mưa phố núi
-
Số bài
:
1307
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 10.07.2011
- Nơi: cao nguyên đầy mưa gió
|
Chân Dung của một Adam
-
18.06.2012 14:14:50
Chân Dung của một Adam Tôi họa thơ anh cũng giống như rất nhiều nữ thi sĩ khác. Chỉ là tình thơ, là trò chơi câu chữ, Anh chưa phải là một thi sĩ nổi danh, ẩn danh thì có lẻ. Nhiều người đọc thơ Anh, bảo thơ anh rất hay nhưng họ chẳng giải thích hay ở chổ nào và vì sao ? Tôi rất ngốc nghếch! Cái ngốc tự bẩm sinh làm sao che dấu? Cũng giống như nhan sắc hơi khiêm nhường của tôi, sao có thể gọi là mỹ nhân ? Anh làm thơ theo lối thiền, dùng nhiều Hán ngữ. Câu chữ của Anh rất chừng mực. Anh không biết làm thơ tình, hoặc là không thích làm thơ tình? Tôi theo đuổi dòng thơ lãng mạn. Vì chìu tôi Anh đã thử, thật là tội nghiệp thơ Anh, khi mà sự lãng mạn chỉ nữa vời. Nó cứ giống như những bài công dân giáo dục. Tôi dỗi không thèm chơi với Anh nữa . Lâu lâu nhớ tôi Anh hỏi thăm. Nể lời tôi lại chơi với Anh, và tập làm thơ theo lối của Anh, nghĩa là chỉ yêu cảnh vật, mùa thu, sông nước. Chúng tôi chưa bao giờ biết mặt nhau, qua phần lý lịch trích ngang chỉ biết ngày sinh nhật và tên thật. Anh lớn hơn tôi sáu tuổi có vợ con đàng hoàng. Tôi an tâm lắm! Tôi cũng có gia đình đàng hoàng, sự qua lại thơ phú của chúng tôi càng được bảo đảm hơn . Nhìn cách làm thơ của Anh, tôi đoán Anh là một ông giáo bảo thủ, cổ lổ sĩ từ cách ăn mặc đến giao tế. Tôi còn đoán già đoán non nhiều chuyện cười vỡ bụng. Anh vẫn lặng thinh không thèm đính chính. Anh cũng tưởng tượng tôi là một con nhỏ đanh đá, ngổ ngáo. Một người đàn bà đa tình hệt những vần thơ của tôi, vì tôi đang sống ở hải ngoại. Thỉnh thoảng bắt gặp những bài thơ mùi mẫn của tôi họa cùng các thi sĩ khác, Anh lên tiếng chỉ trích tôi. Cứng đầu lì lợm là tôi đâu có thèm nghe lời của ông giáo nhà quê đó ! Anh giận thì cứ việc, tôi đâu có sợ. Anh chẳng bao giờ giận tôi lâu ! Có một sợi giây liên hệ nào đó rất khắng khít giữa anh em chúng tôi, mà cả Anh và tôi không thể nào lý giải nổi. Khi tôi giận thì Anh biết cách giữ im lặng, chờ tôi nguôi cơn giận xong đâu đó lại hỏi : - Mpn à, em hết giận anh chưa? Thôi mà, cuộc đời đẹp lắm, thơ chúng ta cũng vậy. Em cứ chiến tranh lạnh với anh hoài có gì vui không? Trang thơ của Anh có rất nhiều người họa. Đàn ông nhiều, mà đàn bà càng nhiều hơn. Tôi không thèm họa thơ cùng Anh nữa, vì tôi không biết làm thơ theo cung cách của Anh . Chúng tôi vẫn đọc thơ nhau mỗi ngày. Anh buồn vui theo những câu thơ ngô nghê của tôi. Tôi thuộc lòng từng câu chữ ý tứ trong thơ Anh. Anh mà vô ý đánh sai ngữ phạm, hoặc trích dẫn thơ tiền bối nhầm tôi báo ngay để anh kịp sửa. Anh coi tôi như em gái buồn vui gì cũng rót cho tôi nghe. Anh giấu vợ làm thơ tại nơi làm việc, về nhà không dám mở computer . Tôi kể cho anh nghe về gia cảnh của tôi cùng những buồn vui nơi xứ người. Dần dà chúng tôi thân thiết dẫu không còn đối đáp thơ nữa . Thi đàn bỗng xuất hiện một nữ thi sĩ mới, một cô giáo trẻ chưa chồng. Cô ta chuyên làm thơ nặng cú pháp. Cô giáo mà lị ! Họ hút nhau như nam châm, các thi nữ khác lặng lẻ rút êm. Phải công nhận họ rất cân xứng về cú pháp. Tôi cũng vui giùm Anh vì được gặp đối thủ ngang vai phải sức. Những bài thơ của họ khiến cả thi đàn lặng người... Chúng khít khao từng câu chữ ý lời, thơ ra thơ ! Nhưng cô giáo đã không còn giữ mình, đã đi quá trớn. Vì sự đam mê quá kích chăng? Hay bởi cô ta đang độc thân bức xúc ? Những bài thơ của cô ngày càng lả lơi ngã màu tình dục. Tôi nhận ra điều đó trước và nói anh hay suy nghĩ của tôi. Anh bảo tôi quá xét nét mọi thứ, thơ thẩn cho vui thôi chứ chẳng phải vấn đề lớn gì ! Một hôm có một Bác trong thi đàn về ngang chỗ Anh, họ gặp nhau vui vẻ. Bác thật tình quá lên diễn đàn kể vanh vách mọi chuyện. Theo lời Bác ấy, Anh là một người rất có duyên, hoạt bát cởi mở. Anh là xếp lớn trong công ty, ở nhà là một người chồng người cha hoàn hảo, một tay Tennis có hạng ... Tôi thấy những điều Bác ấy nói như chẳng liên hệ gì đến Anh, cái ông giáo quê mùa mà tôi tưởng tượng bởi những vần thơ của Anh. Tôi đem dấu hỏi tổ bố tìm Anh để được câu trả lời. Anh khẳng định tất cả, còn chọc quê tôi . - Biết làm sao được hở Mpn ? Thật tình là anh rất muốn mình được như trong trí tưởng tượng của em. Cái ông giáo ấy tuy cục mịch mà dễ thương làm sao nên mới có một tiểu sinh như Mpn . Tôi xấu hổ quá chừng, bấy lâu nay tôi trót coi anh như một ông giáo già luộm thuộm ...Giờ biết không phải vậy, mà Anh cứ ngậm bồ hòn để chìu con bé khó tánh như tôi. Tôi không thèm anh nữa ...Anh hỏi thăm tôi cũng chẳng trả lời . Cô giáo trẻ họa thơ Anh mùi mẫn hơn. Cô ta bộc lộ một sự ghen tương quá quắt mỗi khi anh qua trang thơ tôi thăm hỏi. Tôi cũng trả miếng bằng những bài thơ vui nhạo báng Anh. Trong thơ tôi gọi Anh là lãng tử đa tình, là thi nhân sợ vợ ...Thi đàn được một trận cười nghiêng ngã. Tôi còn dám xây cả Đào Hoa chi mộ tặng chàng : Chàng hỡi nếu một ngày xuôi tay ? Nhắm mắt gởi hồn theo ngọn gió, Thu phong đưa đẩy xóa mộng lòng ... Vững chí, chàng ơi - em sẽ tặng : Mộ bia vàng lời khắc sắt son. Thơ Thôi Hộ đề lên bia đá, Để thơ trăm năm nữa chẳng mòn . Như lòng chàng khát khao muôn thuở ... " Khứ niên kim nhật thử môn trung Nhân diện đào hoa tương ánh hồng Nhân diện bất tri hà xứ khứ Đào hoa y cựu tiếu đông phong " Tri kỷ Mưa phố núi tiếc thương lập mộ Anh mếu máo thư cho tôi " Anh hư thì em rủa cũng không sao, trù ẻo anh chết sớm tội quá em ơi. Anh còn yêu đời mà ! " Tôi phúc đáp : " Em đem hết vốn liếng hồi môn xây bia vàng cho anh. Thương anh...lo cho tới chết còn trách em ? " Rồi những lời chúc tụng thân tình giữa anh em chúng tôi cũng bị nàng thơ của anh xỉa xói. Cả thi đàn đều nhận ra một điều, nàng thơ đã mê chàng hơn thơ. Và cái gì đến, phải đến ! Một ngày Anh đọc lại những vần thơ mà Anh đã họa với nàng, anh đau xót nhận ra cái sự thật mà tôi đã từng nói với Anh. Thơ Anh đã xuống cấp, nó không còn những nét đẹp của thủy mặc, không còn những lắng đọng của thiền ca. Anh tuyên bố gác bút tĩnh lòng ngay cái ngày mà mọi người vui vẻ chúc tụng anh, mừng anh vừa hoàn tất trang thơ thứ một trăm . Anh lặng lẽ rời thi đàn không một lời chào. Tôi biết rỏ tánh anh, không được làm thơ đối với anh giống như bị cắt lưỡi. Một tuần...hai tuần...không thấy Anh trở lại. Tôi bắt đầu lo lắng. Thôi chết! Có phải tôi đã chơi quá trớn, đã xúc phạm Anh. Mười thi nhân thì đủ mười cao ngạo, sao lại chịu nổi những đòn quái quỷ của tôi? Người đời ngẫm cũng lạ... Khi tôi ra sức đùa bỡn thì họ vỗ tay cười theo tôi. Giờ thi huynh của tôi bỏ đi họ lại chỉ trích tôi. Họ bảo tại tôi phá đám mà thi huynh tôi thấy thẹn. Nàng thơ thì khỏi nói, ghét tôi ra mặt. Cô ta cứ cho rằng tôi " ghen ". Riêng tôi rất có lòng tin với thi huynh của mình, tôi không nghĩ Anh ấy nhỏ nhoi thế. Tôi nhất định ở lại thi đàn đó chờ Anh, tôi không hiểu tại sao Anh ra đi mà không giã biệt tôi. Tôi đã theo Anh đến nơi đó, có lẻ nào Anh bỏ rơi tôi ? Tôi nhờ Bác thi hữu đã từng gặp Anh để hỏi thăm tin tức. Anh rất cảm động khi biết tôi vẫn quan tâm đến Anh. Người trong thi đàn sợ tôi buồn nên đến chơi với tôi rất đông. Họ đến chỉ để tìm vui , hoặc vì tò mò. Họ thử tôi cũng có, nhạo báng tôi cũng có. Cũng có những thi sĩ đến với tôi chỉ vì họ rất cảm mến Anh. Cũng có người làm những bài thơ tặng tôi và coi tôi như một nàng thơ đúng nghĩa . Tôi rất nhớ thi huynh của mình, nhớ cái tánh tếu lâm của ảnh, lúc nào ảnh cũng như rất thưởng thức mấy trò khỉ của tôi. Trong mắt ảnh tôi là một con bé đầy cá tánh, dẫu rất rắn mắt mà lương thiện. Ảnh còn gọi tôi là mưa rơi lá cọ, lộp bộp không biết buồn . Anh đã trở lại thi đàn chỉ để đọc những bài thơ mà tôi đã họa với các thi sĩ khác, để hiểu rằng tôi rất hối hận đã làm Ảnh buồn, và tôi vẫn tin rằng thi huynh của tôi mãi mãi trong sáng, Ảnh cũng giống như tôi rất ham vui, quá vui mà quá đà nhưng không bao giờ bỏ quên nhân cách. Sau một tháng im hơi lặng tiếng, Anh đã quay lại mở trang thơ mới post ba bài thơ dài thòng để xin lỗi tôi, vì đã làm tôi thất vọng, vì đã làm tôi buồn khiến dòng thơ của tôi cứ lệ đổ mưa tuôn . Giọt sương chia đôi nỗi nhớ Giọt tình lóng lánh trên mi, Người ơi, Anh không hay có ? Tịnh tâm - tịnh ý - tịnh thi Lạnh đông vương vương khoé mắt Lạnh lòng chẳng nở bỏ đi Tình ơi, như xoay như lắc Xa xôi cách trở một khi ?... Tôi cũng làm những bài thơ cho anh biết nỗi lòng tôi. Tôi không giận anh vì ham chơi, vì thi đàn chủ yếu là vui. Tôi chỉ muốn Anh phải coi trọng từ ngữ của mình. Chỉ hạ bút cho những vần thơ sạch đẹp, xứng đáng với tâm hồn mình. Thơ mình làm có thể là của cải cho con cháu mai sau, là tiếng Việt của bốn ngàn năm văn hiến mà chúng ta có nhiệm vụ phải bảo tồn. Đừng trách em khó nhé mình ơi ! Chỉ thích thơ thôi chẳng luyến người . Người muốn bậy bạ đâu cũng mặc... Giữ gìn thơ sạch để em vui. Có ai quý thơ mình hơn tôi ? Những dòng thơ sống mãi với đời Ngàn sau con cháu còn lưu giữ... Tình chàng ý thiếp, mãi chẳng vơi. Anh hứa với tôi, sẽ không rớ tới những loại thơ không đẹp đẽ , không xứng với hồn thơ Anh. Cũng bắt đầu từ đó Anh giữ kẻ với tôi không thân mật như xưa nữa. Tôi không sao hiểu được nội tâm của Anh. Những trăn trở của Anh có phần rối rắm khúc mắt. Cả cái thi đàn đó đều ủng hộ chúng tôi. Họ coi chúng tôi như một cặp tri kỷ mẫu mực. Chỉ tội nghiệp nàng thơ, nàng coi tôi như một con ma nữ đa tình. Nàng chỉ trích tôi ra mặt, nàng bảo tôi là " sương bỏ bùa mê trên cỏ " rồi thì " giọt nước mắt ngọc ngà "... Anh lại rời bỏ thi đàn lâu hơn. Đợi mãi không thấy Anh về, tôi đoán là Anh bị vợ trói cẳng. Tôi cũng chẳng còn lý do gì để ở lại.Trước đây tôi đến đó vì anh, giờ là lúc thích hợp nhất để tôi rời khỏi mà không khiến Anh buồn... Ai có dè ? Anh đã trở lại đó và tuyên bố chỉ làm thơ với một số bạn bè thân thiết, xin với ban điều hành xóa bỏ những bài thơ mà anh đã họa cùng Nàng. Nàng nổi điên lên làm những bài thơ chỉ trích tôi thậm tệ. Nàng cho rằng tôi đã chuốc bùa mê thuốc lú cho Anh, đến nỗi Anh yêu cô ta da diết mà không dám tới gần. Mọi người lại xúm vào khuyên răn cô ta. Thơ của cô ta ngày càng đau đớn xót xa ...chính tôi cũng không ngăn được dòng nước mắt khi đọc những bài thơ đó. Lúc này Anh mới hiểu rõ ràng, Nàng đã đi tìm bóng dáng của một Adam chứ không phải hồn thi sĩ. Đàn bà con gái một khi bị chạm nọc rất là kinh khủng...và càng kinh khủng hơn khi đó là thi sĩ. Thơ của cô ta đổi màu chua chát, hằn học. Thi huynh của tôi buồn hơn bao giờ hết! Anh tránh không trả lời những câu chất vấn của tôi nữa, cũng khuyên tôi đừng đọc thơ của cô ta nữa. Tôi thấy có chút nghi ngờ, có thật là Anh trong trắng như tôi nghĩ không, sao cô ta lại vừa yêu vừa hận. Cô ta chỉ đáng tuổi con Anh và còn rất xinh đẹp. Anh vẫn làm thơ trên danh nghĩa là tặng vợ, người đàn bà duy nhất trong đời Anh, tình đầu cũng là tình cuối. Tôi thấy vui vui vì họ lại hạnh phúc như xưa, chị ấy đã thông cảm để cho chồng được tiếp tục con đường mà Anh đã chọn - Nghiệp thi nhân. Có một điều mà tôi thấy lạ, những bài thơ tặng vợ của anh vẫn có chút hình bóng của tôi, những cơn mưa dịu dàng lay lắt, những giọt sương lóng lánh rạng ngời. Thơ đầy lời lẻ bóng gió, không giống như chồng nói với vợ ... Đem thắc mắc hỏi anh thì Anh bảo thơ chỉ là thơ. Anh sao thì thơ Anh vậy, em đừng hiểu lầm đừng giận Anh là Anh vui. Trước câu trả lời huề vốn này tôi đành chịu. Rồi một ngày Anh đổi cả nick name khiến tôi càng thắc mắc hơn. Tôi trở về thi đàn cũ lục đọc hết những bài thơ của các bạn Anh, những người gần gũi Anh nhất và hiểu Anh nhất. Tôi tá hỏa nhận ra một điều, Anh làm tất cả những điều đó vì tôi, một con bé lúc nào cũng lên lớp Anh, bắt nạt Anh, lấn lướt Anh , hở tí là giận là dỗi... Tôi sực nhớ ra là trước đây Anh có cho tôi số phone. Tôi lục tìm và gọi. Giọng Anh nghe thật buồn cười, Bắc chẳng Bắc, Huế chẳng Huế, già không già, trẻ không trẻ. Tôi chỉ nói " chào anh , anh có khoẻ không ? " rồi là cười hihi ...tít cả mắt . Anh nhận ra tôi ngay . - Mpn phải không ? Anh biết thế nào em cũng gọi mà . - Sao biết em là Mpn ? - Vì chỉ có em mới quan tâm anh và có số phone của anh. - Sạo sự, đừng tưởng là em mê anh đó nghe? - Cám ơn em đã nhắc nhở anh kịp thời. Nếu anh không dừng lại không biết câu chuyện đi đến đâu nữa ...Anh xấu hổ lắm rồi tính gác bút không viết nữa nhưng vẫn thấy nhớ thơ gì đâu! Cám ơn em đã tin tưởng anh nha Mpn. Anh thức tỉnh nhờ sự hồn nhiên của em đó. - Em gọi hông phải để nghe anh cám ơn. Anh ơi, Mpn chỉ muốn hỏi anh một câu thôi. Anh đã làm tất cả chỉ vì em phải không ? - Không đâu, anh chỉ vì bản thân anh thôi. Anh ích kỷ lắm em không biết hay sao ? - Nếu vì bản thân anh sao không qua thi đàn khác, sao phải trở lại nơi đó và thay tên đổi họ? Sao phải để người khác mắng chưởi xỉa xói anh, họ bảo anh sợ vợ, rằng vợ anh là ác phụ ...vv - Anh không sợ, anh đã là lính thì anh phải dũng cảm với sự thật ! Rồi anh chuyển đề tài, anh kể cho tôi nghe về quang cảnh chung quanh anh, vùng quê bên vợ, gần Huế. Anh khoe những bài thơ vừa mới làm xong. Hôm sau tôi vào trang thơ đọc những bài thơ Anh vừa post. Đúng là thi huynh yêu quý của tôi hôm nào. Những bài thơ đẹp tự nhiên tao nhã phảng phất chất thiền, lúa xanh như ngọc, sương trắng lững lờ bay... Thêm vài bài thơ nữa thì tôi hiểu vì sao Anh cảm kích tôi , trước kia chỉ là cảm mến bình thường như tình huynh muội tri thơ. Một hôm Anh vào trang Blog của tôi, nhìn thấy mấy tấm hình chân dung của tôi anh lặng người cảm xúc dâng trào. Anh không ngờ Mpn lại là một khuôn mặt đơn thuần tự nhiên đến thế ! Một Mpn rất gần gũi với hình ảnh của vợ Anh, một nữ bác sĩ tận tụy với bệnh nhân hay khóc lặng lẽ với nỗi đau của đồng loại . Hiện tại có một số bạn bè vẫn cười chê nhạo báng Anh ,cho rằng anh quê mùa nhút nhát không dám chơi dám chịu. Nhưng tự anh vẫn thấy mình tràn đầy hạnh phúc, niềm hạnh phúc lấp lánh kiêu hãnh. Một người vợ nhân cách xinh đẹp hết mực yêu thương chìu chuộng mình, một nàng thơ vô tư tận tụy với thơ mình. Anh cảm thấy cuộc sống sao quá đẹp. Anh đã nói với em một câu : - Phải chi anh còn trẻ thêm mươi, mười lăm tuổi hỉ ... Câu bỏ dở của Anh, để em tiếp luôn nha . - Phải chi Anh còn trẻ, và còn có đủ thời gian Anh sẽ sát cánh cùng Mpn. Phải không anh Nam ? Cả một thời gian dài theo Anh học làm thơ, em đâu có học được nhiều về cú pháp. Cái mà Anh dạy cho em chính là sự hy sinh cao cả của Anh. Anh đã tự hủy danh tánh của mình để nâng em lên hàng thánh nữ. Anh đã thay tên đổi họ để giữ gìn hồn thơ Mpn vì anh hiểu rỏ em nhất, những giọt sương mong manh dễ vỡ . Những hạt sương nơi phố núi cũng chỉ là hạt nước nếu không có ánh sáng tâm hồn Anh rọi vào, để nó được rạng ngời sắc ngọc. Em chưa bao giờ biết mặt Anh để thấy Anh đẹp thế nào, nhưng điều đó chẳng còn quan trọng, bởi em đã nhìn thấy ánh sáng từ trái tim Anh. Chúng ta sẽ mãi mãi như thế, Anh nhé ! Nhờ nhau mà tỏa - vì nhau mà sáng . Viết tặng anh Nam PL- một Adam thi nhân - bằng lòng kính mến chân tình của Mưa phố núi . Happy FatherDay - 17-6-2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2012 16:05:33 bởi mưa phố núi >
|