Lặng lẽ bên đời
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 6 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 82 bài trong đề mục
Mầu Hoa Khế 09.08.2011 12:12:11 (permalink)
Những cảm nghĩ rời của Mầu Hoa Khế .





k ỷ n i ệ m



Trước ngày cất bước Vu Qui , của hồi môn mẹ cho mang theo là cả tấm lòng của mẹ gói ghém , chắt chiu . Kỉ vật để con gái cất vào hòm rương , có khi chỉ là một chiếc vòng đeo tay đơn sơ bằng loại đá màu xanh , một sợi dây chuyền nhỏ hay một chiếc nhẩn đã bị trầy sước bào mòn theo năm tháng . Giá trị tất cả không tính ra bằng tiền bạc , mà tính bằng những kỷ niệm của một đời người . Và người giàu có nhất giữa thế gian vẫn là người có thật nhiều kỉ niệm .

Tôi cất giử vào nơi đây những kỉ niệm thật nhiều hạnh phúc với những tiếng cười dòn tan của những cuộc hạnh ngộ vui vẻ . Nhưng cuộc đời đâu chỉ cho ta những tiếng cười không thôi , e rằng thật đơn điệu ,cho nên bên cạnh luôn được song hành bởi những tiếng khóc , những giọt lệ âm thầm rơi xuống cùng nỗi khổ đau .

Có hạnh phúc , có khổ đau , có nụ cười và tiếng khóc . Tất cả là một bố cục chặt chẻ để bức tranh thể hiện được toàn bộ sự linh động khi thượng đế đã sáng tạo và vẽ lên đó một hình hài . Tất cả những điều ta trải nghiệm qua trên những chặng đường dâu bể , đã ăn sâu , đã khắc cốt ghi tâm đã trở thành kỉ niệm để ta cất giử thật trân trọng trong ký ức , để thấy mình được sống và đã sống như thế nào?.

Của hồi môn cho con cái sau này , tôi chỉ để lại bằng những con chữ với bao nỗi niềm mỗi ngày trước màn hình trắng , có thể nó chỉ có giá trị đối với các con sau ngày tôi buông xuôi đôi tay ,mất đi hơi thở .

Có hai lần trong đời để chúng ta bước chân ra khỏi gia đình , xa cha mẹ , xa những người thân yêu . Một lần theo chồng , một lần đi về với cõi hư vô . Thì của hồi môn ta mang đi theo cũng vẫn chỉ là những kỷ niệm của một đời người .


Mầu Hoa Khế
Nov.2010


L Á


Cái trò mất tích của ông bắt đầu tôi cảm thấy bất an , mấy tháng trước tôi cười nhạo khi nhìn thấy cửa nhà ông khép lại từ sau tháng 9 , tôi nghỉ ông đang chạy trốn ai đó rồi bỉu môi nhún vai nghiêng đầu , lầm bầm "ai bảo ông có sao đào hoa " . Tôi không đoán biết ra nổi ông có bao nhiêu mối tình đi qua đời ông ? , "chắc vô số kể" ,câu nói đùa với ông ở nơi một góc quán cà phê . Ông cười hỏi "còn em , chắc đã gây bao số tội " .

Chúng tôi cười thật vui rồi vì đây là quán cà phê của người ngoại quốc , nên nói gì thì chúng tôi phải chụm đầu vào nhau thầm thì . Có vài đôi mắt đồng cảm nhìn chúng tôi thật dễ thương , chắc họ nghỉ đây là một cặp nhân tình của những tháng ngày hạnh phúc nhất .

Đời sống luôn có những cái nhìn bàng quang nhưng đầy sự khẳng định . Tôi lại phá ông : " người ta đang nhìn kìa hay mình giả bộ cho giống hai người đang yêu " . Ông cũng tinh nghịch như tôi , thế là trong buổi tối bên cóc cà phê , dưới ngọn đèn vàng chúng tôi thật đẹp đôi trước cái nhìn của thế gian .

Rồi chúng tôi chia tay không một lời hẹn trở lại , rồi ông bỗng mất tích làm tôi có cảm giác như ông biến thành khói tan bay giữa không gian . Mùa thu sắp đi qua tôi chỉ giữ lại một chiếc lá trong ống kính bởi có một lần ông bảo : " giá như mình gặp nhau vào mùa thu , tôi sẻ đưa em qua thành phố Atlanta , em sẻ thấy ở đây lá đỏ rực cả một con đường " .
Tôi nghỉ nơi đó chắc đẹp lắm khi có ông đi bên tôi , một bàn tay ân cần , một bờ vai cho tôi tựa vào thật êm ái , một chút thôi khi những lúc tôi cảm thấy bị hụt hẫng lao đao ,vậy mà sao ông trời như cũng hẹp lượng với những ước mơ nhỏ nhoi đó.


Sắp tới mùa đông rồi , ông đang làm gì ? đang ở đâu ? . Nơi tôi ở con đường đang đầy ngập lá vàng , có những buổi sáng tôi lái xe đi , gió thổi mạnh tung bay vô vàn chiếc lá rơi loà xoà trước mặt kíếng . Lạ thật những chiếc lá luôn cho tôi gợi nhớ về ông , nhớ về quê hương , những chiếc lá sầu đông cũng úa vàng đầy trên những lối đi . Nhưng bước chân ngày đó của tôi ,chỉ là cô bé tuổi vừa lên năm , bước chân nhỏ bé trong đôi giày màu hồng xinh xinh đùa nghịch trên từng đám lá nằm im lìm trong không gian lành lạnh heo may .

Hình ảnh chỉ ngang đó thì biến mất để cho tôi nhắm mắt nối tiếp hình ảnh có ông đi bên cạnh tôi , đi giữa mùa thu , đi giữa hai hàng cây chụm lại lá trên cao đỏ rực che khuất lấp cả bầu trời ...



Mầu Hoa Khế
Dce.03.2010


Á M Ả N H


Cành cây hắt ngang cửa sổ , chiếc lá cuối cùng đã rơi rụng . Toàn thân cây trụi lũi giống như hình ảnh của một người thượng già nua da dẻ đen đủi nhăn nheo ,với chiếc mũi hểnh , với đôi môi thâm tím . Duy chỉ còn ánh mắt rờn rợn một tia nhìn ma quái . Thân cây trơ cành xám xịt trong mùa đông, luôn gợi lại trong tiềm thức của tôi hình ảnh của một miền rừng núi hoang vu cùng bóng dáng cằn cổi của người đàn ông già thuộc sắc tộc thiểu số sống ở vùng đất Cao Nguyên .

Hình ảnh đó không biết tôi đã gặp nơi đâu ? lục tung trí nhớ tôi vẫn không có cách nào để nhớ ra , nhưng tại sao nó lại hằn sâu trong tâm nảo của tôi đến như thế ? . Có ai tin về tiền kiếp không ? ,lạ quá cái bóng dáng đó tôi thấy rất sợ nhưng lại thấy thật gần gủi ?.

Những hàng cây trơ trụi lá giữa mùa đông luôn làm cho đôi mắt tôi dừng lại thật lâu , có khi thẩn thờ như rơi vào một trạng thái gần như mộng mị . Người đàn ông với làn da như những mảnh vỏ của thân cây tái tím nhăn rúm, với đôi mắt thu hút huyền bí , tôi cứ luôn nghe tự trong đầu mình như có tiếng gọi ...về đi ...về đi ...

Chiều mùa đông tối thật mau , tôi vẫn không bật đèn , ngồi im lặng cùng bóng tối . Những cành cây khô đang từ từ tan loãng vào trong màu trời dần tím . Tôi co ro trong căn phòng nhìn ra bên ngoài cửa sổ , chiếc rèm cửa vén hắt về một phía .Ngồi nhìn sửng vào vùng không gian thu nhỏ nhưng sao tôi lại thấy cái không gian trước mắt như cứ mở to ra , to ra , hun hút tới mênh mông .
Trong tay tôi đang cầm con búp bê mặc trang phục của cô gái thượng du , một món quà nhỏ của một người tặng cho cách đây khá lâu với câu nói dí dỏm :

_ em trông giống con búp bê này


Mầu Hoa Khế
Dec .31.2010


Ngoài tầm hủy diệt



"Mọi ước mơ sẽ đứng phía ngoài của tầm hủy diệt" . Chúng ta sẽ cùng nhau sống trong câu chuyện cổ tích vô hình theo những con chữ giống như những lượn sóng êm ái của mặt đại dương xanh thẳm ngàn khơi , không bao giờ vơi mênh mông ngút ngàn mất dấu chân trời . Ở một không gian nào đó , anh đã bước tới bên hồ Tịnh Tâm để ngồi ngắm mùa sen hồng rực rỡ dưới bóng mây dịu dàng lướt qua . Anh đã ngồi mơ giữa cuộc đời rất thật , vệt mây trôi như màu áo ai trắng ngần thoảng lấy mùi sen hương ngát .Có đôi mắt to đen nhìn anh nghịch ngợm , có cánh môi xinh khúc khích tiếng cười .

Anh mang theo ước mơ giấu cất giữa tâm tưởng . Anh thách đố cùng thời gian biển hóa nương dâu , anh ngạo nghễ đớn đau với nỗi buồn thế kỷ . Anh gượng đứng lên giữa tan nát điêu tàn .Anh đưa tay chạm đáy cùng của sự tuyệt vọng . Ở dưới sự tận cùng đó anh đã nhận diện ra em .

Ước mơ của một thời anh vừa mới lớn , cái bóng dáng của một không gian mịt mù của vàng vọt quá khứ , chợt lay động tiềm thức khi anh bất ngờ nhìn thấy qua những nỗi niềm của em ký thác . Vâng , em đang ẩn hiện trong cõi riêng của anh chập chùng sương khói và cái duyên hạnh ngộ mong chờ một ngày không xa .

Em biết nơi anh ở tuyết trắng giăng mắc cả khung trời . Mùa này bên em chỉ buốt giá hàng cây hai bên đường tê tái . Cả hai chúng ta điều cảm giác giống như nhau .

Lạnh và cô đơn .Dẫn đưa ta nhớ về những ước mơ mãi mãi nằm ngoài tầm hủy diệt .



Mầu Hoa Khế
Jan .11.2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.08.2011 00:55:52 bởi Mầu Hoa Khế >
#1
    Mầu Hoa Khế 10.08.2011 01:29:29 (permalink)



    CHỈ CHỪNG ĐÓ THÔI


    Tôi đang chờ một lời hỏi thăm , chỉ vài dòng rất ngắn ngủi của ông bởi vì giữa tôi và ông chỉ là một sự quen biết thật nhẹ nhàng và thật mơ hồ . Kể từ ở trong một bài viết của tôi ông ghé vào đùa nghịch một câu rất duyên dáng . Tôi bắt đầu chú ý tới ông , nhưng rồi mĩm cười né tránh, bởi từ nơi ông toát ra cái vẽ đào hoa ,mà tôi là một người rất sợ cái thứ ánh sáng đó , thứ ánh sáng dễ làm cho người ta bị cuốn hút , bị chao đảo . Tôi không cần phải xử dụng tới chút năng khiếu đặc biệt trời ban cho để nhận xét về một con người , bởi từ nơi ông cũng đâu có cần phải che đậy gì cả . Tự nơi thơ văn của ông đã toát ra , đã phơi bày ra thật rõ ràng cho bất cứ ai dừng lại thưởng thức . Ông có lối viết thật mới mẽ và rất tây phương . Đôi khi chỉ vài dòng cũng cho người đọc cảm nhận ra nỗi buồn , nỗi trăn trở , hoặc là những sự vui vẻ hạnh phúc thật dịu dàng . Tôi chắc cũng không ngoại lệ , nên cũng bị cuốn theo cái dòng văn chương nửa vời, lơ lửng để cho đọc giả tự đi tìm lấy một kết cuộc theo sự cảm nhận khác nhau của chính họ .

    Sáng nay trong căn phòng thật yên lặng , chỉ có tiếng gỏ lách cách trên bàn phím theo từng dòng tư tưởng rớt xuống . Ngừng một chút tôi đưa mắt nhìn vào bức tranh treo trên cao . Con đường đầy sương mù với hai hàng cây khô gầy chạy dài , nhỏ dần rồi mất hút . Bỗng dưng tôi thấy bóng dáng của ông đang quay lưng lầm lũi bước đi cũng nhỏ dần rồi mất hút . Tại sao tôi không hình dung ra ông đang ở trong một căn phòng với người đàn bà mà ông rất yêu thương ? .Họ đang ngủ say và có lẻ sẽ dậy muộn bởi hôm nay là ngày chủ nhật . Bên ngoài , sau cánh cửa sổ bằng kiếng trong veo được che bởi một tấm rèm màu trắng đục , tỉ mỉ chạy viền cầu kỳ bởi một đường dây ren rua cùng màu sắc . Chiếc rèm không trùm kín hết cánh cửa sổ ,để có thể đưa mắt nhìn thấy ra phía ngoài kia của khu vườn . Mùa này cây lá đang bắt đầu cựa mình hé nẩy ra muôn mầm xanh tươi tốt để hứa hẹn cho sự lớn dậy của những cành lá xum xuê , những bông hoa đua nhau thoát thai từ những búp non xanh biếc để phô trương hương thơm và nhan sắc . Tiếng của bầy chim đang ríu rít dưới mái hiên nhà lao xao , rộn ràng như đang báo tin một mùa xuân mơí sắp bước về cùng thế gian .Sao tôi không hình dung như thế nhỉ ? .Tôi lại bật cười với ý nghĩ vừa thoáng chạy qua đầu óc bé nhỏ của tôi . Có lẻ sự cô đơn của chính mình đã dành phần tưởng tượng khi bất cứ tôi đứng ở nơi đâu , kể cả những vật thể khi nhìn thấy và kể luôn cả bóng dáng của ông đều hình thành trong đầu óc của tôi một sự đơn độc trơ trọi .

    Ông chỉ cần ngồi trước bàn phím bâng quơ gỏ xuống vài dòng với cái tâm trạng ơ thờ , với cái đầu tự động như một bộ máy bởi một thói quen lâu năm để gửi tới cho một người, thì cứ tạm cho là có quen , quen ở một ý nghĩa nào đó ,nhưng tôi tin rằng ông không hề biết gì về họ cả . Một vài con chữ xã giao giữa người và người . Nhưng ông đâu bao giờ nghĩ ra người đón nhận thì không ơ thờ như ông . Chỉ vài con chữ thôi cũng cảm thấy vui và nụ cười đậu trên môi mỗi khi nghỉ tới . Thứ hạnh phúc nhỏ nhoi như bụi bay trong gió cuốn , như sương rơi tan biến khi mặt trời vừa lên . Ừ ... chỉ chừng đó thôi mà tư tưởng của loài người cũng đâu dễ tìm thấy ra sự đồng điệu, để tận hưởng sự rung động đang chạy dài xôn xao trong từng nhịp thở , để nở ra một đóa hoa thật diệu kỳ thơm ngát cả giấc mơ ...


    Mầu Hoa Khế
    Jan . 2011


    ĐƠN


    Ngồi trong căn phòng mãi mê coi lại cuốn phim The notebook . Cuốn phim nói về một tình yêu thật đẹp , đẹp cho tới giây phút cuối cùng khi được nằm kề bên nhau để cùng về bên kia thế giới. Tôi bỗng nhớ tới tựa một cuốn phim ngày xưa là Tơ Vương Đến Thác của Ấn Độ cũng giống như Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài hay là Romeo và Juliet . Thuở mới lớn đã biết thương vay khóc mướn cho những cuộc tình đầy chất ngất đau thương . Lớn thêm một chút thì lại mê đọc tiểu thuyết , cũng là những câu chuyện tình cùng đường bí lối, mà lối thoát duy nhất là kết thúc mạng sống để mang theo xuống tuyền đài những tiếc nuối khôn nguôi .

    Có ai đó nói sở thích cũng hay họa vào thân mệnh của chính mình và cái tên cha mẹ đặt ra cũng ảnh hưởng rất lớn vào tâm tính . Tôi tin như thế , bạn bè tôi nói cái tên tôi rất đẹp , thuở đi học ai cũng nhìn bàn tay ngòi viết thuôn dài , tướng đi khoan thai của tôi để bói ra cho tôi một quẻ bài thật tốt. Và nếu cuộc đời cứ êm ái xuôi trên một giòng sông hiền hòa thì có lẻ quẻ bói đó sẽ đúng gần như 100/100 . Nhưng số mệnh của một đất nước đã cuốn phăng đi như một cơn thác lũ trôi theo biết bao số mệnh của con người . Quẻ bói đã mất hết sự linh hiển để từ một đôi mắt ngơ ngác trở nên tinh tường trước nguy nan trắc trở , trước những xảo trá lọc lừa. Cũng may con số thời gian chỉ hơn mười năm chưa đủ để làm khô cằn trái tim và thui chột tâm hồn .

    Ngoài kia chiều đang rơi theo những hạt mưa bay ,bầu trời tối nhanh hơn với thời gian , tôi ngồi nhắm kín đôi mắt , trên gò má một dòng lệ ứa chảy dài , cái bản tính thương vay khóc mướn trước những cuốn phim và những câu chuyện tình buồn , sự cảm xúc cứ như bị chận hẹp lại nhịp thở . Nước mắt quả là cả một hồ nước lớn chưa bao giờ cạn ...ừ thì cứ khóc cho long lanh ánh mắt , cho mềm mại tâm hồn . Cứ sống thật với chính mình bởi có gì đâu ngoài một nỗi trống vắng lạnh lùng . Hình như có một lúc nào đó , tôi nhìn mình trong gương để tự mắng lớn rằng " sao mà ngu thế ? sao không thể phụ người ? " rồi tôi mỉm cười trả lời " thà để người phụ mình , thua thiệt nhưng cảm thấy dễ chịu hơn " .

    Sự cô đơn, hình như đã quen thuộc theo tôi từng bước chân cùng với tháng ngày trôi qua , tôi rất yêu dảy núi cao ngạo nghễ trước mắt mỗi khi lái xe trở về nhà và sự yên lặng nơi con đường tôi ở khi mỗi sáng sớm ra đi .Căn nhà ít người nên ít tiếng động , bây giờ chỉ có những bước đi thật khẻ của con chó Seymour . Chàng hoàng tử này tới bên cạnh tôi và không ít nhiều đã cùng tôi chia sẽ cái không gian thầm lặng bấy lâu . Tôi không cần phải chia sự cô đơn cùng nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 ...để mà ngâm nga ca cẩm ...

    Hạnh phúc như đôi chim uyên, tung bay ngập trời nắng ấm.
    Hạnh phúc như sương ban mai, long lanh đậu cành lá thắm.


    Mầu Hoa Khế
    Feb.2011


    Như đã từng quen


    Hôm nay tôi thực sự chẳng còn muốn mang nỗi buồn đi cất giấu nữa . Ừ cứ để nó chảy dài lên hai khóe má lún sâu , để nó lặng lờ dâng lên ánh mắt . Tôi không còn để cho nụ cười lấp liếm , che đậy những tiếng thở dài chùng xuống mệt mỏi đến ngất ngư . Tôi ngồi im, hai chân co lên , chống hai cùi tay vào đó , xòe hai bàn tay ôm lấy hai gò má , đưa mắt nhìn vào cái ly thủy tinh giống như cái ly để uống rượu đỏ , nhưng cái ly to quá khổ này thì được tôi bỏ vào đó những viên sỏi màu xanh và vài nhánh trầu bà . Sỏi và thân rễ của nhánh cây lóng lánh qua mặt nước nhưng không xao động , hình như sáng nay gió chưa chạy qua khung cửa sổ phòng tôi . Trời còn lạnh , buốt giá như len tận trong tim tôi .

    Tâm trạng của tôi lúc nào cũng như thế , có những niềm vui hân hoan tràn đầy màu sắc , có những thương yêu đã mọc rễ buộc ràng , tôi luôn che giấu tận đáy lòng , để thay vào đó những thái độ gần như ơ thờ và hời hợt . Có thể ở một quảng đời nào đó , tôi đã sống và đã đặt hết niềm tin tưởng , để cuối cùng khi nhận ra chỉ là một nỗi trống vắng đến chán chường . Tôi bắt đầu biết che giấu những cảm xúc sau bộ mặt dửng dưng và tôi có nghe ai đó nói thêm hai chữ lạnh lùng .

    Tôi chỉ độc nhất có một người bạn , nếu tôi than thở yêu sách, thì bạn tôi sẳn sàng bỏ nơi đang ở để về sống gần bên tôi . Nhưng bạn tôi còn có người chị cùng chung máu mủ , mặc dầu cái tình thân đó rất nhạt nhẻo , nhưng tôi hiểu bạn của mình cần thiết . Tôi không bao giờ để người khác đứng giữa sự lựa chọn , mà phần có được lại nằm ở bên tôi . Sự lựa chọn thường là một mất một còn , rạch ròi và khẳng định . Ở trong hai cảm giác đó , cảm giác nào cũng làm cho tôi bối rối bất an . Cái mình được làm sao mà vui trọn vẹn khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng của người khác .

    Trước những lời nói sau lưng tôi hoàn toàn sai sự thật khi được phát xuất ra từ những người sống quanh tôi , không hiểu sao tôi thường hay im lặng và không buồn thanh minh , chẳng lẽ tôi mệt mỏi tới mức " mặc kệ , ai muốn nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ ? " . Cách sống nhìn ra có vẻ cóc cần với cuộc đời quá đi chứ . Nhưng không , tôi rất cần tới những người biết nhìn ra tôi và hiểu về tâm hồn của tôi . Rồi tôi lại mỉm cười " hiểu hay không hiểu rồi thì sao ? " tôi lại giấu sự ngạo mạn để bật cười to đôi khi giữa đêm khuya , hay bất ngờ đi trong một con phố , hoặc khi đang lái xe một mình , cứ thế mà cười , cười sằng sặc như một con điên , cười đến chảy nước mắt .

    Vậy mà hôm nay tôi không thèm che giấu gì nữa cả , tôi cứ ngồi im hàng giờ để chờ bước chân đứa con gái có giọng nói thật dịu dàng .Rồi cảnh cửa phòng mở ra gương mặt thật dễ thương ló vào hỏi " mom đã ăn gì chưa ? " , hay là thằng con trai lớn đã dọn ra ở riêng về đưa mẹ đi uống cà phê , để tôi được ngồi lắng nghe con kể lể chuyện vui , chuyện không vui trong công việc làm , trong tình yêu đôi lứa .

    Tất cả hoàn toàn trống vắng , nắng bên ngoài đã lên cao , hai chậu bông cúc vàng hồi tết bây giờ mới chịu tàn . Tôi cũng vừa qua rồi cái cảm giác cần thiết của những giây phút yếu đuối . Tôi quay mặt nhìn vào tấm gương to của cái tủ treo quần áo, nghiêng đầu lẩm bẩm " đồ lì " . Lạ quá tôi không thể rời xa cái không gian một mình , tôi đã quen và như đã từng quen tự bao lâu nay ...

    Mầu Hoa Khế
    Mar 2011


    KHÔNG GIAN


    Tôi rất yêu con đường chạy dọc theo bên bờ sông Thạch Hãn, những hàng cây sầu đông xanh rì xum xuê cành lá. Rẽ về hướng tay phải, đèo nhau trên một chiếc xe đạp sẻ đưa về Cam Lộ. Con đường thu nhỏ lại rồi chỉ còn là con đường đất bụi đỏ. Trong căn nhà khang trang ngói đỏ, yên tịnh nằm khuất sau rặng tre xanh. Ở trước sân nhà một cây hoa ngọc lan thật lớn. Là nhà của một người mà chị tôi rất thương yêu.

    Người thanh niên áo sơ mi trắng, quần tây xanh, dáng thư sinh từ mái tóc loà xoà ngổ ngáo, từ những ngón tay ngòi viết thon dài, ngón tay biết đàn guitar. Để tiếng hát chị tôi cất lên hoà cùng với những bản tình ca.

    Cũng trên con đường đó rẽ về phía bên trái. Xe đạp ngược chiều gió, vạt áo dài lụa trắng bị hất tung lên .Mái tóc mây dài của chị toả ngát mùi hương, là mùi hoa ngọc lan đầy quyến rũ, anh mang cho chị cài lên tóc.

    Ở không gian đó, chuyện tình đẹp qua những lá tình thư màu xanh, màu tím. Tôi con bé nhỏ ,làm cánh chim đưa tin, để thấy trong mắt anh bừng lên tia lửa nồng nàn. Để thấy trên môi chị miệng cười chúm chím thật xinh.

    Những nơi chốn gặp gỡ là những đêm rằm chị đi lễ cúng Phật. Anh đứng giấu mình bên cạnh cây tùng to cao đưa mắt đăm đắm nhìn theo. Rồi quán sinh tố của O Chính, nổi tiếng ngon nhất vùng, cho anh uống ngọt môi chị vào tim.

    Những cuốn phim hoạt hoạ ở rạp hát bóng thì dành cho riêng tôi ,con bé kỳ đà luôn ngồi chính giữa, để làm bình phong tránh né những lời dị nghị của những đôi mắt tò mò.

    Con bé mê phim, còn anh và chị thì đồng lõa với bóng tối trong rạp hát cứ mãi nhìn đắm đuối trong mắt nhau.

    ...

    Tôi là tôi? hay chị đang hòa lẫn trong tôi? Hình như tôi chưa hề cảm nhận mình có mặt ở thế kỷ hôm nay. Tôi có đang ngủ mê không? Hay tôi đang bị vây hảm giữa cái không gian vô hạn đó. Nơi đó trái tim con người đập lên những nhịp đập thật thà. Không có sự dối trá tàn nhẫn chà đạp lên tình yêu.

    Chị đã bỏ đi xa? hay chị vẫn còn lẩn quẩn bên tôi? Hình như tôi đang tiếp nối sợi giây sinh tồn của chị và rất nhiều lần nhìn vào gương soi giữa đêm khuya, tôi nhìn thấy chị đang cười với tôi...

    Chị hoá thân vào cơn gió thoảng
    Hay giọt sương khuya động trên cành
    Nhiều đêm cơn mộng như tơ mỏng
    Thoáng bóng chị về tóc mây xanh



    MầuHoaKhế
    Dec18.2009

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.08.2011 00:00:28 bởi Mầu Hoa Khế >
    #2
      Vách Cũ 10.08.2011 02:19:57 (permalink)
      Lướt qua NHỮNG CẢM NGHĨ RỜI của bạn MHK ( mới lướt thôi, nên chắc chắn sẽ đọc lại ), VC lại thoáng như giọng văn của anh Đăng Sơn ở TRUNG TÂM SINH HOẠT THƯ QUÁN .

      Thế sự ư ?
      - Không gì !




      Vui !
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.08.2011 11:03:14 bởi Vách Cũ >
      #3
        Mầu Hoa Khế 10.08.2011 07:39:02 (permalink)

        Trích đoạn: Vách Cũ

        Lướt qua NHỮNG CẢM NGHĨ RỜI của bạn MHK ( mới lướt thôi, nên chắc chắn sẽ đọc lại ), VC lại thoáng như giọng văn của anh Đăng Sơn ở TRUNG TÂM SINH HOẠT THƯ QUÁN .

        Thế sự ư ?
        - Không gì !

        Vui !


        MHK xin chào và hân hạnh được làm quen Vách Cũ . Nếu như lối viết của MHK có "thoáng" như giọng văn của anh Đăng Sơn , thì thật là rất vui . Theo sự suy nghĩ của MHK , anh ĐS là bậc tiền bối còn MHK chỉ mới tập tành viết mấy năm nay thôi . Khoảng cách quá cách biệt làm sao mà MHK có thể "thoáng" tới lối viết đầy sự sáng tạo , hấp dẫn của anh ĐS được . MHK là phái nữ , lối viết sẽ đầy chất nữ tính . Có thời gian Vách Cũ quay lại đọc để thấy rõ hơn nhé . Được một người thẳng thắn phê bình là một điều hết sức may mắn cho người vừa tập viết như MHK , từ đó sẽ học hỏi nhiều hơn .

        Chúc anh Vách Cũ một ngày thật vui

        Mầu Hoa Khế
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.08.2011 07:41:05 bởi Mầu Hoa Khế >
        #4
          dang son 10.08.2011 13:06:09 (permalink)



          .....


          Mầu Hoa Khế và Vách Cũ nè !


          Vào thăm trang viết của Khế.

          Viết nữa đi. Sẽ vui khi trải lòng.Và khi trải lòng xong sẽ thấy đời còn nhiều thứ để có thể đẹp.


          ...

          Khế ơi ! Vách Cũ là con gái.
          Và đã là con gái thì sẽ viết rất hay.


          Thế nhé.

          Tình thân...




          đăng sơn.fr
          #5
            mưa phố núi 10.08.2011 13:20:22 (permalink)
            xin lỗi MHK ,MƯA ĐÁNH THIẾU MỘT CHỮ H . THÀNH THẬT XIN LỖI NGƯỜI .BỬA NAY MPN CẢM GIÁC CÓ CHUYỆN GÌ ĐÓ ...
            mưa không hiểu gì cả !mpn ham vui đi lung tung họa thơ như học hỏi ,vậy thôi !!

            MƯA XIN LỖI NẾU LỠ LÀM SAI CHUYỆN GÌ ,XIN MỌI NGƯỜI HÃY LƯỢNG THỨ CHO TỘI NGÂY NGÔ .
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.08.2011 14:21:02 bởi mưa phố núi >
            #6
              Mầu Hoa Khế 10.08.2011 14:15:36 (permalink)

              Trích đoạn: dang son

              .....


              Mầu Hoa Khế và Vách Cũ nè !


              Vào thăm trang viết của Khế.

              Viết nữa đi. Sẽ vui khi trải lòng.Và khi trải lòng xong sẽ thấy đời còn nhiều thứ để có thể đẹp.


              ...

              Khế ơi ! Vách Cũ là con gái.
              Và đã là con gái thì sẽ viết rất hay.


              Thế nhé.

              Tình thân...




              đăng sơn.fr


              Thật là vui khi góc đời lặng lẽ có người vào chuyện trò . Anh Đăng Sơn thì Khế đã gặp anh ở bên Đặc Trưng , nick bên đó của MHK là "mưaphốnúi" được viết dính lại với nhau và nick này giống như một người trên diễn đàn vnthuquan nhưng viết rời "mưa phố núi ". Khế thường hay đọc những bài của anh Đăng Sơn viết trong tùy bút . Cám ơn anh đã vào thăm và khuyến khích "mầm non" nhé .


              Chào mưa phố núi , MHK là người rất thận trọng nên rất ít bạn và biết sự giới hạn giữa những người quen trên phố ảo .

              Chúc anh ĐS & MPN một ngày thật vui .


              Tối hôm qua đọc lại bài thơ của mưa phố núi dưới đây , bỗng dưng tôi nhớ lại vào năm 2009 ở trong trang thơ Một Thuở Yêu Người của tôi ở diễn đàn vnthuquan . Có một nick TT vào họa thơ , lời thơ dùng từ có vẻ dung tục nên tôi đã yêu cầu người trong BĐH xóa bỏ . Theo tôi giữa những người chưa thân thiết khi dùng "từ ngữ "cũng nên có sự giới hạn .

              * không biết đây là sự cố ý hay đã gõ sai ?



              Trích đoan: mưa phố núi

              O MÈO VỪA TRÈO CÂY KHÊ
              HỎI THĂM CU KHẾ ĐI MÔ CHỪ VỀ *
              KHẾ RẰNG ĐI CHỢ MIỆT QUÊ
              MUA MỘT ĐÔI TẰM VỚI MỘT CÂY TRÂM


              màu hoa khế và vách cũ yêu quí,muốn răng thì răng ,muốn rứa thì rứa
              đừng dành kép đẹp của mưa thì được rồi ! thương mưa nha.

              <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.08.2011 23:59:59 bởi Mầu Hoa Khế >
              #7
                Mầu Hoa Khế 10.08.2011 14:24:54 (permalink)







                CHỊ và những tháng ngày bên nhau
                _____________________________________________________________________________________
                Mầu Hoa Khế


                Mấy hôm trước tình cờ tìm thấy trên net tấm hình của người đàn bà sao có gương mặt và mái tóc giống người chị đã qua đời của tôi quá .Thảo nào mà trong giấc ngủ tôi nhìn thấy chị trở về . Vẫn đôi mắt buồn và nụ cười đầy bí ẩn như trong bức tranh Mona Lisa . Nhà tôi có nhiều chị em gái , đó là niềm hãnh diện của ba tôi . Nhưng với mạ thì hay lo lắng , chỉ sợ đám con gái của bà bị "trời xanh ghen ghét " .Lúc chị cả của tôi còn sống , chị thường hay "ham he" sẽ viết truyện về đám con gái trong nhà , nên đứa nào đứa nấy cũng hơi khớp vì chị tôi ngoài biết làm thơ , văn chương của chị cũng rất sâu sắc , chị có cái nhìn như thấu suốt vào tâm hồn của người khác . Chị tôi mà phê bình ai thì khỏi nói , chính xác gần như 100/100 . Ngày xưa chị cũng thích coi cải lương , vở tuồng nào chị thấy thú vị là về nhà lập tức viết một bài để nêu ra những ưu điểm và khuyết điểm trong đó . Tôi và người chị nuôi trong nhà luôn làm người đi đưa thư . Dĩ nhiên chị nuôi tôi rất khôn lanh ,tài ăn nói có tính cách đầy sự thuyết phục nên mấy ông gác cửa của hậu trường sân khấu đâu làm khó dễ.Thế là tôi được theo chị vô tới bên trong rạp hát . Chị nuôi thì đi tìm cô Thanh Nga , ông Thanh Sang , ông Thành Được để lá thư được đến tận tay theo lời dặn dò của chị Cả .

                Những lá thư phê bình đó , chị tôi được những người đón nhận tỏ ra vô cùng khâm phục về những nhận xét sâu sắc của chị . Để cám ơn chị tôi ,đôi khi họ mời đi dùng một bửa cơm ,tôi luôn đi theo chị, nên thuở đó tôi được biết rất nhiều người trong giới nghệ sĩ . Một người đáng yêu và có sự hiểu biết như chị tôi dĩ nhiên với cái gặp gỡ đầu tiên là sẽ nhận ngay sự cảm mến của người đối diện .
                Đó là chuyện bên ngoài gia đình , huống hồ gì chị em cùng sống chung dưới một mái nhà . Thứ nhất chị là chị cả , thứ hai không ai có quyền tước đoạt lấy cây viết trên tay của chị .Nên chúng tôi cũng rất hồi hộp không biết chừng nào mình bị hay hân hạnh nằm trong truyện của chị .

                Nghe mạ tôi kể lúc sanh chị ra rất nhỏ bé nên thường hay đau ốm . Khi chị lớn lên trông rất mong manh và tới lứa tuổi đẹp nhất của một thời con gái , thì danh hiệu hoa khôi của trường ưu ái dành cho chị . Chị tôi sanh ra ở một tỉnh nhỏ của miền trung , như vậy trước mắt nhìn của thiên hạ , chị tôi được gọi là con gái nhà quê .Người sống trong thành phố đó ai ai cũng biết nhau lại còn rành rọt luôn cả về gia phả tổ tiên nữa .Con gái nhà quê nhưng lại được một người dạy âm nhạc ở Huế yêu . Tôi nghe chị kể anh ấy có đôi mắt nhung rất đẹp và con gái Huế lúc đó thật ngạc nhiên trước mối tình của anh và chị . Vì so với con gái Huế vừa đẹp vừa kiêu kỳ cao sang chị tôi làm sao sánh bằng .

                Vào thời đại của chị , tình yêu chỉ biểu tỏ qua những lá thư tình màu xanh hay màu hồng , giấy viết thư tình thì rất mỏng , chữ viết được thoát ra dưới màu mực tím rất thơ mộng . Nơi hẹn hò thường là mấy quán sinh tố , rạp hát chiếu bóng hoặc đèo xe đạp rủ rê nhau đi lên những đồi hoa sim tím vui đùa cùng với thiên nhiên, hay tới nhà thờ La Vang để nguyện thề trước tượng Đức Mẹ cho những người có đạo . Còn người đạo Phật thì hẹn cùng nhau sau sân chùa trong những đêm rằm hương khói nghi ngút, trong tiếng kinh cầu nguyện mong ơn trên phù hộ cho cuộc tình mãi mãi bên nhau .Còn tình yêu của chị thì mỗi tuần chỉ gặp nhau vào cuối tuần . Anh đi dạy học ở Huế sẽ đi chuyến xe lửa cuối cùng vào ngày thứ sáu để ra Quảng Trị thăm chị .Chuyến xe lửa vào chiều Chủ Nhật đưa anh trở lại vô Huế .Thuở đó tôi còn nhỏ nên không biết vì nguyên do nào mà họ xa nhau .

                Trong đời của tôi điều đáng tiếc nhất là chị chưa thực hiện được câu chuyện của đám em gái . Tôi nghĩ dưới ngòi viết của chị tôi sẽ được chị viết nhiều nhất , bởi tuổi thơ trên quê hương chị và tôi luôn rất khắn khít bên nhau . Mấy em sau khi ba mạ vô tới Sài Gòn lập nghiệp thì mới ra chào đời . Chị đã đặt tựa cho cuốn truyên chưa chào đời là BẦY CON GÁI HỌ N . Cái bút hiệu Mầu Hoa Khế tôi có cũng chính là tựa đề của một truyện ngắn chị đã viết xong . Cuốn truyện đó bị thất lạc theo những tài sản của chúng tôi trong lúc hoảng hốt trên đường di tản ra khỏi nhà khi chiến cuộc đã tới lúc khóc liệt nhất .
                ...

                Cái kiểu áo trong tấm hình , là kiểu áo chị tôi thường tự may lấy và rất yêu thích . Nói ra thì có vẻ dị đoan , nhưng thực sự khi chị tôi qua đời .Trong lễ cúng 49 ngày sau khi chị mất , tối hôm đó chị có về nhà báo mộng cho mạ tôi hỏi bộ đồ màu xanh sao không đưa cho chị mang theo , trong mơ chị chỉ chỗ cho mạ tôi biết . Sáng ra mạ tôi tìm thấy bộ đồ bị rớt và kẹt ở bên hong chiếc gường của chị . Chúng tôi vội mang lên mộ để đốt như theo lời chị hiện về báo mộng muốn lấy theo bộ đồ màu xanh đó .

                Sáng nay sao nhớ chị của tôi quá ...


                Mầu Hoa Khế
                Apr 2011


                LÁ THƯ THÁNG TÁM
                ______________________________________________________________________________________
                Mầu Hoa Khế

                Chiều nay làm siêng ngồi dọn dẹp một ít thư từ và giấy tờ chồng chất đã lâu . Một lá thư của người bạn rơi ra trong cuốn thơ Mầu Hoa Khế . Cuốn thơ được in ấn rất đơn giản như chỉ để lưu giử kỷ niệm cho con cái về sau hoặc tặng cho những người bạn đồng cảm với mình.
                Lá thư được gửi vào tháng 8 năm 2008 , từ miền Daklak . Thời gian chỉ mới mấy năm thôi , sao tôi có cảm giác như nó thuộc về thế kỷ trước . Thời đại của in- tờ- net mà giữa chúng tôi vẫn còn thăm hỏi qua lại với những lá thư được viết nắn nót bằng tay . Trong thư có đoạn người bạn tôi viết đã khiến cho tôi ngồi thừ im lặng , công việc ngưng lại , bàn tay vẫn còn nắm lấy lá thư nhưng đôi mắt đã đi lạc vào một vùng trời đầy đặc sương mù ...

                ...
                " Khế à , tôi có ý định chuyển thể (sang lục bát)và chuyển ý (phần nào), có thể gọi đó là họa , một số bài thơ của K trong tập thơ Mầu Hoa Khế . Như đã có lần tôi nói với K , có hai hạng thi nhân, một là những người có năng khiếu thiên phú, dòng máu của họ từ khi vào đời đã biết làm thơ , trường hợp như chị của K chẳng hạn . Còn hạng thứ hai là chúng ta, tôi cho là nguồn thơ ấy không phải từ trên trời rơi xuống, mà từ đất đen mọc lên , sau khi đã kinh qua những chặng đời thăng trầm , thơ đã kết tinh lại từ trên nền móng của nhiều gian khổ . Chính vì nghĩ như vậy , nên khi đọc thư K , tôi có một nỗi niềm khó tả , có thể nói là một thoáng buồn , pha chút sợ hãi , xót xa , vì ý nghĩ để làm được những bài thơ như vậy , K đã phải chịu nhiều đau khổ biết bao . Tôi cứ cho rằng đau khổ như là độc quyền của người đàn ông , chỉ có họ phải chịu đựng, để từ đó bật lên thành thi tứ . Nhưng khi thấy có người phụ nữ làm được những bài thơ như vậy , hẳn là sự dày vò đau khổ trong tâm hồn thật lớn lao . Tôi thấy mình không chịu được sự suy nghĩ đó, và cảm giác buồn thật khó nói .
                Hình như là số mệnh những con tằm nhả tơ , phải đau đớn, dòng kén cho đời mới đẹp đẽ ,là tiền kiếp , là thân mệnh của người nghệ sĩ . Thật đáng buồn nhưng cũng đáng được tự hào trong cái thú đau thương cô đơn đó ...
                ... "
                Lá thư đã phá vỡ tung cái thành trì mà tôi xây lên , rồi cứ ngỡ là rất kiên cố , người bạn chưa một lần đối diện lại có thể đưa tay chạm được vào những đường giây xúc cảm trên những con chữ tôi gửi gấm vào đó bằng trái tim vẫn chưa đến nổi chai sạn .

                ...

                Cám ơn lá thư của ông đã làm cho buổi chiều hôm nay thật dịu dàng và bóng tối từ từ lan dần , nhưng vẫn chưa đủ sậm màu để khuất lấp đi một nụ hoa vừa hé nở trên thân cây đang héo úa cỗi cằn ...



                Mầu Hoa Khế
                Apr 2011



                N G À Y
                T H Ứ 7

                _______________________________________________________________________
                MauHoaKhe

                Nắng đang chiếu hắt vào khung cửa kiếng , nắng sau những cơn mưa hình như rực rỡ và chói chan hơn . Thứ 7 là ngày dành cho những người có đôi có cặp , cho những buổi hẹn hò , quấn quít để tháp thêm đôi cánh cho tình yêu được bay vút lên cao . Trong cuộc sống không có ai lại không có cho mình những ngày thứ 7 thần tiên cùng đi theo từng bước chân của những tháng năm từng biết yêu thương .

                Ngày đó khi tôi bất chợt nhìn thấy hình ảnh của một người lính trẻ trở về đi giữa phố phường cô đơn thì cõi lòng của một con bé tuổi vừa mới lớn cũng cảm thấy se thắt u buồn . Rồi những hình ảnh từng đôi từng cặp ,sắc màu áo xanh của lá trận còn vướng bụi hành quân đi bên cô nữ sinh áo dài màu trắng tóc mây dài bay bay trong ngọn gió đầu mùa đông , cũng cho tôi một cảm giác lo sợ bất an , sợ cái hình ảnh đáng yêu đó sẽ bị tan nhoè khi cuộc chiến đang đi vào giai đoạn khốc liệt ,để rồi được thay vào đó chiếc áo dài màu đen của một người thiếu phụ trẻ và trên mái tóc mây dài kia sẽ chít một màu tang trắng lạnh người .

                Tuổi đời tôi lớn lên theo cùng chiến tranh đang kéo dài trên quê hương và theo thời gian tôi đã có thật nhiều những ngày thứ 7 . Nhưng mãi mãi trong tâm hồn của tôi những ngày thứ 7 giữa thành phố Sài Gòn ngày xưa , hình ảnh của những người lính Việt Nam Cọng Hoà trong những bộ đồ của các binh chủng khác nhau xuất hiện trên đường phố đi bên cạnh người thân , người yêu và bạn bè . Nhìn họ hôm nay bình yên trở về , nhưng còn ngày mai !? những ngày thứ 7 kế tiếp sẽ ra sao !? . Tôi không dám nghỉ tiếp những điều khi những người lính vẫn còn mang nặng trách nhiệm bảo vệ quê hương . Tôi chỉ biết âm thầm cầu xin cho quê hương yên bình để những hình ảnh đó luôn được sống động màu sắc đừng như những tấm hình úa màu vàng vọt của thời gian ...


                ...


                Từ lúc tôi làm người lưu vong , sống trên một đất nước xa lạ tôi đã không hề có cho mình những ngày thứ 7 vui vẻ như bao nhiêu người khác. Tôi như bị ám ảnh một nỗi buồn chua xót tận tâm hồn . Hôm nay là ngày thứ 7 , nơi đây tháng ngày qua vun vút sẽ còn cho tôi thêm bao nhiêu ngày thứ 7 nữa !? để cho tôi được nhắm mắt mang theo những ngày thứ 7 giữa thành phố Sài Gòn , mang theo những hình ảnh của những người lính vĩnh viễn kiêu hùng giữa trái tim của tôi ...



                MầuHoaKhế
                Apr24.2010


                Nụ Cười
                _________________________________________________________________________________________
                Mầu Hoa Khế


                Từ lúc tôi vừa chui ra khỏi lòng mẹ , bà mụ đỡ đẻ phải đánh vào mông tôi tới lần thứ 3 tôi mới chịu ré lên khóc , nghe mạ tôi nói khóc chi mà vô hậu tới tím mặt đỏ tai rồi mới chịu nín sau khi mọi chuyện cần phải làm cho một đứa bé vừa ra đời . Cho tới ngày về nhà , tôi chỉ khóc khi thấy đói và thấy dơ mình như một cách ra dấu để nhắc nhở cho mọi người biết mà thôi . Mạ cười bảo cái vầng trán nhô cao rộng là cái trán gan lì một cây . Gương mặt tôi có hai nét thật vô cùng đối nghịch .Phần trán thì như đã nói , còn đôi mắt khi nhìn vào ai thì như nhìn suốt trong đầu của họ đang nghĩ cái gì khiến cho bà vú nuôi tôi xém mắc nghẹn khi ăn vụng con gà ác tiềm thuốc bổ dành riêng cho bà nội tôi hưởng dụng .

                Nhưng ngược lại tôi có cái miệng rộng và hay cười hồn nhiên thật thơ ngây ,cười từ thuở bé mà . Có người nói lén " con gái mà miệng rộng thì tan hoang cửa nhà " .Cho nên khi tôi bắt đầu làm dáng thì thường hay lấy tay che miệng lúc cười . Lớn thêm chút nữa tôi đi coi phim ngoại quốc thấy mấy cô đào ci-nê miệng họ rộng hơn tôi nhiều mà cười thật thoải mái đâu có sao . Tôi về nhìn vào trong gương rồi dương mắt nhìn thật kỷ "ờ cái miệng tôi đâu có xấu việc chi phải lấy tay che ? " .Từ đó tôi hết mang mặc cảm là miệng rộng và tha hồ cười thật to , thật sảng khoái khi có điều gì làm cho tôi cảm thấy thú vị .

                "Cha mẹ sinh con trời sinh tính" .Nụ cười đâu cần phải mất tiền để mua nên tôi rất hào phóng , cười thả ga . Lúc còn đi học , đám nữ sinh nói sau lưng bảo tôi "con gái gì mà hở chút là cười " .Chẳng những tôi hay cười mà còn làm cho những người bạn chơi chung cười theo bởi những cử chỉ hoặc lời nói có tính cách khôi hài ở nơi tôi bày ra . Ở trường học tôi được gọi là mùa xuân . Là mùa của những nụ cười thật tươi thật đẹp để đón chào một năm mới . Có khi tôi cười như một con điên , nhưng đó là lúc tôi che giấu đi nỗi buồn , tôi cười trong lúc nước mắt tôi rơi tự dưng tôi cảm thấy trái tim như vừa cất đi một bao tải nặng nề . Tôi mang nụ cười khi đứng trước một tình huống căng thẳng giữa bạn bè thì không khí cũng được dịu lại . Nụ cười thâu ngắn khoảng cách với người kế bên khi ngồi trên một chuyến xe với chặng đường khá dài . Lúc tôi đi ngang qua một em bé , nụ cười của tôi được đón nhận lại bằng một nụ cười thiên thần đã làm cho bước chân tôi dường như nhảy múa . Tôi cười khi nhìn thấy hai cụ già đang chăm sóc bên nhau trên một ghế đá công viên cho tôi một nỗi bình yên trong lòng và có niềm tin với tình yêu . Tôi mĩm cười với một người tàn tật , tôi thấy trong ánh mắt họ chợt long lanh như một niềm an ủi .Tôi cười với đám nam sinh thế nào tôi cũng có cả xấp thơ tình .Mới đây thôi , có nghĩa là tóc trên đầu tôi đã lấm tấm sương rơi , chút nữa là tôi bị người ta "rinh về dinh" cũng vì cái nụ cười không hiểu sao người ta bảo là làm cho họ được sống lại cái thuở còn đi học

                Có một lần thật nghiêm trọng khi ba tôi nằm trên chiếc xe của bệnh viện chuẩn bị cho một ca mổ . Con cái tề tựu đông đủ không thiếu ai cả . Nhưng thật may mắn cho tôi chiếc xe đẩy về hướng của tôi đang đứng trước khi vào phòng mổ bên trong .Tôi được nhìn ba tôi và nắm tay ông rồi mĩm cười nói " ba nhìn con , tin con ,tất cả sẽ ok " . Và như lời nói quả quyết mạnh dạn của tôi ba tôi đã bình yên qua ca mổ . Sau khi ba tôi về nhà dưỡng sức , điều bất ngờ đã làm tôi xúc động và sung sướng nhất , ba cho biết " khi ba nhìn vô nụ cười của con , ba tin là mọi sự sẽ ok , nụ cười của con đã cho ba thêm sức mạnh " .

                Nụ cười , hãy tin tôi đi bạn sẽ thấy vô cùng ấm áp khi cười với mọi người chung quanh và ngược lại . Xin đừng ngại ngần khi bạn hé miệng cười ,sẽ làm cho một người nào đó nhìn cuộc đời đáng yêu hơn và thật đẹp biết bao nếu như thế gian nầy tràn đầy tiếng cười . Em gái họ tôi nói " mỗi khi gặp chị nghe chị cười , em thấy chuyện gì rồi cũng trở thành nhỏ bé " . Là thật đó , vậy chúng ta mỗi ngày hãy mĩm cười với thiên nhiên với bông hoa cỏ cây và hãy cười với một người cho dầu là bất cứ ai , bạn chẳng mất gì cả mà người đón nhận sẽ thấy vui hết một ngày bởi họ nhận ra từ nụ cười của bạn nằm trong một tấm lòng thật hiền hòa .


                Mầu Hoa Khế
                May 2011



                #8
                  dang son 12.08.2011 01:32:57 (permalink)


                  ĐẾN VỚI NHAU BẰNG NHỮNG NỤ CƯỜI....



                  ____________________________________________________





                  Khi Khế viết :



                  ... " Nụ cười , hãy tin tôi đi bạn sẽ thấy vô cùng ấm áp khi cười với mọi người chung quanh và ngược lại . Xin đừng ngại ngần khi bạn hé miệng cười ,sẽ làm cho một người nào đó nhìn cuộc đời đáng yêu hơn và thật đẹp biết bao nếu như thế gian nầy tràn đầy tiếng cười... "

                  Và :

                  ..." Là thật đó , vậy chúng ta mỗi ngày hãy mĩm cười với thiên nhiên với bông hoa cỏ cây và hãy cười với một người cho dầu là bất cứ ai , bạn chẳng mất gì cả mà người đón nhận sẽ thấy vui hết một ngày bởi họ nhận ra từ nụ cười của bạn nằm trong một tấm lòng thật hiền hòa . "


                  ...


                  Đơn giản mà.Phải vậy không ?
                  Tôi đã nghĩ như thế để nở nụ cười dưới bầu trời nắng đẹp hoặc ở cả những ngày đầy sương mù hoặc băng giá.Trên những chặng đường đã đi qua,tôi đã từng gặp những người không thích cười hoặc có khi không biết cười.


                  Hãy để tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện nhỏ :


                  " Chuyện Ngụ Ngôn kể rằng :

                  " Cô Quạ hí hửng đậu trên nhành cây,sửa soạn nhâm nhi miếng phó mát thơm ,béo ngậy.Tên Cáo đứng thèm nhỏ dãi dưới gốc cây.Chờ mãi không thấy cô quạ nhả cho miếng mồi bèn lên tiếng :

                  " Nàng Quạ xinh đẹp ơi !.Trong các loài chim muông,có phải cô là vật có tiếng hót hay nhất không ? Ta thèm nghe tiếng hót của nàng dù một lần.Có chết cũng.... "
                  Nàng Quạ sung sướng há mỏ cất tiếng hót.Miếng phó mát rơi xuống miệng cáo.... "

                  --------------------

                  Buổi sáng trời ưng ửng,héo hắt.Đứng sắp hàng chờ đến lượt ở mình để trả thuế nhà ở quày thâu ngân.

                  - Chào bà.

                  Người nhân viên sở thuế chẳng thèm ngẩng đầu,chẳng thèm đáp lại.
                  Khuôn mặt lạnh còn hơn tiền , chưa nguôi cơn giận vì người đằng trước tôi đã " chơi ác " đến trả tiền thuế bằng một bịch tiền keng làm bà ta đếm mệt nghỉ.

                  Cơn sầu giận gắt :
                  - Ông cần chi ? Muốn gì ?


                  Ơ hay ! Tội nghiệp thân tôi.Cuốn chi phiếu cầm trên tay và tờ thuế nhà trải rộng với con số chi chít.Vậy mà không thấy sao ?

                  - Ông chờ chút.

                  Đành nghe lệnh.Để khỏi mất thì giờ,liếc mắt nhìn dòng chữ bà nhân viên thuế đang chạy trên tờ giấy.Chữ thẳng,nhỏ nhắn,đều đặn tương phản với gương mặt lạnh cóng sau khung cửa gỗ và hàng rào chắn loang lỗ như ở phòng thăm nuôi tù.

                  Vừa ký tấm chi phiếu trả tiền và cái nhoi nhói trong bao tử,tôi quyết định thả con Cáo ra từ cửa miệng.Thử coi :

                  - Bà có nét chữ đẹp quá.Cứ như...
                  - Như gì hở ông ?!

                  Ánh mắt sau gọng kính dịu lại,chăm chú nhìn tôi.Vẻ háo hức.

                  - Cứ như người ta đang vẽ tranh.
                  - Thật thế sao?
                  - Tôi xạo và nịnh bà để làm gì ?
                  - Cám ơn ông.
                  - Bà cám ơn xuông vậy sao ? Tặng tôi một nụ cười an ủi đi.Tôi trả thuế nhà năm nay nặng quá.Nhói cả ruột.Bà có thể bớt cho tôi không ?
                  - Tôi muốn lắm nhưng...không có quyền hành.

                  Nhân viên thuế vụ an ủi tôi với nụ cười thứ hai.Nắng ấm và hoa lá cành đẹp như mùa xuân từ nàng làm tôi quên đi khung cảnh cũ mèm,xám xị của nơi mình đứng.Quên song sắt đang nhốt nàng sau những khung kính và cánh cửa loang lỗ buồn bã của bao năm tháng quanh quẩn với mớ giấy tờ và những khuông mặt bí xị khi đến trả thuế.

                  Tôi thu dọn ba mảnh giấy tờ nợ đời ,từ giã nàng.Người đẹp gọi với theo với câu chúc " Bonne journée;Monsieur ! ''

                  Con cáo cười cười,mở cửa xe với chút nhẹ nhỏm.
                  Vì đơn giản chỉ một vài lẽ : - Trả dứt nợ nần với nhà nước.
                  Nàng Quạ chẳng làm mất miếng phó mát nào và con Cáo tôi lần này không bị mang tiếng ác.


                  ------------


                  Vậy đó.Chỉ đơn giản như thế thôi.

                  Người viết tên Mầu Hoa Khế hãy nhận lấy một nụ cười thân ái từ tôi.


                  đăng sơn.fr

                  #9
                    Vách Cũ 12.08.2011 02:56:05 (permalink)
                    Chào bạn Màu Hoa Khế,

                    Vách Cũ cũng rất vui được làm quen !


                    VC đã đọc lại, và đã tìm ra nguyên nhân cho giọng văn anh Đăng Sơn " thoáng " đâu đó .

                    Văn bạn nữ tính - điều này không chạy đi đâu được . " Thoáng thấy như " là nét thật, nét mở dưới lớp vỏ kín kẽ cố hữu của phụ nữ ( nói chung ), và của MHK - qua biểu đạt văn chương ( nói riêng ) .

                    Tuy chỉ là văn, nhưng những trải lòng hướng tới một hình bóng, mà giai đoạn cảm xúc chỉ mới độ nhen nhúm riêng tư, là điều không dễ ( ở bài viết , và ở bài viết CHỈ CHỪNG ĐÓ THÔI ) .

                    Anh ĐS có lối viết thật . Bạn MHK cũng có lối viết thật . Hai cái thật giống nhau, nhưng khác nhau . VC thưởng thức những câu chuyện và lối viết thổi hồn của anh ĐS . Với MHK - ngoài thưởng thức gởi hồn , VC còn một sự tán dương cho những trải lòng ngang bằng nhưng không mất vẻ kín kẽ nữ tính !


                    ______


                    @ mưa phố núi,


                    màu hoa khế và vách cũ yêu quí,muốn răng thì răng ,muốn rứa thì rứa
                    đừng dành kép đẹp của mưa thì được rồi ! thương mưa nha.


                    mưa phố núi không cần sợ đâu . Tuổi già sức yếu như VC, cùng lắm, thì cũng chỉ được xếp vào hàng xớ rớ thôi .

                    ( Đùa một chút ở chủ đề, mong là không bị bạn MHK giận . )

                    ___

                    @ anh ĐS,


                    Khế ơi ! Vách Cũ là con gái.
                    Và đã là con gái thì sẽ viết rất hay.


                    Rất cám ơn anh đã giúp thu hồi những vé mà mọi người đã " ưu ái " gởi tặng VC một chuyến " Thái Lan " .

                    Chắc vẻ của VC cũng phải bặm trợn lắm, nên ở một diễn đàn khác, có người gọi VC là " đại ca " nữa cơ .
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.09.2011 14:50:49 bởi Vách Cũ >
                    #10
                      Vách Cũ 12.08.2011 03:16:02 (permalink)

                      Hãy để tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện nhỏ :


                      " Chuyện Ngụ Ngôn kể rằng :

                      " Cô Quạ hí hửng đậu trên nhành cây,sửa soạn nhâm nhi miếng phó mát thơm ,béo ngậy.Tên Cáo đứng thèm nhỏ dãi dưới gốc cây.Chờ mãi không thấy cô quạ nhả cho miếng mồi bèn lên tiếng :

                      " Nàng Quạ xinh đẹp ơi !.Trong các loài chim muông,có phải cô là vật có tiếng hót hay nhất không ? Ta thèm nghe tiếng hót của nàng dù một lần.Có chết cũng.... "
                      Nàng Quạ sung sướng há mỏ cất tiếng hót.Miếng phó mát rơi xuống miệng cáo.... "

                      --------------------

                      Buổi sáng trời ưng ửng,héo hắt.Đứng sắp hàng chờ đến lượt ở mình để trả thuế nhà ở quày thâu ngân.

                      - Chào bà.

                      Người nhân viên sở thuế chẳng thèm ngẩng đầu,chẳng thèm đáp lại.
                      Khuôn mặt lạnh còn hơn tiền , chưa nguôi cơn giận vì người đằng trước tôi đã " chơi ác " đến trả tiền thuế bằng một bịch tiền keng làm bà ta đếm mệt nghỉ.

                      Cơn sầu giận gắt :
                      - Ông cần chi ? Muốn gì ?


                      Ơ hay ! Tội nghiệp thân tôi.Cuốn chi phiếu cầm trên tay và tờ thuế nhà trải rộng với con số chi chít.Vậy mà không thấy sao ?

                      - Ông chờ chút.

                      Đành nghe lệnh.Để khỏi mất thì giờ,liếc mắt nhìn dòng chữ bà nhân viên thuế đang chạy trên tờ giấy.Chữ thẳng,nhỏ nhắn,đều đặn tương phản với gương mặt lạnh cóng sau khung cửa gỗ và hàng rào chắn loang lỗ như ở phòng thăm nuôi tù.

                      Vừa ký tấm chi phiếu trả tiền và cái nhoi nhói trong bao tử,tôi quyết định thả con Cáo ra từ cửa miệng.Thử coi :

                      - Bà có nét chữ đẹp quá.Cứ như...
                      - Như gì hở ông ?!

                      Ánh mắt sau gọng kính dịu lại,chăm chú nhìn tôi.Vẻ háo hức.

                      - Cứ như người ta đang vẽ tranh.
                      - Thật thế sao?
                      - Tôi xạo và nịnh bà để làm gì ?
                      - Cám ơn ông.
                      - Bà cám ơn xuông vậy sao ? Tặng tôi một nụ cười an ủi đi.Tôi trả thuế nhà năm nay nặng quá.Nhói cả ruột.Bà có thể bớt cho tôi không ?
                      - Tôi muốn lắm nhưng...không có quyền hành.

                      Nhân viên thuế vụ an ủi tôi với nụ cười thứ hai.Nắng ấm và hoa lá cành đẹp như mùa xuân từ nàng làm tôi quên đi khung cảnh cũ mèm,xám xị của nơi mình đứng.Quên song sắt đang nhốt nàng sau những khung kính và cánh cửa loang lỗ buồn bã của bao năm tháng quanh quẩn với mớ giấy tờ và những khuông mặt bí xị khi đến trả thuế.

                      Tôi thu dọn ba mảnh giấy tờ nợ đời ,từ giã nàng.Người đẹp gọi với theo với câu chúc " Bonne journée;Monsieur ! ''

                      Con cáo cười cười,mở cửa xe với chút nhẹ nhỏm.
                      Vì đơn giản chỉ một vài lẽ : - Trả dứt nợ nần với nhà nước.
                      Nàng Quạ chẳng làm mất miếng phó mát nào và con Cáo tôi lần này không bị mang tiếng ác.



                      Ngoài " nên cười " và " biết cười ", vẫn còn một đề mục " làm cho người khác cười " sáng hơn rất nhiều .

                      Xin cám ơn " con cáo " dễ thương !
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.08.2011 00:43:37 bởi Vách Cũ >
                      #11
                        Mầu Hoa Khế 12.08.2011 08:29:46 (permalink)


                        Trích đoạn: Vách Cũ

                        Chào bạn Màu Hoa Khế,

                        Vách Cũ cũng rất vui được làm quen !


                        VC đã đọc lại, và đã tìm ra nguyên nhân cho giọng văn anh Đăng Sơn " thoáng " đâu đó .

                        Văn bạn nữ tính - điều này không chạy đi đâu được . " Thoáng thấy như " là nét thật, nét mở dưới lớp vỏ kín kẽ cố hữu của phụ nữ ( nói chung ), và của MHK - qua biểu đạt văn chương ( nói riêng ) .

                        Tuy chỉ là văn, nhưng những trải lòng hướng tới một hình bóng, mà giai đoạn cảm xúc chỉ ở độ nhen nhúm riêng tư, là điều không dễ ( ở bài viết , và ở bài viết CHỈ CHỪNG ĐÓ THÔI ) .

                        Anh ĐS có lối viết thật . Bạn MHK cũng có lối viết thật . Hai cái thật giống nhau, nhưng khác nhau . VC thưởng thức những câu chuyện và lối viết thổi hồn của anh ĐS . Với MHK - ngoài thưởng thức gởi hồn , VC còn một sự tán dương cho những trải lòng ngang bằng nhưng không mất vẻ kín kẽ nữ tính !





                        Vách Cũ nói chuyện hay quá , MHK rất ngưỡng mộ , chị có thời gian xin cứ tự nhiên ghé qua .Được một người như Vách Cũ vào chuyện trò MHk rất vinh hạnh .

                        mưa phố núi , không có chuyện gì phải ngại ngùng , chỉ là có chút chưa thấu hiểu thôi .

                        Cám ơn anh Đăng Sơn đã vào chia sẽ qua câu chuyện ngụ ngôn , thật sâu sắc và thâm thúy .


                        Chúc mọi người một ngày thật vui bên gia đình

                        #12
                          Mầu Hoa Khế 12.08.2011 08:38:04 (permalink)


                          http://www.box.net/shared/ydul4ln5gs


                          M ư a



                          Nơi tôi cư ngụ dự báo cho biết cơn mưa sẽ kéo dài cả tuần lễ. Đêm nằm nghe mưa rơi rì rào trên mái ngói, gió kéo mưa chạy qua trên những ngọn trúc sau vườn nghiêng ngã cho đến sáng hôm sau và cứ thế mà mưa rả rích tầm tả nối tiếp cả ngày lẫn đêm. Mưa, gió, mưa tạt vào cửa kiếng ở căn phòng tôi ngó ra bên ngoài, không gian u ám tôi bỗng dưng cảm thấy thật lạnh lẽo, bàn tay đưa lên ôm lấy khuôn mặt, đôi mắt nhìn qua bầu trời xám ngắt được thu hẹp ở một góc độ từ nơi cánh cửa sổ, màu sắc của đau thương, của tuyệt vọng bởi đã một lần tôi bị đắm chìm trong vùng màu sắc đó tưởng có thể chết đi. Tôi từ đó như con ốc nhỏ thu mình trong lớp vỏ buồn ngơ ngác đến tội nghiệp.


                          Mưa vẫn rơi, rơi nhè nhẹ một buổi chiều khi tôi đến tìm anh. Ngồi trên xe xích lô, bánh xe đang lăn từng vòng và trái tim của tôi cũng đang quay theo từng nhịp đập xôn xao khi muốn mang đến cho anh một niềm vui bất ngờ.
                          Cánh cửa rào không khép tôi đẩy thật nhẹ. Trên đôi môi, trong ánh mắt nụ cười hạnh phúc đang chực oà vỡ rộn rã theo từng bước chân. Mưa rơi lấm vạt áo màu vàng, mưa đọng từng hạt nhỏ trên mái tóc mây dài.


                          Tôi đứng vào thềm nhà và sau cánh cửa kia anh sẽ hiện ra đôi mắt mở to quyến rũ nồng như một hơi men đã làm tôi choáng váng bởi cái nhìn đầu tiên, tiếng nói ấm dịu dàng mang cả mùa thu Hà Nội của nơi anh được sinh ra,chắc sẽ tắt nghẻn trên môi khi tôi tràn vào như cơn lốc, mình sẽ cuốn lấy nhau và sẽ thách thức cùng với số mệnh, ngạo nghễ trên những sự tàn nhẫn như đã muốn cắt đứt chìa lìa chúng ta, có phải không anh? Em đã mạnh dạn tranh đấu cho tình yêu của em và anh, em đã thu phục được sự nghi ngờ của mọi người khi đã có những ý nghỉ không mấy thiện cảm về anh.


                          Còn anh ? người đàn ông với nghề nghiệp là nhà báo, nơi anh toát ra sự chửng chạc, đầy ắp bản lĩnh đã đến thật tình cờ để yêu "bé", khi bé đang loay hoay với chiếc xe đạp bị trật sên giữa đường. Anh thường gọi em như thế.

                          Còn em, cô bé của anh thì vẫn áo dài màu trắng ngày ngày đến trường. Cô bé thường mơ mộng ngoài cửa lớp hơn là chuyện học hành. Đám nam sinh gọi em là mùa xuân, và hằn học nhìn khi anh đã độc quyền mang mùa xuân theo anh.


                          Và tình yêu bắt đầu từ những đóa hoa quỳnh anh mang đến để mình được ngồi bên nhau ngắm hoa quỳnh nở mỗi đêm. Rồi đèo em trên chiếc xe gắn máy cũ mèm, dáng anh to cao áo sơ mi quần jean bụi bặm em theo anh đi lang thang khắp nơi.


                          Cánh cửa mở ra, mở to ra. Nhưng anh không phải chỉ một mình mà tựa bên cánh tay anh đang có một người đàn bà tò mò đưa mắt nhìn. Trong mắt anh bối rối... còn tôi, tôi như bước hụt xuống một cái hố sâu hun hút, tôi loáng thoáng nghe tiếng nói của ai đó, rồi tôi mơ hồ như là tiếng của tôi với lời lẽ thật lịch sự.


                          _xin lỗi tôi bị lầm nhà


                          Bằng chút sức lực mỏng manh khi toàn thân đã hoàn toàn bị tê liệt, tôi quay người bỏ đi dưới cơn mưa chiều đang chuyển mình vần vũ. Tôi cứ thế mà đi, tả tơi như đóa quỳnh hoa bị héo hắt tàn rũ bơ vơ nơi mái hiên nhà.
                          Mưa... mưa, tôi đã để lại nơi quê hương cơn mưa chiều hôm ấy, tôi đã để lại cho anh với những lời phân trần, giãi thích quá muộn màng.


                          Kéo tấm chăn lên ngang ngực, trái tim được ủ ấm trong căn phòng vắng lặng... một cõi của riêng tôi...

                          MầuHoaKhế
                          Jan.19.2010




                          #13
                            Mầu Hoa Khế 13.08.2011 08:45:05 (permalink)





                            Sài Gòn Từ Bước Chân Đi


                            Sài Gòn từ bước chân đi
                            Mang theo ngàn giọt lệ thi nhau tràn
                            Xa Trương Minh Giảng lần qua
                            Bờ kinh đen nở màu hoa muống buồn

                            Nửa tà áo trắng vô hồn
                            Nửa xuân thì chớm hoàng hôn cuối trời
                            Con đường xanh lá me rơi
                            Bàn tay tuổi ngọc chơi vơi mất rồi

                            Phố xưa cùng với ai ngồi
                            Ly chè dịu ngọt bờ môi một thời
                            Nhạc vàng lịm tắt nghẹn lời
                            Tiếng guitar bỗng rã rời thanh âm

                            Sài Gòn chừ quá xa xăm
                            Trần Quang Diệu cũng biệt tăm lối về
                            Nửa đời trắng xóa tóc thề
                            Nửa đời khát vọng ê chề niềm đau

                            Sài Gòn ngày đó xa nhau
                            Chìm trong lửa khói một màu tang thương
                            Cánh chim phiêu bạt đoạn trường
                            Bao giờ về lại quê hương yên bình ...


                            Mầu Hoa Khế
                            Aug 2011
                            thích
                            #14
                              Mầu Hoa Khế 14.08.2011 00:50:01 (permalink)



                              NGƯỜI THÍM
                              ________________________________________________________________



                              Lúc Thím về làm vợ của chú tôi thì tôi mới chừng bốn tuổi . Cả bên Nội lẫn bên Ngoại cùng sống chung với nhau trong một tỉnh nhỏ ở miền Trung . Nhà bà Nội tôi là người buôn bán tạp hóa . Bà sinh bốn người con hai trai và hai gái . Tất cả đều lập gia đình .Ba tôi là người con thứ hai , Mạ tôi có tới 4 đứa con thì chú út tôi mới lấy vợ sau cùng . Nhà này cách nhà kia đi thả bộ chỉ chừng năm mười phút là tới .Cho nên thuở bé tôi thường qua nhà bà Nội chơi ăn cơm rồi ngủ luôn bên đó , lúc bé được Nội thương chăm sóc nên ít khi về nhà của mình .

                              Thím tôi về làm dâu lúc còn rất trẻ , được gia đình chồng giao trông coi một cửa tiệm bán tạp hóa bán đủ thứ .Từ những món đồ đắt tiền cho tới con ốc cái đinh . Cửa hàng còn bán những thức uống giải khát như bia nước ngọt . Chú tôi có luôn một hãng làm nước đá cây duy nhất tại thanh phố lúc bấy giờ .Một tay Thím tôi quán xuyến , sổ sách chi thu rõ ràng . Còn Chú tôi thì lo đối ngoại , ra ngoài đi giao thiệp mua bán những chuyến hàng to lớn hơn .

                              Bà Nội tôi là người rất ngăn nắp lại vô cùng giỏi giang ,cửa nhà to lớn và luôn việc buôn bán ngày xưa một tay bà gầy dựng .Về nội trợ thì khỏi nói , bà Nội tôi nổi tiếng nấu đồ chay rất ngon .Tất cả những buổi lễ ở chùa hay những nơi làm chuyện từ thiện .Bà tôi mà ra tay thì khỏi có địch thủ . Bà tôi lúc còn trẻ cũng là một cô đào hát Bội thanh sắc vẹn toàn ,nên lọt vào mắt ông tôi là một người thầy thuốc từ một đất nước khác phiêu bạc qua tận nơi đây để lấy bà Nội tôi làm vợ .

                              Thím tôi rất đẹp trong trí nhớ của tôi .Thím có vẻ đẹp như mấy bà đầm trong những cuốn phim chiếu ở rạp hát của chú tôi làm chủ . Thím xuất thân là con nhà giàu nhưng không hiểu sao lại chịu lấy Chú tôi .Gia đình Nội tôi mang so bên nhà gia đình của Thím thì sự chênh lệch quá cách xa . Phải coi như là không được môn đăng hộ đối . Nhưng Chú tôi là người hiền lành biết chăm chỉ làm ăn , cao ráo đẹp trai . Người xưa họ nhìn người rất hay họ biết xa hiểu rộng .Họ nhìn vào khả năng của con người chứ không nhìn vào gia thế cơ hàn .Và Chú tôi đã không làm cho họ thất vọng với nổ lực của bản thân mình .Từ lúc lấy vợ chỉ không đầy năm năm sau chú tôi đã trở thành người giàu có nhất trong thành phố cũng chính là quê hương nơi chú được sinh ra .

                              Nói về người thím dâu , cả thời gian thím vô gia đình chồng, tôi được thím thương yêu như con đẻ , hể có thời gian rảnh rỗi thì được thím bồng ẩm trên tay .Lo lắng hăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ . Mùa đông thím đan cho tôi những cái khăn quàng hay những chiếc áo len thật đẹp không thua gì ở cửa tiệm treo bán . Ông nội tôi là thầy thuốc nên rất thận trọng về thức ăn thức uống cứ theo hai mùa mà thay đổi .Quê hương tôi chỉ có mùa hạ và mùa mưa .Nắng thì uống nước mía lau hay nước rau bắp , mưa thì nấu nước chè xanh có đập thêm củ gừng cho ấm phổi . Ngày tết thôi khỏi nói , thím làm đủ loại bánh mứt và nấu những thức ăn ngon . Cho nên bà Nội tôi rất hài lòng , thím là mẫu người công dung ngôn hạnh đảm đang .

                              Khi thím có đứa con đầu lòng, tấm lòng của thím đối với tôi vẫn không hề thay đổi ,tôi vẫn hồn nhiên sống trong vòng tay thương yêu của thím. Tôi cùng các em họ lớn lên bên cạnh nhau trong sự công bằng không thiên lệch của thím .
                              Mãi cho tới ngày Ba Mạ tôi quyết định rời bỏ quê nhà để vô Sài Gòn lập nghiệp tôi đành phải theo ba mạ mình rời bỏ quê hương mà ra đi . Một sáng mùa đông, cái giá rét vẫn còn trùm phủ trên quê hương .Nơi sân ga nhỏ bé gia đình tôi lên tàu xuôi vô miền Nam . Thím cứ ôm tôi mãi trong vòng tay như không muốn rời xa trong đôi mắt thím nhạt nhòe nước mắt . Chú tôi là đàn ông nên che dấu cảm xúc nghiêm nghị bảo :

                              _ tụi con vô đó nhớ lo học hành , không được lo chơi

                              Còn bà Nội thì ôm Ba tôi khóc sướt mướt lúi húi dấu vào tay Ba tôi một cái bọc nhỏ đựng một ít tư trang của bà Nội .Sau này khi mà ba tôi đã lớn tuổi còn nội thì quá già nhưng ba tôi mãi mãi vẫn nhỏ bé trong mắt nhìn của nội ,tôi biết nội thương Ba ghê lắm cho dầu đang ăn cái bánh rất ngon miệng cũng ngưng lại để dành phần cho ba .

                              Mười năm sau gia đình chú thím cũng khăn gói vô tận Sài Gòn . Khi quê nhà bị chiến tranh tàn phá tan hoang không thể ở lại làm ăn gì được nữa . Tôi gặp lại thím sau bao năm xa cách, trong đôi mắt thím vẫn chan chứa yêu thương với nụ cười nhân hậu . Tấm lòng thím đối với tôi cũng giống hệt như thuở nào . Mạ tôi khi vô Sài Gòn lại sanh thêm ra nhiều em . Ba với đồng lương lính cấp bậc hạ sỉ không đủ vào đâu . Nên mọi chi phí học hành của chị em chúng tôi .Thím và Chú lại lo toan tất cả . Cứ tới hàng tháng thì tôi được Chú giao cho một phong bì thư dặn dò :

                              _con đem về lo cho mấy em đóng học phí , có thiếu gì nhớ cho chú biết

                              Tôi vừa cầm phong thư có tiền chú cho xuống lầu thì thím lại kéo vô phòng riêng đưa ra thêm một phong bì nữa :

                              _ Thím cho nì ... đừng nói với chú hỉ

                              Tôi tròn xoe mắt thật thà nói :

                              _Chú mới đưa cho con rồi

                              Thím cười xoà nói trong sự âu yếm :

                              _Chú cho thì Chú cho , cái ni của Thím mà

                              Rồi mắng yêu tôi

                              _cái con ni răng mờ thiệt thà ghê

                              Tôi cảm động muốn rơi nước mắt .Thím là một tấm gương soi cho tôi được noi theo để biết cách sống sao cho xứng đáng khi được sinh ra làm một con người. Tôi đã sống gần quá nửa kiếp người vẫn chưa hề gặp được ai có một tấm lòng nhân hậu như thím. Người "thi ân bất cầu báo " thật bao la như biển trời .Ngay cả căn nhà gia đình tôi đang ở cũng là của chú tím mua cho .Chú thím tránh né sợ ba mạ tôi tự ái không nhận nên đưa qua tay cho bà nội để mua dùm . Cả gia đình tôi mỗi khi nhắc về thím , thím thật giống như một vị bồ tác giữa phàm trần ô trược ,chúng tôi luôn ghi khắc trong lòng sự biết ơn tận trái tim .

                              Cũng như bao nhiều số mệnh khác gia đình tôi và gia đình chú thím nỗi trôi theo vận nước đổi thay . Tất cả đều cùng ra khỏi đất nước Việt Nam bằng những con đường định mệnh riêng rẽ .Mỗi người ở một chân trời xa xôi. Ai rồi cũng phải đi lại bằng những bước chân đầu tiên bỡ ngỡ . Thời gian cứ vùn vụt trôi qua nơi xứ người , sự lo lắng và mệt mỏi theo đờI cơm áo nên gần như không liên lạc với nhau.

                              Rồi vì những buộc ràng đa đoan , kinh tế chật vật . Khi chú tôi qua đời tôi vẫn không đủ điều kiện để đi thăm chú lần cuối .Đó là một niềm hối hận giống như một vết hằn in sâu trong tim và cho suốt cả đời tôi về sau . Một hôm nghe em gái nói chuyện ... "Thím nói trong nhà thương nhất là chị ".

                              Tôi đã khóc suốt đêm cùng với kỷ niệm những ngày sống yên vui trên quê hương bên cạnh thím.Một khúc phim quay chậm lại êm đềm cho tôi cảm nhận thế nào là hai chữ hạnh phúc . Hạnh phúc của một người vừa mới nói với tôi là "tìm thấy được một người hiểu thấu tất cả những gì dấu kín khuất lấp trong tâm hồn mình" .


                              Còn hạnh phúc của riêng tôi là cả chuỗi ngày tháng được sống bên cạnh người thím dâu mà tôi yêu thương như mẹ. Hôm nay khi viết lại những giòng hồi ức này .Tôi muốn nói với người mới quen .Hạnh phúc của tôi bây giờ là được một người nào đó đồng điệu với tâm hồn tôi , đọc lấy những giòng tâm sự của tôi .
                              Tôi vốn sống rất thầm lặng những gì về tình cảm thường hay giấu kín . Một ngày nào đó nếu như tôi không còn trên cõi đời này nữa .
                              Tùy bút này tôi xin gửi lại người thím với lòng thương yêu quí trọng nhất .



                              Mầu Hoa Khế



                              NẮM BẮT
                              ____________________________________________________________________




                              Giữa những cái vô thường trong trời đất. Bất chợt nắm bắt từ dòng linh cảm , một trái tim rất mềm mại, ấm áp tràn đầy tình người. Tôi đã thấy rất gần gủi khi đọc qua những dòng tâm sự, với những lời lẽ rất đơn thuần từ tâm hồn của một người.Tôi như người đang đi trong cơn nắng hạn khô cằn . Sự nắm bắt lạ lùng giữa một "con phố" trên một diễn đàn đông người qua lại. Cho tôi mang cái cảm giác như gặp được một dòng suối mát thật ngọt ngào .Đó cũng là một nỗi hạnh phúc không hẹn mà tới.

                              Đã từ lâu lắm ,đời sống của tôi, mỗi ngày cứ trôi qua êm đềm như một dòng sông ,dịu dàng khi mỗi sớm mai ở phía sau khu vườn luôn rộn rã những tiếng chim kêu . Trên những tàng cành cây chanh rậm rạp, luôn nghe rất rõ âm vang của tiếng chim vỗ cánh chuyền cành , những bước chân chim nhảy nhót líu lo ca hát .Bầy chim nhỏ coi khu vườn nhà tôi là nơi chốn bình yên để đến làm tổ ấm .Hoa chanh rụng trắng đầy trên sân nắng . Tôi hay nhìn qua khung cửa sổ khi tâm tư trầm lặng .Hình ảnh trước mắt mỗi ngày. Cứ luôn mơ hồ nhập nhoè vô vàn những hình ảnh của quá khứ lẫn hiện tại .Trong trái tim đau bao năm vẫn còn mang vệt buồn . Vệt buồn tràn tới , tôi nối kết thành một chuổi hạt bồ đề lần đếm trong tay hầu mong vơi đi những muộn phiền .

                              Mãi mãi là nỗi nhớ về quê hương , mãi mãi là nỗi nhớ về một tình yêu của một thời áo trắng . Nơi tôi đã bỏ ra đi vội vã , chạy trốn những nỗi lo sợ hoang mang . Chạy trốn đời sống cơm áo nhọc nhằn . Đối diện với muôn điều ẩn ức phi lí.
                              Bước chân đầu tiên khi đến xứ người . Tôi đã bị choáng ngợp bỡi mọi thứ chung quanh . Người ta bắt đầu đi từng bước đi một ,nhưng tôi thì phải chạy, chạy hối hả , chạy những bước thật dài. Tôi vạch ra những kế hoạch , đầy lấp thời cả gian .Như một lời thề sắc son phải đi tới như con ngựa bịt hai bên mắt . Chỉ là một con đường thẳng tắp trước mắt và nhất định phải đạt tới mục tiêu của đời mình.

                              Tôi đã như thế suốt hơn hai mươi năm . Không phân biệt ngày hay đêm. Mầu sắc hay âm thanh , trong mắt là sự tính toán , trong tai chỉ lắng nghe những gì mang lại lợi ích . Ngoài ra những thứ khác chỉ là một khoảng trống trơn. Nỗi buồn hay sự thất bại . Chỉ cần qua một đêm thôi , ngày hôm sau trên gương mặt càng cứng rắn và lạnh lùng hơn .Ý chí lại càng mạnh mẽ hơn thêm .
                              Tôi không hề muốn quen biết ai , ngoài chị em trong gia đình . Tôi không hề cho thời gian nhàn nhã. Một ngày đau ốm ư 1? tôi thấy vô cùng hoang phí . Mặt trời chưa lên tôi lầm lũi lái xe ra khỏi căn nhà và khi trở về trước mắt là bóng đêm hoàn toàn yên lặng , ánh đèn đường soi thật rõ bóng dáng của tôi .Vẫn vội vã hấp tấp chuẩn bị cho ngày mai , lại là một ngày mới cho những hạt mầm trong tay lớn dậy .

                              Rồi bỗng dưng có một ngày , sự trống vắng tự đáy lòng, bật tiếng kêu thật bi ai . Tôi như cái bong bóng bị xì hơi , như chiếc lá úa vàng héo hắt cạn kiệt hơi sức. Nằm xuống im lìm trong căn phòng đầy bóng tối . Không nghe điện thoại . Không cần ai thăm hỏi . Tự nhốt mình lại .Tôi chỉ muốn một mình đối diện với chính tôi .
                              Tôi có gì ư !? rất nhiều thứ tôi ước mong nằm trong tay . Nhưng cái gì cho riêng bản thân tôi !? . Hoàn toàn trắng xóa một mầu .Tôi hay bật cười to một mình ,như một con điên, ngồi nhìn thẳng vào tấm gương lớn,rồi rũ người thở hắt ra... tôi đã đi quá xa , đảo một vòng thật lớn để khi quay ngược trở lại thì cũng vẫn chỉ một mình tôi trơ trọi trong muôn vàn suy tư giữa cuộc đời .

                              Từ sau lần đó tôi tập cho mình đi chậm rãi hơn để còn biết cảm nhận những vẻ đẹp đang ở ngay bên cạnh đời sống của mình.



                              Mầu Hoa Khế


                              LONG TRANH HỔ ĐẤU

                              ___________________________________________________________________



                              Nghe 4 chữ trên thiệt rặc mùi kiếm hiệp, mà cũng đâu có sai . Chuyện xảy ra vào khoảng thời gian từ năm 1978 , Mạ tôi cũng phải xuống đường, ngồi buôn bán, giống hệt như dân chợ trời thứ thiệt . Quăng cái cục hiền ở nhà, ra đời mà không khoác cho mình cái mặt nạ của Kim Hoa Bà Bà* , coi bộ khó chống đỡ với giang hồ lắm . Có hàng quán gì đâu, lề đường, ai nhanh tay tìm một chỗ ngồi, bày hàng ra trên cái tấm nilon, để khi bị công an rượt, túm một phát là chạy ào vô mấy con hẻm lánh nạn . Chờ sóng êm biển lặng, lại đi cái tình phớt tỉnh ăng lê, ra bày buôn bán tiếp .


                              Bạn hàng có khi thì rất thân ái,nhưng có khi vì quyền lợi cũng trở thành bè trôi, thực ra toàn là phe ta cả đó thôi, một là chồng đi học cải tạo, hai là chồng ốm đau không gánh vác nỗi giang sơn nhà mình .Bất đắc dĩ , để vợ ra đường múa kiếm với thiên hạ, mong kiếm chút cơm chút cháo . Chứ của cải bao năm gầy dựng chắt chiu ,uất ức ra đi không hẹn ngày tái ngộ, bởi bị xử ép theo luật rừng .

                              Kế bên gian hàng của Mạ tôi là bác Xuyến,vợ của một vị đại tá đã về hưu vì bị thương, khi ra cầm quân ở chiến trường . Lúc đầu bác Xuyến cũng bỡ ngỡ lắm, rụt rè và hay xấu hổ , còn Mạ tôi, con nhà trâm anh thế phiệt, thì cũng theo thời ông Bảo Đại mà đứt bóng . Lúc lấy Ba tôi, theo con nhà buôn bán, nên nàng tiểu thơ nhẹ nhàng, buông hài thêu, ra khỏi khung vàng , thước ngọc. Học buôn bán bên phía nhà chồng, rồi cũng thấm từ từ , sự khôn ngoan, linh hoạt giữa chốn giang hồ, gió cát , mưa sa .

                              Hai người trở thành bạn hàng lề đường với nhau,chứ đâu phải tri âm tri kỷ gì đâu,mà thấu hiểu ngọn ngành tâm hồn của nhau , nên một sớm , một chiều, vì quyền lợi mà trở mặt hoá thù . Mạ tôi thì có Ngũ Long Công Chúa, còn bác Xuyến thì ngon cơm hơn sanh ra , Ngũ Hổ Thái Tử .Cái thói trọng nam khinh nữ cũng còn dai như cao su. Nên Mạ tôi cũng ấm ức , ganh tị vì chưa sanh ra được con trai.

                              Nguyên nhân của trận quyết chiến, chỉ vì tranh nhau một món hàng,gây gỗ ì xèo do trong mắt nhìn của hai Lão bà ,thì món hàng đó bán ra ,sẽ có số tiền lời rất to .Thế là ở một ngã tư đèn đường, vào lúc đứng ngọ, tình báo bay về nhà cho chúng tôi biết sự việc đang xảy ra . Ngũ Long Công Chúa, do tôi đầu tiêu , kéo đi hùng dũng , như bà Trưng bà Triệu ra quân. Vừa vặn, Ngũ Hổ Thái Tử, cũng đằng đằng sát khí, đang phi thân từ xa ào tới. Hôm đó, mà nhà đạo diễn nào quay phim, chắc trả tiền diễn viên quần chúng sặc vốn luôn . Cả một góc đường ồn ào náo nhiệt như đi coi đại nhạc hội không bằng . Mà" Long tranh Hổ đấu " thứ thiệt, đâu phải hàng giả mạo .

                              Mặt chạm mặt, mắt trong mắt . Chúa ơi , Phật ơi !!!... , cái sát khí đằng đằng bỗng như bị độc môn hàm mô công, của Tây Độc hút hết trơn hết trọi hà . Ánh mắt tôi xẹc một cái, thì phải truyền âm cho Đại sư tỷ ngay " sao bác Xuyến có mấy người con đẹp trai ghê chị ha " . Còn tiểu sư muội của tôi, đệ tử ruột của Đoàn Dự, con bé xử dụng Lăng ba vi bộ, chớp nhoáng phi thân tới đối phương, vỗ vai Tiểu đệ của họ một cái . Thì ra là bạn học với nhau. Cũng may hết sức, lúc đó có một Hiệp nữ tới kịp thời, đứng ra hoà giãi, Hiệp nữ còn dí dzõm nói :" thôi bắt tay làm sui đi, rồi lúc đó đố mà ai ăn hiếp được hai bà " . Làm cho chúng tôi ai nấy đều mặt đỏ như xôi gấc . Đại tỷ tôi cười mim mím quay mặt, làm sao qua được con mắt hồ ly của tôi, cái ông Đại Sư Huynh nhà kia, cái mặt đờ ra như bị chị tôi hớp hồn á .

                              Thực ra tất cả , ai cũng là người sa cơ thất thế , miếng cơm , miếng cháo lúc đó thật gian nan, vất vã, một chút tranh dành cũng vì thương chồng , thương con mà ra . Thật may mắn cho tất cả chúng tôi , chúng tôi đã gặp lại nhau trên đất Mỹ, ngồi nhắc lại chuyện xưa, cười ra nước mắt . Đúng như lời Nữ hiệp làm mai , trong chúng tôi , chỉ có Tiểu muội và Tiểu đệ , có duyên đã trở thành vợ chồng . Hai bên trở thành sui gia với nhau . Mỗi khi có tiệc tùng, ngồi lại với nhau tóc trên đầu lấm tấm sương rơi, chúng tôi cũng vung tay, đá chân theo bộ dạng trong mấy phim kiếm hiệp của Hồng Kông .Làm cho cả buổi tiệc cười ngất nga, ngất ngưỡng, đúng là không đánh nhau một trận thì đâu thành bạn bè . Mà cũng kỳ thiệt , tụi tui đang đóng tuồng " Long Tranh Hổ Đấu " , bỗng biến thành phim tình cảm ướt át vậy hen !?


                              Mầu Hoa Khế
                              * Kim Hoa Bà Bà là nhân vật trong truyện kiếm hiệp



                              M A ...
                              _______________________________________________________________




                              Dạo này tôi nửa đêm thường hay tỉnh giấc , cố dỗ lại giấc ngủ nhưng hai con mắt cứ tỉnh như sáo ,sao người ta gọi tỉnh như sáo nhỉ ? chẳng lẽ con chim sáo nó không hề ngủ sao ? ,mà sao lại có mấy câu hò "ai đưa con sáo sang sông ... để cho con sáo sổ lồng bay đi ",sao không là những con chim khác nhỉ ? ,tôi cũng thấy mình bắt đầu lẩm cẩm, từng tuổi này rồi mà tôi cũng phải chịu thua, không hiểu nỗi cái câu ví von của người đời xưa .

                              Thế là thêm tối nay, mắt tôi lại mở to ra như con sáo , nhìn chọc thủng cả bóng đêm , nơi cửa sổ , tấm màn cửa kéo lệch sang một bên , ánh trăng tròn vành vạnh, mây từ nơi đâu mà tụ lại nơi cái vòm trời ngó xuống nhà tôi, mang một mầu trắng đục ngờ .Đêm chìm sâu , không gian thật yên lặng ,tôi lặng lẽ ngồi nhìn mình trong tấm gương , mở căng mắt , có ý nghỉ coi phải người trong gương có thật là tôi không ? , vệt sáng của ánh trăng, chiếu hắt qua cửa sổ . Tôi cứ ngồi nhìn chăm chú , tôi trong gương tóc xõa dài , áo ngủ màu trắng,ban đêm tôi rất thích mặc màu trắng,thấy mình thật nhẹ nhàng, bồng bềnh đi vào giấc ngủ . Hồi còn trẻ có bao giờ thèm soi gương, chỉ thích ngắm mình trong thau nước ,nhà có hồ sen nên cũng thích nhìn gương mặt chìm sâu trong đáy hồ. Khi gió thổi nhẹ làm mặt nước gợn gợn, lăn tăn , gương mặt lung lay nhoè nhoè không rõ nét, thấy như một người khác, rồi tự nói chuyện với cái bóng của mình .
                              Mỗi lần như thế là Mạ la cho một trận " bộ muốn ma rà bắt hồn à " .
                              Rồi tôi cũng trắc nghiệm coi lời Mạ tôi nói " soi gương ban đêm sẽ bị ma nhập ". Rõ ràng tôi vẫn còn thức , trong bóng tối cứ nghe những tiếng động xô lệch quanh phòng, mặc dù căn phòng không to gì cho mấy, nhưng cũng có những khoảng trống, để đi tới đi lui thật thoải mái .


                              Tôi ở nơi đây đã trên 10 năm , sao bây giờ mới nghe ra những âm thanh trong đêm như đêm nay, có tiếng tờ giấy bị đánh rơi rất khẻ, tiếng kéo chiếc ghế , tiếng cửa mở hay khép nhẹ , tiếng lách cách nơi bàn computer . Có thể trước đây giấc ngủ vì quá mệt mõi , nên khi nằm xuống là chìm luôn trong trạng thái chết còn hơi thở . Tôi gọi như thế vì khi nằm ngủ, tư thế của tôi không hề thay đổi . Nằm ngữa , thẳng người ,hai tay bắt chéo trên bụng , trông giống hệt như những người chết nằm trong quan tài, để thân nhân đến ngắm nhìn lần cuối . Đôi khi, tôi nghe lén các con nói chuyện " Mẹ ngủ giống như người chết " .
                              Thì khi đang sống, chỉ biết sống cho những hệ luỵ buộc ràng chung quanh đời mình ,vui buồn theo chuyện người bên cạnh, còn đối với bản thân mình thì là một khoảng trống hun hút, như thế có khác gì đang nằm trong mộ huyệt sao !? . Tôi còn tìm sẳn cho mình một bức chân dung, lên tiếng bảo với con cái "khi Mẹ chết thì nhớ thờ tấm hình này nhé ", còn phải suy nghỉ làm hai câu thơ để dành khắc lên mộ nữa chứ, mấy con nói " tấm hình này đôi mắt Mẹ linh động quá, nhìn vô thấy sợ " .

                              Không phải mình tôi nói chuyện thoải mái, tự nhiên về chuyện hậu sự của mình đâu . Lúc tôi qua thăm các em họ ở bên Hawaii ,thấy các em họ tôi cũng đã sẳn sàng mua cho mình một ngôi mộ đẹp, nằm đúng hướng trên một ngọn đồi thoai thoải , các em tranh nhau chỉ chỗ nằm của họ mai đây cho tôi coi trong tiếng cười hồn nhiên .Tôi nói "làm anh chị em kiếp này chưa ngán sao, mà còn rũ rê nằm cùng một nơi để tiếp tục nữa hỉ ?" . Họ trả lời " trời cho xum hợp thì lo mà nắm giữ, cũng có căn cơ tiền duyên mà nên " .
                              Nghe cũng có lý,người còn sống, hay người đã chết, cũng phải có duyên với nhau, cho nên ngay cả hồn ma bóng quế, tại sao họ cứ lẩn quẩn trong căn nhà này, có gì còn u uẩn mà chưa chịu đi siêu thoát ? , hay là gia đình tôi hợp với tầng số của họ , họ muốn nói gì đây ? cho nên dạo này, tôi cứ ngủ sớm, thức dậy giữa đêm khuya, để biết đâu sẽ gặp một vong hồn nào đó cùng trò chuyện hỏi han, cho tôi bớt cô quạnh . Các con tôi có lần hỏi :
                              _hôm qua Mẹ ra nhà bếp uống nước hở ?

                              Tôi nhớ mình ngủ rất ngon, nên biết có gì không ổn giả bộ hỏi :

                              _ủa con thấy Mẹ à ? mấy giờ ?

                              _dạ con định kêu Mẹ, nhưng buồn ngủ quá lại thôi , khuya lắm Mẹ ạ

                              Rồi đứa con khác lại nói :

                              _ Mẹ à hôm qua Mẹ nhìn vô phòng con hả ?

                              Tôi thấy hơi rùng mình, cảm giác lạnh người

                              _Con thấy Mẹ nữa sao ?

                              Con bé cười nói:

                              _Con đang mơ màng , nhưng thấy là Mẹ đang nhìn con .

                              Tôi cố trấn tỉnh con cái cũng như trấn tỉnh chính mình

                              _ uhm.. Mẹ ngủ không được nên thức dậy đó thôi


                              Vậy là căn nhà tôi đang ở thực sự có ma rồi ? hay biết đâu tôi bị bệnh mộng du ?, nữa đêm ngồi dậy đi lại trong nhà chăng ? .Cùng sống chung với con cái, nhưng tôi ít khi ra khỏi phòng , nhà chỉ ồn ào một lúc , rồi ai cũng vào phòng nấy , hoàn toàn riêng tư . Căn nhà luôn chìm vào không gian yên lặng, dưới một bóng đèn mờ nhạt .Ban đêm mà bất ngờ ai thấy tôi, tóc dài , áo trắng chắc cũng phải hết hồn . Tôi thấy mình cũng giống như một con ma, chỉ là con ma còn sống sờ sờ đó thôi ...



                              Mầu Hoa Khế



                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.08.2011 11:59:58 bởi Mầu Hoa Khế >
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 6 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 82 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9