Biển Khát
VAI GẦY THI CA
Em đi ngọn gió sầu đưa Áo xưa em mặc có vừa thiên thu? Anh như một kiếm khách mù Lưỡi gươm định mệnh tự ru phận mình Đêm về lạc lõng trường kinh Sông sâu biển thẳm, chút tình cho ai Ngỡ đâu đời đã an bài Sao còn mắc nợ trần ai đá vàng? Người mang chút nghĩa cũ càng Trăm năm ngồi giữa thiên đàng mộng du Tóc em dài quá mùa thu Ôm anh vào cõi sương mù giá băng ! Anh về đánh thức vầng trăng Mong cho đừng khuyết gương rằm em soi Người buồn đó, ta sầu đây Yêu em còn nợ vai gầy thi ca KG 31-3-2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.04.2013 13:48:06 bởi Kiều Giang >
TA VẪN MƠ... Anh vẫn mơ... dù biết chỉ là mơ * ta đang sống giữa đôi bờ hư thực Từ thiên cổ, dòng sông buồn vẫn thức Nhớ biển xanh, con nước phải xuôi dòng Anh bây giờ phiêu bạt giữa hư không và yêu em trong vòng quay con tạo Như ôm lấy những ngày bé dại Trong bão giông, vẫn đứng đợi em về Có phải em bây giờ muốn giấu nụ hôn Vào trong áo của dỗi hờn vạn kỷ ? chưa kịp cho nhau những gì sót lại vàng đá kia phải trả nợ địa đàng Thì đành thôi chiếc bách cuối dòng Ta chìm giữa thiên đàng ảo vọng Em xa - ta như sông mùa nước cạn Cả sao trời đang khóc giữa hư vô... * ý thơ diên vỹ
KIỀU GIANG 19-4-2013
NHỮNG LỜI ĐIÊN CỦA GÃ HÁT RONG Ta đã mang linh hồn quằn quại ngàn năm vì ai kia đã dám bắt nạt vô thường.Ta đi trong sương mù giá lạnh trăm năm để tìm cho ra giọt nắng diệu thường cuối lối. Ta ruổi rong trên vạn nẻo đường để tìm khuôn mặt của quê hương mà ai đã giấu trong vô vàn gian dối, xin cho đêm thẳm bừng sáng trong ta để ta đọc xong lời kinh nguyện. Ánh trăng kia làm ta sợ hãi khi nó rọi xuống những con phố xám xịt cô liêu,hồn người trống vắng. Ta lại phải ôm những cánh gió mùa đông giá buốt đi qua sa mạc mênh mông. Có phải ta đã chịu đựng những phút giây im lặng triền miên trong nỗi cô đơn, để tìm cho ra ánh vàng chân lý đang còn giấu ở phía mặt trời. Những âm thanh cuồng nộ từ cõi xa khơi đánh thức linh hồn quằn quại của gã hát rong đi tìm chân lý trong trái tim đồng loại. Nhưng hỡi ôi, giờ đây ta lại phải leo lên những ngọn núi cao vời vợi, mang theo cõi lòng khát vọng vô biên. Trên đỉnh của ngọn thiên sơn, ta đưa mắt nhìn về quê hương, nhưng quê hương ơi, phải chăng, người đang bị cướp trắng cả linh hồn? Nếu bọn chúng cỡi trên lưng trần gian, dư thừa cơm ăn, mà chẳng phải rớt một giọt mồ hôi thì quả là điều bất hạnh khôn cùng cho quê hương đã bao lần khóc than sầu muộn. Những con sói đồng hoang tưởng đã đi xa, nay lại trở về . Đừng có kẻ nào muốn biến đồng bào tôi thành những con lừa, kẻ ấy sẽ đối mặt với những tâm hồn lửa. Kẻ nào muốn nuôi thú dữ trong tim mình bằng những thứ chủ nghĩa hoang vu, kẻ ấy không bao giờ tìm thấy bình minh mà chỉ tìm thấy bóng đêm địa ngục. Ai dám xem nhân dân như một đàn bò, chẳng lẽ họ lại muốn tự biến mình thành lũ chăn bò thế kỷ . Xin trả lại đôi cánh khát khao tự do tuyệt mỹ của thiên thần. Có những kẻ đã ném Chúa - Phật vào lò hỏa thiêu, nhưng bây giờ lại tranh nhau vào cõi Niết Bàn , đội mâm xôi mỡ gà đi khắp thế gian để lo lót mà tìm vinh hoa phú quý . Hồn ta đau đằm thế kỷ, khóc trăm năm vì không ngăn được dối lừa. Hỡi quê hương, Người bừng thức hay chưa ?!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.08.2013 18:47:17 bởi Kiều Giang >
NỢ NẦN MUÔN NIÊN Hỡi người muôn dặm - chén quỳnh trăm năm xin giữ chút tình trăm năm Đàn ta lỗi khúc lặng câm Đàn xưa Kiều những khóc thầm Kim lang Còn nợ duyên - để mơ màng Dẫu rằng thuyền cũng lỡ sang bến nào Người cho một chút chiêm bao Chôn thầm đáy nguyệt, cất vào thiên thu Mai sau cầm sắt cho dù... Khóc người thiên cổ, hẹn bù lai sinh Em về se chỉ luồn kim ...
Ta đành mệnh bạc nổi chìm thế thôi Đàn ta khúc điệp lẻ loi Nỉ non dạo mấy giọt rời còn ngân Đêm đêm mài nguyệt gieo vần Gửi người muôn dặm nợ nần muôn niên KG 3/5/2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.05.2013 17:50:24 bởi Kiều Giang >
NHỎ XUỐNG THIÊN THU Trăng khuya mắc võng ru ngàn kiếp Muôn giọt thơ sầu ta nhớ ai Phương xa áo tím ngời trong mắt Hay mấy sợi buồn vương tóc mai? Người xua hương sắc vào trong gió Rơi tiếng hồ cầm xao ánh trăng Ta cách muôn ngàn, say nỗi nhớ Thả hồn muôn kiếp nguyệt tơ giăng Người đi thuở ấy chưa từ giả Chưa biết cười duyên gửi đất trời Người bắt hồn ta sầu trăm ngả
Thả ngàn tay mộng hứng sao rơi Đêm nay trăng lạnh thấm vào hồn Mà ngỡ nghìn xa in dấu hôn Lên vầng trán ấy em như nguyệt Nhỏ xuống thiên thu một chút hờn...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.05.2013 18:04:15 bởi Kiều Giang >
TìNh MìNh ĐâU QuÁ ChẬT VớI ThIêN ThU. Đêm qua những bão táp của hồn em thổi thốc vào ký ức anh làm trốc gốc những cây đại thụ cắm sâu vào tâm thức . Em bảo rằng tình yêu không có thực, chỉ vu vơ những ngôn từ mà thượng đế đã đánh lừa khi bảo anh đưa chiếc xương sườn số bảy. Chúng ta đã không nhận ra nhau nếu không có con rắn của nỗi đau tri thức ,
và vườn địa đàng mới thật là cõi lạc phúc yêu thương. Bây giờ những cơn sóng trần ai phủ lên đầu anh và em cùng tiếng thét của cõi ta-bà không bao giờ ngưng nghỉ. Tiếng thời gian thầm thỉ suốt mùa trăng. Em gói trọn cô đơn nhốt vào sầu muộn, trăm năm một cõi tủi hờn. Anh bây giờ còn tiếng hát rong bay theo tiếng gió, mà trời cao bỏ ngõ thiên đường, gửi về em một chút văn chương của thời ly loạn, nhọc nhằn áo cơm khốn khó. Thương cho con chim ở trong lồng son ký ức, đang ngước mắt nhìn sáng rực cõi trời xanh. Em ơi, anh sẽ làm những ánh sao trời, đêm đêm đi nhặt hết những âm thanh từ thuở hồng hoang để gửi cho em chỉ một lần thoáng hiện trong đời anh mà để lại mối sầu vạn kỷ, trong khi những cánh hoa sẽ hát lời tuyệt mỹ của tình em. Ta sẽ đưa em về cõi vô thức xa xăm, nơi ấy tình yêu sẽ âm thầm lặng lẽ, chỉ có tiếng hót của loài chim vô ưu, hát bên dòng sữa mẹ chảy giữa trời xanh. Thôi nhé em, hãy cho anh chút âm thanh của mùa vui trái đất, tình của chúng mình đâu quá chật với thiên thu...
LẶNG LẼ SUỐI NGÀN Viết cho DV Ta làm một gã hát rong lang thang trong tầng ảo giác đi tìm em mờ cõi thiên thu Chênh vênh một kiếm khách mù nghe hơi thở em qua lời của gió... thiên đường bỏ ngõ mênh mông Ta đi tìm em bên bờ trăng Trong nỗi bâng khuâng của đêm ba mươi u tịch ta yêu khu rừng em như yêu vầng trán thiên thần Ta ôm chặt tháng năm bềnh bồng khao khát Em mở dần sa mạc giữa hồn ta Ta đi tìm lại quê hương em giấu trong tim em đứng giữa thiên thanh phẩm hạnh trắng ngần ta mân mê nếp áo thanh tân trong hồn em trinh bạch đâu có ai hay nỗi cô đơn lại lớn mãi trong hồn Vầng trăng sầu muộn chết cuối hoàng hôn Thây trôi đi tìm em nơi biển thẳm Tình ta muôn dặm lặng lẽ suối ngàn Ta ngồi đếm chiều hoang gió thổi bay đi những ước mơ chưa kịp tượng hình em chỉ cho ta một sợi nắng bình minh ta giấu ở bên kia bờ viễn vọng mai này ướt sũng những mùa trăng… KG 8/6/2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.06.2013 16:24:27 bởi Kiều Giang >
Ngọn gió phía Bên Anh nhớ nhiều ngọn gió phía bên anh Nhè nhẹ hôn lên tóc em, mùi hương rất lạ Trắng trong miền hoa lá Chút thầm thì… “em có thích mùa thu?.”.. Nhớ rất nhiều ngọn gió phía bên anh Vỗ chiều say nghe mộng rót hiền lành Đôi mắt ấy như giấu điều muốn nói Bao lâu rồi trong góc tủ thời gian?... Gió ơi! Em vẫn về với miên man!... Ôm dấu cũ của ngày hôm qua đó! Cánh môi trần thấm nụ hôn nho nhỏ. ….Vào lúc này em đã cách xa anh Vòng tay tiếc nuối kéo mùa thu dần hết Nhặt lá vàng hong nắng ghép trang thơ Chiều vô tận heo may tình rong đuỗi Gọi tên người… mình vẫn nhớ về nhau.
GIÓ SẼ Ở MÃI BÊN EM Đêm này anh làm ngọn gió ở bên em Hôn lên tóc, thoảng hương trầm rất nhẹ Gió hát ru người khe khẽ Cho tóc em dài, đừng sầu tiếc mùa thu Lặng lẽ một đời gió ở bên em Ngây ngất từng đêm hôn lên đôi má Thân kiều diễm nói với anh bao điều rất lạ Tiếng em cười đã nhốt cả hồn anh Ta xa nhau chỉ mới hôm qua Anh đã thấy dài như là thế kỷ Đôi môi ướt ngàn năm mộng mỵ Anh nguyện cầu - mình chẳng phải chia xa Đến bao giờ mới trở lại hỡi em Vầng trăng muộn đêm nay đã mềm nhung nhớ Căn nhà ấy, sao bây giờ mênh mông quá Giữa đất trời anh đứng đợi chờ em
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.06.2013 15:26:25 bởi Kiều Giang >
NÓI VỚI EM… Nếu chiếc lá xanh trên cành chiều nay không vàng úa thì lấy đâu màu mắt lụa đang lung linh trên gương mặt yêu thương của em để anh đắm đuối lặng nhìn. Nếu mặt trời không tắt hoàng hôn thì làm gì có ánh bình minh trên tay em cho anh nâng niu buổi sáng và anh được hôn lên chút tình lãng mạn của đêm Phố bây giờ chẳng cần mùa xuân vì tóc mùa thu của em là tác phẩm tuyệt vời của tạo hóa. Anh đi trong thương nhớ ngàn đời vì tóc ấy mùa thu. Không biết em có nghe được tiếng thở dài của anh khi anh thấy những nếp nhăn trên vầng trán em, nhớ mong nuối tiếc. Em đẹp như ánh sao băng đang nghĩ mình thua thiệt, giữa trời xanh. Vâng , tất cả đều mong manh. Mong manh như tình yêu của anh đang hòa trong hơi thở của đất trời từng giây phút kiếm tìm em. Anh muốn là mây lang thang trong bầu trời đêm để hiểu hết nỗi cô đơn của những ngày không em giữa trần gian trơ trọi Cánh buồm anh nghiêng chao trong biển em màu mắt biếc Cát bụi nào tha thiết giữa trần gian Và những chiều, những sáng không em, thì ai hiểu được con tim anh lúc nào ngã gục, nhớ thương nặng cả đất trời… Thuyền tình anh lênh đênh giữa biển khơi đêm nay khi ánh sao trời cuối cùng vụt tắt anh vẫn nhủ thầm có những bóng hình xa lắc đợi chờ nhau. KG 15/6/2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.06.2013 15:44:05 bởi Kiều Giang >
EM CƯỜI GIỮA TIẾNG THU RƠI Anh nhớ em…trời đất cũng nhớ em rượu không uống, sao say mềm cơn gió trăng bên này và trăng bên đó Ở bên nào mắt mờ lệ hỡi em ? Anh nhớ em, ngày tháng sẽ lãng quên... ai làm chứng, ân tình ta nguyện ước ? trăng trước mặt, ngỡ em từ kiếp trước thoảng bên tai, gió cũng hát ân tình Anh chờ em – đời khẽ hé môi xinh thu nhả nắng vàng thơm, cây trút lá rừng không khép – mắt thu vàng tuổi nhớ Anh thì thầm… thương chiếc lá chiều phai Anh yêu em theo biển rộng sông dài Và yêu cả tay nhọc nhằn năm tháng Em ở đâu, tiếng cười nghe lãng đãng... giữa hồn anh và giữa tiếng thu rơi. KG 23/6/2013
Thơ nửa đêm
Gọi hồn ư!
Em đến với nhân danh một nữ chúa
Uống trăng thanh trong đáy rượu hồng đào
chân men gió đường mây tìm hạ gót
khoát trên mình không áo chỉ hương hoa
Thét lên đi!
Loài người dốc điêu ngao
mùi vàng bạc khói hương tràn hung ác
ôm xác ngươi, ta làm nên tuyệt tác
Chút ồn ào cho vạn vật hờn ghen
Người chốc môi ta trắng những hơi men Tình ác thú ngập bờ trăng bóng trúc Dòng huyết tươi loan trên tàn lá mục Mùa thu vàng e thẹn trốn vào mây
Ôi! Trong hương phấn hồng trần …ngây ngất cùng… chạm đỉnh bồng lai Thân uốn khúc lượn vòng – hồn hóa suối Chảy vào tim anh quên nhục tủi …tan thành cát bụi… uất chìm sâu Trong lòng đất lạnh thổn thức kề nhau Muôn năm tới nguyện chung bờ sinh tử Lửa liêu trai nung vàng vùng huyệt ngự Kết chặt tình – đỏ thắm dưới ngàn thu. Nửa bài thơ Trúc Lê đã viết tiếp tai sân bay nhật ngày 21 – 06 – 2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.06.2013 14:02:11 bởi Lê Hoàng Trúc >
THÌ THẦM Khi nào tim còn đập anh vẫn cần có em mỗi ngày ta không gặp thế giới như lặng câm. Giờ em xa xăm quá hương vẫn còn đâu đây có gì như phép lạ mặt đất giữa thiên đường Gió thoảng sau lưng em là khi anh góa bụa màu mắt em nhung lụa chân mây khép vội vàng. Đâu biết mùa thu sang hoa cúc vàng nỗi nhớ lung linh làn mưa nhẹ Em ơi có ướt lòng? Em mùa thu của đất em mùa thu của trời mùa thu anh đã gặp gió chết trên vành môi Ngoài vườn cây nẩy lộc quanh quất men rượu cay Vẫn khung trời mơ ước anh nhớ em bàn tay Thu thì thầm trong nắng gió thì thầm trong cây anh thì thầm nỗi nhớ xin em đến nơi này...
Giấc Mơ Sài Gòn Mới Trúc Le ngày 29/ 06/ 2013 tại Hawaii - USA
Trời sài Gòn còn mưa hay nắng? Dòng người đi về con phố đông vui Giấc ngủ qua đêm trôi vào bất tận Hay khóc nỗi đời gặm nhấm chưa nguôi?. Đêm Sài Gòn còn lại bao nỗi nhớ Từng bánh xe lãng tử chạy ngược xuôi Đôi mắt anh nhưng vì sao cạn lửa Hết niềm tin trên tiếng nói nhân quyền Anh còn chi? Để ngày về em ước!... Anh còn gì? Trên mười ngón tay ngoan... Hỡi loài người! Xin một lần nhìn lại! Lời thiêng thần nhỏ máu mộng yêu thương.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.07.2013 16:22:34 bởi Lê Hoàng Trúc >
ANH CÒN NỢ MÙA THU Em như cô bé Lọ Lem trong vườn cổ tích
Còn anh như mây lạc giữa mùa trăng
Em chỉ cho anh nụ cười, rồi đi mất
Anh kiếm tìm hoài, cho bạc tóc nhân gian Xưa Hoàng tử nhặt của Lọ Lem chiếc giày
Bây giờ anh nhặt của em một chút hương say
Chút hương ấy anh giấu tận cuối hồn sâu thẳm
Vì anh sợ hương thầm theo cánh gió thu bay ! Sài Gòn - em về - tháng bảy mưa Ngâu,
Mùa thu nhớ ai mà mùa thu khóc?
Còn anh nhớ em, tiếng cười, anh chôn chặt
giữa linh hồn này , em phút chốc chia xa? Nay anh về gõ cửa mùa thu
Để tìm em trong nụ cúc vàng mới nở
Xin em cười cho tình mình bùng vỡ
Nụ hôn nào, Anh còn nợ mùa thu?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.07.2013 17:43:35 bởi Kiều Giang >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: