Lặng lẽ bên đời
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 6 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 82 bài trong đề mục
Mầu Hoa Khế 19.08.2011 06:12:36 (permalink)




C O N G Á I H U Ế



Nếu như cho tôi một điều ước thì Huế là nơi tôi sẽ chọn để trở về , bởi từ nơi đó tôi đã bỏ lại căn nhà cổ kính trong Thành Nội ,nơi có những mùa sen hồng nở đầy giữa hồ Tịnh Tâm , màu xanh của lá , xanh ngan ngát cả tuổi thơ tôi , có đôi mắt ai sáng trong hiền lành ngập ngừng nhìn theo khi mỗi bước chân tôi đi ngang con đường nhỏ có những cây khế già đang trổ mùa bông trái nặng trĩu cành .

Đã lâu tôi chưa về lại Huế , kể từ buổi sáng nơi dãy ghế chờ đợi trước giờ lên máy bay , có người không che giấu nổi cảm xúc trong đôi mắt đỏ hoe đến lúc chực vỡ oà thì chỉ còn lại đôi ba giây phút quấn quít tay nắm trong tay , con trai Huế tình cảm cũng mềm như dòng sông Hương . Thành phố cho tôi tuổi trẻ dễ thương trong quán chè ngọt lịm trên môi nhau , con gái Huế không điểm trang để làn da đẹp tự nhiên như màu hoa ngọc lan trắng ngần , những ngày tháng bình yên ban đêm cửa sổ mở hé cho hương hoa cả khu vườn len nhẹ vào phòng , ướp trên chăn gối trên mái tóc thề đen mượt trãi dài như một dòng suối .

Trong vùng không gian đó có tiếng đàn guitar mênh mông xuyên suốt qua trong ký ức vào những đêm trăng rằm sáng soi đổ bóng xuống thành quách cổ xưa ... ru mãi ngàn năm, dòng tóc em buồn bàn tay em năm ngón ru trên ngàn năm ...trên mùa lá xanh ngón tay em gầy nên mãi ru thêm ngàn năm... ru mãi ngàn năm bàn tay em trau chuốt thêm cho ngàn năm cho vừa nhớ nhung ...có em dỗi hờn nên mãi ru thêm ngàn năm ... *
Yêu Huế nên yêu luôn những dòng nhạc của Trịnh Công Sơn không bởi vì ông là con trai Huế mà bởi những từ ngữ của ông khi viết về tình yêu đẹp như con gái Huế và khi đứng trước sự chia lìa trái tim con gái Huế cũng bật ứa rất âm thầm với những chịu đựng bão tố được giấu kín tận đáy tâm hồn .

Huế có những buổi chiều mưa bay , những hạt mưa đan nhau rũ ướt cả thành phố , những chiếc áo mưa màu tím , màu trắng bay khắp cả phố phường như những bông hoa chao lượn giữa màu trời đang dần dần đi vào tối , cái khoảnh khắc đó giống như một bức tranh đẹp đầy sống động trước đôi mắt của một nhà hoạ sĩ bởi từ một góc độ nào Huế cũng trở thành những bức tranh có bề sâu hun hút và đi thật nhẹ nhàng vào cái nhìn của bất cứ ai đã có lần bước chân đến Huế .

Tôi chọn nơi đây để trở về bởi Huế chưa hề thay đổi trong tôi , người ta chỉ có thể thay đổi bộ mặt bên ngoài đã làm cho Huế của tôi mất đi ít nhiều nét cổ kính tự ngàn xưa, nhưng Huế không bao giờ mất đi cái dáng vẻ đài các thanh thoát toát ra từ nơi con gái Huế và màu tím Huế khi đi giữa một ngày nắng mơ vàng ...


MầuHoaKhế
May20.2010

* nhac TCS




S E N



Hôm qua tôi nằm mơ, giấc mơ chắp nối bằng những mảnh ký ức vụn vỡ. Tôi trở về Huế, đứng im lìm nhìn tôi. Năm đó tôi theo dì Liên, dì chỉ là người hàng xóm quen biết với mạ tôi, cùng với 2 đứa con của dì là thằng Lý và con Huệ. Căn nhà chúng tôi đến nằm sâu trong Thành Nội. Đó là căn nhà của gia đình ông Chợ .Ông là tài xế chở những xe vận tải lớn cho chú của tôi .Ông đã có gia đình tại Huế, con cái đầy nhà. Vậy mà ông lại đèo bồng mang tánh trăng hoa đeo đuổi dì Liên, ông đã chiếm đoạt được cả trái tim của dì. Tội nghiệp dì là đàn bà goá, có 2 đứa con còn nhỏ, đã nhẹ lòng, nhẹ dạ để phải mang thai với ông.
Chuyện không thể kéo dài, ông dàn xếp cho dì vô Huế để gặp bà vợ lớn mong mọi người trong gia đình đó từ bi chấp nhận dì Liên làm vợ bé.

Hôm đó là ngày giổ của mẹ ông Chợ. Ông Chợ tuy lớn tuổi, nhưng còn rất khỏe mạnh, lại là cái cột trụ vững chắc của gia đình, cọng thêm cái miệng của ông ta ăn nói ngọt ngào còn dai hơn kẹo mạch nha nên dầu có phạm lổi với vợ con cũng không ai dám cự nự gì cả. Cho nên bao sự oán hận đều trút lên đầu của dì Liên. Từ những lời nói gay gắt, mĩa mai. Từ những ánh mắt nhìn khinh khi, miệt thị. Tôi chỉ thấy dì cúi đầu che giấu những giọt nước mắt. Cảm xúc cũng phải đè nén, nước mắt phải chảy ngược vào bên trong. Sao chỉ làm thân phận của một chén cơm nguội cho người ta đỡ đói lòng, chỉ làm một cái bóng mát cho người ta tạm bợ ghé qua trong chốc lát. Lại phải chịu đựng những cái bất công của thế gian đến như thế!?

Năm đó nhằm mùa sen nở, căn nhà ông Chợ phía tuốt đằng sau có trổ một cửa sổ nhìn ra khoảng hồ đầy ắp hoa sen màu hồng. Tôi chỉ cần đưa tay là với tới những đóa hoa. Trong cơn mơ tôi toàn nhìn thấy hoa sen. Tôi thấy dì Liên, thấy cái nét mặt thật tội nghiệp khi phải làm bé người ta .Rồi sự chịu đựng của bà vợ lớn miễn cưỡng chấp nhận tội lỗi của chồng .Nhìn thấy người đàn ông thỏa mãn khi làm khổ cả hai người đàn bà. Đã hằn sâu trong tâm hồn tôi một cái nhìn không mấy thiện cảm. Tại sao người ta không tự tìm lấy cho mình một niềm vui? tại sao phải từ nơi người khác mới tìm thấy?
Cho tới bây giờ hay cả trong giấc mơ, mỗi khi nhìn thấy hoa sen là tôi liên tưởng tới dì Liên. Tôi thấy dì Liên cũng đẹp như sen.


MầuHoaKhế
Dec 22/09



C O N T R A I




Đứa con trai dạo này ít khi tôi gặp mặt, hai mẹ con cứ như có một khoảng cách nho nhỏ thôi, bởi mỗi đêm tôi vẫn lặng im trong bóng tối để lắng nghe bước chân con trở về khuya khoắc. Mỗi sáng tiếng mở cửa, tiếng máy xe nổ lên xa dần khi bên ngoài khung kính vẫn còn đục mờ bởi hơi sương còn đọng đêm qua.

Tôi biết con mặc cảm bởi việc học tự dưng có những vấn đề tâm lý tình cảm chen vào làm cho trể nải những dự án đã sắp xếp. Con trai sợ mẹ buồn đã không dám đối diện để nhìn thẳng vào mắt của mẹ. Tôi cần phải ngồi xuống để nói với con, sự né tránh chỉ sợ mỗi ngày sẽ thêm cách xa.

... Mẹ chỉ cần thấy con đã cố gắng hết mình, sự thành công nếu con đạt tới mẹ sẽ vô cùng hãnh diện. Nhưng nếu con thất bại, thì hãy nhớ một điều mẹ sẽ luôn đứng bên cạnh con, ôm con trong tay. Mỗi con người đều có một định mệnh riêng rẽ. Mẹ không bao giờ mang con của mình để đi so sánh với con của người khác.

Con hãy làm những gì mang lại cho cuộc sống của con những điều vui vẻ, nhưng hãy cho mẹ gửi nơi con những giấc mơ tuổi trẻ của mẹ. Những giấc mơ không thực hiện được và đã trôi đi trong sự nuối tiếc. Con chính là hình bóng ngày xưa đó, mẹ cũng giống như con, cũng nổi loạn cũng ham chơi cho nên mẹ hiểu con hơn ai hết, bởi trong cơ thể của con đang chảy dòng máu của mẹ.

Mẹ không dám đòi hỏi quá những khả năng ở nơi con. Bằng cấp là nói lên trình độ, trí thức. Bằng cấp sẽ cho con những chổ ngồi tốt trong xã hội để hứa hẹn cho con một tương lai tốt đẹp sau này. Nhưng bằng cấp sẽ hoàn toàn không có giá trị khi con người sống không có một tấm lòng. Và khi con làm bất cứ một điều gì thì hãy nghỉ đến mẹ, mang cho mẹ nụ cười hay những giọt nước mắt, mẹ nghỉ là con đủ trưởng thành để hiểu ra điều đó.

Con đừng bao giờ nghỉ mình cô đơn trong cuộc sống bởi mẹ là cái bóng rất âm thầm dịu dàng sau lưng của con. Hãy về ôm mẹ mỗi khi thấy hụt hẫng, hãy nói cho mẹ nghe những gì làm cho con không được vui . Ngày xưa lúc con lên 7 tuổi khi mẹ đùa hỏi "nếu như ai cho mẹ một núi vàng để đổi con, con nghỉ mẹ có bằng lòng hay không?". Con biết không, con đã ngẩng mặt lên kiêu hãnh, ánh mắt đầy tự tin trả lời "mẹ sẽ trả lời là không ".

Bây giờ thì mẹ nói với con... hãy cho mẹ nhìn thấy sự hạnh phúc, vui vẻ trong đời sống của con dẫu có đổi đi sinh mạng của mẹ con có biết không?


I love You My Son.

Mầu Hoa Khế
Jan 06.2010




V I Ế T



Một hôm tôi gặp lại người bạn xưa. Mừng cho sự thành tựu của bạn ở bề nổi là hai tập truyện ngắn ra mắt đọc giả khắp nơi. Thời trung học cùng chung trường, chung lớp. Mơ mộng, thích văn chương, thơ phú. Cùng có một mẫu người để thầm yêu. Cùng đèo nhau đi trong những cơn mưa nhẹ vừa đủ rơi trên tóc, rơi trên áo. Mê ci nê, yêu tài tử Alain Delon.

Tôi không ngạc nhiên khi bạn trở thành nhà văn. Điều thú vị khi bạn cho tôi biết là tôi cũng có thể viết được. Viết gì? viết về nỗi buồn? viết về sự cô đơn? Tôi thấy trong đầu của mình chỉ là một tấm màn màu trắng toát. Bạn tôi nói hãy đi xuyên qua tấm màn đó sẽ có rất nhiều điều để viết, hãy viết như đang nói chuyện, như tôi đang cùng bạn nhớ lại những gì đã thuộc về quá khứ.

Từ lâu tôi thấy mình đang chìm vào trong giấc ngủ bằn bặt. Giấc ngủ cũng là một trạng thái chết đi nhưng còn hơi thở. Tôi đâu khác gì cái xác chết gần như không muốn hồi sinh. Viết, giống như lượng máu đi ngang qua tim. Trái tim bỗng rung lên theo mạch đời ngoài kia trôi chảy. Thế giới mở rộng, sự văn minh của con người đã chế tạo ra những phương tiện giúp cho loài người có cảm giác rất gần gủi qua cái không gian rộng lớn vô bờ bến.


Tình cảm đâu cần phải tay trong tay. Tình yêu đâu cần phải môi trên môi nhau. Con chữ một ngày nào đó bỗng gỏ trúng lên tần số của định mệnh. Hãy gọi đó là tình thánh, bởi rõ ràng chỉ đến bên nhau bằng sự ngưỡng mộ, bằng thế giới tâm linh. Những tao ngộ đó sẽ vô cùng hy hữu. Nhưng nếu là một cái xác chết thì chỉ chờ mang đi chôn để rã tan thành tro bụi.


Vậy thì trước khi trở thành tro bụi tôi thử đi theo con chữ tìm lại một nửa mảnh linh hồn của mình đã bị thất lạc từ trong vô lượng kiếp.

Tôi thức dậy và viết...



Mầu Hoa Khế
Dec 28/09
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.09.2011 01:44:30 bởi Mầu Hoa Khế >
#16
    Mầu Hoa Khế 25.08.2011 01:24:12 (permalink)
    Tản mạn về một chuyến đi ...


    Thêm một áo của MHK ,Hồng Y là cái nick được bạn bè tặng cho xin chào buổi sáng đến những người bạn thầm lặng trong tình thân .[sm=flower.gif]




    Sau đây là câu chuyện kể về chuyến phiêu lưu của Hồng Y , chuyện dài nhiều tập , kệ mình kéo dài cho giống mấy cuốn phim bộ thời đại bây chừ không thôi người ta nói mình hỏng được văn minh , ủa mà Hồng Y người đời xưa không phải người của thế kỷ bi chừ cũng đâu có sao mà . Cái tật nói thì hay dài dòng kim tự tháp lắm , để Hồng Y bắt đầu ...

    Biển "dze chai"









    Hồi 1

    Chuyến đi hết sức bất ngờ khi buổi tối lên Gu-Gồ tìm một vài hình ảnh . Thấy tấm hình giới thiệu về Glass Beach , nhìn mấy mảnh "dze chai" màu sắc đẹp như mấy viên đá màu . Thế là quyết định ngày hôm sau chủ nhật lên đường . Thời gian được tính ra là 3 tiếng chạy với tốc độ được ấn định . Nghe 3 tiếng mà nhầm nhò gì với thời gian 6 tiếng đi về dưới miền Nam CaLi .
    Buổi sáng ngủ dậy chuẩn bị vài bộ đồ vì đi chừng 3 ngày , nói nghe thật đơn giản nhưng cái tánh tí điệu thì nhẹ nhàng lắm cũng 2 cái túi xách bự . Con cái nhìn thấy trang bị như đi cả tuần lễ cứ nhìn nhau rồi cười mím chi beo miết thôi .Xe bắt đầu chuyển bánh với tâm trạng hớn hở là sắp nhìn tận mắt mấy cái mảnh dze chai màu sắc óng ánh đẹp tuyệt đó nên đâu thèm để ý đường đi . Tới lúc nghe con gái bảo mình phải đi ngang qua một thành phố để đổi qua con đường khác trực chỉ đến nơi mình sẽ đến . Xe chạy vô thành phố , nói là thành phố bị đã có tên chứ nhỏ xíu hà nên xe đi qua chỉ chừng 5 phút thôi ,Hồng Y dầu có cái bản tánh "dòng sông lơ đãng " nan di cũng phải đưa mắt nhìn chung quanh . Trời đất ơi sao mà giống thành phố ma rứa nì ? bị đi hết con đường chỉ thấy đúng một người đang lui cui sửa cái chi chi đó . Con gái nghe mẹ nói liền trấn tỉnh :

    _ chủ nhật chắc họ đi nhà thờ hết rồi đó mẹ

    Nghe con vừa nói xong thì xe lướt qua khu vực nghĩa địa , nhìn mấy bia đá cũ kỹ thành tổ ong , Hồng y đoán chừng mấy mồ mã chắc cũng cở 100 năm chẳng chơi . Không gian thật yên lặng , xe hai bên đường thật thưa thớt chỉ nghe tiếng gió thổi . Nỗi sợ chưa kịp ùa tới thì đã thấy có ngõ bẻ tay lái ra con đường mình phải đi , thở phào một cái nhưng chưa cảm thấy nhẹ lòng bao nhiêu , bị chừng nhìn ra con đường mình đang đi là chạy vòng quanh một ngọn núi cao ngất ngưỡng . Còn gì mà không mau hát :

    _đường lên núi rừng , sao hải hùng ,ôi gió lộng . muôn lá động ,cành trong bóng thê lương

    Con gái cười to nói :

    _mẹ à hai bên toàn là cánh đồng nho bát ngát đâu có thê lương đâu nà

    Thì đã nói Hồng Y thấy cảnh thì hay sinh tình cảm hát hò cho quên dặm ngàn sơn khê thôi đó mà . Đi một lúc nhìn qua hai bên đường thấy những hàng cây thông cao ngút mắt và những vạt nắng xuyên trãi dài trông rất nghệ thuật nên yêu cầu con gái dừng xe để chụp vài tấm hình kỷ niệm . Nói thiệt trong bụng cũng đánh trống chiêng dữ lắm khi nhìn tới nhìn lui chỉ thấy có mỗi chiếc xe của mình dừng lại thôi à . Săn ảnh đâu không thấy , cả mẹ cả con xuống xe bấm đại vài tấm , lớp sợ quân cướp , lớp sợ rắn rít , nhện độc cho nên mau mau trở lại xe rồi phóng vút lên đường .Mỗi chặng đường đi qua toàn là một màu xanh ngút ngàn và màu vàng cỏ úa .Rồi đi qua mấy tỉnh lị đèo heo hút gió nhưng có còn hơn không để mình đi vô cây xăng giải quyết "chút việc riêng" , chứ đừng thấy đường đi núi rừng thâm u mà bày đặt dừng lại "ngắt cây hoa dại lẻ loi bên rừng " rồi chơi cái tình tưới cây là bị phạt tới 1000 dolla thì quá ư là mắc mỏ . Thời gian tính toán không đúng như dự liệu vì có sự cản trở của công nhân đang sửa đường cho nên tới nơi phải mất 5 tiếng .

    Xe chạy tà tà tới một nhà trọ nhỏ được đặt cọc trước trên mạng lưới toàn cầu . Con gái chọn địa điểm vì nơi đó có một con đường mòn đi bộ chừng 3 phút lui phía sau thì được ngắm biển , và chỉ xa thành phố chỉ độ 10 phút lái xe . Chưa tới giờ nhận phòng mấy mẹ con kéo nhau đi ăn trưa xong là đi thẳng tới chỗ Glass Beach . Một góc biển vào năm 1940 được biến thành cái hố rác chỉ cho đổ những cái vỏ chai bằng thủy tinh , cho tới năm 1970 thì chính phủ không cho đổ rác chai nữa . Nếu mà ngày đó chú Hứa góc gác từ bên Tàu đã trở thành tỷ phú nổi tiếng trong đất nước Việt Nam , ổng xuất thân con nhà nghèo ra đời bằng cái đòn gánh với nghề đi mua "dze chai" , lông vịt , răng vàng . Lúc đó ổng mà biết được cái hố rác này là ổng còn giàu hơn nữa đó nha .Chú Hứa này có căn nhà đồ sộ hiện giờ đã trở thành căn nhà lâu đời , nơi đó mở cửa cho mọi người được vào tham quan và ai sống vào thời đại đó điều biết chuyện Con Ma Nhà Họ Hứa .

    Phải nói là bị bể kế hoạch , thử hỏi biển có mảnh chai mình dám đi chân trần xuống nước không ? , dám đưa tay trần vọc cát tìm mảnh chai không ?
    câu trả lời là không một trăm phần trăm rồi còn gì . Không lên kế hoạch trước nên không có những dụng cụ để đi đào vàng , ý là mảnh chai , mẹ con chỉ lượm trên bãi được cái nào hay cái đó . Trên bãi biển dĩ nhiên chỉ có những mảnh nhỏ bị nát vụn nhẹ hều mới theo sóng dạt vô nằm trong bờ , còn mảnh to thì phải nằm bên dưới mặt nước sâu . Shi` thiệt là "sai một ly đi một dặm " rồi giữa cơn nắng trưa gay gắt Hồng Y chụp hình cũng không được đẹp nữa . Mẹ con mặt mày buồn thiu bị mộng đi tìm "đá quí"thành mây bay đi rồi , vậy mà trước khi đi nhỏ bạn bắt phải moi cho nó một mảnh chai màu xanh để nó về xỏ lổ đeo chơi . Chuyến này đành thất hứa với nhỏ bạn rồi nhưng nhìn mấy mảnh vở của dze chai đã bị sóng biển ngày này tháng nọ năm kia , tính ra tới bi chừ cũng đã hơn nửa thế kỷ dài thòng rồi còn gì , sóng biển mài tới mài lui một hồi mấy khía cạnh nhọn của mảnh chai vỡ hầu như không còn nữa , nên nhìn thấy cũng ngồ ngộ trông giống như mấy viên đá màu .Đứa con gái chỉ nhặt chừng 2 túi quần là hết sức chứa .

    Không biết mình có ân oán gì ở kiếp trước nơi cái biển này không mà trước khi về Hồng Y bị té một cái oạch , cũng may trên cát nên không có bị chi hết trơn .Nắng lên cao thêm đường dài mỏi mệt thôi thì coi như mục đích đã "đại công cáo thành " . Bây chừ mình lui về nhà trọ nghỉ ngơi cái đã ...



    Hồng Y Mưa




    ĐÊM TRONG CĂN NHÀ VEN BIỂN









    Hồi 2


    Đúng 3 giờ trưa dưới cơn nắng gắt mấy mẹ con Hồng Y cùng nhau lửng thửng từ giã Glass Beach để quay về nhà trọ . Thành phố bây giờ trở lại giờ buôn bán cho buổi tối nên xe cộ trên đường cũng khá đông . Thôi thì trở về lấy chìa khóa phòng , tắm rữa để chuẩn bị đi ăn chiều tối . Nói là thành phố chứ "đi dăm phút trở về chốn cũ " giống hệt như thành phố Pleiku phố núi ngày xưa ở Việt Nam , nhưng ở đây thì tìm không ra nỗi "em Pleiku má đỏ môi hồng " mà chỉ thấy mấy người phụ nữ ngoại quốc tuổi nửa chừng xuân , cứ áo thung nhét vô quần Jean rồi mang cái nịch to chà bá .
    Tóc tai có lẽ ảnh hưởng gió biển nhìn thấy cũng xơ xác cần phải ra tiệm tóc để hấp dầu mới mong có được mái tóc quyến rũ . Ngó tới rồi ngó lui những người trên đường phố . Hồng Y phát giác ra hình như luồng gió văn minh của nhơn loại không thổi tới nơi xứ sở này . Nhà cửa vẫn còn giữ nguyên vẹn cái gọi là nguyên thủy từ hồi xửa hồi xưa , có những nơi vẫn còn thấy mấy cái bồn chứa nước trên cao , chẳng lẽ giờ này vẫn còn đưa nước theo kiểu cổ điển ấy sao ta ? . Đi tới đâu thì lẩm bẩm tới đó thiệt giống hệt như người Kinh về rừng .
    Xe quay trở lại con đường cũ rồi rẽ vào quán trọ bên đường . Quán trọ chiếm một diện tích khá rộng , đàng trước có hai chục dảy phòng rồi phải đi qua một khoảng rộng chính giữa , nơi đó họ dựng một cái sạp để cho khách tới tổ chức lễ cưới khỏi phải tốn tiền đi qua Hawaii chi cho mệt . Biển ở đâu thì cũng có sóng xô rì rào nước xanh biêng biếc , ghềnh đá cheo leo cát mịn dưới chân . Qua khoảng sân đó thì lại có thêm 2 dãy phòng cũng khoảng 20 chục phòng . Gia đình Hồng Y chọn phòng ngay dãy đằng sau để đi theo lối mòn xuống biển chỉ vài ba phút . Nhưng khi vô mở cửa sổ nhìn ra phía đối diện , bây giờ Hồng Y mới thấy có một căn nhà cũ kỷ hoang phế không có người ở . Quái thật tại sao họ không phá bỏ nó đi ? nhìn thấy cũng đã mục nát rệu rạo lắm rồi , cũng chẳng còn gì để giữ ? tại sao vậy ta ? .
    Nhìn thấy căn nhà đó bỗng dưng Hồng Y cảm thấy lành lạnh bới nó bị khuất sau một thân cây khá to . Mờ mờ , ảo ảo , nửa kín nửa hở , mấy lần có ý mang máy đi qua đó chụp hình nhưng rồi tay chân hơi bị run , nên thôi bỏ ý định .
    Sau khi tắm rữa thay đồ mấy mẹ con thấy mặt trời còn sáng nên cùng nhau thả bộ theo lối mòn để đi ra biển . Con dốc thoai thoải một bên là rừng thông cao , một bên là vũng sâu bên dưới cây cối cũng mọc xanh rì lan ra tận vách núi cao . Núi , thung lũng rồi biển nối tiếp dàn trãi ra trước mắt thật đẹp . Lại quên mất rắn rít có thể xuất hiện vô chừng , ôm máy đứng chỗ này chỗ kia bấm lia lịa , giờ về nghĩ lại đang lui cui mà có con rắn nó trườn ra phóng tới mình thì coi như thê thảm tới thê lương .
    Đứng từ bên trong nhìn ra mặt biển mênh mông . Trên bãi cát chỗ mình đứng, ở chính giữa trủng cát xuống tạo thành một con suối mang nước từ biển tràn vào đưa xuống thung lũng bên cạnh con đường mòn . Có những thân cây bị gảy nằm theo dòng nước chắc cũng đã nhiều năm nên đã bị héo khô . Chụp cũng khá nhiều hình và bóng chiều cũng sắp rơi xuống nên mấy mẹ con vội quay trở lại thành phố để ăn tối .
    Đêm trong căn nhà trọ ven biển lòng của Hồng Y quả thật bất an vì khi về tới hai dảy nhà trọ chỉ có 4 chiếc xe trong đó mình đã một chiếc . Sự vắng vẻ ở một nơi lạ lẩm đã làm cho buổi tối hôm đó không sao chợp mắt được . Những hình ảnh trên đường phố giống hệt như những tấm hình vào những thập niên 1950 -1960 . Quán trọ ven biển đèn đóm vàng vọt âm u rồi đối diện trước mặt là căn nhà bỏ hoàng , rồi những dảy phòng trọ thưa thớt người đến mướn , thử hỏi trong lòng sao mà ngủ yên ? .
    Căn phòng Hồng Y ở phía sau lại có cánh cửa kính lớn , đây là lần đầu tiên Hồng Y nhìn thấy căn phòng trọ như thế . Bắt đầu 7 giờ tối mấy mẹ con như gà heo vô chuồng sớm . Tội nghiệp con gái lái xe cả ngày mệt mỏi nên đi vô liền giấc ngủ , còn Hồng Y thao thức cả đêm , vậy mới nói " thức khuya mới biết đêm dài " , càng về khuya nghe tiếng mấy con chim cu ru cu ru trên mái hiên , sự yên tịnh đến nỗi nghe luôn cả tiếng lá rơi . Một đêm thức trắng để chờ sáng với biết bao sự hổn loạn trong đầu .
    Không nhận già cũng không được bởi "con sợ " đã bị thức giấc khi mỗi ngày sự tàn phá của thời gian đã bào mòn đi những sự can đảm dũng mảnh mà đã một thời nổi tiếng gan lì một cây xanh dờn ...



    Hồng Y Mưa




    Những Thị Trấn Bên Đường







    Hồi 3




    Qua một đêm thao thức không ngủ được trong căn phòng lạ , nhưng vì thời gian quá eo hẹp Hồng Y cũng phải dậy sớm để đi theo chương trình của con gái vạch ra . Tiếp tục là phải đi khai phá ý quên khám phá mấy thành phố lân cận , bắt đầu đi tới khu vườn trồng hoa mua vé vô cửa người lớn 15 dolla con nít thì một nửa giá . Ui ba mạ ơi hoa nhìn bắt chóng mặt tới hoa mắt nên cái bụng bị cồn cào . Con gái hỏi :

    _mẹ thích ăn gì ?

    Thiệt đúng là người nhà quê dầu có ở trên nước Mỹ hơn 20 năm vẫn thích cơm canh đồ kho mặn mà . Tội con gái phải đi tìm cho ra cái nhà hàng của dân da vàng tóc đen để cho mẹ ăn cơm với rau đậu xào , gà xào măng . Giải quyết bao tử xong thì đi tìm dòng sông xanh . Địa điểm cũng thưa thớt người đến , tới nơi nắng chói chang hình chụp ra xem chẳng hài lòng . Nhìn dòng sông thì lại nhớ bài hát của bà Susan Boyle với ca khúc Cry Me A River cho nên tâm hồn của Hồng Y cảm thấy lâng lâng trên đường đi khám phá tiếp thêm mấy thị trấn bên đường cho bỏ công một lần đi xa .

    Nói thiệt khi đi tới căn nhà nằm tuốt ngoài biển thì chân đi hết nổi . Căn nhà này cũng nằm trong những điểm thu hút du khách , chung quanh cây cối mọc rất nhiều vừa to vừa cao dễ chừng sống cả 100 tuổi , trời ạ chân vừa mỏi nhìn chung quanh có đúng 2 chiếc xe mà con đường đi ra tới đó sao quá ngút ngàn , mẹ con đi được 1/3 đoạn đường thì quyết định quay về nên chụp được con chim cô đơn đang buồn trên cành cây khô giữa đồng không mông quạnh .

    Trên những con đường đi qua , nhìn những căn nhà núp sau những cánh rừng thông cao thoáng ẩn thoáng hiện . Không gian thật yên tịnh . Con gái hỏi :

    _ mẹ à sao nơi đây họ vẫn sống được ? con thấy buồn chết được mà rồi họ sống bằng nghề gì ?

    Hồng Y cười nói :

    _ thì từ đời tổ tiên sống ra sao thì họ tiếp nối theo thôi , nơi đây có rừng thì xẻ gổ bán , có cánh đồng thì nuôi bò , có biển thì bán tôm cá .

    Con gái nghe qua cũng thấy có lý vì những nơi đi qua hầu như không có hãng xưởng chi hết . Những gian hàng trước mặt biển áo quần mở ra nhìn những kiểu cọ vẫn còn rất xưa , làm như mở cửa tiệm cho vui thôi chứ không theo thời trang chi cả . Nước Mỹ mà , thì ở nơi đâu cũng có những cửa hàng tên tuổi nổi tiếng như cà phê Starbucks , McDonalds vv và vv , nhưng rất hạn chế dòm cả thành phố thì chỉ thấy mỗi thứ một tiệm , không như ở thành phố Cali chỉ cần rẽ qua lối này lối kia là thấy tùm lum . Mấy mẹ con lại đi qua một biển khác ,shi` cũng là một biển thôi nhưng khi qua nơi khác thì tên bị thay đổi cho có vẻ là biển ni của tui đó à . Người dân nơi đây họ cũng rất lãng mạn chiều chiều đưa nhau đi ngắm biển hoàng hôn , họ mang ghế để ngồi nhìn ra biển , chao ơi ngày nào cũng nhìn mà sao không thấy chán , bởi vậy mới nói biển cả có sức thu hút rất ghê gớm . Khi đứng trước biển cõi lòng của Hồng Y cũng cảm thấy quên đi biết bao phiền muộn , con người thật quá nhỏ bé giữa cảnh trời nước bao la . Màu xanh ngan ngát chạy tận chân trời dễ đưa tâm hồn bay bỗng như cánh chim hải âu đang lướt gió ngoài kia kìa .

    Nghĩ cũng lạ lùng những thành phố này chỉ cách miền bắc Cali phía bên kia một ngọn núi , nếu người lái xe giỏi cần có 3 tiếng đồng hồ , vậy mà sự khác biệt thật quá lớn lao . Một bên thì đời sống như trong truyện kiếm hiệp là ẩn tích sơn lâm . Còn một bên thì quá náo nhiệt chạy đua theo thời gian , bon chen tranh dành địa vị cơm ăn áo mặc phát đuối . Thiệt nghĩ hoài cũng không sao có giải đáp đó nha ? . Hồng Y dầu đi rong chơi nhưng đầu óc cũng hay suy tư thế sự đó mà .

    Đã nói là không để ý tới một loài hoa thiệt kỳ cục mà sao đi đâu cũng thấy . Hoa thiệt ngộ không có lá chỉ là một thân suôn đuột mọc lên từ đất khô , thân cây thắng như cuống sen rồi mọc thành một chùm hoa có khi cả 10 bông , nếu ta lấy giấy bọc lại thì khi nhìn vô ai cũng tưởng là cả chục cây . Hoa giống như hoa huệ kèn màu hồng , cái kỳ cục là ở đâu cũng mọc được , đi đâu cũng nhìn thấy khắp đường chắc chỉ là một loài hoa dại đã làm cho mẹ con Hồng Y chịu không nổi phải dừng lại lấy kéo cắt một cụm cho thỏa cái cơn tò mò .


    Hồng Y Mưa





    Hoa kỳ lạ không có lá mọc trên đất khô cằn .



    Thung Lũng Sương Mù









    Hồi 4




    Buổi sáng của ngày thứ 3 , mẹ con sửa soạn thu dọn để trả phòng lại cho nhà trọ . Quái thật , mùa hè mà sương mù giăng đầy cả bầu trời , Hồng Y dậy làm điệu một tí , hôm nay mặc nguyên bộ đồ đầm màu trắng , đội cái mũ rộng vành của người cô vừa qua đời cách đây hơn một tháng cho làm kỷ niệm . Đứng ngắm trong gương thì trông giống mấy người của thế kỷ 18 , mà cũng lạ sương mù giăng khắp nẻo sao trong người lại nóng rang mới kỳ ? cho nên đã lấy sợi dây buộc tóc lại , điều này đã làm thật đáng tiếc khi nhìn 2 tấm hình nhờ một người đàn ông ngoại quốc chụp dùm , lại còn nhoẻn miệng cười mới thiệt là phá hỏng đi sự huyền bí có chút ma quái .

    Chuyện như thế này , lúc đó cứ mặc sương mù mỗi lúc mỗi xuống nhiều hơn , còn đường mòn xuống biển gần như không thấy . Hồng Y nhất định phải chụp biển trong sương mù mới được , vừa đi vừa run nhưng bản tánh gan lì nên cứ thế mà lầm lủi đi trên con dóc mòn . Vừa tới nơi thì ngó thấy một người đàn ông đứng trong sương mù nhìn ra biển với dáng điệu trầm tư . Hồng Y ôm máy bấm vào cảnh trí chung quanh thì ông ta quay lại chào buổi sáng , mô phật gương mặt của ông thật điển trai , rất nam tính làm cho người đối diện bớt sợ và có chút tin tưởng . Thấy ông định sửa soạn đi lên con dốc , Hồng Y nhanh miệng nhờ ông bấm ảnh dùm . Vì hấp tấp và không muốn làm phiền nên Hồng Y quên xỏa mái tóc dài xuống và cũng quên đứng quay lưng nhìn ra biển . Đó là điều thật tiếc nhất của Hồng Y trong chuyến đi này vì khi nhìn thấy người ngoại quốc đó cầm máy tay hơi bị run . Shi` cũng phải run thôi bị trước mắt là một người mặc toàn đồ trắng đứng ẩn hiện ra trong sương mù không giống ma sao được cơ chứ . Nên khi mấy đứa con nhìn vô tấm hình cũng phê bình "phải chi mẹ đừng cười , đứng im lặng thì giống hệt người phụ nữ của thế kỷ xưa " .


    Sau khi rời khỏi nhà trọ , con gái muốn đi tới một tiệm ăn với những món đồ biển tươi ngon , chạy xe phải mất 20 phút . Thị trấn này bắt đầu có từ năm 1898 , Hồng Y cũng không chính xác lắm về cái nhà hàng nghe nói có từ năm 1914 . Đây là một bến bãi để cho ngư phủ đổ tôm cá mực nơi đây nên nhà hàng luôn luôn có đồ biển thật tươi . Từ lúc đi chơi hôm nay mới ăn được một bữa thật ngon mà giá cả phải chăng , những người dân địa phương từ lời nói tới cử chỉ trông thật hiền hòa giống hệt những người miền quê trên quê hương của Hồng Y . Sương mù vẫn chưa tan nhưng phải tiếp tục lên đường , thấy trong máy chỉ đường chỉ 10' thì tới được ngọn hải đăng cũng là nơi du khách tới tham quan nổi tiếng trên nước Mỹ , sương vẫn xuống theo gió biển thành như mưa phùn rơi nhè nhẹ trên tóc . Thời gian không cho phép ở lại lâu , nhưng khi nhìn mấy đám hoa dại mọc trên bờ đá bên bờ biển sâu , mẹ con cũng ngồi xòa xuống bên cạnh để bấm hình . Từ giả ngọn hải đăng lên đường trở về nhà , con đường cũ muốn đi lại thì phải quay ngược thành ra sẽ phí phạm thêm 20' phút . Nên đã đổi qua con đường khác , càng đi mới thấy mình thật dại dột rồi hối hận nhưng quá muộn bởi con đường vừa dài và vừa nguy hiểm gập bội phần . Một bên là vực sâu của biển , một bên là vực thẳm của núi rừng . Tay lái của con gái coi như rất khá cứ thế mà đoạn đường chạy quanh núi ngoàn nghèo hải hùng kinh khiếp , chiếc xe nếu nhìn từ trên máy bay ngó xuống thì giống như một con rắn đang uốn mình quanh núi , người ngồi trong xe cũng bị ẹo qua ẹo lại bởi những khúc quanh rất eo hẹp chỉ có hai chiều duy nhất để hai xe tránh nhau trong gang tấc .

    Trên xe cũng không thể im lặng nhưng cũng không thể nói quá nhiều sẽ làm phân tâm con gái trong lúc bẻ tay lái , nên Hồng Y chỉ nói khi có những đoạn thẳng khá dài lúc tạt qua một thị trấn khác . Nhà cửa rất thưa thớt vì lâu lâu mới thoáng thấy những hộp thư nằm ở hai bên đường , nhìn có hộp thư tất nhiên chung quanh đó có nhà ở , nhưng tất cả những ngôi nhà đều chìm khuất sau mấy rặng cây thông cao chất ngất cành lá rậm rạp . Con đường vẫn yên lặng như trong mấy cuốn phim kinh dị , đi ngang qua những đỉnh núi nhìn ra biển thì nhớ cuốn phim Đỉnh Gió Hú , đi qua những ngôi nhà thờ nho nhỏ thì thấy mình như đi vào những câu chuyển cổ tích , đi qua những cánh đồng lúa vàng cháy xơ xác thì lại thấy cả cuốn phim Cuốn Theo Chiều Gió sau khi chiến tranh vừa chấm dứt .Sợ nhất là đi ngang qua nghĩa trang , ai mà không sợ hãi vì bầu trời thật âm u đâu khác gì trời đang chạng vạng tối , giờ của quỉ Da- Cu- La Dầu Cù Là bay ra từ cổ mộ đi tìm người để hút máu .Đã nói cái đầu của Hồng Y tưởng tượng là thầy chạy luôn và như loài hoa kỳ cục mọc ra giữa cánh đồng khô cằn hình như nó là một đóa hoa trong truyện liêu trai chí dị của Bồ Tùng Linh vì cái sắc màu hồng của đóa hoa nó cứ phất pha phất phưởng hiện ra trên mỗi đoạn đường đi về thiệt không tin cũng không xong vì Hồng Y đã cắt một cụm nằm sau cốp xe .Con gái làm giả mặt nghiêm :

    _ mẹ , hình như nó theo mình về nhà

    Qua 4 tiếng đồng trên một đoạn đường đầy sương mù , như Hồng Y đã nói ở hồi 3 là người Mỹ họ rất lãng mạn ,hể cứ xe vừa qua mỗi một thì trấn thì luôn thấy lác đác đâu đó có những người đậu xe ven đường xuống xe đứng trầm lặng trong sương mù nhìn ra biển . Biển chạy dài ôm vòng quanh núi nên những thị trấn đó đều được nhìn ra biển , còn bên trong là nhà cửa thì ẩn trong rừng sâu . Cũng có những căn nhà chênh vênh bên bờ biển , có lẽ đó là những căn nhà xây lên để thỉnh thoảng chủ nhân về đó nghĩ ngơi nên ít thấy bóng người , hoàn toàn yên lặng đến ghê sợ nằm trong bóng râm của cây cao , trong sương mù trùm phủ trắng xóa nên khi nhìn cũng cảm giác lạnh gáy .

    Cuối cùng thì nắng cũng lên cao trước mặt vì xe đã đi qua khỏi vùng biển núi . Hai mẹ con thở phào nhẹ nhỏm như đã trút đi cả gánh nặng ngàn cân . Giờ mới nghĩ lại nếu con gái chỉ cần có chút lơ đãng chìa tay lái tí xíu thôi là coi như lao xuống biển sâu hay lao xuống vực núi rất dễ dàng chỉ trong tít tắc . Nếu như trong gia đình , bạn bè sau này có ai muốn đi một chuyến phiêu lưu như Hồng Y thì nên đi con đường đầu tiên khi đến thành phố , con đường đó cũng có vực sâu nhưng không đáng sợ cho lắm , còn một bên thì những cánh đồng trồng nho bát ngát , nếu thích thì cứ việc ngừng lại vô mấy chỗ làm rượu mình thử rượu chơi .Nhớ uống ít nhé để còn lên đường .



    Chuyến đi kết thúc
    Hồng Y Mưa
    Aug-2011




    Hình chụp trên đường về dày đặc sương mù .
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2012 00:33:26 bởi Mầu Hoa Khế >
    #17
      mưa phố núi 25.08.2011 16:26:05 (permalink)
      chào MHK ! chuyến đi của người tuyệt vời quá ,lần sau có đi nhớ cho mưa theo với.Loại hoa kỳ lạ sắc hồng mà người nói đến có rất nhiều ở nam Cali ,ngay trong vườn nhà mưa cũng có vài đám.Đó là một loại lan đất mọc từ củ ,nếu MHK chịu khó bới đất lên sẽ thấy củ của nó rất to ,giống như khoai môn bự vậy.Cứ chôn vào một góc khất nào đó trong vườn nhà người ,mỗi năm cứ đến tháng 7-8 sẽ thấy từng cụm bông tượt lên từ mặt đất giống như trong hình MHK chụp đó ! thương nhất là sức sống của nó rất mãnh liệt. vào khoảng tháng 2-3 có thể nhìn thấy lá sum xuê như lá của loài huệ đỏ ở VN.Tên là lan đất lõa thể -Nake orchid Lady.Trên freeway mưa đi làm mỗi ngày thường bắt gặp bóng dáng cô nàng thấp thoáng.Thấy vậy mà đài các kiêu sa lắm nghe ,và lâu tàn có khi 2-3 tháng
      Chuyến đi thật kỳ thú ,chúc người khoẻ !
      #18
        Mầu Hoa Khế 27.08.2011 14:06:59 (permalink)


        Trích đoạn: mưa phố núi

        chào MHK ! chuyến đi của người tuyệt vời quá ,lần sau có đi nhớ cho mưa theo với.Loại hoa kỳ lạ sắc hồng mà người nói đến có rất nhiều ở nam Cali ,ngay trong vườn nhà mưa cũng có vài đám.Đó là một loại lan đất mọc từ củ ,nếu MHK chịu khó bới đất lên sẽ thấy củ của nó rất to ,giống như khoai môn bự vậy.Cứ chôn vào một góc khất nào đó trong vườn nhà người ,mỗi năm cứ đến tháng 7-8 sẽ thấy từng cụm bông tượt lên từ mặt đất giống như trong hình MHK chụp đó ! thương nhất là sức sống của nó rất mãnh liệt. vào khoảng tháng 2-3 có thể nhìn thấy lá sum xuê như lá của loài huệ đỏ ở VN.Tên là lan đất lõa thể -Nake orchid Lady.Trên freeway mưa đi làm mỗi ngày thường bắt gặp bóng dáng cô nàng thấp thoáng.Thấy vậy mà đài các kiêu sa lắm nghe ,và lâu tàn có khi 2-3 tháng
        Chuyến đi thật kỳ thú ,chúc người khoẻ !


        Cám ơn MPN đã cho biết về nguồn gốc của cây hoa lan đất lõa thể . MHK ở miền Bắc Cali có lẽ nhiều nơi có hoa này mà chưa biết đến . Nhớ lúc xuống bên đường lấy tay nhổ lên nhưng thân cây rất cứng cáp nên đành lấy kéo cắt ngang . Hoa cứ theo suốt cả dọc đường về , mãi khi vô thành phố thì không thấy . Nhưng mới đây cô con gái bảo "con vừa thấy cái hoa đó thấp thoáng gần nhà bạn " .

        Cám ơn M đã vào chia sẻ với MHK nhé

        Chúc cuối tuần thật vui
        #19
          Mầu Hoa Khế 21.09.2011 01:37:08 (permalink)



          GHEN

          Người bạn thời trung học :
          Sống ở Paris độc thân .

          Cô vợ :
          Có chồng , một con sống tại Mỹ , không có bạn bè .

          Người chồng :
          Chủ một công ty ,sống với vợ con , có nhân tình?.

          Người kể chuyện :
          Đang thất nghiệp , dư thời gian .

          Câu chuyện ...
          Trên đường dây điện thoại từ Cali gọi qua Paris

          _ hello , a...mày hả bệnh à ?
          _ bệnh gì , con em họ khóc lóc tâm sự cả đêm , ngủ chả được . Mày giúp tau một việc được không ?
          _ chuyện gì ?
          _ đi bắt ghen

          _Trời ...thế giới nào đây !? chuyện quê vậy mà nói ra được à
          _ Tội nghiệp , chồng có bồ đòi ly dị ,nó lang thang ngoài đường đêm khuya , tau sợ có chuyện xảy ra .Tau đã khuyên đi tìm luật sư hết tình thì lo mà giử tiền , mất toi cả hai thì khổ .
          _ ừ..., nhưng tau làm gì giúp cho cô ta ?
          _ mày chỉ cần theo cô ta đến công ty , lúc gặp tình địch có mày cô ta sẽ bình tỉnh hơn .
          _thế thôi à ?...ok đưa số phôn của tau để tiện việc liên lạc hẹn cô ta cuối tuần

          Nơi tiệm cà phê

          Một phụ nữ trung niên ăn mặc lỗi thờI , son phấn không đúng điệu

          _ phải em là V không ?
          _ dạ là em đây ... sao chị ...trông quen quá

          _ oh , có lẽ chị giống ai đó , chị chưa bao giờ gặp em
          _ dạ , cám ơn chị hôm nay đã giúp em , thằng chồng em nó tàn nhẫn lắm chị ạ
          _ từ từ , bình tĩnh khoan nói xấu chồng , cho chị biết nguyên nhân đi

          _ từ lúc em bị bệnh , cắt bỏ cục bứu , không đủ sức đi cày là nó bắt đầu thay đổi
          _ em bị bệnh đã bao lâu rồi ?
          _dạ 4 năm nay
          _ chồng vẫn sống với em và con ?

          _dạ ,nhưng mỗi đêm thì nó đóng cửa phòng để nói chuyện với bồ bịch trên mạng , em hỏi thì nó bảo cho vui thôi còn nếu làm lớn chuyện thì li dị .
          _ xin lỗi em , chị có câu hỏi hơi riêng tư , về vấn đề ân ái có bình thường không ?
          _ dạ , thỉnh thoảng thôi chị , từ lúc bệnh em không còn như trước .
          _ mình lên xe vừa đi vừa nói cho kịp giờ trưa

          Theo dõi
          Xe ngừng lại ở một góc khuất sau thân cây lớn trong chỗ đậu xe nơi làm việc của ngườI chồng

          _chồng em sẽ ra ở lối đó , ngồi đây thấy rất rõ
          _em nghỉ chồng em đi ra với cô bồ ?
          _tại em thấy dạo này nó xài tiền nhiều thì chắc phải xài cho ai

          ThờI gian chậm chạp trôi qua

          _qua giờ ăn trưa rồi , mình về thôi em
          _có lẽ hôm nay chồng em nó ăn trong chỗ làm


          Trong quán ăn

          - chị ăn gì gọi tự nhiên nhé , nơi này chồng em hay ra dùng bữa , để em gọi "thằng chả " coi

          _ à anh hả?, anh ăn cơm trưa chưa , ra ăn với em
          _ em đi với ai ?
          _ một chị bạn
          _ oh , chờ anh, anh ra trong vòng năm phút

          Người chồng xuất hiện

          _ chào chị , tôi lần đầu mớI được biết chị
          _à tôi là người ở kế nhà, là hàng xóm của vợ anh bên Việt Nam

          _ em đã lấy số phôn của chị đây chưa ? bà xã tôi không có bạn , có chị chắc bà xã tôi vui lắm
          _anh có thường đưa vợ đi du lịch không ?
          _ có chị ạ , nhưng bà xã không thích đi
          _tại sao ?
          _hay than mệt , tôi thì thích đi đây đó , qua Mỹ bao nhiêu năm lo cày , giờ thư thả thời giờ , thì bà xã không muốn đi đâu hết .

          Câu chuyện loanh quanh con cái , mưa nắng giá cả thị trường ...

          Trên đường về

          _ chồng em rất quan tâm cho em
          _em biết , nhưng chỉ sợ mê gái rồi mang tiền của dâng hết
          _ trong đầu em chỉ nghỉ tới tiền thôi sao ? ,em còn yêu chồng không ?
          _ hết sạch rồi chị ạ , chỉ là thói quen thôi

          _Em thật là quá ích kỷ , đó là một người chồng tốt có trách nhiệm , nếu là người quá tệ để cho em nguyền rũa, thì đã bỏ em từ bốn năm nay .
          Nhìn xem ông ta còn rất phong độ , đàn bà có thích , có yêu cũng là chuyện thường tình . Một chút nhẹ nhàng trong đời sống , như đi ăn trưa với người làm chung . Em cũng muốn tước đoạt đi cái thời gian nghỉ ngơi, cho bớt căng thẳng trong công việc ? .Lên mạng chuyện trò cho vui một chút , đánh đổi sự chịu đựng bên cạnh một người bị bệnh gần bốn năm . Em không thấy cần thiết phải cám ơn chồng em sao ? .
          Cho người ta một ít không gian riêng tư .Mình sẽ trở thành thiên thần trong mắt họ .Nếu bằng ngược lại , tự mình mọc thêm nanh vuốt mà thôi . Em không còn yêu tại sao không buông tay ? . Chỉ là thói quen thôi mà trói người ta lại bên đời mình, như thế là quá tàn nhẫn .

          Tài sản do chồng em một tay gầy dựng . Em không thấy mình là người may mắn hơn nhiều người khác ? .Bộ em muốn ôm hết của cải rồi đẩy chồng ra khỏi nhà với vài bộ đồ ,như một số người đã từng làm sao ? để em được thỏa mãn cái gì đây ? tự ái ư !? rồi sau đó là khoảng trống !? là sự đơn độc thật thê thảm em biết không ? Chồng em ,
          ông ta chỉ cần búng tay . Cả đám, cái loại đàn bà đến vì tiền sẽ bu đầy . Sống bên em khi tình yêu không còn nữa , không có cả sinh lý . Còn cái đám đàn bà đó thì thừa mứa ra .Không chừng lại tình cho không biếu không đấy .Những đưa đẩy của cuộc đời rất tình cờ , có được hay mất đi không ai biết trước được . Chỉ biết cái mình đang có thì hãy ôm giữ , trân quí lấy nó .

          Chia tài sản !? , em ôm cả đống tiền , người đàn ông đến với em sau này .Em nghỉ có tình yêu sao ? .Dĩ nhiên là không ... không bao giờ có với một người đàn bà bệnh hoạn , tàn phai nhan sắc . Ngoài tiền ra , em có ưu điểm gì không ? chắc là không bằng chứng em còn có mẹ ở xa không hề đi thăm viếng , có con trai cũng không cùng con đi chơi đây đó .Chỉ khư khư ở nhà dò dẫm sự chi thu tiền bạc trong nhà băng của chồng , kiểm soát từng hành động của người bên cạnh khiến cho người ta mệt mỏi chán chường rồi họ đâm ra lì và lạnh lùng chiến tranh lạnh vớI em .

          Nói lại chồng của em sống với nhau trên hai mươi mấy năm , sao ông ta vẫn còn muốn duy trì ? , sao không ích kỷ giống như em cho nó rã tan ra ? . Em biết tại sao không ? . Vì còn thương em .Thương hại cũng được .Đừng đòi hỏi thêm hơn nữa , bởi sẽ không có sự công bằng khi trong lòng em đang có đầy những mưu mô tính toán .
          Hãy nhìn lại mình đi ,tuổi đời đã lớn , nhan sắc cũng đã nhạt phai . Tình yêu không còn , nhưng cái nghĩa tình vẫn còn tồn tại giữa một hôn nhân nghiêm túc .Còn đó biết bao kỷ niệm đâu dễ dàng quên đi .
          Hãy rộng lượng với người , cũng như rộng lượng với mình . Lúc em bước chân tới nơi đây bằng hai bàn tay trắng . Em đâu có gì để mất ? .Em nhớ nhà cao cửa rộng cũng là tâm sức của người chồng dưng xây lên , em chỉ là người vụng về với những đồng lương đi làm để đỡ nhàm chán , để tự do cất giử và rõ ràng là chồng em không hề quan tâm những đồng tiền cỏn con của em .

          Có biết điều mất mát lớn lao nhất của em là cái gì không ? . Đó là một người chồng đã không bỏ rơi em trong lúc ốm đau . Chứ không phải là tài sản .Hãy nhìn nụ cười trên môi của người mà cảm thấy hạnh phúc . Và làm cho ai được một điều gì , em sẽ thấy đó là một niềm vui .Đừng ích kỷ nghĩ về bản thân của mình nhiều quá . Hãy trãi rộng tấm lòng của mình . Tập biết cảm thông cho chồng . Biến tình yêu trở thành tình bạn , tình chiến hữu , tình đồng đội . Không phải đã cùng san sẻ, sát cánh bên đời nhau suốt cả một chặng đường dài gian khổ đó sao ?
          Hạnh phúc!? đôi khi chỉ là những điều rất bé nhỏ .Hạnh phúc sẽ nở hoa nếu như em đừng ôm chặt trong tay bằng sự ích kỷ của chính mình .Sự thật thà trong tình cảm, tự nó đã là một bông hoa hạnh phúc tuyệt đẹp .

          Ngày hôm sau

          _sao hả..., chuyện ra sao ?
          _nhớ cho tau ...lần này là lần đầu, cũng như lần cuối
          _ mà sao có gì xãy ra không ?
          _không..., chỉ là tin thời tiết cho tàu chạy ven biển , tin xe cán chết chó và cuối cùng là tin tức hai nhà thiện tâm đi làm chuyện tào lao .
          Thứ nhất đi làm mai dong, thứ hai xen vào chuyện gia đình của người khác .

          _shì`` vậy mà làm tau mất ngủ ...
          _mầy đi chết đi , đồ ngốc


          Mầu Hoa Khế
          July-2009
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.09.2011 02:49:32 bởi Mầu Hoa Khế >
          #20
            Mầu Hoa Khế 27.09.2011 04:38:54 (permalink)



            TUỔI 13




            Con nhỏ mới vừa lớn , cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới , không biết là do mạ con nhỏ lúc mang thai ăn măng nhiều hay sao ? mà lúc này nhìn nó lông măng mọc tùm lum trên gương mặt thậm chí trên miệng nó mọc ra một hàng râu mép như con trai . Hồi nớ con nít có sao để vậy lỡ có thấy mình không giống ai thì ráng chịu chứ không hề biết phải tìm cách nào để cho bình thường giống như người ta . Con nhỏ bị tụi bạn chòm xóm chọc quê nói nhỏ giống con khỉ mặc áo đỏ của gánh sơn đông bán thuốc tể ở ngoài chợ tỉnh . Nỗi niềm vì ba cái sợi lông măng mọc tầm bậy làm cho gương mặt nhỏ bị tối thui như đêm 30 tết đã để ứ trong bụng mỗi ngày bị chất chứa nên nổ bung ra tanh banh , nhỏ quyết định dứt khoát ... mặc kệ nó .... shi` ... rồi bắt đầu nhỏ trừng mắt chu mỏ cóc sợ những lời châm chọc mỗi lúc nhỏ đi ra khỏi nhà nghe cái tụi bạn tào lao chí chóe một hồi rồi quen tai rồi bỗng trở thành cái thói quen không nghe thì thấy buồn buồn mới lạ .

            Vậy mà chỉ mới thêm hai cái mùa xuân hồn nhiên vô tư tròng lên tuổi đời nhỏ đúng con số 13 thì nhỏ lại bị một đôi mắt thường hay theo dõi từng bước chân nhỏ chơi nhảy lò cò , nhảy dây , khi thì theo dõi đôi tay nhỏ chơi banh đũa , chơi ô làng . Chưa đâu nhỏ còn thấy cái miệng cười to thành tiếng khi nhỏ chơi u mọi với đám bạn rược nhau chạy ngã cái oạch giữa sân chùa nữa . Nhỏ tức muốn học máu mặt mày đỏ hồng nhưng không biết làm gì hơn vì người ta lớn hơn nhỏ thiệt nhiều tuổi ,nhỏ nhớ ba mạ với cô giáo dạy là không được hổn hào với người lớn tuổi hơn mình . Nhỏ đành mang cục tức hét vô cái hồ sen nằm giữa sân nhà cho khỏi bực bội .

            Nhưng khi soi mặt trong hồ nước loáng thoáng trên bầu trời những đám mây trắng đang nhè nhẹ bay ngang qua in bóng xuống mặt nước nhỏ hết hồn vì hình dáng của bóng mây giống hệt như chiếc miệng của ai đó đang cười . Nhỏ đưa tay vọc trên mặt nước làm cho tan đi và cả toàn thân như bị rung động nhỏ sợ quá chạy cái ào vô phòng úp mặt xuống gối để che giấu hai gò má cứ thế mà nóng rang đỏ hồng , nhưng có che giấu nỗi đâu cứ thấy cái miệng cười và hai cái lúm đồng tiền của người ta hoài thiệt xấu hổ chưa tề .

            Nhà người ta cách nhà nhỏ chỉ cái bờ dậu mồng tơi leo rào kín mít , mồng tơi mọc đầy quanh năm hai nhà cứ việc ra hái vô nấu canh với mướp hương , còn nhỏ thì hái trái mồng tơi dầm nát thành mực tím để viết chữ vu vơ , những sợi tơ vàng giăng giăng trên những màu lá xanh non dưới ánh nắng ban mai lấp lánh như những sợi chỉ thêu kim tuyến cũng lôi cuốn ánh mắt của nhỏ đậu lại rất lâu . Nhỏ đâu biết những lúc trầm tư như thế thì vẫn luôn có một đôi mắt nhìn theo nhỏ rất trìu mến và điều này đã làm cho nhỏ biết mắc cở và lớn hơn trước số tuổi mình đang có . Nhỏ còn nghe lén chị Cả gọi mấy chàng theo chị là cây si .

            Vậy là nhỏ cũng có một cây si ,cây si tên gọi ở nhà là " Cu Bi " cây si mọc sát bên nhà , cây si mọc đuôi theo lối đi về , cây si còn chỉa cành đâm lá vươn qua giậu mồng tơi còn vắt vẻo trên cây khế ngọt làm rơi rụng xuống thềm nhà xả đầy những bông hoa tim tím để cho nhỏ "Bé Chị " ngày nào cũng siêng quét nhà và nụ cười mim mím mỗi ngày mỗi đẹp thêm . Sáng trưa , chiều tối thời gian lặng lờ như nơi quê hương nhỏ được sanh ra và lớn lên . Cho nên khi trong chòm xóm có bất cứ chuyện gì thay đổi xảy ra thì ai cũng biết hết khi nghe mạ nói " con trai bác Thệ hôm tê đã vô Sài Gòn để học " . Nhỏ bỗng dưng bị hụt hẫng im lặng hết cả tháng trời , nhỏ giận mình đã ham vui theo bà nội vô Huế hết cả tuần lễ nên không thể qua tiễn đưa người ta vô Sài Gòn để học ,nhưng nói vậy chứ có bao giờ nhỏ nói được gì trước đôi mắt luôn nhìn nhỏ thật đằm thắm trìu mến đó .Chỉ mới 13 tuổi , tuổi mạ nói " ăn chưa no lo chưa tới " nhưng đâu ai biết với cái tuổi 13 nhỏ đã không thể nào quên người ta được dễ dàng như người lớn đã nghĩ .Nhưng nhỏ tin chắc cũng không ai có thể định nghĩa ra thế nào mới gọi là tình yêu . Yêu có phải là được nắm giử trong tay ? hay yêu cũng chỉ là những tình cảm mơ hồ ở ngoài tầm tay ?

            ...

            Chiều nay nhìn lên bầu trời khi cơn mưa mùa thu bắt đầu trở về nhỏ đưa mắt nhìn vói theo những đám mây bay ...những đám mây trắng vẫn là đà bay qua thời gian và không gian ... trời hôm nay xam xám màu tàn tro và trong màu tàn tro đó là một dĩ vãng mong manh ...

            Mầu Hoa Khế
            Sep-2011
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.09.2011 06:23:40 bởi Mầu Hoa Khế >
            #21
              dang son 27.09.2011 04:43:19 (permalink)



              ...

              Vào thăm Lặng Lẽ Bên Đời.


              ...

              nđs.
              #22
                dang son 06.10.2011 23:33:16 (permalink)





                ..


                THÊM CHỪNG ĐÓ THÔI.




                _________________________________________





                Thường thì tôi thấy có vẻ khó khăn khi tìm được một cái tựa cho bài viết.

                Không lẽ túng quá,lại mượn nhầm ,cầm nhầm một tựa truyện của người khác cho dù những cái tựa đó rất đẹp hoặc dịu dàng như Lá - Kỷ Niệm - Như Đã Từng Quen hoặc Chỉ Chừng Đó thôi ( ? ) .

                Làm như thế chứng tỏ là mình quá nghèo nàn về sự suy nghĩ và ngại tìm phương cách tìm tòi cho chữ nghĩa.Ở một bài viết,nếu tinh ý,người đọc có thể đoán được đại ý của bài khi bắt đầu đọc cái tựa bắt mắt.( Điều này không hẳn lúc nào cũng đúng và còn tuỳ thuộc vào điều gửi gấm riêng của tác giả ) .


                Chiều nay.Trời mờ thu,lúc mưa,lúc nắng.
                Tôi tìm được cho mình một khoảng khắc lắng đọng để đọc " Lặng Lẽ Nơi Này ".Lần mở máy ,thấy cái tựa là thấy âm thầm lặng lẽ rồi.Lặng lẽ như một tiếng nói thầm của mình vơí mình . Những con chữ có thể thay cho những lời muốn nói mà có khi không dễ dàng nói được - Không phải vì thiếu ngôn ngữ để diễn đạt - không phải vì không còn điều gì để nói vơí người đối diện...

                Khi đọc những trang chữ,người đọc cảm thấy có một tiếng nói rất thầm.Thầm vì thế giới chữ có thứ ngôn ngữ và tiếng động riêng của chúng.Tiếng động ấy đến từ một tâm hồn,từ một suy nghĩ hoặc những phút chốc suy tư về thân phận,về tình người,tình đời...Người viết nói điều mình muốn nói bằng hình thức diễn đạt trên dòng chữ.Chữ kiểu gì cũng là chữ,chữ có màu sắc pha trộn từ những cảm nghĩ rời được ghép lại.

                Đọc từ bài viết này sang bài viết khác,người đọc khám phá ra sự âm thầm,nỗi cô đơn đang vỡ ùa hoặc dấu kín trong tận cùng cõi sâu. Hình dáng bề ngoài của một khuôn mặt người viết đã chỉ là một cái vỏ.Khi cái vỏ ấy tỏ thái độ và ý muốn mở cửa thì người đọc sẽ dược mời vào khu rừng của tâm hồn là một thế giới riêng.Rất riêng.

                Đọc,và ngừng lại một thoáng chốc để nhận ra rằng : Hình như ở mỗi con người đều có một góc của sự cô đơn lắng đọng.Từ một góc đêm của nỗi cô đơn tịch mịch,ngồi dậy ,thử tỉ mỉ sắp xếp lại những suy tư thành một bố cục cho bài viết là một đoạn đường phải trải qua.Viết gì ? Viết thế nào để diễn đạt,để thử kể về một câu chuyện và qua câu chuyện ấy,ta muốn nhắn gửi một điều gì ?


                Độ rung cảm trên từng câu văn ,đoạn chữ nào cũng có một cái đẹp riêng của chúng. Đọc xong,ngồi ngẫm nghĩ,thử nhìn ngắm lại rất chậm những quang cảnh bao quanh đời sống,ta lại có thể khám phá ra một vẻ đẹp rất nhẹ nhàng,giản dị của đời sống có tâm hồn.

                Xin cám ơn chữ nghĩa.Cám ơn người viết đã mở cửa tâm hồn mình để chia sẻ những suy tư.

                Thêm chừng đó thôi như một cách trải lòng....







                đăng sơn.fr

                ( ... Trích từ Viết Thêm Điều Gì ? )




                --------

                Gửi lời chào đến người viết.Chúc vui.
                #23
                  Mầu Hoa Khế 07.10.2011 14:55:50 (permalink)


                  Trích đoạn: dang son

                  ..


                  THÊM CHỪNG ĐÓ THÔI.




                  _________________________________________





                  Thường thì tôi thấy có vẻ khó khăn khi tìm được một cái tựa cho bài viết.

                  Không lẽ túng quá,lại mượn nhầm ,cầm nhầm một tựa truyện của người khác cho dù những cái tựa đó rất đẹp hoặc dịu dàng như Lá - Kỷ Niệm - Như Đã Từng Quen hoặc Chỉ Chừng Đó thôi ( ? ) .

                  Làm như thế chứng tỏ là mình quá nghèo nàn về sự suy nghĩ và ngại tìm phương cách tìm tòi cho chữ nghĩa.Ở một bài viết,nếu tinh ý,người đọc có thể đoán được đại ý của bài khi bắt đầu đọc cái tựa bắt mắt.( Điều này không hẳn lúc nào cũng đúng và còn tuỳ thuộc vào điều gửi gấm riêng của tác giả ) .


                  Chiều nay.Trời mờ thu,lúc mưa,lúc nắng.
                  Tôi tìm được cho mình một khoảng khắc lắng đọng để đọc " Lặng Lẽ Nơi Này ".Lần mở máy ,thấy cái tựa là thấy âm thầm lặng lẽ rồi.Lặng lẽ như một tiếng nói thầm của mình vơí mình . Những con chữ có thể thay cho những lời muốn nói mà có khi không dễ dàng nói được - Không phải vì thiếu ngôn ngữ để diễn đạt - không phải vì không còn điều gì để nói vơí người đối diện...

                  Khi đọc những trang chữ,người đọc cảm thấy có một tiếng nói rất thầm.Thầm vì thế giới chữ có thứ ngôn ngữ và tiếng động riêng của chúng.Tiếng động ấy đến từ một tâm hồn,từ một suy nghĩ hoặc những phút chốc suy tư về thân phận,về tình người,tình đời...Người viết nói điều mình muốn nói bằng hình thức diễn đạt trên dòng chữ.Chữ kiểu gì cũng là chữ,chữ có màu sắc pha trộn từ những cảm nghĩ rời được ghép lại.

                  Đọc từ bài viết này sang bài viết khác,người đọc khám phá ra sự âm thầm,nỗi cô đơn đang vỡ ùa hoặc dấu kín trong tận cùng cõi sâu. Hình dáng bề ngoài của một khuôn mặt người viết đã chỉ là một cái vỏ.Khi cái vỏ ấy tỏ thái độ và ý muốn mở cửa thì người đọc sẽ dược mời vào khu rừng của tâm hồn là một thế giới riêng.Rất riêng.

                  Đọc,và ngừng lại một thoáng chốc để nhận ra rằng : Hình như ở mỗi con người đều có một góc của sự cô đơn lắng đọng.Từ một góc đêm của nỗi cô đơn tịch mịch,ngồi dậy ,thử tỉ mỉ sắp xếp lại những suy tư thành một bố cục cho bài viết là một đoạn đường phải trải qua.Viết gì ? Viết thế nào để diễn đạt,để thử kể về một câu chuyện và qua câu chuyện ấy,ta muốn nhắn gửi một điều gì ?


                  Độ rung cảm trên từng câu văn ,đoạn chữ nào cũng có một cái đẹp riêng của chúng. Đọc xong,ngồi ngẫm nghĩ,thử nhìn ngắm lại rất chậm những quang cảnh bao quanh đời sống,ta lại có thể khám phá ra một vẻ đẹp rất nhẹ nhàng,giản dị của đời sống có tâm hồn.

                  Xin cám ơn chữ nghĩa.Cám ơn người viết đã mở cửa tâm hồn mình để chia sẻ những suy tư.

                  Thêm chừng đó thôi như một cách trải lòng....







                  đăng sơn.fr

                  ( ... Trích từ Viết Thêm Điều Gì ? )




                  --------

                  Gửi lời chào đến người viết.Chúc vui.



                  Như người bạn Thúy Lan đã nói những con chữ để cho MHK trãi bày tâm sự rất giản dị không sáo ngữ đó cũng là chính con người của tác giả . MHK còn phải học hỏi thật nhiều từ nơi anh Đăng Sơn và những tay viết khác . Nhưng bất cứ ai cũng không thể đánh mất cái rất riêng của mình . Văn chương của anh quá tuyệt , MHK thật vô cùng hân hạnh khi có anh ghé qua để lại những ý tưởng của anh về bài viết của MHK . Là một người mới tập tành để viết ra những gì mình muốn nói , MHK rất may mắn có được những lời khuyến khích từ bạn bè và bây giờ cảm nhận có từ nơi anh đó là nỗi hạnh phúc rất bất ngờ .

                  Chúc anh ĐS một cuối tuần thật nhiều niềm vui .


                  MHK
                  #24
                    Mầu Hoa Khế 07.10.2011 15:00:02 (permalink)



                    MƯA ĐẦU MÙA





                    Nửa đêm cơn mưa nhẹ nghé qua thành phố chưa đủ thấm ướt mặt đất nhưng cũng vừa đủ lạnh để tôi có cớ mở tung cánh tủ treo trên mắc áo những chiếc áo ấm từ mỏng cho tới dày chuẩn bị cho mùa đông sắp về . Tìm một chiếc áo ấm nhẹ với hàng len mịn tôi mân mê đưa tay vuốt lên thật dịu dàng rồi nghĩ ngợi vu vơ về sự có mặt của nó ở vào khoảng thời gian nào ? . Một người hay cất giấu kỷ niệm chắc đến một lúc nào sẽ bị quá sức chứa mất . Tôi rất yêu mùa mưa hơn là mùa nắng có lẽ mùa nắng dành cho những người thích năng động để tổ chức về miền biển hít thở những làn gió cuốn từ ngoài khơi theo sóng biển chạy ùa vào bờ cát trắng , cho những buổi cắm trại bên con sông nhỏ tung tăng bơi lội thi đua từng nhóm chèo những con thuyền nhỏ đọ sức thắng thua trong tiếng cười vang rộng khắp cả không gian yên lặng ,những âm thanh mang cả tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống . Đã nhiều năm trước đây tôi thường theo con cái đi du ngoạn ,luôn chuận bị khởi hành từ những buổi sáng tinh mơ từng xe nối thành đoàn kéo nhau thoát ra khỏi thành phố đi về những thành phố khác , nơi có sông có biển hay có hồ để tự do thoải mái vọc nước cho thỏa thích dưới cơn nắng mùa hè chói chang .


                    Những mùa nắng đó tôi luôn tìm cho mình một bóng cây hay một vách đá , ngồi trầm ngâm ngắm nhìn thưởng thức những vẻ đẹp của thiên nhiên đang sống động trước mắt . Nhìn con cái nô đùa với bạn bè với cõi lòng tràn ngập yêu thương rồi bất chợt hồn đi lạc theo những hình bóng của quá khứ nhập nhòe ẩn hiện để ngồi im sửng với những cảm xúc tưởng như cạn cùng theo năm tháng . Mùa nắng nơi tôi ở đã qua cho nên màu trời sáng nay xam xám ở cuối chân núi .Tôi luôn tự hỏi bên kia chân núi có cái gì nơi đó ? rồi nhắm mắt lại tưởng tượng ra một thảm nhung hoa vàng rực rỡ sẽ đẹp biết bao khi có bóng dáng của một cô thiếu nữ mặc áo đầm dài màu trắng tóc xỏa dài chạy bay trong gió , hay bên một thân cây tỏa bóng râm có một người đàn ông đang ngồi ôm cây đàn guitar , nhưng rồi tôi mở bừng mắt nghiêng tai lắng nghe cơn mưa bay qua khu vườn rì rào trên những khóm lá , ngọn gió theo mưa tung tăng lướt qua chiếc phong linh khẽ lay động tạo ra một thứ âm thanh như tiếng chuông réo gọi xoáy tròn vào tâm não để đánh thức ký ức cựa mình tỉnh dậy .


                    ....


                    Cơn mưa kéo dài không ngớt làm mức nước dâng tràn trên khắp lối đi , dòng nước tuôn xối xả xuống từ trời cao khi lớp học đã tan nhưng không sao ra về được . Anh bảo " đi về thôi chờ biết bao giờ mới tạnh ? " . Tôi phung phịu " không được lội nước làm hư đôi guốc em mới mua " . Thuở đó chưa có phim của Korea xâm nhập vậy mà anh đóng đúng vai theo cái "kiểu riêng " mà cuốn phim nào hầu như không thiếu hình ảnh cõng người yêu trên lưng . Anh chẳng ngại ngùng trước bao nhiêu đôi mắt khom lưng xuống để cõng em lên còn đôi guốc sợ nước mưa lấm ướt anh lấy cho vào cặp táp . Mưa lại càng lớn hai đứa không có áo tơi không nón đội đầu , anh cứ thế cõng em đi qua hết một con phố . Cũng chẳng ai buồn nhìn vì sự lo lắng không kịp về nhà sớm bởi mực nước dâng cao làm những chiếc xe gắn máy bị nằm ụ trên đường đi .

                    ...


                    Mưa ... ngồi chờ Ba đi làm về mỗi đêm khi gia đình rơi vào khúc quanh ngặt nghèo . Chờ Ba với một bịch bánh mì và hai hộp cá mòi , món ăn ngon miệng để nhớ mãi mỗi khi bất chợt giữa đêm nằm nhìn mưa rơi trước hiên nhà chợt rùng mình nhìn theo bóng cây đổ xuống bờ tường như bóng dáng của ba của những tháng ngày nhọc nhằn tương lai đen tối .

                    Mưa ... anh được phóng thích từ trại giam hối hả đi tìm em nhưng tất cả đã muộn màng . Một góc cà phê lề đường , hai ly cà phê nguội lạnh .Chúng ta ngồi nhìn nhau bao nhiêu lời muốn nói đều bị đè nén đến xót xa để cuối cùng em chỉ biết nhìn theo bàn tay vẫy chào trong màu chiều vừa sậm tối và bóng lưng khuất dấu của một cuộc tình vô vọng .

                    Mưa ... ôm con nằm đếm tiếng thời gian , những giọt mưa tí tách trên mái tôn vang buốt cả trái tim như khẽ nhắc nhở thùng gạo vừa hết sạch không biết ngày mai kiếm đâu ra để nuôi con !?

                    Mưa ... ngồi chết lặng chờ con tỉnh dậy trong căn phòng hồi sinh vì một sự ngu ngốc suýt chút nữa thì đã cướp đi một sinh mạng .

                    Mưa ... trong trại giam co ro lạnh giá khi tìm đường vượt thoát ra khỏi đất nước . Chiếc giỏ xách bị lấy đi trong đó chỉ một chút lương thực và vài bộ đồ không đáng kể nhưng điều đáng mất thực sự là niềm tin giữa con người .

                    Mưa ... ngày đến nước Mỹ mưa đổ thành dòng nước đông thành đá trên lối đi trơn trợt và bên trong lò sưởi anh chị em hội ngộ quay quần để nghe anh Hai sau hơn 15 năm và bài Tuyết Rơi hình như viết ra để dành riêng cho tiếng hát của anh .

                    Mưa ... trở về lại Sài Gòn ngồi với cô bạn thân nhìn mưa rơi trên dòng sông Thanh Đa và một sinh nhật buồn khi nước sông dâng ngập đường xá cản mất hết bước chân của bạn bè đến chung vui , chỉ có L và ổ bánh trên tay dầm dề mưa ướt .Ngoài trời rất lạnh nhưng bạn đã đến làm ấm cả trái tim Cám ơn tấm lòng của bạn .


                    Còn rất nhiều cơn mưa đi qua trong đời đầy ắp kỷ niệm và tôi cứ luôn cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc dẫu chỉ là một thứ hạnh phúc đơn độc ...




                    Mầu Hoa Khế
                    Oct-2011
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.10.2011 15:35:18 bởi Mầu Hoa Khế >
                    #25
                      Mầu Hoa Khế 19.10.2011 03:23:16 (permalink)




                      Phụ Nhau



                      Hai bóng lưng ngược hướng đi
                      Hai bàn tay đã thôi ghì lấy nhau
                      Hai đôi môi nhợt nhạt màu
                      Hai con mắt chung nỗi đau một đời


                      Thôi thì còn chút chắt chiu
                      Chia nhau nắng sớm mưa chiều long đong
                      Thế thì có phải phụ lòng ?
                      Cùng chung một nghĩa đo đong làm gì


                      Mạch sầu chắc cũng cạn khi
                      Đêm quay nỗi nhớ li bì cơn say
                      Sáng xè con mắt cay cay
                      Trong cơn mơ vẫn còn vay nỗi buồn


                      Quyết rồi mang hết đi chôn
                      Quyết rồi sao nước mắt tuôn thành dòng
                      Tình ơi thắt nút thành vòng
                      Vẫy vùng mắc cạn, mộng còn thênh thang




                      Mầu Hoa Khế
                      Oct-2011
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.05.2012 01:16:40 bởi Mầu Hoa Khế >
                      #26
                        Mầu Hoa Khế 13.12.2011 07:58:33 (permalink)
                        KHI CÓ CHÀNG


                        Có những mối tình đơn phươngng thầm lặng trong cuộc sống tưởng dễ bị phôi pha khi cảm thấy quá mệt mỏi để cưu mang một hình bóng quá lạnh lùng và thờ ơ .Lòng cứ luôn tự an ủi tại sao cứ phải nhớ đến một gương mặt như bao phủ lấy một màn sương lạnh lẽo ? . Khi có chàng tựa của một ca khúc tiếng Pháp Je Ne Suis Que De L'amour , tác giả Pierre Bachelet , được Minh Phúc dịch qua lời việt đã khiến cho nhịp đập của trái tim tôi bị xao động , những hình ảnh của một thời thiếu nữ tươi trẻ và tràn đầy sức sống mãnh liệt đang được hiện ra thật rõ ràng khi tôi đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ .


                        Lá trên cây đã vàng úa trút xuống hiên nhà cả tuần lễ trước , nhưng trong cơn gió nhẹ sáng nay tôi còn nhìn thấy trên thân cây khẳng khiu trơ cành vẫn còn đong đưa hai chiếc lá vàng úa cuối cùng đang nằm sát kề bên nhau . Tôi dự dưng cảm thấy run sợ như đang chứng kiến một nỗi chết cận kề . Bài hát và hình ảnh của hai chiếc lá vàng ngoài kia khiến cho tâm hồn của tôi thoát bay nhẹ lên cao như mây và làn mây- tôi cứ thế mà lướt trôi theo gió , tôi ngoái đầu nhìn lại bên trong khung cửa sổ nhỏ , người đàn bà cô đơn với đôi mắt thật buồn đang ngồi đan tay vào những sợi tóc dần dần cũng bạc trắng như mây .


                        Tôi cũng từng có cảm giác "Khi Có Chàng" dầu có hững hờ dầu có tàn nhẫn với mối tình đơn phương của tôi ,thì tôi cũng giống như bài hát kia vẫn thấy cuộc đời thật đẹp .


                        ....


                        Chàng là trung úy phi công , chàng xuất hiện bất ngờ trong một buổi tiệc nhỏ trong nhà của cô bạn học , sự liên hệ từ bạn của người anh . Chàng sinh ra ở Đà Lạt , dáng cao mảnh khảnh , có đôi mắt trong veo như viên bi dưới hàng lông mi cong , có nụ cươi thật tươi trên hai bờ môi thật đẹp . Chàng đã làm cho cái đám con gái chúng tôi gồm tất cả năm đứa phải lén thầm đưa mắt nhìn nhau, đưa tay bấu nhẹ vào nhau để ngầm xác nhận "sao mà chàng đẹp quá " . Chàng thật hồn nhiên như nụ cười của chàng và đã làm cho trái tim của tôi suốt ngày hôm đó thật bấn loạn . Trong đám con gái của chúng tôi có hai đứa không thể phủ nhận về nhan sắc chỉ chênh lệch nhau giữa 9 và 10 . Còn riêng tôi thì đâu thể gọi là người có nhan sắc , nên cảm thấy buồn nghĩ chắc mình không lọt nỗi vô mắt của chàng rồi .Và đúng như tôi đã nghĩ chỉ một tuần sau tôi nghe qua trong nhóm bạn xì xào là chàng mỗi chiều đến trường trong lớp học thêm để đón H trong nhóm chúng tôi , đó là một trong hai đứa có vẻ đẹp nổi bật nhất . Đám con gái còn lại trong đó kể cả tôi rất ấm ức trong lòng bởi chàng đã tuyên bố là coi tất cả như em . Một đứa trong bọn bực bội ra mặt và đã cùng rũ rê tôi đi "phá " chàng một chuyến .
                        Hai đứa đợi khi chàng đến đón H thì xuất hiện trước mắt bất ngờ đã khiến chàng bị bối rối , ai bảo chàng coi như em gái thì phải thương cho đều . Thế là chàng miễn cưỡng đưa hai đứa chúng tôi đi ăn quà vặt và đành lỗi hẹn với H ngày hôm đó .


                        Cô bạn tôi cũng quá quắt bày trò nhờ chàng đưa tôi về rồi viện cớ phải đi có công việc gấp . Tôi lúc đó bối rối đến đỏ mặt , nếu chàng từ chối thì không ít nhiều mình sẽ bị tổn thương . Nhưng cũng may chàng đã vui vẻ đồng ý , leo lên sau yên xe chiếc vespa cà tàng của chàng xong thì thấy cô bạn nheo mắt có vẻ thú vị ,vì thực ra trong đám bạn bè chơi với nhau cô ta rất kết tôi bởi bản tánh thật thà . Nói về nhan sắc thì tôi chỉ nghe bạn bè bảo là mình có duyên và khi càng nhìn thì càng thấy thích . Tuổi trẻ ngày xưa đâu biết mình có sức thu hút như thế nào và người nhút nhát như tôi thì hầu như không có sự tự tin là mình có thể chinh phục được chàng .
                        Ngồi trên xe chàng phóng như tên đã làm tôi hốt hoảng buộc miệng " anh cho em mượn cái eo để ôm có được không chứ dễ bị té xuống xe quá " . Tôi không ngờ câu nói của mình lại vô tình làm chàng cảm thấy vui vui ngộ ngộ và tôi đã được chàng để mắt tới . Nhà tôi lúc đó ở tuốt trong Chợ Lớn , nhà cao tới 4 tầng lầu làm cho chàng có chút cả nể về gia thế của tôi và chàng rất có cảm tình khi tôi kết thân với cô bạn ở trong một căn nhà thật quá sức khiêm nhượng . Cái nhìn đầu tiên tôi đọc thấy trong mắt chàng là " con gái nhà giàu mà không kiêu" .

                        Tình cảm của chàng đối với tôi nửa như thật gần mà nửa như thật xa . Cả thời gian đó thực sự là đời thật tươi đẹp như lời trong bài hát . Tôi biết giữa tôi với chàng luôn có khoảng cách , một khoảng cách thật mơ hồ nhưng sao không thể kéo lại gần được . Lúc chàng gần thì chìu tôi đủ mọi thứ . Tôi nhớ mùa giáng sinh đầu tiên quen biết nhau ,chàng phải bay đêm ở Nha Trang nhưng tin cuối cùng chàng nhờ được người bạn thay thế để bay dùm , lúc đó chàng lái máy bay thám thính . Chàng quay về Sài Gòn rất âm thầm để mang lại cho tôi sự mừng rỡ đột ngột , nhưng tôi ngồi chờ chàng tới 10 giờ đêm và nghĩ chàng sẽ không về Sài Gòn được nên đã cùng bạn bè ra khỏi nhà trước đó nửa tiếng . Theo lời chị tôi lúc còn sống kể lại , chàng chẳng có phản ứng gì cả , bình thản hỏi chị tôi khi thấy chị ở nhà một mình là có muốn vào câu lạc bộ trong phi trường để đón Giáng Sinh không . Chị tôi cũng thấy nên chia sẻ với chàng về sự lỡ hẹn của tôi nên chị và chàng cùng đi đón lễ .


                        Tôi trở về nhà biết được điều này thì trái tim như thắt lại muốn tìm chàng để xin lỗi , nhưng khi gặp nhau chàng chỉ vuốt tóc tôi như một người anh trai rồi bảo đâu có gì đâu .Tuy lúc đó tôi còn rất trẻ nhưng sự bén nhạy về tình cảm cũng đủ để cho tôi biết rằng tình cảm của chàng chỉ cho tôi ở nơi một giới hạn nào đó thôi . Tôi mang trong tim mối tình đơn phương thầm lặng và thực sự không hiểu nỗi bên trong trái tim kia chàng có yêu tôi không !? . Nhưng tôi mặc kệ tất cả bởi khi tôi chỉ vừa thoáng nhìn bóng lưng chàng trên chiếc xe vespa chạy như bay giữa đường phố thì lòng tôi đã rộn rã chờ mong . Tôi không muốn gì hơn nữa khi có chàng bên cạnh dẫu phải đón nhận những lúc chàng thật hờ hững và lạnh lùng , nhưng tôi luôn cảm thấy cuộc đời vẫn tràn ngập niềm vui , dẫu những niềm vui đôi khi do mình tự mơ tưởng .


                        Chỉ vậy thôi chàng chưa hề nói ra một điều gì để có thể cho tôi nuôi thêm hy vọng ,nhưng không bao giờ chàng muốn nhìn thấy tôi buồn , chàng luôn chìu chuộng những mè nheo nhõng nhẽo hết sức trẻ con của tôi . Cho đến một hôm chàng tới nói với tôi những lời như trăn trối " ngày mai anh có phi vụ bay vào nơi nguy hiểm nhất , tới gặp em không chừng là lần cuối " . Tôi ngồi im trong bóng đêm chảy nước mắt . Còn chàng thì vẫn lạnh lùng quay lưng bỏ đi sau khi ôm nhẹ tôi vào đôi cánh tay thay cho câu nói từ giả . Cho tới bây giờ tôi tôi mới biết tiếng "yêu em" có nói lên ngàn lần cũng không bằng tâm trạng của chàng trước những giây phút hụt hẫng chới với nhất , mà mình chính là một cái phao , là một điểm tựa để người ta mong tìm đến để an ủi sẻ chia .




                        Mầu Hoa Khế
                        Dec-2011
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.05.2012 01:15:59 bởi Mầu Hoa Khế >
                        #27
                          Mầu Hoa Khế 08.01.2012 00:30:02 (permalink)
                          Mừng Tuổi Mạ



                          Hôm qua đúng ngay ngày 1 của tết Tây lại cũng là ngày sinh nhật của mạ tôi . Mấy anh chị em chọn lấy một căn nhà trong mấy đứa con của mạ thay phiên mỗi năm để thay đổi chút không gian và cũng có dịp thăm viếng cơ ngơi riêng của mỗi thành viên trong đại gia đình . Ngày xưa mạ tôi ráng thêm một út ít nữa vị chi là đúng một chục 12 đứa , cũng may là người miền Trung chứ như người miền Nam cò bay thẳng cánh một chục rất hào sảng được tính là 13 .



                          Đời sống ở bên Mỹ ai nấy đều bận rộn công việc làm cho nên chuyện gặp nhau ít khi xảy ra cùng một lúc , chỉ ngoại trừ những ngày không thể vắng mặt đó là ngày đám tang hay đám cưới trong dòng họ . Hôm qua phải nói là một ngày đầy ắp cả tiếng cười , tiếng trống , tiếng đàn và tiếng hát . Năm nay con cháu tề tựu đông đủ để mừng tuổi thọ mạ bước tới ngưởng cửa 91 . Ui chao ơi là vui sau khi hát mừng sinh nhật cắt bánh xong thì con cái đứng xếp hàng tuần tự từng gia đình để được đứng bên cạnh mạ với ba chụp hình kỷ niệm , ánh sáng lóe sáng liên tục cứ như là tài tử điện ảnh nổi tiếng của Hồ Ly Vọng không bằng . Về đồ ăn để nhẹ nhàng cho con cái mạ đề nghị mỗi đứa bưng tới một khay là ok , con cháu đông quá đồ ăn bày ra còn hơn là tiệm bán hàng . Mắt ai cũng to hơn cái bụng cho nên đồ ăn thức uống thật quá ê hề . Mà ngộ tôi thấy đồ ăn nhiều thì tự dưng no ngang hong , cứ đi tới đi lui lăng xăng . Phần ẩm thực xong nhảy qua phần văn nghệ , chị em tôi từ thuở nhỏ đã thích múa hát , thế là cậu em rễ người Trung Hoa chánh hiệu cất cao một ca khúc của dân tộc Đài Loan . Nếu tôi nhớ không sai đây là một ca khúc khi mùa màng gặt hái được no đầy nên nhịp điệu thật vui tươi . Thế là chị em chúng tôi đâu đứa nào đâu còn thèm nhớ mình năm nay bao nhiêu tuổi . Chúng tôi hồn nhiên như trẻ thơ chia đội hình múa theo tiếng nhạc lời ca nhịp nhàng cứ như là dân múa chuyên nghiệp . Mấy chàng rễ cứ thế lấy máy điện thoại ra quay để giử lại cái khoảnh khắc mà tôi tin rằng không bao giờ có lại lần thứ hai , nó giống như chúng ta không bao giờ tắm lại một lần nữa trên dòng sông đã theo thời gian trôi đi .
                          Qua phần náo nhiệt xong mọi người tụ lại nơi phòng khách để kể cho nhau nghe biết bao câu chuyện trong đời sống và lần nào chúng tôi cũng cùng nhau hồi tưởng lại những câu chuyện của ngày xa xưa . Phải nói gia đình của chúng tôi thật vô cùng may mắn hơn bao nhiêu gia đình khác trong cuộc chiến đã qua , mạ tôi có 11 đứa con chỉ duy nhất mất đi người chị cả vì bạo bệnh , 10 đứa còn lại đều trải qua với nổi đau tang thương của cảnh nước mất nhà tan . Chúng tôi với những đắng cay của số mệnh cuối cùng cũng kẻ trước người sau đã được đi tới miền đất hứa .

                          Ba mạ của chúng tôi không bao giờ phải thẹn lòng với bất cứ ai . Cái giàu sang của cải đối với cách nghĩ của ba mạ tôi không bằng những người con của ông bà có một tấm lòng lương thiện . Chúng tôi đưa tay ra với dấu hiệu ám thị cho biết chưa có ai trong chúng tôi với những lối xử sự làm người, chúng tôi đã không hề khiến cho một kẻ nào đó phải rơi nước mắt .

                          Thiên hạ có thể kiêu hảnh về nhà cao cửa rộng , tiền rừng bạc bể , nhưng ba mạ của chúng tôi lại có cai kiêu hảnh rất riêng về chúng tôi ,những đứa con của ông bà là những đứa con thật hiền lành . Con người cuối cùng khi buông xuôi đôi tay cũng chẳng có ai níu giử lại được gì trên cõi đời này , phải chăng cái còn giử lại và tồn tại mãi đó là một tấm lòng .



                          Ba tôi cũng là một người biết làm thơ , hôm qua tôi thấy trên vai của ba đeo một cái túi thì ra trong đó mỗi khoanh giấy cuộn tròn là những bài thơ của ba sáng tác . Nhìn những khoanh giấy chia ra tôi muốn ứa nước mắt bởi tôi biết những bài thơ này ba tôi với những đêm thức khuya rồi khi hoàn tất tác phẩm thì mang ra ngoài phô tô ra nhiều bản để cho con cho cháu được thưởng thức . Có cô em gái vô tư bảo là ba đang chia gia tài . Con cái , anh chị em tuy cùng một nguồn cội , cùng một dòng máu nhưng những tao ngộ trong cuộc sống sẽ không ít nhiều bị ảnh hưởng và bị biến chất . Với cá nhân tôi một người yêu thơ văn , tôi rất cảm phục những sự sáng tạo phát xuất từ con tim và khối óc . Nhưng với ba tôi cái nhìn về con cái sẽ giống như nhau , thực ra ba tôi đã quá già để không còn sáng mắt nhìn rõ trong đám con cháu ai là người còn biết quí trọng những sáng tác của ông . Sáng tác của ông sẽ được cất giử một cách trang trọng hay nó sẽ giống như những tờ giấy quảng cáo hàng ngày ném bỏ đi không hề luyến tiếc !? . Tự dưng lòng tôi cảm thấy buồn bã và nghĩ tới một ngày nào đó khi tôi lìa bỏ thế gian này , những bài thơ những đoản văn gói ghém biết bao tâm tư của tôi sẽ chơ vơ lạc lõng nơi đâu !?



                          Mà thôi thời gian đâu ngừng lại , dòng nước vẫn trôi qua . Con người cũng đổi thay theo sự biến hóa của định luật cuộc đời đâu mấy ai còn có những giây phút lãng mạn như ông TCS để ...

                          ...

                          Im lặng của đêm tôi đã lắng nghe
                          Im lặng của ngày tôi đã lắng nghe
                          Im lặng của đời tôi đã lắng nghe
                          Tôi đã lắng nghe trái tim lạc loài
                          bao đêm đã qua im lặng của người
                          tôi đã lắng nghe im lặng của tôi

                          Im lặng giòng sông tôi đã lắng nghe
                          Im lặng ngọn đồi tôi đã lắng nghe
                          Im lặng thở dài tôi đã lắng nghe
                          Tôi đã lắng nghe im lặng thở dài
                          sau cơn bão qua im lặng mặt người
                          nghe bao nỗi đau trên một bàn tay

                          Tôi đang lắng nghe im lặng cuộc tình
                          Sau một cuộc tình tôi đang lắng nghe
                          Khi hoa héo khô im lặng nụ tàn
                          Tôi đang lắng nghe tôi đang lắng nghe
                          Tôi đang lắng nghe im lặng đời mình



                          http://mp3.zing.vn/b...y/IWZABBEF.html
                          #28
                            Mầu Hoa Khế 26.05.2012 01:17:52 (permalink)
                            Tập truyện ngắn


                            Tôi mới nhận được email của người bạn cho biết Tập truyện ngắn của tôi được in ra bán với giá mềm mỏng là 10 ngàn đồng tiền Việt Nam hiện giờ . Tôi lấy làm ngạc nhiên hết sức không hiểu sao lại có nhóm chủ trương để làm điều này ? .


                            Trước tiên tôi rất thận trọng bởi những bút hiệu trùng nhau là chuyện thường .
                            Cho nên chưa cầm được cuốn sách trên tay tôi cũng không dám xác nhận đó là Tập truyện ngắn của mình . Khi đọc email biết về tin tức này tôi hơi bị khựng một tí , một tí thôi rồi lại bật cười nghĩ nếu quả đúng như người ta in truyện mình ra sách thì cũng cảm thấy vui . Cái giá trị tôi không nghiêng về chuyện giá cả chỉ 10 ngàn đồng VN quá rẻ mạt chỉ đủ để mua một mớ rau hành ngò về nêm thêm tô canh cho thơm cho đẹp mà thôi . Tôi vui vì khi những bài viết của mình bỏ lên mạng lưới in- tờ- nét thì tôi cho đó là một hành động hoàn toàn thoải mái tự nhiên cho bất cứ ai cảm thấy thích để đưa đi khắp nơi . Nhưng chỉ có một điều tôi mong được những người mang đi phải giử đúng tên tác giả , bởi đó là những đứa con tinh thần do tôi đẻ ra bằng sự rung động của trái tim tôi .
                            Hôm nay tôi viết lên vài dòng tâm sự bởi cũng nửa tin nửa ngờ là tập truyện ngắn kia biết đâu tác giả là chính tôi . Khi tôi bắt đầu tập viết tôi cũng không nghĩ mình lại viết ra được nhiều truyện ngắn như thế và không bao giờ trong đầu tôi có ý nghĩ in thơ in truyện để bán , nếu có in như tập thơ Mầu Hoa Khế trước đây là tôi chỉ để làm kỷ niệm và hoàn toàn mang biếu cho bạn bè mà thôi .
                            Hôm nay tôi đi rảo một vòng và tìm ra cái link dưới đây như lời người bạn cho biết
                            http://bookbooming.com/ChiTiet.aspx?...as=mau-hoa-khe

                            Nếu quả thật cuốn truyện đó của tôi thì tôi rất vui bởi như thế truyện của tôi sẽ được sống mãi theo năm tháng , sống trong một số người yêu thích lối viết giản dị dễ hiểu trước những đề tài trong cuộc sống hằng ngày . Tôi nhớ có một lần đi dự buổi ra mắt sách của bạn tôi là một nhà văn , tôi có hân hạnh gặp một nhà văn thơ , qua những câu chuyện trao đổi tôi nhớ ông nói với giọng điệu rất tự tin và có phần rất kiêu hãnh : "thơ văn của tôi chỉ để cho các nhà văn đọc " .Shi` .. chẳng lẻ lúc đó tôi trả lời là :" vậy ông in ra sách để bán cho thiên hạ làm gì nhỉ ? . Nhà văn thì chỉ là một số nhỏ nhưng đọc giả thì là số đông đó thưa ông . Theo tôi những bài thơ bài văn được đi sâu vào lòng người mới gọi là thành công . Trình độ không ai giống ai và sở thích cũng hoàn toàn khác nhau , thôi thì trình độ như tôi , tôi cũng chỉ tìm đọc những cuốn sách vừa tầm với sự hiểu biết của mình , tôi thực sự không đọc nỗi những cuốn sách viết với những từ ngữ khó hiểu, nói thật tôi đã cố nhiều lần nhưng khi tôi đọc cứ bị lúng túng không thoải mái chút nào cả . Cho nên tôi vẫn còn quê mùa lắm , vẫn còn thích những bài thơ nhẹ nhàng của mấy nhà thơ ngày xa xưa .Những bài văn đơn giản làm cho tôi chảy nước mắt .

                            Chiều đang xuống , vạt nắng cuối ngày cũng gần tắt nhưng niềm vui của tôi thì đang len nhẹ trong hồn ...




                            Mầu Hoa Khế
                            May-2012
                            #29
                              NgụyXưa 26.05.2012 01:55:44 (permalink)
                              Hi MHK,

                              Bookbooming.com là một site ở VN gom góp truyện của thiên hạ trên Internet vào môt chỗ rồi charge những ai muốn download một số tiền rất nhỏ (10,000 đồng). Chữ "bản mềm" của họ có lẽ là "soft copy".

                              Vài truyện của tôi cũng "được" họ copy, thí dụ: 

                              http://bookbooming.com/ChiTiet.aspx?kieu=sach&alias=ve-noi-mu-suong

                              http://bookbooming.com/ChiTiet.aspx?kieu=sach&alias=tinh-thu-tu-nhung-neo-duong-viet-nam
                               
                              Ngay cả sách của các tác giả nổi danh như Doãn Quốc Sỹ cũng cũng vậy:
                               
                              http://bookbooming.com/ChiTiet.aspx?kieu=sach&alias=da-ly-phu-nhan

                              Đúng là "Văn Chương hạ giới rẻ như bèo" ...

                              Chúc vui.

                              NX
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.05.2012 02:05:49 bởi NgụyXưa >
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 6 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 82 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9