Phải nói là thật lâu, nàng thơ mới quay về khi nhìn thấy một buổi sớm mai với màu trời thường bắt gặp như trong những giấc mơ . Giấc mơ lành lạnh,mênh mang . Có ai dám chắc là mình đang tỉnh !?, hay phải chăng tất cả những điều gì chúng ta đang va chạm, đang nhìn thấy. Hình như tất cả vẫn còn ở trong một giấc mộng dài !?...
Sáng Nay Lạnh
Sáng nay lạnh ngọn gió lùa khe khẽ
Tiếng chim kêu giấu mỏ ở nơi nào
Lắng mạch đời chừ nghe đã xanh xao
Sương đẫm ướt mi mắt sầu thế kỷ
Sáng nay lạnh khu vườn sao quạnh quẽ
Tay đan tay bó gối nhìn lá bay
Lá hấp hối rơi chi mà vội vã!?...
Đến rồi đi chợt thoáng hiện qua đây
Sáng nay lạnh bầu trời mây trắng bay
Vẫn lờ lững dạt trôi về vô định
Có hạt bụi trần gian còn say ngủ
Giấc mộng dài sao chưa thấy bình minh
Sáng nay lạnh ta vẫn ta một mình
Quanh ta đó nỗi muộn phiền đơn độc
Khu vườn nhỏ sáng nay cùng im tiếng
Trong muôn trùng nghe tiếng gọi tàn phai ...
Mầu Hoa Khế
Aug-2012
Cám ơn nhà thơ Miêng Thụy đã đồng cảm với tâm trạng của MHK để họa lại bài thơ mới vừa làm cho sáng nay .
SÁNG .... LẠNH
Có những lúc, thấy hồn hoang lạnh
Khi trái cô đơn, đang ở cạnh kề.
Trên những nẻo đường, Em chọn bước về.
Sương mờ ảo, vì câu thề chưa trọn.
Khi Em lạnh, cả không gian chừ lạnh.
Mạch đời trôi, hồn hóa xanh xao.
Tay bó gối, ngữ vận nao nao
Nhìn lá bay, hồn sao quạnh quẽ
Người đến, Người đi để lòng buồn tẻ
Mây trắng hững hờ, trôi dạt về đâu ?
" Hạt bụi nào hóa kiếp" bể dâu.
Giấc vùi say, mộng dài ủ rũ.
Bình minh vẫn chưa, dòng đời vẫn cũ.
Người vẫn chưa về, ấp ủ hồn côi.
Đơn độc một mình, với nổi lẽ loi
Em thoi thóp, tàn phai, vắng lặng
Cõi hồng trần, có phải chỉ là dấu lặng ?
Miền cô đơn, nằng nặng hồn Em.
Trong những khổ đau, hạnh phúc Người đem.
Sao chỉ thấy, mình Em SÁNG LẠNH ?
miengthuy