GIỮA HAI BỜ THƯƠNG NHỚ
Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 31 bài trong đề mục
Cát Tường 05.09.2011 09:58:32 (permalink)
Vẫn đang chờ đọc tiếp - cảm ơn "mưa phố núi" nhiều.
#16
    NgụyXưa 11.09.2011 00:55:10 (permalink)
    "Mùa Tựu Trường" đã được mang vào thư viện.
     
    Xin cám ơn Mưa Phố Núi.
     
     
    #17
      mưa phố núi 11.09.2011 12:39:44 (permalink)
      Cám ơn chú Ngụy nhiều lắm. Cháu rất vui -phải đi kiếm chú Sơn để khoe
      mới được.Chúc cô Cát Ly và chú Ngụy trung thu vui vẻ.
      #18
        mưa phố núi 06.11.2011 13:18:02 (permalink)
        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/13237796AF5C4E6889BCCA6F3391279E.jpg[/image]

        ĐIỀU BÍ ẨN CỦA NÀNG
        Nàng rất đẹp, nàng biết rõ lợi thế của thứ vũ khí mà trời ban cho nàng. Xinh đẹp -duyên dáng - hấp dẫn. Nàng có quyền mưu cầu cái thứ hạnh phúc toàn vẹn mà nàng hằng khát khao : một người tình tuyệt vời.
        Người yêu đầu tiên của nàng là một họa sỹ, kẻ biết chiêm ngưỡng nàng hơn ai hết. Hắn đã vẽ cho nàng bao nhiêu là tranh, nhưng hắn vẫn chưa vừa ý. Hắn cho rằng tài nghệ của hắn còn thấp kém, sắc đẹp của nàng còn vượt xa tầm với của hắn. Hắn khiến nàng nghĩ rằng, mãi mãi hắn sẽ là một tên nô lệ trung thành cho riêng nàng, và chỉ nàng mà thôi .

        Hắn ghen như quỷ ấy ! Hắn cứ như một thằng nhãi ranh bám lấy gấu nàng. Để chìu lòng hắn, nàng đã để cho hắn xâm khuôn mặt của hắn lên bầu ngực trái của nàng. Nơi mà hắn quả quyết rằng không gì trên cõi đời này tuyệt mỹ hơn .
        Nhưng rồi cái tình yêu khốn khổ ấy cũng phai lạt. Dần dần nàng nhận ra rằng, hắn chỉ mê những đường cong quyến rũ trên người nàng chứ không phải con tim nàng. Nàng chủ động bỏ rơi hắn như người ta bỏ rơi một chiếc áo đã cũ...

        Người yêu thứ hai là một thi sỹ, nàng chết mê chết mệt những vần thơ điên dại của hắn. Bằng những vần thơ ướp đầy mật ngọt hắn đã biến nàng thành một nữ vương. Một bà chúa của uy quyền và sắc đẹp. Nhưng thơ của hắn không bán được tiền, mà hắn lại cao ngạo như một ông hoàng. Mỗi lần nhìn thấy tác phẩm của gã họa sỹ trên ngực nàng lòng hắn lại sục sôi vì ghen tức. Để chìu lòng hắn, một lần nữa nàng lại phải chịu đau đớn tìm đến những nghệ nhân xâm mình, để được xâm khuôn mặt của chàng thi sỹ lên bầu ngực bên phải .

        Cũng chỉ được hơn năm, nàng thấy chán ngấy những bài thơ sáo rỗng. Hắn yêu những bài thơ ca tụng nàng hơn là chính con người thật của nàng bằng xương bằng thịt. Tâm hồn nàng một lần nữa lại nức nở, nàng phải chia tay hắn thôi .

        Sau hai lần vấp ngã đau thương, nàng hết sức thận trọng với những mối quan hệ. Nàng rèn luyện mình thành một người đàn bà đoan trang, diễm lệ và thần bí. Một người đàn bà cực kỳ quyến rủ !

        Lần này, là một ông giáo sư rất đạo mạo. Một người mà nàng rất tôn trọng vì tài lẫn nhân cách. Nàng thầm mơ ước cho mình một hạnh phúc bền lâu. Ông giáo sư đã có tuổi chưa từng kết hôn, chắc là một người chồng lý tưởng dành cho nàng đây. Giáo sư cứ thủng thỉnh mà hò hẹn, đưa nàng đi bất cứ đâu nàng thích, nhất nhất chìu theo ý nàng. Nàng rất hãnh diện vì phong cách lịch thiệp của ông ta .

        Sau một buổi tối thật lãng mạn tại nhà riêng, ông đã cầu hôn nàng. Nàng cứ như một con thỏ con run lẩy bẩy trong tay ông. Ông nhẹ nhàng âu yếm cởi bỏ xiêm y nàng, rất từ tốn, rất chuẩn mực yêu thương. Ánh đèn cầy bập bùng, tiếng nhạc cổ điển du dương êm ái, bàn tay ông rất ấm áp điệu nghệ, khoan nhặt đầy đam mê ...Nàng thấy mình như một con chim hoàng anh đang vỗ cánh bay lên...bay lên thật cao...

        Ông ngắm những tác phẩm trên thân thể nàng, mơn trớn những tác phẩm đó. Rất nhẹ nhàng, điệu đàng và cứ thế ...cứ thế ...

        Ông say sưa ngắm nhìn quên bẵng cái điều mà nàng đang chờ đợi...

        - Anh yêu à ! Có phải là anh đang bất mãn không ? Đã là quá khứ mà anh .

        Bỗng nhiên ông lại bật cười thành tiếng .

        Nàng ngạc nhiên quá, cứ tưởng là ông sẽ giận dỗi, sẽ chất vấn , sẽ điều tra cho ra lẽ . Hoặc chí ít cũng tham lam tàn bạo như những gã đàn ông khác. Nhưng không ! Ông vẫn cứ say mê ngắm và tủm tỉm cười .

        - Anh à, em thật không hiểu là anh nghĩ gì ! Sao lại cười em ?

        - À không ! Không phải cưng đâu, em yêu quý. Em thật tuyệt vời ! Anh đang tưởng tượng... khoảng chừng mười năm nữa thôi, gương mặt của hai thằng cha đó sẽ nhăn nhúm đến cỡ nào .


        Mưa phố núi 6-11-2011
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.09.2013 14:25:45 bởi mưa phố núi >
        Attached Image(s)
        #19
          Kiều Giang 07.11.2011 15:13:15 (permalink)
          Một truyện ngắn thú vị quá em nhỉ. Nhưng anh còn mãi bâng khuâng. May mà có ông giáo hiền lành kịp đến cưới nàng, nếu không, lỡ có một gã thứ ba cũng đến yêu nàng ,rồi ra đi, thì không biết lúc đó hắn sẽ bắt nàng khắc khuôn mặt của hắn lên chỗ nào trên cái cơ thể tuyệt mỹ của nàng?!...
          Em viết truyện rất dễ thương. Chúc mừng và cảm ơn em.
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2011 15:19:15 bởi Kiều Giang >
          #20
            mưa phố núi 08.11.2011 09:18:04 (permalink)
            HAHAHA... VẬY LÀ EM ĐÃ GỢI ĐƯỢC TRÍ TÒ MÒ CỦA ĐỌC GIẢ RỒI ! ĐÓ LÀ ƯỚC MONG CỦA NGƯỜI VIẾT .

            Anh Kiều Giang thân mến ! CHO EM MƯỢN BỘ ÓC GIÀU TƯỞNG TƯỢNG CỦA ANH NHÉ !
            Cám ơn anh ủng hộ . Em cũng có thắc mắc , Anh viết rất nhiều , sao không thấy anh post vào VNTQ anh nhỉ ? VUI LUÔN NHÉ ANH .
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.11.2011 14:18:03 bởi mưa phố núi >
            #21
              mưa phố núi 08.11.2011 09:21:51 (permalink)
              KÉN CHỒNG CHO CON



                     Một ông phú hộ có một cô con gái rượu đến tuổi cập kê . Ông mở hội rất linh đình để kén rễ . Điều kiện của ông rất kỳ lạ , tất cả những thanh niên độc thân hay đàn ông góa vợ đều được phép dự tuyển, bất kể thân phận .

                     Tất cả mọi người đến dự tuyển đều được chiêu đãi rượu thịt linh đình . Mọi người nô nức kéo đến kể cả người từ vùng hẻo lánh xa xôi . Điều kiện rất đơn giản , sau bữa tiệc mọi người xếp hàng vào một buồng kín để cho chính cô con gái rượu của ông thẩm tra . Trời đã về chiều , hàng rồng rắn xếp hàng cũng đã gần vơi . Ai nấy sau khi vào buồng cô gái trở ra mặt mũi tiu nghỉu chuồn về rất êm .

                      Ông phú hộ rất nóng lòng , đã ba ngày trôi qua ông tốn biết bao nhiêu là thịt rượu , mà bóng chàng rễ quí vẫn biệt tăm . Hàng rồng rắn còn lưa thưa vài người . Mặt trời sắp xuống núi , ông sốt ruột lắm . Biết tánh ý con gái mình ông đành chìu theo thôi . Ông chợt để ý đến một anh chàng đứng ở vị trí cuối cùng . Mặt mày hắn khôi ngô quá ! Phong thái lại ung dung tự tại. Ông bèn lân la bắt chuyện .

                     - Này cậu trẻ , cậu là người ở đâu ?

                     - Bẩm ! Cách đây hai quả núi thưa ông .

                     - Cậu bao nhiêu tuổi ?

                     - Bẩm ! Con vừa tròn hai mươi .

                     - Cậu có biết chữ không ?

                     - Thưa có ạ ! Chẳng dấu gì ông . Khi còn sinh tiền bố con là ông giáo trong làng . Nhưng chẳng may bố con mất sớm , gia sản để lại chỉ toàn là sách thánh hiền.

                       Ông phú hộ lấy làm vui trong bụng , đây chính là người mà ông mơ ước . Một chàng rễ khỏe mạnh khôi ngô , lại biết chữ nghĩa . Con gái ông vừa tròn 18 , xứng đôi quá còn gì . Nếu cậu trẻ này bằng lòng ở rễ thì ông lại được thêm một quản gia tín cẩn . Càng nghĩ ông càng thấy thích .


                      Đến phiên chàng trai trẻ được gọi vào phòng. Đây là người cuối cùng , cũng là niềm hy vọng duy nhất . Ông lén nấp vào một chỗ bí mật để rình xem con gái ông thẩm vấn thí sinh dự tuyển như thế nào .

                      Cô gái ngồi trên giường , chung quanh cô lụa là buông rũ . Cô chỉ mặc phong phanh một bộ cánh mỏng bằng lụa nõn rất gợi tình .

                      Chàng trai bước vào lễ phép cúi dầu chào cô . Cô chỉ chiếc ghế trước mặt .

                      - Mời chàng ngồi ! Chàng trai nhanh nhẹn ngồi xuống ghế .

                      - Chàng muốn nói trước hay để thiếp hỏi trước ?

                      - Xin tiểu thư cho phép tôi được tự giới thiệu mình .

                      - Xin vâng , mời chàng !

                      - Bẩm tiểu thư , thật lòng khi đến đây tôi không dám hy vọng mình sẽ được tuyển chọn . Kết quả ra sao đối với tôi không quan trọng . Tôi chỉ ao ước được một lần diện kiến dung nhan tiểu thư , được nghe những lời vàng ngọc từ môi nàng . Đừng nói là bị đuổi khỏi đây , dẫu có chết tôi cũng không sợ .

                       Tiểu thư trở mình sữa lại thế ngồi . Ba ngày qua nàng đã quá mệt mỏi với những gã nhà quê ngốc nghếch . Những gã công tử hoang đàng phàm tục . Phong thái của chàng trai này cho nàng chút hy vọng .

                       - Tôi đã nói xong , thưa tiểu thư !

                       -Vậy , chàng hãy nghe đây ! Tôi không phải tìm một tấm chồng bình thường . Tôi cần một người chồng như là một nữa linh hồn tôi , một nữa trái tim tôi , và một nữa khát vọng . Chàng phải trả lời ba câu hỏi của tôi , chỉ cần trả lời hay chàng sẽ là phu quân của tôi . Sai một câu cũng không được , mong chàng hiểu cho và không trách móc tôi nhé !

                       Nói rồi , nàng bình thản vén áo để lộ vòng một ngời ngời . Chàng trai ngẩn ngơ nhìn , tê dại , đắm say , thoáng chút bối rối ...Mặt chàng chuyển đỏ như gấc .

                       - Chàng thấy thế nào ? Và nghĩ sao ? Đây là câu hỏi thứ nhất .


                       Chàng trai thấy mọi thứ trước mặt mình sao cứ xoay vòng vòng ... Chàng cố trấn tĩnh giây lâu ...Còn đang phân vân không biết phải trả lời như thế nào ...

                      - Chàng ơi ! Lời cô gọi sao êm đềm quá đỗi ...Chết thì chết , chàng liền ứng đáp :

                          Ngỡ lạc chốn bồng lai,
                          Đào tiên huyễn hoặc thay.
                          Mơ mình đưa tay với ,
                          Một giấc mộng trang đài.

                      Cô gái tủm tỉm cười , chàng trai thấy mình hình như đang bay ...Cô gái tiếp tục vén áo để lộ vòng hai ...

                      -Còn đây là câu hỏi thứ hai ! Chàng tiếp lời ngay

                            Thấp thỏm lòng say ảo ,
                            Nhung mềm gối lụa mây
                            Làm sao ta giữ nổi...
                            Khỏi ngã gục nơi này.

                         Cô gái cười khúc khích ...Rồi nàng từ từ đứng dậy ...Để lộ luôn vòng ba ...
                         Chàng trai rơi mình khỏi ghế , té cái đùng ! Trời Phật ơi ! Đây là đâu , thiên đàng hay hạ giới ? Cô gái hốt hoảng

                         - Ô hay chàng làm sao thế kia ...?

                         -Bẩm ...bẩm ... Chàng ngượng ngùng đứng dậy ...
              Cô gái mặc lại xiêm y .

                         -Chàng đã mất bình tĩnh rổi sao ? Đây là câu hỏi cuối cùng .

                       Mặt chàng trai từ đỏ chuyển sang trắng bệch , chàng cứ lấp ba lấp bấp ...

                         -Bẩm ...bẩm ...

                         - Xin chàng cứ nói , chàng thấy thế nào ...?

                         - Tôi ... xin lỗi tiểu thư ...tôi . Tới đây thì chàng quay đầu bỏ chạy một mạch .

                        Cô gái buồn thẫn thờ, tưởng gì ...Cũng chỉ là những kẻ phàm phu tục tử ...

                       Ông phú hộ rất giận , ông không ngờ cô con gái rượu của ông lại chơi quá đáng . Ông thấy tiếc hùi hụi chàng rễ mà ông đã nhắm .Ông sai gia nhân cầm một nén vàng chạy theo tặng chàng trai rồi dặn gia nhân nhắn với chàng trai đó : " hãy dùng nén vàng làm lộ phí lên kinh ứng thi mong kiếm chút danh phận "

                       Ba ngày sau , cô gái nhận được một lá thư với nén vàng của chàng trai gởi trả lại . Cô mở thư ra đọc , chỉ là một bài thơ nho nhỏ với nét bút rất bay bướm :

                                   GIẾNG TIÊN

               
                              Khéo khoét nên sâu thế giếng Tiên.
                              Vùng này đất hạn hán liên miên.
                              Chung quanh cỏ úa cây khô héo ,
                              Miệng giếng xanh um phủ một miền.
                              Cánh bướm đùa vui vờn lả lướt ,
                              Mơ tình ước mộng thỏa cơn ghiền.
                              Cho ta được uống nguồn tinh khiết ,
                              Dẫu chết ngàn lần vẫn khát Tiên.


              Cô gái rất thích bài thơ đó ! Cô đem trình với cha rồi cho cha cô biết , cô chọn chàng trai ấy làm chồng ./.


              Mưa phố núi phóng tác .

              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/BD02514DD6844C40A1098466BD5A6B5E.jpg[/image]
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2012 14:02:01 bởi mưa phố núi >
              Attached Image(s)
              #22
                mưa phố núi 15.01.2012 16:13:01 (permalink)
                [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/69CE22569B5749B88871D176C101AA46.jpg[/image]


                CON VỊT XẤU XÍ



                Tôi biết tôi là con vịt xấu xí, tướng đi lạch bạch, bộ lông xám xịt hổng giống ai. Tiếng kêu của tôi lại còn thê thảm hơn...cạp cạp...cạp...um.
                Tôi lớn lên giữa bầy gà xa lạ và ngỡ ngàng. Mấy chú gà con sao xinh thế không biết, lông nõn tơ vàng hoe. Chiếc mỏ vàng nhỏ xíu thanh thanh. Chẳng bù cho cái mỏ của tôi, vừa dài vừa to thô kệch. Cha mẹ tôi là ai, tôi nào có biết. Mà tôi đoán họ cũng xấu xí như tôi thôi, nếu không sao lại vứt bỏ tôi giữa đời .
                Lớn lên giữa bầy gà con xinh đẹp, tôi thấy tủi thân mình ghê lắm, chỉ biết dấu nhẹm trong lòng thôi. Nói ra lũ gà con lại cười , lại nhạo báng cho mà xem.
                - ù ù ...cạc cạc ...ù ù ...cạc cạc .

                Chỉ có anh cu Bẩm, con trai Bác Hai Lúa là thương tôi nhất. Anh hay dành phần tôi những con tôm con cá nhỏ xíu xiu.Thỉnh thoảng anh vẫn chạy ra bờ ao tìm tôi .
                - ù ù ...cạc cạc .
                Đấy ! Anh lại gọi tôi rồi, tặng cho tôi mấy con châu chấu, là cái thứ mà tôi mê nhất đời. Tôi ì ạch chạy tới cạ mình vào chân anh. Ui chao ! Làn da anh sao ấm quá. Anh cu Bẩm rất thích ra đồng : bẫy chim, bắt cá, mò ốc . Những lúc đó tôi tha hồ chạy theo anh, rồi... cạp cạp...vui mừng theo những chiến lợi phẩm của anh. Đôi khi anh vớ được mấy con cua nhỏ xíu, đấy là phần tôi. Có khi anh bắt trọn cả ổ chim, những quả trứng chim be bé, xinh xinh như viên kẹo nhỏ lốm đốm nâu hồng, cũng của tôi nốt. Lúc nào anh cũng nhỏ nhẹ ân cần :
                - Này, em ăn cho mau lớn nghe !
                - Cạp...cạp, tôi dúi mỏ vào bắp chân anh nũng nịu.
                Có lúc tôi bơi theo cặp sát mé xuồng anh. Có lúc tôi chui hẳn vào trong xuồng. Thỉnh thoảng anh còn cho tôi lên đùi anh ngồi cho cao ráo mà ngắm sông nước. Cũng có khi cao hứng anh lại ôm cổ tôi, để cho cái mỏ dài của tôi cạp cạp vào giữa vầng trán đẫm mồ hôi và khét nắng của anh .

                Bác Hai Lúa chỉ có anh là con trai duy nhất. Anh được ưu tiên chỉ học hành không phải làm việc đồng áng nặng nhọc. Mẹ anh mất sớm, mỗi ngày đi học về anh phải vào bếp tự nấu cơm. Người nhà quê đơn giản, cứ cây nhà lá vườn cho xong. Món ăn chính mỗi ngày chỉ là cá tôm. Đôi khi anh bẫy được chim hay có con gà nào nuốt phải dây thun thì làm thịt.Một lần tôi nhìn thấy anh làm thịt con gà mà sợ buốt cả tim. Tôi trốn vào xó nhà khóc ngất, anh gọi thế nào tôi cũng không ra. Đến chiều tôi run lẫy bẫy vì đói và lạnh. Khi anh tóm được cổ tôi thì tôi đã sắp ngất. Anh ấp tôi vào lòng ngực anh để tôi được truyền hơi ấm, rồi lấy thóc và bắp cho tôi ăn . Nước mắt tôi cứ tuôn thành dòng trên tay anh. Cả đêm hôm đó anh ấp tôi mà ngủ, rồi anh thủ thỉ :
                -Em là con vịt ngoan ngoãn nhất, anh không bao giờ ăn thịt em đâu, cũng không cho ba đem bán. Mãi mãi em sẽ sống bên anh, bầu bạn cùng anh nhé !
                Tôi vô cùng sung sướng vì những điều anh nói, tôi lịm dần vào một giấc ngủ đầy mộng mị. Sáng hôm sau vừa nghe bác gà trống gáy te te ngoài vườn là tôi choàng mình bừng tỉnh. Tôi vươn đôi cánh soãi dài. Cạp...cạp...ủa ? Sao...tôi kỳ vậy nè ? Uý trời tôi vừa...đẻ ra...một quả trứng đầu tiên. Cạp cạp, anh cu Bẩm choàng tỉnh vì hơi nóng của quả trứng lăn vào nách anh.
                - Gì dậy ta ? Ý dà da...em biết đẻ trứng rồi. Ý cha ơi ! Trứng so, ngon phải biết ...nè.
                Anh đập nhẹ cho quả trứng bể vỏ rồi đưa lên miệng hút một hơi sâu tọt vào tận cổ, anh vươn vai đứng dậy - đã đời - thỏa mãn. Còn tôi, mắc cỡ muốn chết bèn lạch bạch chạy tuốt ra ao .
                Chiều hôm đó anh bắt cho tôi nhiều châu châu hơn.Trong lúc tôi còn đang hí hửng với buổi tiệc châu chấu lại nghe anh khen tôi .
                - Em mau lớn thật đó ! Phổng phao rồi nha. Chỉ ít nữa thôi lại biến thành con Thiên Nga xinh đẹp. Cạp cạp, tôi e thẹn dụi mỏ vào chân anh, bằng niềm vui sướng thầm kín và nổi say mê ngập lòng.
                - Ý cha ơi , nhột , nhột quá chừng hà ...kha kha kha .

                Bác gà trống bắt đầu làm dáng với tôi ! Đang giữa trưa mà sao bác cứ gáy ò ó o...không cho ai ngủ. Mỗi khi đủng đỉnh đi ngang qua tôi, bác cứ liếc mắt ngó nghiêng lạng qua lạng lại...thấy vô duyên dễ sợ. Xì ! Chỉ có mấy thím gà mái đẻ trứng mấy chục bận là ham bác thôi. Tôi á ? Ứ cần, dẫu bác có đỏm dáng cỡ nào...cũng chỉ là một bác gà trống thích khoe mả. Ngoại trừ tiếng gà gáy bình minh bác chẳng có gì đặc biệt. Cả ngày bác cứ lấm la lấm lét chạy theo sau mấy thím gà mái. Ghẹ mấy thím chán , bác lại quay sang ghẹo mấy chị mái tơ hơ hớ...thật là bẩn mắt.Sáng nay bác còn lười biếng thức dậy trễ, báo hại anh cu Bẩm bị trễ học. Anh cáu quá đi tìm bác mà nện cho mấy que củi, tôi còn nghe anh lẩm bẩm
                - Gà trống vô tích sự, sao không gáy đúng giờ ?
                Lập bập, vậy mà cũng đã cuối năm. Tết đến sớm thế à ? Chiều cuối năm cha con bác Hai Lúa cũng soạn mâm cổ để cúng ông bà. Tôi nghe bác réo anh cu Bẩm đi bắt con vịt tơ nấu cháo. Thôi rồi ! Đời tôi thế là hết ! Đã trót sanh làm kiếp con vịt thì phải chịu phận gia cầm hy sinh cho gia chủ chứ sao. Nước mắt tôi cứ lả chả ngắn dài. Sống hay chết đối với tôi cũng chẳng có gì là quan trọng. Đằng nào tôi cũng chỉ có một mình trên cõi đời này, chưa một lần biết mặt cha mẹ tổ tông mình là ai ? Anh cu Bẩm gắn bó với tôi như thế, chắc là hiểu rõ bản tính nhút nhát mè nheo của tôi. Anh hẳn biết cách ra tay nhanh gọn tránh cho tôi bớt cảnh vật vả trong đớn đau.
                Cạp cạp...tôi chạy ra ao một lần cuối cùng, ngắm chiếc ao bé xinh, nơi mà tôi chỉ là một quả trứng chẳng biết trôi sông lạc chợ từ nơi nào. Rồi nhờ bụng của mấy thím gà ấp giùm để thành chú vịt con xấu xí lạc bầy . Tôi giang rộng đôi cánh trắng mơn mởn lông tơ, vẫy một lần cuối chào tạm biệt đám gà tơ, mấy thím gà mái ghẹ. Chào cả bác gà trống đỏm dáng, hỡm mình. Tôi buồn bả lê thân lạch bạch chầm chậm bước vào nhà. Thôi ! Thế cũng xong một kiếp vịt. Điều làm tôi hãnh diện nhất là lúc nào anh cu Bẩm cũng khen tôi ngoan. Người tôi lúc nào cũng sạch sẽ lông cánh trắng toát, bởi tôi thường lặn ngụp dưới ao sâu để bùn lầy nước đọng không bám vào lông tôi được. Tôi chưa bao giờ đẻ trứng ở dưới ao. Lúc nào tôi cũng tìm đến bên anh cu Bẩm, dù có chút thèn thẹn trong lòng vẫn cố tình để anh bắt được quả trứng còn nóng hôi hổi. Vì tôi rất thích tận mắt ngắm anh đập vỏ trứng rồi hút cái ọt vào bụng. Đó là một thứ hạnh phúc rất ấm áp của loài vịt .
                Tôi đủng đỉnh đi lại bên anh, ngước đôi mắt buồn thấu cáy ngắm mặt anh một lần cuối cùng. Lạ quá - anh chẳng giống chút nào một tên đồ tể. Anh nhìn tôi bằng đôi mắt bao dung.
                - Em cứ ngoan vậy à ?
                - Cạp cạp, tôi dụi mỏ mình một lần cuối vào bắp chân rám nắng của anh. Tôi hít lấy cái mùi da thịt đã quá ư quen thuộc...ừ nhỉ, một lần cuối cùng...tôi nhắm mắt...đợi chờ ...
                - Tía à , đây là con vịt dễ thương nhất của con. Con không bao giờ làm thịt nó đâu, là bạn con mà tía.
                - Không mần thịt nó lấy gì cúng ông bà mậy ?
                - Ngoài sân còn thiếu gì gà, tía muốn con nào cũng được .
                - Nhưng mấy con gà đó đang nằm ổ mà.
                - Thì tía cứ bắt con gà trống đi !
                - Bắt con gà trống ? Còn giống đâu nữa, thằng !
                - Thì con đi chợ huyện mua lại cho tía mấy con gà giò khác. Đằng nào thì cũng phải đi bán mấy bao lúa. Tía ơi, con gà trống đó già rồi, lại biếng nhác gáy không đúng giờ làm con cứ bị trễ học.
                Tối hôm đó tôi nghe bác Hai Lúa vừa ăn cháo gà vừa cằn nhằn
                - Đồ gà dịch gì...thịt dai nhách !
                Rồi anh cu Bẩm lại thỏ thẻ .
                - Tía ơi con muốn tía hứa với con một điều...
                - Gì dậy con, mầy biết tía chỉ có mình mầy...
                - Con vịt đó là bạn con nha tía. Ngày nào nó cũng cho con một trứng tươi ngon lành. Tía đừng bao giờ đem bán hoặc làm thịt vì bất cứ lý do gì, ha tía ? Tía hứa chắc nha !
                - Ừm...cha cái thằng quỷ này. Ngày nào mày cũng hút trứng sống...hèn chi ! Lúc này thấy cao to bảnh bao dữ à hén. Vậy mà hổng chịu nói sớm, làm tía tưởng con vịt đó bị...tịt...hổng biết đẻ trứng chớ...thằng quỷ !

                Đêm cuối năm, không trăng trời tối bưng tối bít. Nhưng điều đó nào có nghĩa lý gì đâu, bởi trong lòng tôi lúc này chỉ có đốm lửa từ mắt anh cu Bẩm là sáng trưng, sáng hực như ánh trăng rằm. Xuân ơi cứ từ từ mà tới nhé ! Nhâm Thìn , nhâm Tỵ gì cũng được . Bởi tôi biết từ đây, số phận tôi một con vịt xấu xí dẫu chẳng bao giờ được biến thành Thiên Nga, lại là một con vịt may mắn nhất, hữu ích nhất và đáng yêu nhất .
                Tiếng pháo nhà ai...nổ đì đùng ? Uả, hông phải ! Miền quê hẻo lánh đâu có ai đốt pháo. Nhịp tim tôi đấy thôi, trái tim của một con vịt tơ đầy mộng mị cứ rộn rã giập từng hồi...từng hồi. Trời hửng sáng hồi nào hổng hay ta. Vậy là năm mới đã đến ! Chúc mừng năm mới nhé !
                Và tôi , một chú vịt con lạc loài , xấu xí đang ôm cả mùa xuân vào lòng.

                Xuân Nhâm Thìn - Mưa phố núi
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2013 13:49:58 bởi mưa phố núi >
                Attached Image(s)
                #23
                  mưa phố núi 25.01.2012 13:23:16 (permalink)
                  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/39903080CEE74C8D82F2477EA47AC733.jpg[/image]




                  Tết...Mưa


                  Năm nay tết sớm, trời Cali lạnh kinh hồn, mưa phùn gió bấc bủa giăng. Cái rét sao cứ căm căm cứa vào da thịt. Xưa nay, ai cũng bảo thời tiết Cali đẹp nhất ôn hòa nhất . Riêng năm nay thì không phải rồi. Bắt đầu từ mùa thu cái lạnh đã ùa về, tôi còn trẻ còn khỏe mạnh mà chịu còn không thấu , làm sao các cụ chịu nổi ?

                  Mấy đứa bé nhà tôi cứ sụt sùi sổ mũi. Mỗi sáng khoảng 7 giờ, khi cái lạnh còn đang buốt nhói. Tôi vẫn đang say sưa trong chăn ấm nệm êm thì các bé phải dậy sửa soạn đi học. Tôi lười lắm đặc biệt vào mùa đông, ít khi tôi bò ra khỏi đống chăn nệm trước 8 giờ 30. Ngày nào cũng như ngày nào , trong lúc mắt còn nhắm tịt trên giường tôi cứ dặn với theo các con :

                  - Trời lạnh lắm đó nghe , mặc ấm vào con ơi !

                  Con tôi đứa nào cũng giống tôi, điệu ơi là điệu. Vậy mà cứ bị bó rọ qua mấy lần áo trông rất tức cười. Các cháu cũng ngoan ơi là ngoan. Trước khi ra khỏi nhà các bé không quên ghé lại bên giường tôi để chào tạm biệt mẹ. Và cái chính là để bà mẹ lười nhưng xí xọn lẻ sự là tôi, kiểm tra lần cuối xem các cô nàng tuổi teen của tôi có đàng hoàng chỉnh tề, giày vớ áo mũ không ?

                  Chợ tết được bày bán trước cửa Phước Lộc Thọ (là khu thương xá riêng của người Việt ) năm nào cũng thế rất vui nhộn. Năm nay có lẻ vì quá lạnh mà kém phần rộn rịp. Tôi không rõ các bạn ở tiểu bang khác đón tết như thế nào ? Riêng chúng tôi sống ở ngay tiểu khu Sài Gòn này, chúng tôi sửa soạn ăn tết kỷ lắm. Chắc cũng không kém bên nhà đâu ! Có khi còn thoải mái hơn ấy chứ.

                  Thịt heo tươi rói, gà vịt sống mua tận lò. Bánh chưng bánh tét thôi thì ê hề nóng hổi ra lò mỗi ngày, giá cả đủ hạng, đủ loại. So với đồng lương căn bản, thực phẩm ở đây rất rẻ. Ai ai cũng có thể sắm cho mình một cái tết rất đầy đủ.

                  Nếu phải tiết kiệm, bạn có thể mua hàng sản xuất ở Việt Nam, giá rẻ, mẫu mã lại rất đẹp. Gia đình tôi cố gắng mua thực phẩm sản xuất tại đây, rất ngon, rất mới. Chẳng hạn bánh tét, củ kiệu, dưa món ...ở Van bakery. Các loại mức ở lò Đông Hưng Viên. Bánh chưng và các loại giò chả ở Nguyên Hương. Lạp xưởng tươi hiệu Quang Tran. Thịt chà bông chính hiệu Bảo hiên rồng vàng...vv. Giá cả có đắc đỏ hơn nhưng chúng tôi yên tâm mà ăn không sợ độc, đảm bảo vệ sinh.

                  Nhân đây tôi cũng xin giới thiệu vài món ăn chơi rất ngon, chỉ có ở vùng Little Sài Gòn này. Có bạn nào về chơi tiện thử nhé !

                  * Cà phê Pháp ở quán LiLi Bakery ngon tuyệt, hương vị cà phê thơm ngon đậm đà, trà lài thơm hảo hạng, các loại bánh Pháp rất thơm ngon.

                  * Nem nướng Prodard, tôi đã về Nha Trang ăn nem nướng Ninh Hòa, nem nướng ngã sáu Phù Đổng Sài Gòn. Có lẻ nem Prodard đặc biệt hơn ở chén nước chấm, và do khi quyết nem không pha nhiều hóa chất.

                  * Bánh mì thịt Cali ( ổ dài ) vừa ngon vừa rẻ.

                  *Bánh chưng, chả chiên kẹp bánh dầy Nguyên Hương.

                  * Vịt quay kiểu Bắc Kinh tiệm Liên Hoa ( ít mỡ ).

                  * Heo quay sữa Bolsa barbecure (da rất giòn để cả ngày vẫn ngon ).

                  * Các món Huế - bún bò, cơm hến Hương Giang .

                  * Các loại xôi chè Hiển Khánh.

                  * Van bakery vào dịp tết có bán hai thứ mà tôi không bao giờ bỏ qua, giò gà đông cô ( giống như chả lụa nhưng làm bằng thịt gà trộn nấm đông cô ) và dưa món kim chi kiểu VN (giống dưa món nhưng ít mặn, hơi chua chua cay cay )

                  Tôi có chị bạn vừa đi Hà Nội sau Noel, vừa trở lại Mỹ hôm 28 tết. Chị phone cho tôi chúc tết, tôi rất ngạc nhiên hỏi chị

                  - Sao không ở lại bên nhà ăn tết thêm vài hôm hẳng qua ?

                  - Giời ơi, vé mình đã book thì cứ về cho khỏe. Hà Nội giờ đắt đỏ có khỉ khô gì. Tới bữa ăn thì phải ăn thôi nhưng lo lắm em ạ, toàn chất độc. Còn hoa hả, đắt lắm cơ !

                  Tôi hỏi chị đi chơi có vui không ?

                  Chị bảo : Khỉ gió ! Ông bố già rồi phải về thăm cho ông vui . Khổ lắm năm nào cũng về , phát chán !

                  Xem phim phóng sự tết trên ti vi về chợ hoa Nguyễn Huệ Sài Gòn, Hà Nội, Đà Lạt ...Tôi thấy Cali có những loại hoa quý hiếm của Đà Lạt, mà giá cả thì rẻ hơn nhiều .


                  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/B6B13C365F5C4B22809B2F174D585124.jpg[/image]


                  Mỗi ngày trước khi đi làm, tôi tạt qua chợ hoa để ngắm cho thỏa thích. Chiều tan sở mới ghé lại để mua, đôi khi cũng thích mặc cả tí chút. Thường đồng bào ở đây không nói thách, nói sao bán vậy. Tôi rất thích tán chuyện, nịnh khéo tí thế nào cũng được bớt 5,3 đồng dể dàng. Ngày nào tôi cũng có mặt, ngắm nhiều hơn mua. Một năm có một lần, tội gì bỏ qua cơ hội giúp mình giúp người cùng nhau vui tết.

                  Tôi rất mê hoa và thích sưu tầm đủ loại hoa, đủ màu sắc. Nhưng tôi rất lười chăm sóc hoa. Mai - Lan -Cúc - Trúc - Đào thứ gì tôi cũng có. Cứ mua về chưng tết đến khi hoa tàn đã có ông xã đem ra sau vườn trồng. Mười chậu trồng xuống đất may ra có ba chậu còn sống đến năm sau. Một trong ba chậu đó mà ra được hoa trở lại thì anh xã nhà tôi vui hơn cả tết. Mấy chậu hoa của anh chăm sóc dẫu có ra hoa trở lại nhưng trông rất thảm, không thể gọi là hoa tết được.Tôi mê hoa bao nhiêu thì xã tôi khổ bấy nhiêu. Bởi anh có tật hà tiện không vứt bỏ thứ gì. Mảnh đất chung quanh nhà tôi nho nhỏ, chỉ ưu tiên trồng hoa. Hết đất thì trồng trong chậu.

                  Nghe dự báo thời tiết, biết là mưa vào mấy ngày tết nên cô em tôi rất lanh lẹ sắp đặt tiệc tất niên vào tối thứ bảy. Em gái tôi rất thích nấu nướng nên hay bày tiệc tùng tại nhà cô ấy thường xuyên. Cả hai vợ chồng đều trẻ, rất ham vui và hiếu khách, cũng rất thích chưng diện nhà cửa đón tiếp khách. Năm nay cô đãi toàn những món ruột của vợ chồng tôi : bún bò Huế, hến xúc bánh tráng, cánh gà chiên nước mắm và ...chè Thái. Cô mời cả hai bên vợ chồng nhập chung cho vui chừng hai mươi mấy người.

                  Ăn xong đám con nít thì chơi game , đánh bóng bàn. Xồn xồn cỡ tôi thì hát Karaoke. Hai bà xui tha hồ tán dóc kể bịnh khoe bác sĩ. Ai chưa mệt rủ nhau đi chợ tết đêm. Càng về đêm chợ càng đông vui mới lạ, chơi chán trở về ăn tiếp hiệp hai. Trong lúc chờ hát, nhâm nhi mứt sen trần kiểu Huế, hạt sen vừa bùi vừa ngọt thơm trong miệng. Mứt gừng dẻo cay cay, mứt dừa non thơm nồng béo ngậy. Đặc biệt có thêm mấy phong bánh bía sầu riêng của ai đó mới đem từ miền tây VN qua. Tu thêm tách trà xanh pha đặc, cha ! Đã quá trời đã luôn, ấm bụng - đầy hương vị quê nhà .

                  Thường mọi năm, đêm giao thừa chúng tôi rủ nhau đi chùa. Có khi cao hứng đi liên tục ba ngôi chùa, về đến nhà 2-3 giờ sáng . Năm nay phần trời quá lạnh, phần cậu út tử của tôi bị bịnh, tôi muốn ở nhà với con. Cả nhà cùng quyết định ở nhà cùng mẹ con tôi xem tivi, chương trình ca nhạc đón xuân truyền hình trực tiếp từ các ngôi chùa. Chùa nào cũng hay hết, xem cho tới khi chùa Huệ Quang đốt pháo đón giao thừa rồi đi ngủ.

                  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/5DE5CD56EB0C4B2C99103B7F58C28B0C.jpg[/image]


                  Sáng nay mồng một tết, mưa lâm râm đâu từ trong đêm. Chẳng thấy bóng mặt trời u ám lạnh lẽo quá ! Nhà bên đốt pháo đì đùng nghe vui tai, pháo pin mà nổ giòn hơn pháo thiệt. Tôi lái xe đi làm trời cứ mưa lất phất làm tôi nhớ Pleiku gì đâu. Vào đến sở thấy ai nấy đều diện áo đỏ, chỉ có tôi là áo hồng. Thứ hai mồng một tết, dẫu phải đi làm nhưng trong lòng chúng tôi rất vui. Giờ ăn mấy chị lấy máy ra chụp hình làm kỷ niệm. Chúng tôi bày đồ ra ăn chung, đứa nào cũng ăn giống nhau thôi... thịt kho dưa giá, bánh chưng bánh tét...Tôi đãi mỗi người một ly chè đậu ba màu kèm bánh lọt mua ở Hiển Khánh

                  - Nè, em mời mọi người chè ba màu - nghĩa là Phước - Lộc -Thọ , kèm bánh lọt nghĩa là vạn thông trót lọt nha .

                  - Còn nước dừa là gì vậy nhỏ ?

                  - Nước dừa ? Tôi suy nghĩ rất nhanh ...À, nghĩa là tiền vô như nước ...dừa ... đủ sài ...

                  hehehe...hahaha...hihihi !

                  Chúng tôi cười giòn như pháo nổ ...át cả tiếng mưa rơi.

                  Càng về chiều trời càng mưa tầm tả, mưa rất lớn. Lái xe trong mưa rất nguy hiểm, tôi chỉ dám chạy 55 dặm /giờ.

                  Chưa tới 5 giờ chiều, mà trời đã sụp tối rất nhanh. Tôi lục tìm CD " XUÂN TRONG KỶ NIỆM " để nghe các người đẹp của Paris by night hát bài " Ly rượu mừng ".

                  Ông trời tệ thật, Tết mà ...mưa !

                  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/33DB3FD53C484DB2A6691A973BDCFF70.jpg[/image]



                  Ừ, thây kệ ông đi ! Thích mưa cứ mưa. Trong lòng chúng tôi cứ tết. Tết của riêng người Việt chúng tôi, tết của mọi nhà, Tết của cả dân tộc tôi ! Đúng là năm Nhâm Thìn mà, mưa như trút nước .




                  Mồng một tết, Nhâm Thìn -Mưa phố núi -
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.02.2013 15:00:39 bởi mưa phố núi >
                  Attached Image(s)
                  #24
                    mưa phố núi 07.06.2012 14:36:47 (permalink)
                    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/6A872C88893244A5AD12A6198C77B9B6.jpg[/image]

                    Sóng triền đê


                    - Nụ ơi , Nụ à !
                    Con bé lại đi đâu ấy nhỉ ? Trưa trời trưa trật thế này rồi, còn chưa đói bụng hay sao ? Biền đưa mắt dáo dác tìm khắp con lều rách, mùi ẩm mốc xộc vào mũi Biền, khiến Biền hắt hơi mấy cái liên tiếp. Con bé ở bẩn đến tởm lợm, nói mãi mà nó có nghe đâu. Dở người, dở ngợm, dở đười ươi thế đấy. Có nói thế nào nó cứ toe miệng ra mà cười , đến khổ ! Nay mai lại tòi ra một tí nhau, chả biết đường nào mà lần ...


                    Biền tìm cây chổi lùa sạch mớ rác rưởi trên nền đất. Một chiếc cốc vỡ nằm chõng chơ, chiếc áo cũ nhàu nát vứt hững hờ như cuộc đời của Nụ. Sao có vài vệt máu ở đây nhỉ ? Thôi chết, hay con bé trở dạ ? Khổ ! Đã dặn kỹ lắm rồi, có gì cứ ới chú một tiếng...

                    - Nụ ới , Nụ ...ụ !

                    Biền hớt hải chạy dọc triền đê . Mặt trời đã lên đỉnh , cái nóng xồng xộc vào da thịt cháy bỏng trên đầu . Thường ngày thấy con bé hay tẩn ngẩn trên bờ đê này , nó ít khi dám đi đâu xa . Quái ! Biến đi đâu thế nhỉ ? Biền thấy lòng dạ thấp thỏm lo âu như mình là bố của đứa bé không bằng . Cái làng này khốn nạn lắm , toàn một lũ gia phong , nhà nào cũng ra điều cao quý lắm hử , liệu có đứa nào gia ơn giúp con bé với .

                    Con đê ngập nắng , đàn bướm cứ lượn vòng trên sóng lúa nhấp nhô . Lúa đang thì con gái , thoảng hương trổ đòng đòng mà Nụ có bao giờ được là con gái ? Nụ ơi ...

                    Người làng trốn nắng , con đường tít tắm lặng yên . Chỉ có bầy sẽ quần nhau rộn rịp loắn thoắng trên những khóm tre gìa . Biền cũng đã già đi đấy thôi . Ngày nào chàng trai trẻ quẫn chí bỏ làng mà đi . Không đi sao được ? Biền chẳng có tấc đất cắm dùi , hết làm công rồi lại làm thuê , đầu tắt mặt tối vẫn không ngoi đầu lên được . Cưới Thoa ư ? Rồi lấy gì nuôi nhau . Người làng chỉ nhắm vào quyền chức , gia thế . Biền cào đâu ra cái mớ ấy cho Thoa ? Mỗi ngày nhìn thấy Thoa lam lủ ngoài đồng , chiều về lại tất bật với gà lợn , rồi còn chăm cụ Lành đau ốm quặt quẹo luôn . Thoa trưởng thành trước tuổi , chưa tới hai mươi mà gò má đã chai sần . Mỗi khi ngắm cái bóng cao cao mỏng manh của Thoa ngoài giếng nước lòng Biền lại dấy tủi hờn . Yêu em , là phải mang hạnh phúc cho em phải không Thoa ? Ngoài trái tim ấp đầy hình bóng em , tôi là cái thằng chuyên chính vô sản , vô sản tất tần tật ba đời . Ngày bước chân ra đi tôi đã ngập ngừng chôn tim mình trên con đê này ...Ngày nào em vừa lớn , nhũn nhẵng chạy theo sau lưng trâu vòi tôi thổi những khúc sáo dành cho lủ mục đồng .

                    " Ai bảo chăn trâu là khổ ? Chăn trâu sướng lắm chứ ! Ngồi lưng trâu phất ngọn cờ lau mà miệng hát nghêu ngao... "

                    Rồi tôi đã dứt khoát vứt ống sáo xuống con ao làng . Bởi tôi biết từ đây tiếng sáo của tôi sẽ lẻ bạn , thanh âm riêng của tôi sẽ đứt nghẽn trong cổ họng không còn vỗ giấc ru em ...

                    Nụ nằm sóng soài cạnh mép ao , mắt nhắm nghiền . Chiếc bụng ụ cao cứ phập phồng theo nhịp thở , một chân thòng xuống nước . Có lẻ trong cơn đau con bé cùn quẫn đã mò ra đây hy vọng nước mát làm dịu cơn đau . Máu đổ loang chèm bẹp thành vũng ...Máu ! Khiến Biền nhớ tới những ngày xông pha trận mạc . Biền bế thốc con Nụ chạy một mạch về nhà Biền , đặt ngay ngắn trên chiếc chõng tre . Người Nụ cứ run rẫy theo tiếng rên khàn đục , mặt nhợt nhạt nhàn nhụa những mô hôi và nước mắt .

                    - Hượm đã nào , phải cố sức mà chịu nghe không ? Chú đi tìm Mụ Lắm .

                    Nhà Mụ Lắm tận cuối làng . Mụ đang vần cám heo . Biền bươn bã nói từ đầu ngỏ .

                    - Mụ Lắm này ...ay . Cái Nụ trở dạ , nhờ Mụ sang ngay bên tôi . Nó ra nhiều máu lắm , chong chóng với ...
                    - Cơ khổ ! Vâng , tôi sang ngay đây . Cậu đun hộ nồi nước sôi .

                    Biền giúp Mụ Lắm lấy khăn nước nóng lau khắp người Nụ . Những vệt máu khô cứ bám chặt lấy thịt da . Mùi đàn bà tanh tanh lờm lợm . Con bé kiệt sức cứ nằm thở dốc từng chập ...Mụ Lắm thọc tay sâu vào người Nụ lôi ra từng nắm bùng nhùng . Khiếp ! Biền từng nhìn heo đẻ , bò đẻ , không ngờ người ta đẻ lại khốn khó thế này . Ngày xưa , Thoa cũng đã một mình trở dạ ? Khổ thân em !

                    Mụ Lắm làm công việc của Mụ chậm chạp trong lặng lẽ . Biền sốt ruột lắm háo hức mong tin .

                    - Liệu con bé có ổn không Mụ ?
                    - Để xem ...
                    - Mụ ơi , xong chửa ? Là con trai hay con gái ?
                    - ...
                    - Đã lâu thế rồi sao không nghe tiếng trẻ khóc nhỉ ?
                    Mụ Lắm vẫn ngậm căm .
                    - Mụ ở làng lâu vậy , Mụ có biết thằng khốn nào không ?
                    Mụ Lắm giương đôi mắt lờ đờ nhìn Biền rồi lắc đầu .
                    - Ông mà biết thằng nào ông đấm cho vỡ mặt . Ông đấm cả tiên sư mồ mả nhà mày ! Cái lũ súc vật , rõ là súc sanh mới dám đè ngửa một con bé ngớ ngẩn thế này .
                    Nụ lại trở mình rên hư hử ...Lòng Biền đang xót xa cuồn cuộn những đợt sóng ngầm dậy trào từ lòng biển . Ngày ấy khi bị thương ở ngực và kẹt lại giữa rừng sâu lạc hẳn đồng đội . Biền chỉ biết nhai lá rừng đắp vào vết thương . Đêm Trường Sơn giá lạnh , nằm nghe chim kêu vượn hú rờn rợn trên thịt da . Biền đã cắn chặt răng thiếp đi từng cơn ...Rồi từng cơn đau lại đánh thức Biền . Đau trở nên nhức , nhức tê tái tâm can . Cái đói , cái khát , cái rét cứ đổ từng chập xuống đầu Biền . Thế mà Biền vẫn sống , nhờ hứng những giọt suơng đọng lại nơi đầu lá . Dẫu sao lúc đó Biền cũng là đàn ông trưởng thành , được tôi luyện trong quân ngũ . Nụ còn bé dại lắm , đâu đã đến tuổi tròn trăng?

                    Mụ Lắm dùng một lưỡi lam vạch dấu thập trên trán hài nhi . Biền hốt hoảng .
                    - Mụ ...Mụ làm gì thế hở Giời ?
                    - Thằng bé đã chết ! Giọng Mụ lạnh lùng .
                    - Giời ơi ! Biền đổ gập người xuống đất .
                    - Âu cũng là cái kiếp của nó , cậu ạ . Thế mà lại hay , nó là nghiệt chủng vào đời chỉ để gây họa . Tôi sẽ đem chôn nó bên cạnh miếu Thành Hoàng . Nó sẽ không còn cơ hội để đầu thai làm người .
                    - Mụ cho tôi ngắm nó lần cuối vậy .
                    Đón tấm thân bé bỏng nhầy nhụa từ tay Mụ Lắm , Biền cảm thấy sờ sợ . Da nó xám xịt như chì , khuôn mặt răn rúm quắt queo như con chuột . Trên trán hài nhi có một vết chàm lớn vắt ngang . Vết rạch của Mụ Lắm đè lên vết chàm đó , vết thương há miệng ri rỉ chút máu đen . Biền nhanh tay đặt nó trên đùi , cởi áo mayo quấn lấy thằng bé , rồi ghì nó vào lòng cho nó chút hơi ấm tình thương .
                    - Thoa ơi Thoa !
                    - Cậu vẫn nhớ cô ấy sao ? Nó oán cậu đấy , tự dưng lại bỏ đi biền biệt ...Trước lúc nhắm mắt Thoa vẫn gọi tên cậu .
                    - Ai đã lấy Thoa ? Mụ làm ơn cho tôi biết .
                    - Tôi không chắc lắm ! Nghe nói gã ấy đã thăng chức làm tới trên huyện . Biền này , tốt nhất cậu đừng tìm hiểu gì cả . Chúng ta thấp cổ bé miệng , liệu đấy .
                    Mụ Lắm giằng lấy thằng bé mang đi . Biền nói với theo , tê dại ...
                    - Mụ vùi sâu sâu chút , kẻo lũ chó hoang .

                    Nụ vừa ú ớ trở mình , vài sợi nắng nhạt nhòa xiên mái lá rớt trên người Nụ . Bờ tóc rối bời như ổ rơm lại bệt sình lầy .Nụ rên khe khẽ rồi lại thiếp vào giấc ngủ mệt nhoài .Biền xuống bếp bắt nồi cháo cho Nụ .

                    Nắng loãng trên con đê , vài bóng người lững thững trở về . Chiều dần rơi ngã tối . Bếp nhà ai nghi ngút khói bay . Biền bưng tô cháo trở lên nhà với Nụ . Biền lục tìm tấm chăn dù thời quân ngủ đắp lên người Nụ . Hơi thở con bé đều đặn hơn . Biền lấy lược gỡ bờ tóc rối , như một dúm rễ tre không sao gỡ được , chịu !

                    Đã bao nhiêu năm nay Biền lũi thủi ra vào một mình , lắm lúc nghe cô đơn cào cấu . Vết thương cũ vẫn cứ hành hạ Biền giữa những đêm côi giá lạnh . Tâm hồn Biền đã như một hòn sỏi mòn vẹt theo thời gian . Hòn sỏi rồi chai lì , mòn vẹt tới độ không sao mòn được nữa rồi .Thoa ơi ! Có phải đây là chút ân tình mà tôi đã nợ em ? Bất giác Biền cất giọng ngân nga .

                    Ra đi lòng vẫn ...( í a ) mơ về ...
                    Con đê ngập nắng ...( a ) lời thề còn nguyên .
                    Nhặt con thuyền lá ( á à ) nợ duyên .
                    Bài thơ em gởi (ớ ơ ) chao nghiêng mộng vàng ...


                    Tiếng Nụ cười khúc khích trong mơ ...

                    - Sư bố nhà mày ! Mới nứt mắt ra đã lẳng ... Ngủ ngoan nhé ! Chú còn ối lục bát cho mày . Chú chẳng biết hát đâu , chỉ biết ngâm lục bát của riêng chú thôi . Mày mà ngoan , chú dạy dỗ đàng hoàng cho bằng chị bằng em .

                    Tự dưng , Biền thấy lòng nôn nao thèm thổi một khúc sáo trúc . Ngày mai , Biền sẽ đi tìm trúc già , sẽ đẽo gọt lại khúc sáo như xưa . Từ từ rồi chú thổi cho mà nghe , những khúc nhạc đã làm mẹ mày ngẩn ngơ lúng liếng một thời ...

                    Ả Hằng vừa chồm khỏi lũy tre . Đêm trong vắt dẫu trời thiếu ánh sao .

                    Mưa phố núi
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.08.2012 17:11:59 bởi mưa phố núi >
                    Attached Image(s)
                    #25
                      Kiều Giang 08.06.2012 18:18:57 (permalink)

                      MPN ơi, một truyện ngắn rất độc đáo. Thật bất ngờ đối với anh. Xin chúc mừng em.
                      #26
                        NgụyXưa 09.06.2012 03:10:58 (permalink)
                        "SÓNG TRIỀN ĐÊ " đã được mang vào thư viện.
                         
                        Xin cám ơn tác giả.
                        #27
                          mưa phố núi 09.06.2012 15:47:43 (permalink)
                          Mpn xin được ngõ lời cám ơn chú Ngụy Xưa và anh giáo Kiều Giang . Chúc nhị vị sức khoẻ .
                          #28
                            mưa phố núi 13.06.2012 04:51:10 (permalink)
                            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/93C41E9630A043B1853CB99E01318748.jpg[/image]


                            Khoảng Trời Có Ánh Trăng Mơ



                            Từ khi vợ Tùng mất , bạn bè đồng ý họp nhóm mỗi mùa hè tại nhà Tùng , một trang trại nho nhỏ ẩn dật trên Half Moon Bay . Nga mất vì bịnh ung thư ngực năm năm trước để lại một hố sâu thăm thẳm trong lòng Tùng . Lúc đó thằng Bách đang học lớp 10 . Hè này , bạn bè tản mạn khắp nơi . Đứa bảo có việc phải về Việt Nam . Đứa phải công du Châu Âu , đứa lại kẹt tận Phi Châu . Chỉ có Trâm nhận lời Tùng vì cô chẳng còn nơi nào để đến . Trâm mang theo Nhã My vì cảm thấy không danh chính ngôn thuận, nếu một người phụ nữ đơn thân đi nghỉ hè tại trang trại của một người đàn ông góa vợ .

                            Ngày đầu đến trang trại , Nhã My vẫn ôm nỗi bực dọc trong lòng . Nó đang dỗi mẹ , bạn bè nó thường đi nghỉ hè tận Châu Âu hay Canada , Việt Nam hoặc ít nhất cũng Hawaii . Sao mẹ lại mang nó đến một trang trại nhỏ bé hẻo lánh thế này ? Con bé chỉ lễ phép khoanh tay chào bác Tùng , anh Bách rồi rút luôn ở trong phòng . Bữa chiều , Trâm phải dỗ mãi nó mới chịu xuống bếp ăn cùng mọi người . Tùng đãi khách những món lạ miệng rất ngon . Thịt gà băm chả gói lá nho nướng , mướp zuchini tẩm bột chiên giòn , sườn non hầm bắp ,đậu và khoai tây cà rốt . Nhã My vốn kén ăn , vậy mà cô bé cứ dùng tay gỡ chả gói lá nho hết miếng này đến miếng khác . Tùng ngắm cô bé đầy thích thú .

                            - Nhã My có vẻ thích món độc chiêu của bác nhỉ ? Hay cháu cứ thử thêm món khác xem sao , để bác còn biết mà liệu chứ !
                            - Bắt đầu từ mai , anh Tùng cứ giao bếp lại cho Trâm nhé !
                            - Ôi ! Thế thì còn gì bằng . Dẫu sao anh cũng phải phụ với em đấy , nếu không anh ngại lắm !
                            - Cô ơi , cô có biết làm món canh chua cá kho tộ không cô ? Bách thèm lắm , Bách không thích món Tây của bố mấy đâu .
                            Tùng nhún vai cười bẽn lẽn .
                            - Vậy là trúng tủ cô rồi , cô chỉ biết món Việt thôi ! Mỗi ngày cô sẽ nấu những món khác nhau đãi Bách . Hay Bách thích món gì cứ cho cô biết nha .
                            - Bách thích phở , bún chả giò , còn cơm tấm nữa ...Ngày xưa mẹ vẫn hay làm ...đãi các bạn của Bách .
                            Trâm thấy cổ họng mình nghèn nghẹn . Thằng bé đang nhớ mẹ đây . Không biết tài nấu ăn của mình có sánh nổi Nga không ? Hay thằng bé muốn thử mình rồi sau đó sẻ tìm đủ cách để chê bai . Khi mẹ mất Bách đã làm mọi người ngạc nhiên vì thái độ điềm tĩnh vững trãi của nó , phong thái chững chạc đó còn vượt xa Tùng . Bách rất ít khi về đây , từ đây lên San Francisco cũng không xa lắm . Vậy mà Bách cứ lấy cớ bận học , bận chơi thể thao . Tùng làm việc ở San Jose , weekend nào cũng về đây . Tùng mua trang trại này chỉ để Nga nghỉ ngơi dưỡng bệnh . Huê lợi từ trang trại rất nhỏ không thấm vào đâu . Tùng giữ nó như giữ hình bóng Nga , những ký ức về Nga lúc cuối đời . Khi nào về hưu may ra Tùng dành nhiều thì giờ hơn để chỉnh đốn trang trại . Mọi việc lớn nhỏ Tùng giao phó cho Marco , một anh nông dân Mễ thật thà , chịu khó . Trang trại chỉ trồng nho , bắp và một số hoa màu khác .

                            - Bách nè , Nhã My nó nhát lắm ! Từ nhỏ em không quen những nơi chốn thế này . Bách hãy để tâm chơi với em giúp cô nhé !
                            - Con gái rắc rối lắm cô ạ ! Cháu không biết chìu chuộng đâu .
                            - Sao anh biết người ta rắc rối ? Con trai bọn anh hay dữ ha ? Nhã My đứng bật dậy , mặt đỏ bừng bừng ...
                            - Cháu xin lỗi bác và mẹ ! Rồi nó đi tuốt về phòng ...mặc ánh mắt mọi người nhìn theo bỡ ngỡ ...

                            Đêm xuống thật mau , ở một nơi vắng vẻ cách ly thành phố !

                            Bách cứ trằn trọc mãi không sao ngủ được . Dạo này sao cứ mơ thấy mẹ hoài ... Mẹ ủi từng chiếc áo sơ mi thẳng thóm cho Bách . Mẹ chẳng phàn nàn dù Bách thức khuya hay dậy trễ . Mẹ chưa từng nặng lời với Bách . Mẹ xinh đẹp- khéo léo- tinh tươm . Ở mẹ cái gì cũng chừng mực vừa phải rất khác với hình ảnh mấy bà giáo trong trường , khác xa với mẹ của tụi bạn . Cả đám con gái trong sân trường đại học của Bách chẳng có đứa nào vừa xinh đẹp vừa dịu dàng như mẹ .Tụi nó chỉ thích khoe khoang , ồn ào và lắm chuyện ...

                            Hình như có tiếng nhạc văng vẳng ...Bách dỏng tai lắng nghe những âm điệu xưa cũ ...những âm điệu này quen thuộc quá ! Bách rời phòng đi theo tiếng nhạc. Bố vốn chẳng thích những cung bậc cổ điển như thế này . Bách gặp bố và cô Trâm đang xem tivi ngoài phòng khách , họ như rất vui vẻ bên nhau .Tiếng đàn Piano phát ra từ tầng trên , Bách chạy lên cầu thang . Chợt Bách dừng lại . Từ khi mẹ mất ít ai lên tầng trên , ngoại trừ bố đôi khi lên dọn dẹp thế giới riêng của mẹ . Mọi thứ vẫn y như lúc mẹ còn sống . Bách tránh không đặt chân lên trên đó .Tiếng đàn càng thôi thúc hơn ...Bách chần chừ lắng nghe . Bài này quen quá ! Phải rồi , chính là bài này . Một lần thấy mẹ say sưa chơi bản này , Bách ngẩn người làm đổ sữa trên phím đàn . Mẹ chỉ mỉm cười tiếp tục chơi cho đến nốt cuối cùng , sau đó mẹ dùng khăn giấy lau vết sữa đổ

                            - Con trai còn chưa ngủ sao con ?
                            - Mẹ đàn hay quá , Bách sao có thể ngủ được .
                            - Vậy à ? Thôi mẹ ngưng cho Bách đi ngủ đây .
                            - Mẹ nhớ uống sữa trước khi nó nguội , nha mẹ . Rồi Bách lại gần ôm hôn mẹ , hôn lên bàn tay thanh tao của mẹ . Da mẹ đã đổi màu không còn mướt mát như xưa . Bờ tóc êm mượt mà Bách thường mân mê khi ngủ lúc bé đã bị cắt ngắn , loăn xoăn ...

                            Mẹ ơi mẹ !

                            Bách đã đến sát cửa phòng mẹ , cánh cửa chỉ khép hờ . Bách rón rén không gây tiếng động , một tay Bách đưa lên ngực giữ lại nhịp tim đang hoảng loạn ...

                            Ánh đèn vàng hiu hắt ...chiếc bóng trắng lắc lư theo điệu nhạc . Mái tóc dài buông lơi che gần hết khuôn mặt , đôi tay bé xinh đang lướt trên phím đàn . Gương mặt Nhã My đang say sưa thả hồn theo giòng nhạc đang mở ra trước mặt . Bách ngồi thụp xuống nền nhà lặng yên ngắm Nhã My . Thỉnh thoảng con bé lại nở một nụ cười vu vơ ...

                            Như đã mỏi , con bé ngừng tay vươn vai đứng dậy . Bách nép người thật sát sau gầm bàn . Nhã My đưa tay tắt đèn , con bé tiến đến bên cửa sổ . Ánh trăng non vừa hắt trên thân hình bé nhỏ mong manh . Dưới lần vải áo choàng trắng , thân hình con gái nhu nhú , lượn lờ mềm mại ...e ấp ...

                            Một luồng điện cực mạnh chạy xuyên người Bách . Bách thấy mình sao quá kỳ cục ...Bách nhắm mắt lại ...một giây lại mở ra . Luồng điện lại xoay chiều ngược lên đỉnh đầu Bách rồi chạy xuống lòng vòng vô tim ...Một cảm giác rất mạnh mẽ , bùng lên trong Bách .Toàn thân Bách cứ thấp thỏm lính quýnh , khiến Bách mất bình tĩnh va đầu vào gầm bàn đau điếng .

                            - Ái da !
                            - Á ... Nhã My sợ hãi co người lại .
                            - Mẹ ơi , mẹ ơi !
                            - Suỵt , em đừng sợ . Bách đây mà . Bách nhào tới bật công tắc đèn .
                            Nhã My vẫn ngồi thu lu dưới đất ...đầu gục vào đùi ...đôi vai nhỏ run run ...
                            Con bé từ từ mở mắt ...ngẩng đầu lên ...khi nhận rõ hình hài của Bách , cô bé mới hoàn hồn đứng dậy .

                            - Đồ con trai thấy ghét ... Cô bé lao về phía cửa , vụng về giẫm lên áo choàng của mình ...ngã sóng soài .

                            Bách lại nâng cô bé lên .

                            - Em phải cẩn thận chứ ! Đau không ?
                            - Còn hỏi ? Tự nhiên sao anh hù người ta ...sợ chết thôi !
                            - Anh xin lỗi . Nhã My đàn hay lắm , đã lâu Bách không được nghe . Đứng dậy đi chứ , nằm vạ luôn sao cô nương ?
                            - Nói vậy ...Anh rình tui nãy giờ hả ?
                            - Đây là nhà anh nghe ! Em vào phòng mẹ anh mà không xin phép , còn nói . Mà nè em nhát vậy sao lại tắt đèn ?
                            - Em muốn ngắm ánh trăng , thỉnh thoảng em còn tắm ánh trăng nữa ...Ánh trăng sẽ giúp người ta đẹp hơn , điềm đạm hơn , lãng mạn hơn . Hay anh Bách thử đi nha , anh sẽ thấy thoải mái lắm đó . Tắt đèn đi !
                            Bách ngoan ngoãn làm theo , rồi đến bên Nhã My trước khung cửa sổ mở rộng . Gió đêm mơn man lành lạnh .
                            - Bây giờ anh Bách phải nhắm mắt lại , thả lỏng cơ bắp ...Hãy tưởng tượng mình đang tắm ...như lúc trong nhà tắm vậy . Nếu không có ai ở bên mình anh nên cởi bỏ quần áo . Hãy để ánh trăng ngấm vào da thịt , tắm đẫm tâm hồn anh ...Bây giờ anh thấy gì ?
                            - Thấy tối thui hà !
                            - Từ từ rồi anh sẽ thấy sự kỳ diệu ...sẽ thấy rất nhiều màu sắc nhẹ nhàng sảng khoái ...liệu pháp này càng hiệu quả hơn nếu trăng tròn ...

                            Bách thấy mình bỗng dưng lâng lâng . Hơi thở của Nhã My rất gần sát bên . Trời ơi ! Hồi nãy nếu mình đừng lên tiếng ...dám con bé cởi bỏ ...hihihi .

                            - Anh vừa thấy gì mà cười vui vậy hở ?
                            - Có con bé rất ngốc ...mà thiệt dễ thương !
                            - Ah ha , em lại thấy một anh chàng kiêu căng ...ưa làm bộ làm tịch ...thật đáng ghét !

                            Họ im lặng hòa tâm hồn mình tan cùng ánh trăng khuya .

                            - Anh Bách , mẹ anh đi đâu vậy ?
                            -...
                            - Anh Bách nè , phòng mẹ anh đẹp lắm . Em đã coi album , thấy mẹ anh đẹp quá , cả hình anh hồi nhỏ dễ thương lắm đó ! Em mong gặp mẹ anh ghê đi . Chắc mẹ anh cũng tốt như ba anh há ?
                            -...
                            - Ủa ? Sao anh không trả lời em ?
                            - Mẹ anh đã mất !
                            - Á ...Nhã My ồm chầm lấy Bách .
                            - Em đừng sợ nha ! Không có gì phải sợ hết cô bé .
                            - Bật đèn lên đi anh Bách , em sợ lắm !

                            Bách siết Nhã My thật gọn trong cánh tay mình . Hơi thở của cô phả lên ngực Bách ...nóng ran . Da thịt con gái mịn màng mềm mại làm đầu óc Bách choáng váng quay cuồng . Toàn thân Bách căng lên như sợi dây đàn . Bách hôn lên bờ tóc mềm , vầng trán nhỏ rin rỉn mồ hôi ...hương thơm nhè nhẹ ngất ngây ...Bách tìm môi Nhã My ...

                            - Anh này ...kỳ quá hà ! Rồi cô lại giụi đầu mình ...sâu hơn vào ngực Bách ...

                            Bách cứ ôm cô bé như thế , hít thật sâu cho tràn phổi mình ngập làn hương con gái . Làn hương dìu dịu ...ngây ngây ...

                            - Bố em đâu Nhã My , sao không cùng đến chơi ?

                            Nhã My nhắm chặt đôi mắt để giòng lệ tủi hờn không được trào ra , mỗi khi có ai hỏi đến bố mình .

                            - Em chưa tin anh sao Nhã My ?
                            - Bố em hư lắm , bố không cần em và mẹ nữa đâu ! Anh Bách ơi .
                            - Sao vậy ? Em xinh đẹp , mẹ em rất phúc hậu . Anh thấy quý mến mẹ và em lắm mà !
                            - Bố chỉ thích mấy cô chân dài bên nhà ...họ đáng tuổi con của bố .Bố em ...bố ...

                            Bách siết thật chặt vòng tay , chặt đến nỗi Nhã My vùng vẫy vì ngạt thở ...Bách còn may mắn hơn cô bé này . Bách vẫn nhớ bàn tay của mẹ níu lấy tay Bách như không muốn rời xa ...Bố phủ phục bên xác mẹ suốt đêm chờ sáng ...Tại sao có những người không biết quý trọng hạnh phúc khi người thân còn bên cạnh ? Bố và Bách sẽ làm tất cả để mẹ được sống .

                            - Anh Bách ơi , anh bao nhiêu tuổi ?
                            - Hai mươi , còn em ?
                            - Mười lăm .


                            Ánh trăng non vửa ẩn vào trong đám mây mù . Họ vẫn còn ôm nhau thật chặt , Nhã My rất muốn được ngủ quên trên ngực anh Bách . Ngủ vùi mà không cần phải thức dậy nữa , như ngày xưa con bé vẫn ngủ nướng trong cánh tay của ba nó mỗi sáng chủ nhật ...cho đến khi bụng nó đói ran ...Rồi nó ngồi dậy lùa mấy ngón tay nhỏ xíu xiu nghịch tóc ba nó ...chờ ba nó tỉnh ngủ ...để nó thỏ thẻ hỏi : " Ba ơi , bữa nay đen hay sữa ? "

                            Bách thấy mình thật mạnh mẽ , thật hân hoan tràn đầy nhiệt huyết .

                            - Sáng mai anh sẽ dẫn cô bé vào rừng chơi . Có con suối nhỏ bên kia bìa rừng , mùa này có thể có cá đó . Bé muốn anh bắt cá hay bẫy chim cho bé ?
                            - Đừng ! Đừng nghe anh . Mình không bẫy chim cũng đừng bắt cá . Chúng ta phải bảo vệ thiên nhiên , anh Bách nhớ nha ! Nhã My chỉ thích hái hoa , lội suối và ngắm trang trại của anh . Chúng ta sẽ tập hái nho nữa nha anh , được không ?
                            - OK , vậy anh sẽ cho bé đi ngựa cùng anh , dám hông đó ? Mình sẽ thăm hết trang trại , đã lâu anh không về đây . Anh sẽ chỉ cho em những chổ có kỳ hoa dị thảo không có ở nơi khác đâu . Giờ thì phải về phòng riêng nghỉ ngơi đi thôi , con bé ngốc, thật ngốc này nè ! Bách lại thơm lên má Nhã My. Cô bé cười khúc khích ...luống cuống tìm cách thoát thân . Bách vừa nhận ra ngóc ngách tự đáy trái tim mình . Lằn ranh nhỏ nhoi vụt đến , khiến Bách tự cảm nhận mình đã là một đàn ông thực thụ .


                            Ngày mai cho họ nhiều hứa hẹn , sẽ ngập tràn ánh nắng chan hòa . Rồi họ sẽ gắn bó với nơi này , sẽ biến trang trại nhỏ bé thành vùng trời cổ tích khởi đầu từ những ánh trăng non , sẽ tô điểm cho vùng Half Moon Bay ửng sắc màu huyền thoại .


                            Mưa phố núi
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2012 16:04:14 bởi mưa phố núi >
                            Attached Image(s)
                            #29
                              mưa phố núi 18.06.2012 14:14:50 (permalink)
                              Chân Dung của một Adam



                              Tôi họa thơ anh cũng giống như rất nhiều nữ thi sĩ khác. Chỉ là tình thơ, là trò chơi câu chữ, Anh chưa phải là một thi sĩ nổi danh, ẩn danh thì có lẻ. Nhiều người đọc thơ Anh, bảo thơ anh rất hay nhưng họ chẳng giải thích hay ở chổ nào và vì sao ?

                              Tôi rất ngốc nghếch! Cái ngốc tự bẩm sinh làm sao che dấu? Cũng giống như nhan sắc hơi khiêm nhường của tôi, sao có thể gọi là mỹ nhân ?

                              Anh làm thơ theo lối thiền, dùng nhiều Hán ngữ. Câu chữ của Anh rất chừng mực. Anh không biết làm thơ tình, hoặc là không thích làm thơ tình? Tôi theo đuổi dòng thơ lãng mạn. Vì chìu tôi Anh đã thử, thật là tội nghiệp thơ Anh, khi mà sự lãng mạn chỉ nữa vời. Nó cứ giống như những bài công dân giáo dục. Tôi dỗi không thèm chơi với Anh nữa .

                              Lâu lâu nhớ tôi Anh hỏi thăm. Nể lời tôi lại chơi với Anh, và tập làm thơ theo lối của Anh, nghĩa là chỉ yêu cảnh vật, mùa thu, sông nước. Chúng tôi chưa bao giờ biết mặt nhau, qua phần lý lịch trích ngang chỉ biết ngày sinh nhật và tên thật. Anh lớn hơn tôi sáu tuổi có vợ con đàng hoàng. Tôi an tâm lắm! Tôi cũng có gia đình đàng hoàng, sự qua lại thơ phú của chúng tôi càng được bảo đảm hơn .

                              Nhìn cách làm thơ của Anh, tôi đoán Anh là một ông giáo bảo thủ, cổ lổ sĩ từ cách ăn mặc đến giao tế. Tôi còn đoán già đoán non nhiều chuyện cười vỡ bụng. Anh vẫn lặng thinh không thèm đính chính. Anh cũng tưởng tượng tôi là một con nhỏ đanh đá, ngổ ngáo. Một người đàn bà đa tình hệt những vần thơ của tôi, vì tôi đang sống ở hải ngoại. Thỉnh thoảng bắt gặp những bài thơ mùi mẫn của tôi họa cùng các thi sĩ khác, Anh lên tiếng chỉ trích tôi. Cứng đầu lì lợm là tôi đâu có thèm nghe lời của ông giáo nhà quê đó ! Anh giận thì cứ việc, tôi đâu có sợ. Anh chẳng bao giờ giận tôi lâu ! Có một sợi giây liên hệ nào đó rất khắng khít giữa anh em chúng tôi, mà cả Anh và tôi không thể nào lý giải nổi. Khi tôi giận thì Anh biết cách giữ im lặng, chờ tôi nguôi cơn giận xong đâu đó lại hỏi :

                              - Mpn à, em hết giận anh chưa? Thôi mà, cuộc đời đẹp lắm, thơ chúng ta cũng vậy. Em cứ chiến tranh lạnh với anh hoài có gì vui không?

                              Trang thơ của Anh có rất nhiều người họa. Đàn ông nhiều, mà đàn bà càng nhiều hơn. Tôi không thèm họa thơ cùng Anh nữa, vì tôi không biết làm thơ theo cung cách của Anh .

                              Chúng tôi vẫn đọc thơ nhau mỗi ngày. Anh buồn vui theo những câu thơ ngô nghê của tôi. Tôi thuộc lòng từng câu chữ ý tứ trong thơ Anh. Anh mà vô ý đánh sai ngữ phạm, hoặc trích dẫn thơ tiền bối nhầm tôi báo ngay để anh kịp sửa. Anh coi tôi như em gái buồn vui gì cũng rót cho tôi nghe. Anh giấu vợ làm thơ tại nơi làm việc, về nhà không dám mở computer . Tôi kể cho anh nghe về gia cảnh của tôi cùng những buồn vui nơi xứ người. Dần dà chúng tôi thân thiết dẫu không còn đối đáp thơ nữa .

                              Thi đàn bỗng xuất hiện một nữ thi sĩ mới, một cô giáo trẻ chưa chồng. Cô ta chuyên làm thơ nặng cú pháp. Cô giáo mà lị ! Họ hút nhau như nam châm, các thi nữ khác lặng lẻ rút êm. Phải công nhận họ rất cân xứng về cú pháp. Tôi cũng vui giùm Anh vì được gặp đối thủ ngang vai phải sức. Những bài thơ của họ khiến cả thi đàn lặng người... Chúng khít khao từng câu chữ ý lời, thơ ra thơ !

                              Nhưng cô giáo đã không còn giữ mình, đã đi quá trớn. Vì sự đam mê quá kích chăng? Hay bởi cô ta đang độc thân bức xúc ? Những bài thơ của cô ngày càng lả lơi ngã màu tình dục. Tôi nhận ra điều đó trước và nói anh hay suy nghĩ của tôi. Anh bảo tôi quá xét nét mọi thứ, thơ thẩn cho vui thôi chứ chẳng phải vấn đề lớn gì !

                              Một hôm có một Bác trong thi đàn về ngang chỗ Anh, họ gặp nhau vui vẻ. Bác thật tình quá lên diễn đàn kể vanh vách mọi chuyện.
                              Theo lời Bác ấy, Anh là một người rất có duyên, hoạt bát cởi mở. Anh là xếp lớn trong công ty, ở nhà là một người chồng người cha hoàn hảo, một tay Tennis có hạng ...

                              Tôi thấy những điều Bác ấy nói như chẳng liên hệ gì đến Anh, cái ông giáo quê mùa mà tôi tưởng tượng bởi những vần thơ của Anh. Tôi đem dấu hỏi tổ bố tìm Anh để được câu trả lời. Anh khẳng định tất cả, còn chọc quê tôi .
                              - Biết làm sao được hở Mpn ? Thật tình là anh rất muốn mình được như trong trí tưởng tượng của em. Cái ông giáo ấy tuy cục mịch mà dễ thương làm sao nên mới có một tiểu sinh như Mpn .

                              Tôi xấu hổ quá chừng, bấy lâu nay tôi trót coi anh như một ông giáo già luộm thuộm ...Giờ biết không phải vậy, mà Anh cứ ngậm bồ hòn để chìu con bé khó tánh như tôi. Tôi không thèm anh nữa ...Anh hỏi thăm tôi cũng chẳng trả lời .

                              Cô giáo trẻ họa thơ Anh mùi mẫn hơn. Cô ta bộc lộ một sự ghen tương quá quắt mỗi khi anh qua trang thơ tôi thăm hỏi. Tôi cũng trả miếng bằng những bài thơ vui nhạo báng Anh. Trong thơ tôi gọi Anh là lãng tử đa tình, là thi nhân sợ vợ ...Thi đàn được một trận cười nghiêng ngã. Tôi còn dám xây cả Đào Hoa chi mộ tặng chàng :

                              Chàng hỡi nếu một ngày xuôi tay ?
                              Nhắm mắt gởi hồn theo ngọn gió,
                              Thu phong đưa đẩy xóa mộng lòng ...
                              Vững chí, chàng ơi - em sẽ tặng :

                              Mộ bia vàng lời khắc sắt son.
                              Thơ Thôi Hộ đề lên bia đá,
                              Để thơ trăm năm nữa chẳng mòn .
                              Như lòng chàng khát khao muôn thuở ...

                              " Khứ niên kim nhật thử môn trung
                              Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
                              Nhân diện bất tri hà xứ khứ
                              Đào hoa y cựu tiếu đông phong "

                              Tri kỷ Mưa phố núi tiếc thương lập mộ

                              Anh mếu máo thư cho tôi " Anh hư thì em rủa cũng không sao, trù ẻo anh chết sớm tội quá em ơi. Anh còn yêu đời mà ! "
                              Tôi phúc đáp : " Em đem hết vốn liếng hồi môn xây bia vàng cho anh. Thương anh...lo cho tới chết còn trách em ? "

                              Rồi những lời chúc tụng thân tình giữa anh em chúng tôi cũng bị nàng thơ của anh xỉa xói. Cả thi đàn đều nhận ra một điều, nàng thơ đã mê chàng hơn thơ. Và cái gì đến, phải đến !

                              Một ngày Anh đọc lại những vần thơ mà Anh đã họa với nàng, anh đau xót nhận ra cái sự thật mà tôi đã từng nói với Anh. Thơ Anh đã xuống cấp, nó không còn những nét đẹp của thủy mặc, không còn những lắng đọng của thiền ca. Anh tuyên bố gác bút tĩnh lòng ngay cái ngày mà mọi người vui vẻ chúc tụng anh, mừng anh vừa hoàn tất trang thơ thứ một trăm . Anh lặng lẽ rời thi đàn không một lời chào. Tôi biết rỏ tánh anh, không được làm thơ đối với anh giống như bị cắt lưỡi. Một tuần...hai tuần...không thấy Anh trở lại. Tôi bắt đầu lo lắng. Thôi chết! Có phải tôi đã chơi quá trớn, đã xúc phạm Anh. Mười thi nhân thì đủ mười cao ngạo, sao lại chịu nổi những đòn quái quỷ của tôi? Người đời ngẫm cũng lạ...

                              Khi tôi ra sức đùa bỡn thì họ vỗ tay cười theo tôi. Giờ thi huynh của tôi bỏ đi họ lại chỉ trích tôi. Họ bảo tại tôi phá đám mà thi huynh tôi thấy thẹn. Nàng thơ thì khỏi nói, ghét tôi ra mặt. Cô ta cứ cho rằng tôi " ghen ". Riêng tôi rất có lòng tin với thi huynh của mình, tôi không nghĩ Anh ấy nhỏ nhoi thế. Tôi nhất định ở lại thi đàn đó chờ Anh, tôi không hiểu tại sao Anh ra đi mà không giã biệt tôi. Tôi đã theo Anh đến nơi đó, có lẻ nào Anh bỏ rơi tôi ?

                              Tôi nhờ Bác thi hữu đã từng gặp Anh để hỏi thăm tin tức. Anh rất cảm động khi biết tôi vẫn quan tâm đến Anh. Người trong thi đàn sợ tôi buồn nên đến chơi với tôi rất đông. Họ đến chỉ để tìm vui , hoặc vì tò mò. Họ thử tôi cũng có, nhạo báng tôi cũng có. Cũng có những thi sĩ đến với tôi chỉ vì họ rất cảm mến Anh. Cũng có người làm những bài thơ tặng tôi và coi tôi như một nàng thơ đúng nghĩa .
                              Tôi rất nhớ thi huynh của mình, nhớ cái tánh tếu lâm của ảnh, lúc nào ảnh cũng như rất thưởng thức mấy trò khỉ của tôi. Trong mắt ảnh tôi là một con bé đầy cá tánh, dẫu rất rắn mắt mà lương thiện. Ảnh còn gọi tôi là mưa rơi lá cọ, lộp bộp không biết buồn .

                              Anh đã trở lại thi đàn chỉ để đọc những bài thơ mà tôi đã họa với các thi sĩ khác, để hiểu rằng tôi rất hối hận đã làm Ảnh buồn, và tôi vẫn tin rằng thi huynh của tôi mãi mãi trong sáng, Ảnh cũng giống như tôi rất ham vui, quá vui mà quá đà nhưng không bao giờ bỏ quên nhân cách.

                              Sau một tháng im hơi lặng tiếng, Anh đã quay lại mở trang thơ mới post ba bài thơ dài thòng để xin lỗi tôi, vì đã làm tôi thất vọng, vì đã làm tôi buồn khiến dòng thơ của tôi cứ lệ đổ mưa tuôn .

                              Giọt sương chia đôi nỗi nhớ
                              Giọt tình lóng lánh trên mi,
                              Người ơi, Anh không hay có ?
                              Tịnh tâm - tịnh ý - tịnh thi

                              Lạnh đông vương vương khoé mắt
                              Lạnh lòng chẳng nở bỏ đi
                              Tình ơi, như xoay như lắc
                              Xa xôi cách trở một khi ?...

                              Tôi cũng làm những bài thơ cho anh biết nỗi lòng tôi. Tôi không giận anh vì ham chơi, vì thi đàn chủ yếu là vui. Tôi chỉ muốn Anh phải coi trọng từ ngữ của mình. Chỉ hạ bút cho những vần thơ sạch đẹp, xứng đáng với tâm hồn mình. Thơ mình làm có thể là của cải cho con cháu mai sau, là tiếng Việt của bốn ngàn năm văn hiến mà chúng ta có nhiệm vụ phải bảo tồn.

                              Đừng trách em khó nhé mình ơi !
                              Chỉ thích thơ thôi chẳng luyến người .
                              Người muốn bậy bạ đâu cũng mặc...
                              Giữ gìn thơ sạch để em vui.

                              Có ai quý thơ mình hơn tôi ?
                              Những dòng thơ sống mãi với đời
                              Ngàn sau con cháu còn lưu giữ...
                              Tình chàng ý thiếp, mãi chẳng vơi.

                              Anh hứa với tôi, sẽ không rớ tới những loại thơ không đẹp đẽ , không xứng với hồn thơ Anh. Cũng bắt đầu từ đó Anh giữ kẻ với tôi không thân mật như xưa nữa. Tôi không sao hiểu được nội tâm của Anh. Những trăn trở của Anh có phần rối rắm khúc mắt. Cả cái thi đàn đó đều ủng hộ chúng tôi. Họ coi chúng tôi như một cặp tri kỷ mẫu mực. Chỉ tội nghiệp nàng thơ, nàng coi tôi như một con ma nữ đa tình. Nàng chỉ trích tôi ra mặt, nàng bảo tôi là " sương bỏ bùa mê trên cỏ " rồi thì " giọt nước mắt ngọc ngà "...

                              Anh lại rời bỏ thi đàn lâu hơn. Đợi mãi không thấy Anh về, tôi đoán là Anh bị vợ trói cẳng. Tôi cũng chẳng còn lý do gì để ở lại.Trước đây tôi đến đó vì anh, giờ là lúc thích hợp nhất để tôi rời khỏi mà không khiến Anh buồn... Ai có dè ?

                              Anh đã trở lại đó và tuyên bố chỉ làm thơ với một số bạn bè thân thiết, xin với ban điều hành xóa bỏ những bài thơ mà anh đã họa cùng Nàng. Nàng nổi điên lên làm những bài thơ chỉ trích tôi thậm tệ. Nàng cho rằng tôi đã chuốc bùa mê thuốc lú cho Anh, đến nỗi Anh yêu cô ta da diết mà không dám tới gần. Mọi người lại xúm vào khuyên răn cô ta. Thơ của cô ta ngày càng đau đớn xót xa ...chính tôi cũng không ngăn được dòng nước mắt khi đọc những bài thơ đó. Lúc này Anh mới hiểu rõ ràng, Nàng đã đi tìm bóng dáng của một Adam chứ không phải hồn thi sĩ. Đàn bà con gái một khi bị chạm nọc rất là kinh khủng...và càng kinh khủng hơn khi đó là thi sĩ. Thơ của cô ta đổi màu chua chát, hằn học. Thi huynh của tôi buồn hơn bao giờ hết! Anh tránh không trả lời những câu chất vấn của tôi nữa, cũng khuyên tôi đừng đọc thơ của cô ta nữa. Tôi thấy có chút nghi ngờ, có thật là Anh trong trắng như tôi nghĩ không, sao cô ta lại vừa yêu vừa hận. Cô ta chỉ đáng tuổi con Anh và còn rất xinh đẹp.

                              Anh vẫn làm thơ trên danh nghĩa là tặng vợ, người đàn bà duy nhất trong đời Anh, tình đầu cũng là tình cuối. Tôi thấy vui vui vì họ lại hạnh phúc như xưa, chị ấy đã thông cảm để cho chồng được tiếp tục con đường mà Anh đã chọn - Nghiệp thi nhân.

                              Có một điều mà tôi thấy lạ, những bài thơ tặng vợ của anh vẫn có chút hình bóng của tôi, những cơn mưa dịu dàng lay lắt, những giọt sương lóng lánh rạng ngời. Thơ đầy lời lẻ bóng gió, không giống như chồng nói với vợ ...

                              Đem thắc mắc hỏi anh thì Anh bảo thơ chỉ là thơ. Anh sao thì thơ Anh vậy, em đừng hiểu lầm đừng giận Anh là Anh vui. Trước câu trả lời huề vốn này tôi đành chịu. Rồi một ngày Anh đổi cả nick name khiến tôi càng thắc mắc hơn. Tôi trở về thi đàn cũ lục đọc hết những bài thơ của các bạn Anh, những người gần gũi Anh nhất và hiểu Anh nhất. Tôi tá hỏa nhận ra một điều, Anh làm tất cả những điều đó vì tôi, một con bé lúc nào cũng lên lớp Anh, bắt nạt Anh, lấn lướt Anh , hở tí là giận là dỗi...

                              Tôi sực nhớ ra là trước đây Anh có cho tôi số phone. Tôi lục tìm và gọi. Giọng Anh nghe thật buồn cười, Bắc chẳng Bắc, Huế chẳng Huế, già không già, trẻ không trẻ. Tôi chỉ nói " chào anh , anh có khoẻ không ? " rồi là cười hihi ...tít cả mắt .
                              Anh nhận ra tôi ngay .
                              - Mpn phải không ? Anh biết thế nào em cũng gọi mà .
                              - Sao biết em là Mpn ?
                              - Vì chỉ có em mới quan tâm anh và có số phone của anh.
                              - Sạo sự, đừng tưởng là em mê anh đó nghe?
                              - Cám ơn em đã nhắc nhở anh kịp thời. Nếu anh không dừng lại không biết câu chuyện đi đến đâu nữa ...Anh xấu hổ lắm rồi tính gác bút không viết nữa nhưng vẫn thấy nhớ thơ gì đâu! Cám ơn em đã tin tưởng anh nha Mpn. Anh thức tỉnh nhờ sự hồn nhiên của em đó.
                              - Em gọi hông phải để nghe anh cám ơn. Anh ơi, Mpn chỉ muốn hỏi anh một câu thôi. Anh đã làm tất cả chỉ vì em phải không ?
                              - Không đâu, anh chỉ vì bản thân anh thôi. Anh ích kỷ lắm em không biết hay sao ?
                              - Nếu vì bản thân anh sao không qua thi đàn khác, sao phải trở lại nơi đó và thay tên đổi họ? Sao phải để người khác mắng chưởi xỉa xói anh, họ bảo anh sợ vợ, rằng vợ anh là ác phụ ...vv
                              - Anh không sợ, anh đã là lính thì anh phải dũng cảm với sự thật !
                              Rồi anh chuyển đề tài, anh kể cho tôi nghe về quang cảnh chung quanh anh, vùng quê bên vợ, gần Huế. Anh khoe những bài thơ vừa mới làm xong.

                              Hôm sau tôi vào trang thơ đọc những bài thơ Anh vừa post. Đúng là thi huynh yêu quý của tôi hôm nào. Những bài thơ đẹp tự nhiên tao nhã phảng phất chất thiền, lúa xanh như ngọc, sương trắng lững lờ bay...

                              Thêm vài bài thơ nữa thì tôi hiểu vì sao Anh cảm kích tôi , trước kia chỉ là cảm mến bình thường như tình huynh muội tri thơ. Một hôm Anh vào trang Blog của tôi, nhìn thấy mấy tấm hình chân dung của tôi anh lặng người cảm xúc dâng trào. Anh không ngờ Mpn lại là một khuôn mặt đơn thuần tự nhiên đến thế ! Một Mpn rất gần gũi với hình ảnh của vợ Anh, một nữ bác sĩ tận tụy với bệnh nhân hay khóc lặng lẽ với nỗi đau của đồng loại .

                              Hiện tại có một số bạn bè vẫn cười chê nhạo báng Anh ,cho rằng anh quê mùa nhút nhát không dám chơi dám chịu. Nhưng tự anh vẫn thấy mình tràn đầy hạnh phúc, niềm hạnh phúc lấp lánh kiêu hãnh. Một người vợ nhân cách xinh đẹp hết mực yêu thương chìu chuộng mình, một nàng thơ vô tư tận tụy với thơ mình. Anh cảm thấy cuộc sống sao quá đẹp. Anh đã nói với em một câu :
                              - Phải chi anh còn trẻ thêm mươi, mười lăm tuổi hỉ ...
                              Câu bỏ dở của Anh, để em tiếp luôn nha .
                              - Phải chi Anh còn trẻ, và còn có đủ thời gian Anh sẽ sát cánh cùng Mpn. Phải không anh Nam ?

                              Cả một thời gian dài theo Anh học làm thơ, em đâu có học được nhiều về cú pháp. Cái mà Anh dạy cho em chính là sự hy sinh cao cả của Anh. Anh đã tự hủy danh tánh của mình để nâng em lên hàng thánh nữ. Anh đã thay tên đổi họ để giữ gìn hồn thơ Mpn vì anh hiểu rỏ em nhất, những giọt sương mong manh dễ vỡ . Những hạt sương nơi phố núi cũng chỉ là hạt nước nếu không có ánh sáng tâm hồn Anh rọi vào, để nó được rạng ngời sắc ngọc. Em chưa bao giờ biết mặt Anh để thấy Anh đẹp thế nào, nhưng điều đó chẳng còn quan trọng, bởi em đã nhìn thấy ánh sáng từ trái tim Anh.

                              Chúng ta sẽ mãi mãi như thế, Anh nhé ! Nhờ nhau mà tỏa - vì nhau mà sáng .

                              Viết tặng anh Nam PL- một Adam thi nhân - bằng lòng kính mến chân tình của Mưa phố núi .

                              Happy FatherDay - 17-6-2012
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2012 16:05:33 bởi mưa phố núi >
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 31 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9