Biển Khát
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.11.2014 15:41:45 bởi Kiều Giang >
TA NÓI VỚI EM NGÔN NGỮ LOÀI CHIM
Thuở sơ khai, loài chim chưa biết hót
còn ta chưa có em
nên có ai hiểu được ngôn ngữ của loài chim,
nhưng ta bây giờ muốn tìm thứ ngôn ngữ cho em,
ngàn năm sau không cũ
Em nói rằng, trái tim mách bảo cùng em
về những thao thức trần gian
ai biết chắc ngôn ngữ yêu thương là có thực
hay chỉ là hoài vọng
những phút đi hoang
Ta muốn quên đi tiếng nói của loài người
vì ta sợ chứa điều chi gian dối
khi ta chết, ta không muốn mình có tội
với dòng sông và với em.
Nay ta một mình đi qua bình minh
để học cho được ngôn ngữ của loài chim
để ta hát về rừng xanh
để ta nói với em
về thứ tình yêu thanh khiết,
bất tuyệt giữa trần gian
KG 14-9-2014
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2014 07:51:04 bởi Kiều Giang >
NGÀY EM ĐẾN
Ngày em đến,
dòng sông chảy về hướng mặt trời
ta khuyên đại dương câm tiếng sóng
để ta nghe tiếng nhạc của rừng xanh
Ngày em đến
thần thánh ngủ quên trên thân xác em
chờ đầu thai kiếp khác
tiếng dương cầm sa mạc
vọng về cuối hoang vu
Ngày em đến
ta viết sử thi lên vầng trăng, tan hết u sầu
những cơn gió mồ côi
reo vui có mẹ
Ngày em đến
phế tích đi hoang
để em rắc yêu thương vào vĩnh cửu
bóng tối cúi đầu sợ hãi
cỏ cây thức dậy linh hồn
Ngày em đến
tay ta níu hoàng hôn
không cho bóng đêm về nơi trần thế
tát cạn ngàn năm dâu bể
vần thơ xanh cứu rỗi những linh hồn.
KIỀU GIANG 8/ 2014
EM ĐÃ CHO TA NHỮNG GIỌT MẬT THI CA.
Những chiếc lá vàng còn thổn thức trong đêm
Nuối tiếc màu xanh một thời đời ta hoang vắng
Chiếc lá rưng rưng
thầm lặng trên cành
Mùa thu vẫn ôm chặt lấy cơ thể em
Như ta vẫn ôm trái tim bí ẩn cuộc đời
Có lúc ta muốn hôn lên làn da em, thao thức bồi hồi
như hôn lên hơi thở nguyên sơ của đất
Ta xin làm loài ong đi vào rừng xanh gom từng giọt mật
chỉ dành cho em, môi muôn đời thơm ngát thi ca
Ta xin đưa em về biển xanh bao la và hát :
em đã gieo hạt giống diệu kỳ xuống màu đất thơ ta
Em ơi, hãy vứt đi những ruỗng mục của trần gian
Chỉ giữ lại những thanh âm huyền diệu
Ta hãy cho nhau một thời cuồng dại
và âm thầm chảy mãi trong từng khoảnh khắc thi ca
KG 26 -9-2014
BIỂN CŨNG TRĂN TRỞ VÌ EM
Dòng sông đang trôi,
chợt đứng lại bỡ ngỡ nhìn em
hàng dương xanh yêu em, hát lời của gió
Thôi,em cứ làm bão tố
thổi qua hồn anh...
Rồi một ngày em về với biển,
biển quặn mình trên lớp sóng suy tư ,
chẳng biết thực hư
nhưng dưới lớp áo em,
biển xanh đang trăn trở
như có tiếng thở dài từ nỗi nhớ riêng anh.
Em ơi, đừng vén áo lên
biển sẽ rùng mình và trăng sẽ mù
còn anh, biết bao giờ mới gặp
một chút buồn, vì hương sắc dấu trong mơ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2015 20:36:43 bởi Kiều Giang >
- ĐÊM NAY EM KHÔNG VỀ NỮA
Ký ức vắt vẻo trên những sợi nắng cuối thu
tiễn em đi qua vùng khao khát
ta ôm giữ cô đơn sa mạc
đốt cháy linh hồn
Em chưa bao giờ cho ta hiểu sự thánh thiện của nụ hôn
chỉ thấy chiếc lá vàng lại rơi trên đôi mắt buồn mùa thu
mà ta ngỡ là mắt ai chất đầy nỗi đau
nhìn về dĩ vãng
Ta vẫn cất giữ đôi mắt em vào năm tháng
từng đêm em thả chiếc lá thu xanh lãng mạn,
vào sự đợi chờ
ta đâu có ngờ thao thiết những vần thơ
lại chờ tay em mở cửa
Nhưng rồi một ngày em đi không về nữa
trăng cuối thu ướt sũng ngỡ ngàng
bên kia sông có chiếc đò ngang đứng đợi...
ta trở về
khoảng tối
một mình ta.
KG18/10/2014.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2015 20:51:27 bởi Kiều Giang >
LỬA VÀ NƯỚC MẮT
Thơ Kiều Giang
Hôm qua ta thấy em ngồi khóc trên đỉnh Núi U Buồn,
em nhìn bầu trời đầy sao, ở tận những thiên hà xa tít
và nhìn về những lâu đài đổ nát dưới chân em.
Nước mắt em chảy tràn sông Euphrate
biến thành phù sa để xây thành Babylone tráng lệ,
là ánh bình minh của nhân loại sơ khai
Nhưng qua mấy ngàn năm, Cyrus đã đem lửa
để biến văn minh thành phế tích
những dòng kênh xanh, những cung điện đền đài của Babylone
không chịu trôi theo dòng nước mắt thời gian
mà ở lại để làm chứng nhân của sinh diệt
Nước mắt em cũng chảy vào sông Nil
đắp bồi cho văn minh Ai Cập
mấy ngàn năm Kim Tự Tháp
nơi đây, lửa không thiêu được những tầng đá siêu nhiên
Hỡi những Pharaon
Người nằm đó
chín lần Thập Tự Chinh
máu đã đổ nhưng những ngọn tháp kia không đổ
hai trăm năm, lửa thiêu rụi mấy triệu con người
Gần sáu thế kỷ - Đế chế Ottoman
nhân danh thánh Allah, họ đem theo bàn tay lửa
trả thù hai trăm năm Tòa Thánh khóc mộ Jesus,
một trời lửa lại phủ trên châu Âu, phủ lên đầu con Chúa. Bắt đầu từ sự rực rỡ Babylone
loài biết khóc ôm tang thương đi qua mấy ngàn năm trên đầu có lửa
nhưng lửa của mặt trời không soi sáng nổi con tim
ngọn lửa tham sân lại muốn đưa trần gian vào bóng đêm hủy diệt
Hỡi Thales và Heraclitus
hai chàng Hiệp Sĩ của thời Khai nguyên
các Người đã bao giờ lật đôi bàn tay Thượng Đế
để biết tay nào nào Người cầm lửa
và tay nào người cầm nước mắt hay không ?
Hôm nay ta thấy em về với những dòng sông và biển
em ngước mắt nhìn mặt trời, cầu nguyện
hỡi Đấng Sinh Diệt
nhìn về nhân loại
xin dập lửa trong đầu và thắp lửa trong tim.
KG 22-10-2014
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2015 17:17:03 bởi Kiều Giang >
Ban viết lục bát tốt quá, rất thơ. Những thi ảnh tuyệt vời, ví dụ : " [Mong bạn có nhiều vần thơ như thế nầy. Chúc vui. Thân mến
NGÃ DU TỬ/ SG
NGỒI Ở NƠI NÀY HOANG MẠC ĐỢI CHỜ EM
Trên cánh võng thời gian
ta ru tiếng cười em loang vào ký ức
nhưng mùa thu không có thực
cánh Mai vàng chỉ còn nở trong thao thức mênh mông.
Ta bước lên mùa đông
cõng trên lưng Dòng Sông băng giá
đi qua những tinh cầu bão tố
bầu trời xanh lỗ chỗ mưa ngâu
Ta gom từng đoản khúc đêm sâu
rơi xuống thung lũng thời gian
ngân lên giai điệu tình em bất diệt
bình minh em để lại cho ta loài chim hót trên tay
Đêm nay
ta uống cho say
uống cho quay cuồng nhân thế
uống cho cạn cùng dâu bể
những giọt cam lồ từ tay em nhỏ xuống khổ đau.
Em vẫn gửi cho ta những giọt thu
để ta ru dài tháng năm xa cách
trong mênh mông ta ôm khúc hát
ngồi giữa nơi này hoang mạc đợi chờ em
KG 26/10/2014
MÃI MÃI TÌNH EM
Thơ KG
Khi con chim gọi bầy cuối mùa thu
thì tiếng cười em đọng lại trên phím thời gian,
làm cánh hoa run rẩy nở trong ký ức anh
lung linh ngọn gió thu nghiêng mình xuống tháng năm mòn mỏi đợi chờ
Ta phong kín nỗi buồn trong bầu trời đêm thăm thẳm
vành môi em chín mọng đỡ ánh trăng bay qua ngậm ngùi ta
ngọn nến trần gian, ta thắp trong hồn,
chờ em đêm tân hôn không bao giờ đến,
ta chỉ nghe thấy tiếng nhạc trời rơi xuống biển xanh.
hãy ngủ đi em mộng mị thơ ta
Ta yêu em như con sóng bình minh rộn ràng phơi mình trên bờ đá,
cố quên đi tháng năm quay cuồng trong nỗi tiếc thương lỡ mất cuộc tình trinh nguyên kiều diễm
Ta cố giấu bầu trời trong đôi bàn tay ấp ủ tình em
để em bay lên trong màu áo trắng trinh nguyên rợp bóng sân trường,
vần thơ anh viết cho em nhỏ xuống mùa đông bất tận
mất hút ở cuối chân trời
Xin người đừng bỏ ta, đi vào gió bụi, đóa quỳnh tinh khiết vẫn tỏa hương khuya này, trong vườn ước mơ anh, em là tia nắng mùa xuân,
là cánh chim mang tình anh bay về vĩnh cửu
Tiếng chim vành khuyên e ấp trong cành đào nở sớm
mùa đông, vĩnh viễn đi vào tâm thức anh,
em đâu biết những nụ xuân đất trời vẫn khắc khoải đợi chờ mãi mãi tình em.
16-11-2014
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.04.2015 14:07:59 bởi Kiều Giang >
MỎI MÒN CON SÓNG THỜI GIAN
Hôm nay anh về giữa gió bụi trần gian
tìm hôn lên tóc em ngàn năm sầu mộng
dẫu anh phải đi qua trời cao biển rộng
có tình yêu nào không thử thách gian nan
Anh trở về trong niềm khao khát của đêm
mang theo khoảng trời văn chương thanh khiết
cho một thời yêu em xa biền biệt
lặng lẽ đá vàng
Anh như con nai nhớ rừng
dẫm nát hồn thu
trở về trong khắc khoải ưu tư
bên vườn địa đàng hương thịt da em trinh khiết
em ơi, bao giờ anh có được
một chút hương sắc cõi vô biên.
Tiếng chân chim còn khua động suối ngàn
trong khi anh vẫn còn đeo đuổi cuộc phù vân
bên bờ trăng em - hoài vọng
Mỏi mòn con sóng thời gian KG 6-11-2014
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.05.2015 21:19:31 bởi Kiều Giang >
RU EM CHO TRÒN NHẬT NGUYỆT Trên cánh võng thời gian ta ru em vào sắc hương nhật nguyệt em có nghe, đời thơ ta tròn khuyết những lời ru trái tim mùa thu lăn qua chiều tím mùa đông ẩn hiện cuối trời Hãy thắp hồng ngọn lửa em ơi, cho ta hơi ấm trong đêm dài thế kỷ ta vẫn ôm hoài câu kinh thơ tuyệt mỹ ngồi ru năm tháng cho người
Ta cúi hôn lên vành môi em cổ tích hát bài thánh ca vang vọng giáo đường hương đêm trừ tịch ta khẽ đưa tay đẩy cánh võng thời gian
Ta trở về trong hương sắc của đêm nơi ấy chỉ có em cùng tinh anh nguyệt quế có lần người rơi lệ trong ngăn cách mênh mông… Biết người có giữ nổi lời mùa thu băng qua vô thường ảo diệu sỏi đá như vẫn ngàn năm đứng đợi trĩu nặng đất trời từng bước lãng du… KG 25/11/2014
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.06.2015 21:03:36 bởi Kiều Giang >
MÙA CỔ TÍCH TÓC EM
Ta cúi hôn lên những giọt sương vừa nhỏ xuống sáng nay vì thương nhớ Ta ngước lên mỉm cười với gió thổi qua mùa cổ tích tóc em,
ta úp mặt vào thời gian rạn nứt giữa hiện hữu vô biên ta lặng thầm hôn ký ức xanh khi màn đêm chia đôi bờ trần gian sáng tối đóa vô ưu nở vội trong ngần lũ lá khô xào xạt dưới chân thời gian ta đi tìm đôi môi chỉ cho ta mộng mị ngàn năm tuyệt mỹ giữa hồn ta
Bàn tay em thay tạo tác nở hoa trên tháng năm ta đầy thương tích ta bắt đầu từ những bước chân cô tịch dâng đầy từng khoảnh khắc yêu em
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.06.2015 21:41:06 bởi Kiều Giang >
ĐÊM EM TRÀN HƯƠNG SẮC
Rồi một thuở yêu người như cổ tích Ngày đi qua, ta tím mắt hoàng hôn Đêm đắm đuối - hương tình em trinh bạch Mùa kiêu sa - ta dấu giữa linh hồn Ta thường chết đêm em tràn hương sắc Người cho ta mòn mỏi giấc mơ hoang Trăng thiên cổ soi mình trong đáy mắt Ta thoát hồn theo từng dấu tay thơm Em ở đó, chênh vênh mùa trở bấc Ta ở đây, ngồi vẽ nét thu phai Màu áo ấy, như ngàn đời quen thuộc người cho ta ôm nức nở hình hài Thân xác ấy, muôn đời ta khao khát linh hồn kia, ngàn kiếp biết tôn thờ, Ta quỳ xuống dưới đầu mày chân tóc Sưởi tim mình, ta đốt vạn lời thơ Người như thể bước ra từ nhật nguyệt linh hồn ta u uẩn suốt trăm năm Ta chìm dưới dòng sông đời băng tuyết Suốt muôn trùng, còn lại nỗi yêu em 2/1/2014
Dạ Khúc Ru Em
I.
Đau trăm năm ru ta một đời
ôm hư vô, ta đi tìm người
đêm về ru chiếc bóng người ơi,
Tay long đong, không vơi ngày dài
mây lang thang bay qua chiều buồn
bên trời, gom chút nắng hoàng hôn
Dâng cho em, em xa từng ngày
trăng cô đơn, quê hương lạc loài
bây giờ, say để nhớ ngàn khơi
Xin mai đây, quê hương tìm về,
ta đi quanh hương say tình người
môi thầm, hoàng hôn biếc, tình ơi
II.
Gom trăm năm, ru em một ngày
tay gian nan trôi theo ngày buồn
em về như chiếc bóng chiều phai
Tay em xinh, ta mơ tình dài
đêm hoang vu, trăng qua ngại ngần
bao lần trăng chết đuối Dòng Sông
Chim bay đi quên quay về rừng
em đi qua hương trinh ngọt ngào
bên trời em có nhớ tình tôi
Xin mai đây, em quay về nguồn
ta ru em như ru nụ hồng
bềnh bồng trong mắt biếc chiều xuân
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.10.2015 19:30:46 bởi Kiều Giang >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: