Biển Khát
CÒN MÃI CHO EM
Anh úp mặt vào thời gian giá buốt
Để nghe em thổn thức dấu tay buồn
Đêm thăm thẳm, dòng sông anh vẫn thức
Và âm thầm ngửa mặt uống trăng suông
Ở ngoài kia, màu con sóng vẫn xanh
Vẫn mãnh liệt xô anh vào nhung nhớ
Những con sóng chẳng làm mòn vách đá
Vách đá yêu em, sừng sững đợi chờ
Em có hiểu, con sóng nào cũng bơ vơ
Đêm đêm vẫn cứ nhớ bờ - gào thét
Em hỡi, một ngày kia con sóng chết
Lòng biển nào chôn chặt mối tình câm?
Em có còn hỏi gì anh nữa không
Anh vẫn thầm gọi tên em , loài hoa thiên sứ !
Ôi loài hoa bất tử
Đêm diệu huyền nhỏ từng giọt môi em…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.06.2014 10:57:34 bởi Kiều Giang >
BÀI CA BẤT TỬ GIỮA TRỜI XANH
Đêm nay, những vì sao tựa lên bầu trời
như em tựa lên giấc mơ anh
Anh muốn làm cánh chim bay qua vùng băng tuyết
Anh nhớ em như nguyệt nhớ rằm
Em ơi, để anh xua đi những đám mây hoang trong ký ức em
và những vết nhăn trên làn my diễm tuyệt
Hãy cho phép anh làm một giọt dương cầm nhỏ vào tim em thao thức
Để em tin rằng tình yêu của đôi ta là có thực
Trên thế gian này
Anh không muốn làm “ viên ngọc sáng “ đâu em
Vì có bao giờ em muốn đeo lên cổ mình viên ngọc sáng
Anh chỉ muốn làm ánh trăng ưu tư cháy bỏng
Hôn lên trán em, những giây phút xao lòng.
Từ bây giờ cho đến ngày xong cõi trăm năm
Anh chỉ muốn được làm ngọn gió
bay khắp trời, để không ai có thể làm ngăn trở
Khi em của anh còn xa mãi muôn trùng.
Anh muốn làm một tiếng chuông
trên nóc giáo đường đêm nay để ru em ngủ
Tình em yêu anh trở thành ẩn ngữ,
Quá khứ chạy lùi dần trong giấc em mơ
Và thượng đế sẽ đặt vào tim em những vần thơ
Để sáng mai đây em gửi cho anh những lời dịu ngọt
Rồi ánh bình minh sẽ hót
bản tình ca bất tử
giữa trời xanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.03.2013 23:07:36 bởi Kiều Giang >
NỢ EM
Ta về - mắc nợ trần gian
Đời cho một chút đá vàng - nợ em
Nợ đêm thẳm - nợ trăng lên
Nợ cơn gió chướng ở miền nắng xa
Nợ màu mắt - nợ làn da
Nợ dăm ba giọt mưa sa - giữa trời
Nợ không trả hết - một đời
Nên trang thơ gửi kiếp người phù hoa
Đem thiên thu - đổi quê nhà
Cõng em tìm nẻo đi qua phận mình
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.01.2013 08:13:26 bởi Kiều Giang >
ÁO LỤA BỘN BỀ
Thương em áo lụa bộn bề
Hư vô - anh đổi lối về trần gian
Thương em áo lụa ngổn ngang
Sao anh thương mãi trần gian bộn bề?
Bâng khuâng áo lụa đi - về...
Một mình làm cả bộn bề trần gian
Em ơi áo lụa muộn màng
Cho anh chia bớt trần gian bộn bề !
NÍU DẤU CHIM DI
Sao em chưa về cố quận
Đèn vàng giăng phố Gia Long
Nhớ em mắt buồn xa vắng
Mây qua lối cũ ngập ngừng
Sao em chưa về cố quận
Phố gầy bỏ lại sau lưng
Nhớ em một thời hoa phượng
Vây quanh mực tím sân trường
Sao em chưa về cố quận
Ai vin bờ nắng gọi anh?
Tiếng em chìm vào đêm trắng
Mơ màng tiếng guốc thân quen
Mai em nhớ về cố quận
Sương mờ giăng mắt CALI
Thương ai một đời lận đận
Chiều vàng níu dấu chim di
MÙA XUÂN VÀ EM HUYỀN THOẠI
Em từ huyền thoại bước ra
Mùa xuân trên đỉnh hoàng hoa bềnh bồng
Người may áo lụa sen hồng
Ta nghiêng bầu rót xuân nồng uống say
Mắt huyền hoa nở trên tay
Gót hài gõ nguyệt - mây cài gấm thêu
Áo em lặng gió hôn chiều
Môi hồng còn đọng lưng trời ráng pha
Chân em trăng rải ngọc ngà
Ta ôm đánh giấc quan hà ngủ say
Em treo nậm ngọc hiên tây
Về đâu gác tía bèo mây hỡi người ?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2013 07:21:05 bởi Kiều Giang >
KHÓC CƯỜI CÙNG EM
Bây giờ chẳng hẹn trăm năm
Làm sao trả nợ sắc - không hỡi người
Phải đâu câu chữ tìm vui
Ai xô giông bão vào đời bão giông
Biết là bóng nguyệt dòng sông
Vô thường lại nắn tơ đồng tìm nhau
Tuổi đời cuồn cuộn về đâu
Sắt cầm nỡ để bên cầu nước xuôi ?
Rằng nay còn chút ngậm ngùi
Gửi nhau tìm lại mùa vui cũ càng
Duyên thiên góp nhặt đá vàng
Cất vào vô lượng mây ngàn nhẹ tênh
Dù cho bể dội sóng duềnh
Nguyện ôm cầm sắt lênh đênh cùng người
Mai sau sợi tóc nối lời
Trăng sao vằng vặc khóc cười cùng em
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2013 15:36:13 bởi Kiều Giang >
CHIỀU CUỐI NĂM NHỚ MẸ
MẸ ơi, xuân đã về trong màu nắng quê hương
Và tiếng sóng vẫn rì rào trong lòng biển
Ngoài kia, giữa trời xanh, chao cánh én
Con cứ ngỡ MẸ đang về cùng con
Trước ngõ,cánh mai vàng nhuộm sắc xuân
Con buồn lắm, hình như, chỉ một mình con không có MẸ
MẸ ở đâu, con tìm trong từng cơn gió nhẹ
Sao đôi mắt con, dòng lệ cứ tuôn trào
Nhớ ngày nào MẸ bỏ con ra đi
Con về không kịp để nghe lời cuối cùng MẸ dặn
Nhưng MẸ thương con, chỉ mỉm cười, không giận
Biết đến bao giờ, hết ân hận - lòng con …
Chiều nay, trong khí thiêng của trời đất cuối năm
Cho con thắp nén hương lòng dâng MẸ
Hình như, mùa xuân, trời lung linh rất nhẹ
Và con thấy MẸ cười - tận cõi xa xăm… r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2013 19:23:51 bởi Huyền Băng >
KIỀU GIANG CHÚC TẾT:
KIỀU GIANG XIN KÍNH CHÚC CỘNG ĐỒNG VIỆT NAM THƯ QUÁN CỦA CHÚNG TA MỘT NĂM QUÍ TỴ AN KHANG - THỊNH VƯỢNG - HẠNH PHÚC
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2013 19:57:11 bởi Kiều Giang >
NỤ HỒNG VALENTINE CHO EM
Dù ta có bị kéo lê cho đến chết
Trước khi bị giết,
ta vẫn gọi tên em.
Hỡi Thánh Valentine
Xin gửi cánh hồng này lại cho em .
Hỡi tên bạo chúa Claudius
Ngọn sóng tình yêu sẽ giội trên đầu ngươi
Ngươi phải chết để loài người được sống
Để cho tình yêu trên thế gian chín mọng
Nở trên cành hồng lung linh sáng nay
Hỡi người em gái xa xăm
Xin ngàn năm em nằm trong vòng tay của thánh VALETINE
Như hôm nay
Em nằm trong hồn anh.
Bây giờ anh run rẩy hôn lên cành hồng
Như hôn lên vầng trán thông minh của em
Em ở đâu, em có nghe tình yêu ấy?
Ôi trái tim này, xin gửi lại cho em. _____________________________
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.02.2013 08:25:40 bởi Kiều Giang >
HUYẾT SỬ CA
Cười đi em - cho tình say chất ngất
Cười đi em - cho sáng rực thiên cung
Vòng tay em - trời đất sẽ vô cùng
Cho tinh tú cháy bùng nơi hố thẳm.
Ta nâng em lên - cho đắm say màu nắng
Bài thơ em - sẽ xanh thẳm ngàn mây
Cả sao trời lùa vào tóc em bay
Em nhốt hết tinh cầu vào trong mắt
Một ngày kia trên đường trần anh gặp
Nữ hoàng anh đùa bỡn với thiên thần
Anh sẽ quỳ - mời xiêm áo bay lên
Anh choáng ngợp - hàng my xanh lụa mới
Anh tiếc nuối - ôm mây chiều đứng đợi
Hẹn đêm nay - trời đất sẽ quay cuồng
Cõi vô cùng - rừng thẳm rộn chim muông
Em mở hội cho muôn loài đến dự
Giở trang thơ - anh ghi vào huyết sử
Một mình em - trên đỉnh ngự hồn anh...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.02.2013 10:45:26 bởi Kiều Giang >
EM ĐÂU CHỈ LÀ KÝ ỨC CỦA ANH !
Anh đâu muốn em chỉ là ký ức của anh
Anh muốn yêu em đến tận cùng xương thịt
Yêu tiếng cười và yêu nước mắt
Yêu vầng trán ưu tư và cả nét my hiền
Anh muốn em là của riêng
Đêm đêm anh đưa tay tắt đèn cho em ngủ
Sẽ dán môi lên nhau, để em không nói nữa
Mỗi lần em giận anh.
Anh muốn mình là con chiên
luôn nép đầu trong lòng "chúa"
Anh muốn, anh là dải lụa
suốt đời giữ ấm thân em
Hay anh xin làm một ngọn nến, cũng nên !
Để soi theo bước chân em trên đường tối
Và những khi lòng em đang bối rối
nghĩ về khoảnh khắc không anh.
Bao giờ, anh cũng mơ những giây phút bên em
Những giây phút ấy ! Ôi trần gian diệu vợi
Những giây phút ta hôn nhau, không nói
cả không gian như sụp đổ dưới chân mình.
Thế mà bây giờ anh vẫn phải xa em
Để nghe con tim se thắt
Để nghe thời gian dài dằng dặc
Trên đời anh và trên đời em...!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.03.2013 13:03:43 bởi Kiều Giang >
NGẬM NGÙI
Em thì vẫn một trời thu mắt biếc
Tình vẫn xanh, nhựa sống ngực căng đầy
Ta muốn níu thời gian, nào có được
Mùa cũ em qua, năm tháng hao gầy
Trời tháng tám, mây xa, thu bước vội
Cúc vàng xưa, em dấu cõi mơ hồng
Ta chờ em, cây đời, thân mấy cội
Trăng âm thầm, chết vội bến bờ xa
Em ở đó, nụ cười xanh phố núi
Tình ngỡ xa, sao linh huyễn mê hồn
Từng đêm dài, sầu chất ngất môi hôn
Trong đắm đuối, lại thấy tình huyền ảo
Không có em, ta ngông cuồng hung bạo
Ghì chết trăm năm - vô vọng cuộc tình
Ta chờ em, lòng không nguôi gió bão
Thân lạc loài, lê bước kiếp phù sinh.
Em bắt ta, từng sớm lại từng đêm
Từng nhịp thở, cũng say mềm nhung nhớ
Để hồn ta phải muôn đời mắc nợ
Quỳ dưới dung nhan nài nỉ van xin
Em làm ta mất hết cả niềm tin
Dẫu ta nhốt cả một trời kiêu hãnh
Chỉ có em mới làm ta bất hạnh
Trong âm thầm rên xiết đợi môi hôn
Có phải vì em, ta dâng cả linh hồn?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.03.2013 18:26:48 bởi Kiều Giang >
MUÔN TRÙNG Mây muôn trùng mệnh bạc Bay qua đời hợp tan Thương muôn trùng gió cát Còn theo hoài chân em Trăng muôn trùng ngủ quên Trên môi người thơm ngát Ta muôn trùng "biển khát" Sóng nhớ bờ gọi tên Gió muôn trùng đi mãi Chẳng vơi mùa nhớ thương Sầu muôn trùng ở lại Lộng sắc màu nhân gian
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.03.2013 15:29:04 bởi Kiều Giang >
BỞI SỢI LÔNG MÀY Vì đâu anh hóa dại khờ Tình yêu nào có bến bờ hỡi em Bây giờ ngày nhớ sang đêm Hương thạch thảo đã say mềm nắng thu Ngửa lòng hứng giọt mưa ngâu Xin cho xa cách đừng đau tóc nàng Vắng em hoa cũng úa tàn Anh ngồi ru ánh trăng ngàn đêm nay Gió say ngọn bấc cũng say Anh say vì sợi lông mày của em
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: