Biển Khát
NỖI BUỒN CHO NGƯỜI TẠC TƯỢNG Thơ Kiều Giang. những cơn gió từ mùa thu âm u vệt đen thế kỷ , thổi qua cuộc người chỉ còn thấp thoáng những vì sao. nhưng người tạc tượng lại hí hửng bảo rằng đã gom tất cả những cục đất thiêng, ngàn năm để lại, và dấu tích cổ xưa trên lưng rùa vàng - trống đồng - văn miếu, và lấy nước của những dòng sông nhuộm máu của những gã săn người, quăng cả giáo gươm chui vào lòng đất, những dòng sông chồm lên đoàn quân bất bại trên yên ngựa thảo nguyên, cuốn phăng những bước chân vạn dặm dẫm nát những thành quách đền đài phía Tây bầu trời, đem chôn vào thời gian muốn mãi mãi được tôn thờ, để tạc nên những pho tượng siêu phàm . người tạc tượng ngồi mơ mộng, thổi hồn vào cuộc tồn sinh trăm năm kiêu hãnh của những pho tượng vô hồn, đã làm cho bao sinh linh chuốc lấy đọa đày, và mùi ẩm mốc bốc lên từ những trang sách nhặt được từ đống rác, một đời chăm chút nâng niu. cơn gió mùa thu tưởng đã ăn cắp được ngàn năm để phủ lên bầu trời đầy ánh sao, đem gắn vào đôi mắt của những pho tượng đã đánh mất linh hồn, nhưng đã bị trái tim mùa thu từ chối, người tạc tượng đăm đăm nhìn theo những hình nhân mang theo địa ngục, mang trên mình đầy giáo gươm, con tim đã bị nhuộm đen bằng tro than của thế kỷ u buồn cùng lòng thù hận, bỏ quên lòng trắc ẩn của kiếp nhân sinh. Những pho tượng được thả rông vẫn còn đi về phía trước, chưa biết về đâu,chỉ biết rằng họ bỏ lại sau lưng, vẫn là cuộc trần thế đỏ đen càng thêm oan khốc, và tiếng khóc của những dòng sông.
NÁT HỒN DU MỤC Từ độ yêu người, đêm mắt sâu vầng trăng cổ tích vọng kinh cầu bóng ai khua động lung linh nguyệt đau tiếng quyên xa, mộng gối đầu Rồi những mùa thu mây trắng bay ngàn khơi áo tím, nhớ cau mày xuân xanh khép mở, trơ cành liễu sóng cuộn triều dâng, núi ngực say Em vẫn ngàn sau, em của anh tiếng thu còn đọng giữa trời xanh không gian trở giấc đau ngàn dặm nửa bước xuân thì, hương tóc em Người vẫn chờ ta nơi ấy chăng, tay gom ngàn kiếp dấu thề trăng, và ngàn năm nữa ta ngồi đợi đôi mắt thiên hà tan giá băng Nửa đời phiêu bạt, nửa đời đau thương ai tủi ngọc, phấn hương nhàu đêm nay rượu nát hồn du mục đợi đến bao giờ ta có nhau... 18/12/2015 r
ThíchBình luận Chia sẻ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2016 21:00:56 bởi Huyền Băng >
Còn Khao Khát Đến Thiên Thu buốt giá đông về ai níu mùa thu nức nở sóng thời gian vụn vỡ cánh chim xa còn mắc nợ trời xanh em một mình…xa xăm quặn thắt nỗi đau thao thức rũ nhàu trên đồi gió đời có còn cho em lần nữa để tay thơm mở cửa địa đàng em bàng hoàng ngóng trông qua làn sương ướt áo làn mi cong mắt bão trăng lặng lờ, khuya dằng dặc sáo thiên thai ta đi giữa trần ai xa xăm trơ trọi mưa ngập mày mong vời vợi - dỗi hờn câm em một lần lỡ chân ta trăm năm mệnh bạc đầu sông nhớ cuối sông nhìn trăng, chia nhau khúc hát nghe một lần, rồi khao khát đến thiên thu KG 7/10/2015 r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2016 20:59:24 bởi Huyền Băng >
CÒN MÃI RA ĐI hơi thở hồng hoang thổi qua miền vô sắc thổi qua vùng thâm u nghe đâu đây tiếng sáo diều dằng dặc buổi sơ nguyên
ta mang trần ai trên lưng đi tìm Em trong đám mây trong tiếng chim trong đêm hoang hành trang chỉ toàn là con chữ mòn chân thế kỷ
Em chưa trả lời ta, những mộng mị khai nguyên Bàn tay cháy sạm hồn nhiên con chữ ta hôn lên màu trinh nữ của đêm gió hồng hoang vẫn thổi từng cơn thánh thiện ta ôm trời đất trống không bước đi giữa vòng xoáy của thời gian
ta chưa có Em, chưa có mặt trời chỉ nghe tiếng ma trơi khóc cười trong gió nghe từng cơn nắng Ngọ thiêu đốt suy tư Ta vẫn bước đi cùng những dòng sông lạc loài giữa đôi bờ tất mệnh máu Nhị Nguyên chảy qua Bình Minh chảy qua Hoàng Hôn chảy vào màu đêm thân phận tư duy còn đầy vệt máu quanh người ta không muốn nhìn thấy máu,
ta đi tìm Em, hỡi vô thỉ vô chung vô thanh vô hình vô sắc ta mãi đi tìm Em nhưng than ôi, Em đã lừa dối ta, vì ta biết không có chân trời, và cũng không ai trả lời bao giờ có điểm cuối của thời gian… KG 29/12/15
r
ThíchBình luậnChia
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.03.2016 17:06:49 bởi Huyền Băng >
ÁO TÍM BAO MÙA TRI KỶ Trĩu nặng mùa hoang phố thị, bước chân sa mạc ngập ngừng nước mắt bao mùa tri kỷ bàn tay in dấu vô thường Cánh vạc chao nghiêng ải bắc bóng cò bạt gió phương nam áo tím phơi chiều hiu hắt mắt khuya trăng dõi lạnh lùng Người bảo một lần này nữa coi như con nước xa nguồn mây trắng trôi ngoài khung cửa về đâu chiếc lá cuối đường? Ta biết hồn người trắng lắm chiều thu nàng gửi vào mơ người níu giọt buồn nhỏ xuống ngàn sau ta đứng dại khờ 02/01/16
BÓNG ĐÊM TẬT NGUYỀN CỦA THẾ KỶ HƯ VÔ
hãy trở về nơi đã bắt đầu hỡi bóng đêm dù đó chỉ là điều bắt buộc, những ánh đuốc tắt ngấm trong bầu trời trong lòng chú chim họa mi vẫn thường hót nửa đêm, tiếng sáo diều từ dòng sông chôn sâu vào ký ức, loài sâu nửa đêm vẫn thức chờ ánh sao, trên đồi cao thi nhân tìm về hố thẳm đôi mắt cạn khô sa mạc nhìn vào hư vô đi tìm mật ngôn của ngàn năm lặng im và cuồng nộ sóng sánh cô đơn bàn tay hiu quạnh níu đám mây vô tư bay qua trần gian chứa đầy trắc ẩn những vũ điệu điên cuồng của vinh quang dối gian quyền lực tạo nên mùa hỏa ngục trên bàn tay thượng đế ngủ quên và những lặng câm dưới mặt trời. Mơ ngày hồi sinh, lương tri không chịu ngủ trong bóng đêm tật nguyền của thế kỷ hư vô.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.02.2016 18:43:46 bởi Kiều Giang >
Chiếc Mặt Nạ Khi những cơn mưa mùa đông nổi lên từ phương bắc đổ xuống trần gian, đổ xuống biên cương những cột mốc bỗng dưng bật khóc đáng lẽ chúng phải đứng nơi tổ tiên đã định của Nam Qốc Sơn Hà mà sao bọn quỉ ma đã dịch chúng về phía Nam hàng chục ki-lô-mét. Thác Bản Giốc đòi chảy ngược chẳng chịu chia đôi, chẳng chịu đứt lìa chẳng chịu tung bọt trắng xóa reo vui cùng thời đại vinh quang ? Tôi thấy những kẻ có bộ óc vĩ đại độn vàng thẻ, kim cương, trái tim cầy sấy, những sự vững chãi chứa đầy ảo giác, những bình minh mà sân sau chỉ toàn xác chết và nghĩa địa tư tưởng là những thùng rác không có nắp đậy Tôi thấy những kẻ tự xiềng mình vào những quyển sách đã mối mọt, ôm những thây ma ngồi khóc, đập đầu vào bức tường đã sụp đổ, thề thốt trung thành, Đêm đêm tôi nghe tiếng khóc Liễu Thăng tiếng kêu gào của Thoát Hoan, Tôn Sĩ Nghị, những dấu chấm hỏi to tướng cứ nhảy múa trên ruộng đồng, trên phố phường, trên thân xác của những “thần tượng” trên bánh xe lịch sử đã bị bẻ cong, để chở sự dối trá. vì sao những cơn mưa mùa đông lại làm cho chân anh run, miệng anh méo xệch, không đánh vần nổi tiếng nói của dân tộc , đầu óc anh kiệt quệ , ngày ngày anh ôm chiếc loa, tha thẩn trên sân ga, không biết phải đi về đâu, muốn tự biến mình thành huyền thoại, Ai biến anh trở thành kẻ nói dối, rơi vào tình trạng loạn tâm, ẩn trong chiếc đầu hói, khoác lên bộ tóc giả. Chiếc mặt nạ dân tộc rơi xuống dưới chân trẻ con. 18/01/2016
Người Đã Đến Và Người Đã Về
Bên bờ đá thiên thu dòng sông nằm kể chuyện trăm năm trôi đi mùa nguyệt tận, em một thời lận đận trăng non Ta ôm màu trăng trên bến bờ nhật nguyệt người đã đến và người đã thề rằng sẽ cùng ta ngồi hát trong mắt mặt trời muôn đời còn lại với đam mê Trong màu mắt sơn khê người đã nói và người đã cười, đã cùng ta rong chơi trên đôi cánh thời gian chưa bao giờ mỏi mệt Người ru ta trong bao tầng ký ức qua bao mùa rạo rực và ta đã chết… trên sóng ngầm cuồn cuộn đam mê. Từng sợi tóc người về hát mừng bay trong vô cùng... huyền thoại tình ta cho hoang vu trần thế…lùi xa Người đã đến và người đã về bến trần gian hoang vu nhớ em từng khoảnh khắc trên đôi môi nhật nguyệt ta còn mãi u mê… 21/01/2016
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.05.2016 11:00:30 bởi Kiều Giang >
Chút Tình Gửi Lại Ngàn Sau Đường trần ta đi – chiều nay giăng mưa Ngâu từng ngày em xa – màu trăng gieo thương đau, lệ nhòa ai hay, mây qua gục đầu Sáo diều vi vu - ru ai trong đêm sâu người về phương nao, tình ta, em mang theo một lần rồi xa, xa mãi muôn trùng? Nấm mồ tình ta, chôn sâu trong tim anh từng giờ ta đau, tình ơi, sao mong manh, người ơi… người quên… sao đành? Một lần yêu em, tim ta đau trăm năm giọt lệ đầy vơi, gửi về nơi xa xăm hơi người còn vương nơi chăn chiếu ta nằm, Phương này người ơi, chiều nay mây bâng khuâng, lời thề hôm nao, ta mang theo muôn niên chút tình từ nay, xin gửi lại muôn trùng… Người ơi…người quên…sao đành ? KG 17/10/2015
Khao Khát Bầy thú cũng thích nô đùa trong khu rừng không ai vẽ đường biên,
chúng nhìn ánh trăng hiền lành
phủ lên đầu của những tàn cây hân hoan giữa bầu trời,
làm tri kỷ của những làn gió phiêu du,
không thích những ánh sao rụng giữa mùa thu tù ngục
leng keng xiềng xích
chúng thích bốn mùa hoa nở trong tiếng chim
không thích sự lặng im chứa đầy gươm giáo
trong bốn bức tường cơm-áo-ban-xin
Chúng muốn chạm môi vào thời gian
làm tuôn chảy dòng suối uyên nguyên sắc hương lồ lộ
Bầy cá lội trong dòng thơ của đám rong rêu
hàng triệu năm vẫn nằm mơ ánh sáng,
tung tăng với niềm vui của cuộc ngàn năm lãng đãng sắc không,
có ai hiểu được trong lòng biển sâu vẫn ngọc bích lung linh,
khao khát mùa trăng không chịu nhốt giữa lạnh băng tường đá
Người tù nhân lương tâm hát bài tình ca khao khát
qua khe sáng nhà giam ngu ngốc lạnh lùng,
hắn thấy quê hương hắn không có đèn và sao
chỉ có tên lính canh bước ra từ đống rác tanh tao cháy dở
chữ nghĩa khóc than trên cánh hoa mù u mới nở
triêu dương tắt lịm phía chân trời
Ánh lửa bập bùng cùng xác ma trơi
gã mặt to quỳ trên chồng sách mọt mối râm ran cầu nguyện
ngoài kia thét gào sóng biển
kẻ ươn hèn run, hiển hiện nguyên hình
Hắn vẫn cố giữ lòng nguyện ước nguyên trinh
với bầy thú di cư từ cánh rừng hoang nham nhở
bỏ quên người mẹ già và đứa con ngàn đời ôm khát vọng tự do,
và nỗi khát khao
như ánh mặt trời
sáng nay hiện thực
LỜI CỦA DÒNG SÔNG 1.
Một tiếng chim kêu bên dòng nhật nguyệt
một chút rong rêu bên bờ vô sắc,
sao chỉ là “bóng nguyệt dòng sông”
trên bến phù vân,
mà hồn ta mãi còn yêu cuộc phù sinh đến thế,
áo vô thường đau dằng dặc đến thiên thu
“ Tứ phương thượng hạ vị chi vũ
Vãng cổ lai kim vị chi trụ”
trong cuộc càn khôn,
cười cùng ai.
khóc cùng ai,
thương tiếng Big Bang đã mười mấy tỉ năm,
trớ trêu sao con tạo, thượng đế oái oăm
sinh ra chi loài sinh linh đứng thẳng,
suốt cuộc miên trường đau quặn đến trăng sao
ai hát trên tầng cao
ai hát nơi ngàn sau
giai điệu bí ẩn của cuộc tồn sinh thăm thẳm.
2.
Ai nói nghĩa nhân
ai khóc nghĩa nhân
ai cười nghĩa nhân
cuộc trầm luân khắc khoải lời kinh siêu độ
triền phược lấp cả màu trăng uyên nguyên
cuộc tìm kiếm biết bao lâu mới chạm suối đầu nguồn
Người cứ đi,
ta cứ đi,
mặt đất chân mây
bánh xe nhị nguyên có bao giờ dừng lại,
người cứ lao, ta cứ lao,
vào cái khoảng không mà ta ngỡ là luôn hằng có,
hỡi những tên đồ tể của quyền lực
đã đánh cắp Volonté de Puissance, làm siêu nhân giả hiệu,
một ngày kia, ngươi sẽ dẫm nát thế gian này.
3.
Man man đất trời
những giọt nước mắt
nhỏ trên những cánh hoa mai
ở đâu đó trên những cánh đồng chết
trên những thành phố chết
trẻ em ở Madaya chỉ là những “bộ xương động đậy”
làm mồi cho lũ ruồi và những miệng hố không cần áo quan,
bốn mươi hai ngàn người đang khóc than,
bị Bashar Al- Assad vây hãm
những chiếc phản lực Sukhoi đang quần thảo
trên bầu trời
để tìm diệt tự do,
để mặc cả
để tìm cột mốc mới của quyền lực Putin,
cho đế quốc Nga,
Hàng triệu người dân Bắc Phi, Trung Đông
không sợ làm mồi cho cá trên Địa Trung Hải,
quyết đi tìm tự do và cơm áo
thật kỳ lạ,
họ không chịu đến nước Nga,
không chịu đến Max-cơ-va
quê hương ánh sáng của Lê-Nin “vĩ đại”
mà "người anh em" của tôi
ca ngợi hết lời.
Họ tìm đến châu Âu,
con “sư tử già” của Marx
nhiều nước mới hôm qua
còn ở trong vòng vây của rào sắt Max-cơ-va
trường hận dâng lên ở Warzsava,
và Ryszard Siwiec làm cây đuốc sống,
thiêu rụi các chiến xa Sô Viết
khao khát tự do dìm chết cường quyền,
làm nên mùa xuân Praha
Phương Đông
mùa xuân
không chịu đến với Bắc Kinh
Tập Cận Bình
bị vùi trong bão tuyết, trong bão tiền
trong rác bẩn của bạo quyền,
bao nhiêu lương dân bị bắt,
bị mất tích.
Tập Cận Bình
bị điểm huyệt
cả loài người tẩy chay Tập,
cả loài người tẩy chay Trung Hoa,
cả loài người tẩy chay sự man trá
không còn bao lâu nữa
kẻ cướp sẽ dẫy chết
trước Bình Minh.
4.
Trên đỉnh mùa xuân
có những cánh chim còn phải bay trong chiều đông giông bão
những tiếng thở dài của mẹ, của em...
những đồng tiền ban ơn
những chén cơm cứu trợ,
bên cạnh những kẻ mua quan bán tước hàng triệu đô
và chúng đang nhìn sâu vào từng chiếc túi dân
nhìn vào cái ngân khố từng ngày trống rỗng
trùng khơi biển động,
trùng khơi thét gào,
chúng là những con đà điểu của mùa xuân…
Chiều cuối năm Ất Mùi 2015
Tháng Giêng Kiều Giang Tháng giêng cành mai không chịu tắt lửa trong dỗi hờn tháng năm, trên cánh tay mùa xuân, con én vẫn cố nhả máu của tình son vào tổ mới, bóng mây xa lung linh đưa tay níu vội mặt trời. Tháng giêng, dòng sông ngước nhìn trăng, như con thơ ngó lên bầu sữa mẹ đêm hoang vu lời khe khẽ em có bao giờ lệ nhỏ xuống dòng sông. Tháng giêng, một gã điên trong thành phố bỗng làm thơ nhớ mẹ, nhớ Hoàng Sa – Trường Sa hắt ánh trăng vàng lặng lẽ xuống dòng kênh, Tháng giêng thương em, nhớ người tình ra đi biết bao giờ về nữa những đợt sóng xô giữa lòng biển cả chôn sâu nỗi buồn thế kỷ lặng câm. Tháng giêng, mẹ già mặc áo sô đi tìm con trên Trường Sơn đã bao năm không còn gặp nén nhang tàn trên tay hiu hắt mẹ ngơ ngác nhìn những đợt gió bấc thổi buốt nỗi hờn câm Tháng giêng, cột mốc biên cương trở mình làm chứng nhân một thời đuổi giặc sương xuống lạnh đầu non khuya khoắt thương giọt đàn Nguyễn Trãi từ biệt cha Tháng giêng từng đợt sóng xa mãi miết ru Trường Sa ngồi khóc thương ai trong tay không tấc sắt để chống lại quân thù Tháng giêng, con tuấn mã chồm lên trang sử, chồm lên đầu một lũ vong nô, tuốt thanh gươm giấu tận đáy hồ, cụ rùa nổ bụng chết, vì chưa tìm ra trang anh hùng vung gươm giữ nước, mấy ngàn năm. Tháng giêng Hồng Hà đưa tay ới Cửu Long vì có kẻ còn muốn cắt lìa chia đôi núm ruột bắc-nam hãy nối trăm năm hãy nối ngàn năm đừng chia cắt hãy giữ lấy giống nòi vì nước mắt tháng giêng ( Hạ Huyền tháng giêng Bính Thân)
ẢO ẢNH Mười mấy tỉ năm BigBang đã lấp đầy bàn tay Chúa, trần gian lênh đênh trong bão lửa, đi tìm điểm tựa cho niềm tin. hành trang của khai nguyên bắt đầu từ con chữ, rực rỡ thiên đường linh giới Plato.
Người ta rao bán Phật, rao bán Chúa, rao bán Marx, rao bán Heidegger... ta cũng rao bán những nơ-ron xám của "cây sậy" mà loài người cho ta, chỉ để mua cho được lòng tốt Eva của Chúa trong đôi mắt tình khao khát, quét qua bão táp phù sinh. Loài người đã mất thiên lương vào cát bụi, Eva gục đầu rên rỉ, trở về siết cổ đêm đen, siết cổ mùa xuân, thả mình trôi theo dòng sông Tương cuồn cuộn chảy.
Thù hận bụi mù thế kỷ, giáo gươm chất tận trăng sao, Người ta nở nụ cười tuyệt mỹ trên trên thương đau đồng loại, Người ta ăn. Ngủ .Làm tình. Phóng uế. Lừa bịp. Và chết trên những bài diễn văn các nguyên thủ, trên những đống sách cũ cao nghệu, vô tri,
Ta bước đi giữa bóng đêm bão giông chớp giật, đi tìm thiên lương, đi tìm em, trong vườn Địa Đàng không có Chúa đi tìm Eva giấu mặt, tay cầm con rắn mỉm cười mời mọc ta. Cơn lũ quét qua những trang sách bềnh bồng trên dòng sông xa hoa trần thế, những bản trầm ca dâu bể, cứ ngỡ là nhạc trời trong bùng vỡ khai nguyên. Ta trở về Bình Minh không có Chúa , không có Phật , chỉ còn lại tiếng nổ của Big Bang, với nhị nguyên và ảo ảnh trong lòng ta, trong lòng em, cùng nỗi sầu thiên cổ... mênh mông… SG 24/4/2016
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.10.2016 18:01:31 bởi Kiều Giang >
CHẠM Thơ Kiều Giang Mai này, đất sẽ chạm trời, Môi em sẽ chạm những lời vô ngôn, Ngàn sau, về chạm suối nguồn, Thong dong trong cõi vô thường cuộc chơi. Sắc Không sẽ chạm Luân Hồi Sân-si-hỉ-xả rối bời chạm nhau, Chúa- nàng chạm mặt Phật- tôi, Allah chạm với Hindu, phì cười, Quỷ ma chạm đến tim người, Dối gian chạm nửa vành nôi địa đàng Đoạn trường chạm mảnh hồng nhan Cô đơn chạm đến môi nàng nửa khuya Tài tình chạm dói dang kia Oan khiên chạm lối đi về trần ai, Cao xanh chạm dấu hình hài Sắc-Không . Tiếng khóc. An bài. Phù sinh. Nửa đêm tay chạm bóng mình, Cõi phàm chạm đến vô hình, thế thôi, Bóng trăng chạm mặt hoa trôi, Dặm dài tay chạm bồi hồi giấc mê. Môi hôn chạm lối đi về, Nụ cười chạm xuống cơn mê hồng trần, Đò khuya chạm bến sông Ngân, Sóng cồn, hoa nở trắng ngần chạm nhau. Hồng hoang chạm đến mai sau Cuối trời, mây trắng gục đầu tương tư. Thiền Tâm về chạm Chân Như Ta bà chạm với thực hư loạn cuồng. Bóng em chạm cuối hoàng hôn, Suối khe chạm tới nỗi buồn biển xanh, Mắt buồn chạm cuối hồn anh Người đi, tình ấy, sao đành, mai sau. Trăng non chạm bóng em ngồi, Sắt son chạm đến vành môi em hồng Yêu đào chạm bóng huyền không, Tuyết băng chạm tới hương nồng tinh khôi. Gác chuông trở giấc bồi hồi, Môi xinh chạm tới dáng ngồi thiền sư, Ngàn xưa chạm những ngàn sau, Kiếp thơ còn chạm nỗi đau ngàn đời… 8/6/2016
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.10.2016 23:26:58 bởi Kiều Giang >
Phía Sau Giấc Mơ Thơ Kiều Giang
Người ta cố lôi cổ tôi vào một giấc mơ,
tôi thấy những bộ xương khô đói và lém lỉnh
đeo theo những cánh sao màu vàng,
bọn họ kéo tôi bay theo,
mắt tôi mờ đi,
họ nhồi vào bao tử tôi những quyển sách màu đỏ và bảo rằng trong đó chỉ lối về thiên đường,
tôi cố đi tìm Beatrice của Dante, nhưng chỉ thấy bao tầng Luyện ngục.
Rồi bỗng một ngày, lưỡi kiếm được nung đỏ,
tên đồ tể nói rằng tôi không thích hợp với nghề giết lợn của hắn, vì bọn chúng toàn làm nghề giết lợn,
hắn chém vào linh hồn tôi,
đường đi của lưỡi kiếm rất ngọt,
điều đó chứng tỏ hắn thật điêu luyện giết người,
và chiêu thức khá hoàn hảo,
Nhưng máu tôi không đổ,
nhưng tôi ôm ngực cúi xuống và cười lên cái trò đùa của những con giòi đang ngoi ngóp trong một thân xác đang rữa,
chúng gõ nhịp vào chiếc phèn la và chiếc loa vang lên đều đều,
không có ai dám phản đối cái âm thanh chói tai và phản trắc.
mọi người tìm mọi cách cố trốn đi.
Bầy chó lim dim ngủ
thỉnh thoảng lại hau háu trừng mắt nhìn,
miệng sủa vu vơ, hàm răng trắng hếu,
chủ của chúng đang bày một canh bạc bịp,
không ai còn muốn bước vào ngôi nhà trống không, tội lỗi.
SG 10/6/2016
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: