Biển Khát
Mình chẳng biết làm thơ nhưng mỗi khi đọc thơ lại như đang ở một thế giới khác
KG rất vui đón chào bạ GIALINH 90. Chúc bạn luôn hạnh phúc.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.06.2014 15:56:01 bởi Kiều Giang >
HOÀNG HÔN GIỤC ĐÒ Tiếng lòng trăng lạnh trao nhau Đàn ai như tự ngàn sau vọng về Em tôi chưa lỗi lời thề Mà sao ngăn cách càng tê tái buồn Tình anh mấy lớp sóng cồn Nổi chìm lại nở vô thường tóc tơ Mai sau dù có bao giờ… Cũng đưa nhau tận bến bờ sắc không Chống sào đợi cuối dòng sông Đừng như chim sáo sổ lồng bay xa Cõi đời trăng nước phù hoa lênh đênh trầm mặc áo tà huy phai Ơn đời mặn ngọt hôm nay Chẳng như cồn cát trơ bày đáy sông Trăm năm hương lửa tình nồng Còn đây trăng nước hoàng hôn giục đò…
TRONG TIẾNG DƯƠNG CẦM CỦA EM
Em ơi, có phải em đang thả những giọt piano vào đêm
mang theo cô đơn
và hoài niệm
trong bàn tay số phận ngọt ngào
Hoàng hôn đang chìm xuống ở phía chân trời
mang theo tình anh, tan vào bóng đêm
tan vào tiếng đàn piano của em thánh thót.
Anh lo lắng cho những phút giây qua đi mà ta quên sống cho nhau,
tình yêu có bao giờ tan biến và những hy vọng rồi cũng phôi pha?
Mỗi phút giây đi qua
là mặt trăng chết trên dòng sông định mệnh,
chúng mình hãy cố sống với nụ cười chảy trong dòng suy tưởng
về nhau.
Tình em như cánh đồng xanh bao la
cho cánh diều của hồn anh bay lượn
Trái tim em là biển xanh đức hạnh
là ánh trăng vàng chiếu rọi đêm đen
Nỗi nhớ của em như những giọt mật ngọt ngào
nhỏ vào tim anh làm cho niềm hạnh phúc long lanh
như giọt sương mai dưới ánh mặt trời.
Anh thả con thuyền tình ra khơi
để tìm em nơi chân trời hoài vọng,
ở đó anh sẽ thấu thị trái tim dịu dàng và nhân hậu của em,
là nơi ở lại của con tim anh, một thuở lạc loài,
Thượng Đế chỉ cho anh một thân xác và một nấm mồ
nhưng Người lại cho anh nhiều nơi trong hồn em để anh chết.
Anh chết trong tiếng dương cầm đang thánh thót của em.
30/5/2014
Nguyệt Rằm Cho Em
Thân ta, “ở trọ dòng sông” lỡ thương ai, vết son hồng ngủ quên cũng đành duyên nghiệp nổi nênh trăm năm chút nợ, hẹn đền cho nhau
Cõi đời bão tố – qua mau con tim nay, chẳng bạc màu thời gian còn đây nửa gánh địa đàng môi người thăm thẳm màu son, ta chờ…
Nửa đời lệ úa hồn thơ biết đâu trăng lạc bây giờ là đây mây hồng còn chút thơ ngây tình em,con nước dâng đầy bến sông
Yêu nhau xin giữ tấc lòng gửi người đợi ánh nguyệt rằm đêm nay. r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.07.2014 09:31:35 bởi Huyền Băng >
NGÀN LỜI YÊU EM I.Một ngày yêu em - màu nắng reo vui làn gió thương anh - đứng đợi ngậm ngùi Anh chờ đâu đó - ngày dài trống không vô tình cơn gió - hương em mặn nồng Con chim vẫn hót - trên cành chiêm bao và em vẫn hát - trong anh ngọt ngào Từng giọt đa đoan - se thắt tim tôi Một giọt sương câm -
rơi xuống môi người II.Từng lời em cho - dịu mát tim tôi môt lần em qua - thơm ngát môi cười Em về đâu đó - màu son có phai một linh hồn trọ - trong ta đời đời Ta đi cùng gió - mơ vầng trăng cao em ơi còn giấu - vầng trăng nơi nào Một ngày em xa - buốt giá tim tôi Một lần em qua - ta mãi yêu người Từng lời yêu em - câm nín trên môi Ngàn lời yêu em ... sông hé môi cười...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.07.2014 20:35:34 bởi Kiều Giang >
TÔI CÓ CHẾT CŨNG NHƯ TÔI CÒN SỐNG Tôi có chết, vẫn vui như còn sống Xin trời cao biển rộng hát cùng ta Vẫn ngây ngất giữa bao tầng gió lộng Và tình yêu ngồi hát với phong ba Xin hãy đốt dùm tôi ngàn ngọn nến Để cho tôi cầu nguyện với cuộc đời Cho cành hồng hãy mãi mãi còn tươi Em bé nghèo, có bánh mì buổi sáng Cho tôi nói cùng trái tim thoi thóp Đừng lau khô giọt nước mắt của tôi Để tôi khóc trước giờ tôi giã biệt Những đau thương giết chóc – cuộc đời này Tôi đã chết mà vẫn vui như còn sống Vẫn yêu thương và vẫn hé môi cười Cho tôi tặng những cánh hồng buổi sáng Vào trong tay run rẩy của cụ già Hãy cho tôi hành hương về đất thánh Để cầu cho nhân loại biết yêu thương Không còn kẻ giết người, để tìm đất sống Nước mắt tràn, làm mặn cả đại dương Hãy cho tôi về những thảo nguyên xanh Xem loài người biến rừng hoang thành ruộng lúa Xin Thượng Đế cho tôi, cuối cùng phần ân huệ : Hoa nở vàng trên khói lửa chiến tranh Đừng liệm tôi bằng chiếc khăn tang trắng Hãy cho tôi màu thanh khiết Oải Hương Để tôi cắm trên dọc đường mây trắng Hoa sẽ nồng nàng ngát mãi yêu thương Bạn đừng cho tôi tiếng khóc cầu hồn Vì tôi chỉ tạm biệt người để về vĩnh cửu Tôi về nơi xưa , về nơi có Mẹ Có tình thương yêu và có cả Thiên Đường. KG 30/6/2014 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.09.2015 13:03:52 bởi Nguyệt Hạ >
RẤT CÓ THỂ
rất có thể, em đã bỏ đi khỏi cuộc đời hoang mạc của ta. Cuộc đời lang thang cầu mong sự cứu rỗi của ái tình,
rất có thể, ta đã lấy những mảnh vỡ của trái tim mình để gói những cuộc tình xám bạc, tai nghe những bài hát từ những cơn bão mùa xuân,
nàng là người cho ta bình minh và bóng tối, ta đã tự đốt cháy trước bình minh và nghẹn ngào cùng đêm đen, đôi khi ta thấy mình có tội với nàng vì bàn tay đa mang bất chợt,
nàng coi ta như một gã vô gia cư lang thang trong công viên chìa tay xin mảnh tình thừa của thượng đế, hắt ra từ tiếng nhạc của người bán kem dạo ngủ quên trên ghế đá, còn ta thì giấu nụ cười của nàng như một phép lạ rụng từ tầng mây cao,
rất có thể, ta đã mang vào trái tim thứ triết lý khù khờ nhân thế, nên quỷ cũng chẳng buộc vào người ta tội ác, chân ta đi lạc giữa trần gian, dù có yêu nàng, thì chiếc lá khô rụng giữa công viên cũng chẳng thèm để ý.
rất có thể nàng đã nhặt một tiếng ca từ quán bar bên vệ đường để ném vào vũ trụ mà nàng cho rằng mênh mông và trống rỗng của hồn ta, còn ta thì mang tiếng ca ấy đi về phía thiên thu, để ta hiểu thế nào là nỗi đau vô định,
rất có thể bài tình ca ta viết cho nàng đã ôm chặt lấy nàng, còn nàng thì bận rộn lẩn vào cuộc nhân sinh đầy bóng tối.
Rất có thể, tội lỗi đã không đi từ phía chúng ta.
KG 6-8-2014
RẤT CÓ THỂ 2 Rất có thể người chẳng còn tin cánh chim có lần bị tên, ta đâu biết câu chuyện trăm năm có bao phần sự thật những dở dang kia, nên khóc hay cười Rất có thể ta đã yêu người ta đã từng muốn nâng em lên thần tượng ta vẫn biết trần gian luôn dậy sóng nhưng ta muốn giữa đời ta bình lặng, có em Rất có thể nhiều đêm buồng tim ta se thắt máu tim ta loạn nhịp nhưng ở phương trời người cười nói, như không Rất có thể giữa những ngày đông ta thấy cô đơn tuyệt đối ngày đi qua đời ta rất vội không biết người còn nhớ đến ta không Rất có thể ta chẳng còn nước mắt làm mưa xuống trần gian thương em giữa dòng đời bon chen xuôi ngược ta ước ao được cùng em đếm bước trần gian ơi, sao mưa lại muốn khóc thay người Rất có thể người chẳng còn đôi mươi cũng như ta, mái đầu điểm bạc nhưng ta vẫn còn khao khát khao khát yêu em, chút chữ nghĩa giữa đời.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.08.2014 16:39:45 bởi Kiều Giang >
ÁO ẤY BÂY GIỜ THƯƠNG TÓC ANH Mùa thu năm nay, sao nhiều mưa, Trời thêm nước mắt, để cho vừa? Ngàn xa, em có sầu ly biệt Mưa xám khung trời trên lối xưa Em về, anh đón muộn Văn Khoa Mấy bóng cây nghiêng lặng Tháp - Rùa Em dỗi vì anh qua Trường Luật Anh buồn :" cũng chỉ tại cơn mưa " Chiều nay anh qua Phạm Ngọc Thạch Ngày ấy em cười mát Duy Tân Áo em trắng cả hồn trinh bạch Áo ấy bây giờ thương tóc anh... KG 25-8-2014
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.08.2014 20:14:00 bởi Kiều Giang >
THƯỢNG ĐẾ VÀ TRÁI TIM THIẾU PHỤ
Thơ KIỀU GIANG
Thượng Đế ơi, sao Người lại nặn ra nòi giống của con bằng chiếc xương sườn thứ bảy của Adam. Có phải người cho rằng con là thứ phẩm của Người, là tôi tớ của phái mạnh, là đứa con lạc loài mà người đã rủ lòng thương khi Người thấy lòng mình trống vắng giữa đêm khuya thức giấc hay buổi chiều tà tím ngát những màu hoa? Không đâu, hỡi đứa con dịu dàng mật ngọt của ta, con là sinh linh được ta sinh ra đầu tiên trong thế gian này. Những điều con nói chỉ là truyền thuyết của những kẻ muốn áp đặt quyền lực lên tấm thân thanh tú và trái tim nhân hậu của con. Nhưng, hỡi Đấng Toàn Năng, sao người nỡ đuổi con ra khỏi vườn Địa Đàng của Người, nơi đó con không bị ai hành hạ, bắt nạt, khinh nhờn, con muốn được tự do, thảnh thơi bên Người, bên Adam vô ngã, con không muốn sống trong những luật lệ của trần gian rối rắm khổ đau, sao Người lại cho con rắn tri thức kia làm cho con phải vướng tội tổ tông ? Ôi, hỡi đứa con lạc loài và yêu quí của ta, con không thấy rằng con là sự ủy thác quyền năng sáng tạo của ta hay sao, qua con, ta đã tạo ra sự hiện hữu của muôn loài. Con là trời cao, con là biển sâu, con là đêm hoan lạc cho loài người được ngủ, là ánh mặt trời cho chim hót gọi bình minh, là nụ cười trước sự tồn sinh của hài nhi, là nước mắt nhỏ xuống những dối gian độc ác.
Nhưng hỡi Đấng thiêng liêng, những đau khổ của trần gian mãi đè nặng lên trái tim yếu ớt và nhạy cảm của con. Con là mục tiêu của bạo quyền và dối gian. Người đã bỏ rơi đứa con có tấm thân yếu đuối và tâm hồn trong trắng của Người. Không đâu con, trái tim con là sự mầu nhiệm của đất trời, là quyền năng của vĩnh cửu. Trái tim chỉ biết cho đi chứ không đòi hỏi phải nhận về. Trái tim là nơi đưa đi dòng máu đỏ cho người và nhận lại dòng máu đen cho mình.Trái tim là sự bao dung không bờ bến, là nơi ngước nhìn của đôi mắt trẻ thơ, là nơi trở về của ánh chiều tà, là nỗi khao khát của cái đẹp và tình yêu. Trái tim con cũng chỉ ngừng đập khi cùng con trở về trong vòng tay ta, trở về với cát bụi, từ nơi ấy con đã sinh ra. Hỡi Đấng Thiêng Liêng, xin Người hãy giúp con bảo vệ trái tim bé bỏng của loài người, hạt bụi mà Người sẽ nhận về. KIỀU GIANG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.09.2014 19:27:24 bởi Kiều Giang >
NHỚ
Người về bóng lẻ bên song
Hồn ai thêm nặng Cửu Long nước đầy
Cánh cò lả cuối đường mây
Mà ta cứ ngỡ nét mày em cong
Lửa tim - đồi nhớ - bập bùng
Câu kinh còn vọng cuối dòng phù sa
Tơ đồng ngà ngọc nở hoa
Tiếng lòng em buốt nửa tà huy anh
Nửa đêm thay áo ngập ngừng
Da người lại nở thơm lừng búp non?
Môi nào dành dụm nét son
Tiếng cười hoang dại để còn tặng nhau
Anh chờ khép cửa canh thâu
Cung đàn em, cuối thiên thu vọng về…
EM VỀ GIỮA MÙA THU
Đêm qua ta mộng thấy em về
Hương tình em trổi nhạc đam mê
Mắt em đắm đuối màu hoan lạc
Tay rót ân tình thể phách xưa
Nắng sớm thu vàng vương tóc em
giọt mơ trở giấc đọng môi mềm
ta nghe trong gió tràn hương sắc
gió hát ngàn xưa ru giấc đêm.
Người dắt thu về trong sáng nay
mắt em thăm thẳm mộng tình say
thu nghiêng se lạnh sầu thương nhớ
người hứa yêu nhau trọn kiếp này
Em cắt cho ta nửa vầng trăng
ta về ru mãi - tận trăm năm
mắt em nếu có sầu chia cách
nhớ rắc thu vàng lên cỏ xanh
KG 01-9-2014
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.10.2014 19:09:20 bởi Kiều Giang >
CŨNG CHỉ TẠI MÙA THU
Cũng chỉ tại mùa thu
chiếc lá vàng rơi vào ký ức
môi em hồng, rạo rực những đam mê
lá xạc xào trên những giấc mơ
tay ta hái giữa lòng em bông cúc trắng
mà sao tận đáy hồn ta có sóng
ngọn sóng dâng trào, gọi hoang vắng mùa thu.
Hôm qua áo lụa em cười trong nắng
tóc em bay thầm lặng giữa đời ta
giấc mơ đi qua mùa thu trinh trắng
chiếc lá vàng hồn còn nặng tương tư.
Cũng chỉ tại mùa thu, màu mắt em trong
ta cứ ngỡ vầng trăng đêm qua còn thức
trời vẫn xanh, da em thơm ngà ngọc
Chiếc lá run mềm từng khoảnh khắc yêu em.
KG6-9-2014
NGƯỜI CHO TA NỬA MÙA THU
Em rơi mấy giọt tình cờ
khắc chi nỗi nhớ vào bờ hoang vu
người cho ai nửa mùa thu
dành ta một nửa – đắp bù tử sinh
Tròng trành giọt nhớ giọt quên
giọt người trở giấc, giọt mình thiên thu
sông nào sóng dạt bờ Ngâu
đêm đêm thắp lửa kinh cầu về xuôi
Tay em cầm chút bùi ngùi
nở vành thiên cổ trên đồi nguyệt hoa
người cho nửa nụ mù sa
đem về ướp với dòng nhòa sưởi đông
Ngày xưa em vội theo chồng
nào hay còn mảnh chăn hồng bỏ quên
ta đem về ủ nỗi niềm
hơi người còn ấm tận miền hoang sơ….
KG 9-9-2014
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.11.2014 15:35:18 bởi Kiều Giang >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: