Biển Khát
TAY LẠC BẾN SÔNG XƯA Dòng Sông Tiền
quê em mùa nước nổi Bến sông hiền
chẳng đợi chuyến đò anh Đêm trăn trở
vây quanh lời sám hối: Chuyến đò xưa
anh chậm mấy nhịp chèo! Anh bây giờ
câu hò cũ bay theo Đêm cúi mặt
mái chèo trôi hướng khác Vùng suy tưởng
nặng bờ môi câu hát Nước khua thầm
tay lạc bến sông xưa.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.03.2012 22:26:24 bởi Kiều Giang >
BIỂN THẦM Em đứng đó - gió mừng - thêm hương sắc
Chiều Quảng Ninh - xanh màu tóc em thầm
Vần thơ nhả - cho câm màu ngọc bích
Anh sẽ về qua bến ấy Hạ Long
Đời quạnh vắng - cho đời phơi gió lộng
Biển không em - biển sẽ rộng muôn trùng
Anh thu mình vào màu mắt em trong
Cho hờ hững - chẳng bão bùng ngăn cách
Thôi em nhé ! Anh xin em đừng trách
Ta đợi chờ nhau - vơi vão tố cuộc đời
Từng nhịp thở sẽ lấp đầy khoảng cách
Biển đẹp muôn đời - biển thầm lặng em ơi !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.03.2012 23:10:01 bởi Kiều Giang >
NHUỘM TRẮNG MÂY TRỜI Bão qua
bỏ lại sóng cồn
Em qua
bỏ lại
nỗi buồn trăm năm
Ngày em bước nhỏ
ngập ngừng
Tình anh rụng xuống
mấy tầng trăng mơ
Chỉ là
hứng giọt nắng thưa
Mà sao
vàng cả giấc xưa
hỡi người
Bây giờ
mộng thực đôi nơi
Tình em phương ấy
đã vơi giọt sầu?
Sông Tương
bên lở
bên bồi
Ta về
nhuộm trắng mây trời
chờ em.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2012 21:46:39 bởi Kiều Giang >
KHÔNG ĐỀ
Nỗi đau ngày cũ
dâng trào
Hồn xanh du mục
thuở nào còn đây
Bước hoang
vào cuộc lưu đày
Vọng âm ngàn kiếp
sương dày non phơi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.03.2012 23:21:41 bởi Kiều Giang >
Trích đoạn: Kiều Giang
KHÔNG ĐỀ
Nỗi đau ngày cũ
dâng trào
Hồn xanh du mục
thuở nào còn đây
Bước hoang
vào cuộc lưu đày
Vọng âm ngàn kiếp
sương dày non phơi
Bước chân trĩu nặng dấu đời Anh về chôn chặt những lời thề xưa Cung đàn còn những âm thừa Vang ngân biệt khúc cho vừa cô đơn ngng
Bước chân trĩu nặng dấu đời
Anh về chôn chặt những lời thề xưa
Cung đàn còn những âm thừa
Vang ngân biệt khúc cho vừa cô đơn
ngng
Cảm ơn anh NGUYENGOAT ghé thăm.
Em đi giấu vụng tủi hờn
Đàng sau người, phải là cơn mưa buồn?
Giáo đường vội đổ hồi chuông...
Tiếng em còn vọng... nửa hồn chiêm bao
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2012 09:42:19 bởi Kiều Giang >
BÍ BẦU RU EM Qua cầu dừng bước trông cầu
Cầu bao nhiêu nhịp dạ sầu bấy nhiêu
Ca dao
Thương em áo trắng ngày xưa Trần duyên gió chướng đôi bờ lệ hoen Gối đầu mượn gió trên non Ca dao ngày nọ héo hon qua cầu Anh về mắc võng ngang trời Nắng mưa - khuya sớm - bí bầu ru em Ngát hương đời - lọn tóc tiên Cho xanh nắng sớm cho mềm trăng non Thế gian mưa gió vẫn còn Anh gom nhật nguyệt lót duyên em nằm
NGỒI ĐỢI SÔNG TRÔI Ta vẫn đợi em - trăng đầy vành vạnh
Dòng sông khuya - đau chạm dấu tay đời
Em một thuở - bóng ngời đêm nguyệt lạnh
Mắt long lanh - lay động dáng mây trời
Có bao giờ - em hứng giọt mưa rơi
Trong nếp áo - ngập ngừng thương dĩ vãng
Vòng tay nhỏ đa mang - màu mắt cạn
Môi em cười - tóc gió nửa mùa trôi
Ta cúi xuống nhặt thơ tình dưới mộ
Hồn ta đây - vay nợ đoá phù dung
Ta chờ em - về từ cõi vô cùng
Hồn trinh bạch - đêm trùng phùng mộng ảo
Dù ta biết - tay người nuôi gió bão
Đá bâng khuâng màu thạch nhũ ngời ngời
Sầu mấy kiếp - rồi cũng về hư ảo
Ôm mây chiều - ta ngồi đợi sông trôi...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2012 20:01:31 bởi Kiều Giang >
DẤU THỜI GIAN Ta gom hết muộn màng…
đêm nổi gió.
Có hay không,
một vết mực thời gian?
Em đã biết ngỡ ngàng…
loài hoa cỏ
Cũng rưng rưng trong nhịp gõ thiên đàng?
Loài hoa cúc quỳ - xanh mùa đông
Tay em hái ,
phía mặt trời nổi sóng…
Anh về xin cọng cỏ khô
đủ ấm
Để lãng du trong sóng mắt,
em chờ…?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2012 15:47:31 bởi Kiều Giang >
NHA TRANG VÀ EM
Nha Trang ơi ! Phải anh còn mắc nợ
Sóng ngàn năm vẫn vỗ đợi chờ em
Con đường YERSIN ấp yêu nỗi nhớ
Ký túc xá năm xưa - trăng vỡ giữa hồn
Bãi Dứa trưa hè - chết đuối bờ môi hôn
Hoàng hôn xuống - em hờn - con thuyền mỏng
Bãi Dứa năm nay - tay anh lạnh cóng
Em xa rồi mắt vẫn sáng Vinpearland
Đường Độc Lập bây giờ - anh dắt kỷ niệm đi qua
Còn hơi ấm - ta gửi lại rạp Tân Tân em có biết
Chuông Nhà Thờ Đá hôm nay mỏi mệt
Đổ từng hồi , anh thầm tiếc dáng NOEL
Nha Trang bây giờ còn nhớ hay quên
Tay ta níu sóng ngàn trùng ở lại
Màu mắt em - sao ngàn năm hoang dại
Để muôn đời anh vẫn đợi Nha Trang
DÒNG SÔNG THỨC ĐƠN CÔI Anh cũng thức - khẽ khàng như chiếc lá
Bàn tay em - huyễn hóa nỗi riêng chung
Anh lặng lẽ - hôn thầm lên nỗi nhớ
Vũ trụ nhìn - thổn thức nhịp tim run
Một giọt sầu em nhỏ - cũng thành sông
Cho cổ tích - cũng phải mềm tượng đá
Anh quằn quại - một cơn say rất lạ
Sao bên trời - từng phiến vỡ rưng rưng
Đêm khuya lắm - anh trộm làm ánh trăng
Khe cửa nhỏ - trăng nhìn em đắm đuối
Cửa em đóng - tay anh sờ chẳng tới
Anh trở về - tiếc nuối chảy trên môi
Gió lặng bên trời - mây cũng ngừng trôi
Đêm trầm xuống - em dịu dàng đến thế
Dòng suy tưởng mang hương thầm của bể
Cho mặn mà - dòng sông thức đơn côi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.04.2012 08:33:29 bởi Kiều Giang >
ÁO LỤA BỘN BỀ Từ em áo lụa bộn bề
Ngàn xưa anh đổi lối về nhân gian
Xuân em áo lụa ngổn ngang
Sao anh thương mãi trần gian bộn bề
Bâng khuâng áo lụa đi - về
Một mình làm cả bộn bề trần gian
Em ơi áo lụa muộn màng...
Cho anh chia bớt trần gian bộn bề !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.04.2012 16:53:20 bởi Kiều Giang >
ĐÔI MẮT CỦA DÒNG SÔNG
Quê hương là đôi mắt em Như trăng sáng trên đồi ký ức Là cánh diều - tay anh thả - trong mắt em ngày trước Là trái cam vàng - em ngọt giấc anh mơ Là nơi anh giấu những vần thơ trong túi áo - anh chờ em qua ngõ là đuôi mắt em nguýt dài mắc cỡ Chẳng chịu nhận cành hoa sim – tím áo lúc tan trường Quê hương là dáng bụi tre lả ngọn bên đường Chiều nghiêng nắng - mừng em lừa trâu qua ngõ là nơi anh yêu em vì cái mùi rơm rạ mắt em mừng - thương tay mẹ khói chiều lam Quê hương là những trưa hè ta tắm sông Sông nước cạn - em nằm không dám dậy Và con sông quê từ ấy Muôn thuở chảy vào hồn nhau Quê hương là nỗi đau Giặc hiếp em trong một trận càn - khi em bị bắt Để một ngày, em thành du kích Súng trường - chân đất - giữ quê hương Hai mươi năm chiến tranh Em nuôi màu xanh tổ quốc Anh nhớ em ngàn đời
Ôi ! Đôi mắt của dòng sông...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2012 08:43:57 bởi Kiều Giang >
SÔNG CHẲNG THỂ XA NGƯỜI
Em còn hẹn những gì cho anh đó
Là mây, là mưa, là gió, hay là trăng?
Anh sẽ cùng theo em về mở cửa...
Xin cho anh trải áo nguyệt em nằm
Thì cứ níu vào anh... vì cây đời còn chắc
Để ngàn năm hương sắc ấy còn vui
Em là biển...chẳng bao giờ cạn kiệt
Biển yêu ơi ! Sông chẳng thể xa người !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2012 11:09:51 bởi Kiều Giang >
TIẾNG ĐÊM Mắt sâu bấc lụn đi tìm
Trăng xưa lạc dấu đường chim buổi đầu
Tìm tờ thư lạc trong nhau
Càng sâu nỗi nhớ càng đau nỗi đời
Có ai giăng sợi tơ trời ?
Nghìn thu ta vướng vào lời nước non
Tiếng lòng em quặn sắt son
Chẳng vơi vàng đá chẳng sờn tóc tơ
Tuổi buồn - bóng nguyệt - câu thơ
Ngẩn ngơ tiếng sóng ngủ bờ môi em
Trang thơ lót chỗ em nằm
Rừng xưa khuất nắng mấy miền sông xanh
Thời gian đậu lại trên cành….
Tương tư trở giấc sang canh em buồn
Trách chi trần thế vô thường
Về đâu địa ngục thiên đường về đâu
Đàn ai buốt gió canh thâu
Phải chăng chốn ấy khúc sầu Kiều nhi
Mõi mòn theo bóng chim di
Trời tha phương lạnh - nói gì tiếng đêm.?
( Trích trong tập BIỂN KHÁT)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.05.2012 23:12:53 bởi Kiều Giang >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: