Bạc Bẽo
Khi chúng ta đi tới con số tuổi tác, mà ông trời đã mở lượng hải hà ban cho thêm hơn nữa, thì đó gọi là " bonus" . Phần còn lại cho thời gian này có phải những cái chúng ta cần, đó là tình thương từ nơi gia đình con cái, tình cảm thân ái từ nơi bạn bè . Và điều quan trọng nhất đối với cá nhân tôi, đó là sự tôn trọng, trong sự đối xử giữa tình cảm của con người vơi nhau .
Tôi tin chắc khi bất cứ ai đã tới một tuổi nào, cũng sẽ có những lối suy nghĩ giống như bản thân tôi . Từ nhỏ, tôi là một đứa bé con hiền lành, lên năm tuổi được bà nội dẫn đi chùa mỗi ngày rằm đúng định kỳ . Tuổi thơ mỗi đêm nằm bên đùi bà nội nghe bà đọc kinh tụng niệm . Trong đôi mắt bé thơ đã biết tôn kính hình ảnh của đức Phật hiền từ . Khứu giác đã quen mùi hương thơm của nhang khói . Con kiến cũng không dám hủy đi sự sống của nó . Tới tuổi thanh xuân, chơi với bạn bè luôn nhận sự thua thiệt về bản thân mình . Bon chen ra đời chỉ biết ứa nước mắt bởi những sự đối xử bất công . Và rồi trường đời, tôi cũng bị môi trường đen đúa, ảnh hưởng lem nhem đôi chút cái bản chất nguyên thủy trời cho . Để tôi cũng biết nổi giận , cũng có lúc gào thét . Nhưng rồi như có một điều gì thật êm đềm, ấm áp như ánh mắt của Phật Tổ rọi sáng tâm hồn tôi, cho tôi bỗng dưng thấy mọi tình huống xảy tan biến thật lẹ làng .
Trong đời sống, tôi có thể đối diện với những sự việc làm cho mình bị tổn thương, nhưng cái thái độ làm cho tôi bị tổn thương nặng nhất đó là sự bạc bẽo .Nói tới sự bạc bẽo thì hẳn nhiên khi người bị đón nhận, họ đã có sự trao ra bằng với một tấm lòng , đồng cảm, nhiệt tình hay có chút xíu sự quan tâm đối với kẻ đang cần tới mình . Ví như có một người luôn tìm tới mình để tâm sự về những nỗi buồn trong cuộc sống, bạn đã bỏ thời gian để khuyên giải , giúp đở về mặt tinh thần hay vật chất hoàn toàn một cách bất vụ lợi . Rồi một ngày nào đó, khi con người đó đã tìm ra được một lối thoát tốt đẹp hơn, thì lạnh nhạt quay lưng coi cái người trước đây, người đã chịu ngồi lắng nghe mình kể lễ chuyện ngắn chuyện dài, không cần biết là sáng sớm hay đêm khuya, không biết họ phải ngưng bữa cơm đang ngon miệng , không biết họ chợt bừng tỉnh dậy khi giấc ngủ đang say, nhiệt tình lắng nghe những điều lẩn quẩn, lập đi lập lại tới độ nhàm chán, nhưng vẫn chưa hề tỏ ra khó chịu . Để rồi đối xử với họ bằng thái độ dửng dưng , xem họ trong suốt như pha lê, đến chỉ là lời chào hỏi căn bản lễ phép ngắn ngủi, cũng không có khi tình cờ chạm mặt .
Bởi sự ngạo mạn chăng ?,hay kiêu hãnh cho rằng , thời gian trước đây sở dĩ tôi tâm sự vì tôi đang lạc lối vào một môi trường thiếu sự lành mạnh , hạ cấp, không xứng đáng với đẳng cấp của mình . Và người từng chịu ngồi nghe những nỗi buồn , những bực tức bất mãn đó, bỗng dưng cũng bị ném vào cái giai cấp hạ đẳng, coi họ như đã hết giá trị, khi sự suy nghĩ của mình đã rẽ qua một hướng khác, xem ra có giá trị hơn cái mình đã từng bế tắc trong môi trường trước đây . Và trong sự suy nghĩ ngu ngốc cho rằng người đã chịu khó lắng nghe mình, an ủi mình, thì trình độ chỉ nằm ở nơi môi trường duy nhất đó chăng ? .
Đó là sự bạc bẽo mà tôi đang bị nhận lấy từ nơi một người ... shi` . Đối với tôi cũng không có gì to tác lắm đâu, bởi trong đời sống tôi đã được may mắn và hạnh phúc khi có rất nhiều sự ưu ái dành cho tôi . Con người, có thể đối với một số người thì họ chẳng là gì cả , nhưng ngược lại đối với một số người khác thì họ đã là một niềm vui , niềm hạnh phúc tràn đầy .Cái giá trị làm một con người là sự cư xử, tôi không cần biết về cuộc sống riêng tư của bất cứ ai, tôi chỉ cần nhìn vào sự cư xử của người đó để tự trong lòng mình có sự cảm phục mà thôi .Nhưng khi tới số tuổi đời đã không còn coi vật chất nặng nề nữa , thì điều tôi cần cho thời gian còn lại, đang rong chơi với cõi đời tạm bợ này đó là sự tôn trọng . Con người may mắn được giàu sang về vật chất, có cơ hội học hành với bằng cấp cao . Nhưng thiếu đi sự đạo đức trong sự cư xử khi làm người, thì đối với tôi họ chỉ là một con số không thật to .Và với sự vô thường trong trời đất, không ai có thể biết được tương lai sẽ ra sao . Cho nên trong mỗi phút giây hơi thở vẫn điều đặn, mỗi sớm mai thức giấc, nhìn thấy ánh nắng ban mai, tôi xin cảm ơn trời đất khi biết mình vẫn còn bình yên tồn tại bên con bên cháu, bên những người bạn thân ái. Con người mong manh thế đó, thì tại sao tôi phải để vào trong lòng tôi về thái độ bạc bẽo của một con người nhỉ !?
Bạc bẽo, hai từ này mãi tới khi trên đầu của tôi đã lấm tấm bạc trắng, tôi mới thực sự đón nhận lần thứ hai trong cả quá trình khi bước xuống cuộc đời . Kể ra cuộc đời làm người của tôi, quả thật hết sức là may mắn quá phải không ? . Tôi còn gì mà không cười thật to lên, tôi cũng ngạo mạn lắm chứ, tôi ngạo mạn vì thấy bản thân mình đã sống rất chân tình, và khi ngoái nhìn lại đời mình, hình như tôi chưa hề làm cho ai đó phải bị rơi nước mắt bao giờ ...
...
À tôi nói hơi sai sự thật tí xíu, có, tôi có để cho cháu ngoại tôi rơi nước mắt khóc nhè vì tôi phải làm mặt nghiêm để dạy cho cháu ngoan mà thôi ...
Mầu Hoa Khế
Aug-2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.08.2012 11:33:16 bởi Mầu Hoa Khế >