những kẻ thống trị nếu không là Diều Hâu thì cũng là Cú, là Quạ, đừng bao giờ đặt niềm tin nơi chúng.
          Để tồn tại được trong Luyện Ngục, Vũ Tuân hầu như Thiền mỗi ngày – Thiền giúp y giữ được sự tĩnh tâm trong cái nóng bỏng, rực cháy và hỗn loạn, trong sự đè nén của bạo quyền và sự bất lực của chính mình. Đó là cái kế sách “Dĩ bất biến ứng vạn biến” ở nơi tận cùng cuộc sống.
          Thoát ra khỏi Luyện Ngục đối với Vũ Tuân là điều không thể được, vậy mà y thấy mình bỗng chốc đứng sừng sững ở giữa quảng trường. Rõ ràng y là kẻ mới từ địa ngục chui lên vì mọi người xung quanh nhìn y với vẻ sợ sệt.
          Điều đầu tiên Vũ Tuân làm là đi kiếm cái ăn, y thấy bụng đói cồn cào. Ba năm mò cua bắt rắn, hái lượm làm y cảm thấy ngượng nghịu khi ngồi vào quán. Sực nhớ trong túi không có lấy một đồng bạc, y chắc lưỡi : cứ ăn trước cái đã rồi tính, Minh Chủ tống ta trở về hẳn lão không để ta chết đói.
          Tô mì được bưng lên, Vũ Tuân húp sì sụp ngon lành, y hỏi chủ quán : mấy ngày trước có cuộc đấu nào ở đây không ?
          Chủ quán có vẻ là người đã “đắc tam không” nên câm như hến. Vũ Tuân đành phải hỏi một đứa trẻ ăn mày, nó tỏ ra vẫn còn khiếp sợ : cuộc chiến kinh hồn, máu đổ như sông, chết hết mấy mạng người…
          Vũ Tuân như thấy Thường Như ngã xuống, thấy Mãn Ngọc bồng nàng lên ngựa đi ra khỏi quảng trường. Y ngẫm nghĩ : Thường Như chưa chắc đã chết, không biết Mãn Ngọc mang nàng đi đâu?
          …………….
          Mãn Ngọc và Đường Xuyên đi mãi… đến một ngọn núi cao chót vót, đá chập chùng, mây trời bao phủ vần vũ.
          Đường Xuyên nói : nơi đây có một kỳ nhân trị thương rất giỏi gọi là Viên Thần.
          Viên Thần và Đường Xuyên vốn là bạn thân, vì thế Thường Như được chăm sóc cẩn thận, thương thế của nàng dần dần thuyên giảm.
          Viên Thần nói : khoảng một năm thì cô ta sẽ bình phục hẳn.
          Mãn Ngọc không biết Viên Thần là người hay là khỉ, đôi lúc nàng thấy ông ta rất giống con khỉ khi trèo thoăn thoắt lên những cây cao cả trăm mét để hái lá thuốc hay đứng cheo leo trên những vách đá trùng trùng điệp điệp. Nhưng khi chữa bệnh cho Thường Như thì nàng lại thấy ông ta giống một ông tiên già đôn hậu.
          ………………..
          Đường Xuyên đang ngồi trên một mỏm đá cao, y say sưa nhìn con ngựa trắng và con ngựa hồng đang nô giỡn. Y móc trong người ra một cái ống tiêu và thổi, tiếng tiêu bay vi vu trong gió.
          Mãn Ngọc đến bên, nàng khẽ nói : không ngờ huynh cũng biết bài ca này.
          Nàng đã gọi y là huynh, nàng đã có phần xem trọng y hơn trước…
          Đó là một buổi chiều tà, có người đàn ông ghé vào trang viện xin nước uống. Người đàn ông khoác áo vải thô, lưng đeo thanh kiếm gỗ, râu tóc dài rậm rạp.
          Ngoài trang Mãn Đình Hồng rực rỡ sắc màu, sương sớm vẫn còn đọng trên từng cánh lá, tiếng chim hót, cánh bướm bay chập chờn, Mãn Ngọc cảm thấy tâm hồn ngây ngất.
          Người đàn ông nói : nêu cô cần người gánh phân, tưới nước và chăm sóc hoa thì tôi có thể làm được.
          Một thời gian sau, khi người đàn ông cắt tóc, cạo râu, Mãn Ngọc nhìn y kinh ngạc, nàng nói : ngươi là một thanh niên còn trẻ chứ đâu phải là một ông già như ta thấy lần đầu.
          Nàng hỏi : ngươi tên là gì?
          Người đàn ông lắc đầu, ông ta có lẽ từ trên núi xuống, không biết đến cả tên mình.
          Mãn Ngọc nói : vậy ta sẽ gọi ngươi là Đường Xuyên.
           
          #5
            Cát Tường 30.07.2011 14:44:24 (permalink)
            11
             
            Tiếng tiêu cất lên véo von… ngân nga bài “Cuồng Kiếm Ca”.
            Thường Như cũng ra đứng trước cửa, gương mặt xanh xao của nàng giờ đã hơi ửng hồng, nàng khẽ mỉm cười.
             
            Cuồng kiếm ca
                  Cuồng kiếm ca
            Trần gian bể khổ
                             oan gia!
            Lãng du kiếm khách
                               Không nhà
            Nợ trần
                  Chưa trả
                      sao mà vấn vương?
            Nâng ly rượu
                    Thâm tình lãng tử.
            Ngộ giai nhân,
                               một kiếp

                                         Không về…

            Cuồng kiếm ca

                  Cuồng kiếm ca
            Chốn sơn lâm
                     náu mình ẩn dật.
            Nơi giang hà

                      Đối ẩm
                           thần tiên.

            Cuồng kiếm ca

                     Cuồng kiếm ca
            Kiếm bay bão cát
                           tràn sa mạc
            Giọt giọt mưa
                          dậy sóng
                                   biển khơi.
                    Ngàn năm vẫn mãi chơi vơi…

             
            Lần đầu tiên Mãn Ngọc nghe Đường Xuyên thổi tiêu, nàng không ngờ một gã quê mùa, chân đất lại có tiếng tiêu mê hồn như thế.
            Nàng bỗng nói : ta thấy huynh vẫn đeo thanh kiếm gỗ, không lẽ huynh cũng biết sử kiếm?
            Nàng than : ngày xưa sư phụ vẫn hát bài ca này nhưng ông không chịu dạy cho ta, ông nói bài này không phù hợp với nữ nhân.
             
            142143
             
            Minh Chủ lâu lắm mới trở vào Luyện Ngục, ông ta nói : ngươi có muốn ra khỏi chốn này?
            Trần Liệt cười khùng khục : … ta không muốn… ở đây sung sướng lắm…
            Gió nóng như lửa ào ào thổi, nham thạch phun tung tóe trong tiếng oan hồn gào thét, tiếng xiềng xích khua leng keng, tiếng xương khô ken két, tiếng khóc não nùng…
            Minh Chủ : có nhiều nơi sung sướng hơn…
            Trần Liệt người đỏ rực vì nóng, tóc tai xõa xượi, lấy tay cào ngực đến tóe máu. Y tính tình quái dị nên còn có biệt danh là Sa Tinh.
            Y cười lên hô hố : ta thích ở đây… không muốn đi đâu…
            Cặp mắt y đỏ ngầu như muốn nuốt tươi Minh Chủ.
            Minh Chủ thản nhiên trước cái nhìn ấy, ông ta nói : ngươi làm cho ta một việc, ta sẽ cho trở về dương gian. Một việc thuộc sở trường của ngươi, đó là giết người.
            Sa Tinh Trần Liệt tỏ ra nghi ngờ : giết ai?
            Minh Chủ : một cô gái đẹp.
            Trần Liệt cười ha hả : ngươi định sỉ nhục ta đấy à…
            Minh Chủ lạnh lùng : ngươi có nghe đến Thần Thương Hoang Sư chứ - chưa quá hai mươi hiệp gã đã phải bỏ mạng dưới kiếm của cô ta đó.
            Sa Tinh im lặng, có vẻ chưa tin, trước giờ gã chỉ biết đến Thường Như Nhất Kiếm chứ chưa nghe danh cô gái nào khác.
            Minh Chủ đưa tay ra, trong có một cây thương lung linh ánh thép, tỏa ra làn hơi lạnh ngắt – Hàn Băng Thương. 
            Ông ta nói : đây là cây thương của ngươi, có dám đấu với cô ta không? có dám lấy lại danh dự cho những người sử thương không?
            Hàn Băng Thương khi múa lên sẽ biến nước thành đá, biến đá thành cát, biến cát thành bụi, biến bụi thành bão tố… máu người sẽ đông đặc lại.
            Minh Chủ cắp phập cây thương xuống đất, Trần Liệt muốn hỏi vì sao một cô gái trẻ có thể giết nổi Hoang Sư nhưng y biết chắc ông ta sẽ chẳng nói gì.
            ………………
            Chưa bao giờ Vũ Tuân thấy mình nghèo như thế.
            Quần áo thì rách rưới, không một xu dính túi, đao cũng không có.
            Thanh đao của y dài chỉ có ba tấc, gọi là Tụ Lý Đao – có thể hàng yêu, sát quỷ, lấy thủ cấp từ xa.
            Vũ Tuân gọi thanh đao này là Mạt Đao, y than : thời mạt pháp thì cái gì cũng mạt… kiếm thì gọi là mạt kiếm, đao thì gọi là mạt đao.
            Thường Như không chấp nhận câu nói đó, nàng nói : kiếm của ta là danh kiếm, không phải là mạt kiếm.
            Vũ Tuân mới nhìn thấy Thường Như lần đầu là đã si mê ngay, lúc đó y là phó tướng của Minh Chủ.
            Minh Chủ muốn cưới Thường Như, ông ta nói : Vua thì phải có Hoàng Hậu – Hoàng Hậu phải là người mà ai cũng kính nể, ngưỡng mộ, và còn phải đẹp hơn tất cả.
            Ông ta là người không có trái tim, vì thế tất nhiên cũng không có tình yêu, ông ta chỉ muốn chiếm đoạt người phụ nữ được xem là số một – Thường Như Nhất Kiếm.
            Thường Như cuối cùng lại thương Vũ Tuân, họ quen nhau được một năm. Sau đó Thường Như bị trục xuất khỏi kinh thành vĩnh viễn, còn Vũ Tuân bị đày xuống Luyện Ngục.  
            Minh Chủ trả Vũ Tuân về dương gian nhưng lại không trả thanh đao, xem ra ông ta không công bằng với y so với Trần Liệt.
            Không có thanh đao thần, Vũ Tuân khó mà đấu nổi với ba kẻ đang từ xa tiến lại…
             
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2011 14:49:00 bởi Cát Tường >
            #6
              Cát Tường 30.07.2011 14:48:26 (permalink)
              13
               
              Quảng trường ngày càng trở nên lộng gió, Vũ Tuân dường như nghe trong gió có tiếng than van, tiếng thì thầm ai oán, tiếng khóc lóc thét gào.
              Anh nghe chăng trong gió tiếng ai ca,
              Anh nghe chăng trong gió tiếng ai từ phương xa vọng tới?
              Y cảm thấy không nuốt hết nổi tô mì, cảm thấy cái đói dường như tan biến.
              Bao nhiên người đã bỏ mạng ở quảng trường này? Bao nhiêu cuộc chia ly đã diễn ra ở nơi này?
              Ba kẻ kia đã đến rồi, họ bao vây Vũ Tuân ở cái thế kiềng ba chân, y có mọc cánh cũng không thể đào thoát.
              Vũ Tuân bất giác cười khà : lâu lắm rồi mới gặp, sao mà các nị trầm trọng thế? Ăn uống cái đã chứ…
              Một trong ba kẻ có cái mũi khoằm khoằm như mỏ con chim ưng, cặp mắt đỏ như máu nói : bọn ta ăn uống no say rồi, đến đây là để giết người.
              Gã là Trần Khiêu, biệt hiệu Huyết Nhãn Phi Ưng.
              Gã khoát tay một cái, có một cỗ xe phóng đến như bay, hai người trên xe khiêng xuống một cái hòm đen sì.
              Thêm hai người nữa thành cái thế năm người bao vây một người.
              Gã lại nói : cái hòm này là để dành cho ngươi.
              Nhưng bọn chúng vẫn đứng yên chưa ra tay, Vũ Tuân lại tiếp tục ăn mì, y kêu thêm một tô nữa.
              Y nói : nếu cái hòm này để dành cho ta thì ta sẽ bán lại cho chủ quán để trả tiền mấy tô mì.
              Trần Khiêu nói : ngươi cứ việc ăn, tiền ta sẽ trả.
              Gã cười khằng khặc : bạn bè lâu ngày gặp lại, đãi mấy tô mì ăn thua gì. 
              Nghe nói thế Vũ Tuân kêu thêm một tô thứ ba nữa, y nói : ăn bù lại ba năm đói khát dưới Luyện Ngục.
              Gió càng ngày càng mạnh, không phải rên siết nữa mà là gào thét…
              Thật lâu sau mới nghe có tiếng vó ngựa từ xa vẳng đến, một kỵ sĩ từ xa tiến lại.
              Té ra còn người thứ sáu nữa.
              Người mới đến xuống ngựa, bước thẳng về phía Vũ Tuân, kéo ghế ngồi đối diện.
              Vũ Tuân nói : không ngờ mới trở về mà được bạn bè đến thăm đông quá.
              Người mới đến mặt trắng râu đen, khoác cái áo màu chàm, nói giọng lạnh lùng : bọn ta không phải đến thăm.
              Gã là Hà Luận, được xưng tụng là Luân Hồi Phi Ưng.
              Gã nói : vì cái chuyện yêu đương vớ vẩn của ngươi mà mấy năm nay bọn ta điêu đứng, lang thang khắp thảo nguyên như những con chó dại…
              Họ là lính đánh thuê, Minh Chủ không dùng nữa thì biết làm gì?
              Vũ Tuân chẳng biết nói sao, yêu là đau khổ, yêu là mất mát… thậm chí như y là mất tất cả.
              -         Bạn bè - danh dự - sự nghiệp.
              Vậy có đáng không ?
              Những hình ảnh của quá khứ bỗng hiện về trước mắt y.
              Cũng giữa quảng trường này… ngày ấy… tháng ấy… năm ấy…
              Bọn họ gồm có bảy người, bảy người bạn, bảy con chim ưng lừng lẫy giang hồ.
              Họ có xuất thân khác nhau, có tên họ khác nhau, nhưng khi về với Vũ Tuân thì quyết định cùng sống, cùng chết, phúc cùng hưởng, họa cùng chia. Họ là :
              Đao Thần Phi Ưng Vũ Tuân.
              Luân Hồi Phi Ưng Hà Luận
              Huyết Nhãn Phi Ưng  Trần Khiêu
              Đại Đạo Phi Ưng Trịnh Dũng
              Bạch Phát Phi Ưng Lương Thái
              Vô Ảnh Phi Ưng Trương Bảo
              Ngọc Diện Phi Ưng Thúy Liễu
              Bảy người đứng bên một cái rương chứa đầy trân châu, ngọc quý, vàng ròng…
              Vũ Tuân nói : đây là món quà ra mắt của Minh Chủ.
              Thường Như thậm chí chẳng buồn nhìn đến.
              Vũ Tuân nói tiếp : nếu đồng ý làm Hoàng Hậu thì lâu đài nguy nga kia hay thậm chí cả kinh thành này đều là của cô.
              Bọn Vũ Tuân là những kẻ đánh thuê, trước giờ chỉ gắn bó với kỹ nữ, quen vung tiền để được các em xưng tụng, hầu hạ… chỉ mươi đồng vàng là các em phủ phục bên cạnh để dâng hiến rồi nên khi Minh Chủ kêu cả bọn mang rương vàng tới Vũ Tuân nghĩ là thành công chắc chắn.
              Người ta dùng lửa thử vàng, dùng vàng thử đàn bà…
              Thường Như lạnh lùng : Minh Chủ của ngươi là con người hay là… con thú?
              Vũ Tuân cảm thấy bị xúc phạm nên nói : ông ta là chủ nhân của kinh thành này.
              Thường Như : sao lão không tự đến gặp ta?
              Vũ Tuân : Con người vĩ đại như ông ta không tự đến gặp ai mà mọi người phải tìm đến.
              Thường Như nói một câu mà sau này Vũ Tuân nhớ mãi : Tình yêu vốn bình đẳng, không phân biệt…
              Nàng cho y hiểu được con người chỉ có thể yêu với cả tâm hồn khi họ được tự do đích thực.
              Cái mất mát lớn nhất của một đời người là mất đi tình yêu và tự do.
               
              14
               
              Bọn Vũ Tuân khó có thể trở về nếu Thường Như không nhận rương vàng.
              Cuối cùng nàng cũng cho họ một cơ hội, Vũ Tuân chụp ngay lấy cơ hội đó, y cảm thấy nắm chắc phần thắng.
              Thường Như luôn đứng giữa quảng trường, tà áo trắng hòa lẫn vào con ngựa trắng, bông hoa màu trắng trên tóc nàng rực lên trong nắng.
              Kiếm của nàng cũng màu trắng, đó là thanh “Thất Tinh Bạch Bảo Kiếm”, khi ra khỏi vỏ nó tỏa ra những ánh sao màu trắng lung linh.
              Thường Như nói : nếu các ngươi thắng thì ta sẽ nhận, vì thế ta khuyên các ngươi nên đánh cùng một lúc.
              Vũ Tuân : một mình ta cũng đủ rồi.
              Y được xưng tụng là Đao Thần, không lẽ lại lấy nhiều đánh ít?
              Cuộc chiến xảy ra chớp nhoáng, Vũ Tuân tuy đầy kinh nghiệm chiến trường nhưng hơi chủ quan, khi y vượt qua được trường kiếm của Thường Như, tiến sát đến với thanh Tụ Lý Đao, định kề nó vào cổ nàng thì bỗng thấy thanh bạch kiếm đột nhiên thu ngắn lại.
              Mũi kiếm dính trên ngực Vũ Tuân khiến nó rỉ ra vài giọt máu, còn đao vẫn chưa tới được cần cổ.
              Thường Như nói : ngươi đã thua rồi.
              Vũ Tuân buông rơi thanh đao, tự tát vào mặt mình…
              Giọng nói khào khào của Luân Hồi Phi Ưng như từ hoang mạc thổi về phá tan hồi ức của y : bọn ta tưởng ngươi bị chôn muôn kiếp dưới Luyện Ngục, sao lại trở về đây?
              Vũ Tuân cười nhạt : ngươi biết vì sao ta trở về mà, Minh Chủ hứa hẹn với ngươi những điều gì?
              Hà Luận gằn giọng : ngươi có thể hy sinh vì một con đàn bà – nhưng đừng bắt ta phải làm giống như thế.
              Vũ Tuân nhận thức được chân giá trị của cuộc sống, dám từ bỏ những đam mê vật chất, những thèm khát xác thịt nhưng bạn bè của y thì chưa ngộ ra điều ấy - Đâu thể bắt họ hy sinh vì một tình yêu không phải của họ?
              Hà Luận nói tiếp : Tụ Lý Đao có thể cách không giết người, hôm đó ngươi thắng chứ đâu có thua, ta đâu có ngu mà không nhìn thấy điều đó?
              Gã lấy ra thanh Tụ Lý Đao, đặt cộp lên bàn : Minh Chủ gửi cho ngươi.
              Thay vì đưa thẳng cho Vũ Tuân, Minh Chủ lại gửi cho Hà Luận, hẳn là ông ta muốn thấy cái cảnh “huynh đệ tương tàn”.
              Hà Luận nói tiếp : giữa ta và ngươi phải có kẻ sống người chết…
              Minh Chủ chắc đã hứa hẹn nhiều điều với gã, Vũ Tuân cảm nhận điều đó trong ánh mắt rực lửa, trong cái ý chí quyết chiến của Hà Luận.     
               
              #7
                Cát Tường 30.07.2011 14:51:52 (permalink)
                15
                 
                Họ đứng đối diện nhau giữa quảng trường.
                Mây trên trời dường như ngừng trôi, gió bây giờ dường như tắt lặng.
                Vũ Tuân ba năm nay sống dở chết dở nơi Luyện Ngục, còn Hà Luận thì rèn luyện không ngừng, gã gần như đã đến mức “thân tâm hợp nhất”.
                Vũ khí mà Hà Luận sử dụng là cặp “Luân Hồi Song Đao”, người ta đồn rằng kẻ nào bỏ mạng dưới cặp song đao này thì sẽ thành con ma vĩnh viễn, hết kiếp luân hồi.
                Song đao của gã đúng là thiên biến vạn hóa, liên tu bất tận như rồng bay phượng múa, lúc rực cháy như núi lửa phun trào, khi lại lạnh lẽo như hàn băng bao phủ - Vũ Tuân dùng đúng cái cách mà y tồn tại trong Luyện Ngục “Dĩ bất biến ứng vạn biến” – Dùng tĩnh chế động, dùng nhược thắng cường để đối phó. Nơi khủng khiếp như Luyện Ngục đã rèn cho y một tinh thần vững như sắt thép.
                Khi gió bắt đầu nổi lên trở lại, mặt đất nơi quảng trường bắt đầu rạn nứt thì Hà Luận cũng bộc lộ những sai lầm… Những tham vọng điên cuồng làm gã bắt đầu nôn nóng.
                Tụ Lý Đao trong tay Vũ Tuân tưởng ngắn nhưng thực ra không hề ngắn, đúng lúc cần thiết nhất kình lực của nó phóng ra đánh rơi cặp Luân Hồi Song Đao khỏi tay Hà Luận.
                Y nói : Minh Chủ muốn ta giết ngươi, ta sẽ không làm điều đó.
                Hà Luận : không giết ta thì có ngày ngươi sẽ phải hối hận.
                Gã xoay mình bỏ đi ngay.
                Quảng trường còn lại năm người vây Vũ Tuân vào giữa, năm người này mà liên thủ thì y nhất định phải bại.
                Vũ Tuân nói : nếu chúng ta tương tàn thì kẻ thích thú nhất chính là Minh Chủ.
                Huyết Nhãn Phi Ưng Trần Khiêu đỏ lừ cặp mắt, nói : vậy sao ngươi không tự tử đi.
                Vũ Tuân : Ta không sợ chết… ta chỉ muốn một điều… sau đó ta sẽ trở về đây trả giá cho các vị huynh đệ…
                Y nhìn vào những vết rạn trên quảng trường, thấy nó giống như những vết rạn trong tim mình mà cảm thấy chua chát : ta muốn gặp lại nàng… dù chỉ một lần…
                 
                16
                 
                Xuân, Hạ, Thu dần cũng trôi qua… mùa đông khắc nghiệt đã về trên thảo nguyên. Cái màu xanh bạt ngàn ngày nào nay đã trở thành một màu vàng úa xa xăm. Vũ Tuân vẫn lang thang, trơ trọi như cái cây rụng lá trong mùa đông giá rét.
                Y quyết định ghé qua Mãn Đình Viện, cảnh vật thật hoang tàn.
                Sáng nay gió lạnh buốt lòng
                Trông đi ngoảnh lại cũng ko thấy người…

                Vòng ra sau hậu viên, chỉ còn một bà già đang ngồi ủ rũ.
                Bà già nói : có một bọn đến đây đập phá, bắt hết mọi người đi rồi.
                Phảng phất như còn thấy bóng Thường Như và Mãn Ngọc nơi đây, họ đã từng cùng nhau ngắm nhìn những bông Mãn Đình Hồng lung linh trong nắng.
                Hôm nao rộn rã tiếng cười
                Hôm nay đôi ngả buông lời biệt li…

                Quay trở ra cổng, trong cơn mưa phùn dầm dề, lạnh buốt, Vũ Tuân thấy một bóng người từ xa tiến lại.

                Ngọc Diện Phi Ưng Thúy Liễu.
                Người nữ duy nhất trong bảy con Phi ưng.
                Sinh ra trong kỹ viện, lớn lên làm kỹ nữ - nhưng cô ta hơn các kỹ nữ khác là dám từ bỏ thanh lâu, dấn thân vào chốn giang hồ và dần nổi tiếng với cái tên Xảo Tinh Thúy Liễu.
                Sở trường của cô ta là ám khí và độc dược.
                Thúy Liễu không thật đẹp nhưng trình độ quyến rũ đàn ông thì khó có ai bì kịp, cả Minh Chủ lẫn Phúc Vương đều đã có vinh dự được nằm trên bụng cô ta… Ban đầu Vũ Tuân không chịu nhận vào nhóm nhưng dưới sức ép của Minh Chủ đành phải chấp nhận, nhưng y ra một điều kiện với Thúy Liễu, đó là cư xử như bạn bè với anh em, cấm có những quan hệ đặc biệt để không có sự rạn nứt trong nội bộ.
                Cô ta thực hiện điều đó rất nghiêm chỉnh.
                Điều bất ngờ là kẻ vì tình để dẫn đến tan rã cả nhóm lại là Vũ Tuân, vì thế đứng trước một mình cô ta y cảm thấy rất “khó ăn khó nói”.
                Thúy Liễu là người sành sỏi cuộc đời đã nhận định như sau : Thường Như quyến rũ chính là ở cái vẻ rất khó quyến rũ - Thường Như cao ngạo và lạnh như băng đá, điều đó mê hoặc đàn ông hơn tất cả.
                Hôm nay Ngọc Diện Phi Ưng mặc chiếc áo da báo hở nửa vai, cái quần vải gai màu xám bạc, lưng đeo cung tên còn thanh Nhuyễn kiếm thì quấn quanh thắt lưng, trong người cô ta còn giắt Phi trảo, Lưu tinh chùy và Càn khôn quyện. Mái tóc nửa xanh nửa đỏ của Thúy Liễu ướt đẫm trong mưa, toát lên dáng vẻ của một người dày dạn cuộc đời, bốn mùa chinh chiến.
                Thúy Liễu nói : muội đã tìm ra nơi trú ẩn của Thường Như rồi.
                Vũ Tuân cảm thấy nửa mừng nửa lo.
                Thúy Liễu nói : muội muốn mời huynh vài chung rượu.
                Lời mời này hiển nhiên Vũ Tuân khó có thể từ chối…
                …………………
                Không phải ngẫu nhiên mà Thúy Liễu để hở nửa vai, một con Phượng Hoàng với cái đuôi dài phủ từ sau lưng vắt qua vai ra đến trước. Con chim Phượng há mỏ, dương móng vuốt như muốn nuốt tươi người đối diện.
                Rưọu Sa-kê của xứ Phù Tang được mang lên, trong cái giá rét này uống rượu hâm nóng thì thật tuyệt.
                Vũ Tuân thì sốt ruột, Thúy Liễu lại cứ đong đưa…
                Kinh nghiệm chiến trường dạy cho Vũ Tuân hiểu rằng đừng bao giờ tỏ ra vội vã trong những lúc như thế này.
                Cô ta nói : con Phượng Hoàng này huynh thấy có đẹp không?
                Vũ Tuân nói nhẹ nhàng : con Phượng Hoàng thần khí rất mãnh liệt… quả là rất đẹp.
                Thúy Liễu : so với con đại bàng của Thường Như huynh thấy sao?
                Đôi mắt cô ta long lanh, còn hơi thở thì tỏa ra mùi thơm nồng nồng của rượu Sa-kê, người đàn ông nào không nổi hứng thì cũng là chuyện lạ.
                Mưa vẫn còn rơi, cái quán này khung cảnh thật diễm tình, vì thế cũng có khá nhiều thực khách.
                Vũ Tuân không trả lời thằng câu hỏi đó mà trở nên trầm ngâm.
                Y và Thường Như cũng từng đối ẩm, nhưng nàng không lả lơi như Thúy Liễu mà dịu dàng, ân cần hơn nhiều, những lúc như thế y không tưởng được nàng lại là một kiếm thủ. Họ vẫn thường gắp đồ ăn cho nhau, còn uống chung một ly rượu, một ly nước.
                Thời gian họ ở bên nhau rất ít, nhưng suốt ba năm nay vẫn thấy như hiện ra trước mặt, không thể nào quên… y biết rằng nàng cũng thế…
                Em có nghe thấy gió nói gì không ?
                Anh mang thương nhớ gửi vào trong gió…

                Vũ Tuân bất giác buông rơi ly rượu, nó vỡ tan tành.

                Đó có lẽ không phải là điềm tốt.
                Gió thổi ào ạt và mưa vẫn rơi mãi không ngừng, một thực khách trong quán chắc là đã say mèm, cất giọng ngân nga :
                Vũ vô kiềm tỏa năng lưu khách.
                Sắc bất ba đào dị nịch nhân.
                Người này nãy giờ vẫn ngắm Thúy Liễu, cô ta cũng nâng ly rượu lên đáp lại.
                Mưa tạo ra một màn sương trắng đục mờ mờ, màn đêm buông xuống nhanh hơn, hơi lạnh tỏa ra dày đặc, lạnh lẽo và tê cóng.
                Cuối cùng thì Vũ Tuân cũng quay về với thực tại, y nói : đến lúc nào đó muội sẽ gặp được người thương mình thật lòng, người đó sẽ thấy con phượng hoàng của muội là đẹp hơn tất cả…
                Thúy Liễu lại nói trong men say : Hôm đó… cái hôm ở quảng trường đó… đâu phải chỉ riêng mình huynh là rung động trước Thường Như. Còn có người khác nữa, vì thế sau này huynh cũng nên cẩn thận… Có người muốn ta chết chỉ vì một lý do rất đơn giản – ta làm được cái mà họ không làm được, ta có được cái mà họ không có được…
                Vũ Tuân thở dài : huynh và muội là những kẻ đánh thuê, những kẻ nô lệ - có bao giờ biết đến ý nghĩa của hai chữ tự do là gì, lại càng không biết đến tình yêu là gì – nếu may mắn có được điều đó thì quyết không bao giờ để mất, dù cho phải hi sinh mạng sống.
                Thúy Liễu cuối cùng cũng cho Vũ Tuân biết Thường Như hiện ở một vùng núi đá chập chùng, thuộc quyền cai quản của Viên Thần, vì thế mà Minh Chủ không thể đến tìm.
                -         Thường Như đã khỏe lại, Mãn Ngọc cũng có ở đó.
                Thúy Liễu không che dấu ý định muốn tỉ thí với Mãn Ngọc – Cô ta có tham vọng trở thành con Phượng Hoàng danh giá chứ không muốn là con Phi Ưng bình thường nữa.  
                #8
                  Cát Tường 30.07.2011 14:56:46 (permalink)
                  17
                   
                  Thường Như nói với Mãn Ngọc và Đường Xuyên : hai ngươi nên trở về Mãn Đình Viện, không nên đi chung với ta nữa.
                  Nàng không muốn họ phải chết vì mình.
                  Mãn Ngọc nói : thế còn tình cảm của chúng ta thì sao? Không lẽ không thể hi sinh vì nhau?
                  Mặc đời có lắm phong ba
                  Bên nhau nguyện sẽ cận kề bước qua
                  Dẫu không chung một mái nhà
                  Thường Như-Mãn Ngọc mãi là chị em

                   
                  Thường Như : một tình cảm đẹp là một tình cảm phải có tương lai… ta với Vũ Tuân cũng muốn điều đó, muốn phấn đấu để có điều đó… đâu có gì ngăn cản hai người ? tại sao phải chịu mất mát khi có thể sống trọn vẹn, được vui chơi, được ca hát… được ở bên người mà ta yêu thương?
                  Nàng liều minh quay trở về đây cũng là vì mong muốn điều đó, nhưng cuộc đời mấy khi suông sẻ, mấy khi được như ý?
                  Họ đã rời khỏi Cao nguyên đá, đang trên đường trở về kinh thành.
                  Mãn Ngọc nói : Vũ Tuân chắc đang đi khắp thảo nguyên để tìm chúng ta, vì thế không nên tiến vào kinh thành, có thể sẽ sập bẫy của Minh Chủ.  
                  Đường Xuyên : mục đích của Minh Chủ là trừng phạt những người không theo ông ta…
                  Thường Như : lần này nếu gặp lại Vũ Tuân ta sẽ cùng với huynh ấy quay về biển xa, ta muốn có một cuộc sống hạnh phúc, đơn giản như bao người khác chứ không muốn chống lại Minh Chủ để làm gì.
                  Đường Xuyên : ông ta sẽ không chấp nhận điều đó – những tên lính đánh thuê như bọn Kền Kền đâu phải ngẫu nhiên mà đến tỷ đấu với Thường Như ở quảng trường ? Phúc Vương một mặt mời Thường Như dự tiệc, một mặt thuê người đến ám hại… những kẻ thống trị luôn củng cố quyền lực của chúng dù có phải hi sinh mạng sống của biết bao người.
                  Mãn Ngọc trầm ngâm : chúng ta nên trở về Mãn Đình Viện, muội đã xa nó gần một năm nay, muội nhớ những bông hoa Mãn Đình Hồng quá… biết đâu Vũ Tuân lại đang chờ ta ở nơi đó? 
                  ……………
                  Vũ Tuân đang đứng trên cao nguyên đá.
                  Đá chồng lên đá, đá ngổn ngang, đá hững hờ, đá làm cho thời gian tưởng là mãi mãi… bên kia là con đường hoang vu, mong manh như sợi chỉ vắt ngang qua những  ngọn núi, mây ở dưới chân và gió thổi lồng lộng trên đầu.
                  Chênh vênh ngang nẻo lưng trời
                  Áng mây vắt vẻo ngang đời chiều đông…

                  Viên Thần nói : họ đi đã được ba ngày rồi.
                  Vũ Tuân hiểu rằng mình đã bị mắc lừa… nếu quay về nhanh thì may ra còn kịp… nhưng có quay về được hay không cũng là cả một vấn đề.
                  Y càng muốn gặp nàng thì có kẻ càng muốn ngăn cản điều đó.      
                  Kẻ đó đã đến rồi.
                  Một bên là vách đá cao sừng sững, một bên là vực sâu thăm thẳm, gió hú như ma tru quỷ hờn - cuộc chiến giữa con đường độc đạo này chỉ một sơ sẩy là phải trả giá bằng sinh mạng.
                  Xích Quỷ Ngưu Tâm.
                  Gã cũng vừa trở về từ Luyện Ngục.
                  Bên cạnh còn có một người.
                  Đại Đạo Phi Ưng Trịnh Dũng.
                  Trước đây gã  là một tên đại đạo chuyên giết người cướp của, bắt cóc phụ nữ, trẻ em. Khi về với Vũ Tuân hai người luôn ở trong cái thế “bằng mặt mà không bằng lòng”. Nhưng Minh Chủ cần tới Trịnh Dũng là để thực thi những việc mờ ám… hại người sau lưng, những việc mà Vũ Tuân nhất định không làm.
                  Những kẻ như Xích Quỷ Ngưu Tâm hay Đại Đạo Phi Ưng là những kẻ “bẩm sinh đã có tâm hồn nô lệ”. Nô lệ của những thèm khát vật chất, nô lệ của những dục vọng điên cuồng, nô lệ của quyền lực và cái ác. Kiểu nô lệ bẩm sinh này sẽ không bao giờ “giải phóng” được.
                  Trịnh Dũng tiến lên phía trước, gã cao mà gầy, mặt rỗ chằng rỗ chịt.
                  Đại Đạo Phi Ưng Trịnh Dũng tinh thông thập bát ban võ nghệ, sử được đao, thương, kiếm, kích… hôm nay gã sử một thứ vũ khí rất đặc dị là “Hộ Thủ Sóc”.
                  Hộ Thủ Sóc hình bán nguyệt, có tám ngạnh như mũi kiếm, Trịnh Dũng định sử dụng thứ vũ khí cổ quái nửa ngắn nửa dài này để khống chế Tụ Lý Đao. 
                  Xích Quỷ Ngưu Tâm cao trên hai thước, tóc đỏ như lửa, áo đỏ như máu… gã sử cặp “Thu Hồn Bản Phủ” chuyên chặt đầu người. Chặt đầu xong gã sẽ thu nhỏ lại làm thành một xâu chuỗi đeo trên cổ. Gã đã sưu tầm được hơn mấy chục cái chuỗi như vậy…
                  Hộ Thủ Sóc quả là một thứ vũ khí nguy hiểm, nó càng nguy hiểm thêm thậm bội khi đánh trên con đường độc đạo cheo leo vách núi. Hẳn là đã có sự tính toán kỹ lưỡng cho chuyện này.
                  Trịnh Dũng kinh nghiệm chiến trường cũng dày dạn bao năm, gã đánh rất cẩn trọng, không sơ hở, không vội vã - còn Vũ Tuân thì ngược lại, y đang muốn quay về gấp…
                  Khi Hộ Thủ Sóc cắm phập vào mạng sườn Vũ Tuân thì cũng là lúc Tụ Lý Đao phóng ra kình lực chặt bay đầu Đại Đạo Phi Ưng. Đúng ra Vũ Tuân không cần phải liều mạng như vậy nhưng muốn đánh nhanh thì y không còn cách nào khác.
                  Xác của Trịnh Dũng chưa rơi xuống tới đáy vực thì cặp Thu Hồn Bản Phủ cũng đã tới rồi… 
                  Xích Quỷ Ngưu Tâm dõng lực thật kinh người, Bản Phủ đi tới đâu thì tiếng rít ghê rợn đi theo tới đó, Vũ Tuân liên tiếp bị đẩy lùi.
                  Khí lạnh tràn trề, sương giăng mù mịt che khuất tầm nhìn, Vũ Tuân nhổ bật Hộ Thủ Sóc ra khỏi mạng sườn, dùng luôn cái vũ khí cổ quái đó ngoặc vào cặp Thu Hồn Bản Phủ rồi xoay tít. Ngưu Tâm còn đang lúng túng thì Tụ Lý Đao phóng vọt lên khoảng không, rồi từ trên đó cắm phập xuống đỉnh đầu gã. Trước khi chết Xích Quỷ Ngưu Tâm còn cố chém một nhát cực mạnh vào vai Vũ Tuân khiến y ngã bật ra sau mém chút nữa là lăn xuống vực.   
                  Cuộc chiến xảy ra chớp nhoáng, hai kẻ đại địch bị tiêu diệt gọn gàng nhưng Vũ Tuân cũng trọng thương rất nặng.
                  Cái xác khổng lồ của Xích Quỷ Ngưu Tâm nằm chắn hết cả con đường độc đạo, trên cái xác chết đó, trong màn sương mờ mờ bỗng có một bóng đen xuất hiện.
                  Minh Chủ.
                  Con người luôn tự xưng là vĩ đại hôm nay cũng tới…
                   
                  18
                   
                  Một cảnh hoang tàn đổ nát hiện ra trước mắt Mãn Ngọc, chẳng còn một cây Mãn Đình Hồng nào…
                  Nàng đứng như chết lặng.
                  Kẻ nào gây ra chuyện này?
                  Thường Như cũng ngậm ngùi, nàng cũng đoán chuyện này rồi sẽ xảy ra.
                  Đường Xuyên vòng ra phía sau hậu viên, khung cảnh hoang vắng và cô quạnh, nhưng y lại không thấy bà già đâu cả.
                  Trong không gian có một tiếng rít xé gió, Thường Như phản ứng cực nhanh, Thất Tinh Kiếm bay ra khỏi vỏ như một luồng sáng trắng đánh bay một mũi phi tiêu ra xa. Mãn Ngọc sẽ bị trúng phi tiêu chắc chắn nếu không có nhát kiếm thần tốc này.
                  Xem ra Thường Như dày dạn chiến trường hơn Mãn Ngọc nhiều.
                  Một giọng nói lảnh lót vang trong không gian : tuyệt lắm… Thường Như Nhất Kiếm quả danh bất hư truyền.
                  Một bóng người hiện ra từ xa.
                  Ngọc Diện Phi Ưng Thúy Liễu.
                  Cô ta vẫn mặc chiếc áo da báo, cái quần vải gai màu xám bạc, nửa vai để hở khoe con chim Phượng Hoàng đang dương móng vuốt như muốn nuốt tươi người đối diện. Cô ta nổi danh là vua ám khí, hẳn là người đã phóng mũi phi tiêu đó.
                  Một đoàn người từ xa tiến đến, chính là những người của Mãn Đình Viện, họ mừng rỡ chạy về phía Mãn Ngọc.
                  Họ nói : bị một nhóm bịt mặt bắt đi đã mấy ngày nay, may có cô nương kia cứu.
                  Bọn họ chỉ về phía Thúy Liễu.
                  Mãn Ngọc nói : ta cám ơn ngươi vì đã cứu những người của Mãn Đình Viện, chuyện phóng phi tiêu đánh lén xem như bỏ qua.
                  Thúy Liễu nhìn thanh kiếm Mãn Ngọc đeo bên hông : Kinh Hồng Kiếm tưởng đã thất truyền, không ngờ cũng có người nối nghiệp.
                  Cô ta nói tiếp : chuyện cô giết được Thần Thương Hoang Sư đã nổi danh khắp chốn giang hồ.
                  Giết cả trăm người vô danh cũng không bằng thắng được một người hữu danh, đó là qui luật. Vì thế sau này sẽ có vô số kẻ đến thách đấu với Mãn Ngọc.
                  Thúy Liễu thầm nghĩ “kiếm pháp của Mãn Ngọc có thể cao thâm nhưng kinh nghiệm chiến đấu còn non kém, Hoang Sư hẳn là chết vì chủ quan trước một cô gái trẻ”. Cô ta không muốn đấu với Thường Như, nhưng lại tự tin có thể thắng được Mãn Ngọc. 
                  Ngọc Diện Phi Ưng sở trường ám khí và độc dược, nếu thiếu kinh nghiệm chiến đấu thì khó mà thoát trước ám khí của cô ta được.
                  Đường Xuyên đã quay trở lại, Thúy Liễu chăm chú nhìn thanh kiếm trên vai y, thầm nghĩ “nhìn đường kiếm của Thường Như vừa rồi thì cô ta đã hoàn toàn bình phục sau những vết thương chí mạng, tên nhà quê này hẳn phải có bí quyết gì đó… thanh kiếm gỗ chưa ra khỏi vỏ thì chưa thể biết được gã là người như thế nào”.
                  Cô ta nói với Thường Như : cách đây mấy ngày ta vừa đối ẩm với Vũ Tuân.
                  Thường Như cảm thấy lòng mình xao động.
                  Nàng vẫn là một cô gái trẻ, vẫn rất xem trọng chuyện tình cảm…
                  Bất giác nàng hỏi : huynh ấy bây giờ ở đâu?
                  Thúy Liễu nở nụ cười tươi : Vũ Tuân vẫn khỏe, rất nhớ đến cô… hiện giờ huynh ấy đã về lại quảng trường rồi.
                  Đường Xuyên nói : nếu chúng ta tiến vào quảng trường chắc chắn sẽ có gài bẫy…
                  Thúy Liễu : sau chiến thắng của Vũ Tuân trước Hà Luận, Minh Chủ đang muốn mời huynh ấy trở lại.
                  Thường Như : dù gì thì ta cũng sẽ quay về kinh thành một lần nữa.
                  Mục đích của chuyến trở về này của nàng là để tìm Vũ Tuân, không gặp được y thì có ý nghĩa gì nữa?
                  Mãn Ngọc nói với Đường Xuyên : muội sẽ ở lại vài ngày để ổn định cuộc sống cho mọi người trong Mãn Đình Viện, huynh có thể đi theo giúp Thường Như được không?
                  Thường Như : một mình ta đến đó cũng được.
                  Đường Xuyên : đã là bạn bè thì phải sống chết có nhau. Huynh sẽ đi với muội, Mãn Ngọc vài ngày nữa sẽ đến sau.
                  Nghe y nói thế Thúy Liễu cảm thấy mừng thầm trong bụng… cơ hội để cô ta tỉ thí với Mãn Ngọc đã đến. 
                  #9
                    Cát Tường 30.07.2011 14:58:51 (permalink)
                    19
                     
                    Gió lạnh lùa theo vách đá làm sương mù vần vũ, phát ra những tiếng âm âm như hùa theo Minh Chủ.
                    Ông ta cao giọng : trước đây theo ta ngươi có tất cả, danh vọng và tiền bạc… biết bao mỹ nữ ngưỡng mộ, phủ phục dưới chân. Còn bây giờ ngươi hãy tự nhìn lại mình… một kẻ rách nát, tàn tạ và sắp chết…
                    Vũ Tuân cố gắng đứng lên, y nói : ngươi thì có gì mà ra vẻ tự hào? Kinh thành của ngươi đầy rẫy những người ăn mày, vô số các cô gái phải bán mình làm kỹ nữ trong các quán nhậu, cam chịu làm nô lệ, phải sống theo cái luật ngu dốt là không thấy, không nghe, không nói và không biết gì hết. Biết bao người phải tha phương cầu thực, làm tôi tớ xứ người? Chỉ một số ít những kẻ cam tâm theo ngươi là được hưởng những đặc quyền đặc lợi, sống xa hoa trên nỗi đau người khác…
                    Minh Chủ gằn gằn : Cái tự do ảo vọng hay cái tình yêu huyễn hoặc chẳng mang lại điều gì cho ngươi ngoài sự thất bại thảm hại… 
                    Vũ Tuân : Ta đã thoát khỏi thân nô lệ, không còn là một kẻ đánh thuê cho ngươi nữa… ta không lấy sự sung sướng của riêng mình, sự giàu có hơn đồng loại làm điều hãnh diện…
                    Minh Chủ cười lạnh : chết đến nơi mà còn cố bướng…
                    Trong thoáng chốc không còn thấy ông ta đâu nữa, trong làn sương mờ mờ lại có thêm một bóng người… một bóng người với hai con mắt đỏ lòe như máu.
                    Huyết Nhãn Phi Ưng Trần Khiêu.
                    Gã đến để làm cái công việc cuối cùng cho Minh Chủ, đó là dọn dẹp sạch mọi dấu vết. Vũ Tuân nhớ lại câu nói của Thúy Liễu “…sau này huynh cũng nên cẩn thận… Có người muốn ta chết chỉ vì một lý do rất đơn giản – ta làm được cái mà họ không làm được, ta có được cái mà họ không có được…”
                    Cặp Huyết Nhãn nhìn Vũ Tuân trừng trừng – Vũ Tuân cũng biết rõ sức mạnh của cái nhìn đó.
                    Nhiếp Hồn Thuật.
                    Cái nhìn của con mèo có thể làm chết cứng một con chuột, thuật này chỉ thành công khi người sử dụng có khí lực mạnh hơn đối thủ. Vũ Tuân cố gắng tránh cái nhìn ấy, khí lực của y không còn nhiều qua cuộc chiến vừa rồi.
                    Huyết Nhãn Phi Ưng Trần Khiêu sử dụng một thứ vũ khí có hai đầu cũng âm độc như chính con người gã là “Độc Cổ Xoa”.
                    Độc Cổ Xoa nửa giống Mâu nửa giống Thương, trong tay Trần Khiêu nó còn nguy hiểm hơn nữa vì luôn được tẩm chất kịch độc.
                    Vũ Tuân đã bị thương nặng, không thể đấu được với gã, sau vài chiêu, y chợt lạng người tuột luôn xuống vách đá, ép sát người chơi vơi giữa chừng không.
                    Y thi triển công phu “Bích Hổ Du Tường”.
                    Trần Khiêu đang nắm chắc phần thắng, gã đâu dám liều mạng như thế, gã kiên nhẫn chờ đợi phía trên, Vũ Tuân mà vọt lên là Độc Cổ Xoa lấy mạng ngay, còn rớt xuống dưới thì xem như chết mất xác.
                    Máu bên sườn vẫn tuôn giọt giọt, Vũ Tuân bắt đầu thấm mệt, sắp rơi xuống thì đột nhiên cảm thấy dưới chân như có điểm tựa. Nhìn xuống phía dưới y thấy một đôi mắt đen láy đang nhìn lên trìu mến.
                    Vô Ảnh Phi Ưng Trương Bảo.
                    Trong bảy con Phi Ưng gã trẻ tuổi nhất.
                    Võ công của Trương Bảo không cao nhưng khinh công thì bậc nhất, có thể đi không có hình bóng nên được tôn xưng là Vô Ảnh Phi Ưng. Gã dễ dàng ép sát người vào vách đá, dùng hai bàn tay như hai cái móc sắt đỡ lấy chân Vũ Tuân, phía trên Trần Khiêu hoàn toàn không hề hay biết.
                    Trương Bảo đột nhiên vọt lên lướt qua người Vũ Tuân, Độc Cổ Xoa của Trần Khiêu lập tức đâm thủng bụng trổ ra tận sau lưng nhưng hai bàn tay của Trương Bảo cũng kịp siết chặt lấy cổ gã.
                    Trương Bảo đạp mạnh chân vào vách núi, cả hai văng ra ngoài khoảng không, rơi thẳng xuống vực sâu muôn trượng. 
                    Khi Vũ Tuân lên được bờ vực thì đã mất quá nhiều máu, y ngồi tựa lưng vào vách đá. Trong màn sương buốt giá cảm thấy hai chân từ từ lạnh… khi hai bàn tay tê cóng, trái tim dần trở nên lạnh lẽo và ngừng đập thì y thấy mình nhẹ nhàng bay lên con đường độc đạo, lướt theo cơn gió trên thảo nguyên… Vũ Tuân biết bây giờ không còn điều gì có thể ngăn cản y đến với Thường Như được nữa… 
                    #10
                      Cát Tường 30.07.2011 15:02:09 (permalink)
                      20
                       
                      Khi gần đến kinh thành thì Đường Xuyên nói với Thường Như : muội hãy chờ ở đây, để huynh vào trước xem thực hư ra sao đã.
                      Y nói : muội quá nổi tiếng, vừa tới cổng thành là thiên hạ biết ngay… còn huynh thì sẽ không ai để mắt tới.
                      Y là hạng vô danh lại có vẻ bề ngoài quê mùa, dân dã, ai mà quan tâm đến làm gi?
                      Thường Như suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, sau mấy cuộc chiến vừa qua nàng trở nên cẩn trọng hơn, nàng dặn Đường Xuyên : huynh ghé qua một cửa hàng nào đó mua mấy cây pháo sáng, có việc gì thì phóng lên, ta sẽ tới ứng cứu.
                      Trời đã bắt đầu bớt lạnh, mùa xuân sắp đến rồi, trên thảo nguyên cỏ đã bắt đầu nhú lên trong ánh nắng ban mai hoe vàng, Thường Như ghé vào một cái quán nhỏ ven đường, nàng trầm ngâm suy tưởng.
                      Cuộc tình của họ kéo dài chưa đến một năm, nhưng cũng gắn bó qua bốn mùa xuân, hạ, thu, đông… biết bao là kỷ niệm… khi Vũ Tuân bị đày xuống Luyện Ngục thì Thường Như phải hứa không được quay về kinh thành nữa… họ xa nhau từ đó đến giờ.
                      Đã từng nói nghĩa tình không phai dấu
                      Dẫu thăng trầm bao xuôi ngược bể dâu
                      Vẫn bên nhau qua suốt những buồn đau
                      Ung dung bước vượt phong ba bão tố

                      Phía xa xa chân trời có một cỗ xe màu đen từ từ tiến tới, cỗ xe dừng trước quán, bốn người trên xe khiêng xuống một cỗ quan tài.
                      Họ nói với Thường Như : quà của Minh Chủ gửi cho ngươi.
                      Lần trước là một rương ngọc ngà châu báu, lần này là một cỗ quan tài đen bóng.
                      Nắp quan tài được mở ra, Thường Như thấy tim mình thắt lại… một kiếm thủ dày dạn như nàng mà cũng không ngăn được hai dòng nước mắt tuôn rơi…
                      …………..
                      Đường Xuyên chầm chậm tiến vào quảng trường, y biết mỗi bước đi của y là hàng trăm cặp mắt dõi theo.
                      Giữa quảng trường sừng sững đứng một người với mái tóc dài phần phật bay trong gió.
                      Bạch Phát Phi Ưng Lương Thái.
                      Gã có gương mặt xanh mét, gầy ốm như thây ma, tóc lại một màu trắng bạc.
                      Đường Xuyên đứng đối diện, im lặng không nói gì.
                      Hồi lâu sau Lương Thái mới cất tiếng : thanh kiếm gỗ của ngươi phải chăng là Thiết Huyền Kiếm?
                      Đường Xuyên không trả lời.
                      Có tiếng bước chân âm trầm, một lão già mặc áo gấm thêu hoàng kim lộng lẫy, trên vai có con quạ đen từ từ tiến lại.
                      Con quạ cũng im lìm.
                      Lão già nói : nếu là kiếm quí thì rút ra xem thử.
                      Đường Xuyên rút thanh kiếm trên lưng ra khỏi vỏ - thanh kiếm quả thật đen sì.
                      -         đúng là Thiết Huyền Kiếm rồi…
                      Một tiếng nói the thé từ rất xa, một bà già áo gấm cũng xuất hiện, trên vai có một con cú trắng.
                      Tiếng nói đó là từ bà ta.
                      Nhất Cú Nhị Quạ đã đến rồi, họ đến nơi nào là nơi đó phải tanh mùi máu.
                       
                      Cuồng kiếm ca
                               Cuồng kiếm ca
                       Lãng du kiếm khách
                                       Không nhà
                        Núi sông
                                Là bạn
                                       Biển xa
                                           Là tình.
                      Cuồng kiếm ca
                           Cuồng kiếm ca
                              Kiếm bay bão cát
                                         tràn sa mạc
                       Giọt giọt mưa
                                  dậy sóng
                                         biển khơi…
                      Nhất Cú rít lên the thé : kiếm thì đúng rồi, nhưng người thì không phải…
                      Đường Xuyên : “Cuồng Kiếm Vô Song” đã chết rồi, bây giờ chỉ còn Đường Xuyên thôi.
                      Nhất Cú lại nói : ngươi luyện thứ công phu gì mà thay hình đổi dạng như thế?
                      Bạch Phát Phi Ưng cười lạnh : đúng hay không thì phải thử kiếm mới biết được.
                      Kiếm của gã cũng đã ra khỏi vỏ.
                      Cô Âm Kiếm.
                      Cô Âm Kiếm ra khỏi vỏ thì sát khí mịt mù.
                      Lương Thái tấn công liền nhưng chỉ mấy chiêu là Cô Âm Kiếm của gã đã bị Thiết Huyền Kiếm khống chế hoàn toàn, áp lực làm gã không thở nổi.
                      Lần đầu tiên gã gặp một kiếm thủ siêu quần như thế - gã hốt hoảng vọt ra xa.
                      Hổ Phách Đao và Miêu Đao cũng đã tung ra.
                      Nhất Cú Nhị Quạ mà liên thủ thì như tường đồng vách sắt, còn kiếm của Đường Xuyên vững vàng như núi đá.
                      Lương Thái múa Cô Âm Kiếm nhảy vào tấn công lần nữa liền bị trúng một mộc kiếm bắn tuốt ra xa nằm bất động luôn.
                      Giữa rừng đao dày đặc, Đường Xuyên chợt ẩn, chợt hiện rất ung dung.
                      Thêm mấy hiệp nữa thì bọn Nhất Cú Nhị Quạ đầu quáng mắt hoa, chân tay quờ quạng bèn hè nhau nhảy lùi ra sau.
                      Minh Chủ cũng vừa xuất hiện.
                      Nhất Cú Nhị Quạ thấy thế liền rút êm ra sau lưng ông ta.
                      Nhất Cú khẽ thì thào : chỉ Cuồng Kiếm Vô Song mới có cái kiếm pháp kinh người như thế. Có thể bây giờ gã đã biến thành con đại bàng núi.
                       Thần kiếm nguyên lai vô nhị đạo.
                      Đường Xuyên hướng kiếm về phía Minh Chủ nhưng ông ta đã bán linh hồn cho quỷ rồi – trên đời này không một ai có thể giết được ông ta nữa.
                      Nhị Quạ thốt lên : mười năm trước nếu ngươi chịu về với Minh Chủ thì Vũ Tuân khó có thể lên được phó tướng.
                      Lão không hiểu sao từ một Cuồng Kiếm Vô Song hào hoa ngày nào nay lại biến thành một gã miền núi quê mùa?
                      Đường Xuyên bình thản nói : ta chưa bao giờ có ý định trở thành một kẻ đánh thuê cả.
                      Minh Chủ giờ mới cất tiếng : Kinh thành này không chấp nhận những kẻ đối kháng - muốn sống bình yên thì ngươi nên quay trở về chỗ mà từ đó ngươi đến đây…
                      Đường Xuyên : ta có một điều kiện.
                      Minh Chủ : cho phép ngươi nói.
                      Đường Xuyên : sau này các ngươi không được theo quấy rối Thường Như và Mãn Ngọc nữa.
                      Y thong thả tra kiếm vào vỏ, ung dung ra khỏi quảng trường, để lại phía sau tiếng gió ồn ào vần vũ…
                      Cái quan tài đen sì vẫn còn nằm đó, ngày cũng như đêm… Đường Xuyên đến bên, Thường Như nói : muội đã gặp được Vũ Tuân rồi.
                      Đôi mắt của nàng đẫm lệ, bông hoa màu trắng trên tóc nàng hôm nay héo úa.
                      Đưa tay giữ chặt niềm đau
                      Môi cười thay giọt lệ sầu chơi vơi...

                      Đường Xuyên khẽ nói : chúng ta hãy trở về nơi mà từ đó chúng ta đến đây.
                      Thường Như đặt quan tài lên cỗ xe, cùng với Đường Xuyên quay về thảo nguyên mênh mông, khi gần tới Mãn Đình Viện thì họ thấy Mãn Ngọc.
                      Đó là lúc Mãn Ngọc đang từ từ ngã xuống…
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2011 15:03:55 bởi Cát Tường >
                      #11
                        Cát Tường 30.07.2011 15:05:45 (permalink)
                        21
                         
                        Khi Mãn Ngọc đang sắp xếp lại những chậu hoa, chuẩn bị trồng những cây Mãn Đình Hồng cho mùa xuân tới thì nàng thấy Ngọc Diện Phi Ưng Thúy Liễu tiến vào.
                        Thái độ cô ta khác hẳn lúc trước.
                        Thúy Liễu cao giọng : ta muốn thách đấu với ngươi.
                        Mãn Ngọc : lần ở quảng trường đó ta chỉ muốn tiếp cứu Thường Như thôi, ta không muốn tham gia vào chốn giang hồ.
                        Thúy Liễu : nếu ngươi không chấp nhận thách đấu thì ta sẽ giết tất cả mọi người trong viện.
                        Thúy Liễu đã nói là nhất định sẽ làm, Mãn Ngọc hiểu rằng không thể từ chối được.
                        Nàng nói : vậy ta sẽ gặp ngươi ở ngoài thảo nguyên.
                        ……………
                        Mãn Ngọc bận trang phục màu hồng, bông hoa cài trên mái tóc nàng cũng màu hồng, tỏa hương thơm nhẹ nhàng trong gió.
                        Thanh Kinh Hồng Kiếm nàng đeo bên hông cũng màu hồng đậm.
                        Nàng nói : sinh ra trong tự do thì cũng chết trong tự do.
                        Mãn Ngọc nói câu đó vì nàng  hiểu hôm nay khó có thể tránh được cái chết, bởi vì Thúy Liễu không đi một mình mà lại dẫn thêm một trợ thủ nữa.
                        Sa Tinh Trần Liệt.
                        Riêng một mình gã cũng khó đối phó rồi chứ đừng nói có thêm Xảo Tinh Thúy Liễu .
                        Họ ngày xưa là cùng một cặp, như hình với bóng - Uyên Ương Song Tinh - khét tiếng giang hồ. Đôi uyên ương này từng là biểu tương của một tình yêu vượt qua mọi rào cản, mọi thành kiến để đến với nhau. Nhưng với thời gian, mọi thứ đã thay đổi, Xảo Tinh Thúy Liễu là kẻ có nhiều tham vọng, khi có cơ hội liền bỏ Trần Liệt về với Vũ Tuân, đổi hiệu thành Ngọc Diện Phi Ưng. Ở kinh thành Thúy Liễu cặp với Phúc Vương, sau đó là Minh Chủ - Nhưng với quá khứ kỹ nữ của cô ta thì khó có thể được Minh Chủ đưa lên làm hoàng hậu… Trong nhóm Phi ưng cô ta cũng chỉ được xếp ở vị trí thứ bảy, nên lần này nếu giết được Mãn Ngọc, Thúy Liễu hy vọng sẽ được Minh Chủ để mắt đến, trở thành con Phượng Hoàng danh giá nơi kinh thành.
                        Con chim Phượng Hoàng trên bờ vai dương móng vuốt như muốn nuốt tươi người đối diện, Xảo Tinh Thúy Liễu lần này quyết tâm chiến thắng.
                        Cô ta tấn công ngay, tay phải cầm thanh Nhuyễn Kiếm, tay trái là Càn Khôn Quyện - Kinh Hồng Kiếm cũng đã ra khỏi vỏ, biến hóa như dải cầu vồng bảy sắc lung linh.
                        Nhuyễn Kiếm nguy hiểm ở cú vẩy “Phượng Thiên Hoa Vĩ”, trong tay Xảo Tinh nó còn được tẩm thêm bụi độc tỏa ra mù mịt. Hít phải hơi độc một lúc là Mãn Ngọc cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, kình lực suy giảm rõ rệt.
                        Thúy Liễu tung ra hàng loạt Phi trảo, cố tình tiêu hao thêm sức lực của Mãn Ngọc và làm nàng hoa mắt. Đến lúc quyết định cô ta phóng thẳng người, dùng Càn Khôn Quyện đánh một đòn chí mạng vào cổ Mãn Ngọc.
                        Mãn Ngọc uốn cong người như cầu vồng, Kinh Hồng Kiếm phóng thẳng ra trúng ngay giữa ngực Thúy Liễu, chỉ nhấn thêm một chút nữa là thủng tim, đúng lúc ấy nàng thấy trước mắt tối sầm lại, chất độc đã phát huy tác dụng, Mãn Ngọc như muốn buông rơi thanh kiếm. Sống và chết bây giờ chỉ là một khoảnh khắc mong manh.
                        Thừa biết là Mãn Ngọc đã hết hơi sức, nhưng Xảo Tinh Thúy Liễu cũng cố tình la hoảng : Trần Liệt mau cứu ta…     
                        Hàn Băng Thương phóng ra như xé gió, mũi thương đâm thủng Thúy Liễu từ sau lưng ra trước ngực.
                        Sa Tinh Trần Liệt cười cuồng loạn : Minh Chủ muốn ta giết Mãn Ngọc, nhưng hạng người đê tiện như lão phải hiểu còn lâu mới có thể sai khiến ta được.
                        Gã ghé sát mặt vào Thúy Liễu nói : kẻ chuyên dùng thủ đoạn hèn hạ như ngươi đừng bao giờ mơ trở thành Phượng Hoàng.
                        Trần Liệt phá lên cười ha hả, Thúy Liễu vung tay, cây trủy thủ trong áo đâm lút vào bụng gã. Trần Liệt nhìn thấy nhưng không thèm tránh, gã gồng người chịu đựng cú đâm ấy.    
                        Thúy Liễu buông tay, Hàn Băng Thương đã làm cô ta đông cứng lại.
                        Thường Như đến vừa lúc đó, ôm lấy Mãn Ngọc, thấy nàng đã xanh mướt nhưng mạch vẫn còn đập nhẹ.
                        Đường Xuyên đỡ Mãn Ngọc lên ngựa, y nói : chỉ còn một hơi thở là Viên Thần có thể cứu được, nên huynh phải đi ngay.
                        Thường Như : ở ngoài biển xa có một người gọi là Tiên Cơ, bà cùng đoàn tùy tùng đang khai phá một vùng đất mới. Muội sẽ đưa Vũ Tuân về đó… hỏa thiêu và rắc tro lên sóng biển như một con người tự do… Huynh ấy sẽ sống mãi trong tim của muội…
                        Nàng dịu dàng nói với Đường Xuyên : huynh hãy thay muội chăm sóc Mãn Ngọc, hy vọng đến một ngày nào đó chúng ta sẽ còn gặp lại…
                        Cỗ xe của Thường Như và Đường Xuyên khuất dần cuối nẻo chân trời trong khi Trần Liệt vẫn còn đứng đó. Số phận của y thật là kỳ lạ, khi ở dưới luyện ngục thì dở chết dở sống, trở về được dương gian lại dở sống dở chết. Trời đất bao la mà vẫn không có chỗ dung thân… nơi tận cùng cuộc sống cũng không buồn chấp nhận… Gió thổi về trên thảo nguyên lồng lộng như báo hiệu mùa Xuân đã đến, có lẽ Trần Liệt vẫn đứng trơ trọi một mình… cho đến tận bây giờ… trên thảo nguyên mênh mông, dưới những đám mây trắng thong dong, dưới những ánh sao trời lấp lánh…
                        Sao ta còn đứng mãi,
                                       như người tình mong đợi ai.
                        Sao ta còn đứng mãi,

                                          để nghe tâm hồn tê tái.

                             đã bao năm rồi
                                      ta
                                         vẫn chờ
                                                giữa cánh đồng…/.
                        #12
                          Cát Tường 30.07.2011 15:08:43 (permalink)
                          Ghi chú : Văn Daihongcat - Thơ Mãn Ngọc
                          Truyện còn trích dẫn thơ và nhạc của nhiều tác giả khác...
                          #13
                            Ct.Ly 10.04.2012 20:15:35 (permalink)
                            #14
                              Chuyển nhanh đến:

                              Thống kê hiện tại

                              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                              Kiểu:
                              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9