GIỮA HAI BỜ THƯƠNG NHỚ
mưa phố núi 07.08.2011 15:00:24 (permalink)
NGHỆ NHÂN




Phải ! anh chính là một nghệ nhân trong suy nghĩ của riêng tôi .
Tôi không ngờ ở thế kỷ 21 này lại còn một hồn thơ kỳ lạ như anh. Một hồn thơ phá cách rất ấn tượng, vừa đọc những bài đầu tiên tôi đã bị choáng. Đọc thêm nữa, lại thấy mình say sưa mê ảo như lạc vào một cõi thiên thai nào đó hư hư thực thực. Anh có nhiều bút danh khác nhau, và ở riêng mỗi trang thơ kỳ lạ tùy theo các bút danh riêng biệt, anh đã xuất nhập những vai diễn gần như không tưởng. Tôi thấy mình như cô bé Alice trong wonderland bước vào khung trời ảo mộng. Anh là ai ? tôi cố tìm và đọc hết những điều anh viết để có thể tìm cho mình một câu trả lời. Rất khó ! bởi anh giống như một con chim chiền chiện bay hết cành này qua cành khác. Tôi thử họa thơ anh, bài đầu tiên cố gắng vắt hết sức lực tư duy, những thứ mà tôi học được khi còn ngồi ghế nhà trường để họa lại thơ anh. Một loại thơ cổ kính như kinh thành Huế, một sự thách đố viễn vông cho tôi. Và điều bất ngờ gây thích thú cho tôi rất nhiều là anh họa lại. Những vần thơ ngớ ngẩn ngốc nghếch của tôi xứng với tầm vóc thơ anh sao ?

Không cần biết nhiều ! tôi cứ lao đầu theo những vần thơ bay nhảy của anh. Anh có thể rất cô đơn cần người để họa, hoặc thấy thích những vần thơ trong sáng tự nhiên của tôi hoặc chỉ đơn giản giải sầu. Mỗi bài thơ tôi họa theo anh thì anh họa lại 3,4 bài ,dĩ nhiên là với những thân phận khác nhau .Không phải anh làm thơ đâu mà là nhả ...thơ, những sợi tơ vàng óng ánh. Có khi anh là một cô gái Huế nhu mì thướt tha, khi làm một lãng tử đa tình. Có khi lại làm một phiến đá ưu tư trầm mặc .Tôi nhận ra nổi đam mê cực kỳ ẩn chứa trong thơ anh. Anh yêu thơ như hơi thở vậy, anh không sống được nếu không được làm thơ. Phải không anh ?

Tôi bị cuốn theo dòng trôi của thơ anh, có lúc tưởng như bị ...đuối vậy. Ảo hay thực ? tôi không còn nhận ra. Trời ơi ! vậy thì tôi là ai ? và anh nữa, anh là ai ?

Trong thi đàn ai cũng ngầm hiểu, chỉ trong thơ mà thôi ! Thơ thuần túy, không có sự lẫn lộn giữa thực hư .Tôn trọng lẫn nhau là tiêu điểm chính, vượt qua khỏi tiêu chuẩn đó thì coi như trật rìa, bị loại . Tôi hiểu chứ ! Nhưng vẫn cứ thắc mắc, anh là ai .Tôi bắt đầu sợ hãi cả chính tôi. Tôi bị mất phương hướng khi bị hút vào dòng thơ kỳ lạ của anh. Mỗi bạn thơ trong thi đàn đều chọn cho mình những hướng đi nhất định. Bạn đọc dường như cũng rất thông minh khi đi tìm những thứ thích hợp với tư duy của họ. Anh làm thơ như nghiệp dĩ ,anh có phong cách riêng của anh ,có thể do tự anh lựa chọn hoặc bị động .Còn tôi chỉ chọn thơ như một thứ hoa lá cành tô điểm cho cuộc sống. Tôi phải giữ lại hồn thơ của tôi, là thứ sẽ nuôi tôi trong suốt phần đời còn lại .

Có lúc tôi thấy anh lả lướt như Xuân Diệu, khi bi ai như Hàn Mặc Tử, có lúc ung dung thâm sâu như Lý Bạch. Dù anh hóa thân thế nào tôi vẫn nhận ra một điều rất thật trong thơ anh. Một nổi cô đơn đau đáu, tê tái tâm hồn. Rất nhiều lẩn tôi bật khóc khi cảm nhận những trăn trở trong anh. Anh có một trái tim bao la chất chứa được những nổi đau của người khác, là người có thể chia xẻ với bạn bè, đồng cảm với họ. Rất thi thoảng bạn bè tạt ngang họa hoặc để lại một vài bài thơ ngẫu hứng. Chợt đến chợt đi như gió thoảng mây trôi. Có những trang thơ bị anh bỏ dở cả năm trời, thiếu vắng nụ cười, nhạt nhòa cảm xúc, thiếu lửa thiếu hương. Anh như một cánh chim phiêu lãng, lầm lũi trong cô đơn, gậm nhấm nỗi đau của mình. Những vần thơ có lúc thật tĩnh, nhưng động - ngợi ca nhưng chát chúa - khát khao để rồi lẫn trốn .Chạy trốn số phận phải không anh ? Tôi đoán cuộc đời anh không may mắn, có thể thân hình anh không được hoàn hảo. Có thể anh có một người vợ đồng sàng dị mộng. Anh chưa hề có một người tình biết tận chung tận thủy, để chia xẻ những khát khao cùng anh. Anh có nhiều bạn bè đồng nghiệp, cái này dường như là một thứ gông cùm xiết chặt anh trong cái nhà tù của danh dự - tự trọng và kiêu hãnh .

Có lúc em thấy chính anh bị mất phương hướng !
Anh quên mất anh là ai ? Anh nhập vai rất xuất thần, rồi lại không biết cách thoát ra khỏi vai diễn đó. Hay anh không muốn rời bỏ nó, cứ muốn níu lấy những khát khao tàn héo.
Anh ơi ! anh là ai ?
Anh đã cho cuộc đời này quá nhiều. Anh đã làm một nhạc công thổi những cung trầm bổng, như một họa sĩ phác họa những bức tranh đời đầy màu sắc. Một con ve sầu khản cổ rên rỉ suốt mùa hè, để một ngày gục chết dưới gốc phượng già nua. Còn lại gì cho riêng mình không anh ? Hãy giữ lại một chút cho riêng mình anh nhé ! Một chút nữa cho em, em rất muốn được một lần xoa dịu nổi đau của anh, được làm bạn tri thơ cùng anh, chia xẻ nổi đam mê nghiệt ngã như những con thiêu thân lao vào ánh đèn. Em mới chỉ là một ngôi sao nhỏ bé le lói cuối trời xa, cần lắm thứ ánh sáng dịu vợi tỏa từ anh - Một vì sao Khuê lấp lánh .

Mưa phố núi 7082011

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/E1A3C2887EE94760AF9DD70772A53D8A.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.01.2013 10:00:30 bởi mưa phố núi >
Attached Image(s)
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9