RIÊNG MỘT GÓC TRỜI
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 7 của 10 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 144 bài trong đề mục
Nguyệt Hạ 14.03.2014 07:49:20 (permalink)
 
Dạ em cám ơn anh Ngụy Xưa rất nhiều.
Xin chúc anh chị luôn vui khỏe mỗi ngày.
 
Thân kính,
Nguyệt Hạ
#91
    Nguyệt Hạ 08.05.2014 14:09:05 (permalink)
     
     
     
    Nhớ Mãi Trong Tâm
     
    Tháng vừa qua, tôi thường nhận thư cô giáo. Cô dạy tôi những năm đầu trung học. Hai năm trước chồng cô qua đời. Tôi gửi thư chia buồn với cô, và thư qua thư về, tôi chỉ biết viết hỏi thăm cô trong thời gian ấy. Chuyện mất mát thật đau lòng, nhưng không dễ để viết thành câu thành chữ ngoài những dòng sáo ngữ đã lập đi lập lại từ lâu.
     
    Và lần này, cô là người gửi thư chia buồn với tôi. Thật cảm động khi nhận thư cô, giữa bao nhiêu thư từ, điện thoại của những người thân, bạn bè, thư cô đến và tiếp tục đến an ủi, nâng đỡ và giúp tôi nguôi ngoai sự mất mát quá to lớn này.
     
     Thư mới nhất tôi nhận được sáng hôm nay, cô viết: "Hãy vì hiện tại của nhiều người thân còn lại mà vui sống nghe em". Tôi vẫn đang cố gắng sống vì những người thân quanh tôi đó chứ. Nhưng hình như chưa đủ. Từ ngày Thầy tôi mất, tôi không còn thiết gì nữa dù rằng tôi vẫn làm đầy đủ bổn phận hàng ngày. Vẫn sáng đi chiều về, vẫn cơm nước chợ buá, vẫn đi đây đi kia, nhưng hình như tâm hồn tôi đã có một khoảng trống thật lớn không thể nào lấp đầy được.
     
     
    Những năm gần đây, Thầy cao tuổi, tôi đã nhiều lần tự nhủ rằng, nếu muốn Thầy sống với con cái hoài thì mình ích kỷ quá, vì cuộc sống người già chẳng có gì vui, hàng ngày buồn bã, cô đơn, dù con cái có thăm viếng thường xuyên, điện thoại hỏi han sáng tối, vẫn không thể nào gọi là đủ. Hàng ngày tôi chỉ biết cầu xin  mọi sự an lành đến với Thầy vì tôi không biết phải cầu nguyện như thế nào. Còn trẻ, biết rằng mình có Cha Mẹ và biết thế mà thôi. Khi bắt đầu nghĩ đến chuyện phụng dưỡng Cha Mẹ lúc tuổi già sức yếu thì thời gian với Cha Mẹ không còn bao lâu nữa.
     
     
    Ngày tôi còn nhỏ, Thầy thường dạy thế này, tôi nhớ mãi, "Huynh đệ như thủ túc, phu thê như y phục, anh chị em như tay chân, có bao giờ mà rời? Vợ chồng như chiếc áo, cởi ra là xong. Cha Mẹ chỉ có một, mất đi là không bao giờ có lại nữa." Khi ấy, tôi chỉ biết vâng dạ nhưng không nghĩ xa hơn. Giờ đây mới thấm thía rằng, Cha Mẹ mất rồi, thật sự là MẤT. Là HẾT. Là tận cùng. Là khoảng không vô vọng. Chưa bao giờ, chữ MẤT có ý nghĩa nặng nề như thế đối với tôi.
     
     
    Bên cạnh những an ủi từ bà con họ hàng ruột thịt, và cô giáo, tôi cũng nhận rất nhiều những chia sẻ, an ủi từ các anh, chị, và các bạn của tôi. Ai cũng khuyên tôi nên bớt buồn đừng để ảnh hưởng đến tinh thần cũng như thể xác. Không ít người khuyên tôi nên tiếp tục viết, để có thể nguôi ngoai được sự mất mát này. Ngay từ ngày đầu tiên, anh NCD đã tận tình chỉ tôi những việc cần phải làm và anh đã giúp sửa đi sửa lại từng chữ khi tôi viết tờ cáo phó đăng lên báo. Không ngại đêm hôm khuya khoắt anh vẫn điện thoại chỉ cho tôi từng thứ một. Tôi rất cám ơn anh. Dì C, chị MĐ và QC cũng như hai anh TND, ĐCT từ đó đến nay vẫn điện thoại thường xuyên thăm hỏi. Anh TQT và các bạn ở đây cũng như ở VN luôn email thăm và an ủi tôi. Edith, QC và những người bạn ở gần đã có mặt bên tôi những lúc cần thiết.  Điều làm tôi cảm động nhất, khi người bạn thương mến, NH, đã dấu chuyện chồng của NH bị stroke trong những ngày Thầy vừa mới qua đời vì thấy tôi đang quá buồn, không muốn cho tôi biết thêm tin xấu. May mắn thay anh ấy đã qua khỏi. Bạn thương ơi, những lúc như thế mới thấy được tình bạn của mình đáng quý như thế nào.
     
     
    Những ân tình này, tôi làm sao quên được. Với người thân, bà con họ hàng, hay là cô giáo, anh chị bạn bè quen biết, ngoài đời thật cũng như qua diễn đàn, thân cũng như sơ, tôi xin cám ơn tất cả những tình cảm thương mến mọi người dành cho tôi trong thời gian qua.
     
     
    Nguyệt Hạ
    (Lt - TD)
    May 7, 2014
     
    #92
      Nguyệt Hạ 05.06.2014 00:39:26 (permalink)
       
       
       
      Cuối Tuần
       
      Ngày nghỉ, tôi có ý nghĩ muốn chỉ cho con cắt tóc. Anh đồng ý cho con tập trên tóc của Bố. Anh bảo cho con tập cắt hai lần. Lần đầu cắt dài, lần thứ hai cắt ngắn.

      Hai tiếng đồng hồ, con cầm tông đơ, vừa cắt tóc vừa nghe mẹ giảng giải. Ôi tuổi mười bảy, cãi cọ, lý sự... Cũng may, con có những lý lẽ nghe hợp lý tôi phải nhìn nhận, không thể gọi là lý sự cùn được. Và tôi nhận ra một điều, tôi sinh ra và lớn lên ở Việt Nam, con sinh ra và lớn lên bên này, hai cách nhìn hoàn toàn khác nhau.

      Kết quả không ngờ, con cắt tóc Bố, ngay thẳng và đẹp. Lần đầu tiên mà được vậy là tốt lắm. Thế là từ nay tôi có thể nghỉ bớt một cái đầu. Từ ngày xa xưa đó, mẹ cắt tóc Bố và khi có con, mẹ cắt tóc cho con. Hai cái đầu flat top, dù tôi không học ở trường lớp nào.

      Cắt tóc cho con khó hơn, tóc con nhiều và cứng, cái đầu khác, tóc mọc khác. Vài lần trước anh cũng thử cắt cho con, lần nào cũng không xong, tôi phải sửa lại. Lần này cũng vậy, tôi để anh làm vì muốn nghỉ. Cuối cùng anh trả lại tông đơ bảo tôi cắt tiếp. (Có lẽ đầu hàng mà không muốn nói ra ...)

      Đi làm về anh thường bảo tôi, có những người bạn anh muốn tôi cắt tóc cho họ. Anh nói xa nói gần, muốn tính tiền họ bao nhiêu cũng được, họ muốn cắt flat top giống vậy. Tôi chỉ cười và từ chối. Ngay cả ông thầy dạy Tennis cho con những năm xưa, cũng muốn tôi cắt tóc cho ông. Không ham, tôi chỉ cắt cho trong nhà thôi, không trường lớp gì, cắt tóc người ngoài làm gì, phiền.

      Từ ngày rước em dìa, thấy anh ra ngoài cắt tóc, lần nào về cũng không vừa ý, khi thì họ cắt sơ sài, khi thì họ chỉ tỉa sơ giống như không cắt gì hết, tôi nảy ra ý định để tôi thử cắt xem sao. Thế là mua tông đơ về và bắt đầu rước cái mệt vào thân. Vài tháng sau tôi bắt đầu cắt thử flat top cho lạ một tí và từ đó tôi chỉ cắt một kiểu ấy. Khi tôi đau ốm, anh phải ra tiệm, lại không vừa ý. Cứ như cái vòng lẩn quẩn. Bây giờ chỉ con làm, hy vọng tôi có thể nhờ được khi cần.

      Thế là gần hết một ngày cuối tuần, nhưng mà cả nhà vui. Con là người vui nhất vì cắt được tóc đẹp ngay lần đầu tiên mới học. Chưa gì con đã có ý muốn cắt tóc cho các bạn ở trường. Đúng là con nít.

      Nguyệt Hạ
      Jun 2, 2014







      #93
        Nguyệt Hạ 12.06.2014 05:29:09 (permalink)
         
         
         
        HONOR SYSTEM


        Tìm được chỗ trống, tôi ngừng lại tắt máy và sửa soạn xuống xe. Nhìn quanh quẩn không thấy cell phone đâu cả... Trong túi cũng không, trong giỏ cũng không... Cho tay xuống gầm ghế xe cũng không thấy. Có lẽ để ở nhà. Lúc này lãng trí hay quên.

        Hôm qua lên xe, xuống cửa sổ bên ghế phải, gương đi xuống nhưng phát ra tiếng rẹt rẹt lớn lắm. Tôi cho gương lên lại thử thì chỉ lên được chừng gang tay rồi ngừng lại và rẹt rẹt tiếp tục. Hoảng quá, tôi cho gương xuống hết và khoá cửa xe. Khoá cho vui chứ nếu cửa sổ xe không có, ai muốn mở cửa cứ việc cho tay vào bấm nút mở thôi. Hy vọng không ai đụng đến xe mình.

        Chiều tối anh đi làm về ghé tiệm sửa xe hỏi, họ bảo buổi sáng mới có thợ sửa điện. Tôi nghĩ rằng phải chờ đến cuối tuần. Buổi tối, thời tiết bảo sẽ có sương sáng sớm mai, cũng có thể sẽ mưa lắc rắc... Anh phải lấy tấm nylon lớn bọc cánh cửa xe lại cho tôi.

        Hôm nay tôi cũng phải để xe trống cửa sổ như vậy. Trước khi đi, tôi tháo hết băng keo và tấm nylon ra khỏi cửa xe.  Lại hy vọng không ai nhòm ngó đến xe mình. Trong túi không có phone, có chuyện gì chả biết làm sao. Bây giờ người ta tháo gỡ hết những cột điện thoại dọc đường rồi. Tôi đi bộ một khoảng đường vào văn phòng nọ, làm một ít giấy tờ. Trong đó có phần hỏi số phone của người thân. Thật xấu hổ, tôi không nhớ số phone của anh. Số ở sở tôi ghi sai, đưa giấy tờ cho họ rồi mới nhận ra. Xin tờ giấy để sửa lại, đành phải để số cell phone của anh, cũng phải nhẩm tới nhẩm lui hai lần mới dám chắc là ghi đúng số. Lúc sau này, cho hết số điện thoại vào cell phone, khi gọi chỉ bấm tên, chẳng khi nào nhìn đến số. Thật tình, mình trở nên máy móc, chỉ khi nào cái cell phone hư hay mất đi thì có lẽ mới tỉnh ngộ.

        Xong việc đi ra xe, yên ổn, không có ai đụng chạm đến. Tôi không biết sẽ để cửa xe trống như vậy được bao lâu? Vài lần thì được, làm hoài có bảo đảm là sẽ còn xe mà đi?

        Tôi nghe nói ở đây, mọi thứ theo cái gọi là "Honor System": a system in which people are trusted to follow rules and to act in an honest way (theo Merriam-webster). Diễn nôm là làm theo những luật lệ đặt ra vì nghĩ rằng những điều đó đúng và hành động một cách trung thật. Chữ honest ở đây tôi không biết dùng chữ tiếng Việt nào cho thích hợp, ngay thẳng, trung chính hay thành thật? Tiếng Việt của mình thật phong phú và tùy theo trường hợp để dùng những chữ thích đáng.

        Một điều dễ thấy nhất. Đi đến ngã tư không đèn đỏ, chỉ có bảng Stop, nếu là 4 chiều Stop thì người nào đến trước, ngừng trước có quyền đi trước, cứ lần lượt như vậy. Khu phố tôi ở, người ta tuân giữ luật lệ lắm nên không có gì phàn nàn. Đến nhiều chỗ lạ, khu đông đảo, xe cộ nhiều, ngang bảng Stop, khi không để ý, sẽ thấy có nhiều xe chạy đại, không cần biết ai đến trước đến sau. Có khi một xe đi, xe ở chiều bên kia chưa kịp lăn bánh, xe sau lưng đã nhấn ga chạy ào tới. Tai nạn xảy ra nhiều cũng từ ở chỗ chen lấn dành giật nhau như thế, dù chỉ hơn nhau một cái đầu xe không hơn không kém.

        Mấy ngày nay nhờ vào sự trung thật của người qua đường, xe tôi vẫn còn yên ổn. Hàng ngày đi ngang những khu nhà yên tĩnh, những con đường sạch sẽ, tất cả đều nhờ vào công đóng góp của mỗi cá nhân trong việc giữ gìn sự Tôn Ti Trật Tự của xã hội. Tôi có thể thấy được sự khác biệt khi đến những nơi khác, rác rưởi vất đại nơi công cộng dù chỉ hai bước là đến thùng rác gần đó, tiếng nhạc ầm ỉ dù đêm đã khuya hay người lớn văng tục bừa bãi ngoài đường phố. Không thể đổ lỗi cho tình trạng kinh tế nghèo hay giàu của địa phương. Có tiền hay không có tiền, chỉ một vài hành động nhỏ góp vào việc giữ sạch, làm đẹp và tôn trọng người khác không tốn công tốn của gì hết, chỉ tốn một ít suy nghĩ và sự tự trọng của chính mình. Khi bớt nghĩ đến mình và nghĩ đến người khác một tí mọi việc sẽ tốt đẹp hơn nhiều.

        Còn rất nhiều thứ đáng nghĩ đến trong cuộc sống này. Từ chuyện bảo vệ môi trường sinh thái cho đến giữ gìn văn hoá truyền thống của đất nước. Từ chuyện tiện nghi trong cuộc sống đến chuyện làm sạch làm đẹp đường phố. Ai cũng có thể hạn chế dùng bao nylon hay cho chai hủ lon hộp vào thùng recycle. Ai cũng có thể làm đẹp thêm cho văn hoá nước mình bằng cách xử sự lịch sự với nhau trên bất cứ lãnh vực nào. Ai cũng có thể xả rác, ai cũng có thể xổ nho văng tục nhưng cái khó hơn là giữ sạch và nói đẹp. Làm gì thì làm, mong sao mai sau nhìn lại, mình có thể tự hào đã không làm trò cười trong quá khứ. Thiết tưởng thế cũng tạm gọi là đủ cho một kiếp nhân sinh.

        Nguyệt Hạ
        (Lt - TD)
        Jun 11, 2014
         
         
        #94
          Nguyệt Hạ 24.07.2014 05:03:52 (permalink)
           
           
           
           
          VỀ THĂM TRƯỜNG XƯA

          Một ngày cuối tuần vài người bạn rủ nhau đi ăn tiệm Thái, gần trường học ngày xưa. Tiệm ăn nhỏ nằm trong một khu shopping ở góc đường. Lúc đang đi học, một cô bạn người Thái tự nhiên mê tôi, chơi thân như ruột thịt, nhất định bắt đến thử tiệm này. Thời gian đó, chuyện lesbian chưa rầm rộ như bây giờ, nếu có, người ta nhìn vào có thể nói hai đứa "yêu" nhau. Viết đến đây, tôi giật mình. Có khi nào....? Có thể lắm chứ, tôi ngây thơ không bao giờ thắc mắc khi thấy cô gái Thái ấy có những cử chỉ quá âu yếm với tôi. Oh la la... May mắn thay. Trở lại chuyện tiệm ăn Thái, hai đứa trở thành khách hàng thường xuyên mỗi tuần trong mấy năm tôi học trường đó. Có đến 20 năm tôi không trở lại nơi này. Sau đám cưới tôi đến vài lần cùng bạn bè và người thân bên chồng rồi biến luôn đến nay.

          Vào bên trong, mọi thứ đổi khác từ cách trang trí trên tường cho đến bàn ghế, sàn nhà.  Câu đầu tiên tôi hỏi người đến bàn lấy order, có phải chủ cũ từ 20 năm trước? Họ cười và cho biết họ làm chủ được hai năm nay, trước đó đã có chủ khác mười năm. Vậy là ba đời khác nhau rồi. Gọi thử vài món tiêu biểu của Thái, thêm món soft shell crab, gặp trúng món ngon ghê. Satay gà không có gì đặc sắc. PadThai ngọt quá. Thịt bò khô tôi không thích bao giờ, thêm gỏi đu đủ với tôm khô, cũng tạm tạm. Tôi thích gỏi đu đủ của Việt Nam hơn, có khô bò, có tương ớt...

          Vài tấm hình cho vui:









          Rời tiệm ăn chúng tôi lái xe đi thăm trường xưa. Lâu quá không trở lại, đường xá không thay đổi chỉ có trí nhớ đóng bụi. Chúng tôi chạy qua nhiều con đường, quen quen nhưng cũng lạ lạ. Cứ mơ hồ nhớ nhớ hình như ngày trước trường nằm ở con đường này nhưng không rõ ở góc đường nào. Một lúc hơi lâu, người nói đi tiếp, người bảo đi lui. Cuối cùng phải ngừng xe vào hỏi trong tiệm tạp hoá ở góc đường. Chủ tiệm bảo rằng tiếp tục đi xuống vài khoảng nữa sẽ thấy.


          Trường cũ nhìn lạ quá. Họ mở rộng thêm nhiều công trình xây dựng chung quanh. Thư viện ngày trước chỉ một gian nhà nhỏ bây giờ ba tầng đồ sộ. Computer lab chỉ một phòng học tối hù, giờ đây căn lầu rộng rãi thênh thang. Thêm những toà nhà lớn mới xây rải rác trong khuôn viên. Ba cái hồ bơi mới toanh đúng tiêu chuẩn Olympic và phòng tập thật lớn như trung tâm thể thao tư nhân. Có thêm sân đá banh cỏ xanh mướt và nhiều sân tennis được sơn phết lại. Bãi đậu xe trồng nhiều cây, hoa cỏ đẹp mắt và thêm nhiều chỗ đậu trong nhà nhiều tầng. Tôi nhớ bao kỷ niệm ở đây từ những ngày mới qua. Tiếc, không ai nói cho biết, cũng không có thì giờ để thong dong. Vội vàng xoay vòng với học, và làm, rồi gia đình, rồi con cái, và lại học và làm tiếp tục. Bây giờ nhìn lại thấy tiếc và thèm được sống lại, chậm rãi từng giờ phút. Tôi thường kể cho con nghe và bảo con tận hưởng những giây phút còn ngồi ghế nhà trường. Nhưng cũng như mọi đứa trẻ khác, con cũng phải vội vàng học, lợi dụng từng phút nghỉ để chơi game, để xem TV, làm sao có thì giờ để chậm rãi như ý mình muốn. Cứ thế, rồi cũng sẽ đến ngày con nhìn lại và tiếc nuối.


          Thế hệ của tôi sang đây vào tuổi lỡ cỡ, lớn không ra lớn và nhỏ cũng không còn nhỏ. Chỉ biết cắm đầu học và làm vì không còn cách nào khác. Thế hệ cha mẹ cũng phải vất vả để thích ứng với cuộc sống mới. Bao khó khăn từ ngôn ngữ đến phong tục tập quán. Tôi nhớ rõ, phải tự tìm lấy trường học, tự tìm lấy tuyến đường xe buýt và tự tìm kiếm thư viện, nhà thờ cũng như tự tìm thấy chợ nơi có bán thực phẩm người mình. Bao nhiêu lần đi lạc trên xe buýt, bao nhiêu lần đi muộn đến trường cũng như đi qua khỏi sở làm vì lỡ trạm ngừng ... Bao nhiêu lần ứa nước mắt trên xe buýt khi gặp những ánh nhìn kỳ thị vì họ tưởng mình người Chinese - những người trên xe buýt nói lớn tiếng và khạc nhổ bừa bãi. Để rồi mỗi khi có dịp ai đó hỏi, tôi luôn tự hào trả lời Tôi là người Việt Nam.

          Có quá nhiều thứ để viết khi nhìn lại một phần đời đã qua. Từ chuyện đi ăn tiệm Thái, về thăm lại trường cũ đưa tôi trở lại khoảng ký ức không quên. Tôi đi qua nhiều trường khác nhau ở đây, nơi nào cũng cho tôi nhiều kỷ niệm. Chẳng có gì làm vốn liếng trong cuộc đời, tôi ôm ấp những mảnh ghép trong tâm về những nơi chốn đã qua, về những tình huống đã gặp, về những con người đã tiếp xúc và học được nhiều thứ về cái gọi là tình người. Tôi nghĩ rằng tôi giàu có hơn nhiều người lắm.

          Nguyệt Hạ
          (Lt - TD)
          July 23, 2014
           
           
          #95
            Nguyệt Hạ 06.09.2014 03:51:18 (permalink)
             
             
            LABOR DAY
             
            Từ ngày rước em vìa ... từ một thư sinh công tử chàng phải trở thành người thợ bất đắc dĩ để phục vụ gia đình.

            Khi cây cỏ ngoài vườn đến kỳ hạn, chàng trở thành người làm vườn, cắt cỏ, chặt cây, bón phân chăm sóc hoa lá...


            Khi ống nước rò rỉ hay ống cống bị nghẹt, chàng là thợ ống nước, chuyên trị ống nước vỡ, ống cống nghẹt vv...


            Khi máy móc đèn đóm không chạy, chàng là thợ điện, tháo gỡ, thay bóng đèn, nối dây điện vv...


            Khi computer, laptop, tablet kể cả cell phone có gì trục trặc, chàng phải là người troubleshoot và làm cho máy chạy.


            Khi cần đóng đinh treo lịch hay tranh ảnh lên tường, chàng trở thành thợ mộc.


            Còn những món linh tinh khác, thứ nào cũng phải gọi đến chàng.


            Nàng không giúp gì hơn đứng xớ rớ gần đó làm thợ đụng, thợ đè và thợ vịn.

            Chàng hay càu nhàu, ngày nghỉ ở nhà không bao giờ được nghỉ, có quá nhiều thứ cần làm.


            LABOR Day là ngày làm việc, và đây là thành quả của chàng.





             
             


            Sau khi kèo nhèo mấy năm trời, chàng chịu cưa gỗ đóng cái hộc kéo ra kéo vào trong ngăn tủ nhà bếp. Cái tủ sâu, món gì để phía trong là chết dí trong đó cả đời. Bây giờ có thể kéo ngăn ra thấy được mọi thứ còn gì bằng. Thấy nàng vui, khen chàng giỏi luôn miệng, chàng hứa sẽ làm thêm vài cái hộc như thế nữa.


            Vui lắm, nàng đãi chàng món này, nhẹ bụng và đẹp mắt,





             


            Ngoài trừ phải nấu nướng dọn dẹp bếp núc và những thứ vương vãi bừa bãi lung tung của chàng, kể ra cũng lời ấy chứ...


            (Không tính những lúc cãi nhau chí choé la ó ỏm tỏi !)



            Nguyệt Hạ

            Sept 5, 2014
             


            #96
              Nguyệt Hạ 13.09.2014 00:54:59 (permalink)
               
               
               
              NHỚ - THƯƠNG - YÊU thời a còng
               


              - Anh nhớ em nhiều lắm.
              - Nhiều là bao nhiêu?
               
              Thật là buồn cười nếu cho nỗi nhớ nhung lên cái cân hay tưởng tượng một hình thể nào đó để cân đo đong đếm.

              Nhưng để công bằng phải có một cái gì cụ thể, ví dụ như tròn méo mập gầy dài ngắn diễn tả cho nỗi nhớ của mình và của người chứ.

              Cứ mở miệng ra nói nhớ là xong sao? Không dễ vậy đâu. Bây giờ có diễn đàn mạng, thiên hạ tha hồ viết vẽ về tình yêu, về nỗi nhớ, về mong chờ, vv và vv... Nhưng có quá đáng không khi chữ nghĩa dư thừa, chỉ tốn vài giây là gõ ra hàng trăm chữ kêu rêu nhớ nhung này nọ?

              Đối với những cặp tình nhân thật sự, nỗi nhớ thương của họ diễn tả qua chữ nghĩa thật đẹp vì là chuyện thật. Bên cạnh đó, đôi khi thiên hạ nói nhớ nói yêu như một fashion - trào lưu, chạy theo thời thế. Thấy người ta ở diễn đàn viết nhớ, mình cũng viết. Thấy người ta viết yêu, mình cũng phải tìm một người yêu ở diễn đàn cho có... Vào diễn đàn viết một mình hoài có lẽ sợ người ta nói mình cô độc?

              Thật nguy hiểm khi ngồi không trước màn hình computer, đọc và viết gì đó. Từ cái ngồi không sẽ dễ dàng gõ gõ yêu - thương - nhớ với người gặp gỡ sau màn hình. Chữ nghĩa đi ra bằng mấy cái gõ gõ dễ dàng hơn cả trăm lần khi nói bằng lời nói qua điện thoại hay gặp mặt.

              Có người cho rằng, gặp nhau ở diễn đàn, không thấy mặt, không biết ai là ai, tha hồ đùa bỡn, tha hồ cợt nhã nói yêu nói thương. Điều đó đúng với hạng không có tư cách. Điều đó hoàn toàn sai với những người biết tự trọng. Nhiều người quen viết cho tôi: "Thế giới mạng là ảo, nhưng tình cảm quen nhau trên mạng là thật". Tôi rất cảm động khi đọc những hàng chữ đó. Đối với tôi, một khi hai người đối thoại với nhau, qua thư từ, qua điện thoại hay mặt đối mặt, là đã quen biết. Đừng cho rằng "họ", "người đó"... chỉ biết trên mạng mà coi thường tình cảm của họ.

              Ngày trước hay đúng hơn ngày xưa, người ta làm quen nhau qua mục "Tìm bạn bốn phương" và thư từ qua đường bưu điện. Không thấy mặt nhau, không ai biết ai là ai, không khác gì quen nhau qua các diễn đàn bây giờ. Có khác chăng, ngày xưa không có điện thoại cầm tay, không có email, không có voice chat, không có video chat, vv.. Để nhận một bức thư phải tốn cả tuần lễ có khi còn lâu hơn. Bây giờ mọi thứ được rút ngắn, làm quen chỉ cần gõ vài chữ trên diễn đàn hay gửi qua pm, vài phút sau có trả lời và mọi sự xảy ra tính bằng phút giây chứ không còn tính bằng ngày tháng.

              Có lẽ nhờ kỹ thuật hiện đại, mọi thứ nhanh chóng nên tình yêu cũng nảy nở cấp kỳ? Ngày trước khi bắt đầu làm quen, chờ đợi thư trả lời, rồi quen, và một thời gian sau tìm cách gặp nhau. Khi đối diện nói chuyện mới biết rõ người mình đang tìm hiểu. Mọi thứ đều có thời gian tính của nó. Cho nên khi tỏ tình, có lẽ người nói ra cũng phải suy nghĩ chín chắn lắm.

              Thời đại tân tiến, cái gì cũng nhanh chóng như điện xẹt, tình yêu gì mới gặp nhau qua vài chữ ở diễn đàn, pm vài lần, thư từ vài cái thế là nói nhớ, nói yêu. Thứ tình yêu đến nhanh có lẽ cũng tàn rụi nhanh khi gặp một người khác (ở diễn đàn). Và cái vòng làm quen, thư từ, nói nhớ nói yêu lại tiếp diễn. Cũng có khi nói yêu thương một người không đủ, người đi vung vãi tình yêu đó lại tán tỉnh và nói yêu thương thêm vài người khác... Những hạng người chơi đùa với tình yêu như thế, chữ nghĩa của họ có được giá trị nào không nhỉ?


              Có nhiều người đùa bỡn với chữ nghĩa và khi đã lậm rồi thì đâm ra đùa bỡn với tình cảm của người khác. Mới đầu tự bào chữa, "chỉ là chữ thôi mà"... Sau khi nói yêu đương lại tự biện hộ, "đó là những giây phút tôi chơi đùa với chữ nghĩa của tôi". Đọc một vài bài viết trên các diễn đàn đây đó, có thể thấy được sự dối trá của những người viết ấy. Thật là tội nghiệp cho chữ nghĩa. 


              Nếu là người viết, và tự nhận mình là người viết thì có lẽ họ không học môn Văn học ngày xưa. Vì các thầy đã dạy dỗ học trò : "VĂN LÀ NGƯỜI". Mỗi khi cầm bút, hay gõ chữ trên bàn phím, nếu ai cũng nhớ ba chữ ấy, ắt hẵn chúng ta sẽ có rất nhiều bài viết chân thành và đúng nghĩa với chữ nghĩa. Đừng nghĩ rằng không ai biết mình là ai khi họ đọc những gì mình viết ra. Ít ra, mình biết mình là ai và biết mình đang làm gì. 


              Nguyệt Hạ
              Sept 12, 2014
               
               
              #97
                dang son 13.09.2014 22:22:05 (permalink)
                ...
                 
                 
                 
                 
                 
                 
                Chào cô Nếu .
                 
                 Anh vào đọc những gì Cô viết và đọc ở bài cuối để hiểu cô hơn .
                 
                 
                 
                 
                 Anh đồng ý với cô .
                 
                 
                 
                 Và anh sẽ viết một bài về vấn đề A Còng này như một định lý theo kiểu người tây phương gọi là  AntiThèse .
                 
                 
                 
                 
                 
                 
                 
                 đăng sơn.fr
                 
                 
                .
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.09.2014 22:23:07 bởi dang son >
                #98
                  Nguyệt Hạ 16.09.2014 00:19:00 (permalink)
                  dang son


                  ...






                  Chào cô Nếu .

                  Anh vào đọc những gì Cô viết và đọc ở bài cuối để hiểu cô hơn .




                  Anh đồng ý với cô .



                  Và anh sẽ viết một bài về vấn đề A Còng này như một định lý theo kiểu người tây phương gọi là  AntiThèse .







                  đăng sơn.fr


                  .

                   
                   
                  Cám ơn anh đs đã ghé lại.
                  Anh cứ tự nhiên viết ở trang của anh, vì nơi đây Riêng Một Góc Trời của NH.
                   
                   
                   
                  #99
                    Nguyệt Hạ 30.10.2014 02:50:54 (permalink)
                     
                     


                    Văn Thi Sỹ - Bình Thường hay Khác Thường



                    Anh làm thơ rất hay. Hôm nọ anh kể tôi nghe: một người bạn thường đọc thơ anh, gặp nhau sau một thời gian dài, nhìn anh hồi lâu, ông nói,

                    - Anh không giống nhà thơ chút nào. Tướng anh vầy giống như ông chủ tiệm thuốc bắc quá.
                    - Giống nhà thơ là sao, anh nói tui nghe?
                    - Nhà thơ là phải ... ốm ốm, râu tóc dài dài, mặt mày hốc hác, áo quần xốc xếch, có vẻ bệ rạc ... Anh ngon lành gọn gàng như vầy giống chủ tiệm thuốc bắc. Ai mà tin anh làm thơ.

                    Hai anh em cười nghiêng ngả vì lời nhận xét đó.

                    Những câu nói trên làm tôi suy nghĩ. Không có lý nào, người ta quan niệm người làm thơ phải "KHÁC NGƯỜI" một cách thảm hại như thế??? Theo như câu nhận xét của ông kia, nhà thơ phải là người dơ dáy, bệ rạc? Không lẽ trong thơ khi đọc lên có mùi khó ngửi? có hình tượng xốc xếch? đến độ người ta phải liên tưởng đến tác giả là người như thế? Và qua chữ nghĩa, người đọc hình dung người viết ra sao, tôi cũng thắc mắc.

                    Từ nhỏ tôi thấy vài ông làm thơ, hình ảnh ghê ghớm nhất là tóc dài và râu mép. Từ đó nhìn mấy người đàn ông tóc dài tôi thường có hai ý nghĩ, hoặc là họ lười đi cắt tóc, hoặc là họ làm thơ. Nhìn người có râu mép, tôi lại thắc mắc, không biết khi ăn uống, nhất là những món có rau chấm mắm hay nước mắm, râu họ có bị vướng vào và lên mùi không?

                    Sau này lớn lên tôi hiểu ra, có lẽ một số người làm thơ hình như cố tình ở dơ để thiên hạ nhận ra mình là nhà thơ? Tôi không biết nhiều tác giả khác ra sao, nhưng khoảng mười năm trước tôi thấy hình ảnh của một người làm thơ rùng rợn quá nên tôi nhớ hoài. Không biết thơ người đó có hay không, nhưng nhìn hình dạng râu tóc dơ dáy bẩn thỉu tôi chỉ muốn tránh xa.

                    Hình tượng hoá văn thi sỹ thật là chuyện buồn cười. Bây giờ tôi có quen vài người làm thơ viết văn, họ đi ra đường cũng sạch sẽ tươm tất lắm. Chưa có người quen nào râu tóc dài luộm thuộm hay bệ rạc. (Ở nhà ra sao tôi không biết). Và thơ văn họ đọc rất dễ chịu chứ không lên mùi tí nào. Qua tiếp xúc, những tác giả văn, thơ, nhạc tôi đã gặp ăn nói từ tốn chậm rãi và nói chuyện có chiều sâu hơn. Đó là những điều khác biệt tôi nhận thấy. Có thể những người tôi quen biết nằm trong phần thiểu số của cái mẫu số chung văn nghệ sỹ. Còn phần lớn những người râu tóc rũ rượi, áo quần xốc xếch đúng nghĩa với văn thi sỹ, có lẽ tôi chưa được diện kiến.

                    Viết văn làm thơ soạn nhạc gì gì đi nữa, ai cũng chỉ là những người bình thường, trừ phi họ muốn làm người "khác thường", thì xin miễn ý kiến.


                    *** Nhắn riêng với một nhà văn nhà thơ có râu mép (ở Texas*) mà tôi quý mến: anh ngoại lệ, vì nhìn anh ngầu lắm


                    Nguyệt Hạ
                    (Lt - TD)
                    Oct 28, 2014
                     
                    * Phải ghi rõ anh ở Texas, nếu không có kẻ nhận lầm.
                     
                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.10.2014 10:59:05 bởi Nguyệt Hạ >
                    Nguyệt Hạ 02.12.2014 02:43:47 (permalink)
                     
                     
                     
                     

                     
                     
                     
                     
                    Sau Ngày Lễ
                     
                     
                    Sau khi mấy chị em tập trung lại mừng lễ Tạ Ơn với nhau, năm nào tôi cũng muốn có một buổi ăn tối riêng ở nhà. Không khí tụ họp cả nhà không thể thiếu hàng năm, nhưng tôi cũng muốn dành một khoảng thời gian riêng cho gia đình nhỏ của mình.

                    Cuối tuần trước lễ, tôi đi chợ mua các thứ cho buổi tối riêng mà tôi dự tính. Hàng năm tôi thường đến chợ đặt một phần gà tây nhỏ, lấy về trước lễ một ngày, cất tủ lạnh. Năm nay thấy ở chợ Trader Joe có bán hộp lườn gà tây nấu sẵn, mỗi hộp khoảng 1.5 lbs vừa vặn cho nhà ít người, nếm thử ngon miệng nên tôi mua một hộp cùng các thứ linh tinh. Ba ngày đi chơi xa nhà, trở về có sẵn các thứ để làm một bữa ăn tối trong vòng hơn 30 phút, thật là thích.


                    Lườn gà tây ở chợ nấu sẵn có gia vị đầy đủ thấm và mềm. Gravy cùng với cranberry sauce của họ làm thành món ăn ngon miệng. Tôi thường đặt gà tây ở nhiều nơi khác nhưng lần này thấy ngon hơn.


                    Tôi muốn thử món bánh cua và cheese chiên dòn của chị Phương Vy (forum ĐT) nên mua một hộp cua ở Costco. Con trai chưa bao giờ làm bếp nhưng tôi gọi nhờ con giúp. Thấy dùng khuôn ép thành hình nửa vòng tròn con thích lắm và hăng hái giúp mẹ. Nhà có một gói lá mì hình vuông, khi cho vào khuôn thì miếng bột nhỏ hơn không thành hình quai vạt được. Thế là tôi phải cuốn thành những cuốn như chả giò nhỏ tí xiú làm mẫu cho con, rồi tôi đi làm việc khác. Ngạc nhiên lắm, con trai làm lần đầu nhưng cũng cuốn được gần 50 cuốn không hư cuốn nào, dù không sắc sảo nhưng vậy là tốt lắm rồi ... Nhâm nhi khai vị thật ngon. Cám ơn chị Phương Vy nhiều nhiều.






                    Ba ngày ăn uống ê hề vừa qua, tôi chỉ muốn một bữa tối nhỏ nhỏ với không khí riêng tư trong nhà mình nên không làm nhiều món. Vài củ khoai tây nghiền, thêm món rau là đủ. Yếu tay nên tôi nhờ chàng xẻ hộ trái bí đỏ để nướng trong lò, lần nào cũng có món này, ai cũng thích.






                    Thêm những chiếc bánh pecan pie nhỏ nhỏ chị làm cho tôi mang về, buổi ăn tối riêng của gia đình tôi coi như đầy đủ. Không khí riêng tư của cha mẹ và con thật đặc biệt, không có gì thay thế được.




                     

                    Thời gian trôi nhanh thật nhanh, hết năm này sang năm khác. Con tôi sẽ lớn và đi học xa nhà. Những gì tôi làm từ khi con còn nhỏ cho đến lớn mong rằng sẽ cho con một khái niệm về gia đình làm vốn cho con ngày sau.



                    Nguyệt Hạ
                    Nov 30, 2014
                     
                     
                     


                    Nguyệt Hạ 12.12.2014 00:42:05 (permalink)
                     
                     

                    Mùa Lễ Cuối Năm


                    “Smile and the world smiles with you, cry and you cry alone.” 
                     
                    - Stanley Gordon West, Growing an Inch

                     

                    Năm nào cũng vậy, không tính những ngày lễ trong năm, cuối năm là dịp cả nhà tụ tập gặp nhau bắt đầu từ Lễ Tạ Ơn, đến ngày Giáng Sinh, qua Tết Tây và Tết Ta. Tôi đã suy nghĩ nhiều về dịp lễ này. Năm nay chúng tôi không còn Cha, người Cha kính yêu đã như một cây cổ thụ bao bọc che chở đàn con bao nhiêu năm qua. Bóng mát một đời đã mất, tôi không biết chị em tôi sẽ như thế nào trong những ngày lễ sắp đến. 

                    Từ ngày học trung học tôi đọc được câu: "Cười và thế giới cười với em, khóc thì em khóc một mình"

                    Tôi biết thế nên từ ngày có tang Thầy đến nay, tôi cố gắng khóc một mình, không làm phiền đến người khác, bề ngoài tôi luôn phải làm mặt vui, không để lộ nỗi buồn trong tâm.  Bây giờ mùa lễ đến, quanh bàn ăn gia đình tụ họp, chỗ ngồi cố hữu của Thầy sẽ bỏ trống, làm sao tôi có thể vui? 

                    Những ý nghĩ từ đầu tháng 11 nhen nhúm trong tôi như thế. Đến gần ngày lễ Tạ Ơn, biết không thể từ chối ngày gặp nhau ở nhà anh chị, tôi chuẩn bị mà đầu óc không có chút hứng thú. Tôi đã nói với chị, "Em không muốn tụ họp nữa", rồi lại nói, "nhưng nghĩ lại, Thầy mất rồi, chỉ còn mấy chị em, tại sao ngày lễ không ngồi lại với nhau...". Cứ như thế, tôi bị dằn co giữa hai ý muốn, đi và không đi. Suy đi nghĩ lại, tôi không thể vì những ý riêng mà không dự họp mặt với các anh chị và các cháu, đó cũng là một dịp để cả nhà nhớ đến người Cha, người Ông yêu quý. 

                    Tôi nhớ lại hôm lễ Độc lập của Hoa kỳ, lúc đang có World cup Brazil. Lúc trước, Thầy là người không bỏ sót trận banh nào. Trận tứ kết đúng vào giỗ 100 ngày của Thầy. Anh lớn tôi thắp nhang khấn vái, và anh có câu: "Thầy không còn đây để xem World cup với chúng con...". Hôm đó, tôi vừa xem banh vừa rơi nước mắt. Trong suốt thời gian World cup, không một trận banh nào, chúng tôi không nhắc đến Thầy, kể cả bà con họ hàng cùng bạn hữu, thường xuyên nhắc nhở.

                    Anh chị em cháu chắt tụ tập, ăn uống với nhau, chuyện trò... , mọi người tránh không nhắc đến chuyện buồn nhưng chúng tôi biết rõ, trong tâm tư người nào cũng có một khoảng trống. Thầy không còn nữa, đáng lẽ Thầy ngồi ở ghế kia... Những chai rượu Beaujolais Nouveau hàng năm tôi đi mua với Thầy, cả nhà uống với nhau đêm Lễ Tạ Ơn, bây giờ sao vô vị. Anh tôi rót rượu cho cả nhà, cùng nâng ly, trong tôi có một giọng nói thầm, Thầy có uống với con không? 

                     
                    Mỗi sáng mỗi chiều, đọc kinh cầu nguyện, tôi vẫn tạ ơn Chúa ban, chị em tôi rất may mắn khi có Thầy và cũng được phước đức quá nhiều khi Thầy ra đi êm thắm, không người con nào phải nuôi bệnh Thầy lấy một ngày, không một điều gì cản trở hay phiền phức cho bất cứ ai. Người thân chung quanh kể cho chúng tôi nghe biết bao trường hợp đau bệnh lâu dài năm này qua năm nọ, từ người bệnh cho đến người thân ai cũng gặp nhiều điều phiền muộn. Tôi biết không thể đòi hỏi gì hơn, nhưng đứa con gái út trong tôi vẫn lên tiếng cằn nhằn, "sao Thầy bỏ con đi mà không nói với con ..."  Tôi là con gái út, mẹ mất sớm, Thầy bỏ hết tất cả để nuôi dưỡng, dạy dỗ và cưng chiều. Tôi vẫn thường lý sự với Thầy như vậy. Và tôi biết, hỏi để tự trả lời, tôi sẽ trả lời y như cung cách Thầy sẽ nói: "Thầy sống đủ cho con rồi."
                       
                    Muôn đời, không có chữ nghĩa nào, không có việc làm nào đủ cho tôi cám ơn Thầy, người vừa là Mẹ, vừa là Cha đã sống cho con, vì con hết cuộc đời mình. 

                    Nguyệt Hạ
                    Dec 10, 2014
                     
                     
                     
                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.06.2015 10:53:49 bởi Nguyệt Hạ >
                    Ct.Ly 17.12.2014 04:56:29 (permalink)
                    thiên thanh 18.12.2014 21:32:36 (permalink)


                    tt xin thân mến chúc chị Nguyệt Hạ và RMGT
                    một mùa Giáng Sinh vui tươi hạnh phúc và đầm ấm cùng những người thương yêu và bạn bè 
                     
                     
                      

                     
                     
                     
                     
                    Tóc nâu 01.01.2015 03:15:40 (permalink)
                     
                    Nguyệt Hạ ơi!
                     
                    Một năm 2015 thật là như ý,  thành đạt và thật hạnh phúc cùng gia quyến nha.
                    Dẫn bồ dễ thương tới chúc Tết Tây hộ nè...
                     
                     
                     
                     

                    Attached Image(s)
                    Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 7 của 10 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 144 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9