Biển Khát
ĐƯA EM ĐẾN CUỐI CUỘC LƯU ĐÀY
Em yêu ơi, hãy cứ tiến về phía mặt trời
Ta sẽ làm nhân chứng cho những lời em hát...
Ngọn sóng anh sẽ dội vào bờ em khát
Đau quặn nửa đời - hừng hực lửa thanh xuân
Anh sẽ làm con sóng níu bàn chân em
và đem nồng nàn hâm bờ ẩm ướt
biển trào dâng lên núi ngực em đầy
Lưỡi gió đam mê sẽ ấp ủ bờ môi
và đắm đuối trên sóng vờn ngà ngọc
Anh sẽ lau nước mắt khô khi vầng trăng khóc
Núi lửa trong em, ai biết sẽ phun trào
Hãy trút bỏ xiêm y khi mặt trời còn thức
để cùng nhau tan vào biển khát muôn trùng
Đã bao lần em đắng chát bờ môi hôn?
Anh thất thểu nơi tận cùng cô độc
Sáng mai đây khi loài người thức giấc
Anh đã đưa em đến cuối cuộc lưu đày...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.05.2012 18:04:31 bởi Kiều Giang >
SÓNG TỰ BẠC ĐẦU
Mắt người biển thẳm chiều buông
Anh làm con sóng - vô thường đấy thôi !
Rì rào sóng vỗ ngàn khơi
Gửi em hơi thở đất trời nhớ nhau
Ngàn năm sóng tự bạc đầu
Làm sao em biết sóng đau phận mình
Mai người hóa núi lặng thinh
Biển xa con sóng vặn mình nhớ em
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.05.2012 18:09:42 bởi Kiều Giang >
DÒNG SÔNG THỨC ĐƠN CÔI
Anh cũng thức
khẽ khàng như chiếc lá
Bàn tay em
huyễn hóa nỗi riêng chung
Anh lặng lẽ
hôn thầm lên nỗi nhớ
Vũ trụ nhìn
thổn thức nhịp tim run
Một giọt sầu em nhỏ
cũng thành sông
Cho cổ tích
sẽ phải mềm tượng đá
Anh quằn quại
một cơn say rất lạ
Sao bên trời
từng phiến vỡ rưng rưng
Đêm khuya lắm
anh trộm làm ánh trăng
Khe cửa nhỏ
trăng nhìn em đắm đuối
Cửa em đóng
tay anh sờ chẳng tới
Anh trở về
tiếc nuối chảy trên môi
Gió lặng bên trời
mây cũng ngừng trôi
Đêm trầm xuống
em dịu dàng đến thế
Dòng suy tưởng mang hương thầm của bể
Cho mặn mà
dòng sông thức đơn côi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.05.2012 20:05:57 bởi Kiều Giang >
***Tặng Anh nè
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/AA5CCCAA7E0B49F1B8E0A7822E5F10C1.jpg[/image]
Cảm ơn Mưa Phố Núi đã đến thăm và tặng anh cả một DÒNG SÔNG HOÀI NIỆM. Lúc này bút lực của em sung mãn lắm. Chúc mừng em
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.05.2012 17:19:16 bởi Kiều Giang >
YÊU NGƯỜI TRONG MỘNG
Anh vẫn biết chỉ yêu em trong mộng
Bỡi em xa giữa đời rộng muôn trùng
Anh một mình đắng chát bờ môi hoang
Như đỉnh núi chờ hôn vầng trăng bạc
Anh ngồi đây võng yêu thương mà hát
Như gã điên khao khát chút đời thường
Anh cúi xuống tự nhìn sâu trong mắt
Thấy em về - hoang sắc tím chiều buông
Ở nơi ấy có bao giờ em khóc
Giọt lệ rơi trên thành quách xa xưa?
Bóng liễu rũ nơi bờ môi khoé mắt
Anh sẽ hâm ly rượu đắng cho vừa
Anh xin em một chút ít hương đời
Giọt mưa ấy sẽ trôi về biển khát
Bể ân ái tiếc chi từng sợi tóc?
Em đã dâng cả biển sắc cho người!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.05.2014 23:05:06 bởi Kiều Giang >
DẤU CHÂN VÔ TÌNH Em không là chung rượu
Mà sao làm anh say
Em không là heo may
Sao làm anh buốt giá
Em không làm nhung nhớ
Mà sao anh đơn côi
Mắt nào làm sóng vỗ
Tóc nào làm mây trôi
Hơi thở nào thành gió
Nhớ nhung nào mưa rơi
Buồn nào hồn hoa cỏ
Dấu chân nào riêng tôi
Em không là trời cao
Sao anh không với tới
Em không là mây khói
Sao lẩn khuất trong anh
Em phải là biển xanh?
Sóng dạt dào xô vội
Anh sầu - nghiêng vách núi
Chờ chút tình mong manh
Anh cố tìm lãng quên
Trong biển đời hiu hắt
Câu thơ sao dằng dặc
Gửi qua nghìn sao đêm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.05.2012 22:31:29 bởi Kiều Giang >
ANH SỢ Anh sợ
phải làm một tinh cầu lẻ Để đêm về
lấp lánh nỗi cô đơn Cho đến bây giờ anh mới có em Anh đã thức
suốt chiều dài thế kỷ Anh sẽ đợi một ngày em nói nhỏ: “Hai ta đâu phải mãi tinh cầu” Anh chẳng hiểu
vì sao xa cách mãi Suốt hành trình mơ-thực
chẳng vì đâu! Rồi có những ngày
gọi mãi tên nhau Hôn lên cánh chút tình sầu em gửi Lỡ mai đây
cửa bình minh khép vội Những đêm dài - hoàng hôn ở phía sau! Em có hiểu
niềm khắc khoải trong nhau? Cơn gió thoảng
cũng làm đau chiếc lá ! Đêm trừ tịch
những phiến tình rời rã Anh nhặt về từng mảnh vỡ tim đau Anh sợ mất em - anh lại mất đời Anh sợ mất những gì anh chưa có Anh sợ mất một vì sao anh biết rõ Anh giấu tình em trong nửa vành nôi…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2012 20:40:35 bởi diên vỹ >
TÌNH CỜ Tình cờ đời cho gặp em
Câu thơ anh - bỗng ngả nghiêng rối bời
Tóc mây che nửa miệng cười
Ước mơ che nửa nắng trời Bình Dương
Em về ngõ vắng chênh vênh
Hương dạ lan tím còn vương áo người
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.05.2012 16:34:21 bởi Kiều Giang >
KINH CẦU Gửi thân vào chốn bụi hồng Lỡ tay ngắt ngọn sầu đông tặng người Người về tiếc gió ngàn khơi Ta về sám hối bên đồi tâm kinh Lấy mây mà buộc chữ tình Trăng xưa mài mực viết kinh đem về Bao giờ ra khỏi bến mê Tình em ta thả bay về thiên thu…
thích gì được đó nha - cho vừa lòng anh !
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/870B135EF8C748F9A5585AB5B82DE513.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.05.2012 17:25:31 bởi mưa phố núi >
MƯA ĐÊM
Mưa nghe thánh thót giọt khuya!
Mưa về biển rộng mưa qua sông dài
Tay ta vụng nắn gót hài
Xin mưa đừng ướt đôi mày em cong
Dù mai người có theo chồng
Cho ta che suốt nghìn trùng mưa ơi!
Mưa ơi, bàn tay em "múp" quá , ai mà chịu nổi? Thế là anh hết "tủi hờn ngu ngơ" rồi !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.05.2014 23:14:37 bởi Kiều Giang >
ANH LẠI SỢ Anh lại sợ - nắng thôi vàng tuổi nhớ Và những đêm - môi em nở giữa hồn Trăng dài dại - thương thầm hoa mắc cỡ Sợ đêm dài - quên khép nỗi cô đơn Anh sợ bên trời - không khói hoàng hôn Nắng cuối ngày - quên hôn lên chiếc lá Vườn cổ tích - đã rong rêu tượng đá Và cuộc đời - quên rượu tối tân hôn. Anh sợ mây qua - chẳng để lại chút buồn Chiều lắng xuống - đêm trần truồng vô thức Chong đêm thẳm - chẳng còn hồn trong mắt Ly rượu tràn - quên mất nỗi ưu tư Anh sợ biển đời - lắm chỗ nông sâu Trên sắc áo - nụ cười nào cũng thật? Vườn thúy ái - mắt môi nào lỡ mất Mờ lũng sâu - hư thực - bóng cuộc đời…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.06.2014 10:03:09 bởi Kiều Giang >
TRĂNG PHƠI HỒN ĐÁ Galerìa Todo por el Arte
Nửa bước phong trần mấy kiếp đau
Tuổi xuân em đấy - lửa ngàn sau
Yêu em - chết nửa đời phiêu bạt
Tim sãi trường kinh có nhiệm mầu?
Ta đốt hương trầm - Em lãng quên !
Đêm nay phong nguyệt lạnh hồ cầm
Bước hoang du mục rung đồi núi
Em dáng tinh vân lạc đáy hồn
Mai đời hết rượu, ta vẫn say
Hồn ta phiêu đãng bước lưu đày
Trăng cười dưới mộ phơi hồn đá
Em có sầu chung được phút này?
Căng buồm biển cạn kiếm tìm em
Kim cổ gương soi mặt cố nhân
Em đã về chưa, người muôn dặm?
Ta gói hương đời trong áo em.
Huyền Diệu trăng xưa em cất đâu
Trăng nay ta chất bao nhiêu sầu
Bóng em huyền hoặc ngàn sao lạ
Sương lạnh trăng gầy ta mất nhau!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2012 17:29:14 bởi Kiều Giang >
THUỞ EM ĐI RỒI
Tình ngỡ nhỏ nhoi
Trĩu nặng tháng ngày
Một cõi đơn côi
Gửi trọn cho ngưởi
Thuở em đi rồi
Nắng vàng không đến
Thuyền không có bến
Mênh mông mây trời
Em về xứ lạ
Nơi ấy ở đâu
Bờ non lá mạ
Ngan ngát hương đời
Em qua phố núi
Trăng vàng nghiêng soi
Cỏ non nằm đợi
Chân em bước về
Tuổi nào cơn mê
Bộn bề hương tóc
Gió ơi có gặp
Em ở nơi nào
Tình hỡi chiêm bao
Lao xao phố vắng
Em về theo nắng
Thương lắm trời cao
Nắng hạ nơi nào
Tàn đông buốt giá
Còn làm thương nhớ
Giữa mùa trăng cao
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2012 12:40:52 bởi Kiều Giang >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: