Mầu Hoa Khế
-
Số bài
:
264
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 15.07.2009
|
RE: Lặng lẽ bên đời
-
14.08.2011 00:50:01
NGƯỜI THÍM ________________________________________________________________ Lúc Thím về làm vợ của chú tôi thì tôi mới chừng bốn tuổi . Cả bên Nội lẫn bên Ngoại cùng sống chung với nhau trong một tỉnh nhỏ ở miền Trung . Nhà bà Nội tôi là người buôn bán tạp hóa . Bà sinh bốn người con hai trai và hai gái . Tất cả đều lập gia đình .Ba tôi là người con thứ hai , Mạ tôi có tới 4 đứa con thì chú út tôi mới lấy vợ sau cùng . Nhà này cách nhà kia đi thả bộ chỉ chừng năm mười phút là tới .Cho nên thuở bé tôi thường qua nhà bà Nội chơi ăn cơm rồi ngủ luôn bên đó , lúc bé được Nội thương chăm sóc nên ít khi về nhà của mình . Thím tôi về làm dâu lúc còn rất trẻ , được gia đình chồng giao trông coi một cửa tiệm bán tạp hóa bán đủ thứ .Từ những món đồ đắt tiền cho tới con ốc cái đinh . Cửa hàng còn bán những thức uống giải khát như bia nước ngọt . Chú tôi có luôn một hãng làm nước đá cây duy nhất tại thanh phố lúc bấy giờ .Một tay Thím tôi quán xuyến , sổ sách chi thu rõ ràng . Còn Chú tôi thì lo đối ngoại , ra ngoài đi giao thiệp mua bán những chuyến hàng to lớn hơn . Bà Nội tôi là người rất ngăn nắp lại vô cùng giỏi giang ,cửa nhà to lớn và luôn việc buôn bán ngày xưa một tay bà gầy dựng .Về nội trợ thì khỏi nói , bà Nội tôi nổi tiếng nấu đồ chay rất ngon .Tất cả những buổi lễ ở chùa hay những nơi làm chuyện từ thiện .Bà tôi mà ra tay thì khỏi có địch thủ . Bà tôi lúc còn trẻ cũng là một cô đào hát Bội thanh sắc vẹn toàn ,nên lọt vào mắt ông tôi là một người thầy thuốc từ một đất nước khác phiêu bạc qua tận nơi đây để lấy bà Nội tôi làm vợ . Thím tôi rất đẹp trong trí nhớ của tôi .Thím có vẻ đẹp như mấy bà đầm trong những cuốn phim chiếu ở rạp hát của chú tôi làm chủ . Thím xuất thân là con nhà giàu nhưng không hiểu sao lại chịu lấy Chú tôi .Gia đình Nội tôi mang so bên nhà gia đình của Thím thì sự chênh lệch quá cách xa . Phải coi như là không được môn đăng hộ đối . Nhưng Chú tôi là người hiền lành biết chăm chỉ làm ăn , cao ráo đẹp trai . Người xưa họ nhìn người rất hay họ biết xa hiểu rộng .Họ nhìn vào khả năng của con người chứ không nhìn vào gia thế cơ hàn .Và Chú tôi đã không làm cho họ thất vọng với nổ lực của bản thân mình .Từ lúc lấy vợ chỉ không đầy năm năm sau chú tôi đã trở thành người giàu có nhất trong thành phố cũng chính là quê hương nơi chú được sinh ra . Nói về người thím dâu , cả thời gian thím vô gia đình chồng, tôi được thím thương yêu như con đẻ , hể có thời gian rảnh rỗi thì được thím bồng ẩm trên tay .Lo lắng hăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ . Mùa đông thím đan cho tôi những cái khăn quàng hay những chiếc áo len thật đẹp không thua gì ở cửa tiệm treo bán . Ông nội tôi là thầy thuốc nên rất thận trọng về thức ăn thức uống cứ theo hai mùa mà thay đổi .Quê hương tôi chỉ có mùa hạ và mùa mưa .Nắng thì uống nước mía lau hay nước rau bắp , mưa thì nấu nước chè xanh có đập thêm củ gừng cho ấm phổi . Ngày tết thôi khỏi nói , thím làm đủ loại bánh mứt và nấu những thức ăn ngon . Cho nên bà Nội tôi rất hài lòng , thím là mẫu người công dung ngôn hạnh đảm đang . Khi thím có đứa con đầu lòng, tấm lòng của thím đối với tôi vẫn không hề thay đổi ,tôi vẫn hồn nhiên sống trong vòng tay thương yêu của thím. Tôi cùng các em họ lớn lên bên cạnh nhau trong sự công bằng không thiên lệch của thím . Mãi cho tới ngày Ba Mạ tôi quyết định rời bỏ quê nhà để vô Sài Gòn lập nghiệp tôi đành phải theo ba mạ mình rời bỏ quê hương mà ra đi . Một sáng mùa đông, cái giá rét vẫn còn trùm phủ trên quê hương .Nơi sân ga nhỏ bé gia đình tôi lên tàu xuôi vô miền Nam . Thím cứ ôm tôi mãi trong vòng tay như không muốn rời xa trong đôi mắt thím nhạt nhòe nước mắt . Chú tôi là đàn ông nên che dấu cảm xúc nghiêm nghị bảo : _ tụi con vô đó nhớ lo học hành , không được lo chơi Còn bà Nội thì ôm Ba tôi khóc sướt mướt lúi húi dấu vào tay Ba tôi một cái bọc nhỏ đựng một ít tư trang của bà Nội .Sau này khi mà ba tôi đã lớn tuổi còn nội thì quá già nhưng ba tôi mãi mãi vẫn nhỏ bé trong mắt nhìn của nội ,tôi biết nội thương Ba ghê lắm cho dầu đang ăn cái bánh rất ngon miệng cũng ngưng lại để dành phần cho ba . Mười năm sau gia đình chú thím cũng khăn gói vô tận Sài Gòn . Khi quê nhà bị chiến tranh tàn phá tan hoang không thể ở lại làm ăn gì được nữa . Tôi gặp lại thím sau bao năm xa cách, trong đôi mắt thím vẫn chan chứa yêu thương với nụ cười nhân hậu . Tấm lòng thím đối với tôi cũng giống hệt như thuở nào . Mạ tôi khi vô Sài Gòn lại sanh thêm ra nhiều em . Ba với đồng lương lính cấp bậc hạ sỉ không đủ vào đâu . Nên mọi chi phí học hành của chị em chúng tôi .Thím và Chú lại lo toan tất cả . Cứ tới hàng tháng thì tôi được Chú giao cho một phong bì thư dặn dò : _con đem về lo cho mấy em đóng học phí , có thiếu gì nhớ cho chú biết Tôi vừa cầm phong thư có tiền chú cho xuống lầu thì thím lại kéo vô phòng riêng đưa ra thêm một phong bì nữa : _ Thím cho nì ... đừng nói với chú hỉ Tôi tròn xoe mắt thật thà nói : _Chú mới đưa cho con rồi Thím cười xoà nói trong sự âu yếm : _Chú cho thì Chú cho , cái ni của Thím mà Rồi mắng yêu tôi _cái con ni răng mờ thiệt thà ghê Tôi cảm động muốn rơi nước mắt .Thím là một tấm gương soi cho tôi được noi theo để biết cách sống sao cho xứng đáng khi được sinh ra làm một con người. Tôi đã sống gần quá nửa kiếp người vẫn chưa hề gặp được ai có một tấm lòng nhân hậu như thím. Người "thi ân bất cầu báo " thật bao la như biển trời .Ngay cả căn nhà gia đình tôi đang ở cũng là của chú tím mua cho .Chú thím tránh né sợ ba mạ tôi tự ái không nhận nên đưa qua tay cho bà nội để mua dùm . Cả gia đình tôi mỗi khi nhắc về thím , thím thật giống như một vị bồ tác giữa phàm trần ô trược ,chúng tôi luôn ghi khắc trong lòng sự biết ơn tận trái tim . Cũng như bao nhiều số mệnh khác gia đình tôi và gia đình chú thím nỗi trôi theo vận nước đổi thay . Tất cả đều cùng ra khỏi đất nước Việt Nam bằng những con đường định mệnh riêng rẽ .Mỗi người ở một chân trời xa xôi. Ai rồi cũng phải đi lại bằng những bước chân đầu tiên bỡ ngỡ . Thời gian cứ vùn vụt trôi qua nơi xứ người , sự lo lắng và mệt mỏi theo đờI cơm áo nên gần như không liên lạc với nhau. Rồi vì những buộc ràng đa đoan , kinh tế chật vật . Khi chú tôi qua đời tôi vẫn không đủ điều kiện để đi thăm chú lần cuối .Đó là một niềm hối hận giống như một vết hằn in sâu trong tim và cho suốt cả đời tôi về sau . Một hôm nghe em gái nói chuyện ... "Thím nói trong nhà thương nhất là chị ". Tôi đã khóc suốt đêm cùng với kỷ niệm những ngày sống yên vui trên quê hương bên cạnh thím.Một khúc phim quay chậm lại êm đềm cho tôi cảm nhận thế nào là hai chữ hạnh phúc . Hạnh phúc của một người vừa mới nói với tôi là "tìm thấy được một người hiểu thấu tất cả những gì dấu kín khuất lấp trong tâm hồn mình" . Còn hạnh phúc của riêng tôi là cả chuỗi ngày tháng được sống bên cạnh người thím dâu mà tôi yêu thương như mẹ. Hôm nay khi viết lại những giòng hồi ức này .Tôi muốn nói với người mới quen .Hạnh phúc của tôi bây giờ là được một người nào đó đồng điệu với tâm hồn tôi , đọc lấy những giòng tâm sự của tôi . Tôi vốn sống rất thầm lặng những gì về tình cảm thường hay giấu kín . Một ngày nào đó nếu như tôi không còn trên cõi đời này nữa . Tùy bút này tôi xin gửi lại người thím với lòng thương yêu quí trọng nhất . Mầu Hoa Khế NẮM BẮT ____________________________________________________________________ Giữa những cái vô thường trong trời đất. Bất chợt nắm bắt từ dòng linh cảm , một trái tim rất mềm mại, ấm áp tràn đầy tình người. Tôi đã thấy rất gần gủi khi đọc qua những dòng tâm sự, với những lời lẽ rất đơn thuần từ tâm hồn của một người.Tôi như người đang đi trong cơn nắng hạn khô cằn . Sự nắm bắt lạ lùng giữa một "con phố" trên một diễn đàn đông người qua lại. Cho tôi mang cái cảm giác như gặp được một dòng suối mát thật ngọt ngào .Đó cũng là một nỗi hạnh phúc không hẹn mà tới. Đã từ lâu lắm ,đời sống của tôi, mỗi ngày cứ trôi qua êm đềm như một dòng sông ,dịu dàng khi mỗi sớm mai ở phía sau khu vườn luôn rộn rã những tiếng chim kêu . Trên những tàng cành cây chanh rậm rạp, luôn nghe rất rõ âm vang của tiếng chim vỗ cánh chuyền cành , những bước chân chim nhảy nhót líu lo ca hát .Bầy chim nhỏ coi khu vườn nhà tôi là nơi chốn bình yên để đến làm tổ ấm .Hoa chanh rụng trắng đầy trên sân nắng . Tôi hay nhìn qua khung cửa sổ khi tâm tư trầm lặng .Hình ảnh trước mắt mỗi ngày. Cứ luôn mơ hồ nhập nhoè vô vàn những hình ảnh của quá khứ lẫn hiện tại .Trong trái tim đau bao năm vẫn còn mang vệt buồn . Vệt buồn tràn tới , tôi nối kết thành một chuổi hạt bồ đề lần đếm trong tay hầu mong vơi đi những muộn phiền . Mãi mãi là nỗi nhớ về quê hương , mãi mãi là nỗi nhớ về một tình yêu của một thời áo trắng . Nơi tôi đã bỏ ra đi vội vã , chạy trốn những nỗi lo sợ hoang mang . Chạy trốn đời sống cơm áo nhọc nhằn . Đối diện với muôn điều ẩn ức phi lí. Bước chân đầu tiên khi đến xứ người . Tôi đã bị choáng ngợp bỡi mọi thứ chung quanh . Người ta bắt đầu đi từng bước đi một ,nhưng tôi thì phải chạy, chạy hối hả , chạy những bước thật dài. Tôi vạch ra những kế hoạch , đầy lấp thời cả gian .Như một lời thề sắc son phải đi tới như con ngựa bịt hai bên mắt . Chỉ là một con đường thẳng tắp trước mắt và nhất định phải đạt tới mục tiêu của đời mình. Tôi đã như thế suốt hơn hai mươi năm . Không phân biệt ngày hay đêm. Mầu sắc hay âm thanh , trong mắt là sự tính toán , trong tai chỉ lắng nghe những gì mang lại lợi ích . Ngoài ra những thứ khác chỉ là một khoảng trống trơn. Nỗi buồn hay sự thất bại . Chỉ cần qua một đêm thôi , ngày hôm sau trên gương mặt càng cứng rắn và lạnh lùng hơn .Ý chí lại càng mạnh mẽ hơn thêm . Tôi không hề muốn quen biết ai , ngoài chị em trong gia đình . Tôi không hề cho thời gian nhàn nhã. Một ngày đau ốm ư 1? tôi thấy vô cùng hoang phí . Mặt trời chưa lên tôi lầm lũi lái xe ra khỏi căn nhà và khi trở về trước mắt là bóng đêm hoàn toàn yên lặng , ánh đèn đường soi thật rõ bóng dáng của tôi .Vẫn vội vã hấp tấp chuẩn bị cho ngày mai , lại là một ngày mới cho những hạt mầm trong tay lớn dậy . Rồi bỗng dưng có một ngày , sự trống vắng tự đáy lòng, bật tiếng kêu thật bi ai . Tôi như cái bong bóng bị xì hơi , như chiếc lá úa vàng héo hắt cạn kiệt hơi sức. Nằm xuống im lìm trong căn phòng đầy bóng tối . Không nghe điện thoại . Không cần ai thăm hỏi . Tự nhốt mình lại .Tôi chỉ muốn một mình đối diện với chính tôi . Tôi có gì ư !? rất nhiều thứ tôi ước mong nằm trong tay . Nhưng cái gì cho riêng bản thân tôi !? . Hoàn toàn trắng xóa một mầu .Tôi hay bật cười to một mình ,như một con điên, ngồi nhìn thẳng vào tấm gương lớn,rồi rũ người thở hắt ra... tôi đã đi quá xa , đảo một vòng thật lớn để khi quay ngược trở lại thì cũng vẫn chỉ một mình tôi trơ trọi trong muôn vàn suy tư giữa cuộc đời . Từ sau lần đó tôi tập cho mình đi chậm rãi hơn để còn biết cảm nhận những vẻ đẹp đang ở ngay bên cạnh đời sống của mình. Mầu Hoa Khế LONG TRANH HỔ ĐẤU ___________________________________________________________________ Nghe 4 chữ trên thiệt rặc mùi kiếm hiệp, mà cũng đâu có sai . Chuyện xảy ra vào khoảng thời gian từ năm 1978 , Mạ tôi cũng phải xuống đường, ngồi buôn bán, giống hệt như dân chợ trời thứ thiệt . Quăng cái cục hiền ở nhà, ra đời mà không khoác cho mình cái mặt nạ của Kim Hoa Bà Bà* , coi bộ khó chống đỡ với giang hồ lắm . Có hàng quán gì đâu, lề đường, ai nhanh tay tìm một chỗ ngồi, bày hàng ra trên cái tấm nilon, để khi bị công an rượt, túm một phát là chạy ào vô mấy con hẻm lánh nạn . Chờ sóng êm biển lặng, lại đi cái tình phớt tỉnh ăng lê, ra bày buôn bán tiếp . Bạn hàng có khi thì rất thân ái,nhưng có khi vì quyền lợi cũng trở thành bè trôi, thực ra toàn là phe ta cả đó thôi, một là chồng đi học cải tạo, hai là chồng ốm đau không gánh vác nỗi giang sơn nhà mình .Bất đắc dĩ , để vợ ra đường múa kiếm với thiên hạ, mong kiếm chút cơm chút cháo . Chứ của cải bao năm gầy dựng chắt chiu ,uất ức ra đi không hẹn ngày tái ngộ, bởi bị xử ép theo luật rừng . Kế bên gian hàng của Mạ tôi là bác Xuyến,vợ của một vị đại tá đã về hưu vì bị thương, khi ra cầm quân ở chiến trường . Lúc đầu bác Xuyến cũng bỡ ngỡ lắm, rụt rè và hay xấu hổ , còn Mạ tôi, con nhà trâm anh thế phiệt, thì cũng theo thời ông Bảo Đại mà đứt bóng . Lúc lấy Ba tôi, theo con nhà buôn bán, nên nàng tiểu thơ nhẹ nhàng, buông hài thêu, ra khỏi khung vàng , thước ngọc. Học buôn bán bên phía nhà chồng, rồi cũng thấm từ từ , sự khôn ngoan, linh hoạt giữa chốn giang hồ, gió cát , mưa sa . Hai người trở thành bạn hàng lề đường với nhau,chứ đâu phải tri âm tri kỷ gì đâu,mà thấu hiểu ngọn ngành tâm hồn của nhau , nên một sớm , một chiều, vì quyền lợi mà trở mặt hoá thù . Mạ tôi thì có Ngũ Long Công Chúa, còn bác Xuyến thì ngon cơm hơn sanh ra , Ngũ Hổ Thái Tử .Cái thói trọng nam khinh nữ cũng còn dai như cao su. Nên Mạ tôi cũng ấm ức , ganh tị vì chưa sanh ra được con trai. Nguyên nhân của trận quyết chiến, chỉ vì tranh nhau một món hàng,gây gỗ ì xèo do trong mắt nhìn của hai Lão bà ,thì món hàng đó bán ra ,sẽ có số tiền lời rất to .Thế là ở một ngã tư đèn đường, vào lúc đứng ngọ, tình báo bay về nhà cho chúng tôi biết sự việc đang xảy ra . Ngũ Long Công Chúa, do tôi đầu tiêu , kéo đi hùng dũng , như bà Trưng bà Triệu ra quân. Vừa vặn, Ngũ Hổ Thái Tử, cũng đằng đằng sát khí, đang phi thân từ xa ào tới. Hôm đó, mà nhà đạo diễn nào quay phim, chắc trả tiền diễn viên quần chúng sặc vốn luôn . Cả một góc đường ồn ào náo nhiệt như đi coi đại nhạc hội không bằng . Mà" Long tranh Hổ đấu " thứ thiệt, đâu phải hàng giả mạo . Mặt chạm mặt, mắt trong mắt . Chúa ơi , Phật ơi !!!... , cái sát khí đằng đằng bỗng như bị độc môn hàm mô công, của Tây Độc hút hết trơn hết trọi hà . Ánh mắt tôi xẹc một cái, thì phải truyền âm cho Đại sư tỷ ngay " sao bác Xuyến có mấy người con đẹp trai ghê chị ha " . Còn tiểu sư muội của tôi, đệ tử ruột của Đoàn Dự, con bé xử dụng Lăng ba vi bộ, chớp nhoáng phi thân tới đối phương, vỗ vai Tiểu đệ của họ một cái . Thì ra là bạn học với nhau. Cũng may hết sức, lúc đó có một Hiệp nữ tới kịp thời, đứng ra hoà giãi, Hiệp nữ còn dí dzõm nói :" thôi bắt tay làm sui đi, rồi lúc đó đố mà ai ăn hiếp được hai bà " . Làm cho chúng tôi ai nấy đều mặt đỏ như xôi gấc . Đại tỷ tôi cười mim mím quay mặt, làm sao qua được con mắt hồ ly của tôi, cái ông Đại Sư Huynh nhà kia, cái mặt đờ ra như bị chị tôi hớp hồn á . Thực ra tất cả , ai cũng là người sa cơ thất thế , miếng cơm , miếng cháo lúc đó thật gian nan, vất vã, một chút tranh dành cũng vì thương chồng , thương con mà ra . Thật may mắn cho tất cả chúng tôi , chúng tôi đã gặp lại nhau trên đất Mỹ, ngồi nhắc lại chuyện xưa, cười ra nước mắt . Đúng như lời Nữ hiệp làm mai , trong chúng tôi , chỉ có Tiểu muội và Tiểu đệ , có duyên đã trở thành vợ chồng . Hai bên trở thành sui gia với nhau . Mỗi khi có tiệc tùng, ngồi lại với nhau tóc trên đầu lấm tấm sương rơi, chúng tôi cũng vung tay, đá chân theo bộ dạng trong mấy phim kiếm hiệp của Hồng Kông .Làm cho cả buổi tiệc cười ngất nga, ngất ngưỡng, đúng là không đánh nhau một trận thì đâu thành bạn bè . Mà cũng kỳ thiệt , tụi tui đang đóng tuồng " Long Tranh Hổ Đấu " , bỗng biến thành phim tình cảm ướt át vậy hen !? Mầu Hoa Khế * Kim Hoa Bà Bà là nhân vật trong truyện kiếm hiệp M A ... _______________________________________________________________ Dạo này tôi nửa đêm thường hay tỉnh giấc , cố dỗ lại giấc ngủ nhưng hai con mắt cứ tỉnh như sáo ,sao người ta gọi tỉnh như sáo nhỉ ? chẳng lẽ con chim sáo nó không hề ngủ sao ? ,mà sao lại có mấy câu hò "ai đưa con sáo sang sông ... để cho con sáo sổ lồng bay đi ",sao không là những con chim khác nhỉ ? ,tôi cũng thấy mình bắt đầu lẩm cẩm, từng tuổi này rồi mà tôi cũng phải chịu thua, không hiểu nỗi cái câu ví von của người đời xưa . Thế là thêm tối nay, mắt tôi lại mở to ra như con sáo , nhìn chọc thủng cả bóng đêm , nơi cửa sổ , tấm màn cửa kéo lệch sang một bên , ánh trăng tròn vành vạnh, mây từ nơi đâu mà tụ lại nơi cái vòm trời ngó xuống nhà tôi, mang một mầu trắng đục ngờ .Đêm chìm sâu , không gian thật yên lặng ,tôi lặng lẽ ngồi nhìn mình trong tấm gương , mở căng mắt , có ý nghỉ coi phải người trong gương có thật là tôi không ? , vệt sáng của ánh trăng, chiếu hắt qua cửa sổ . Tôi cứ ngồi nhìn chăm chú , tôi trong gương tóc xõa dài , áo ngủ màu trắng,ban đêm tôi rất thích mặc màu trắng,thấy mình thật nhẹ nhàng, bồng bềnh đi vào giấc ngủ . Hồi còn trẻ có bao giờ thèm soi gương, chỉ thích ngắm mình trong thau nước ,nhà có hồ sen nên cũng thích nhìn gương mặt chìm sâu trong đáy hồ. Khi gió thổi nhẹ làm mặt nước gợn gợn, lăn tăn , gương mặt lung lay nhoè nhoè không rõ nét, thấy như một người khác, rồi tự nói chuyện với cái bóng của mình . Mỗi lần như thế là Mạ la cho một trận " bộ muốn ma rà bắt hồn à " . Rồi tôi cũng trắc nghiệm coi lời Mạ tôi nói " soi gương ban đêm sẽ bị ma nhập ". Rõ ràng tôi vẫn còn thức , trong bóng tối cứ nghe những tiếng động xô lệch quanh phòng, mặc dù căn phòng không to gì cho mấy, nhưng cũng có những khoảng trống, để đi tới đi lui thật thoải mái . Tôi ở nơi đây đã trên 10 năm , sao bây giờ mới nghe ra những âm thanh trong đêm như đêm nay, có tiếng tờ giấy bị đánh rơi rất khẻ, tiếng kéo chiếc ghế , tiếng cửa mở hay khép nhẹ , tiếng lách cách nơi bàn computer . Có thể trước đây giấc ngủ vì quá mệt mõi , nên khi nằm xuống là chìm luôn trong trạng thái chết còn hơi thở . Tôi gọi như thế vì khi nằm ngủ, tư thế của tôi không hề thay đổi . Nằm ngữa , thẳng người ,hai tay bắt chéo trên bụng , trông giống hệt như những người chết nằm trong quan tài, để thân nhân đến ngắm nhìn lần cuối . Đôi khi, tôi nghe lén các con nói chuyện " Mẹ ngủ giống như người chết " . Thì khi đang sống, chỉ biết sống cho những hệ luỵ buộc ràng chung quanh đời mình ,vui buồn theo chuyện người bên cạnh, còn đối với bản thân mình thì là một khoảng trống hun hút, như thế có khác gì đang nằm trong mộ huyệt sao !? . Tôi còn tìm sẳn cho mình một bức chân dung, lên tiếng bảo với con cái "khi Mẹ chết thì nhớ thờ tấm hình này nhé ", còn phải suy nghỉ làm hai câu thơ để dành khắc lên mộ nữa chứ, mấy con nói " tấm hình này đôi mắt Mẹ linh động quá, nhìn vô thấy sợ " . Không phải mình tôi nói chuyện thoải mái, tự nhiên về chuyện hậu sự của mình đâu . Lúc tôi qua thăm các em họ ở bên Hawaii ,thấy các em họ tôi cũng đã sẳn sàng mua cho mình một ngôi mộ đẹp, nằm đúng hướng trên một ngọn đồi thoai thoải , các em tranh nhau chỉ chỗ nằm của họ mai đây cho tôi coi trong tiếng cười hồn nhiên .Tôi nói "làm anh chị em kiếp này chưa ngán sao, mà còn rũ rê nằm cùng một nơi để tiếp tục nữa hỉ ?" . Họ trả lời " trời cho xum hợp thì lo mà nắm giữ, cũng có căn cơ tiền duyên mà nên " . Nghe cũng có lý,người còn sống, hay người đã chết, cũng phải có duyên với nhau, cho nên ngay cả hồn ma bóng quế, tại sao họ cứ lẩn quẩn trong căn nhà này, có gì còn u uẩn mà chưa chịu đi siêu thoát ? , hay là gia đình tôi hợp với tầng số của họ , họ muốn nói gì đây ? cho nên dạo này, tôi cứ ngủ sớm, thức dậy giữa đêm khuya, để biết đâu sẽ gặp một vong hồn nào đó cùng trò chuyện hỏi han, cho tôi bớt cô quạnh . Các con tôi có lần hỏi : _hôm qua Mẹ ra nhà bếp uống nước hở ? Tôi nhớ mình ngủ rất ngon, nên biết có gì không ổn giả bộ hỏi : _ủa con thấy Mẹ à ? mấy giờ ? _dạ con định kêu Mẹ, nhưng buồn ngủ quá lại thôi , khuya lắm Mẹ ạ Rồi đứa con khác lại nói : _ Mẹ à hôm qua Mẹ nhìn vô phòng con hả ? Tôi thấy hơi rùng mình, cảm giác lạnh người _Con thấy Mẹ nữa sao ? Con bé cười nói: _Con đang mơ màng , nhưng thấy là Mẹ đang nhìn con . Tôi cố trấn tỉnh con cái cũng như trấn tỉnh chính mình _ uhm.. Mẹ ngủ không được nên thức dậy đó thôi Vậy là căn nhà tôi đang ở thực sự có ma rồi ? hay biết đâu tôi bị bệnh mộng du ?, nữa đêm ngồi dậy đi lại trong nhà chăng ? .Cùng sống chung với con cái, nhưng tôi ít khi ra khỏi phòng , nhà chỉ ồn ào một lúc , rồi ai cũng vào phòng nấy , hoàn toàn riêng tư . Căn nhà luôn chìm vào không gian yên lặng, dưới một bóng đèn mờ nhạt .Ban đêm mà bất ngờ ai thấy tôi, tóc dài , áo trắng chắc cũng phải hết hồn . Tôi thấy mình cũng giống như một con ma, chỉ là con ma còn sống sờ sờ đó thôi ... Mầu Hoa Khế
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.08.2011 11:59:58 bởi Mầu Hoa Khế >
|