CHỊ và những tháng ngày bên nhau _____________________________________________________________________________________
Mầu Hoa Khế
Mấy hôm trước tình cờ tìm thấy trên net tấm hình của người đàn bà sao có gương mặt và mái tóc giống người chị đã qua đời của tôi quá .Thảo nào mà trong giấc ngủ tôi nhìn thấy chị trở về . Vẫn đôi mắt buồn và nụ cười đầy bí ẩn như trong bức tranh Mona Lisa . Nhà tôi có nhiều chị em gái , đó là niềm hãnh diện của ba tôi . Nhưng với mạ thì hay lo lắng , chỉ sợ đám con gái của bà bị "trời xanh ghen ghét " .Lúc chị cả của tôi còn sống , chị thường hay "ham he" sẽ viết truyện về đám con gái trong nhà , nên đứa nào đứa nấy cũng hơi khớp vì chị tôi ngoài biết làm thơ , văn chương của chị cũng rất sâu sắc , chị có cái nhìn như thấu suốt vào tâm hồn của người khác . Chị tôi mà phê bình ai thì khỏi nói , chính xác gần như 100/100 . Ngày xưa chị cũng thích coi cải lương , vở tuồng nào chị thấy thú vị là về nhà lập tức viết một bài để nêu ra những ưu điểm và khuyết điểm trong đó . Tôi và người chị nuôi trong nhà luôn làm người đi đưa thư . Dĩ nhiên chị nuôi tôi rất khôn lanh ,tài ăn nói có tính cách đầy sự thuyết phục nên mấy ông gác cửa của hậu trường sân khấu đâu làm khó dễ.Thế là tôi được theo chị vô tới bên trong rạp hát . Chị nuôi thì đi tìm cô Thanh Nga , ông Thanh Sang , ông Thành Được để lá thư được đến tận tay theo lời dặn dò của chị Cả .
Những lá thư phê bình đó , chị tôi được những người đón nhận tỏ ra vô cùng khâm phục về những nhận xét sâu sắc của chị . Để cám ơn chị tôi ,đôi khi họ mời đi dùng một bửa cơm ,tôi luôn đi theo chị, nên thuở đó tôi được biết rất nhiều người trong giới nghệ sĩ . Một người đáng yêu và có sự hiểu biết như chị tôi dĩ nhiên với cái gặp gỡ đầu tiên là sẽ nhận ngay sự cảm mến của người đối diện .
Đó là chuyện bên ngoài gia đình , huống hồ gì chị em cùng sống chung dưới một mái nhà . Thứ nhất chị là chị cả , thứ hai không ai có quyền tước đoạt lấy cây viết trên tay của chị .Nên chúng tôi cũng rất hồi hộp không biết chừng nào mình bị hay hân hạnh nằm trong truyện của chị .
Nghe mạ tôi kể lúc sanh chị ra rất nhỏ bé nên thường hay đau ốm . Khi chị lớn lên trông rất mong manh và tới lứa tuổi đẹp nhất của một thời con gái , thì danh hiệu hoa khôi của trường ưu ái dành cho chị . Chị tôi sanh ra ở một tỉnh nhỏ của miền trung , như vậy trước mắt nhìn của thiên hạ , chị tôi được gọi là con gái nhà quê .Người sống trong thành phố đó ai ai cũng biết nhau lại còn rành rọt luôn cả về gia phả tổ tiên nữa .Con gái nhà quê nhưng lại được một người dạy âm nhạc ở Huế yêu . Tôi nghe chị kể anh ấy có đôi mắt nhung rất đẹp và con gái Huế lúc đó thật ngạc nhiên trước mối tình của anh và chị . Vì so với con gái Huế vừa đẹp vừa kiêu kỳ cao sang chị tôi làm sao sánh bằng .
Vào thời đại của chị , tình yêu chỉ biểu tỏ qua những lá thư tình màu xanh hay màu hồng , giấy viết thư tình thì rất mỏng , chữ viết được thoát ra dưới màu mực tím rất thơ mộng . Nơi hẹn hò thường là mấy quán sinh tố , rạp hát chiếu bóng hoặc đèo xe đạp rủ rê nhau đi lên những đồi hoa sim tím vui đùa cùng với thiên nhiên, hay tới nhà thờ La Vang để nguyện thề trước tượng Đức Mẹ cho những người có đạo . Còn người đạo Phật thì hẹn cùng nhau sau sân chùa trong những đêm rằm hương khói nghi ngút, trong tiếng kinh cầu nguyện mong ơn trên phù hộ cho cuộc tình mãi mãi bên nhau .Còn tình yêu của chị thì mỗi tuần chỉ gặp nhau vào cuối tuần . Anh đi dạy học ở Huế sẽ đi chuyến xe lửa cuối cùng vào ngày thứ sáu để ra Quảng Trị thăm chị .Chuyến xe lửa vào chiều Chủ Nhật đưa anh trở lại vô Huế .Thuở đó tôi còn nhỏ nên không biết vì nguyên do nào mà họ xa nhau .
Trong đời của tôi điều đáng tiếc nhất là chị chưa thực hiện được câu chuyện của đám em gái . Tôi nghĩ dưới ngòi viết của chị tôi sẽ được chị viết nhiều nhất , bởi tuổi thơ trên quê hương chị và tôi luôn rất khắn khít bên nhau . Mấy em sau khi ba mạ vô tới Sài Gòn lập nghiệp thì mới ra chào đời . Chị đã đặt tựa cho cuốn truyên chưa chào đời là BẦY CON GÁI HỌ N . Cái bút hiệu Mầu Hoa Khế tôi có cũng chính là tựa đề của một truyện ngắn chị đã viết xong . Cuốn truyện đó bị thất lạc theo những tài sản của chúng tôi trong lúc hoảng hốt trên đường di tản ra khỏi nhà khi chiến cuộc đã tới lúc khóc liệt nhất .
...
Cái kiểu áo trong tấm hình , là kiểu áo chị tôi thường tự may lấy và rất yêu thích . Nói ra thì có vẻ dị đoan , nhưng thực sự khi chị tôi qua đời .Trong lễ cúng 49 ngày sau khi chị mất , tối hôm đó chị có về nhà báo mộng cho mạ tôi hỏi bộ đồ màu xanh sao không đưa cho chị mang theo , trong mơ chị chỉ chỗ cho mạ tôi biết . Sáng ra mạ tôi tìm thấy bộ đồ bị rớt và kẹt ở bên hong chiếc gường của chị . Chúng tôi vội mang lên mộ để đốt như theo lời chị hiện về báo mộng muốn lấy theo bộ đồ màu xanh đó .
Sáng nay sao nhớ chị của tôi quá ...
Mầu Hoa Khế
Apr 2011
LÁ THƯ THÁNG TÁM ______________________________________________________________________________________
Mầu Hoa Khế
Chiều nay làm siêng ngồi dọn dẹp một ít thư từ và giấy tờ chồng chất đã lâu . Một lá thư của người bạn rơi ra trong cuốn thơ Mầu Hoa Khế . Cuốn thơ được in ấn rất đơn giản như chỉ để lưu giử kỷ niệm cho con cái về sau hoặc tặng cho những người bạn đồng cảm với mình.
Lá thư được gửi vào tháng 8 năm 2008 , từ miền Daklak . Thời gian chỉ mới mấy năm thôi , sao tôi có cảm giác như nó thuộc về thế kỷ trước . Thời đại của in- tờ- net mà giữa chúng tôi vẫn còn thăm hỏi qua lại với những lá thư được viết nắn nót bằng tay . Trong thư có đoạn người bạn tôi viết đã khiến cho tôi ngồi thừ im lặng , công việc ngưng lại , bàn tay vẫn còn nắm lấy lá thư nhưng đôi mắt đã đi lạc vào một vùng trời đầy đặc sương mù ...
...
" Khế à , tôi có ý định chuyển thể (sang lục bát)và chuyển ý (phần nào), có thể gọi đó là họa , một số bài thơ của K trong tập thơ Mầu Hoa Khế . Như đã có lần tôi nói với K , có hai hạng thi nhân, một là những người có năng khiếu thiên phú, dòng máu của họ từ khi vào đời đã biết làm thơ , trường hợp như chị của K chẳng hạn . Còn hạng thứ hai là chúng ta, tôi cho là nguồn thơ ấy không phải từ trên trời rơi xuống, mà từ đất đen mọc lên , sau khi đã kinh qua những chặng đời thăng trầm , thơ đã kết tinh lại từ trên nền móng của nhiều gian khổ . Chính vì nghĩ như vậy , nên khi đọc thư K , tôi có một nỗi niềm khó tả , có thể nói là một thoáng buồn , pha chút sợ hãi , xót xa , vì ý nghĩ để làm được những bài thơ như vậy , K đã phải chịu nhiều đau khổ biết bao . Tôi cứ cho rằng đau khổ như là độc quyền của người đàn ông , chỉ có họ phải chịu đựng, để từ đó bật lên thành thi tứ . Nhưng khi thấy có người phụ nữ làm được những bài thơ như vậy , hẳn là sự dày vò đau khổ trong tâm hồn thật lớn lao . Tôi thấy mình không chịu được sự suy nghĩ đó, và cảm giác buồn thật khó nói .
Hình như là số mệnh những con tằm nhả tơ , phải đau đớn, dòng kén cho đời mới đẹp đẽ ,là tiền kiếp , là thân mệnh của người nghệ sĩ . Thật đáng buồn nhưng cũng đáng được tự hào trong cái thú đau thương cô đơn đó ...
... "
Lá thư đã phá vỡ tung cái thành trì mà tôi xây lên , rồi cứ ngỡ là rất kiên cố , người bạn chưa một lần đối diện lại có thể đưa tay chạm được vào những đường giây xúc cảm trên những con chữ tôi gửi gấm vào đó bằng trái tim vẫn chưa đến nổi chai sạn .
...
Cám ơn lá thư của ông đã làm cho buổi chiều hôm nay thật dịu dàng và bóng tối từ từ lan dần , nhưng vẫn chưa đủ sậm màu để khuất lấp đi một nụ hoa vừa hé nở trên thân cây đang héo úa cỗi cằn ...
Mầu Hoa Khế
Apr 2011
N G À Y
T H Ứ 7 _______________________________________________________________________
MauHoaKhe
Nắng đang chiếu hắt vào khung cửa kiếng , nắng sau những cơn mưa hình như rực rỡ và chói chan hơn . Thứ 7 là ngày dành cho những người có đôi có cặp , cho những buổi hẹn hò , quấn quít để tháp thêm đôi cánh cho tình yêu được bay vút lên cao . Trong cuộc sống không có ai lại không có cho mình những ngày thứ 7 thần tiên cùng đi theo từng bước chân của những tháng năm từng biết yêu thương .
Ngày đó khi tôi bất chợt nhìn thấy hình ảnh của một người lính trẻ trở về đi giữa phố phường cô đơn thì cõi lòng của một con bé tuổi vừa mới lớn cũng cảm thấy se thắt u buồn . Rồi những hình ảnh từng đôi từng cặp ,sắc màu áo xanh của lá trận còn vướng bụi hành quân đi bên cô nữ sinh áo dài màu trắng tóc mây dài bay bay trong ngọn gió đầu mùa đông , cũng cho tôi một cảm giác lo sợ bất an , sợ cái hình ảnh đáng yêu đó sẽ bị tan nhoè khi cuộc chiến đang đi vào giai đoạn khốc liệt ,để rồi được thay vào đó chiếc áo dài màu đen của một người thiếu phụ trẻ và trên mái tóc mây dài kia sẽ chít một màu tang trắng lạnh người .
Tuổi đời tôi lớn lên theo cùng chiến tranh đang kéo dài trên quê hương và theo thời gian tôi đã có thật nhiều những ngày thứ 7 . Nhưng mãi mãi trong tâm hồn của tôi những ngày thứ 7 giữa thành phố Sài Gòn ngày xưa , hình ảnh của những người lính Việt Nam Cọng Hoà trong những bộ đồ của các binh chủng khác nhau xuất hiện trên đường phố đi bên cạnh người thân , người yêu và bạn bè . Nhìn họ hôm nay bình yên trở về , nhưng còn ngày mai !? những ngày thứ 7 kế tiếp sẽ ra sao !? . Tôi không dám nghỉ tiếp những điều khi những người lính vẫn còn mang nặng trách nhiệm bảo vệ quê hương . Tôi chỉ biết âm thầm cầu xin cho quê hương yên bình để những hình ảnh đó luôn được sống động màu sắc đừng như những tấm hình úa màu vàng vọt của thời gian ...
...
Từ lúc tôi làm người lưu vong , sống trên một đất nước xa lạ tôi đã không hề có cho mình những ngày thứ 7 vui vẻ như bao nhiêu người khác. Tôi như bị ám ảnh một nỗi buồn chua xót tận tâm hồn . Hôm nay là ngày thứ 7 , nơi đây tháng ngày qua vun vút sẽ còn cho tôi thêm bao nhiêu ngày thứ 7 nữa !? để cho tôi được nhắm mắt mang theo những ngày thứ 7 giữa thành phố Sài Gòn , mang theo những hình ảnh của những người lính vĩnh viễn kiêu hùng giữa trái tim của tôi ...
MầuHoaKhế
Apr24.2010
Nụ Cười _________________________________________________________________________________________
Mầu Hoa Khế
Từ lúc tôi vừa chui ra khỏi lòng mẹ , bà mụ đỡ đẻ phải đánh vào mông tôi tới lần thứ 3 tôi mới chịu ré lên khóc , nghe mạ tôi nói khóc chi mà vô hậu tới tím mặt đỏ tai rồi mới chịu nín sau khi mọi chuyện cần phải làm cho một đứa bé vừa ra đời . Cho tới ngày về nhà , tôi chỉ khóc khi thấy đói và thấy dơ mình như một cách ra dấu để nhắc nhở cho mọi người biết mà thôi . Mạ cười bảo cái vầng trán nhô cao rộng là cái trán gan lì một cây . Gương mặt tôi có hai nét thật vô cùng đối nghịch .Phần trán thì như đã nói , còn đôi mắt khi nhìn vào ai thì như nhìn suốt trong đầu của họ đang nghĩ cái gì khiến cho bà vú nuôi tôi xém mắc nghẹn khi ăn vụng con gà ác tiềm thuốc bổ dành riêng cho bà nội tôi hưởng dụng .
Nhưng ngược lại tôi có cái miệng rộng và hay cười hồn nhiên thật thơ ngây ,cười từ thuở bé mà . Có người nói lén " con gái mà miệng rộng thì tan hoang cửa nhà " .Cho nên khi tôi bắt đầu làm dáng thì thường hay lấy tay che miệng lúc cười . Lớn thêm chút nữa tôi đi coi phim ngoại quốc thấy mấy cô đào ci-nê miệng họ rộng hơn tôi nhiều mà cười thật thoải mái đâu có sao . Tôi về nhìn vào trong gương rồi dương mắt nhìn thật kỷ "ờ cái miệng tôi đâu có xấu việc chi phải lấy tay che ? " .Từ đó tôi hết mang mặc cảm là miệng rộng và tha hồ cười thật to , thật sảng khoái khi có điều gì làm cho tôi cảm thấy thú vị .
"Cha mẹ sinh con trời sinh tính" .Nụ cười đâu cần phải mất tiền để mua nên tôi rất hào phóng , cười thả ga . Lúc còn đi học , đám nữ sinh nói sau lưng bảo tôi "con gái gì mà hở chút là cười " .Chẳng những tôi hay cười mà còn làm cho những người bạn chơi chung cười theo bởi những cử chỉ hoặc lời nói có tính cách khôi hài ở nơi tôi bày ra . Ở trường học tôi được gọi là mùa xuân . Là mùa của những nụ cười thật tươi thật đẹp để đón chào một năm mới . Có khi tôi cười như một con điên , nhưng đó là lúc tôi che giấu đi nỗi buồn , tôi cười trong lúc nước mắt tôi rơi tự dưng tôi cảm thấy trái tim như vừa cất đi một bao tải nặng nề . Tôi mang nụ cười khi đứng trước một tình huống căng thẳng giữa bạn bè thì không khí cũng được dịu lại . Nụ cười thâu ngắn khoảng cách với người kế bên khi ngồi trên một chuyến xe với chặng đường khá dài . Lúc tôi đi ngang qua một em bé , nụ cười của tôi được đón nhận lại bằng một nụ cười thiên thần đã làm cho bước chân tôi dường như nhảy múa . Tôi cười khi nhìn thấy hai cụ già đang chăm sóc bên nhau trên một ghế đá công viên cho tôi một nỗi bình yên trong lòng và có niềm tin với tình yêu . Tôi mĩm cười với một người tàn tật , tôi thấy trong ánh mắt họ chợt long lanh như một niềm an ủi .Tôi cười với đám nam sinh thế nào tôi cũng có cả xấp thơ tình .Mới đây thôi , có nghĩa là tóc trên đầu tôi đã lấm tấm sương rơi , chút nữa là tôi bị người ta "rinh về dinh" cũng vì cái nụ cười không hiểu sao người ta bảo là làm cho họ được sống lại cái thuở còn đi học
Có một lần thật nghiêm trọng khi ba tôi nằm trên chiếc xe của bệnh viện chuẩn bị cho một ca mổ . Con cái tề tựu đông đủ không thiếu ai cả . Nhưng thật may mắn cho tôi chiếc xe đẩy về hướng của tôi đang đứng trước khi vào phòng mổ bên trong .Tôi được nhìn ba tôi và nắm tay ông rồi mĩm cười nói " ba nhìn con , tin con ,tất cả sẽ ok " . Và như lời nói quả quyết mạnh dạn của tôi ba tôi đã bình yên qua ca mổ . Sau khi ba tôi về nhà dưỡng sức , điều bất ngờ đã làm tôi xúc động và sung sướng nhất , ba cho biết " khi ba nhìn vô nụ cười của con , ba tin là mọi sự sẽ ok , nụ cười của con đã cho ba thêm sức mạnh " .
Nụ cười , hãy tin tôi đi bạn sẽ thấy vô cùng ấm áp khi cười với mọi người chung quanh và ngược lại . Xin đừng ngại ngần khi bạn hé miệng cười ,sẽ làm cho một người nào đó nhìn cuộc đời đáng yêu hơn và thật đẹp biết bao nếu như thế gian nầy tràn đầy tiếng cười . Em gái họ tôi nói " mỗi khi gặp chị nghe chị cười , em thấy chuyện gì rồi cũng trở thành nhỏ bé " . Là thật đó , vậy chúng ta mỗi ngày hãy mĩm cười với thiên nhiên với bông hoa cỏ cây và hãy cười với một người cho dầu là bất cứ ai , bạn chẳng mất gì cả mà người đón nhận sẽ thấy vui hết một ngày bởi họ nhận ra từ nụ cười của bạn nằm trong một tấm lòng thật hiền hòa .
Mầu Hoa Khế
May 2011