Lặng lẽ bên đời
Mầu Hoa Khế 09.08.2011 12:12:11 (permalink)
Những cảm nghĩ rời của Mầu Hoa Khế .





k ỷ n i ệ m



Trước ngày cất bước Vu Qui , của hồi môn mẹ cho mang theo là cả tấm lòng của mẹ gói ghém , chắt chiu . Kỉ vật để con gái cất vào hòm rương , có khi chỉ là một chiếc vòng đeo tay đơn sơ bằng loại đá màu xanh , một sợi dây chuyền nhỏ hay một chiếc nhẩn đã bị trầy sước bào mòn theo năm tháng . Giá trị tất cả không tính ra bằng tiền bạc , mà tính bằng những kỷ niệm của một đời người . Và người giàu có nhất giữa thế gian vẫn là người có thật nhiều kỉ niệm .

Tôi cất giử vào nơi đây những kỉ niệm thật nhiều hạnh phúc với những tiếng cười dòn tan của những cuộc hạnh ngộ vui vẻ . Nhưng cuộc đời đâu chỉ cho ta những tiếng cười không thôi , e rằng thật đơn điệu ,cho nên bên cạnh luôn được song hành bởi những tiếng khóc , những giọt lệ âm thầm rơi xuống cùng nỗi khổ đau .

Có hạnh phúc , có khổ đau , có nụ cười và tiếng khóc . Tất cả là một bố cục chặt chẻ để bức tranh thể hiện được toàn bộ sự linh động khi thượng đế đã sáng tạo và vẽ lên đó một hình hài . Tất cả những điều ta trải nghiệm qua trên những chặng đường dâu bể , đã ăn sâu , đã khắc cốt ghi tâm đã trở thành kỉ niệm để ta cất giử thật trân trọng trong ký ức , để thấy mình được sống và đã sống như thế nào?.

Của hồi môn cho con cái sau này , tôi chỉ để lại bằng những con chữ với bao nỗi niềm mỗi ngày trước màn hình trắng , có thể nó chỉ có giá trị đối với các con sau ngày tôi buông xuôi đôi tay ,mất đi hơi thở .

Có hai lần trong đời để chúng ta bước chân ra khỏi gia đình , xa cha mẹ , xa những người thân yêu . Một lần theo chồng , một lần đi về với cõi hư vô . Thì của hồi môn ta mang đi theo cũng vẫn chỉ là những kỷ niệm của một đời người .


Mầu Hoa Khế
Nov.2010


L Á


Cái trò mất tích của ông bắt đầu tôi cảm thấy bất an , mấy tháng trước tôi cười nhạo khi nhìn thấy cửa nhà ông khép lại từ sau tháng 9 , tôi nghỉ ông đang chạy trốn ai đó rồi bỉu môi nhún vai nghiêng đầu , lầm bầm "ai bảo ông có sao đào hoa " . Tôi không đoán biết ra nổi ông có bao nhiêu mối tình đi qua đời ông ? , "chắc vô số kể" ,câu nói đùa với ông ở nơi một góc quán cà phê . Ông cười hỏi "còn em , chắc đã gây bao số tội " .

Chúng tôi cười thật vui rồi vì đây là quán cà phê của người ngoại quốc , nên nói gì thì chúng tôi phải chụm đầu vào nhau thầm thì . Có vài đôi mắt đồng cảm nhìn chúng tôi thật dễ thương , chắc họ nghỉ đây là một cặp nhân tình của những tháng ngày hạnh phúc nhất .

Đời sống luôn có những cái nhìn bàng quang nhưng đầy sự khẳng định . Tôi lại phá ông : " người ta đang nhìn kìa hay mình giả bộ cho giống hai người đang yêu " . Ông cũng tinh nghịch như tôi , thế là trong buổi tối bên cóc cà phê , dưới ngọn đèn vàng chúng tôi thật đẹp đôi trước cái nhìn của thế gian .

Rồi chúng tôi chia tay không một lời hẹn trở lại , rồi ông bỗng mất tích làm tôi có cảm giác như ông biến thành khói tan bay giữa không gian . Mùa thu sắp đi qua tôi chỉ giữ lại một chiếc lá trong ống kính bởi có một lần ông bảo : " giá như mình gặp nhau vào mùa thu , tôi sẻ đưa em qua thành phố Atlanta , em sẻ thấy ở đây lá đỏ rực cả một con đường " .
Tôi nghỉ nơi đó chắc đẹp lắm khi có ông đi bên tôi , một bàn tay ân cần , một bờ vai cho tôi tựa vào thật êm ái , một chút thôi khi những lúc tôi cảm thấy bị hụt hẫng lao đao ,vậy mà sao ông trời như cũng hẹp lượng với những ước mơ nhỏ nhoi đó.


Sắp tới mùa đông rồi , ông đang làm gì ? đang ở đâu ? . Nơi tôi ở con đường đang đầy ngập lá vàng , có những buổi sáng tôi lái xe đi , gió thổi mạnh tung bay vô vàn chiếc lá rơi loà xoà trước mặt kíếng . Lạ thật những chiếc lá luôn cho tôi gợi nhớ về ông , nhớ về quê hương , những chiếc lá sầu đông cũng úa vàng đầy trên những lối đi . Nhưng bước chân ngày đó của tôi ,chỉ là cô bé tuổi vừa lên năm , bước chân nhỏ bé trong đôi giày màu hồng xinh xinh đùa nghịch trên từng đám lá nằm im lìm trong không gian lành lạnh heo may .

Hình ảnh chỉ ngang đó thì biến mất để cho tôi nhắm mắt nối tiếp hình ảnh có ông đi bên cạnh tôi , đi giữa mùa thu , đi giữa hai hàng cây chụm lại lá trên cao đỏ rực che khuất lấp cả bầu trời ...



Mầu Hoa Khế
Dce.03.2010


Á M Ả N H


Cành cây hắt ngang cửa sổ , chiếc lá cuối cùng đã rơi rụng . Toàn thân cây trụi lũi giống như hình ảnh của một người thượng già nua da dẻ đen đủi nhăn nheo ,với chiếc mũi hểnh , với đôi môi thâm tím . Duy chỉ còn ánh mắt rờn rợn một tia nhìn ma quái . Thân cây trơ cành xám xịt trong mùa đông, luôn gợi lại trong tiềm thức của tôi hình ảnh của một miền rừng núi hoang vu cùng bóng dáng cằn cổi của người đàn ông già thuộc sắc tộc thiểu số sống ở vùng đất Cao Nguyên .

Hình ảnh đó không biết tôi đã gặp nơi đâu ? lục tung trí nhớ tôi vẫn không có cách nào để nhớ ra , nhưng tại sao nó lại hằn sâu trong tâm nảo của tôi đến như thế ? . Có ai tin về tiền kiếp không ? ,lạ quá cái bóng dáng đó tôi thấy rất sợ nhưng lại thấy thật gần gủi ?.

Những hàng cây trơ trụi lá giữa mùa đông luôn làm cho đôi mắt tôi dừng lại thật lâu , có khi thẩn thờ như rơi vào một trạng thái gần như mộng mị . Người đàn ông với làn da như những mảnh vỏ của thân cây tái tím nhăn rúm, với đôi mắt thu hút huyền bí , tôi cứ luôn nghe tự trong đầu mình như có tiếng gọi ...về đi ...về đi ...

Chiều mùa đông tối thật mau , tôi vẫn không bật đèn , ngồi im lặng cùng bóng tối . Những cành cây khô đang từ từ tan loãng vào trong màu trời dần tím . Tôi co ro trong căn phòng nhìn ra bên ngoài cửa sổ , chiếc rèm cửa vén hắt về một phía .Ngồi nhìn sửng vào vùng không gian thu nhỏ nhưng sao tôi lại thấy cái không gian trước mắt như cứ mở to ra , to ra , hun hút tới mênh mông .
Trong tay tôi đang cầm con búp bê mặc trang phục của cô gái thượng du , một món quà nhỏ của một người tặng cho cách đây khá lâu với câu nói dí dỏm :

_ em trông giống con búp bê này


Mầu Hoa Khế
Dec .31.2010


Ngoài tầm hủy diệt



"Mọi ước mơ sẽ đứng phía ngoài của tầm hủy diệt" . Chúng ta sẽ cùng nhau sống trong câu chuyện cổ tích vô hình theo những con chữ giống như những lượn sóng êm ái của mặt đại dương xanh thẳm ngàn khơi , không bao giờ vơi mênh mông ngút ngàn mất dấu chân trời . Ở một không gian nào đó , anh đã bước tới bên hồ Tịnh Tâm để ngồi ngắm mùa sen hồng rực rỡ dưới bóng mây dịu dàng lướt qua . Anh đã ngồi mơ giữa cuộc đời rất thật , vệt mây trôi như màu áo ai trắng ngần thoảng lấy mùi sen hương ngát .Có đôi mắt to đen nhìn anh nghịch ngợm , có cánh môi xinh khúc khích tiếng cười .

Anh mang theo ước mơ giấu cất giữa tâm tưởng . Anh thách đố cùng thời gian biển hóa nương dâu , anh ngạo nghễ đớn đau với nỗi buồn thế kỷ . Anh gượng đứng lên giữa tan nát điêu tàn .Anh đưa tay chạm đáy cùng của sự tuyệt vọng . Ở dưới sự tận cùng đó anh đã nhận diện ra em .

Ước mơ của một thời anh vừa mới lớn , cái bóng dáng của một không gian mịt mù của vàng vọt quá khứ , chợt lay động tiềm thức khi anh bất ngờ nhìn thấy qua những nỗi niềm của em ký thác . Vâng , em đang ẩn hiện trong cõi riêng của anh chập chùng sương khói và cái duyên hạnh ngộ mong chờ một ngày không xa .

Em biết nơi anh ở tuyết trắng giăng mắc cả khung trời . Mùa này bên em chỉ buốt giá hàng cây hai bên đường tê tái . Cả hai chúng ta điều cảm giác giống như nhau .

Lạnh và cô đơn .Dẫn đưa ta nhớ về những ước mơ mãi mãi nằm ngoài tầm hủy diệt .



Mầu Hoa Khế
Jan .11.2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.08.2011 00:55:52 bởi Mầu Hoa Khế >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9