RIÊNG MỘT GÓC TRỜI
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 9 của 10 trang, bài viết từ 121 đến 135 trên tổng số 144 bài trong đề mục
Nguyệt Hạ 07.10.2015 14:16:58 (permalink)
 
 
 
 
2. POINT LOBOS STATE NATURAL RESERVE
 







Khi tôi có ý định đi chơi ở Big Sur, địa điểm đầu tiên được giới thiệu là Point Lobos State Natural Reserve. Người ta cho rằng tất cả những gì đẹp và hiếm quý dọc theo bờ biển của tiểu bang Cali có thể gồm lại tại nơi này.

Thoạt tiên tôi cũng không tin lắm khi đọc những lời khen ngợi về Point Lobos. Tôi không tìm hiểu nhiều hơn, cũng không đọc kỹ, đi thì cứ đi, cũng không kỳ vọng nhiều. Tôi nghĩ rằng cũng chỉ là bờ biển, cũng chỉ là hiking trail, vv và vv ... nhưng tôi đã lầm.  Những công trình thiên nhiên phải gọi là kỳ công của tạo hoá. Bạn phải đến tận nơi mới nhìn thấy được hết sự kỳ diệu của cảnh trí nơi này. Trên các website đã có rất nhiều hình ảnh đẹp, tôi chỉ chụp một số hình kỷ niệm cho vui, không diễn tả được những gì tôi chứng kiến tận mắt.


Đây không phải là công viên cho người ta vào giải trí, nhưng là chỗ giữ gìn và nuôi dưỡng những sinh vật, thực vật hiếm quý còn sót lại của thiên nhiên. Bờ biển có nhiều sinh và thực vật đang sinh trưởng, được giữ gìn, tạo điều kiện phát triển và để người chuyên môn có thể tiếp tục nghiên cứu sự phát triển của các loài ấy.



Tạo thành từ hàng triệu năm trước, biển Point Lobos với những bờ đá hình thể lạ mắt từ sự bào mòn của sóng biển, họ gọi là Rocky Shores.


SOUTH SHORE TRAIL

Có rất nhiều hiking trail dọc theo bờ biển Point Lobos, chúng tôi đi đường sát dọc theo bờ biển gọi là South Shore Trail.  



 







 

 

Nước bào mòn tạo thành những vòng tròn trên đá,


 
 

 
 





 Thấy mảng đá nào cũng đẹp, cũng lạ. Hình nào cũng muốn để lên,





 

Những vũng nước nhỏ trong suốt,



 
Vỏ sò bám trên đá,




Những đoạn hiking hai bên cây lá rất đẹp. Nơi đây có nhiều loại cây và chim chóc hiếm quý. Người ta khuyên nếu bạn muốn ngắm hoa lá nên đến vào mùa xuân. Mùa hè chỉ còn vài loại mọc trên đá, mãi lo ngắm nhìn biển và đá nên tôi quên chụp hình, được vài tấm:















Trên đường bạn có thể nhìn thấy biển từ nhiều góc cạnh khác nhau và những khoảng bờ biển ẩn mình khó thấy từ bên ngoài.



 
 



BIRD ISLAND TRAIL


Đây là một trong những đoạn trail đẹp nhất, đẹp từ cây cỏ hai bên cho đến cảnh biển từ trail nhìn xuống.

 



Từ sự chuyển động không ngừng của sóng biển, trong những vũng nước ngăn lại từ các bờ đá, màu nước thay đổi thành tạo thành những bức tranh tuyệt tác.
 






Bãi cát trắng mịn trong vũng nước xanh trong, bạn được tự do xuống tắm nơi đây,



 
 và hình dưới đây, nhìn bãi cát mịn màng và nước trong xanh biếc vậy, thử hỏi có nơi nào đẹp như thế?

(Lúc tôi đứng trên cao nhìn xuống thấy có một người nằm phơi nắng, vài phút thì ông ấy xuống lội nước rồi lên nằm trên cát, trông thật thoải mái yên lành.)
 



Có rất nhiều giống chim tụ về đây. Chỗ chú chim này đậu gọi là Pine Woods, có nhiều thông và chim chóc bay lượn vui mắt.








Trên ghềnh đá có các loài chim biển, còn có sea otters, sea lions, vv và vv...





Đây là nơi người ta đứng ngắm whale bơi lội, 




hết cây cầu rẽ sang tay phải còn một đoạn trail, đứng nơi đó nhìn thấy whale rất rõ. Khi tôi đến, có khoảng 6,7 con grey whale bơi qua bơi lại, thỉnh thoảng whale phun nước lên, nhìn rất ngoạn mục. Ở khách sạn có để sẵn ống nhòm cho mình mang theo ngắm những sinh vật trên biển.






Những hình ảnh trên chỉ mới một phần nhỏ của Point Lobos Natural Reserve. Còn rất nhiều các loại sinh vật và động vật dưới nước cũng như trên bờ mà chúng tôi chưa có dịp thấy. Nơi này cho bạn lặn xuống nước để thấy toàn bộ sự kỳ diệu của thiên nhiên. Người ta nói nếu bạn đến đây mà chỉ đi trên cạn thì đã bỏ qua những gì tuyệt diệu nhất của Point Lobos, tất cả nằm dưới lòng nước. Rất tiếc, thôi đành hẹn dịp khác trở lại.


Nguyệt Hạ
(Lt - TD)
Sept 2015
 


* Viết thêm:
  Từ Los Angeles bạn đi trên đường Highway 1 về hướng bắc, qua khỏi Carmel-by-the-Sea khoảng 3 miles thì POINT LOBOS STATE NATURAL RESERVE nằm bên tay trái, lối vào ngay mặt đường. Bạn có thể để xe ngoài đường có nhiều chỗ đậu và đi vào không tốn tiền. Nếu muốn đậu xe bên trong, vào cổng trả 10 USĐ. Có rất nhiều chỗ đậu xe rải rác khắp nơi chứ không phải một parking lớn và phải đi bộ. Bạn đi hết chỗ này, dời xe sang chỗ khác, rất tiện cho người không muốn đi bộ nhiều.
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.10.2015 01:27:24 bởi Nguyệt Hạ >
Nguyệt Hạ 02.12.2015 13:28:48 (permalink)
 
 



 
THÊM MỘT DỊP ĐỂ TẠ ƠN
 

Năm nay tôi không đi chợ cho ngày lễ ThanksGiving, chỉ nấu với những vật liệu có sẵn trong bếp. Ngày thứ năm chúng tôi không có nhà, qua hai ngày sau mới thật sự gọi là ăn Lễ Tạ Ơn của gia đình tôi.

Buổi ăn trưa tôi chỉ nấu soup potato gnocchi với thịt gà xay ướp sẵn, hành tây, cà rốt và trái susu. Rất ngon ngọt, đậm đà, món này trở thành một món yêu chuộng của mùa đông.

 
 
Chuẩn bị cho buổi chiều tối, tôi làm món khoai nướng. Hấp chín, cắt làm đôi, nạo phần ruột khoai chừa lại phần vỏ dày. Nghiền phần ruột với một ít sữa tươi, tí xiú muối, cho lại vào những củ khoai cắt đôi và cho vào lò nướng.Trong khi đó, walnuts và đường, xíu muối ngào trên bếp. Lấy khoai từ lò nướng, cho candy walnut lên trên chỗ khoai nghiền, và lại cho vào lò nướng. Tôi thấy một ông đầu bếp trong TV làm món này, nấu pecan với rất nhiều bơ và maple syrup, nhiều như canh rưới lên khoai. Không muốn ăn nhiều bơ đường nên tôi tự chế, dùng walnuts, không cần bơ và maple syrup, chỉ một tí đường muối cho có vị, khoai ngọt nên không cần làm ngọt hơn nữa. Nướng hai lần khoai khô, có walnut, ăn ngọt bùi rất ngon.
 

 
Năm nào cũng có món brussel sprouts vì ai cũng thích ăn rau. Chỉ cần xào một ít hành tây xắt nhỏ với tí xíu dầu, cho brussel sprouts vào đảo đều vài phút, tí xiú muối, cho vào lò nướng khoảng 10-15 phút là chín. Nhờ có hành tây, brussel sprouts có vị ngọt rất dễ ăn. Tôi nướng khoai và rau này cùng một lần.
 

 
Tôi có một hộp thịt phần mềm nhất của lườn gà, mang ra ướp tỏi, muối, tiêu, dầu ăn và chiên trên chảo gan, không cần dầu trong chảo. Làm sốt bơ tỏi cùng một ít sữa tươi là có một món thơm lừng ngon miệng.
 

Món creamed corn là món con thích từ ngày con nhỏ. Năm nào cũng chỉ ăn vào dịp lễ cuối năm ở nhà chị. Hôm nay tôi làm thử, khui mấy hộp creamed corn, thêm một ít heavy cream và sữa, tôi cho tất cả vào nồi và đun lửa nhỏ cho sôi nhẹ. Khuấy đều, nấu khoảng 15 phút, trước khi tắt lửa, cho vào một tí xíu bơ và một muỗng cà phê bột bắp. Thấy công thức làm cần nhiều bơ, sữa, heavy cream, tôi nấu theo ý mình, chỉ dùng một muỗng cà phê bơ thay vì nguyên một cây bơ như họ nói. Con cho một ít cheddar cheese lên mặt soup và để vào lò nướng. Không cần nhiều bơ sữa vẫn ngon lành không thua gì ở nhà hàng.
 

 

 
Năm nào cũng vậy, sau bữa ăn tráng miệng bằng pecan pie và ice cream, hai món mua ở ngoài. Pecan dòn và bùi trong vị ngọt và mềm của apple pie và lạnh lạnh tan chảy béo béo của ice cream, đi kèm cà phê đen không đường. Heaven. Sau khi ăn các món mặn, có vị ngọt này thật ngon. Và ngon ngọt quá nên chỉ được ăn hai lần trong hai dịp lễ cuối năm. Quanh năm phải nhịn.
 


 
Tôi đã có một bữa ăn lễ Tạ Ơn thật đơn giản nhưng ngon lành cho gia đình nhỏ của mình. Tốn ít giờ để nấu chỉ phần dọn rửa là hoa mắt thôi.

Không cần đợi đến ngày lễ Tạ Ơn, chúng tôi tạ ơn mỗi ngày vì mình có cơm ăn áo mặc, được ở trong nhà với chăn mền êm ấm. Nghĩ đến những người kém may mắn thấy mình được quá nhiều ân sủng trong đời sống này.

Xin Tạ Ơn về những gì chúng ta đã và đang có.

Nguyệt Hạ
ThanksGiving 2015
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2015 13:36:17 bởi Nguyệt Hạ >
Nguyệt Hạ 13.01.2016 05:26:50 (permalink)
 
 
 
 

 
 
CALIFORNIA SNOW

@ SNOW VALLEY, CA - Jan 2016

Cuối tuần qua, nghe nói vùng núi có tuyết nhiều, nhà tôi đi Big Bear chơi. Chuyến đi không định trước nên sáng đi chiều về. Tối thứ sáu, lấy áo quần ra sắp xếp và sáng thứ bảy thức dậy sớm lên đường. Hai bên cây cỏ có tuyết nhiều nhưng đường khô ráo, không cần snow chain. Đoạn đường dễ đi, thường chỉ tốn khoảng hai giờ, nhưng quá nhiều người đi chơi tuyết khi bắt đầu lên núi xe chạy chậm lại. Gần 50 phần trăm xe ngừng bên đường gắn snow chain dù đường khô ráo, và không thấy cảnh sát chận lại. Vì thế, còn khoảng gần 20 miles nữa đến nơi, chúng tôi mất gần hai giờ đồng hồ nhúc nhích theo đuôi thiên hạ.
 
 
Xe người ta có lẽ đến từ sớm nên 11 giờ sáng, tuyết phủ thế này,



Trên núi khoảng dưới 30 độ F,
(Có một năm đi ski, trời không lạnh lắm, con mang áo ngắn tay:

Lần đó khoảng 40 độ F nhưng có nắng nhiều, trời ấm, cởi bỏ áo khoác, mũ và bao tay.)

Hôm nay trời nhiều mây, không có nắng, lên cao mờ mờ,



 






Tuyết bắt đầu rơi nhẹ, rất đẹp, vương vương một ít trên tóc,
 

 
Trời về chiều, tuyết rơi nhiều hơn, mờ mịt khó thấy, đèn lên, ski ban đêm như thế này,




Trên núi trời mau tối, sợ về khuya đường đèo có tuyết nguy hiểm nên chúng tôi về khoảng 7 giờ chiều, sau khi ăn tối tại chỗ trượt tuyết. Ăn sáng trước khi rời nhà 7am, mất quá nhiều giờ trên xe, và xếp hàng mua vé, lúc bắt đầu vào ski đã gần 2 giờ chiều, chúng tôi quyết định bỏ qua bữa trưa. Mười hai tiếng đồng hồ sau vào ăn buổi tối, thức ăn nơi này thật ngon và giá cả phải chăng, không cắt cổ như các nơi ski resort khác. Ngồi trong nhà ăn, nhìn bên ngoài tuyết rơi rơi thật đẹp, nhưng nghĩ đến đoạn đường về cũng thấy nguy hiểm. May mắn, đường hơi ướt chứ không có tuyết hay đóng đá nên không cần snow chain. Chúng tôi đi theo sau đoàn xe dài, đèn đỏ chói cả mắt vì xuống núi ai cũng đi chậm và thắng lại. Rồi cũng về đến nhà bình an vô sự, cả nhà đã có một ngày vui.

Nguyệt Hạ
Jan 12, 2016
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.01.2016 13:53:10 bởi Nguyệt Hạ >
Nguyệt Hạ 08.04.2016 07:16:16 (permalink)
 

MAMMOTH LAKES, CALIFORNIA

TWIN LAKES

Quanh vùng Mammoth Lakes, có nhiều hồ lớn nhỏ. Vẫn còn là mùa đông tuyết nhiều nên ngày chúng tôi đi, chỉ có một hai con đường gần thành phố cho phép xe chạy.

TWIN LAKES cách phố chính khoảng chừng 5, 7 phút lái xe. Hai cái hồ hầu như đóng băng hoàn toàn, trên bờ tuyết phủ dày. Vài mươi chiếc xe đậu ở parking bên bờ hồ, có những chỗ tuyết còn nguyên vẹn chưa có dấu chân người. Còn một chiếc hồ cạnh hồ này gọi là UPPER TWIN LAKES, nhưng đường có nhiều tuyết nên bị đóng.

Tôi bước đến khoảng tuyết mịn màng, xốp như bông, và bước chân ngập trong tuyết, độ sâu gần đến đầu gối. Nơi đây trên bờ hồ nên không sợ sụp chân xuống nước. Giữa bờ hồ và mặt nước, bạn có thể thấy được một bên là tuyết và một bên là mặt nước phẳng trong như nước đá.




 Mặt hồ mênh mông, đóng băng hoàn toàn,







Có một chiếc cầu gỗ chia đôi hồ này, gần cầu, tuyết tan lộ mặt nước.



 
Qua khỏi cầu, có thể men theo bờ hồ đi lên Upper Twin lake. Hình dưới là hồ bên trái chiếc cầu, 



 

Khu vực Twin Lakes này chỉ có một khách sạn tên Tamarack Lodge, gồm những cabin riêng biệt trong rừng. Chỗ này dành cho người đi Cross Country Ski. Đó là món đi trên tuyết, mang dụng cụ dưới chân nhưng chỉ đi chứ không trượt tuyết như đi ski.


Từ tháng 11 đến tháng đầu tháng 7 hàng năm, vùng Mammoth Lakes dành cho những trò chơi mùa đông. Từ tháng 7 đến cuối tháng 10, nơi đây có những món mùa hè vì có núi, có hồ, có chỗ cắm trại, câu cá, thay vì đi ski thì họ đi hiking, vv.... Thời tiết lạnh trên núi cao nhưng ở đây mỗi năm có hơn 300 ngày có mặt trời nên ban ngày nhiệt độ rất lý tưởng. Ngày chúng tôi đi Twin Lakes, nhiệt độ sáng sớm là 25 độ F, trưa khoảng 40 độ F, mặt trời lên cao, trở nên nóng, chúng tôi không cần mang áo khoác và bao tay nữa. Đứng dưới ánh mặt trời thì được, nếu đứng lâu trong bóng râm sẽ bị lạnh.

Một kỳ nghỉ mùa Xuân thật vui, tôi mong rằng sẽ có dịp trở lại đây mùa hè.

Nguyệt Hạ
(Lt - TD)
Mar 2016
 
 


<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.04.2016 07:09:13 bởi Nguyệt Hạ >
Nguyệt Hạ 01.07.2016 00:40:19 (permalink)
 



 
 
 
NẮNG CALI

Bắt đầu vào mùa hè ở đây trời trở nóng. Nóng đổ lửa, nóng như lửa. À mà trời cũng đang đổ lửa xuống đấy chứ. Quanh tiểu bang Cali từ bắc xuống nam, đang có vài đám cháy. Cháy rừng, cháy nhà, nhìn hình ảnh trên TV cứ như là biển lửa. Tôi không hiểu người ta nói địa ngục như thế nào, nhưng nhìn những đám cháy trong mấy tuần qua tôi nghĩ địa ngục là đây.


Cuối tuần trước, trời nóng trên 100 độ F. Ngày thứ hai nơi tôi đạt kỷ lục, 111 độ. Nóng làm mình muốn điên muốn khùng. Còn may mắn chưa bị nóng đến tẩu hoả nhập ma. Nghĩ đến những người chữa lửa ngoài kia, họ đứng gần biển lửa, họ phải mang bộ quần áo màu vàng thấy là phát nóng giùm, và họ phải mang dụng cụ chữa lửa, nặng và nóng biết bao nhiêu. Mình ở trong nhà có nóng mấy đi nữa cũng chỉ bằng một phần nhỏ những người lính chữa lửa đang chịu đựng. Mình vẫn còn may mắn và sung sướng lắm. Thật sự ghi ơn những người làm nghề chữa lửa giúp cho dân chúng.
 

Trời nóng, cây cỏ cháy vàng, mặt đất như nung, vậy mà vẫn có hoa, có trái mới lạ. Hai năm nay bị hạn chế nước tưới cây, tôi theo đúng ngày cho phép, tuần hai lần, mỗi lần 15 phút. Cỏ cháy vàng phơi mình trên sân như đám rơm rạ, nhưng mấy cây hoa vẫn cho tôi đủ màu đủ sắc dù lá của chúng vàng nhiều hơn xanh. Cây chanh sau vườn vẫn sai trái, cây ổi đang ra hoa và nụ thật nhiều, những trái thu đủ xanh bao quanh trên cao, cây fig mới lên khoảng chục trái nhỏ tí xiú. Tội nghiệp hai cây ớt nhất, gần như không được tưới tí nào vì tôi đang muốn nhổ bỏ, lá rụng gần hết trơ cành khô khan vậy mà vẫn có trái đỏ đầy cây.

Phượng tím năm nay có hoa sớm lắm, tháng tư bắt đầu thấy những chùm hoa tím đong đưa ngoài cửa sổ. Nhìn bóng cây cao toả mát che khoảng sân cỏ cháy cũng thấy dịu mắt phần nào.



 



Hoa hoàng anh năm nào cũng nhiều dù không đủ nước. Lá vàng xen lẫn hoa vàng nhìn thương lắm. Có những nụ hoa vừa hé nở bị nóng quá nên héo rũ xuống thật tội nghiệp. Hoa hồng vẫn có đủ màu nhưng vừa hé nở buổi sớm, trưa đã gần tàn. Thương sao kiếp sống ngắn ngủi của những bông hoa trong thời tiết này.






Hoa quỳnh vẫn nở trong cái nóng cháy da, kéo dài ba tháng từ tháng tư đến tháng sáu nếu đếm cũng được cả trăm cái. Tôi cám ơn những chậu hoa này vì tưới rất ít mà năm nào cũng có hoa đều đặn.




 



Cây hoa trung thành hàng năm, không trồng, không tưới, năm nào cũng trở lại cho hoa thật nhiều,
 



Mùa hè đến vội nhưng không đi vội, kéo dài ngày tháng nắng nóng như nung. Còn đến mấy tháng nóng nữa, tôi thấy sức chịu nóng của con người ngày càng tăng lên. Nhiều năm trước nghe nói 80 độ F là than van. Năm sau thấy bảo 90 độ, cũng chịu được. Rồi đến 100 độ, thấy cũng có người chạy bộ ngoài đường. Và bây giờ 112 độ người ta cũng đi qua đi lại như thường. Phục sát đất.



Vậy mà bên vùng phía đông nước Mỹ lại có lụt lội. Nhìn cảnh nhà cửa bị tàn phá và nhiều người thiệt mạng vì nước dâng ngập ở tiểu bang Virginia trong lòng không khỏi nghĩ thầm, bao nhiêu thiên tai đại nạn xảy ra, cộng thêm không ít chuyện tàn ác do con người làm, không lẽ đất nước này đang đi vào chỗ tận diệt?


Nguyệt Hạ

(Lt - TD)
Cuối tháng sáu, 2016
 


Nguyệt Hạ 25.07.2016 07:58:45 (permalink)
 
 
 
Bé KIWI
 
Chiều qua nhận thư cháu từ SG. Cháu gửi hình em bé thứ hai sang cho tôi.
Qua một thời gian toàn những tin buồn chết chóc khắp nơi, nhìn những tấm hình em bé thấy lòng nhẹ nhàng vui lên một chút.
 
Cháu gọi tôi bằng dì, con của cháu gọi tôi bà dì. Nghe danh xưng thấy sợ. Thì ra mình không còn trẻ trung gì nữa, dù tôi vẫn thấy gần gũi với cháu như ngày nào mấy dì cháu chơi với nhau. Các anh chị tôi lập gia đình sớm, có con sớm, cô, dì cháu chỉ hơn nhau vài tuổi. Lúc nhỏ dì cháu chơi đồ hàng, chơi búp bê, chơi buôn bán với nhau, nhưng đến giờ cơm, tôi phải đút cơm cho các cháu nhỏ. Có một cháu trai hai tuổi khi tôi mười một, nhìn hai cái má bầu bĩnh thương quá nên có lần tôi cắn vào má cháu thật đau. Cháu khóc thét lên, chị tôi chạy ra hỏi gì, kể chị nghe, chỉ tại tôi thương cháu quá... Vậy mà chị chả nói gì, chỉ dỗ con nín khóc. Mới biết chị tôi thương tôi ghê lắm.
 
Tôi có nhiều cháu ruột, cháu rể, cháu dâu. Các cháu lập gia đình tôi có thêm nhiều cháu hàng chắt... Khi Thầy tôi mất, Cố Tuyến (ban tang lễ ở nhà thờ) gọi tôi hỏi Thầy có bao nhiêu con cháu, tôi phải xin phép Cố cho tôi vài phút để ghi xuống và đếm cho đủ số các cháu chắt. Lúc ấy đầu óc rối bung, đếm tới đếm lui vẫn không nhớ hết có bao nhiêu người. Cả nhà có hai mươi cháu, cùng dâu rễ thành gấp đôi số người, bây giờ có trên hai mươi chắt. Có chắt lớn hơn con tôi gần mười tuổi. Có những cháu rể, cháu dâu và chắt tôi chưa gặp mặt. Mong sao có dịp tất cả gặp nhau một lần, sẽ vui lắm.
 
Cô, dì và cháu sàn sàn tuổi nhau, tôi thấy các cháu lập gia đình, vẫn nghĩ mình còn "trẻ"... Đến khi các cháu có con, tôi cũng chưa thấy gì lạ. Khi các cháu bảo con mình "chào bà đi con", tôi mới giật mình, thì ra mình lên hàng "bà" rồi... Chỉ tại con mình còn nhỏ nên chưa nghĩ đến chuyện lên chức đó thôi. Tự nhiên phải làm người lớn, đứng đắn đàng hoàng, không được chọc ghẹo phá phách trước mặt cháu chắt, hết vui.
 
Đó là chưa kể chị em cháu chắt bên nhà chồng. Bên nào cũng là đại gia đình...
 
Nguyệt Hạ
July 24, 2016
  
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.07.2016 23:52:36 bởi Nguyệt Hạ >
Nguyệt Hạ 09.08.2016 01:51:37 (permalink)
 
 
 





DANA POINT HARBOR - CA

Dana Point Harbor, một nơi cách Los Angeles gần 60 miles về hướng nam. Gần bên cạnh là bãi biển Doheny, nơi có chỗ tắm biển và cắm trại qua đêm. Tôi đi nơi này nhiều lần nhưng vẫn muốn trở lại mỗi khi có dịp.

Ở đây có chỗ bán vé cho mình đi cruise ra khơi ngắm cá whale hay tàu chở mình đi câu cá, có tàu chở đi đảo Catalina và có chỗ cho mướn thuyền nhỏ chèo trên biển. Quanh đó có nhiều nhà hàng nổi tiếng, bãi đậu xe được bốn giờ đồng hồ miễn phí rất rộng. Ngày tôi đến Dana Point Harbor, các em trong đội YouthGuard của Quận Cam đang ăn trưa cùng nơi chúng tôi. Sau đó các em xuống tập dưới biển. Có điều kiện tập bơi như vậy thật tốt, vì nơi tôi, lớp học LifeGuard chỉ tập trong hồ.

Có một cây cầu lớn nối từ bên này bờ sang bên kia. Lần nào cũng vậy, sau khi ăn trưa, chúng tôi đi bộ trên cầu để sang công viên nhỏ. Đầu cầu bên kia có một khoảng đất dài, vài cây bóng mát, bàn ghế và lò nướng để làm picnic, ngồi ngắm cảnh hay đi dạo, gió biển thổi vào rất mát. Ai không thích đi bộ thì lái xe, cũng có bãi đậu xe không trả tiền.

Đi trên cầu nhìn xuống như thế này:


DANA POINT MARINA

Nơi công viên nhỏ nhiều người đi dạo, ngồi đọc sách, ngắm biển và tàu bè qua lại.

 








Nhiều người chơi paddle boarding



Trở lại bên kia cầu, ra khỏi khu harbor, lái xe ra ngoài, tay phải là hướng biển Doheny có khu cắm trại, hướng tay trái đi một đoạn ngắn sẽ gặp Baby Beach, nơi nước cạn cát mịn cho các em nhỏ tắm và có chỗ cho mướn paddle boarding (không biết tiếng Việt món chơi này gọi là gì?) Gần Baby Beach có Ocean Institute, tôi đến nơi đã quá giờ nên không vào được.




BABY BEACH - DANA POINT

Gió biển thổi mũ áo tung bay, xém tí nữa tôi có hình giống như hình Marylin Monroe rồi đó

Không khí biển trong lành làm mình thấy khỏe và thoải mái. Vài năm trở lại một lần nhưng lúc nào tôi cũng có tâm trạng háo hức như lần đầu.


Nguyệt Hạ
(Lt - TD)
Tháng Tám 2016



*** JON'S SEAFOOD MARKET

Quán ăn bình dân nhưng hải sản tươi, ngon và giá cả phải chăng. Bạn có thể chọn, cá nướng hay chiên, và họ có bán cá tươi để mình mua về. Có nhiều tiệm quán sang trọng quanh vùng này nhưng lần nào trở lại, chúng tôi cũng đến đây.
 

Fish taco & seafood combo







<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.01.2017 01:19:35 bởi Nguyệt Hạ >
Nguyệt Hạ 14.09.2016 23:38:23 (permalink)
 


<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.10.2016 01:00:57 bởi Nguyệt Hạ >
Nguyệt Hạ 23.09.2016 02:05:30 (permalink)
 





 Merced River @ Swinging Bridge - Yosemite
Photo by mt 2016




Vài tuần lễ qua, trời đất giao mùa, mờ mờ ban sáng, nắng nóng ban trưa và hiu hiu ban chiều. Mùa hè năm nay đến vội đi vội, không có nhiều ngày nóng như những mùa hè trước. Mùa hè đến lúc mình chưa kịp thấy trọn mùa xuân, và mùa hè qua lúc mình chưa chuẩn bị đón thu.

Vậy mà thu đến rồi đó. Hôm nay lịch ghi ngày đầu tiên mùa thu nơi này. Thật ra thu đã rục rịch báo tin từ vài tuần trước. Một buổi sáng thức dậy, trời không còn nắng gắt chói chang thay vào đó một màn mỏng mờ mờ ngoài song. Trời chưa lạnh cho mình cần khăn quàng nhưng cảm giác dịu mát buổi tinh sương thật thoải mái. Mặt trời lên nắng vẫn hắt xuống nhân gian, vẫn nóng hừng hực làm bực bội muôn người, nhưng buổi chiều về lại hiu hiu gió mát. Không còn gì bằng khoảng thời gian giao mùa như thế này.

Năm nay hình như thu cũng đến vội. Lá hoa vừa rộn ràng khoe sắc đã phải chuẩn bị thay áo mới. Cây cỏ im lìm chờ đợi những giọt sương mai, nhẫn nại, chịu đựng sự đổi thay của trời đất. Cơn gió nhẹ thật nhẹ nhưng cũng đủ làm lá khô thêm và nhạt màu dần. Đến một lúc nào đó cũng bằng thoáng nhẹ nhàng của gió, lá lìa cành rời xa chốn cũ, lăn lóc trên đường về nơi chốn vô định xa xăm.

Mùa thu cũng như mọi mùa, cũng có đẹp cũng có xấu nhưng hình như người ta ca tụng mùa thu nhiều hơn. Và hình như văn thơ cũng dành nhiều chữ nghĩa cho mùa thu. Có lẽ cái hiu hiu mờ mờ ảo ảo của không gian mát mẻ làm cho máu văn nghệ trong mỗi người thức giấc. Vài hôm trước nơi đây còn có một cơn mưa bóng mây, đang quang đãng tạnh ráo, bỗng nghe mưa gõ nhịp rào rào trên sân, mùi đất nóng có hơi nước xông lên, ôi sao mà thân thương quá đỗi...

Vậy vậy đó, năm nào cũng lập lại chừng đó thứ. Nơi nào cũng có vài điều giông giống nhau về mùa màng. Tâm tư thì lúc vầy lúc khác, nhưng mỗi năm, ngày đầu tiên của mùa thu vẫn mang đến sự dịu dàng, nhắc nhở cho biết nếu không tận hưởng tôi sẽ lướt qua thật nhanh đó nhé.


Ơi mùa thu, đến nơi thật rồi....


Nguyệt Hạ

Ngày đầu thu 2016

 
 
 


Nguyệt Hạ 09.12.2016 01:30:13 (permalink)




Thân chúc các anh chị và các bạn một mủa lễ thật an lành.
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2017 01:35:47 bởi Nguyệt Hạ >
Vo Bien Gioi 09.12.2016 10:17:41 (permalink)
Ý tưởng về Marilyn Monroe tạo cho hình ảnh khí thế sinh động của nghệ thuật.
Nguyệt Hạ 18.03.2017 01:39:51 (permalink)
 
 
Cha Tôi

Thầy tôi qua đời thấm thoát đã 3 năm. Ba lần 365 ngày nhưng tôi thấy như mới ngày hôm qua hôm kia. Mọi việc xảy ra vẫn còn rõ ràng trong tôi, từng ngày, từng giờ, tôi chưa quên chút nào. Hàng ngày tôi vẫn nói chuyện với Thầy, mọi người trong nhà vẫn nhắc nhở đến Người ... 

Tôi đã muốn viết rất nhiều về người Cha kính yêu của tôi nhưng lần nào cũng vậy, tôi không biết bắt đầu từ đâu. Công ơn dưỡng dục sinh thành người con nào cũng mang ơn cha mẹ mình, với tôi, Thầy vừa là Cha vừa là Mẹ. Bao nhiêu năm dãi dầu để nuôi dưỡng một đàn con, một mình Thầy đúng với câu Gà trống nuôi con. Con cái bao giờ cũng làm phiền lòng cha mẹ và sẽ không bao giờ hiểu, không bao giờ biết hết những hy sinh, khó nhọc của cha mẹ mình. Bây giờ có con, tôi mới thấm hiểu sự cô đơn Thầy đã chịu đựng hơn nửa thế kỷ. Tôi có nhà tôi bên cạnh, chuyện nhỏ lớn gì cũng có người đỡ đần, còn Thầy tôi chỉ một mình, nghĩ lại sự hy sinh thật cao cả.

Tôi đã học được rất nhiều khi ở bên Thầy, từ những điều răn dạy và từ cách sống Thầy làm gương cho con cái. Có nhiều điều, Thầy không bao giờ nói ra nhưng đã ảnh hưởng đến quan điểm sống của tôi. Những bài học vô giá không bao giờ tôi có thể tìm thấy ở đâu. 

Thêm một năm không có Cha, nhưng hình như thời gian không làm phôi pha nỗi buồn mồ côi mà còn tô đậm nét sự mất mát của chị em tôi. Kinh nguyện hàng ngày hàng đêm tôi vẫn cầu xin có lẽ cho sự bình an của cả hai bên.

Nguyệt Hạ
Tháng ba, 2017
 
 
 


Nguyệt Hạ 05.04.2017 03:27:02 (permalink)
 
   




 

CALIFORNIA POPPY FLOWER

Năm nay tiểu bang Cali mưa nhiều, khí hậu tốt nên những cánh đồng hoa dại bùng nở. Người ta gọi là Super bloom. Tuần qua chúng tôi đến nơi có Poppy, hoa tiêu biểu của tiểu bang Cali. Từ Los Angeles đi về hướng bắc, bằng đường số 5, qua đường 14, chỉ đi một đường thẳng, khá tốt, khoảng chừng hơn một giờ là đến nơi. 11 giờ sáng đã có khá nhiều xe đến trước, chúng tôi chờ 30 phút mới đến cổng và trả 10 đồng vào đậu xe. Trước khi vào park, hai bên đường cũng có nhiều hoa poppy. Ngừng xe lại, chụp hình cũng thích và nếu không muốn vào trả tiền đậu xe, bạn có thể đậu xe ngoài đường và đi bộ vào trong.

Nơi đây sa mạc, độ cao trên 3000ft từ mặt biển nên không đến nỗi nóng lắm. Ngày tôi đến trong phố khoảng 80 độ F nhưng ở đây chỉ từ 65 đến 70 độ F. Trời có nắng, đi bộ loanh quanh, lên đồi xuống dốc một ít nhưng không thấy mệt, cũng không thấy khát. Thỉnh thoảng có vài băng ghế cho mình nghỉ chân, nhưng hoàn toàn không có bóng cây nào. Trong trang web của park, họ dặn kỹ phải mang theo nước đầy đủ khi đến đây vì lên cao trong người sẽ bị mất hơi nước nhiều hơn.




 

Bắt đầu vào khu trồng hoa sẽ thấy tấm bảng này:


 


Mọi người đi theo con đường lên dốc. Giữa ngọn đồi rộng lớn là những con đường đất ngoằn nghèo, mòn nhẵn vì nhiều người đi, không có đường tráng nhựa, không có xe chạy nơi này,




Khúc này chưa có hoa nhiều nhìn chung chỉ thấy màu xanh, vàng nhạt lưa thưa:




Đến một ngã ba có thêm bảng chỉ lối,





Có rất nhiều hang rắn, nhưng chúng tôi không gặp lần nào,




Có những tấm bảng để dưới đất cho người ta đừng bước vào dẫm lên hoa, có lẽ chỉ để hạn chế chứ không thể nào cấm được, họ vẫn đi vào nhiều đến nỗi làm thành lối mòn mới,





Vùng đồi quá rộng nên nhìn chung khó thấy màu vàng rõ ràng. Đi giữa biển hoa, mình trở thành bé nhỏ,





Có khoảng đồi nhiều hoa, màu vàng cam rực rỡ,




 
Tất cả hoa dại do gió thổi hạt giống lan ra khắp vùng, trời cho mưa nắng để hạt lên mầm, và thời tiết thuận lợi tạo nên những biển hoa mênh mông, với màu sắc rực rỡ tô điểm cho vùng đất hoang vu này. Đến tận nơi nhìn tận mắt mới thấy được kỳ công của tạo hoá.

Nguyệt Hạ
 (Lt - TD)
Cuối tháng ba, 2017
 


 


 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.04.2017 01:00:36 bởi Nguyệt Hạ >
Nguyệt Hạ 08.11.2017 01:37:49 (permalink)
 
 
Mùa Thu Bâng Khuâng
 
 
Mùa thu đã về nơi đây được vài tuần. Buổi sáng thức dậy trời mưa rỉ rả, mưa nhỏ hạt không dứt từ cả tuần lễ nay. Bầu trời xám chì trũng nặng những nước. Thu thức sớm nhìn mưa qua cửa sổ trong lòng chùng xuống. Cả hai tháng nay cảm giác buồn bã này cứ đến làm Thu không thể tập trung làm công việc hàng ngày. Không ngủ được, nằm nghe mưa rơi gõ đều trên mái nhà, Thu nghĩ ngợi đủ điều. Mọi thứ mọi chuyện cứ lần lượt chạy qua trong đầu như những ngày còn bé. Lúc nào Thu cũng có một cuộc sống rất “tưởng tượng” trong đầu bên cạnh cuộc sống đầy cam go và thử thách. Trong đó Thu là một cô bé hạnh phúc nhất, được thương yêu chiều chuộng, có được phép tiên biến hóa mọi thứ mình muốn. Thật ra, Thu là con út trong nhà và cũng có đủ oai để mọi người phải chìu theo những gì Thu "ra lệnh". Cha mẹ cưng chìu, các anh chị cũng phải nghe lời Cha Mẹ mà không ai "dám" làm trái ý Thu. Thật là buồn cười, khi Thu chỉ là một cô bé tí tẹo mà muốn gì cũng có người răm rắp làm theo. Đi đến trường học cũng vậy, mấy cô bạn gái cũng làm theo Thu hết mình. Lớn lên một chút thì các anh bạn trai lại còn ga lăng hết mức. Thế là Thu trở nên công chúa từ nhỏ đến “lớn”, và để cũng trải qua những sóng gió, những thăng trầm trong cuộc sống thực tế, gia đình và “hôn nhân”…, cái ‘ảo tưởng của “tình yêu” ngày còn bé ...

Đang sống giữa mơ và thật thì cuộc đời xoay một vòng 360 độ, mọi thứ thay đổi đảo lộn. Nhưng không vì thế mà Thu hết làm cô công chúa với nhiều quyền hành trong tay. Lúc này Thu lại còn có thêm thế lực nữa vì người lớn đã chán nản và giao hết mọi sự cho Thu nắm giữ. Chỉ vừa mới lớn mà Thu đã phải lo toan hết mọi thứ từ trong nhà cho đến ngoài đường… Mẹ có dạy cũng không chỉ đủ cho Thu tránh hết những cạm bẫy ngoài đời, nhất là những “đường mật qua đường đáng sợ và đáng yêu”!... Một mình Thu phải tính toán mua bán chi tiêu, sao cho đủ, sao cho đừng thiếu. Trách nhiệm thật nặng nề nhưng Thu vẫn rất vui vẻ thi hành vì lúc này ai cũng chạy đến hỏi ý kiến của Thu. Tuy phải lo toan mọi thứ nhưng Thu không phải chọn lựa nhiều khi phải quyết định một việc gì.

Rồi đến lúc Thu phải đương đầu với những vấn đề rắc rối hơn mà Thu phải phân vân suy nghĩ giữa hai sự lựa chọn. Chuyện gì bây giờ Thu cũng phải tính toán suy nghĩ giữa hai con đường. Thường thì bên nào cũng có cái hay và cái dở. Thật là khó cho Thu. Đầu tiên là chuyện tình cảm. Thu có một người “bạn trai” trong lớp năm học 11. Mới đầu thì không sao, Cha Mẹ không biết, chưa có gì xảy ra, hàng ngày đi học chỉ dám nhìn và nói với nhau bằng mắt và quay đi chỗ khác thật nhanh không để ai bắt gặp. Gần đến cuối năm học thì thân hơn một tí. Người bạn đã đi ngược đường từ dưới phố lên nhà đón Thu đi học và đưa về mỗi buổi. Giá mà Thu đừng làm rơi một lá thư ra khỏi tập vở ở nhà thì chắc cũng không có gì xảy ra. Một hôm đi học về Cha Thu đứng chờ sẵn với lá thư trên tay nói,
- Học không lo học mà thư từ vớ vẫn hả ?
Thu sợ khiếp đảm vì dù được cưng chiều, Cha từ lâu nay vẫn là người rất nghiêm khắc. Cha nói tiếp,
-Coi chừng mới bây lớn mà lăng nhăng không lo học là bị ăn đòn nát xương đó.
Thu chỉ biết chống chế,
-Dạ chỉ mới là bạn trong lớp thôi.
-Bạn mà đã thư từ như thế này là không được! Cha quát lên.
Thu không biết nói gì hơn, nước mắt đã bắt đầu chảy vòng quanh.
-Từ nay không được lộn xộn nữa, không lo học hành đàng hoàng thì cho ở nhà làm việc nhà.

Làm sao ngăn được tình cảm khi đã nhen nhúm trong lòng. Người bạn trai vẫn tìm cách đón Thu mỗi buổi sáng đi học và vẫn đưa Thu về. Cứ như vậy qua đến hai năm học. Tình cảm chắc là sâu đậm hơn nhưng không ai có dịp tỏ bày ra với người kia. Khi ra trường, chuẩn bị thi đại học, mỗi người một hướng đi khác nhau, không còn gặp nhau hàng ngày nữa, Thu phải quyết định chia tay với bạn. Lần đầu tiên trong đời, Thu phải chọn lựa và quyết định dứt khoát, không dễ dàng như nói ra nhưng Thu vẫn phải cứng rắn để làm theo quyết định của mình. Quyết định ngày đó chắc đã ảnh hưởng không ít đến cuộc đời Thu sau này, mãi hoài Thu vẫn thắc mắc không hiểu mình đã làm đúng hay sai khi lúc đó mình còn quá trẻ để có một chọn lựa đúng đắn , đâu là mộng mơ đâu là chân thật của cái gọi là tình yêu …?

Năm cuối đại học, Thu có một người bạn trai khác. Cũng là tình cảm thời trẻ tuổi. Người ấy chuẩn bị ra đi và muốn Thu cùng đi với anh. Thu suy nghĩ nhiều, ở nhà còn Cha Mẹ già, tuy anh chị nhiều nhưng mọi người đã có gia đình riêng. Thu ra đi thì ai ở đây săn sóc Cha Mẹ khi đã lớn tuổi? Lâu nay Thu là người con duy nhất ở nhà với Cha Mẹ, anh chị không ai ở gần, lâu lâu mới về thăm một lần. Anh bạn muốn Thu đi với anh, nếu không đi thì anh muốn cưới Thu ngay lúc đó. Thật là khó xử, Thu học chưa xong, cũng muốn ra trường đi làm tìm một hướng đi và tương lai cho chính mình, vừa lo phụng dưỡng Cha Mẹ một thời gian chứ không muốn lập gia đình ngay như vậy. Người bạn trai nói với Thu:
-Em có hiếu với Cha Mẹ em thì anh cũng có hiếu với Mẹ anh. Mẹ anh muốn anh đi, nếu không đi thì Mẹ anh muốn anh cưới vợ. Em muốn ở lại thì lập gia đình với anh.
Thu nghe anh nói chán quá,
- Thu muốn học cho xong, nếu muốn cưới Thu sao anh không chờ Thu xong đại học chỉ còn một năm nữa thôi?

Suy nghĩ thật kỹ, Thu lại phải quyết định chia tay anh. Đối với Thu, công cha nghĩa mẹ vẫn nặng hơn là tình cảm mới có đối với người bạn trai của mình. Thu nhớ, mẹ của một cô bạn đã có lần dạy, “cha mẹ chỉ có một, không tìm được người thứ hai, người yêu thì không người này còn người khác”. Và như thế Thu đã phải dùng lý trí của mình để quyết định cho chuyện tình cảm riêng tư. Nhiều lúc Thu nghĩ rằng mình thật may mắn. Chuyện gì mình cũng có cơ hội để suy nghĩ và lựa chọn quyết định theo ý mình. Nhưng đó cũng là điều khó xử cho Thu. Dĩ nhiên khi yêu, ai cũng muốn được sống với người yêu của mình. Nhưng chỉ vì Thu nghĩ đến công ơn của Cha Mẹ lớn lao quá nên Thu không muốn làm buồn lòng đấng sinh thành. Thu biết chắc rằng Cha Mẹ cũng muốn con mình lập gia đình với người mình yêu thưong, không ai ngăn cấm Thu. Nhưng làm sao Thu đành lòng bỏ Cha Mẹ ở một mình để đi theo người yêu được. Thu không nghĩ rằng sẽ có hạnh phúc khi trong lòng mình cứ lo lắng không biết Cha Mẹ mình có ai đỡ đần trong lúc tuổi già sức yếu! Và cũng gần 30 năm sau, Thu cảm nhận được rằng quyết định của mình là sáng suốt đối với ngày xưa bé nhỏ “bềnh bồng sôi nổi” đó bởi vì nhìn lại Thu thực sự không biết cuộc đời mình sẽ ra sao nếu ngày ấy mình “nhắm mắt đưa chân”.


Thời gian qua, Thu cũng có gia đình. Đám cưới Thu diễn ra với sự vui lòng của Cha Mẹ hai bên, Thu cũng phải suy nghĩ nhiều trước khi có quyết định này. Tại sao Thu lúc nào cũng được chọn lựa, đó là điều Thu thắc mắc. Từ ngày rất nhỏ, Thu đã phải cân nhắc và quyết định thật là nhiều thứ, cho đến bây giờ, lúc nào cũng phải suy nghĩ và cân nhắc và quyết định. Đôi khi, Thu nghĩ rằng tại sao không phải là “chuyện đến thì phải đến” như vậy chắc là đơn giản hơn, khỏi phải suy nghĩ nhức đầu. Nhưng rồi Thu lại thấy mình được may mắn. Có thời gian, có điều kiện để phân tích, suy nghĩ và chọn lựa, như vậy sau nay sẽ không hối hận là hồi đó mình đã không suy nghĩ chín chắn! Quyết định đúng hay sai, chỉ mình Thu biết theo lý lẽ của mình. Và kết quả vừa ý hay không, cũng chỉ mình Thu chịu vì đó là do quyết định của Thu đã chọn.


Như vậy đó, cuộc đời Thu đã trôi qua, mấy mươi năm rồi, cũng không phải là không có sóng gió, nhưng cũng không đến nỗi bão bùng ghê gớm lắm. Thu cũng không bao giờ nghĩ lại về những quyết định và sự chọn lựa của mình. Bây giờ, dưng không hai tháng nay, Thu bỗng thắc mắc tại sao mình cứ có cảm giác buồn bã không giải thích được. Cũng không phải đứng núi này trông núi nọ, Thu bằng lòng với cuộc sống của mình không đòi hỏi gì hơn. Nhưng Thu cũng không thấy được ý nghĩa của cuộc đời mình một cách rõ ràng. Không hiểu tại sao bây giờ Thu lại thấy trống vắng và thiếu thiếu một cái gì …, cảm giác đó cứ như những cơn gió thoảng mùa Thu chợt đến rồi chợt đi !!!


Có phải bởi mùa thu với khoảng không gian trầm mặc, nhiều xúc cảm dễ làm cho ta bị giao động, thường nhìn lại cuộc đời, ngẫm nghĩ lại những gì đã qua, những gì đã làm, băn khoăn về những ngày sắp đến, không hẵn là nuối tiếc nhưng vẫn có những giây phút bâng khuâng ...

Có phải chăng con người không bao giờ bằng lòng với những gì mình đang có hay là khi con người đạt đến một tiêu chuẩn nào đó thì tất cả mọi thứ trở nên vô nghĩa, dù không hẵn đã có "tất cả"?

Nguyệt Hạ
 
 
Nguyệt Hạ 18.12.2017 14:19:44 (permalink)








"Me Too"

Vài tuần nữa tôi sẽ bước qua một tuổi mới. Lớn tuổi nên đến mùa lễ tết không còn háo hức như ngày nào, hình như còn trông cho thời gian chậm lại. Ngược lại, tuổi càng "cao", ngày tháng càng đi nhanh. Quanh quẩn đầu năm rồi lại cuối năm. Bây giờ phải nói thời gian trôi vèo vèo thì đúng hơn.

Ở đây tiếng Anh gọi là Aging, tiếng Việt là gì nhỉ? Lên tuổi? Lớn tuổi? Thêm tuổi? Tuổi về già? Tuổi cao niên? Gì thì gì chỉ biết là sắp già đến nơi, sắp nhăn nheo, sắp lụm khụm và sắp về vườn. Ngày trước ở Việt Nam gọi các ông bà bốn mươi, năm mươi là tứ tuần, ngũ tuần, nghe chữ tuần thấy ớn. Đến sáu mươi lên chức lục tuần thấy khá đạo mạo, bảy mươi thì khỏi nói, ai sống đến thất thập cổ lai hy gì gì đó coi như quý lắm, là cụ ông cụ bà đấy nhé. Bây giờ bên này người ta sống lâu, sống dai hơn nhiều, tám mươi, chín mươi là thường. Phải nói xã hội tân tiến con người hình như gan dạ hơn? có người chín lăm chín bảy vẫn lái xe hơi vù vù.  Thỉnh thoảng nghe nói cụ ông chín lăm, cụ bà chín hai làm đám cưới mới ghê. Thì ra yêu đương không biên giới và không tuổi tác. Hôm tháng sáu, tông tông bố G. Bush mừng sinh nhật chín ba còn đi nhảy dù, nhìn mà cảm phục hết sức.

Người lớn tuổi nào cũng vậy. Thêm tí tuổi là thấy thêm phiền toái, mặt mày, tóc tai, răng mắt, tay chân gì cũng có chuyện. Thị lực giảm dần theo tuổi tác, tự nhiên mắt mờ, tai yếu. Giữ gìn cách mấy đi nữa răng cỏ cũng bắt đầu lung lay, xộc xệch. Tóc tai càng chải gỡ càng rụng, chưa hói đầu là may. Mặt mày chăm sóc cẩn thận đến đâu cũng bắt đầu chảy dài, méo mó. Nhìn đến bàn tay thấy thương, toàn gân xanh chằng chịt, da dẻ thành đồi mồi nhăn nheo xấu xí.

Phụ nữ còn nhiều thứ bận tâm hơn. Khuôn mặt là nơi thấy rõ nét tàn phá của thời gian nhất. Một buổi sáng thức dậy, soi gương sẽ ngạc nhiên và thảng thốt, ủa sao mi mắt mình sụp dữ vậy nè. Ráng nghiêng đầu qua lại, ngẩng mặt lên cho khỏi thấy hai mí mắt đang cố chống lại sức hút của trái đất. Và hai bên miệng, tự nhiên có hai vệt làm như oai vệ lắm. Chưa kể đến chiếc cằm tự nhiên thành cằm đôi. Ôi làm sao kể cho hết tội ác của thời gian ghi dấu lên những khuôn trăng ngày nào. Ông chồng yêu quý của tôi thường bảo nên chổng ngược đầu xuống đất mà đi bằng tay cho khỏi bị sụp mí mắt và hai má khỏi bị xệ, vì ông ấy nói, đến tuổi rồi sẽ bị sức hút của trái đất kéo xuống, có làm gì cũng không tránh khỏi. Nghe thấy chán thì thôi.

Và như vậy phái nữ sẽ có thêm những lo lắng bên cạnh hàng ngàn thứ muộn phiền khác. Hình như mọi sự lo toan hàng ngày chưa đủ phải gánh thêm những điều không vui về mặt mày tóc tai nữa mới đáng xứng danh là phụ nữ hay sao. Đây chỉ mới nói đến diện mạo, chưa kể đến chuyện quên trước nhớ sau của trí nhớ đang dần đi vào ngõ cụt, chưa nhắc đến chuyện đau ốm nhức mỏi của tuổi mới già già...

Lúc này có phong trào #metoo, tôi cũng "me too". Nhưng không phải giống họ mà là giống những người cùng trang lứa, những người đang thấy dung nhan mình dần thay đổi với thời gian. Bây giờ câu hát "thời gian ơi xin dừng lại" có lẽ hợp tình hợp cảnh nhất.

Cuối năm xin chúc mọi người mọi nhà một mùa lễ thật ấm cúng và yên lành. 

Nguyệt Hạ
(Lt- TD)
Tháng mười hai 2017


Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 9 của 10 trang, bài viết từ 121 đến 135 trên tổng số 144 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9