VIẾT LÚC NHỚ EM
VIẾT LÚC NHỚ EM !
Ngẫu nhiên hay số phận cho mình gặp nhau, khi ngoài trời đang rả rít mưa thu thì có người con gái “LỠ ĐƯỜNG XIN TẠM TRÚ MƯA” lời thơ trong, duyên dáng,vô tư… Mình quen nhau từ đây, khi thân thiện hơn một chút, em luôn hỏi anh “Chủ đề: Gửi một người xưa” là ai ? Lúc ấy tôi cúi đầu xuống và mỉm cười một mình, vì em ngây ngô quá … Chỉ là chủ đề để làm thơ cho ướt át tình cảm thôi mà, văn thơ muốn cho sống động thì phải hư cấu ít nhiều. Em vô tư cứ hỏi và thường khi tôi chìu em tất cả nên kể:
TÌNH ĐẦU
(Gửi một người xưa)
Một chuyến bay cất cánh từ Sài Gòn, lúc 9 giờ, ngày 12 tháng 8 năm ấy đã mang theo nửa cuộc đời tôi…!
Thùy vào đại học sau tôi hai năm, khi đó tôi là sinh viên khóa trước, tình nguyện giúp đỡ các em khóa sau ổn định chổ ở trong ký túc xá và hướng dẫn các thủ tục để nhập học, chúng tôi quen nhau từ đó. Không học cùng trường nên chỗ ở cũng cách xa nhau. Song chỉ vài tháng sau khi Thùy ổn định việc học, Thùy và tôi tự nấu ăn chung như một gia đình, nghèo khó có nhau, đời sinh viên cùng chia sẻ vui buồn…Thời gian ngắn ngủi nhưng tình nghĩa đậm đà như đã từng thề non, hẹn biển...
Thùy rất hiền, thùy mị, hay suy tư và rất châm học… Còn tôi thì vui vẻ yêu đời và thích kết giao bạn bè… Song chúng tôi giống nhau nhiều điểm khác, đồng cảm, đồng nhìn nhận giống nhau trước nhiều sự vật, hiện tượng trong cuộc sống nên dễ cảm thông nhau, bạn bè ngưỡng mộ tình cảm của chúng tôi.
Thùy thường khuyên và thậm chí giận khi tôi tham gia nhiều vào các hoạt động trẻ của sinh viên như tổ chức giao lưu, liên hoan, văn nghệ… mà nên dành nhiều hơn thời gian cho học tập vì mình là sinh viên nghèo, đi chơi nhiều sẽ tốn kém, mất thời gian và làm ảnh hưởng đến việc học, nhỡ không đổ đạt sẽ phụ lòng cha mẹ… Những lời nói ấy khiến tôi rất nhớ mẹ…
Tôi yêu Thùy là tình yêu chân thật, trong sáng và Thùy yêu tôi là lời trái tim của một người con gái lần đầu tiên rung động và ngập ngừng nói lên…
- Anh hãy nhìn sâu vào mắt em (Thùy bảo tôi)
Tôi từ từ nhìn vào mắt Thùy, đúng tôi cố tình nhìn sâu vào tâm hồn em… để lắng nghe lời trái tim của người con gái… Lời mà từ lâu tôi luôn muốn nói với em nhưng chưa lần nào thốt lên được… - “ Em yêu anh”… “anh đừng vội trả lời em, hãy để thời gian suy nghĩ để lời của anh nói ra từ đáy lòng ” …Tôi muốn trả lời ngay nhưng Thùy chặn lời tôi … “hôm khác anh hãy nói”…
Tình đầu của chúng tôi của chúng tôi bắt đầu là như vậy… trong vắt như hồ thu, êm ả như vầng trăng treo trên cành trúc và ngọt ngào như giọt mật của hoa mua…Đời sinh viên của chúng tôi rất nghèo nhưng rất vui, rất thật…sống với nhau bằng tình người, tình bạn, tình yêu…
Tình yêu chân thật của chúng tôi đã tạo thêm niềm tin và nghị lực để vượt qua những khó khăn trong đời sinh viên, đã vun đắp tình cảm cho nhau thêm vững bền. Tưởng tình yêu đó khó thay đổi, khó có mảnh lực nào có thể làm cách ly tình cảm của chúng tôi. Niềm tin, những hoài vọng đã dần hình thành và ngày càng hiện rõ trong mỗi chúng tôi, một ngôi nhà mộng ước… những toan tính tương lai…một cuộc sống đời thường…. Chúng tôi sống như vậy, trong tình yêu tha thiết trong sáng và quí trọng nhau .
Một ngày kia Cha của Thùy đến thăm và bảo Thùy đăng ký học khóa ngắn hạn ba tháng đàm thoại tiếng Anh để chuẩn bị di dân ra nước ngoài…tôi nghe như một tiếng sét làm vỡ trái tim mình.
Cha Thùy về không bao lâu, thì khóa học bắc đầu, mỗi ngày hai buổi ở trường, tối về hơn hai giờ học đàm thoại tiếng Anh, Thùy luôn trong điều kiện học tập căng thẳng, mệt mỏi… Thời gian này hai đứa gặp nhau ít dần trong ngày. Nỗi tuyệt vọng dần hiện lên trong tôi, buồn học hành lơi đi, tôi đi chơi nhiều hơn… và cũng chính từ đây Thùy bắt đầu nghi ngờ tình cảm của tôi. Sự rạng nức bắc đầu từ đây, nhiều lần tôi cố dùng tình yêu của mình để giữ Thùy ở lai, nhưng Thùy chỉ lặng thinh… và khóc…
Rồi ngày ấy cũng đến nhanh chóng, sau khi học xong khóa học, Thùy từ giã và hai tháng sau lên phi cơ … Tôi không đưa tiễn, vì đưa tiễn chỉ thêm buồn mà thôi. Nằm vùi trong ký túc xá mấy tuần liền, tôi bệnh bỏ học về nhà cả tháng…
Không chung đường lưu luyến nữa mà chi
Đừng mong đợi chỉ hoài công vô ích
Tôi cố giữ Thùy ở lại, nhưng vì gia đình Thùy quá cương quyết nên Thùy phải nghe lời – Cũng lúc đó Thùy nông nỗi hiểu lầm tôi thay lòng... Tôi giận mình mà không đưa tiễn…giống như tự cầm dao xẻ nát trái tim mình – tinh thần suy sụp nhiều năm, vùi mình vào công việc để quên!
Ai về… ai phải đi
Lần ấy lỡ mùa thi
Lần ấy mùa phượng vĩ
Ai ra đi …ra đi
Ta dấn bước đường xa
Những bước chân xa nhà
Bồng bềnh mà vội vã
Trường xa… tình cũng xa…
Động cơ mạnh nhất dẫn đến Thùy quyết định theo gia đình di dân là nghi ngờ tôi đã có bạn gái mới! khi Thùy đi rồi tôi mới phát hiện điều đó, nuối tiếc, đau khổ, xót xa…! Thùy đi gửi lại quyển nhật ký gần hai năm bên nhau, sau vài tuần ra đi, do một người em họ của Thùy mang đến cho tôi, tình yêu của Thùy đối với tôi sâu đậm lạ thường, hoài vọng của người con gái khi yêu, khi được yêu và đau khổ khi nghĩ rằng người mình yêu đang dần dần quay lưng phụ bỏ. Quyển nhật ký của Thùy đã làm cho tôi phải suy sụp thật sự sau khi Thùy đi “…hy vọng cuối cùng, khi anh đến đưa tiễn em… để mà em khảo sát tình yêu của anh đối với em lần sau cuối, em có thể ở lại nếu lần này anh đến… nhưng không…! anh đành lòng không đến…để em từng bước lên phi cơ là từng bước xa anh và xa nhau mãi mãi…”. Hai tấm hình tôi và Thùy ván trong nhật ký bị nhòa nhoẹt hết, những trang cuối nét chữ càng nhòe nhoẹt hơn…Những năm sau tôi không chịu nỗi khi mỗi lần đọc nhật ký của Thùy … Cố tìm lại người xưa nhưng nào thấy nữa …tôi đoạn lòng đốt đi kỷ vật ấy … vì lời ghi trong nhật ký của Thùy luôn làm tôi gục xuống oặn đau khi mỗi lần đọc lại…!
Hai năm sau…
Em biết không!
Một mùa đông nữa sắp về rồi,
Chiều nay anh thoáng thấy gió từ đâu thổi về lành lạnh.
Phút chốc kỷ niệm xưa vọng đọng…
Hình ảnh người xưa chợt hiện dậy trong anh,
Em về phải không?...
Một tiếng gọi rơi vào khoảng không!... im lặng…
Mắt anh cay cay như có một giọt nước biển rớt vào tròng,
Rồi rơi xuống mũi và môi mặn… đắng…
…
Tình đi không trở lại…!
Để anh ôm trong lòng những tuyệt vọng xót xa
Hai năm anh cố tìm em…
Em vẫn bặt tâm… không một tin dù ngắn nhất!
Anh vẫn biết em vẫn còn nhớ và hận anh da diết…
Em ơi!
Tình yêu xưa còn đó!
Giấc mơ xưa bây giờ đã hóa xa xăm…
Gió đông, chiều nay đã mang hơi lạnh trở về
Cánh nhạn xưa đâu sao chẳng thấy
Anh luôn chờ đợi! dẫu có một chút muộn màng…
Trách ai đây!
Anh vô tình đánh mất…
Hay em nông nỗi bỏ ra đi!
…
Gần tám năm, tôi không cảm giác gì với cuộc sống… gần như vô vị, vùi mình vào công việc và nghiên cứu, không để có thời gian trống mà nhớ, cố ngủ quên trong những cơn say…muốn trúc hết nỗi lòng vào những bài thơ như dồn nén nỗi buồn đau vào đó, để mà quên… Nhưng rất khó! Tình yêu chỉ có người trong cuộc mới biết và mới hiểu nỗi, không thể dùng từ ngữ nào diễn tả hết được hạnh phúc - đau khổ lúc yêu và lúc dở dang, càng muốn quên thì kỷ niệm càng hiện về và sống động…
Hai năm yêu nhau, tình yêu tha thiết và trong sáng, cùng bao hoài vọng, cùng giấc mộng hạnh phúc lâu bền, tưởng rằng giấc mơ hạnh phúc đời thường trong tầm tay hai đứa… Trước khi chia tay Thùy trả lại cho tôi quyển tâm lý tiểu thuyết “Tố Tâm” mà tôi tặng Thùy trước đó và viết gửi mấy câu thơ.
Thời gian hỡi, thời gian ơi dừng lại
Trôi chi nhanh cho xa cách thêm gần
Cho ly tan, cho thương nhớ bâng khuâng
Cho kẻ ở người đi thêm lặng lẽ
L.T. Thùy
0g 29 phút 9/8
Tôi xót xa và ghi vào đấy mấy dòng:
Người đi đó về một phương trời lạ
Tôi ở đây mong ngày tháng trôi xa
Cho nhau chi những dòng chữ nhạt nhòa
Ngày sau ấy còn chăng là kỷ niệm!
Hai năm tưởng hạnh phúc đó, tinh yêu sâu đậm như vậy, dầu tình cảnh nào cũng khó mà bứt rời được cuộc sống tình cảm của chúng tôi, nhưng than ôi số phận đã sắp xếp cho tôi và Thùy phải chia tay trong đau khổ, hận hờn và nuối tiếc, ngày tháng hạnh phúc ngắn ngủi đã đi qua vô tình và tàn nhẫn…
Thời gian là liều thuốc đổi thay lòng người kỳ diệu?... tôi không có tin gì của Thùy, có lẽ Thùy cũng dần lắng lại nổi buồn của cuộc chia tay và có lẽ đã tìm được hạnh phúc mới, còn tôi cố vùi mình trong công việc, không có thời gian trống để mà nhớ, những buổi chiều tôi mượn men say… để cố mà quên…
…………….
Con đường xưa còn đó
Vắng em đường đìu hiu
Lê gót mòn sõi đá
Em về đâu… về đâu!
Những chiều… những hoàng hôn
Những lặng thầm sâu lắng
Ta âm thầm chờ đợi
Thu đi!... rồi thu đi…!
Em bây giờ có lẽ
Lê gót chốn tha phương
Em bây giờ có lẽ
Hạnh phúc bên đời mình!
…
Tôi tự than với số phận, tự trách bởi tình đời!
Thôi từ nay hãy xem là duyên số
Đời cho ta chia cách ấy mà thôi
Em về đâu thuyền xuôi mái bên đời
Vui lêm nhé! những ngày dài hạnh phúc
Anh từ nay quên những ngày chờ đợi
Khép tình sầu vào dĩ vãng thương đau
Và quên đi mộng ước những năm nào
Chôn tất cả nỗi sầu xưa xuống mộ…
Tình đầu của tôi như vậy, một đoạn tình buồn đã bị khuất dần bởi bóng của thời gian./.
Em reo mừng : “ Truyện anh kể hay quá ! Hay quá ! Anh kể thật về anh và chị Thùy hay quá ! Hi hi hi …Anh giỏi quá !
Trông em hớn hở vui rộn, tôi ái náy vô cùng đành phải buột miệng : “Truyện hư cấu mà, làm sao thật được chứ !”
Em giận dỗi tức khắc : “Sao anh kể không thật thế ? Em đã bảo anh phải sống thật và nói thật kia mà !Giận anh luôn ! Nói không thật gì hết trơn ! Giận luôn !
Em thường như thế … Mỗi khi phát hiện tôi nói không đúng sự thật thì em giận hờn ngay và bỏ mặt tôi ngồi đấy thẫn thờ chờ em trở lại mỏi mòn…
Tôi ngồi chơ vơ một mình trong đêm vắng và nói thầm với tôi hay nói vói theo bóng em khuất dần cuối đường định mệnh chăng ? Em còn trở lại nữa chăng ? Hay là … Tôi không dám nghĩ tới điều mà tôi không muốn xảy ra … Tôi rất trông mong em trở lại em à :
- Những ngày tháng mình gặp nhau, gửi cho nhau nhiều lời thơ xướng - họa… chia sẽ những vui buồn, thời gian mình hiểu nhau nhiều hơn, rồi có lúc cũng hờn giận… và trông tin nhau những buổi chiều về… nhớ… lo lắng… tình cảm đã hình thành trong mỗi chúng ta nhè nhẹ … một cảm xúc trong tâm hồn, trong trái tim mà trong đời người ít xảy ra, đã làm cho mình gần gũi nhau hơn, trông gặp mỗi ngày….
Nhớ lần ấy anh vô tình ghép một bài thơ của em và anh và ghép tên tác giả, bị em nổi nóng và nặng lời…
TƯƠNG GIANG TRẦM CA
…(bài thơ)
…
Tác giả anh - em
Bến sông Tương sóng đã nổi lên rồi
Giờ cách biệt chắc không ngày gặp lại!
Anh vội xóa đi bài thơ này, biết em giận lắm và cũng rất đau bởi lời oán trách của em…
Anh viết bài thơ thay lời từ biệt!
GIÃ TỪ
Từ nay vắng em… cơn gió nhẹ từng khơi lòng ta sống lại
Để đếm từng chiếc lá vàng rụng lúc thu sang
Để chờ đến mùa đông cho gió lạnh quay về
Và chỉ có đông thôi… vì xuân không bao giờ đến!
Từ nay ta cứ lang thang, cô đơn chiều tím hạ vàng
Như bao năm tháng ta cố quên nhừng gì đãn nhớ
Như bao năm tháng, nhạc nhéo đơeì tạm bợ
Để rồi ngày kia... một cơn gió thoảng hương
Kể như chư biết em, như chưa biết mùa đông lạnh giá
Đường thênh thang... ta đơn đọc giữa dòng người
Em đã đi rồi, đành chấp nhận vậy thôi
Ta phải học các quên... nhừng gì đã nhớ!
Sau lần đó anh có cảm giác nơi đây không yên bình để mình lắng tâm tư, trúc nỗi niềm mà được quên quá khứ, không muốn vào diễn đàn nữa…
Nhưng số phận hay em đã kéo anh quay lại! khi em viết bài thơ này
BÃO LÒNG
Bình minh trả lại trăng sao
Biển mơ trời mộng lời nào về thiêng
Trăng sầu đáy nước lặn chìm
Gió xào xạc lá dịu thiền cảnh tiên
Hằng Nga trỗi khúc nỗi niềm
Nửa than nửa oán lời riêng não lòng
Đò chiều về bến hư không
Lá buồn lìa cội chiều giông bão bùng
Có ai cùng tiếng đàn chung !
Em
Sau một tuần im lặng anh quay lại họa thơ với em!
BÃO LÒNG
Tuần trôi qua vẫn thấy đau!
Gì đâu nông nỗi lời nào nữa không?
Trăng sầu vì bởi gió đông
Mang sầu biển mặn ướp lòng thế nhân
Lời ai oán nặng ngàn cân
Bàn hoàn suốt cả tuần không một lời
Tâm bão động lòng chơi vơi
Giận mình sao để thuyền rời bến mơ
Ai nghe tiếng gió bão lòng!
Anh
Em có tin số phận không? Hình như mọi việc tạo hóa đều xếp đặt?
Gặp nhau là do chữ duyên và chia tay nhau là số phận an bài?
Sự xếp đặt trớ trêu của tạo hóa làm cho con người, hợp tan, tan hợp, cách biệt, phân ly… cuộc đời tình cảm của anh hiện tại “mong manh tình buồn – lơ thơ như gió thoảng”
Số phận của anh gắn liền với số phận một gã nông dân đầu trần chân đất quanh năm chỉ biết mưa nắng ruộng đồng! Bây giờ lại đèo bòng yêu một nàng Tiểu thư đài các, quyền quí cao sang, như “một tên chăn cừu yêu một nàng quận chúa” cách nửa vòng trái đất, hỏi rằng ông tạo có chấp nhận xếp vần cho không?! Vậy thử hỏi có phải “yêu là chết” không? Làm sao tồn tại ngoài đời thực một cuộc tình như vậy được chứ! Thật là ảo tưởng phải không? ấy vậy mà tâm tư đó đã dần chiếm lĩnh hết tâm hồn của anh… Chuyện của trái tim nhiều lý lẽ và nhiều khi ý chí cũng không điều khiển được …! Để nó tự làm vỡ nát tim mình và cả mọi thứ chung quanh.
Tình yêu ư! là gì nhỉ?... Anh nghĩ nó là sự hòa quyện nhau của hai tâm hồn, sự đồng cảm trước sự vật, hiện tượng , đồng cảm xúc trước cảnh tình trong cuộc sống… dần đến sự hòa quyện nhịp đập của hai trái tim, tình yêu chắc là lớn lên từ đó em nhỉ, nhưng đây mới chỉ là một vế của tình yêu thôi em ạ, mới chỉ tình yêu cảm tính thôi phải không? Hôn nhân nó đòi thêm một vế nữa đó là tình yêu lý tính mà phái nữ luôn đặt nặng …
Đứng trước em thấy mình như nhỏ lại
Ngoan ngoãn diệu hiền như trẻ lên ba
Quanh quẩn bên cô chẳng muốn rời xa
Để được cô khen bé của cô ngoan lắm!
Dẫu sao cũng cảm ơn trời cho mình tồn tại trên đời này một lần để biết và nếm mùi vị cuộc sống sướng khổ là gì …
Cũng cảm ơn ông tạo đã cho anh được gặp và quen em, để em rót vào hồn anh một giọt nắng hồng làm cho trái tim anh tỉnh lại và biết cảm giác với tình yêu, trong thời gian này cũng giận, hờn…những nỗi buồn vô cớ… suy tư nhiều… luôn thức khuya và tính cách trầm và nội tâm nhiều hơn trước… ít đi chơi cùng bạn bè!
Thời gian trong ngày nghĩ về em dần chiếm nhiều hơn trong nội tâm anh…
Cha mẹ, chị gái quan tâm hỏi han nhiều tìm hiểu nguyên nhân, chị gái biết được tâm sự của em trai mình vừa mừng và rất lo “Cuộc tình mong manh” chi phối tâm tư đứa em trai tội nghiệp, sẽ tới đâu và đi về đâu! khả năng diễn ra trên đời thực ?…
Nhưng anh thấy hài lòng với hiện tại vì có một người con gái chịu lắng nghe và cảm xúc với tâm tư của mình lại cũng chính là người trút nỗi niềm. Anh rất vui khi em dành thời gian gặp anh nhiều em ạ!
Tương lai rồi sẽ về đâu, thật tình anh hơi bi quan trước cuộc sống tình cảm của anh, nhưng không sao miễn em vui là đủ…
Hôm nay (17/2/2011), sau nhiều đêm trăn trở anh quyết định tỏ tình với em …nhưng rồi anh nhận lại từ em một thất vọng não nề đến lặng người đi không thốt được nên lời..
Ngại ngần tiếng nói yêu thương
Biết đâu thật giả để vương nỗi sầu
Tình em là mối tình đầu
Phải đắn đo kĩ kẽo sầu thiên thu
Nên em chẳng dám nhận gì
Sợ lời đùa giỡn đâu ghi khắc lòng
Tình không không có có không
Chỉ là ảo vọng buồn mông mênh buồn
Sợ ngày nước mắt sẽ tuôn
Nên em chẳng dám nhận thương đâu nào
Sợ ngày sau nước mắt trào
Tình người chỉ ảo buồn nao náo buồn
Và rồi nước mắt cứ tuôn
Một mình em phải cứ buồn buồn thay
Một mình rơi nước mắt cay
Một mình khóc mãi rức ray cõi lòng
Hư không tình ảo hư không
Nên em chẳng dám nhận lòng ai yêu
Em
Em hỏi anh “ anh đang làm gì?”
anh vẫn ngồi đây
ngồi để lời của em thấm từ từ vào tâm
để nó xóa từ từ hết những hoài vọng
để dũng cảm đối mặt với sự thật
mà chấp nhận sự thật ấy
Nhiều khi cảm động tận tâm
Cũng muốn "Ừ" nhé nhưng buông lỏng lời
Vẫn là tình mãi đợi chờ 2 phương
Vẫn là lời nhớ lời thương
Vẫn là tình cảm vẫn là ...là ..yêu
Vẫn là nỗi nhớ buồn thiu
vẫn là là vẫn mỗi chiều ngóng tin
Vẫn là là vẫn nguyên in
Một ngày trú đươi mưa mình quen nhau
Em
Tình yêu trong đó không miễn cưỡng và không nên pha vào tình thương hại em ạ! Và không nên đùa giỡn với tình cảm…
Rồi em vội đi ! Anh còn ở lại trong nỗi cô đơn và thất vọng, ngồi lặng đi hàng giờ, rồi tự chuốt cho thật say để không còn nhớ gì… nhưng không được em ạ! Tại sao tôi không say để được quên “Tôi muốn quên em trong men rượu nồng mềm môi cay đắng…” chỉ có thể không còn đến nơi này thì thời gian có thể sẽ quên em!... trắng đêm nay không ngủ được mặt dù đã uống nhiều rượu rồi…
Mẹ thưc giấc hỏi mấy lần sao không ngủ… anh đành nói dối mẹ đang nghiên cứu dự án để sáng mai phải bảo vệ rồi! sao lại uống rượu một mình? có chuyện gì không vui?...
ANH VẪN NGỒI ĐÂY
Đêm nay suốt một đêm thôi
Ngày mai cách biệt nỗi trôi dòng đời
Lặng nghe em nói từng lời
Rơi vào tâm khảm trọn đời khó quên
Lời em là một mũi tên
Xuyên ngang lòng ngực cho quên ưu phiền
Tình anh một giấc ngủ yên
Xóa bao hoài vọng nối liền hai phương
Đành thôi lỡ nhịp tình trường
Nữa hồn khờ dại nữa thương cho mình
Anh đi cuối nẽo đường tình
Không tìm lại được nữa vần trăng rơi
Nhưng thôi tình đã thôi rồi
Em đành quay mặt nỗi sầu thiên thu
Lời em như một cung sầu
Cung tơ lỗi nhịp mộng đầu dở tan
Từ nay mộng ước lỡ làng
Anh đành chấp nhận vương mang tình buồn
Dẫu cho trôi nỗi mười phương
Anh luôn chúc phúc và thương trọn đời
Chúc em luôn nét hương trời
Và luôn tươi đẹp sáng ngời tương lai
…
Đến hôm sau ngơ ngát năm vùi đến trưa, không tắc máy mẹ vào đọc được bài thơ trên máy, gọi dậy ăn cơm và nhắc việc bảo vệ dự án…
Đến nơi ( phòng làm việc của bạn):
Anh nhớ em đang bệnh, lo và nhắn tin hỏi thăm...Hôm nay làm việc không tập trung kém hiệu quả. Buồn vẫn cứ buồn, rồi tự ca nhỏ nhỏ bản nhạc này
Em Về Với Người
Em về với người
hết rồi câu chăn gối
Hẹn ước trọn đôi
bây chừ riêng một mình tôi
Mơ nhiều ước nhiều
để rồi như mây khói
Tình đã vời xa
xa vời tiếc thương cũng rồi.
Ôi xa cách từ đây
đớn đau đau đớn nào ai hay
Xin miễn sao đời em
được vui với duyên tình ai
Anh không trách gì đâu
có chăng anh trách đời riêng anh
không giữ em dài lâu
…
Tâm tư buồn bã vô cùng, khó tả được em ạ, không làm việc được, hẹn ngày khác thảo luận dự án…về nhà sớm hơn mọi khi. Để dự tính gặp em lần cuối giã từ lưu lại kỷ niệm đẹp mãi mãi … và từ đây sẽ không còn tỏ tình với bất cô gái nào cho đến cuối đời anh. Hình như anh đã bắt đầu mõi mệt với tình yêu rồi … sẽ không tham gia diễn đàn nào, bởi nơi đó sẽ gặp lại em thì làm sao quên được.
(18/2/2011) mọi việc được như dự tính cho kết thúc một đoạn tình buồn của anh để âm thầm ra đi không tham gia diễn đàn nào nữa… Gặp em, em vẫn như thuở nào “Hê hê hê … Em trêu anh đấy ! hê hê hê” … Anh nghe như một giọt thuốc hồi sinh…còn hạnh phúc nào hơn những lời ấy … nhưng lời của em thật không hay chỉ là thương hại?...
Em biết không ? em đã hiện diện trong trái tim anh như một thiên thần … Nhưng em ạ ! Yêu là mong cho người mình yêu luôn được vui, được an lành và hạnh phúc. Tình yêu đó được lớn lên và trưởng thành do sự vun đắp hoàn tòan tự nguyện từ hai phía, nó phải là sự rung động thật sự từ hai con tim hòa chung nhịp đập và từ hai tâm hồn hòa quyện vào nhau …
Tôi về hứng giọt mưa tuôn
Cho thu tàn úa đông buồn tái tê
Đành thôi một kiếp đi về
Xưa là cát bụi giờ về chốn xưa
Chiều xuân mưa vẫn trời mưa
Để sầu vạn cổ tiễn đưa tình buồn
Tìm quên bên giọt lệ tuôn
Để trăng không hẹn, mây buồn thinh không
Anh
Em vẫn còn đây vẫn nhớ đầy
Dù mưa bão tố có giăng đầy
Bóng em vẫn sáng màu thanh thảo
Vẫn mãi hiện về với mộng xây
Trái tim anh mùa đông bao băng giá
Giờ lại tìm trong tuyết nhả ánh hồng mơ
Nắng lên rồi tình anh hết bơ vơ
Từng hơi thở chim Uyên gửi nhờ cánh gió
Đến lầu mơ một mùa xuân chờ hoa nở
Én về đàn hợp phối lại vườn thơ
Em
Em là cái bóng của anh
Trăng thanh bên phải trái nhanh bước cùng
Em là cái bóng thủy chung
Bên anh khắp nẽo đường cùng có nhau
Em là cái bóng trước sau
Cùng anh mãi mãi không bao giờ rời
Em là cái bóng trong đời
Đi bên cạnh đấy chảng rời xa anh…
Em
Thời gian này mình gặp nhau nhiều hơn, em thường trêu, thường giận… anh thì luôn chiều ý em để tìm vui … và buồn trong niềm vui đó… Em thường động viên anh, an ủi anh … mỗi khi thấy anh buồn, như cho anh lại niềm tin vào tình cảm của em, thầm mơ một ngày nào tình yêu thực sự lên ngôi…
Em vẫn là em vẫn là em
Vẫn còn chiếc bóng bên anh hiền
Vãn là mãi mãi bên đường nhớ
Bóng về trong những bước anh mơ
Em vẫn còn đây nghịch ý thơ
Đùa vui cuối buổi anh về chờ
Ghẹo vần thơ ngớ anh buồn đấy
Em cười ve vẩy bím tóc tơ
Bóng vẫn bên anh mấy ngỏ chờ
Để lòng anh ấm mãi tím thơ
Để anh yên ổn ngày làm việc
Bóng vẫn bên đời bước anh mơ
(Hi hi hi... Em viết xong rồi đấy! Anh yên tâm làm việc tốt nha! Hi hi hi...) - Lúc nào em cũng thế, luôn cười hê hê hê.... Hi hi hi...
Em luôn cho anh một niềm tin vào tình yêu em và em cũng luôn cho anh những bâng khuâng và khoảng mong lung xa vời trong tâm hồn… hai cảm giác ấy luôn xen kẻ vào nhau … nó làm cho trong lòng anh có những trạng thái vui-buồn miên man… ước mơ… hy vọng… vu vơ …mờ ảo … xa xăm…những cảm xúc khó mà dùng lời tả hết được. Song anh cũng phát hiện có lúc lời của em buồn rưng rức… hình như trong tâm hồn một Tiểu Thư cành vàng lá ngọc nay đã đượm chút u buồn… vì đâu…!?
Bên đời nhặt lá thu rơi
Màu thu sắc tím phai phôi mong chờ
Em về gom nhặt câu thơ
Vần thương còn đợi? hững hờ tuyết đong?
Nắng không về - lạnh buốt lòng
Chân đơn giá rét chảy dòng mưa ngâu
Buồn rưng rức ngọn sầu đâu
Mi nhòa nặng hạt giọt châu ngấn dài
…
Em
Em về nhặt lá Thu rơi
Đếm bao nhiêu lá không ngơi lệ tràn
Em về vắng anh bên đàng
Pháo hồng ngập lối ngỡ ngàng trông sau
Em về xác pháo đỏ màu
Tiễn tình ngày hẹn - xa nhau - không còn
Em về lặng bước cô đơn
Nhà anh hoa kết ngỏ hồn tân hôn
Ngoài trời mưa cứ dập dồn
Trong lòng em nhói từng cơn lệ buồn
Tình trôi theo dòng nước tuôn
Ai đâu chờ đợi bước suông một mình
Xa xa vọng tiếng cầu kinh
Tình Lan với điệp chuyện mình như nhau
Trời mưa hay lệ em trào
Gió vây vẫy chiếc lá chào tình thơ
Em
Tình xa xăm chờ mãi mùa băng tan
Đàn em lắng đọng tiếng mây bạt ngàn
Tuyết trên tóc tan dần rơi xuống má
Hay lệ sầu lăng nhẹ xót tình xa
Ai vẫn chờ vẫn bóng ngã chiều tà
Đàn ai trổi khúc điệu buồn thương nhớ
Thu đi qua trơ trọi rừng đứng đợi
Nai thẫn thờ dõi mắt chẳng thành lời
Tình vẫn xa xa tít tận ngàn xa
Người vẫn đợi qua ngàn mùa băng giá
Em có về vẫn người xưa không lạ
Thời gian ơi người hóa đá lâu rồi!
Anh
“ Anh à! Em đang mỗi ngày đến trường học hành sao cho thành đạt để gánh vác sự nghiệp của Bố mẹ, Nội, Ngoại, duy chỉ có một mình em là con, cháu. Hết giở ở trường em phải về phụ bố trực bệnh viện của Bố. Trong thời gian này em chỉ biết động viên an ủi anh làm việc tốt, sống vui, thành công trong công việc hàng ngày… để hy vọng một ngày mai tốt đẹp…” - Em thường động viên anh như thế, hình như biết anh khi nào buồn khi nào vui để luôn đồng cảm chia sẻ an ủi, còn anh chỉ thấy được những dòng tin nhắn Hê hê hê....Hi hi hi... của em cười, nhưng không biết lúc ấy em vui hay buồn, anh không hiểu được... Vì em là bác sĩ trị nội và ngoại thương cho bệnh nhân, hình như em còn chuyên cả tâm lí nữa...
Anh thoáng chút gì suy tư...
Em hãy nói nữa đi, anh vẫn ngồi nghe từng lời của em, rót nhè nhẹ vào lòng anh như từng giọt nắng ấm, như từng giọt mật ngọt, như từng giọt sương mai trong vắc… và như từng làng gió nhẹ cuối thu mang vị mặn của biển pha một chút tuyết sương lạnh… rớt nhẹ trên vai… để tâm hồn anh lâng lâng lành lạnh như thật gần em và như cũng xa cách nghìn trùng…
Lạ thật, trong tâm hồn người con gái ở lầu son, nhung gấm, cuộc sống có đầy đủ vật chất dư thừa, sống trong tình thương yêu trọn vẹn của Bố Mẹ, Ông Bà thế sao trong lời của em, trong những bài thơ của em còn ẩn chứa một điều gì man mát một chút u buồn… sâu lắng… anh không tài nào đọc được tâm tư của em
Mình lạc nhau giữa cuộc đời vội vã
Chới với giữa dòng khi lỡ vuột tay nhau
Sẽ trôi nhanh qua khỏi những ga tàu
Và dần khuất vào sương mờ nhân ảnh…
Anh
Mùa Thu đến lá vẫn vàng mơ
Và anh cứ thẫn thờ chờ em mãi
Bão gió nào làm rung rẩy hạt sương mai
Cho sũng ướt mắt Nai buồn ngơ ngác
Tiếng rừng Thu chìm trong màn khói bạc
Lời vi vu lá xếp mộng thiên đàng
Để Thu về trăn trở giấc rừng hoang
Mà mơ mãi theo làn sương vào đêm trắng
Em
Anh vẫn mơ một tình yêu thầm lặng
Sẽ có em cánh chim trắng trong trăng
Và anh chờ quên cái lạnh vĩnh hằng
Màn sương bạc phủ đầy vai… ngơ ngác
Nghe không em lời thu ru xào xạc
Làn sương đêm làm bạc trắng rừng hoang
Lẫn vào thơ về trăn trở ngút ngàn
Rằng anh sẽ còn thẫn thờ chờ mãi…!
Anh
Trông nhau và lo lắng, những ngày vắng không tin, lòng bâng khuâng mình còn gặp nhau nữa không nhỉ, thời gian cứ vô tình và cứ trêu chọc mãi chúng ta phải không! Khi bên em đang buổi trưa nhiều bận rộn thì bên anh vào giấc ngủ lúc nữa đêm, anh đợi hoài nhưng không thấy em đâu, cũng có lúc em gọi anh trong im lặng…!
Đôi bờ... Em nhớ - Anh mong... biển rộng
Bóng Trăng lồng ảo vọng trời xa xăm
Nghìn trùng xa cách - xa cả cõi lòng
Còn không nữa cánh phượng hồng ngày thơ ấy ?
Quê hương ơi - sóng trắng tay gọi vẫy
Bên này em tất bật ngày quắt quay
Bên kia anh thức trắng mấy canh dài
Hai bờ nhớ - chờ hoài trong giấc mộng
Biển vùng dậy trùng dương gào bọt sóng
Trong giấc nồng anh chờ mãi bờ biển đông
Và khoảnh khắc em ngủ gật - canh cánh bên lòng
Có người đợi bên góc phượng hồng năm cũ
Bên em ngày nhớ - Bên anh đêm mong...
... không tròn giấc ngủ
Em
Anh đã xa trường học, đã vào bươn trải với cuộc sống bận rộn, vội vã; Em thì đang tiếp tục học tập, nghiên cứu để đủ tài mà quán xuyến sự nghiệp của bố mẹ, mỗi chúng ta làm việc và việc đã chiếm hết thời gian trong ngày, nhất là em thời gian và không gian cho riêng mình thật ít…thật ít… mà lẽ ra em phải được hưởng nhiều hơn.
Anh gặp em trong những giờ… nếu là người khác thì họ đã ngủ… còn em thì vẫn đang tất bật làm việc và vừa làm vừa nhín chút thời gian để trò chuyện với anh để anh vui và em cũng có chút niềm vui trong những giờ làm việc mệt mỏi … Anh thì mỗi ngày làm việc với cường độ cao hơn, tập trung sâu hơn sao cho việc trong ngày giải quyết cho xong và hiệu quả để tranh thủ về nhà với đoạn đường khá dài mỗi ngày… mỗi ngày như vậy… Song thời gian của anh và riêng anh được thoáng hơn em, từng đêm anh được chờ chút thời gian rỗi của em hay em tranh thủ vào gặp được là một niềm vui và an lòng để đón một ngày mới với một niềm hy vọng mới phải không!
Tất cả những nỗi lòng ấy anh và em thường gửi gấm cho nhau vào những dòng thơ…
Đôi mắt em nhìn về phương trời ấy
Có dáng anh đến sở làm hằng ngày
Mỗi chiều về có bố mẹ đón ngay
Chờ cơm tối sum vầy - Ô! Đầm ấm
Em cũng thấy anh chờ trông em lắm
Từng ngày qua... từng tháng đợi... năm mong
Em gắng tâm học đến thành công
Sẽ về lại thăm quê hương một lần vơi nhớ
Em cũng thấy anh từng đêm trăn trở
Giấc không tròn vì mãi nhớ đến người xa
Bao nhiêu năm anh mòn mỏi nơi quê nhà...
... mà người xa chưa một lần về lại !
Đôi mắt em nhìn về phương trời ấy
Vẫn thấy hoài hình bóng anh chờ ai
Hạt nắng vàng rơi đọng mi anh cay
Mưa bụi rớt nặng môi anh đắng mãi
Ngày qua ngày công việc em luôn tay
Không giờ rỗi... mà lòng vẫn ai hoài về cố quốc
Em thấy rõ tình anh là chân thật
Nhưng bên này em còn nhiều việc tất bật phải kham
Hẹn làm sao ? Hứa gì khi việc cần em làm
Nhiều lắm lắm... Anh ơi nhiều lắm lắm
Em chỉ có thể tranh thủ vài phút gửi tin nhắn
Về thăm anh - động viên anh mãi thành công
Đôi mắt em nhìn thấy anh chờ mong
...
Em
Đôi mắt em là cả trời thương nhớ
Từ xa xôi em gửi nhớ về anh
Ước mộng xanh – tình em rất chân thành
Theo gió hạ về ru anh ngày tháng
Chiều về nghe… lời thơ như hạt nắng
Rớt vào lòng vơi bớt nỗi đơn côi
Quên sầu lo khi xa vắng bồi hồi
Mà rung động trước tình em trong trắng
Tình của em ru hồn anh phẳng lặng
Trên bước đời vội vã nhừng ngày mai
Anh đã ra bương trãi sống những ngày
Em còn đi học ước mơ con đường sáng
Đôi mắt em dõi bước anh đi trong nắng
Gửi về anh dòng tin nhắn thân thương
Cho anh thêm vững bước vượt đường trường
Về kịp tối để mẹ cha thôi trông đợi
Anh vẫn biết em học - làm tất bật
Mắt vẫn dõi nhìn từng bước chân anh
Tin vẫn tới anh động viên anh hoàn thành
Hẹn ngày ấy…về thăm quê hương Việt
Hai chúng ta ở hai bờ xa thẳm
Nghìn trùng xa đừng xa cả cõi lòng!
Hãy cho nhau lời nguyện ước chờ mong
Để ngày ấy mình nắm tay chung lối mộng
…
Anh
Ngày tháng trôi êm mình được gặp nhau mỗi ngày, thường kể cho nhau nghe những chuyện đời thường, vui buồn trong cuộc sống, những lời động viên chân thành để khích lệ nhau làm việc tốt, học hành tốt và còn cho nhau niềm tin, ước vọng một ngày mai…
Một ngày, cũng như những ngày anh vẫn về trên còn đường quen, con đường mà dấu chân anh đã hằn đầy suốt hơn tám năm qua, mỗi đoạn mà hai bên nếu chút thay đổi anh cũng phát hiện được và hình như đường cũng rất quen một người bạn cử mỗi ngày đến giờ ấy đều đi ngang qua… nhưng hôm nay anh cảm thấy đường lạ và như dài ra vậy, anh đi mãi… đi mãi … trời dần tối …
Cuối cùng cùng về đến nhà, tranh thủ cho xong mọi việc thường ngày… để đến giờ vào NET.
Đăng nhập vào diễn đàn... anh nhìn thấy Em mặt áo cô dâu dịu dàng… tươi cười … tuyệt đẹp… bên em là… “Trò chơi đám cưới”?
Anh nói thầm “ Em đã là cô dâu” … còn chi mà mơ ước đợi chờ…
Ta cuối mặt để sầu thôi không rớt
Từng bước thầm để quên mất cơn mê
Bỏ sau lưng một khoảng vắng ê chề
Một khoảng vắng là đoạn buồn không kết
Đêm đã khuya, không gian yên lặng, trong lòng anh như đang xếp lại những vần thơ như cho theo một thứ tự một chuổi thời gian và kỹ niệm như và như để vào ngăn kéo của tiềm thức… như cất đi một bảo vật… và anh đã thoát khỏi diễn dàn lúc nào … không biết!
…
“…Trò chơi đám cưới giả cô dâu
Hôm nọ giờ đây bỗng nhốm sầu
Áo mặt chưa thành đâu phải thật
Làm sao có thể… buồn vì đâu”
……!
ngocduythanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.08.2011 21:57:52 bởi ngocduythanh >
Dịu Hiền xin được phép dừng chân ngoài ngỏ nhà ngocduythanh vài phút nha để nhìn ké một chút ánh hồng từ đèn sáng... Hôm nay, mình về muộn, đèn đường có khoảng vắng vì khuất ánh sáng đèn do các lùm cây cao. Sau đoạn tối mù ấy, cũng hiện ra một đốm hồng lập lòe chao đảo bởi từng luồng gió thổi phất qua. Hai cái chân mình rủ nhau nhanh bước đến nơi ấy. Cổng nhà khóa chặt, gia chủ chắc đã ngủ say, hay là đang ngồi bên lò sưởi hoặc chồm chăn ấm. Vì ngoài trời tuyết rơi nhiều, lạnh cóng ta tay... Bên trong căn nhà đèn còn thắp sáng... Vậy là có người con thức trăn trở canh khuya... cũng như mình lắm khi làm bài chưa xong, phải cố gắng hoàn thành để kịp mai nộp bài cho thầy cô... Mình dừng chân tí trước ngỏ nhà người không quen nhưng chẳng lại, vì trên phố ảo mình đi qua hằng ngày, thấy tên gia chủ là Duy Thanh... Thoáng trong đầu mình có dấu chấm hỏi to tướng (?) Duy Thanh là thiếu gia yêu thương rất mực Từ Anh à? Câu chuyện tình này được ca tụng lắm lắm... Mình ngẫm lại từng cảnh trong vỡ diễn, thật cảm động cho tình "anh", cảm động cho sự ân cần lo lắng của "em"... Ôi ! Một chuyện tình đẹp và hay ! Đôi chân mình tiếp tục rảo bước, phải nhanh chóng về thôi. Đêm sâu chùng xuống, tuyết rơi đầy, đóng thành băng, lạnh ướt cả ủng giày, hai bàn tay cho sâu vào túi áo bành tô dầy để tránh rét. Mình lầm lũi bước đi, bỏ lại sau lưng những vết chân hằn in dấu trên đường mòn tuyết trắng mùa Đông Trước khi tiếp bước , mình không quên gửi lời cảm ơn ánh đèn hồng chia một chút tia nhỏ le lói cho mình nhìn tí không gian nha Duy Thanh ( Hi hi hi... Duy Thanh bao nhiêu tuổi nhỉ? Mà cần gì biết tuổi, Nếu mai có dịp gặp, nhiều tuổi hơn thì mình gọi là chú bác cô thầy, bằng như hơn mình vài tuổi thì gọi là anh chị, còn như bằng tuổi mình thì gọi là bạn là bồ tèo. Nhưng chắc chắn là Duy Thanh không kém tuổi hơn mình đâu ! Hi hì... Ơ hơ hơ... Mình thật ngố, ai đời lại tự phán quyết thế ! Nhỡ trật lất thì sao ? Xấu hổ xấu hổ ! Hì... Dịu Hiền
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.08.2011 00:54:31 bởi DIUHIEN >
Cảm ơn Dịu Hiền, đã dừng chân trước ngỏ nhà… Và nhìn thấy cảnh Duy Thanh còn thao thức bên ngọn đèn mờ lúc canh khuya, hình ảnh đó đã làm cho Dịu Hiền đoán biết rằng gia chủ đang còn thao thức … trăn trở … Khi tiếp tục bước đi trên đường khuya, tuyết rơi lạnh, bạn gửi lại Duy Thanh lời chào rất dễ cảm và chân thành, bỗng làm cho Duy Thanh bừng tỉnh dậy thoát khỏi vùng đang suy tư … một niềm vui nho nhỏ của một người bạn chưa quen vừa mới tặng cho thật thú vị… xin cảm ơn bạn! Dịu Hiền ạ, đèn nhà Duy Thanh thường vẫn còn đến lúc canh khuya như hôm nay Dịu Hiền về muộn vậy, ánh đèn khuya ấy có chút khác hơn ánh đèn khuya làm bài của Dịu Hiền để sáng mai nộp bài cho Thầy, vì Duy Thanh không còn học ở trường học nên ánh đèn khuya trong nhà mình đúng như bạn đoán “trăn trở canh khuya” … Phải bạn ạ, sau lưng ta luôn luôn còn in dấu …từng dấu… từng dấu, nhưng rồi thời gian sẽ làm mờ nhạt phôi phai dấu nhỏ ngày xưa… Hôm nay rất hân hạnh được Dịu Hiền ghé thăm!
Cảm ơn gia chủ đã có lời đón tiếp
BƯỚC CHÂN MỘT MÌNH
Hôm nay mình về muộn, thoáng thấy dáng một cô gái đi phía trước cách mình không xa, vậy là có bạn đồng hành. Nhưng mình bước nhanh cách mấy cũng không theo kịp cô gái ấy. Có lẽ cô rất vội vã về nhà.
Dù gì đi cũng không thể song hành với cô gái, thôi thì tạm dừng lại vài giây trước ngỏ nhà ai, đèn trong nhà còn hắt sáng ra cổng, mình vén tay lên nhìn đồng hồ, kim chỉ gần 0 giờ rồi, đã rất muộn vì mọi nhà tắt tối đèn, chỉ còn lại căn nhà này, của ai nhỉ ? Sao lại thức khuya thế ? Chắc chủ nhà làm một số việc chưa xong hay là thức chờ ai ? - Mình cứ vu vơ hỏi và không có lời đáp lại... Mình tưởng chừng như sau tấm mành mành, có người đang ngồi trước bàn phím, đôi mắt dán chặt vào khung màn hình, chờ một người quan trọng cần chờ. Thoáng một giây cảm thông - mình nói:
- Chờ tí nữa nhé, có thể người ấy sẽ về bên bạn .
Mình bật cười một mình, vì câu nói ngu ngơ của mình. Biết đâu chủ nhà không phải chờ ai, cũng không phải làm viêc gì, mà chỉ thắp đèn sáng thế thôi, hoặc là đã say rượu và ngủ quên tắt đèn... Hi hi hi...Thật là ngốc nghếch cho ý tưởng tượng nhất thời tức thời tức cảnh nên văn của mình.
Mình lầm lũi bước nhanh trong đêm vắng, một vài cơn gió lùa qua, lá rơi xào xạc tẩm nặng mù sương lạnh của trời đêm...
lathuphai
Đoản văn trên thằng bạn lathuphai nhờ tớ chuyển vào đây để góp vui cùng với ngocduythanh gia chủ, vì cô em họ của lathuphai TỪ ANH giới thiệu cho lathuphai quen biết chủ nhà. Còn halethuong thì dốt viết văn lắm, chỉ võ vẽ vài ba câu thơ góp vui cùng mọi người thôi .
halethuong đã hoàn thành nhiệm vụ của thằng bạn lathuphai.Ờ mà này anh chàng Duy Thanh ơi, halethuong cũng là thằng con trai đấy nha. Hình trên Avatar là của một nhóc con gái đã khuất núi rồi, để hình đấy mà ngắm cho đỡ nhớ nhóc ấy mừ ! Hic
halethuong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.08.2011 18:47:55 bởi halethuong >
ÁNH ĐÈN KHUYA Đường khuya sương lạnh, thoảng vẫn còn bóng người đi! một người về muộn dừng chân đứng trước ngỏ, một mình trong đêm khuya vắng! Cũng ánh đèn khuya của mình làm một người nữa dừng chân chút thắc mắc suy tư “trăn trở việc đời… hay chờ đợi một ai…!” một chút thông cảm, một lời động viên rất thật… xin cảm ơn người về trong đêm “BƯỚC CHÂN MỘT MÌNH” ! Người về muộn là một cô gái trẻ?, lúc nửa đêm sương lạnh tuyết rơi rơi… phía trước vắng tanh, chỉ có một cô gái đang đi vội vã về nhà… chẳng màn cái lạnh, chẳng sợ hiểm nguy trong đêm vắng… và còn cảm thông cho người bên ánh đèn khuya… chưa biết… chưa quen…! Mỗi người có một cảnh tình riêng phải không bạn?! bạn thì lầm lũi đi về trong đêm vắng; Còn mình đèn khuya chưa ngủ được… không biết chời đợi đến bao giờ… Có người thì "đèn không hắc bóng"... còn thời gian thì lặng lẽ trôi nhanh… có lẽ đến lúc nào đó… ánh đèn kia cũng sẽ lụn dần rồi… tắt hẳn…! Cảm ơn halethuong dừng chân trước ngỏ nhà và một lời cảm thông! ngocduythanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.08.2011 22:10:42 bởi ngocduythanh >
Ông anh Duy Thanh phải cảm ơn thằng nhóc lathuphai mới đúng, còn tiểu đệ halethuong chỉ chuyển giao chứng từ giao cảm thôi mà ! Ha ha ha aaaaaaaaaa
halethuong
À , dù gì cũng đã vào đây rồi, thấy con nhỏ DỊU HIỀN kia là con gái mà còn dám xung phong ra trận thẳng bút tiến lên, thì tiểu đệ halethuong này đâu thể thua nhóc ấy được. Vậy tiểu đệ lia chia vài dòng văn chương cua bò vui cùng Duy Thanh huynh nha, nhưng mà hỏi thật nè: Duy Thanh huynh nhớ con nhỏ nào mà da diết thế ? Tâm sự chút cho tiểu đi biết với nha, để đồng cảm với hiền huynh .
Tiểu đệ bắt đầu chuyện kể nha :
CHUYỆN NGÀY THƠ
Ngày xa xưa ấy, có một thằng con trai, học chung trường với con nhỏ kia. Không biết từ bao giờ, mà hai đứa thân nhau đến thế - đi học cùng đường, tan giờ chờ nhau. Chỉ đơn tuần thế thôi. Nhưng cái đáng ghi khắc nhất là hai đứa cùng chung sở thích. Màu hoa phượng là đề tài cho thằng con trai và nhỏ con gái xí xô xí xào miết. Tập sách của chúng nó để có hình con bướm ép bằng hoa phượng, trên cách bướm ghi chi chích mấy vần thơ con nít.
Rồi một ngày kia, chúng phải giơ tay chào chia biệt, mỗi đứa một nơi. ...
Bao năm xa cách, giờ trở về chốn cũ trường xưa, đứa con gái không còn nữa mà hoa phượng vẫn còn rơi rưng rức xuống sân trường. Gió Hạ hiu hiu gom đầy nỗi nhớ. Thằng con trai cho ngấn lệ chảy ngược dòng, đứng một mình chơ vơ trong sân trường rộng
CÒN GIỮ HẠ XƯA?
Lãng du chân bước về thôn
Cánh hồng hoa nở bồn chồn bước chân
Xa xa con ngỏ xưa gần
Vườn thơ ngày ấy mấy lần ra hoa
Vàng mơ con bướm la đà
Em có về lại vần ta xây tình
Câu thơ ngày ấy chúng mình
Ráp vào chung điệu thơ tình đàn thương
Những ngày viễn xứ vấn vương
Quê hương ngày ấy nhật trường nhớ nhung
Nhớ ngày xưa bước về cùng
Đôi ta đến lớp có chung mái trường
Hôm nay Hạ đổ hoa hường
Mà người xưa ấy ngàn phương đâu tìm
Tìm người như thể tìm chim
Chim bay biển bắc ta tìm trời Nam
Bụi hồng lấm vết dặm ngàn
Tìm về xưa ấy muôn vàn nhớ thương
Phượng hồng rơi khắp sân trường
Không em ai ghép mảnh gương chúng mình
Cánh phượng kề sát tình chung
Đôi tim đỏ huyết cạnh cùng bướm thơ
Lưu bút còn thắm đến giờ
Hay là đã để phai mờ dấu xưa
halethuong
Nỗi lòng của thằng con trai thật đáng thương. Sân trường vẫn thắm phượng hồng mà người xưa vắng lệ lòng nhớ ơi. Gió lùa cánh phượng chơi vơi, tìm em anh biết chốn nơi nào tìm.
@ Duy Thanh huynh thấy thế nào, riêng tiểu đệ thì hu hu hu... hic hic hic...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.08.2011 18:45:33 bởi halethuong >
À! thì ra lathuphai và halethuong là hai người con trai mà ngocduythanh cứ ngỡ là một cô gái nhỏ, thật sự lầm lẫn đáng chê phải không? Vậy mình cảm ơn lại cả hai bạn nhé! Rất vui khi được hai bạn dừng chân trước ngỏ mà ngắm cảnh đèn khuya của Duy Thanh! Halethuong à! tên của bạn và lathuphai cũng giống tên con gái lắm đấy, cũng như ngocduythanh mãi bị cho là nữ giới, nên thường bị gọi bằng “chị Thanh” mà mình giải thích mãi người ta không chịu nghe mới buồn chứ…! lathupahi và halethuong đọc lời của huynh viết mà còn biết tâm sự của huynh đang nhớ da diết một người… và cảm thông… vậy mà có một người đã đọc và nói với huynh rằng “không hiểu gì…”…! “Viết thật nhiều! ai có hiểu bao nhiêu” Truyện “CHUYỆN NGÀY THƠ” mà halethuong kể hay và cảm động lắm! người con gái ấy còn di ảnh đó phải không (ảnh trên Avatar?) có phải tác giả đang kể truyện lòng mình? Hạ ơi! Thu về chưa sao mưa sầu rã rít, để phượng hờn rơi lã tả trên sân, Thu chưa về sao hạ mãi bâng khuâng, rồi cuối mặt dấu đi từng sợi nắng…! ai cũng có một thời áo trắng phải không! Thời vô tư, rất vui và rất nhớ … Duy thanh rất đồng cảm với tâm sự của bạn … bao năm xa cách khi trở lại trường xưa thì người cũ không còn…! Ngocduythanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2011 00:42:17 bởi ngocduythanh >
Ha ha ha .... trời ơi có đâu là tiểu đệ halethuong, mà chỉ là tưởng tượng hư cấu có thằng nhỏ con trai và nhỏ con gái xưa kia học chung trường, nhưng đến một mùa Hạ nọ hai đứa nó chia tay . Rồi những năm sau dài đăng đẵng. Thằng nhóc kia trở lại trường xưa, tìm người cũ nhưng nào thấy ...Hic ... Chứ Tiểu đệ là anh họ của nhỏ GLX mà, đâu có phải là thằng nhỏ kia đâu, mà GLX cũng đâu phải là con Nhỏ kia đâu ... Hè hè hè ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2011 00:26:00 bởi halethuong >
Halethuong ơi! Huynh đùa với đệ tí cho vui thôi, chứ huynh biết chàng trai ấy không phải là đệ và cô gái kia cũng không phải GLX…
Mong gặp thường hơn nha,
Chúc vui!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.08.2011 23:55:15 bởi ngocduythanh >
...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.12.2012 22:10:04 bởi ngocduythanh >
NHÁNH LAN RỪNG TÍM
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/76827/3E4E637977AA4A26852BF10126E61A47.jpg[/image]
Đó là ảnh “một nhành Lan” em gửi tặng tôi cùng với lời chúc Giáng sinh ngọt ngào: ”Thanh ạ ! Hi hi hi ... Bố mẹ và em chưa vào đạo nào cả! Ông bà Nội, Ngoại thì đạo Phật ! Hi hi hi ... Thôi tạm thời cho em là đạo Phật giống ông bà Nội, Ngoại đi nha nên Giáng sinh em không chúc mừng hình Giáng sinh... Em chúc Thanh bằng nhánh Lan Rừng màu tím thuỷ chung ...!”
Từ đó tôi yêu nhánh Lan rừng tím như tôi đã yêu em. Một dịp vào vườn hoa, cây cảnh của một bác nông dân trong lần đi công tác, tôi gặp một nhành Lan tím giống như nhành Lan trong ảnh mà em gửi tặng tôi, tôi quyết định thuyết phục bác ấy tặng tôi một nhánh Lan tím bằng cách xin mua một chậu hoa và trả cho bác giá tiền gấp nhiều lần giá bác bán một chậu hoa khác, nhưng riêng nhành Lan tím thì bác tặng cho tôi… tôi đã làm cho bác ấy thắc mắc vì sao tôi lại thuyết phục bác tặng tôi nhành Lan tím ấy… cuối cùng bác đặt điều kiện với tôi:
- Cháu nói rõ vì sao cháu thích nhành Lan tím đến như vậy? vì sao cháu sẳn lòng bỏ ra nhiều lần giá tiền để mua một chậu hoa khác mà riêng nhành Lan tím lại thuyết phục bác tặng cho ?
Tôi bâng khuâng, có nên kể cho bác nghe không! Nếu không kể sao thuyết phục bác được … cuối cùng tôi đành phải kể cho bác nghe truyện lòng mình, lời kể của tôi đã làm bác trầm ngâm rồi mỉm cười thông cảm và đồng ý tặng tôi một nhành Lan tím mà không cần tôi phải mua chậu hoa khác giá đắc hơn.
Nhành Lan tím chưa lần trổ hoa mà bác ưng ý nhất bấy lâu nay, bác tặng cho tôi và nói:
- Có thể đây là một chữ duyên… bác trồng hoa không phải để bán… nhành Lan này bác rất quí nó, cháu xem đó nó rất xinh tươi, vì được bác châm sóc cẩn thận hàng ngày, hôm nay nó đã gặp được người có duyên, cháu hãy nhận đi và hãy xem như nhành Lan Rừng tím mà cháu được cô gái ấy tặng cùng với lời chúc mừng Giáng sinh năm nào!
Tôi nhận nhành Lan từ trong tay bác, mà tưởng như em đang trao cho tôi cùng với lời nói dịu hiền năm ấy ! Một thoáng hạnh phúc dâng lên trong tâm hồn…
Mang nhành Lan về nhà, lòng tôi sung sướng như đang nắm tay em đi trên con đường nhỏ quê mình, con đường mà tôi từng mơ ước được một lần nắm tay em dạo bước ! Từ ấy tôi chăm sóc nhành Lan tím như chăm sóc người con gái tôi thương, cẩn thận, chu đáo sợ gió lớn, nắng trưa hay mưa chiều nặng hạt… sợ nhành Lan thiếu một chút hơi sương … sợ vắng tôi trong những buổi chiều về làm nhành Lan buồn héo!
Mỗi ngày trước khi đi làm tôi ra thăm đứng bên và nhìn nhành Lan với tất cả sự chân thành trong lòng mình “anh đi làm nhé, hãy đợi anh về…” nhành Lan Rừng tươi xanh, xinh xinh trong tình yêu của tôi !
Hôm nay…
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/76827/0C325BF671AF42B6A2705E4A033F0D47.jpg[/image]
… Lan tím trổ hoa! Nhưng người năm ấy đã xa tôi rồi!
Ngọc Duy Thanh
10/10/2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.12.2012 22:16:54 bởi ngocduythanh >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: