RIÊNG MỘT GÓC TRỜI
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 10 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 144 bài trong đề mục
Nguyệt Hạ 23.04.2013 00:55:27 (permalink)
 
 
Nguyệt Hạ xin cám ơn anh Nguyên Đỗ đã tặng bài thơ thật vui.
Kỷ niệm ngày xưa bao giờ cũng đẹp, cũng đáng nhớ phải không anh?
 
Chúc anh Nguyên Đỗ luôn vui khỏe và sáng tác đều.
 
Thân mến,
Nguyệt Hạ
#61
    Nguyệt Hạ 07.05.2013 14:21:33 (permalink)
     

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.01.2015 01:33:22 bởi Nguyệt Hạ >
    #62
      Nguyệt Hạ 13.06.2013 06:57:10 (permalink)
       
       
      Nhạc sỹ Hoàng Châu
      Người có thể thổi sáo bằng mũi
      cùng một lúc hút thuốc ở mũi bên kia và miệng
       
       
      Khóc Thầy
       
      Để tưởng nhớ Thầy Trần Hoàng Châu (1929 - 2013)


      1.
      Cuối tuần rồi, mãi đến chiều Chúa Nhật tôi mới được tin thầy đã ra đi... Vửa kịp lúc đi lễ chiều, tôi dành buổi lễ cầu nguyện cho thầy của tôi. Không biết tại sao có sự trùng hợp, Đức Ông giảng về chuyện lễ đám tang. Trong bài giảng, tôi nghe Đức Ông nói,
      - Tôi có dịp dự nhiều lễ tang, và mỗi lễ tang có phần đọc Eulogy - bài điếu văn. Trong bài ấy thường nói về những điều tốt đẹp của người qua đời. Tôi nghĩ rằng, tại sao chúng ta chờ đến khi người ta nằm xuống rồi mới khen tặng, mới ca tụng họ? Tại sao chúng ta không nhắc đến những điều tốt đẹp ấy khi người ta còn sống trên đời???


      Tôi đang nghĩ về Thầy Hoàng Châu, về cuộc đời thầy. Và bên tai nghe lời Đức Ông giảng... Tôi thấy đúng như vậy. Con người mình có điều lạ, thường ít khi khen tặng hay lên tiếng về những điều tốt đẹp người khác làm trong hiện tại. Chỉ chờ đến khi người ta mất đi thì mới vội vàng lên tiếng khen hay nhắc lại những chuyện tốt họ đã làm khi sinh thời.


      2.
      Vậy là thầy đã ra đi. Thế là hết những lúc lo lắng không hiểu Thầy lúc này bệnh tình ra sao... Thế là hết những lần thắc mắc không biết có ai giúp thầy trong lúc cần thiết...



      Tôi đến với thầy khi thi đậu vào lớp sáu trường Nữ Pleime. Quà thưởng của tôi là một cây đàn mandoline và những bài học đàn từ thầy. Từ những ngày đầu tiên, thầy đã như một người cha người chú của tôi. Tôi làm quen với những nốt nhạc, những bài hát khi đến học tại nhà. Thầy chỉ cho tôi cách cầm phím đàn làm sao, cách rung tay như thế nào để cho đúng cách đàn mandoline. Tôi không bao giờ quên được bài đầu tiên thầy cho tôi tập là bài Dừng bước giang hồ với 7 khung nhạc dạo trước khi vào giòng nhạc chính. Thầy chỉ cho tôi điệu pasodoble trước khi cho tôi tập bài La Paloma... và nhiều những bài khác. Thời gian sau, khi thấy thầy chơi harmonica, tôi cũng tỏ ý muốn biết. Ở nhà tôi lại được cho một cây kèn harmonica mới toanh còn trong hộp. Tôi mang đến nhà thầy và thầy chỉ cho tôi thổi mà không hề có chuyện tiền bạc gì cả.



      Khi vào học ở Pleime, tôi không nhớ rõ đến lớp nào thì có giờ nhạc của thầy. Tôi không được học vẽ với thầy nhưng tôi biết thầy dạy vẽ ở trường Phạm Hồng Thái. Khi tôi được giao trách nhiệm làm tờ bích báo đầu tiên của lớp, tôi mang đến nhờ thầy vẽ cho tôi. Thật lạ lùng. Lúc đó, lương tiền thầy giáo chẳng có bao nhiêu, vậy mà thầy vui vẻ nhận lời và đã bỏ ra không biết bao nhiêu giờ để vẽ cho tờ báo tên Ươm Mơ của lớp tôi. Thầy trang hoàng hết tờ giấy croquis với màu nước và những hình ảnh đẹp. Tôi còn quá nhỏ để nghĩ đến chuyện tiền bạc và đã không biết đến chuyện thầy bỏ tiền túi ra mua màu vẽ cho tờ báo lớp tôi, chưa kể tốn thời gian của thầy nữa. Mỗi khi nghĩ lại tôi vẫn còn áy náy về chuyện này.



      Những năm trung học tôi thường được đi tập hát với thầy khi trường có văn nghệ. Chúng tôi - gồm có tôi và các bạn trong lớp - phá thầy nhiều hơn là tập hát. Lần đó, thầy dạy cho bài hợp xướng, Chiến Sĩ Vô Danh của Phạm Duy, thay vì hát,
      ... Mờ trong bóng chiều, một đoàn quân thấp thoáng ...
      thì cả bọn chế thành:
      ...thò trong túi quần, một đồng xu không có
         có hai hòn, một hòn xanh hòn đỏ....

      và cả bọn cứ lập đi lập lại những câu hát đó cho đến khi thầy giận không thèm tập hát nữa mới ngừng ....



      Lần khác, khi thấy thầy đánh nhịp mà hai túi quần thầy nặng trĩu, không biết thầy để những gì trong đó, bọn tôi không nhịn cười được và cứ khúc khích mãi...  Chưa hết, tôi và Quỳnh My còn bày trò viết hàng chữ "Quần Bán Hỏi Người Mặc" trên tờ giấy dán sau lưng thầy. Khi thầy đánh nhịp, cả bọn chỉ cười chứ không tài nào tập trung. Thầy la nhiều lần không được, bỏ đi về. Cả bọn ngồi nói chuyện chờ thầy trở lại... Một lát sau, thầy lại đón xe thồ lên trường và vào tập hát ... Lúc ấy, con nít, chúng tôi không bao giờ nghĩ rằng mình làm thầy tốn kém thì giờ và tiền bạc...



      Mấy mươi năm qua, tôi vẫn nhớ mãi lúc thầy tập cho người solo bài hợp xướng Đợi Anh Về, trong đó có câu: Em ơi... đợi anh về em nhé... Thầy đã nắn nót sửa tới sửa lui cho đến khi hoàn hảo...


      Buổi trưa tôi thường ở lại trường vì nhà xa đi bộ về rồi quay đi lại chả bỏ công. Một lần tôi đang ngồi trong phòng học, hình như lớp tám thì phải, thầy đi vào. Thầy cũng ở lại trường để chiều tập hát cho buổi văn nghệ. Thầy bảo tôi đi xuống nhà bác Miên - người bán chè và nước trong giờ ra chơi ở trường - nhờ bác ấy làm hai tô mì gói cho thầy. Tôi hơi thắc mắc, tại sao thầy gọi hai tô. Đến khi mì mang lên, thầy bảo tôi ăn. Thật cảm động, tuy chỉ là một tô mì gói, nhưng tôi nhớ hoài. Mà lúc ấy, chung quanh trường có gì khá hơn để mua ăn vào buổi trưa? Mì gói là quý lắm rồi.



      Thầy như thế nhưng trong giờ học, tôi vẫn cùng bạn bè chọc phá thầy... Thầy có la và bắt phạt qùy trên bàn, hay qùy trước cửa lớp, chúng tôi vẫn không sợ. Khi đó chỉ thích phá phách mà không nghĩ gì xa hơn. Tuy nhiên bao giờ tôi cũng học thuộc bài chứ chưa khi nào bị điểm xấu.


      Từ khi vào trường Nữ Pleime, tôi phải mang áo dài trắng đồng phục. Tất cả các áo dài của tôi đã từ bàn tay của cô vợ thầy Hoàng Châu may, lúc đó là nhà may Mộng Lan. Tôi nghe nói có những nơi khác may áo dài đẹp hơn nhưng tôi vẫn thích mang vải đến nhờ cô may cho tôi. Đối với tôi, những chiếc áo cô Mộng Lan may là đẹp và vừa ý nhất. Sau năm 75, cô phải đi buôn bán xa nên chuyện may vá ít đi. Tôi vẫn mang vải đến nhờ cô may áo dài mỗi khi có dịp. Chiếc áo dài cuối cùng cô may cho tôi là một chiếc áo màu vàng, tôi đã mang đi lễ nhà thờ vào ngày Chúa Nhật, để thấy chỉ có mình là người duy nhất mặc áo dài đi lễ thời gian đó.



      Sau khi nghĩ học, tôi lại muốn học đàn guitar và dành dụm để mua một cây đàn mang đến học với thầy. Những tháng ngày này buồn bã, không còn vô tư như trước. Những bài nhạc tập tành cũng chỉ là những bản mang âm điệu buồn chứ không còn rộn rã vui tươi... Thầy thường đăm chiêu, ít nói, và hút thuốc nhiều hơn. Nhiều buổi tôi đến nhà, chỉ ngồi chơi với các em mà không tập đàn bao nhiêu. Dần dần tôi cũng không còn đến học đàn với thầy nữa vì có nhiều thứ khác cần phải làm...


      Khi tôi rời Pleiku, thầy đang ở Sài gòn. Tôi không có dịp gặp thầy một lần nào nữa. Mấy mươi năm xa nhà, thỉnh thoảng tôi có nghe tin của thầy. Năm 2010, tin thầy bị tai biến nặng. Tôi liên lạc và thầy có gửi thư cho tôi. Thật là xúc động khi thầy đang đau bệnh mà cố gắng viết thư. Thầy gửi tặng tôi bài nhạc thầy mới sáng tác và hình của Thầy. Đó là bức hình sau cùng tôi có.



      Trước đây, khi nói chuyện với Quỳnh My, bọn tôi còn cười đùa khi nhắc đến chuyện chọc phá thầy cô, trong đó chuyện của thầy Hoàng Châu làm bọn tôi cười nhiều nhất... Bây giờ thầy đã không còn nữa....


      Thầy ơi, con đã học được niềm đam mê âm nhạc ở thầy ngay từ khi thầy dạy con những nốt nhạc đầu tiên, nhưng con đã không có được cái ý chí theo đuổi âm nhạc như thầy, vì con đã bỏ dở dang tất cả những món đàn con học. Hôm nay đây, ngồi viết lại những kỷ niệm với thầy, con rất tiếc vì đã không tiếp tục theo đuổi cho đến nơi đến chốn những điều thầy dạy con từ bước khởi đầu. Con xin tạ lỗi với thầy. Thầy mãi mãi là một người thầy kính yêu của con.



      Nguyệt Hạ
      (Lt - TD)
      12 tháng 6 năm 2013
       
       
      Attached Image(s)
      #63
        Ct.Ly 16.06.2013 17:31:53 (permalink)
        #64
          Nguyệt Hạ 16.06.2013 22:54:15 (permalink)
           
          Chị Ly thương,
           
          Vậy là chị bớt bận rồi phải không? Vui khi thấy chị có chút giờ đi ngao du thiên hạ
           
          Cám ơn chị đã chúc NH vào ngày của chàng....
          Cũng tại vì ngày này mà NH phải "lăng quăng" cả hai ngày, hôm qua và hôm nay.
          Bây giờ NH phải chạy. Sẽ trở lại tám với chị sau nha.
          Chúc chị ngày vui.

          Thương mến
           
           
          Tặng chị hoa trong vườn nè,
           
           
           
           
          Attached Image(s)
          #65
            Nguyệt Hạ 10.07.2013 00:24:20 (permalink)
             
             
             
             
             
            Ngày Mới
             
            Sáng thức dậy sớm, nắng hè đã chiếu rực rỡ ngoài vườn tràn vào trên bàn từ khung cửa sổ. Tự nhiên thấy lòng thanh thản và muốn làm một việc gì đó, muốn bắt đầu một chuyện gì mới mới một chút. ...

            Hình như nên bắt đầu một thói quen mới, mỗi ngày thức dậy viết vài hàng. Buổi sáng tóc thảnh thơi, ý nghĩ tràn trề trong đầu, chẳng bao giờ viết ra mà cứ xoay qua xoay lại trong đó một mình. Thôi thì làm siêng, gõ xuống cho rảnh trí. Biết đâu mai kia đọc lại cũng mua vui được vài phút?


            À, cái pc lại dở chứng. Sáng nào cũng vậy, nhấn vào cái rún của nàng Dell để đánh thức nàng dậy. Vậy mà nàng uốn a uốn éo hết cả tiếng đồng hồ. Khi ngồi vào máy, cái đầu tiên thấy trước mắt là : Mozilla Firefox Not Responding. Lại phải ngồi chờ. Thêm ít nhất mười phút nữa mới vào được. Mở hộp thư ra, lại chờ, không dám nhúc nhích vì đã bị nhiều lần. Táy máy với con mouse thì nàng Dell lại nằm ăn vạ, cứng ngắc không động đậy nữa. Cuối cùng vào được xem vài cái thư. Mở compose ra gõ những ý nghĩ vào đó, vui lắm. Trang chữ đầy kín, dài xuống... Thôi xong rồi. Tạm thời save và đóng lại, đi ăn sáng rồi sẽ trở lại tính sau.

            ***************


            Trở lại, hí hửng mở hộp thư ra, tìm vào bản nháp đã save... chưng hửng... chỉ còn lại dăm hàng... Ủa, đã cẩn thận click vào chữ save rồi mà. Hay là nhìn nhầm. Kéo con mouse chạy lên chạy xuống, chả thấy gì cả. Thôi rồi, thùng thư hôm nay giở quẻ. Mất hết công lao gõ gõ... Những ý tưởng của buổi sáng còn đó nhưng không còn hứng thú gì để gõ nữa. Cố dằn lòng để không nổi nóng liệng cái keyboard xuống đất cho hả giận. Hôm nay thử tử tế một lần xem sao... Ừ làm người hiền lành ngó bộ dễ thương hơn. La hét, mọi người trong nhà chạy lại hỏi han thì xí hổ lắm.


            Đó, ý muốn bắt đầu một cái gì mới mới một chút đã thành hình và ra được những ý nghĩ vụn vặt như vậy. Thôi thì mưu sự tại nhân mà thành sự tại cái thùng thư nhé. Hãy cứ vui như không có gì xảy ra.


            Nguyệt Hạ

             
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.07.2013 12:18:21 bởi Nguyệt Hạ >
            #66
              Nguyệt Hạ 14.07.2013 08:37:15 (permalink)
               
               
               
              Trông mưa

              Hai ngày rồi, trời âm u, không có nắng. Đêm trời muốn mưa nhưng không mưa được. Khí nóng hầm thật khó chịu. Một giờ khuya, tôi nghe vài giọt mưa lát đát bên ngoài. Mong nghe tiếng mưa rơi vì tôi rất thích mưa. Nơi tôi ở mưa là chuyện hiếm hoi. ​​Chốn xưa ngày nào có nắng là mừng, còn bây giờ hôm nào nghe mưa thật là quý.


              Từ nhỏ đến lớn ở xứ mưa nên tôi rất yêu mưa. Khi đi học từ mẫu giáo cho đến trung học, chuyện lội mưa là bình thường. Hết học rồi, dầm mưa đi chơi với bạn cũng không có gì lạ. Mấy mươi năm xa nhà, không có dịp nào được đi dưới mưa nữa, thèm và ao ước được về lại quê xưa. Về lại chỉ để đi trong mưa, tìm lại cảm giác ướt loi ngoi của ngày nào, không biết có còn gì thích thú? Chắc chắn là không, nhưng vẫn thầm mong ước trong lòng.


              Nửa khuya về sáng, trời đứng gió, vài giọt lắc rắc rồi thôi. Tôi nằm im nghe ngóng và chờ đợi. Mưa ơi, sao mưa không đến, nơi đây người ta cũng đang cần nước lắm đấy. Tôi mong được nghe lại tiếng nước gõ đều đặn trên mái nhà, tiếng nước lao xao rơi xuống từ cành lá ngoài sân. Thèm ghê lắm hương mưa, mùi nồng nồng bốc lên từ mặt đất nóng khô khi những hạt mưa trải xuống. Lần nào cũng vậy, nếu đang ở nhà, khi trời chuyển mưa tôi mở cửa chạy ra ngoài để hít hà cái mùi ngai ngái. Nhớ ngày còn nhỏ, mỗi lần đang nắng chợt mưa, người lớn hối hả bảo con trẻ vào nhà, vì hơi đất xông lên sẽ mang bệnh. Tôi chưa bao giờ bị bệnh vì hơi đất nên không biết sợ, vẫn cố hít hà cho đầy lồng ngực cái mùi xông lên từ mặt đất.


              Chỉ là hơi đất, chỉ là hương mưa mà sao tôi không quên được....


              Nguyệt Hạ

               


              #67
                Nguyệt Hạ 18.07.2013 08:54:21 (permalink)
                 
                 
                 
                 
                 
                Bút Chì Bút Mực
                 
                Tôi biết viết thư từ khi còn rất nhỏ, hình như lớp ba lớp tư gì đó. Hầu hết là thư gửi thăm bà con nội ngoại khi năm hết tết đến hay dịp sinh nhật, cưới hỏi. Tất cả chị em trong nhà ai cũng phải viết thư thăm họ hàng. Đến năm lớp năm tôi bắt đầu viết thư cho bạn. Bạn gái gặp hàng ngày trong lớp, vậy mà về nhà cũng viết thư để ngày mai đưa cho nhau. Khi ấy, đi học dùng ngòi bút lá tre chấm mực tím nên thư từ tôi cũng dùng mực tím. Trong suốt mấy năm trung học ai dùng bút pilot thì kệ, tôi vẫn mang đi học bình mực tím và những ngòi bút lá tre. Tôi viết nắn nót rõ ràng và ai cũng khen chữ tôi đẹp. Giấy viết thư thì lựa thứ pelure mỏng màu xanh da trời hay màu hồng nhạt, có khi màu trắng. Trên bàn học của tôi lúc nào cũng có một hộp giấy pelure đủ các màu. Khi ấy tôi trồng rất nhiều hoa violet ngoài vườn, thỉnh thoảng tôi còn ép những cánh hoa màu tím ấy vào giữa trang giấy viết thư. Đúng là con gái xí xọn.

                Năm học lớp tám, nhận được lá thư đầu tiên từ một tên húi cua, anh họ của nhỏ bạn thân. Gọi là thư làm quen không đúng vì tôi đến nhà bạn hàng ngày từ bao nhiêu năm qua, đã quen với tên anh họ đó từ lâu. Gọi là thư tỏ tình cũng không phải vì trong thư hắn có nói gì đến tình tự đâu? Hình như hắn viết rủ tôi đi chơi thì phải. Nhưng lá thư ấy không lọt vào mắt ngọc.... Không phải tôi chê hắn ... Hắn không xấu trai lắm, tướng tá cũng cao ráo, cốt xì tô ra phết. Ăn nói giọng bắc kỳ cũng nhẹ nhàng. Tôi nhận lá thư từ tay nhỏ bạn. Lá thư không có phong bì, cũng tạm cho qua. Nhưng tờ thư gấp nếp không thẳng mà gần giống như là vò lại thành một dúm nhỏ. Về nhà mở ra xem, t
                hư hắn viết trên giấy học trò, tờ giấy đôi rứt ra từ chính giữa cuốn vở. Chữ như gà bới, nhìn thấy hàng chữ méo mó trên tờ giấy nhăn nheo, tôi đọc thoáng qua và quên ngay.

                Hàng ngày vẫn đến nhà bạn, vẫn thấy mặt tên húi cua ấy. Mỗi ngày đi học cùng đường, lúc nào cũng thấy hắn chạy xe đạp ngang... Tình cảm mới lớn không biết thế nào mà đặt tên. Tôi không ghét hắn, cũng không cảm thấy gì đặc biệt hơn so với bình thường. Thế là cứ tỉnh bơ, không có màn e lệ, không có màn mắc cỡ. Không biết hắn còn làm đuôi tôi cho đến bao lâu... có lẽ cho đến ngày thay đổi.

                Bao nhiêu năm với chữ nghĩa, tôi vẫn viết và trung thành với những cây bút chì vì không còn có được ngòi bút lá tre với bình mực tím nữa. Sang bên này, bút chì cũng có nhiều loại cứng mềm khác nhau. Tôi chọn bút chì loại mềm nhất vì với cây chì cứng, tôi cảm thấy chữ nghĩa tôi không viết ra dễ dàng được.  Tôi không thích dùng bút nguyên tử từ những ngày mới vào trung học với cùng một lý do. Tôi vẫn viết trên giấy bằng chính những con chữ nắn nót của mình. Khi viết thư cho ai, tôi vẫn thích viết tay và gửi bưu điện. Bắt đầu bằng việc chọn một tờ giấy, viết ra những ý nghĩ trong đầu một cách nắn nót cẩn thận, đọc lại khi viết xong, gấp tờ thư ngay thẳng cho vào phong bì và đề tên người nhận, người gửi... Những việc làm ấy tuy nhỏ nhặt nhưng hàm chứa tất cả tình cảm tôi dành gửi đi. Và tôi biết, khi nhận thư, người nhận sẽ thấy và hiểu được những gì tôi gói ghém trong ấy.

                Giờ đây, email dần dần thay thế thư từ gửi bằng bưu điện. Tiện lợi quá. Chỉ cần gõ gõ và nhấn nút là thư đến ngay trong vài giây.
                Chữ viết càng ngày càng đi vào ngõ cụt. Bao nhiêu chữ đã bị viết tắt và dùng những chữ khác thay thế để không phải gõ nhiều mẫu tự? ​Tôi cũng phải giao dịch với mọi người như thế vì không còn cách nào khác. Nhưng giống như viết tay, khi gõ chữ tôi cũng viết thư theo cách của tôi, với đầy đủ chân tình và ý tứ. Chỉ còn một số ít bạn bè vẫn gửi thư và thiệp chúc Tết cho nhau qua đường bưu điện.


                Tôi vẫn giữ lại những lá thư đã nhận từ trước đến nay. Nhiều lần dọn nhà, mang ra xem muốn hủy nhưng không nỡ, lại cất đi. Tôi rất quý những lá thư nhận được vì tôi biết người viết đã gửi gấm tấm lòng của họ vào những con chữ viết cho tôi, cũng như tôi đã viết cho họ. Trong khi hộp thư của email, nếu muốn xoá, chỉ cần bấm nút là xong,  Đôi khi đọc lại vài cái email, tôi chả thấy tình cảm chỗ nào vì tôi biết người viết chỉ gõ gõ thật nhanh và gửi đi. Trong email tôi không cảm được cái tình thật sự. Đối với một số người tôi biết, họ thẳng tay gõ những lời lẽ ngọt ngào đãi bôi với những người mới quen qua internet. Và cũng chính những người đó, chuyện xoá thư, xoá tên trong email của họ quá dễ dàng. Việc làm đó chứng tỏ rằng họ có một tâm hồn trống rỗng. Chỉ như một cái thùng rỗng kêu to mà thôi.

                May mắn thay, tôi còn có được một số bạn bè mới cũ, thân cũng như sơ, dù bằng email, vẫn viết cho tôi với tất cả tâm tình. Những cái email qua lại của chúng tôi dài dòng văn tự, dài lê thê, nhưng không bao giờ chúng tôi hết chuyện để viết. Cám ơn những người bạn yêu mến của tôi. Đừng bao giờ ngừng viết nhé.

                Mấy mươi năm rồi, đôi khi nghĩ lại, giá mà ngày ấy tên húi cua viết chữ ngay thẳng hơn một tí, gấp tờ thư ngay hàng thẳng lối, có lẽ ... giờ đây tôi có chuyện khác để kể.​​


                Nguyệt Hạ
                July 16, 2013
                 
                 
                 
                #68
                  diên vỹ 18.07.2013 10:50:30 (permalink)
                  Nguyệt Hạ


                    Cám ơn những người bạn yêu mến của tôi. Đừng bao giờ ngừng viết nhé.




                  Trời ạ ...!  NH ác ! Cứ như là doạ người ta ấy ! j/k
                  #69
                    Nguyệt Hạ 19.07.2013 00:56:14 (permalink)
                    diên vỹ


                    Nguyệt Hạ


                    Cám ơn những người bạn yêu mến của tôi. Đừng bao giờ ngừng viết nhé.




                    Trời ạ ...!  NH ác ! Cứ như là doạ người ta ấy ! j/k

                     
                     
                    Hahaha...
                    Nhiêu đó không phải là hù dọa nàng "công chúa" kia ơi.
                    Mời sơ sơ chút xíu mà có kẻ "mủi lòng" rồi hử?

                    Thôi kệ, miễn sao "work" là được hé.
                    Hôm nào sẽ kể cho dv nghe chuyện của chữ "work" này.

                    Vui nghen.
                    NH



                     


                    #70
                      Nguyệt Hạ 09.08.2013 05:54:29 (permalink)
                       
                       
                      San Juan Capistrano Mission
                       
                       
                      TRONG TẦM TAY
                       
                      Thỉnh thoảng khi ăn không ngồi rồi, không có chuyện gì làm, đôi lúc tôi cũng thắc mắc đến hai chữ "bình an" ...  Hai cái chữ này nghe thấy đơn giản nhưng để thực sự có được không dễ chút nào.


                      Từ ngày biết chạy vạy lo cơm áo gạo tiền thì hình như hai cái chữ ấy đã biến đi khỏi cuộc sống thường nhật. Đời sống vật chất bận rộn làm gì có thì giờ để ngồi đó mà nghĩ ngợi xa xôi. Từ sáng đến tối, thức dậy là đủ một trăm thứ việc, làm sao cho kịp giờ, làm sao cho khỏi trễ... để đi ra khỏi nhà, đến trường, đến sở.  Tối về thì chạy đua với xe cộ ngoài đường sao cho về kịp giờ nấu cơm ăn cơm và tham dự những sinh hoạt buổi tối của con cái...


                      Cuối tuần trước, nhân ngày lễ Memorial, tôi cùng gia đình đi thăm một nhà thờ xưa ở vùng biển miền nam tiểu bang Cali. Cảnh nhà thờ xưa đổ nát chỉ còn lại những bức tường trơ trọi và tháp chuông, nhưng khuôn viên nhà thờ rất đẹp. Cây cối hoa cỏ và hồ nước tạo cho mình một cảm giác bình yên thoải mái. Nếu  chỉ vào để ngắm sơ thì đi một vòng khoảng vài chục phút là hết. Nhưng tôi đưa Thầy tôi, người đã trên 90 tuổi đi dạo, nên phải đi chậm và ngừng nghỉ nhiều lần. Vài tiếng đồng hồ nơi đó, đi qua khu vườn hoa, đi qua những bức tường cũ, nhìn ngắm những cái chuông còn lại... ngồi nghỉ ở hồ cá có hoa súng màu hồng màu vàng ... Đâu đâu cũng mang lại cảm giác thật sự thảnh thơi.


                      San Juan Capistrano Mission

                      Khi vào trong nhà nguyện, nghiêm trang, lặng tĩnh. Ngồi nghỉ và đọc vài bài kinh cùng dâng lời cầu nguyện. Tôi cảm nhận được mình đang có sự bình an. Thật giản dị. Tôi hiểu được rằng, chẳng cần tìm kiếm đâu xa, hạnh phúc là lúc này đây, tôi đang được đi chơi với người cha yêu kính và gia đình thương yêu của tôi.




                      San Juan Capistrano Mission

                      Không cần phải đến nơi nhà cao cửa rộng, không cần phải có mặt ở nơi xa xỉ hoành tráng... Chỉ cần một khoảng không gian yên tĩnh, với người thân có mặt quanh mình, ai cũng vui vẻ thoải mái, trong tâm không vướng bận gì, đó là bình an. Đơn giản như thế. Thời gian là của mình, không để những lo toan của cuộc đời rượt đuổi vòng quanh. Khi tôi đi dạo ngoài trời, tôi chú tâm vào cảnh vật, cây cỏ, cảm nhận được sự ưu đãi mình đang có từ thiên nhiên. Tôi cám ơn từng tia nắng ấm, từng làn gió mát, từng cánh hoa màu sắc rực rỡ, từng cành lá chao động lao xao... Cứ thầm nghĩ và tạ ơn trong lòng, mình đang còn may mắn được có dịp đi thăm nơi này chốn kia, còn được mạnh khỏe đi đứng, chưa cần phải nhờ đến ai dìu dắt, vẫn còn được nhìn ngắm mọi thứ chung quanh bằng chính đôi mắt của mình, tai vẫn còn nghe và đầu óc vẫn còn suy nghĩ được... Tất cả những thứ hàng ngày mình vẫn có nhưng hình như hiếm khi mình dừng lại để "biết ơn" (appreciate) sự có mặt đó.




                      San Juan Capistrano Mission

                      Một ngày nghỉ lễ qua đi thật vui,  tôi trở về nhà với tâm trạng thật thoải mái và yên lành.


                      Nguyệt Hạ

                      Cuối tháng Năm, 2013


                      Bạn thương mến,

                      Nguyệt Hạ viết bài này cách đây hơn hai tháng và bài viết bị bỏ quên. Hai tuần lễ sau ngày đi chơi là Father's Day, cả nhà đã có hai ngày cuối tuần thật vui Cha con sum vầy. Qua hôm sau Nguyệt Hạ bị đau chân và không đi được gần ba tuần lễ.

                      Có bị đau và nằm một chỗ mới nhận ra mình đã "dùng" cơ thể mình một cách tự nhiên mà không bao giờ nghĩ rằng, tất cả những gì mình có là do ân sủng của Ơn trên ban cho và có thể mất đi không biết lúc nào. Thêm một lần nữa, Nguyệt Hạ biết rằng cuộc sống này quá ngắn ngủi và mọi chuyện bất trắc có thể xảy ra vào những lúc mình không ngờ trước.

                      Hôm nay Nguyệt Hạ gửi đến bạn, những người bạn yêu mến của Nguyệt Hạ một chút tâm tình chia sẻ. Xin hãy giữ chặt mối dây thân ái bạn nhé.

                      Thương mến,
                      Nguyệt Hạ
                      Aug 08, 2013
                       

                      #71
                        Nguyệt Hạ 20.08.2013 08:14:50 (permalink)
                         
                         
                        
                        Chữ cho ngày tựu trường


                        Sáng nay, buổi đầu tiên sau mười tuần lễ nghỉ hè học trò trở lại trường. Mẹ và con cũng chuẩn bị cho ngày này từ cuối tuần. Sau hai chuyến đi chơi về, hai mẹ con đi mua bút viết giấy mực và sắp sửa backpack sẵn sàng. Tối qua mẹ đi chợ mua đủ các thứ để con tự làm thức ăn sáng và lunch mang theo. Con đi học mà mẹ cũng nôn nao.

                        Đã xa lắm rồi thuở cầm sách gõ guốc đến trường trong lứa tuổi ngây thơ của bố mẹ. Sau này dù bố mẹ có đi học lại, cũng là đi học, cũng mang cặp vở, cũng bút mực giấy trắng nhưng không còn được tâm trạng vô tư như xưa. Hàng ngày mẹ thường bảo con, enjoy every day, time is flying. Mẹ đã giảng giải cho con hiểu, đến khi ra khỏi trường và đi làm, đương đầu với áp lực của công việc, con sẽ thấy tiếc nuối vô cùng những ngày cắp sách. Lúc đó có muốn trở lại cũng không được nữa...

                        Con thường thắc mắc, có quá nhiều bài vở, tại sao tuổi trẻ các con không được thong thả chơi đùa... Làm sao mẹ nói hết cho con hiểu? Cuộc sống đi theo kỹ thuật tân tiến, mọi thứ chạy đua, không còn như xưa thời của bố mẹ. Lúc ấy, chưa có computer, chưa có internet, chưa có cell phone, vv và vv... Thời gian rãnh rổi và tuổi thơ được thật sự là tuổi thơ. Bây giờ, ngoài việc học từ sách vở các con có quá nhiều thứ chung quanh để khám phá, để tìm hiểu. Chưa kể đến nhiều thứ ở internet hay trong sách vở, hàng ngày những chương trình truyền hình cũng có rất nhiều điều đáng học hỏi. (Dĩ nhiên không nói đến những chương trình vô bổ). Trí óc các con còn vô tư chưa phải lo nghĩ chuyện đời, con học được nhiều chừng nào tốt chừng đó. Bố mẹ vẫn thường tiếc thầm cho mình, khi lớn lên đã không có đủ phương tiện để học hỏi như thế hệ các con bây giờ. Con không hiểu rằng, để theo kịp những đòi hỏi của việc làm, bố mẹ phải vừa làm vừa học. Và trong đầu có một trăm ngàn thứ để lo toan, học thêm không phải đơn giản.
                         
                        Con yêu thương, con tạm rời xa sách vở và đã rong chơi cùng bố mẹ trong suốt mùa hè, bây giờ là lúc con trở lại trường lớp với bạn bè và hãy cố gắng trong chuyện học của con. Còn rất nhiều thứ cho con học và hãy thu lượm thật nhiều khi được giảng dạy, đó là một phần vốn liếng cho cuộc sống khi con ra đời.

                        Mẹ biết con rất thích đọc những lá thư mẹ viết cho con. Đây là một món quà đầu năm học, hôm nay đi học về con sẽ rất vui khi đọc những giòng chữ này. Hãy cố gắng từ ngày đầu tiên con nhé.

                        Thương yêu,
                        Mẹ của con





                        Nguyệt Hạ
                        Aug 19, 2013
                         
                         
                         
                        #72
                          Ct.Ly 20.08.2013 15:52:52 (permalink)
                          #73
                            Nguyệt Hạ 20.08.2013 23:34:45 (permalink)
                             
                            Hello Công Tử Lỳ,
                            Lúc này thấy Công Tử Lỳ xuất hiện đều đặn chắc là bớt bận rộn việc đời rồi?
                            Vui lắm khi thấy dấu tay dấu chân Công Tử rải rác đây đó.
                            Chuyện trường học nơi này, họ muốn nghỉ hè sớm để đi travel được dễ dàng hơn nên cho nhập học sớm đó mà. Các nơi khác vẫn còn nghỉ hè cho đến tháng chín mới trở lại.
                             
                            Em chúc Công Tử Lỳ luôn vui và khỏe để dạo phố tiếp nha.
                            Nguyệt Hạ
                             


                            #74
                              Ct.Ly 21.08.2013 18:25:14 (permalink)
                              #75
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 5 của 10 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 144 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9