Biển Khát
Thơ Kiều Giang phảng phất nét cao quý trữ tình của thơ Đinh Hùng:
Đêm nay rượu nát hồn du mục
Đợi đến bao giờ ta có nhau ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2016 09:33:06 bởi Vo Bien Gioi >
Bức Tường Và Bóng Đêm thơ Kiều Giang
Bộ mặt của màn đêm méo xệch
hắt những ánh mắt đã bị bẻ cong bởi tính bạo dâm của nắm đấm,
vào bức tường trắng lặng câm,
loang lỗ những vết bầm ký ức,
những vệt sáng tri thức lóe lên rồi tắt ngấm
như tia chớp trong bầu trời đêm.
Đêm hoang vu,
bước chân du mục,
khập khiễng rung lên từng tiếng hờn câm,
rơi xuống dòng thời gian cùng tiếng thét,
sự dối trá xào xạc dưới chân hoang dã,
bước đi,
bức tường vỡ tim đỏ thẫm,
con chữ tan theo khói sương
lẩn vào mây đen
loang lỗ.
Siêu tượng của giấc mơ nằm chết sõng soài,
tư duy run rẩy
sự kiêu hãnh co dúm trên khuôn mặt chảy sệ của kẻ cường điệu,
triết nhân thẩn thờ,
xin trả lại sự thư thái cho bức tường,
vô ngôn lấp đầy cơn đói.
Dấu chân của trăm năm bỗng cựa mình,
rên rỉ
hạt mưa kêu gào dưới hiên nhà,
lụi tàn mắt phố,
con chim sơn ca giãy giụa
trước thềm hoang,
trả lại cái nhìn mất hút vào bóng đêm,
nghiệt ngã.
Nỗi bơ vơ in dấu tay lên bức tường,
che mất lời thề,
chiếc đinh đóng vào lời sơn khê rỉ máu,
lòng trắc ẩn cúi xuống liếm những giọt máu khô,
tiếng chim sơn ca hót vào vô định… SG 13/6/2016
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.01.2017 21:25:08 bởi Kiều Giang >
Bóng Em Trên Dòng Sông
Kiều Giang Tiềm thức hân hoan mở cửa
Nỗi nhớ trườn qua bóng đêm,
bánh sắt nghiến chiều trong gió
khát khao thoát xác say mềm.
Bản năng mỉm cười huyền thoại,
dan tay ôm chặt bóng mình,
bão tố bao tầng ký ức
dặm dài bóng tối lặng thinh
Người trả cho thời gian rỗng
chiếu chăn thổn thức dỗi hờn
xiêm áo tương tư đẫm mộng
bước tiên về giữa hồng trần
Ta khắc dáng người lên đá,
mắt khuya thắp sáng trong hồn,
người cho một lần này nữa
cảo thơm về với muôn trùng
Hoa tím reo mừng ngày cũ
tay em xô ngã buổi chiều
trôi trên dòng sông lờ lững,
dáng em che khuất giáo đường.
SG 26-7-2016
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2017 11:13:29 bởi Kiều Giang >
VÔ ĐỀ Kiều Giang Trăm năm hương lửa bay theo gió, Còn chút lòng son gửi thế gian. Ngoảnh lại, đầu xanh rày đã bạc, Đường ra biên ải kiếm cung tàn… Sài Gòn tháng 4-2017
Bức Phù Điêu Lãng Mạn thơ Kiều Giang nham thạch tuôn trào đổ xuống đồng xanh con chim trào huyết gọi bình minh vắt vẻo ngợi ca thân phận Eva trở về trần gian lật ngửa bóng đêm dao chém vào khoảng không những tia chớp siết cổ Adam màu đêm nhầy nhụa thách thức tồn sinh những chiếc đinh đóng vào ký ức tương lai rỉ máu từng ngày mắt khuya chưa chịu chết gió cười trên phiến lá xanh động hoa chảy tràn bi kịch nến quỳ loang lổ đêm qua suốt mùa giai nhân kim cương thành than trả về dĩ vãng Ai siết gông cùm chữ nghĩa chảy máu văn chương để trả nợ mấy đồng xu trên lưng mùa thu thi nhân bao lần gục ngã dưới chân bức phù điêu còn lãng mạn đến bao giờ.
Tôi Có Chết Cũng NhưTôi Còn Sống Thơ KG Tôi có chết, vẫn vui như còn sống Xin trời cao biển rộng hát cùng ta Vẫn ngây ngất giữa bao tầng gió lộng Và tình yêu ngồi hát với phong ba Xin hãy đốt dùm tôi ngàn ngọn nến Để cho tôi cầu nguyện với cuộc đời Cho cành hồng hãy mãi mãi còn tươi Em bé nghèo, có bánh mì buổi sáng Cho tôi nói cùng trái tim thoi thóp Đừng lau khô giọt nước mắt của tôi Để tôi khóc trước giờ tôi giã biệt Những đau thương giết chóc – cuộc đời này Tôi đã chết mà vẫn vui như còn sống Vẫn yêu thương và vẫn hé môi cười Cho tôi tặng những cánh hồng buổi sáng Vào trong tay run rẩy của cụ già Hãy cho tôi hành hương về đất thánh Để cầu cho nhân loại biết yêu thương Không còn kẻ giết người, để tìm đất sống Nước mắt tràn, làm mặn cả đại dương Hãy cho tôi về những thảo nguyên xanh Xem loài người biến rừng hoang thành ruộng lúa Xin Thượng Đế cho tôi, cuối cùng phần ân huệ : Hoa nở vàng trên khói lửa chiến tranh Đừng liệm tôi cùng chiếc khăn tang trắng Hãy cho tôi màu thanh khiết Oải Hương Để tôi cắm trên dọc đường mây trắng Hoa sẽ nồng nàng ngát mãi yêu thương Bạn đừng cho tôi tiếng khóc cầu hồn Vì tôi chỉ tạm biệt người để về vĩnh cửu Tôi về nơi xưa , về nơi có Mẹ Có tình thương yêu và có cả Thiên Đường. Tranh của Klimt
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.08.2017 10:20:07 bởi Kiều Giang >
MẶT TRỜI CÒN VỘI VÃ. Kiều Giang Ta đang sống trong thời đại sự thật bị giết, sự thật đang chết trên quê hương tôi, đang chết trên thế giới, dối trá ở khắp nơi, dối trá bằng đủ mọi phương tiện. Tôi thèm khát những đôi mắt hiền lành, những đôi môi hiền lành, những bàn tay hiền lành.
Mỗi buổi sáng thức dậy, tôi lại nghe đâu đây cái chết của những người hiền lành, bị giết bởi những tên điên, những tên bất cần đời, vì nó phải sống trong xã hội được lãnh đạo bởi sự lừa dối và áp bức, hoặc bị giết bởi những tên muốn thể hiện quyền lực, bằng cách nhân danh.
Không còn ai dám đứng về phía cuối chiều gió, vì những kẻ giết người là cả một tập đoàn dối trá. Tất cả bọn chúng nó đều thèm khát, chúng thèm khát đồng tiền, thèm khát quyền lực, thèm khát được hưởng thụ, thèm khát được nổi tiếng, thèm khát trở thành kẻ ban ơn, trở thành kẻ cứu rỗi. Những kẻ đem trộn lẫn hoài niệm vào thức ăn hàng ngày, đem hoài niệm để tẩy rửa những đồng tiền bẩn.
Bọn chúng muốn đánh thuốc mê tổ quốc tôi bằng những câu kinh buồn lạc điệu. Thế giới tôi đang sống, con người không còn muốn mang mặt người, họ muốn khoát lên người bộ mặt kỹ thật số. Khi con người lao nhanh vào kỹ thật thì họ mau quên họ là một con người. Họ không còn biết mình là ai, từ đâu mà ra, phải làm gì và sẽ đi về đâu. Nhân tính không chạy theo kịp những tham vọng hưởng thụ và dối lừa. Ngôn ngữ phải oằn mình trên sự gian xảo, ngôn ngữ gục chết dưới sự điêu ngoa. Loài người bơ vơ lạc lõng.
Nhưng đêm nay, tôi thấy vũ trụ là hoàn hảo, tạo tác là hoàn hảo. Tiếng sóng biển muôn đời vẫn miệt mài ru ghềnh đá, dù hôm nay là mùa đông lạnh giá hay mùa hạ cháy khô. Ánh trăng khuya âm thầm hôn lên những ngọn cỏ nở hoa, hôn lên những bờ tre mộc mạc muôn đời hát trong gió bão, Chiếc lá khô âm thầm rơi trong đêm, không cần ai bảo, Mặt trời vẫn vội vã đem ánh bình minh tái tạo những mầm xanh. Phải chăng, Thượng đế còn giữ lại trong tim loài người lòng trắc ẩn và niềm tự hào.
Xin hãy nắm lấy và bước đi. Vâng, tôi lại muốn nói với anh, Mặt trời còn vội vã. SG 11-5-2017
RỒI HẮN PHẢI MÃI MÃI RA ĐI Thơ Kiều Giang Hắn vẫn áp tai vào khe trời để lắng nghe hơi thở của tri âm, Nhưng hình như tri âm ơi, người vẫn xa diệu vợi, có khi còn xa hơn cả điểm cuối của cuộc đời. Hắn trở về với bóng tối cuộc tồn sinh, tình yêu như một sự đánh lừa huyễn hoặc, cứ tan chảy trong dòng đời khao khát và khổ đau, trong dòng suối nước mắt khởi nguồn từ uyên nguyên, và không có ai đợi ngày kết thúc, hắn còn cất giữ trong trái tim thanh khiết và tật nguyền. Tri âm đã từ chối hắn Và rồi hắn sẽ mãi mãi ra đi ... SG 27-8-2017
Thiên Thu cho Người Kiều Giang Kể từ người bỏ cuộc vui, Ta về thắp lửa trên đồi Dạ Kinh, Nghiêng trăng uống cạn bóng mình, Nghiêng đời uống cạn dòng sinh tử này,
Nhớ xưa em chuốc mộng say, Bây giờ anh chuốc những ngày cuồng ca Sóng cồn biển nhớ tìm hoa Vì người thức suốt canh tà mai sau.
Kinh này niệm một dòng thôi, Áo này đã nhuộm mấy màu cuồng si Em từ lỡ bước ra đi Cành hoa tím chạm bờ mi sững sờ.
Tiếng lòng nhỏ giọt vào thơ, Gọi người trở giấc bên bờ thực hư, Phiêu du. Nào! Cứ phiêu du Tim nay hoá đá thiên thu cho người. [link=https://www.facebook.com/photo.php?fbid=1836221690038422&set=a.1402900023370593.1073741827.100009518265123&type=3][/link]
NHẬT KÝ ANH VIẾT CHO EM Thơ Kiều Giang Nhật ký anh viết cho Em ở bên kia bờ tháng năm, khi tồn tại đặt những bước chân nặng nề lên màu tóc suy tư, khi nhà khoa học làm thơ và nhà thơ bay vào những thiên hà, khi dòng sông quay đầu chảy về buổi khai nguyên, khi loài người quên đi ngày và đêm, quên cả mặt trời và mặt trăng khốn khó. Nhật ký anh viết cho Em khi anh muốn Siddhartha Gautama quay lại làm người, và chúa Jesus vội vã trở về trần gian bằng bước đi của ánh sáng, khi con cháu của Allah quên dùng súng đạn, khi loài người chỉ còn biết hai tiếng yêu thương. Nhật ký anh viết cho Em khi những vần thơ anh là hóa thân của nụ cười và nước mắt, khi kiêu căng, chiếm đoạt, tham vọng, dối lừa, bị phơi dưới những tầng ánh sáng uyên minh Nhật ký anh viết cho Em là những vần thơ anh mang đầy máu và nuớc mắt của những con người đang khao khát tự do, đang tìm đường đi cho tồn tại mù lòa, tránh xa những gã thợ săn quyền uy tàn bạo, đang say mồi trước nỗi khổ đau quằn quại của sinh linh, Nhật ký anh viết cho Em, là nỗi cô đơn , khi con rắn dụ dỗ Adam và Eva từ bỏ địa đàng, mặc quần áo đi theo lưỡi gươm nhị nguyên, thọc sâu vào những khao khát của dòng suối uyên nguyên, chỉ còn những giọt máu khô rơi xuống lòng đất lạnh. Nhật ký anh viết cho Em không có ghi tháng năm, bên kia mặt trời và mặt trăng, bây giờ thì anh muốn viết ở bên kia dòng sông tất mệnh .
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.10.2017 11:26:35 bởi Kiều Giang >
Áo Ấy Có Còn Thương Tóc Anh Kiều Giang Mùa thu năm nay, sao nhiều mưa, Trời thêm nước mắt, để cho vừa? Ngàn xa, em có sầu ly biệt Mưa xám khung trời trên lối xưa. Xưa em về, anh đón muộn Văn Khoa, Mấy bóng cây nghiêng - lặng Tháp Rùa Em dỗi vì anh qua Trường Luật, Anh buồn :" cũng chỉ tại cơn mưa "
Chiều nay anh qua Phạm Ngọc Thạch, Ngày ấy em cười vỡ nắng Duy Tân, Áo em trắng cả hồn trinh bạch, Áo ấy có còn thương tóc anh...? [/link]
[link=https://web.facebook.com/photo.php?fbid=1900495703611020&set=pcb.1900495930277664&type=3]
VALENTINE NÀY CHO EM Kiều Giang Anh hái những ánh sao lung linh trên bầu trời đặt vào tay em anh nói đó là những đóa hồng nhung em thích, những đóa hồng đỏ rực nở giữa tim anh Em mỉm cười cùng những giọt nước mắt long lanh, vì đã khóc khi chúng mình xa cách. Hỡi thánh Valentine hãy chận đứng bàn tay của Claudius, để cành hồng tôi được nở giữa tim nàng, Đêm nay, tiếng chuông giáo đường ngân vang trên thành Rome, nơi một góc trời, anh gửi cho em lời của Thánh, cùng cành hồng rực thắm yêu thương. “From your Valentine”, tay Thánh đã say mềm, trong ngục tối, vẫn ngát mùi hương em gửi, dù có chết, tay anh vẫn cầm cành hồng đỏ để cho em, hương ngát tận chân trời… “From your Valentine” 2018
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2018 10:14:54 bởi Kiều Giang >
TRĂNG PHƠI HỒN ĐÁ Kiều Giang Nửa bước phong trần mấy kiếp đau, Tuổi xuân em đấy - lửa ngàn sau, Yêu em - chết nửa đời phiêu bạt, Tim sãi trường kinh có nhiệm mầu? Ta đốt hương trầm - Em lãng quên ! Đêm nay phong nguyệt lạnh hồ cầm, Bước hoang du mục rung đồi núi, Em dáng tinh vân lạc đáy hồn. Mai đời hết rượu, ta vẫn say, Hồn ta phiêu đãng bước lưu đày, Trăng cười dưới mộ phơi hồn đá, Em có sầu chung được kiếp này? Căng buồm biển cạn kiếm tìm em, Kim cổ gương soi mặt cố nhân, Em đã về chưa, người muôn dặm? Ta gói hương đời trong áo em. Huyền Diệu trăng xưa em cất đâu, Trăng nay ta chất bao nhiêu sầu, Bóng em huyền hoặc ngàn sao lạ, Sương lạnh trăng gầy ta mất nhau!
MẸ VÀ BIỂN Kiều Giang Mẹ ơi, đã mấy năm rồi mà những viên sỏi vẫn trắng ngời trên mộ mẹ, mỗi ngày mặt trời đi qua, lặng lẽ, hôn lên từng viên đá cuội, thay con. Nơi phía tây, đồi núi Cù Mông, rừng bạch đàn âm thầm phủ bóng râm lên mộ mẹ, gió hát lời ca dao khe khẽ… “con cò lặn lội bờ sông” như tiếng mẹ ru con bên khung cửi ngày nào. Mẹ ơi, bây giờ con không dám khóc đâu, vì ngày xưa mẹ dặn, làm con trai không được khóc, nhớ mẹ, nước mắt con bây giờ chảy ngược vào tim, Đêm nay, con ngồi với biển Qui Nhơn, biển cũng bao la và sóng cũng dạt dào như lòng mẹ, lặng lẽ xô vào hồn con. Nhìn lên trời cao, con không biết ngôi sao nào là đôi mắt mẹ, con gọi thầm khe khẽ, Mẹ ơi ! Mẹ ở đâu trong cõi vô cùng…!
Qui Nhơn, Ngày giỗ mẹ 2017. R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.07.2018 13:55:23 bởi Nguyệt Hạ >
Kiều Giang CUỘC TRÒ CHUYỆN GIỮA TRÁI TIM VÀ BẠO CHÚA Thơ Kiều Giang -Hỡi BẠO CHÚA, ngài sinh ra từ đâu vậy? -Ta sinh ra từ nụ cười và nước mắt của trần gian, -Ôi vinh quang thay cho ngài, trái tim ta, mỗi phút giây, cũng đã từng rung lên vì nụ cười và nước mắt. -Ta sinh ra từ những ngày không có mặt trời, từ những đêm không có mặt trăng, từ những mùa đông giá buốt, ta chỉ có một mảnh vải rách che thân, từ những ngày măt trời đổ lửa, ta không có một mái nhà, từ những cơn đói lã, ta không có chén cơm, trước mặt ta là mảnh đất cằn khô, trơ trụi, không có lấy một cọng cỏ, cành hoa,trên khuôn mặt gầy gò của ta chỉ toàn nước mắt, Và từ cái đêm ta mơ thấy ta là hoàng tử trong các cung điện nguy nga lộng lẫy, đầy ắp sơn hào hải vị, chung quanh ta là những mỹ nữ cung phi xinh đẹp tuyệt trần,vuốt ve và tung hô ta, ta đắm chìm trong hoan lạc tận cùng. Tỉnh ra, ta mới biết đó chỉ là giấc mơ. Nhưng trần gian, lại cũng có những người thực sự đã sống như trong giấc mơ ta, Ta đã sống giữa hai thái cực của cuộc tồn sinh, khi mặt trời vừa lên, ta phải trở về với thực tại áo cơm, mồ hôi ta đổ cùng với căm hờn vì bị đánh đập, bóc lột, và trong những đêm khuya trong manh chiếu rách, cuộn ở đầu hè, ta vẫn cố mơ về lầu hoa điện ngọc,và ta đã căm thù loài người, vì loài người đã cho ta quá nhiều đau khổ, kể cả khi ta nhớ lại những giấc mơ ! - Đâu phải chỉ một mình ngài là phải quằn quại dưới sự khốn khổ của thân phận làm người, còn những người khác cũng phải làm lụng vất vả và đau khổ như ngài, họ có căm hận số phận, họ có căm thù ngài không? - Ta không rõ, nhưng có lẽ là không, vì có một người đã an ủi và giúp đỡ ta và nhiều khi anh ta hát một câu gì đó, dù ta rất thích, nhưng ta không thể bắt chước được. Nhưng đó là việc của họ, còn ta, ta phải làm theo ý của ta. Những ngày của địa ngục và những giấc mơ của thiên đàng, luôn sôi sục trong ta. - Nhưng rồi, làm thế nào mà ngài trở thành bạo chúa? - Từ những khổ đau mà trần gian đổ xuống đầu ta, những đam mê quyền lực cứ thôi thúc ta, ta đã quyết làm mọi cách để làm người “ cỡi đầu thiên hạ” hoàn hảo nhất.Từ đó ta đã đem quỷ về nhốt vào linh hồn ta, mà ta cho là các vỹ nhân. Đó là bóng ma của Hitler, Stalin, Mao Trạch Đông... Ta trở thành kẻ nói dối đại tài. Ta đã lừa cha mẹ, anh em bè bạn, cả người đàn bà ta yêu…,miễn sao ta có được hai thứ, đó là sự giàu sang và quyền lực. Ta đã biến mồ hôi của mọi người thành cung vàng điện ngọc của ta, nước mắt của kẻ khác thành nụ cười của ta. Ta phải tự lau khô nước mắt mình, và dập tắt tất cả những nụ cười của bất kỳ ai dám chống đối lại ta. Tất cả những vườn hoa và của cải trên thế gian này phải là của ta, thế gian chỉ là cuộc chơi của kẻ chiến thắng. Mặt trời sẽ là tay chân của ta, mặt trăng là người tình của ta, mưa gió bão giông của đất trời sinh ra là để ta sai khiến. Sự chiến thắng mãi là khát vọng trong ta.Ta không phải là người khách trọ của trần gian, mà ta phải vĩnh viễn chiếm hữu cả thế gian này. Hận thù đẻ ra hận thù, quyền lực đẻ ra quyền lực, cứ như thế, hận thù và quyền lực sinh sôi mãi trong ta, không thể nào kiểm soát được nữa ! - Hitler đã giết hơn 30 triệu người, Stalin giết quá 40 triệu người, còn Mao thì giỏi hơn, nên đã giết trên 70 mươi triệu người. Còn ngài, thì ngài đã giết bao nhiêu triệu người? Và vì sao ngài đã giết họ? - Trái tim ơi, nàng cứ đi hỏi Hitler, Stalin và Mao, ta không biết chuyện các ông ấy. Ta giết bao nhiêu người, ta không thống kê và cũng không nhớ nổi. Nhưng với ta thì những ai không thích ta, đe dọa đến quyền lực và quyền lợi của ta, thì ta phải giết họ, vì theo ta, những quyền lực khác nhau, không thể tồn tại chung với nhau được. - Ngài đã từng nói rằng, ngài căm thù những ai cướp đi của ngài một giọt mồ hôi, còn đây ngài đã nhẫn tâm cướp đi hàng chục triệu sinh mạng của những người chỉ vì họ không thích cái chính sách sai lầm của ngài, ngài muốn cướp đi quê hương yêu dấu của họ, thử hỏi, ngọn lửa căm thù kia sẽ bốc cao đến đâu và còn kéo dài đến bao giờ? Toàn thể loài người có còn ai yêu thương ngài, hàng triệu nhát dao vô hình sẽ đâm vào trái tim ngài, người đàn ông đã từng giúp ngài trong cơn nguy khó, hát cho ngài nghe điệu hát của yêu thương sẽ nói với ngài rằng, ngài sẽ chết trong cô độc, sau khi ngài phải nghe những lời nguyền rủa, như những đợt sóng biển kia, mãi mãi, muôn đời. Trái tim ta cũng không hiểu vì sao, nước mắt và nụ cười của thế gian này, vừa sinh ra Thích Ca, Jesus, Mahatma Gandhi, Nelson Mandela, Martin Luther King, Mother Teressa, cũng đồng thời lại sinh ra những bạo chúa như ngài. Mồm ngài bao giờ cũng nhân danh con người để giết hại những sinh linh mang trái tim người. Nhân loại ơi, Thượng Đế ơi, xin cho những cánh hoa vẫn cứ nở trên mộ của những con người lương thiện và khốn khổ, dưới bao tầng sấm sét của bạo tàn. Tranh st trên mạng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2018 23:30:08 bởi Kiều Giang >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: