Biển Khát
ÁO TÍM BÃO BÙNG
Con đường cây lạnh
heo may
Lệ rơi
em dắt theo ngày tàn đông
Ngày vui
em vội theo chồng
Để anh
ngắt ngọn cải ngồng
muối dưa
Bây giờ
cải vẫn chưa chua
Đành thôi!
bến cũ đò trưa mất rồi
Nghiêng nghiêng
sông vắng bóng người
Bỗng đâu
chim sáo
ngang trời tiếng kêu
Nào ngờ em chửa quên tôi
(Mà quên sao được những lời gió mưa)
Bao mùa
cải cũng ra hoa
Đò ngang
em đã hóa ra nghìn trùng
Thương em
áo tím bão bùng
Sang sông
chim sáo tìm không lối về !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.09.2012 16:00:31 bởi Kiều Giang >
Loài Người Ơi!
Loài người ơi !Có phải ta như loài lạc đà gánh trên lưng thời gian băng qua sa mạc mênh mông,
cháy bỏng, ôm nỗi cô đơn
đi tìm yêu thương trong đọa đày- thù hận?
Ta gảy lên tiếng đàn trời để chúc phúc cho ánh lửa giữa đêm đen
đang vây quanh những kẻ mông muội cuồng ngông giữa lòng nhân loại.
Ta ôm đau thương băng qua Vạn Lý Trường Thành
đang ngả nghiêng giữa hoàng hôn của một thứ tự hào mục rữa hôi tanh.
Tần Thủy Hoàng, một gã con hoang
đã để lại một thứ di sản đầy máu xương và nước mắt,
chảy vào Tử Cấm Thành, đọng lại trong Mao tuyển sau mấy ngàn năm
Lưỡi hái của tử thần rình rập liếm sạch máu ở Thiên An Môn
và bây giờ lại muốn nhẩn nha trên đầu nhân loại.
Khen cho lũ ma trơi lại biết pha những dòng máu lạ,
máu của vô thần duy vật vào máu của phong kiến duy tâm
Chúng lại dùng tàu ngầm, đại bác, xe tăng
để chở xác của Khổng Tử đi rao giảng đạo đức của loài quỷ ma,
pha máu của Mao Trạch Đông- Stalin cuồng sát,
một thứ tổng hợp chà đạp lên khát vọng sống của loài người.
Ta đứng trên “ vọng ngư đài”
nhìn những con thuồng luồng hoa đang ngoe ngoảy trong lòng biển đen Mao tuyển tanh hôi,
chúng đang tung hô lũ ma trơi bành trướng.
Loài người ơi! Hãy tiến về phía mặt trời, sao kim sao hỏa, rực rỡ hoa vàng,
bỏ lại sau lưng loài máu đen ma quỷ
để chúng trở về thời ăn lông ở lỗ,
chỉ toàn là những chú chệc tham lam.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.08.2012 17:35:33 bởi Kiều Giang >
ĐÊM
Đêm
Trời mang mang trong làn mưa,
tình sơ hoang trên đường xưa
có những cuộc đời
chìm mãi hư vô.
Đêm
có cọng cỏ khô
hát điệu tình ca
trong đáy trăng mơ
Em đi . Áo mộng . Hững hờ
Đêm
Nỗi ngất ngây vui
trong hồn say
ta cười trên phiến nhớ...
lưu đày
Đêm
ai thắp bình minh
trên đồi xanh
Sao nhân gian chết cóng...
cội tình?
Đêm
Em cứ yêu đi...cho ngày say
em cứ mơ đi ...thơm bàn tay
bao điều em chưa ngỏ
trong thế gian này?
Đêm
Ta tìm say trên bờ mây
Em cứ vờ quên
có bao ngày qua nữa
trên bến mơ đầy
Đêm
Có cuộc đời rơi...trên Đồi Lam
Có cuộc tình rơi...trong hồng hoang
Ôi tình tang...
Xa thẳm...
Muộn màng...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.10.2012 19:56:06 bởi Kiều Giang >
VU LAN NHỚ MẸ Kính dâng thân mẫu
Mẹ tôi từ buổi tang chồng
Chắt chiu từng giọt tuổi hồng nuôi con
Cành mềm - giữ tấm lòng son
Hẩm hiu thân mẹ - héo hon phận cò
Chợ xa cách mấy lần đò
Đá chai chân mẹ - mắt mờ sương đêm
An Lương, chợ Đỗ, chợ Gồm
Sao mai chưa mọc - sao hôm chưa tàn
Nắng mưa dầu dãi dặm trường
Đời hằn quang gánh sắc xuân mẹ hiền
Thế gian ơi - nỗi muộn phiền!
Ngày tuôn mắt lệ - đêm nghiền lòng đau
Tuổi xanh ngày tháng úa màu
Tuế vơi vóc hạc - nguyệt nhàu bóng gương
Lặng thầm tóc mẹ pha sương
Khơi dòng mơ ước - dõi đường tương lai
Trăng vàng sắp ngậm non tây
Thương con lỗi vận - mẹ gầy vóc mai
Trời cao - mẹ đúc hình hài
Gập ghềnh chí cả - một mai ước nguyền
Cù lao chín chữ chưa đền!
Đắng cay dưỡng dục - quặn cơn sinh thành
Vu Lan trong cõi linh huyền
Con nương cửa Phật xin làm tiếng chuông
Ngày xưa mẹ thức ru con
Ngày nay chuông nguyện nghìn phương ru hời...
Muộn phiền - ngon giấc mẹ ơi
Cõi thiêng vang vọng ngàn đời tiếng ru...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2012 08:43:24 bởi Kiều Giang >
DẤU CHÂN VÔ TÌNH
Em không là chung rượu
mà sao làm anh say?
Em không là heo may
sao làm anh buốt giá?
Em không là nhung nhớ
mà sao anh đơn côi?
Mắt nào làm sóng vỗ,
tóc nào làm mây trôi?
Ai thở dài thành gió,
nhớ nhung nào mưa rơi?
Buồn nào - hồn hoa cỏ,
dấu chân nào riêng tôi?
Em không là trời cao,
sao anh không với tới?
Em không là mây khói
sao lẩn khuất trong anh?
Em phải là biển xanh?
sóng dạt dào xô vội
Anh sầu, nghiêng vách núi
Chờ chút tình mong manh
Anh cố tìm lãng quên
Trong biển đời hiu hắt
Câu thơ, sao dằng dặc
Gửi trong nghìn sao đêm...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2012 20:24:33 bởi diên vỹ >
CUỐI CÙNG...
Cuối cùng
em đã ra đi
Như chim cuối nẻo,
như mây cuối trời
Như sông
về tận biển khơi
Như câu thơ cũ
một đời yêu thương
Cuối cùng
em chỉ...dỗi hờn
Chẳng đem chua chát
mà đền chát chua
Cuối cùng
mây cũng làm mưa
Em làm ly biệt
chia xa giữa đời !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2012 23:09:43 bởi Kiều Giang >
HOA HỒNG TRÊN ĐÁ
Em đã biết anh trồng hoa trên đá
Để tặng em mùa thu nữa lại về
Trăng diễm ảo - cánh hoa quằn nỗi nhớ
Đêm nhiệm mầu - tê buốt nỗi đam mê
Cả đời anh - muôn dặm hành hương
Biết bao giờ mới về nơi Thánh địa
Thiên đường ấy - môi em còn khất nợ
Thánh ca chiều rạn vỡ giữa hư không
Thời gian qua đi - tay níu gió lưng trời
Anh cố giữ đóa hồng tươi trên đá
Đường xa thẳm - thu cũng vàng tuổi nhớ
Biết em cần đóa hồng cũ nữa không ?
Xin cất giữ mùa trăng ấy trong nhau
Cánh hồng thắm chẳng bạc màu trên đá
Cuộc hành hương vẫn hướng về thánh địa
Hoa vẫn trồng trên đá những mùa sau...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.09.2012 22:53:56 bởi Kiều Giang >
TRÁI TIM MÙA THU
Phải tự ngàn xưa, em đến đây?
Duyên thiên buộc chặt mộng tình say
Câu thơ đẫm nguyệt - hồn muôn thuở
Em lẩn vào thu - lộng nét mày.
Em nhốt hồn anh mấy mùa trăng?
Tình ta sáng tựa ánh sao băng
Thơ anh đã mấy tầng run rẩy:
Em rắc thu vàng lên cỏ xanh.
Nay bóng thu về - em ở xa
Tình thu xưa - màu vẫn kiêu sa
Trăng thu huyền ảo chia hai nửa
Người hỡi , hương thu có mặn mà?
Ta thắp nguyên minh tẩy lục trần
Áo nay giũ sạch mộng phù vân
Lửa tâm vẫn sáng trên đầu bút
Nặng mấy phong trần, em biết không ! R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.10.2012 23:27:27 bởi Ct.Ly >
NgUyỆt MuÔn RằM
Anh muốn biển có một ngày nên lụa
Dệt cho em tấm áo mặc mùa trăng
Anh thương biển, một ngày thơm như mạ
Dập dờn xanh mắt biếc chỗ anh nằm
Biển thăm thẳm như hồn em thăm thẳm
Ngọn sóng xô vào vô thức tình anh
Biển sẽ đỡ thuyền anh xa muôn dặm
Bến bờ kia em thắp nguyệt muôn rằm.
THUỞ EM ĐI RỒI
Tình ngỡ nhỏ nhoi,
trĩu nặng tháng ngày,
một cõi đơn côi,
gửi trọn cho người.
Thuở em đi rồi,
nắng vàng không đến,
thuyền không có bến,
mênh mông mây trời.
Em về xứ lạ
nơi ấy ở đâu
bờ non lá mạ,
ngan ngát hương đời?
Em qua phố núi,
trăng vàng nghiêng soi
Cỏ non nằm đợi,
chân em bước về
Tuổi nào cơn mê?
Bộn bề hương tóc.
Gió ơi có gặp
em ở nơi nào?
Tình hỡi! Chiêm bao
Xôn xao phố vắng
Em về theo nắng
Thương lắm trời cao!
Nắng hạ nơi nào?
Tàn đông buốt giá
Còn làm thương nhớ
giữa mùa trăng cao!
CA DAO CHO NGƯỜI
Hàng cây chết lặng chiều mưa
Hồn anh chết lặng chiều đưa em về
Đường xa mưa gió não nề
Quê người - em có còn về thăm nhau?
Đong đưa - gió dạt cành cau
Vòng tay em - đã xanh xao thuở nào!
Thương ai một tấm lụa đào
Đường đời mưa gió - đã vào tay ai,
Bây giờ nắng xế, mưa mai,
Mưa ơi, mưa hỡi, trách ai, bây giờ!
Tiếng mưa - sao vẫn hững hờ,
Nhớ ai? Ai biết? Bây giờ nhớ ai?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.10.2012 23:26:41 bởi Kiều Giang >
XiN Em Cứ lÀ nGọN gIó
Thơ KIỀU GIANG
Ta muốn gió, người sinh ra từ biển
Vòng tay em ẩn hiện cõi nhân gian
Có ai hiểu bờ môi người mơn mởn
Thổi về đâu, nụ hôn ấy hiền lành ?
Cứ thổi đi em, đừng xin lỗi anh
Em cứ đến trong vườn anh mộng mỵ
Gió cứ xem hàng cây trong vườn là tri kỷ
Còn anh rong rêu đứng đợi đã lâu rồi...
Anh không bị cảm lạnh đâu em
Vì trong gió có hương thơm hơi thở
Và trong vườn anh, đã chất đầy rơm rạ
Sẽ ủ ấm tình mình, lỡ gió phải đi xa.
Trích đoạn: Kiều Giang
CA DAO CHO NGƯỜI
Hàng cây chết lặng chiều mưa
Hồn anh chết lặng chiều đưa em về
Đường xa mưa gió não nề
Quê người - em có còn về thăm nhau?
Đong đưa - gió dạt canh cau
Vòng tay em - đã xanh xao thuở nào!
Thương ai một tấm lụa đào
Đường đời mưa gió - đã vào tay ai,
Bây giờ nắng xế, mưa mai,
Mưa ơi, mưa hỡi, trách ai, bây giờ!
Tiếng mưa - sao vẫn hững hờ,
Nhớ ai? Ai biết? Bây giờ nhớ ai?
LỤC BÁT CHO AI HỮNG HỜ
Vì ai cho dẫu trời mưa
Cũng hoài đứng đợi người đưa ta về
Mưa rơi bão táp nặng nề
Sao người chưa đến để về cùng nhau
Hạt mưa trĩu nặng cành cau
Hồn em cũng thế xanh xao nghẹn ngào
Bâng khuâng tưạ gốc cây đào
Ngóng chờ tin nhạn lệ trào vì ai
Hôm nay đợi ngóng ngày mai
Vẫn chưa thấy bóng... biết ai hỏi giờ?
Mưa ơi sao quá hững hờ
Vô tình rơi mãi... bao giờ mới ngưng?
Sương Anh
SÔNG CHẲNG THỂ XA NGƯỜI
Em hờ hững - cho phai tàn hương sắc,
Bờ đá kia - sóng vỗ mấy ngàn năm?
Đôi môi ấy - thương cuối trời hiu hắt
Chăn chiếu ơi - sao lạnh chỗ em nằm?
Thì cứ níu vào anh - vì cây đời còn chắc
Để ngàn năm - hương sắc ấy còn vui
Em là Biển - chẳng bao giờ cạn kiệt...
Biển yêu ơi - Sông chẳng thể xa người! SA ơi, cảm ơn SA sang thăm KG còn mang theo một món quà tuyệt diệu!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.10.2012 23:31:02 bởi Kiều Giang >
Trích đoạn: SuongAnh
Trích đoạn: Kiều Giang
CA DAO CHO NGƯỜI
Hàng cây chết lặng chiều mưa
Hồn anh chết lặng chiều đưa em về
Đường xa mưa gió não nề
Quê người - em có còn về thăm nhau?
Đong đưa - gió dạt cành cau
Vòng tay em - đã xanh xao thuở nào!
Thương ai một tấm lụa đào
Đường đời mưa gió - đã vào tay ai,
Bây giờ nắng xế, mưa mai,
Mưa ơi, mưa hỡi, trách ai, bây giờ!
Tiếng mưa - sao vẫn hững hờ,
Nhớ ai? Ai biết? Bây giờ nhớ ai?
LỤC BÁT CHO AI HỮNG HỜ
Vì ai cho dẫu trời mưa
Cũng hoài đứng đợi người đưa ta về
Mưa rơi bão táp nặng nề
Sao người chưa đến để về cùng nhau
Hạt mưa trĩu nặng cành cau
Hồn em cũng thế xanh xao nghẹn ngào
Bâng khuâng tưạ gốc cây đào
Ngóng chờ tin nhạn lệ trào vì ai
Hôm nay đợi ngóng ngày mai
Vẫn chưa thấy bóng... biết ai hỏi giờ?
Mưa ơi sao quá hững hờ
Vô tình rơi mãi... bao giờ mới ngưng?
Sương Anh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: