Biển Khát
TẠ TỪ
Chiều dâng - buồn vút lên cao
Lũng sâu ngày tháng - thân vào lãng du
Hôn em - môi trắng tạ từ
Ngàn năm - sông cuốn mây trôi trùng trùng
Em đi dẫm nát trăng rằm
Nghiêng nghiêng vách núi - lạnh căm da trời
Ta về xây mộng mù khơi
Để trăng chết đuối chơi vơi giữa dòng
Mai sau về cõi vô cùng
Màu sương ảo ảnh - biết còn thấy nhau
Giết mình - không chết nỗi đau,
Bàn chân in dấu mấy màu thời gian !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.10.2012 22:18:31 bởi Kiều Giang >
HOANG LIÊU PHẬN MÌNH
Giọt khuya
có ướt áo người ?
Em đi ngày ấy
sông trôi võ vàng
Liêu xiêu
bóng lẻ gập ghềnh
Rừng mơ
đá nhuộm mấy tầng xanh rêu
Bờ hoang
mở - khép mộng chiều
Mà nghe giục giã
ngàn hiu hắt buồn
Sầu lên
cát bụi se hồng
Trời non xa khép
lưng chừng nẻo mây
Đông giăng sợi nhớ hao gầy
Tóc phơi vó ngựa
dặm dài nắng pha
Trăng non xa - vọng non xa
Ta về gối mộng lên tà gió xiêu
Chẳng cho được giấc mơ chiều
Thì thôi
đành để
hoang liêu phận mình...
LỜI DÃ TRÀNG
Dã Tràng ơi hỡi Dã Tràng
Một mình se cát, đắp đàng đợi ai?
( Ca dao)
Tay nào anh se cát
Tay nào anh ngăn sông
Biển ngàn năm vẫn hát
Sóng ngàn năm tội tình
Mắt mòn mỏi biển Đông
Nhớ em dòng lệ úa
Ngọc xưa không còn nữa
Biển vẫn dài mênh mông!
Em ngục tù Long cung
Anh miệt mài trần thế
Tình dâng trào sóng bể
Mây gục đầu rưng rưng
Em bây giờ tiếc nuối
Nước mắt tràn biển khơi
Đêm ngày anh lấp mãi
Em vẫn xa muôn trùng
Em mắc lừa Long vương
Anh se cát vô thường
Con đường xa lận đận
Sợi tóc gầy... còn thương
HÁT RONG
( Họa thơ T.T)
Sài Gòn
Sài Gòn nhớ . Sài Gòn say
Tương tư chén cạn, ngất ngây vì người
Ngả nghiêng
nửa miệng em cười
Tóc sông Bến Nghé thẩm sầu Bình Dương
Mỹ Sơn
Ai làm cho tượng cụt đầu
Mắt em đau đáu
bạc màu thời gian
Vũ điệu thần
phế tích hoang
SHIVA ngàn kiếp - lệ hoen phận người
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.11.2012 22:41:40 bởi Kiều Giang >
MẸ ƠI, CHO CON MẮC NỢ !
Tuổi thơ ấy - con gửi đời trong trang sách
Câu ca dao ru màu đất. Con về...
Dòng sông hát - trái đầu mùa thêm ngọt
Cánh diều nào chôn chặt dưới chân đê
Trời buốt giá, con ra bờ sông ngóng Mẹ
Chợ thì xa - Mẹ qua mấy lần đò
Hoàng hôn thấp - Mẹ về sao muộn quá
Sông nước đầy - thăm thẳm nỗi con lo
Rồi con ra đi - mùa xuân nữa - Mẹ chờ...
Trang sử lệch - mộng đời con đành lỡ
Tay con vụng - chẳng nồng thêm bếp lửa
Mặt trời hồng - trong mắt mẹ trôi xa...
Dòng đời mênh mông - sào ngắn - chẳng thể dò
Thương mẹ chiều đông - con đò - tan buổi chợ
Lời hứa năm xưa, Mẹ ơi, con mắc nợ !
Đến ngàn đời - còn trăn trở giữa chiêm bao...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.12.2012 06:35:36 bởi diên vỹ >
ĐỘC ẨM
Khi chiếc lá xa cành
Có còn chiếc nào xanh?
Anh bây giờ xa em
Tóc sợi nào cũng bạc!
Xưa em cầm câu hát
Thả trong chiều anh say
Thương môi em mật ngọt
Bàn tay thơm gió đầy
Thơ anh - giờ từng cánh
Gửi hồn theo gió bay
Em bây giờ - xa lắm
Tím hoàng hôn - mắt gầy.
Em đi về nơi ấy
Tuổi buồn như lá bay
Em đi về nơi ấy
Anh còn say với ai ! r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.01.2013 22:26:24 bởi diên vỹ >
NỖI NHỚ RIÊNG ANH
Anh và em chưa một lần gặp gỡ
Thế mà ông trời đeo nỗi nhớ riêng anh
Đêm nay trước đại dương xa thẳm
Những đợt sóng xô từ biển em nghe rất hiền lành
Có phải em là Thiên Sứ của tình yêu
Xin cho anh một chút để ru tình anh vạn kỷ
Có phải em là loài hoa Diên Vỹ
Tím ngát trong anh, tím cả trời chiều!
Anh chưa bao giờ được chạm tới tình yêu
Của loài hoa Thiên Sứ
Em chưa bao giờ cho anh một con chữ
Trong những vần thơ anh yêu nhất cõi đời
Biết có bao giờ không em ơi
Loài hoa ấy nở trong vườn anh mộng mỵ
Loài hoa ấy thành loài hoa tri kỷ
Anh đang đi tìm một nửa ấy trong anh
Mỗi ngày anh sẽ nhốt những vần thơ em
Trong trái tim khờ dại
Mỗi ngày anh đều van em ở lại
Trong trái tim người tím ngát một mùi hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.12.2012 18:24:47 bởi Kiều Giang >
NHỮNG CÂU CHỮ CỦA ANH
Ta dâng tặng người
câu chữ của riêng ta
Câu chữ ấy
chỉ dành cho loài hoa Thiên Sứ
Một ngày kia,
ta ghi tên em vào huyết sử
Ai biết câu chữ nào là Thiên Sứ của tình yêu?
Ta lại trở về định nghĩa trái tim
Trái tim yêu - bắt đầu từ đâu nhỉ ?
Có phải người ta yêu nhau
bắt đầu từ con chữ
Những con chữ dại khờ,
những con chữ vu vơ?
Và ta cũng bắt đầu
định nghĩa lại câu thơ
Có phải là thứ chỉ toàn là con chữ
Không biết đời
có còn yêu thơ nữa
Hay người ta coi em
thừa thãi thế gian này !
Có thể
ta chẳng làm được gì cho em
Những thứ
trần gian đòi phải có
Nhưng ta yêu em
bắt đầu từ hơi thở
Hơi thở nào
lại chẳng phải của trần gian
Ta cũng hiểu
đời người là quá gian nan
Nên có khi
tình yêu
bắt đầu từ hạt gạo
Nhưng trái tim ta là trái tim khờ khạo
Nên không biết thế giới này
bắt đầu từ gạo hay thơ
Em yêu này !
Cuộc đời cũng chỉ là giấc mơ
Đừng ủ rũ, đừng chau mày đau khổ
Và trần gian biết bao điều lầm lỡ
Nước mắt nào
lại nhỏ giữa hoang liêu
Xin em đừng
ngắm mãi những áng mây trôi
Đang lãng đãng
về nơi em cho là không có thật
Em hãy ngủ thật ngon,
đừng bao giờ trở giấc
Trong rừng khuya,
anh sẽ làm gió hát ru em.
Em ơi, hãy ngủ thật bình yên
Đừng để tình ai
làm em muộn phiền, em nhỉ!
Đêm nay
vầng trăng sẽ vào cùng em thầm thĩ
Anh sẽ đứng ngoài vườn, canh giữ giấc cho em
Nếu ngày mai
đời không thể dịu êm
Anh sẽ ngăn gió đừng xô vào biển sóng
Anh sẽ hoá thân thành chiếc bóng
Để được gần em
cùng khắp thế gian này
Hay anh sẽ làm một gã say
Nhả vào thế gian những lời mộc mạc
Nhập vào rừng khuya
để làm câu hát
Hát mãi muôn đời
một điệp khúc yêu em...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.01.2013 09:04:27 bởi Kiều Giang >
THU HOÀI
Trời tàn thu - úa vàng vương lối cỏ
Trong đê mê - lá đỏ gọi sang mùa
Đêm tạ từ - sao vỡ cánh đu đưa
Lòng da diết - ai mới vừa lỗi hẹn?
Vòng tay mở - đa mang tình uất nghẹn
Thoáng mơ hồ - cõi băng tuyết mênh mông
Khẽ gọi em - nỗi nhớ - bến bờ không
Thu tàn tạ - nửa trời hồng sắc áo
Mùa thu đến - hẹn đời ngưng gió bão
Con chim lòng thả vào cõi hư không
Mây huyền hoặc đưa thu vào mộng ảo
Trăng dại khờ - chết cạn giữa dòng sông
Người ỡm ờ - biết về nữa hay không
Ta góp nhặt - đem tình hong nắng úa
Mùa thu ơi, sao em còn trải lụa ?
Chắc người không về...Mà trời sắp sang đông !
Lặng Lẽ Bước ACHILLE
Anh lỡ giấu thời gian vào sợi tóc
Bỡi em xa - nét bút ngả nghiêng rồi
Anh đâu ngỡ mắt môi làm ngăn cách
Tự dối lừa :" Hạnh phúc cũng đơn côi"
Thơ anh viết cho em giờ chẳng đủ
Ánh sao trời mơ ngủ giữa đêm xanh
Nên đã biến tình yêu thành ẩn dụ
Ru tuổi buồn từng khoảnh khắc mong manh
Thôi em nhé! Rừng thiêng xin hãy khép
Trên lối khuya còn đọng bóng trăng nghiêng
Anh tự biết chẳng lấp đầy khoảng cách
Cho nghìn trùng, lặng lẽ bước Achille
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2012 17:49:50 bởi Kiều Giang >
KHI NGƯỜI YÊU TÔI ỐM
Khi người yêu tôi ốm,
tôi sẽ cài then cửa lại,
Để gió bấc về,
không lạnh góc giường em
Xin trong phòng
đừng có những bóng đen
Để em đỡ giật mình,
nửa đêm trong phòng vắng
Khi người yêu tôi ốm,
tôi sẽ âm thầm lẳng lặng
Tắt đèn khuya
khi em đã ngủ quên rồi
Sẽ khẽ khàng
đặt lọ hoa lên bàn
cho em đỡ đơn côi
Và buổi sáng,
tôi sẽ ngồi chờ em thức giấc
Khi người yêu tôi ốm,
đêm này tôi sẽ thức
Canh cho nàng ngon giấc bình yên
Và xin người hãy cứ ngủ quên
Đừng mơ thấy tôi về
nhẹ hôn lên vầng trán
Vì như thế,
có khi nàng sẽ mắng :
“Ôi tình yêu, nào phải những chiếc hôn!”
Dẫu người tôi
chỉ còn nửa linh hồn
Và một nửa, nàng đã mang đi mất
Khi người yêu tôi ốm,
vầng trăng buồn
sẽ khóc
Sẽ lặng im
và giấu lệ vào mây
Xin mặt trời
mau thức dậy sớm mai
Và tôi sẽ cất thơ người
vào huyền thoại…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.01.2013 09:10:54 bởi Kiều Giang >
BIỂN KHÁT
Xin em
một sợi lông mày
Để anh buộc chặt
kiếp này vào nhau
Em đừng
hẹn lại kiếp sau
Lênh đênh biển khát
bạc màu tóc anh
PHẬN ĐỜI LÊNH ĐÊNH
Đợi người đã mấy mùa trăng
Trời tha phương - ngại tuyết băng - chạnh lòng
Sầu ai rụng tiếng tơ đồng
Khúc rêu não ruột, thềm đông trăng mờ
Túi đời nặng mấy vần thơ
Trăm năm vàng đá đong đưa phận mình
"Lắng vào lời lệ câu kinh"
Để nghe trong gió chút tình còn vương
Tay còn bếp lửa nhen đông
Tim yêu người cạn – dòng sông lở bồi
Người cho ta nửa nụ cười
Để dành ru cuối phận đời lênh đênh
Mắt khuya có kẻ chợt buồn
Ai người ngồi bến sông Tương tiếc thầm…?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.06.2014 10:41:41 bởi Kiều Giang >
TA LẠI BẮT ĐẦU
Ta lại bắt đầu từ em, bắt đầu từ đời,
bắt đầu từ những lời của Chúa
bắt đầu từ khoảng trời ta chọn lựa
Em còn bắt đầu từ trái tim nữa hay không ?
Dòng đời thì mênh mông,
nhưng ta phải chen qua khung cửa hẹp
Có khi trong tim ta khổ đau, nhưng đời vẫn đẹp
Ai hiểu được rằng, hoa vẫn nở giữa chiều đông ?
Ôi, em ơi, tình yêu là gì, có ai cắt nghĩa được không
Ta có còn yêu nữa chăng, làm sao anh biết ?
Trong cái phi lý diệu kỳ, con tim dại ngóng trông.
Sao em lại hỏi kiếp người sẽ về đâu
Ta không bắt đầu, thì làm sao kết thúc
Dẫu đường ta đi, có khi đầy nước mắt.
Nhưng bên vệ đường, lại rực rỡ những màu hoa
Hãy gác lại những gì làm ta khổ hôm qua
và cũng chẳng ai có thể hứa gì cho ngày mai em ạ !
Có điều anh vẫn phải yêu cuộc đời này, và đợi
Đợi tình em, sao xa mãi muôn trùng?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.06.2014 10:49:53 bởi Kiều Giang >
NGHỊCH LÝ
Không phải là mùa thu
sao lại vàng hoa cúc
Không phải là mùa hè
sao lửa lựu đơm bông?
Không phải là tình yêu
sao có sóng giữa hồn
Mắt ai ở phương trời
sao bồn chồn nỗi nhớ?
Em không phải là đá
sao bảo đá chẳng buồn
Em không phải là chim
sao biết chim không mỏi ?
Anh bây giờ trơ trọi
Bóng em về...Mênh mông...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.01.2013 22:28:21 bởi diên vỹ >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: