Lặng lẽ bên đời
Thay đổi trang: << < 456 > | Trang 5 của 6 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 82 bài trong đề mục
Mầu Hoa Khế 03.12.2012 04:26:48 (permalink)
CHỊ





Từ những mối dây tình cảm giữa những người quen biết, chị phải mất thời gian hai năm mới tìm kiếm được lại gia đình của tôi . Chị là người đến vùng đất hứa thật trể tràng nhất, tôi nghĩ như thế . Ba mươi lăm năm bị làm người ở lại bất dắc dĩ trên quê hương bởi những hệ lụy buộc ràng, khi mà chị đã có cơ hội vượt thoát trong những ngày đất nước rơi vào tay của những kẻ xâm lăng . Chị đã cam chịu với cái phần số hẩm hiu, đong đưa cuộc đời mình như chiếc lá bay theo chiều gió . Chiếc áo dài trắng phân nữa gói chặt mối tình đầu thơ mộng, chị vùi chôn theo cùng anh đã rã xương, nát thịt ở nơi một bìa rừng giữa một trận chiến oanh liệt, để còn lại chiếc nón sắt và cây súng gảy hoen rỉ cùng với thời gian . Còn lại nửa mảnh áo trắng, chị cắt ra để làm thành chiếc khăn tang, chít lên mái tóc mây xanh đau đớn, khóc gào mẹ cha đã lìa đời trong những ngày hổn loạn trên con đường di tản dưới đạn pháo, bom rơi .


Tất cả những nỗi thống khổ giáng xuống cuộc đời của chị như một sự an bày vô cùng nghiệt ngã của trò chơi định mệnh . Ba mươi lăm năm, vật đổi sao dời, biển hóa nương dâu . Chị đã sống trong một tâm hồn dường như đã chết, không người thân, không bạn bè , ngày tháng đi về cùng chiếc bóng đơn côi . Và chị đã không còn phân biệt ra đâu là niềm vui hay nỗi buồn, tất cả những cảm xúc đó hầu như chai sạn và lạnh trơ . Chỉ có khi chị chìm vào giấc ngủ, chị trở dậy với một cuộc sống thứ hai thật vô cùng hạnh phúc , mà người ta bảo đó chỉ là giấc mơ .


Thực ra khó mà phân biệt ra được đâu là giấc mơ , đâu là hiện thực , khi mà với mắt nhìn của chị thì tất cả chỉ là một giấc mộng dài . Chẳng phải chị chẳng chịu buông ra những nỗi khổ đau làm đông cứng trái tim, tê liệt cảm xúc , cho nên chị chỉ còn tìm trong giấc ngủ những ước mơ khao khát kiếm tìm . Vậy mà khi chị gặp lại tôi , trên gương mặt vẫn chưa phai mờ những nét đẹp của một thời con gái, chị có nụ cười thật tươi và ánh mắt như luôn nhìn về một cõi xa xăm nào . Chị cho biết qua tới vùng đất hứa chỉ là một cơ duyên trên công việc làm . Tôi mừng gặp lại chị, một người quen xưa của gia đình . Thời gian không chờ đợi một đổi thay nàovới một người không có gì để đợi chờ nơi chị . Tôi luôn làm một người tôn trong triệt để những đời sống riêng tư của bất cứ ai, tôi chỉ xin làm người sẻ chia khi một ai đó muốn giải bày tâm sự . Nhưng chị vẫn thế , như một khối đá trơ gan cùng đất trời , chị không hề tháo gở cây thập tự giá trên vai, chị bảo những đớn đau của chị chính là cả phần đời của chị . Có lẽ tôi không phải là chị , nên tôi không bao giờ hiểu đau thương cũng là một cái thú của đời người chăng !? . Nhưng trên tất cả tôi đã nhìn thấy chị thật an nhiên và tự tại , biết đâu với cách nghĩ của chị , tôi lại là một sinh vật đáng thương đang lao đao giữa một bể khổ mênh mông, ngụp lặn theo từng cơn sóng nổi chìm .


Gặp lại chị bỗng dưng tôi cảm thấy cuộc sống thật nhẹ tênh ,xin cám ơn chị bởi cuộc hành trình của một đời người, nói dài không dài , nói ngắn không ngắn . Nhưng trên bước đi sao ta lại mang trong tay quá nhiều thứ hành trang nhọc nhằn thế kia !? . Tôi cười nói với chị sao chị cũng gánh trong tim quá nặng , chị không thấy chị đã đánh đổi gần hết cuộc đời mình đó sao ? . Chị cho biết, trong cuộc đời của một con người không dễ gì có những kỷ niệm để mang theo cho dầu những hồi ức có đớn đau cách mấy thì đó cũng là một phần đời không thể có được để lập lại thêm một lần nữa .

Chị là người thủy chung, son sắt và tất cả rồi sẽ cùng kết thúc với giây phút chị nhắm mắt xuôi tay ...có giấc mộng nào mà không tỉnh thức !?...


Mầu Hoa Khế

Dce-2012

<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.12.2012 16:33:36 bởi Mầu Hoa Khế >
#61
    Mầu Hoa Khế 11.12.2012 05:21:51 (permalink)
    Một thời để yêu thương


    Bắt đầu từ tuổi biết làm dáng, thì cứ vào những ngày cuối tuần , tôi với nhóm bạn lại rũ rê nhau đi lên trung tâm Sài Gòn , để ăn quà vặt bày bán ở lề đường . Nếu hôm nào trong túi ba dúi cho nhiều tiền thì cùng nhau vào quán kem , chúng tôi thường chọn những góc ngồi có thể nhìn thiên hạ đi qua đi lại cho vui mắt rồi ngồi tán dốc có khi cả mấy tiếng đồng hồ trôi qua . Hết 5 ngày gặp nhau ở trường , ở lớp vậy mà cũng chưa đủ , hể có thời gian được ngồi bên nhau thì đứa nào cũng thấy vui như khi người ta hẹn hò với người yêu không bằng .

    Thời mới lớn của chúng tôi quả thật quá dễ thương , về chuyện có người yêu thì ngó lại đứa nào cũng mình ên theo tiếng miền Nam , tiếng miền Trung khi nghe tới chuyện có bồ bịch thì e thẹn bảo "dị chết ", ý là xấu hổ của tiếng miền Bắc . Cái đám lục yêu của chúng tôi đủ cả 3 miền , Bắc , Trung , Nam giống như bài hát của ông Phạm Đình Chương ... ba chị em là ba miền ... nhưng tình thương là nối liền ... . Cho nên nhóm tụi tôi thân nhau như chị em ruột thịt , về tiền bạc chưa ai đánh mà khai ráo trọi , đứa nào cũng thật thà , tâm hồn trong sáng như những hạt sương ban mai chưa hề bị vẫn đục với những bon chen hơn thua trong đời sống .

    Chúng tôi lớn lên trong xã hội ngăn nắp lề lối , cơm no áo ấm . Chỉ với đồng lương cấp bậc hạ sĩ quan trong quân đội , cũng đủ nuôi cả một đại gia đình , tiền bạc rủng rỉnh , ba tôi còn dư ra để cho con gái cưng đi mua sắm vài món đồ ưa thích , như đôi giày , cái kẹp tóc và một vài cuốn tiểu thuyết của những nhà văn đang nổi tiếng hiện giờ . Và trên một con đường những gian hàng nối đua nhau sắp xếp đầy ra những sách vở tiểu thuyết là nơi chúng tôi lượn qua lượn lại nhiều nhất . Con gái mới lớn, đứa nào mà chẳng đẹp , mỗi đứa mỗi nét hay riêng đã làm cho những ánh mắt của vô số "chàng" ngắm nhìn không muốn rời đi . Chỉ vậy thôi cũng đủ làm cho chúng tôi với những nụ cười hồn nhiên , cười khúc khích khiến cho vài "chàng" yếu bóng vía bị đỏ mặt tía tai .

    Đó là những tháng năm tôi được biết về chị , về một nhà văn nữ có những cuốn tiểu thuyết với những mẫu chuyện về tâm lý của đám con gái mới lớn , với những tình cảm đẹp như thơ . Bút hiệu của chị thường đi theo sau tên của người chồng , anh cũng là một nhà văn với sức viết rất mạnh mẽ . Tôi rất ngưỡng mộ họ ở chỗ cùng chung một sở thích và luôn gắn bó bên nhau như bóng với hình . Thường người ta hay phê phán những con người mang tính cách nghệ sĩ như thế, tâm hồn của họ rất lãng mạn và dễ thay lòng . Nhưng đã qua 37 năm kể từ ngày Sài Gòn bị thay tên, và tôi cũng đã lưu lạc theo vận nước , đã sống những tháng ngày tan tác đau thương . Những cuốn tiểu thuyết nằm trên kệ sách trong nhà , đã bị bọn "cuốn theo chiều gió" , ngu dốt lớn tiếng bảo đó là những tàn dư độc hại của bọn ngụy để lại cần phải đốt bỏ .Thì cuốn tiểu thuyết của cuộc đời họ vẫn êm đềm theo ngày tháng trôi đi .

    Kể từ ngày tháng đó , những cuốn tiểu thuyết đã trở thành hàng "quốc cấm" . Và từ ngày tháng đó , tôi cũng đã thay chiếc áo dài màu trắng thơ ngây để mang vào đời mình với chiếc áo lam lũ . Những cuốn tiểu thuyết mà tôi yêu thích cũng đã biệt tăm , cho tới khi tôi qua định cư ở nước Hoa Kỳ , những bước đầu tớI xứ người , tôi lại như một tay đua trên đường đời với đường chạy ngút ngàn theo đời áo cơm cho các con không một ngày ngơi nghỉ . Tôi phải mất 20 năm trên xứ người, để khi nhìn lại đời mình thì đã nhìn ra như một người xa lạ . Tôi không thể đánh mất mình thêm nữa khi mà chỉ còn đôi ba bước chân nay mai đi về cùng cõi hư vô .
    Tôi cám ơn các con đã yêu cầu để tôi được an nhàn thanh thản với tháng ngày về sau . Các con nói " hãy để tuổi trẻ của tụi con đi ra bon chen với đời " . Tôi rất cảm động khi biết các con đã hiểu thấu những nhọc nhằn mà tôi đã đi qua . Tôi bây giờ đã có một không gian riêng tư , ngoài những thời gian giúp cho con cái coi sóc các cháu ngoại . Tôi tập tành ngồi viết ra những cảm nghĩ của mình mỗi ngày . Có một điều thật bất ngờ cho tôi khi được chị trò chuyện . Chị là nhà văn nữ nổi tiếng mà thuở còn thiếu nữ tôi đã thầm ngưỡng mộ , và điều tôi vô cùng hạnh phúc khi chị có ghé qua đọc những tùy bút , những tản mạn tôi thường viết . Chị bảo "Chị thấy em bây giờ mới giỏi, những tùy bút em viết đọc lên nhẹ nhàng nhưng lại rất lãng mạn. Thơ em làm cũng hay nữa ."

    Vậy thì tôi phải cám ơn cuộc đời trước tiên ,cho tôi có sức khỏe để thấy mọi thư chung quanh mình thật đẹp, rồi tôi xin cám ơn tới chị thật nhiều , có khi lời nói chỉ thoáng qua , nhưng với tôi đó là một sự khíc lệ lớn lao , cũng giống như có một vài người cùng sinh hoạt với tôi trên một diễn đàn . Họ ít khi vô phê bình trong những đề tài tôi viết , nhưng họ cho biết là thường ghé qua đọc những chuyện vui buồn trong cuộc sống mà tôi trải bày .

    Chỉ còn không bao ngày sẽ tới lễ Giáng Sinh, tôi ngồi trước gương soi , nhìn mình thật hiền hòa với nụ cười trên môi , tôi thấy trong gương soi đang hiện ra một nàng Juliette với chiếc áo đầm màu xanh đẹp như trong giấc mơ của những tháng ngày tuổi trẻ với những cuộc vui huyên náo . Ừ thì thay vào những sợi dây ru băng kim tuyến bạc làm dáng trên tóc ở thuở còn xuân xanh , thì bây giờ tôi thấy mái tóc mây đang có những sợi tóc bạc xen lẫn vào . Ai bảo tuổi già không có cái vẻ đẹp của nó , những sợi tóc bạc giống như màu mây trên trời xanh đang bềnh bồng ru tôi về một thời để yêu thương và nhung nhớ ...

    Mầu Hoa Khế
    Dce . 2012
    #62
      NgụyXưa 12.12.2012 09:53:22 (permalink)
      "Một thời để yêu thương" đã được mang vào thư viện.

      Xin cám ơn Mầu Hoa Khế.
      #63
        Mầu Hoa Khế 18.12.2012 14:34:59 (permalink)


        Trích đoạn: NgụyXưa

        "Một thời để yêu thương" đã được mang vào thư viện.

        Xin cám ơn Mầu Hoa Khế.


        Cám ơn anh Ngụy Xưa đã đưa chút kỷ niệm một thời thiếu nữ của MHK vào thư viện .

        Mầu Hoa Khế xin chúc anh Một mùa Giáng Sinh Hạnh Phúc và một Năm Mới Vạn Sự Như Ý .
        #64
          Mầu Hoa Khế 27.12.2012 05:23:31 (permalink)
          Hai Mùa Giáng Sinh



          Mùa Giáng Sinh đến trong sự náo nức đón chờ và bây giờ bỗng đi qua thật lặng lẽ . Nhưng phố phường vẫn còn đó với những ánh đèn màu tỏa sáng lung linh khi màn đêm lan dần trong không gian . Những biểu tượng cho mùa lễ vẫn chưa tháo gở xuống bởi chỉ còn vài ngày nữa thôi, thì một năm mới rực rỡ sẽ đến trong lòng mọi ước mơ của hàng triệu con người trên thế giới . Người ta đang đón chờ để bước qua cái mốc của thời gian qui định. Tương lai vẫn luôn là những gì tốt đẹp nhất , tương lai vẫn luôn cho chúng ta niềm hy vọng , cho dẫu biết đó là một sự hy vọng mong manh , dễ tan , dễ vỡ .

          Trong đời tôi đã trải qua biết bao mùa Giáng Sinh . Nhưng để nhớ, để yêu quí đó là Giáng Sinh của tuổi 13 . Chúng tôi chỉ tụ họp lại một nhóm bạn cùng lớp chừng sáu đứa, cũng hẹn hò nhau ở một góc nhỏ bên nhà thờ Đức Bà . Vui vẻ háo hức khi nhìn thấy nhau , đứa nào cũng có những chiếc áo đẹp để thay vào những chiếc áo dài trắng đã quen mắt . Chỉ ba đứa con gái thì người ta bảo đã thành cái chợ , còn chúng tôi được nhân lên thì là cái chợ lớn ồn ào nhất . Vậy là họp mặt không thiếu ai, đứa nào cũng được ba mẹ dúi cho ít tiền để uống nước ngọt , hoặc để ăn quà vặt lung tung . Không đứa nào tới tuổi để dám có bồ bịch . Chúng tôi còn là những cô bé , mà mạ tôi hay trêu là con nít ranh , xanh lè như mấy trái ổi, trái cốc xanh trên cây . Thế là kéo nhau đi loanh quanh , vừa đi vừa chuyện trò tíu tít như đàn chim se sẻ vô tư và thật hồn nhiên .

          Không gian Sài Gòn ngày tháng đó, ngày tháng khi đất nước tôi vẫn còn chưa yên bình , nên trên đường phố tôi vẫn còn thấy những bộ chiến y oai hùng đi bên cạnh những người thân . Một ít người quân nhân được về phép, nhưng trên người bộ quân phục trong tư thế sẳn sàng lao ra chiến trường khi có lệnh triệu tập cấp bách để trở về doanh trại . Nơi địa điểm để đón mừng đêm Chúa Giáng Sinh được canh giử trật tự không cho xe cộ được len lấn vào . Chúng tôi , những bước chân của tuổi vừa lớn không hề biết mệt mỏi và thế là chúng tôi đã đi giáp hết một vòng lớn rộng của thành phố Sài Gòn hoa lệ , được mệnh danh là Hòn Ngọc Viễn Đông. Qua mấy tiếng đồng hồ dạo chơi vớI những lời dặn dò của cha mẹ cho phép , chúng tôi chia tay nhau để về nhà cùng gia đình ăn lễ nửa đêm . Đến cũng tíu tít ,rồi khi tạm biệt nhau cũng ồn ào , nắm tay dặn dò đủ chuyện , mặc dầu chỉ qua mấy ngày lễ lại gặp mặt nhau ở trường ở lớp .

          ...

          Sáng nay tuổi 13 đang nhoẻn miệng cười khi tôi bất chợt nhìn lên bầu qua khung cửa sổ . Trời mang mây xám buồn và những hạt mưa thi nhau đổ xuống từ trời cao không ngớt . Những hạt mưa bay khắp cả bầu trời , bay qua hồn tôi để gợi nhớ về một quá khứ đã xa xôi ...

          ...

          Rồi tới mùa Giáng Sinh của tuổi 17 , tôi còn làm cái đuôi nhõng nhẽo đi theo người anh trái kế , anh trai cũng như em gái vẫn còn đang mong mỏi tìm thấy người tình trong mộng . Giáng sinh năm đó trong mắt nhìn của những người đã vướng vào sợi giây của tình yêu , thì cô bé tuổi 17 vẫn còn rất ngây thơ .

          Tôi nhớ đêm hôm đó có một chàng hoàng tử cô đơn, cô đơn bởi gương mặt như bị bà phù thủy độc ác ra tay , phẩn nộ trút xuống lời nguyền . Một hoàng tử cóc , có gương mặt rất ư là xấu xí, nhưng bất ngờ được một nàng Juliette xinh xắn với chiếc màu áo xanh da trời đẹp như trong giấc mơ đi tới làm quen . Chàng và nàng đã tạo nên một sự tương phản thật ngộ nghỉnh và đáng yêu . Đêm hôm đó khi một điệu luân vũ được trổi lên , mọi người cùng quấn quít tay trong tay , ngực tựa kề sát nhau du dương theo tiếng nhạc . Trên sàn nhảy lúc bấy giờ thật quá chật hẹp bởi quá đông người đến tham dự . Nàng ra dấu cho chàng cùng nhau thoát ra bên ngoài cánh cổng sắt của căn biệt thự bề thế rộng lớn đang vang dội những âm thanh huyên náo .

          Con đường nhỏ trước mặt với hai hàng cây cao qua ánh trăng khuya đang rủ bóng im buồn . Hàng cây bỗng như xôn xao lay động khi từng bước nhảy với đôi bàn chân trần của nàng Juliette khua nhẹ trên con đường sương khuya ướt lạnh . Bước nhảy vô cùng uyển chuyển và điêu luyện trong một điệu vale quí phái . Ánh trăng trên cao tỏa sáng xuống một vùng không gian thật vô cùng yên lặng , chỉ còn nghe rất nhẹ tiếng lá khô thầm thì dưới bàn chân của nàng mỗi khi nhẹ lướt qua, ánh trăng làm lấp lánh những sợi dây ru băng màu kim tuyến bạc trên tóc mây dài thắt thành một lọn bím , làm long lanh những hạt đá trắng gắn trên vạt áo màu xanh blue như những ánh sao .

          Chàng hoàng tử cóc đứng khựng lại, trên đôi tay vẫn không quên cầm chặt đôi giày bạc trắng nhỏ bé cho nàng . Chàng đứng nhìn mải mê hình ảnh trước mắt và có lẽ suốt cả cuộc đời, hình ảnh trong đêm Giáng Sinh năm đó sẽ mãi mãi gắn liền với cuộc đời của chàng cũng như nàng .
          Mãi mãi là một mùa Giáng Sinh vô cùng lãng mạn, mà đời người sẽ chẳng bao giờ có lại được thêm một lần nữa ...


          Mầu Hoa Khế

          Dce.20.2012
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.12.2012 11:48:07 bởi Mầu Hoa Khế >
          #65
            Mầu Hoa Khế 30.01.2013 07:07:58 (permalink)
            Người Đàn Bà Đi Trên Mây



            Tuổi mười lăm , ký ức của cô thật mờ hồ về một nơi chốn đã sinh ra và lớn lên , cô chỉ biết nhìn ngắm lại quê hương mình qua hình ảnh trên những tập báo chí , cô chẳng hề có một khái niệm nào rõ ràng , cô thường bảo " Tôi nhớ không rõ lắm ". Điều này khi nghe cô nói , bắt cứ ai cũng ngạc nhiên ,bởi khi cô lìa xa nơi chôn nhao cắt rốn , với số tuổi đó thì khó có thể phai nhòa . Họ nhìn cô như có một điều gì nghi ngại được hình thành bên trong sự suy nghĩ riêng tư . Giá như nếu như biết yêu sớm , thì với cái tuổi mười lăm , cô có thể lập được gia đình , rồi có thể sinh con . Vậy mà , trong cái vóc dáng to lớn , trưởng thành hơn số tuổi , cô vẫn cứ như những cô bé vô tư , sống êm ấm trong sự nuông chiều thái quá của ba mẹ , bởi cô là đứa con gái duy nhất, yêu quí nhất của họ .
            Cô ra đời dưới một ngôi sao thật sáng, một phần đời trên quê hương, cô chẳng khác gì một nàng công chúa , sống trong nhung lụa kiêu sa . Và rồi khi đất nước trong những ngày cuối cùng để khép lại một trang sử . Cô ra đi theo vận nước, di tản ra khỏi nước Việt Nam . Cô cùng đại gia đình ra đi , may mắn trọn vẹn không bỏ sót một người thân nào bị kẹt lại , để phải chịu đau khổ trong ngục tù tăm tối hay phải bương chải ra xã hội để kiếm miếng cơm manh áo gian nan đói khát trăm bề . Khi đất nước đang rơi vào tay của một chế độ mới khắc nghiệt đen tối, đang phủ trùm xuống toàn bộ mảnh đất của miền Nam Việt Nam .

            Gia đình cô là những người đến định cư đầu tiên trên một đất nước giàu có nhất thế giới, đó là đất nước Hoa Kỳ và sự nhân quyền nơi đây được bảo vệ đến mức tối đa . Cô có cả một tuổi trẻ với một tương lai sáng lạng , cuộc sống thừa mứa vật chất và mọi ưu đải mở rộng của chính phủ , họ sẳn sàng giúp cho cô đủ mọi phương tiện để đạt tới ước mơ của mình . Vậy mà , cô vẫn vô tư tới mức , chưa bao giờ để đầu óc mình suy nghĩ để vẽ ra một tương lai về sau . Cô cứ thế , sống trong một thế giới cứ như thời gian được ngưng lại , cô rất hạnh phúc và mãi mãi cô vẫn là tuổi mười lăm , mãi mãi cô vẫn còn trong vòng tay của ba mẹ thương yêu ,nên mãi mãi cô không cần mở mắt to để nhận thức . Nơi mình đang ở là một đất nước xa lạ , hoàn toàn khác màu da và chủng tộc . Là một nơi hoàn toàn cách biệt quê hương mình tới cả một đại dương mênh mông .

            Cô quen thói được nương chìu , nên đầu óc biếng nhác không hề muốn hoạt động , cô cứ mặc kệ với tháng ngày bình thản trôi qua , cô thờ ơ với cả một tương lai tốt đẹp , với tương lai đó có biết bao con người trên thế giới đang mơ ước . Họ mơ ước được có một cơ hội giống như cô, để họ coi đó là một sức đòn bẩy , bẩy vút họ lên cao và họ có thể thay đổi cả một số mệnh . Còn cô đi đến trường học để cho được coi là một con người bình thường , cô hoàn toàn không ý thức bằng cấp sẽ là một sự căn bản cho việc làm mai sau . Đối với cô sự ăn diện , chải chuốt bên ngoài mới là quan trọng và ba mẹ của cô lại là người cung ứng cho mọi sự đòi hỏi , mè nheo của một đứa con gái duy nhất yêu quí của họ . Để cho cô mỗi ngày mỗi lún sâu vào những thói quen vô trách nhiệm .

            Rồi tới tuổi cô đi lấy chồng , hôn nhân do ba mẹ chọn lựa . Họ chọn ra cho cô một người chồng có khả năng vật chất , đứng ra thay thế họ để tiếp tục những việc làm cho cô đã có từ bao lâu nay . Để cho đầu óc cô thảnh thơi , nếu có bận rộn , thì chỉ bận rộn với những chiếc áo đẹp, những món nữ trang đắt tiền và những tiện nghi vật chất thay đổi theo cách , theo thời . Cô cần gì phải biết đến đồng tiền ẩm đầy mồ hôi và đôi khi là những giọt nước mắt của người chồng hay của ba và mẹ mang về cung phụng theo ý thích và những sự đòi hỏi mỗi ngày như một lớn thêm ra .

            Cô sống trong một thế giới không có sự thay đổi của thời gian . Thời gian như đang được ngừng lại bởi cô chưa bao giờ có một giây phút nào lo âu trước thời cuộc thay đổi và chia sẻ với một ai trước những suy tư trong cuộc sống. Cô giống như một người nộm trơ cứng cảm xúc ,nên không bao giờ thức tỉnh trong lối sống không hề biết tới ngày mai . Bất cứ người thân nào có thương yêu cô hết mực , cũng có lúc người ta cũng phải thất vọng thở dài ngao ngán , khi nhìn vào bản thân của cô , cô chẳng khác gì là một loại hoa chùm gửi , mà lại một thứ hoa chùm gửi kiêu sa .Cô vẫn ngước mặt lên cao. ăn diện se sua trước những cuộc hôn nhân đổ vỡ , không phải vì họ không còn yêu thương cô , nhưng quả thật họ không có đủ khả năng để cung cấp tiền bạc cho cô tiêu xài một cách hoang phí nữa . Họ đầu hàng và cô cũng chẳng buồn bận tâm đến một con người đã thôi không còn có giá trị để lợi dụng .

            Cho tới khi tuổi đời chồng chất , những vết tàn phá của thời gian làm cho cô phải già đi , nhưng chỉ hằn lên bên ngoài thân xác của cô . Tuyệt nhiên những sự cằn cỗi , hay kinh nghiệm đời người hầu như là một con số không to tướng, nó cũng chẳng làm cho cô được trưởng thành hơn chút nào trong tâm hồn , mãi mãi là tuổi mười lăm . Cô là người chỉ biết nhớ đến những điều vui vẻ của một quá khứ giàu sang , để rồi cái quá khứ huy hoàng đó , cái thứ ánh sáng hình như không bao giờ lịm tắt trong lối suy nghĩ của cô kéo lây lan qua đến cái hiện tại ê chề . Cô không bao giờ chịu khó dùng đầu óc để sắp xếp lại cuộc sống ,để tìm lấy cho mình một hướng đi . Đối với quan niệm của cô ,rất đơn giản đến như một câu nói đùa là " đang giởn " .Lúc còn trẻ thì nhờ cha mẹ , lấy chồng thì nhờ chồng và về gìa thì trông nhờ vào con cái .

            Và rồi cái ngôi sao may mắn đó , không biết lúc nào sẽ lịm tắt để cho người đàn bà đi trên mây thức tỉnh !? . Hay có lẽ số mệnh của một con người khi sinh ra như đã định sẳn . Đó là số phận của một loại hoa chùm gửi !?...,


            Mầu Hoa Khế
            Jan-2013
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.01.2013 07:59:45 bởi Mầu Hoa Khế >
            #66
              Mầu Hoa Khế 27.02.2013 01:01:29 (permalink)
              Đôi mắt của tiền kiếp

              Từ lúc mở mắt chào đời con nhỏ chỉ khóc lên vài tiếng như muốn nói với bà mụ đở , là tui đã làm xong thủ tục đầu tiên khi chui ra khỏi bụng mạ rồi đó , để bà mụ đừng có đánh chan chát vô cái mông nho nhỏ còn đỏ hỏn thêm chi cho mỏi tay . Rồi từ nhà thương nhỏ nằm trong vòng tay của mạ trên chiếc xe xích lô . Chiếc xe đầy đủ những màn che chắn gió chắn mưa , bởi con nhỏ sanh ra vào mùa mưa , mưa da diết , mưa dầm dề . Chiếc xe cẩn thận cho người vừa sanh nở , nên vô tận bên trong hàng hiên để hai mạ con của con nhỏ lên xe khỏi bị ướt . Mùa đông với những ngọn gió heo may lành lạnh, con nhỏ được quấn như cái đòn bánh tét ngày tết , ấm áp ngủ ngon cho tới khi về đến nhà . Quê hương con nhỏ đi chưa mỏi chân thì đã trở lại nơi vừa ra đi , có xa xôi chi mô , chỉ là một đoạn đường ngắn , rứa mà mạ con nhỏ sợ lung tung , sợ con nít vừa ra đời không chịu nỗi lạnh bị sưng phổi thì nguy to . Tội nghiệp con nhỏ sanh ra bé tí như con mèo con , lại nhằm mùa đông thì làm sao mà không bị ảnh hưởng tới sức khỏe sau này .

              Vậy mà lụi hụi con nhỏ lớn hồi nào cũng không hay , biết sức khỏe con nhỏ yếu ớt nên trong gia đình đã có sự chăm sóc đặc biệt cho con nhỏ . Vừa được tròn ba tháng , nghe hàng xóm xúi đưa con nhỏ đi thi trẻ em đẹp và khỏe nhân ngày hội lớn được tổ chức với nhiều tiết mục thi đua . Hạng nhất về đôi tay bụ bẩm và cái miệng hở tí cười toe, duy chỉ có đôi mắt mỗi khi ai nhìn vào cũng đều nói giống như nhau " sao mà buồn dữ rứa !? " . Đó là điểm đặc biệt được nói tới trên môi của bất cứ ai khi được nhìn thấy con nhỏ . Rồi tới năm ba tuổi thì một cơn bạo bệnh hành hạ con nhỏ ốm trơ xương , hai đôi chân bị bại liệt không đứng vững và tệ hại nhất là đôi mắt bị mù một thời gian , cũng may là thời gian ngắn hạn . Bệnh con nhỏ gia đình đã bỏ biết bao nhiêu tiền để lo chửa chạy . Có người xấu miệng nói lén " chắc là tới đòi nợ " . Nhưng mạ của con nhỏ thầm nghĩ , cho dầu có đổi cả sanh mạng cũng phải lo cho con nhỏ được sống khỏe mạnh .

              Bệnh con nhỏ gặp được thầy thuốc giỏi , sau khi hết bệnh thì lớn như thổi . Qua cơn bạo bệnh , con nhỏ lại có một linh tánh kỳ lạ , có nghĩa là con nhỏ nói gì thì trúng phóc cái đó , con nhỏ ghét ai thì trù người ta như phù thủy đọc thần chú và không ít người gặp phải tai nạn như trợt chân té , hay ăn cơm thì cắn vào lưởi , vì cái tội chưởi con nhỏ là đồ yêu tinh . Thật ra người ta chưởi cũng đâu có sai, bởi con nhỏ phá làng phá xóm dữ lắm . Thấy trái cây vườn nhà ai đang lên cũng lén vô bẻ , cái ăn cái quăng xuống đất đạp cho dập , củi nhà người ta chất ngay hàng thẳng lối , thì con nhỏ xô cho đổ xuống lộn xộn để cười hăng hắc , ngày rằm tháng bảy cúng cô hồn , cô hồn chưa hiện về thì con nhỏ vớ ngay con gà trên mâm cúng chạy mất tiêu . Hàng xóm tới than vản với mạ của con nhỏ , bà mạ chỉ hứa la mắng cho vừa bụng hàng xóm , chứ thực ra con nhỏ được "cưng như trứng, hứng như hoa " .

              Rồi thời gian lặng lẽ trôi qua , con nhỏ trở thành thiếu nữ bỗng dưng tâm tánh hiền lành như củ khoai củ sắn và đôi mắt lại càng buồn hơn như có đọng nước mắt trong đó . Một hôm cùng bà nội đến chùa, sau khi lể Phật , nhỏ được thầy trụ trì ngồi đối diện , thầy nhìn thẳng vào mắt của con nhỏ rồi lầm bầm trong miệng như đang thì thầm với ai . Sau khi ra về được bà nội nói cho nghe là có một linh hồn đang ở trong thân xác của con nhỏ . Nhưng thầy trụ trì nói không có gì hại tới bổn mạng , đừng kinh ngạc vì sẽ có những hiện tượng khác thường đôi chút . Nhìn bên ngoài thì nhỏ không thấy có chi lạ kỳ , nhưng thời gian sau thì trong nhà khám phá ra con nhỏ bị bệnh mộng du . Có những đêm người nhà nhìn thấy con nhỏ xõa tóc dài ra ngồi ngoài hàng hiên thật lâu, ngồi như đang chờ ai ,có khi đi trên nóc nhà như một bóng ma, hay có khi miệng lại cười chuyện trò với cái bóng của chính mình đang in xuống thềm nhà theo ánh trăng khuya lờ mờ .

              Bệnh mộng du thì làm gì có thuốc để chửa trị , còn về sức khỏe cũng không có gì phải lo lắng. Riết rồi mọi chuyện xãy ra nơi con nhỏ cũng chẳng còn gì để bàn tán nữa vì đã trở thành một sự việc quá quen thuộc trong gia đình . Tới khi con nhỏ lập gia đình , lúc nào trên giường ngủ cũng có ba cái gối , người chồng lấy làm lạ nhưng không hỏi , chỉ thấy người vợ có những trạng thái lúc này lúc khác , nhưng nói chung thì cũng là một người đàn bà biết trách nhiệm lo cho gia đình và thương yêu con cái .
              Về giao thiệp trong xã hội và trong việc làm , hầu như gặp nhiều sự may mắn lạ lùng . Như đi làm việc thì thường quen ngay người chủ và được sự chú ý đặc biệt , chơi bạn thì ai cũng muốn bảo vệ , về làm dâu thường được ăn trên ngồi trước , đôi khi làm cho mấy chị em bạn dâu hơi bị bất mãn , nhưng rồi cũng xề xòa bởi sự hiểu biết đắc nhân tâm của con nhỏ . Rồi khi tới một bữa tiệc lớn cũng được sắp xếp ngồi cùng bàn với những người có địa vị . Tất cả những sự việc đó giống như những sợi dây may mắn liên kết lại với nhau đã từng xãy ra trên số mệnh của một con người .
              ....
              Cuộc đời cứ như con nước trôi theo dòng , lúc nước lên sóng to gió lớn , đến như một người thầy coi về tướng số hay bói bài , đều bói ra cho con nhỏ những điều nghe thật kỳ cục , như "khi gặp bão lớn ai bị cây đè chết chứ bà thì luôn thoát ra trong đường tơ kẻ tóc , như ai muốn hại bà thì mũi dùi sẽ quay ngược về phía người hại chẳng hạn " .Và còn nhiều sự việc trong đời không sao kể hết về những sự may mặn đến lạ lùng . Đúng cái số mệnh như luôn có một vong linh nào đó đi theo sát để dang tay che chở .

              Cho tới một hôm đi cùng cô em gái tới một chợ trời trên nước Mỹ , nơi khu chợ bày bán đủ thứ , có những món đồ gần cả trăm năm , có những món đồ mới làm của hiện tại . Con nhỏ ngày xưa bây giờ đã là một phụ nữ trung niên , người phụ nữ này thường hay có một giấc mơ . Trong giấc mơ luôn nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo màu xanh , kiểu áo may theo thế kỷ 14 hay 15 của Tây Phương , hình ảnh nhìn thấy luôn là phía đàng sau lưng hay chênh chếch . Đã nhiều cơn mơ xãy đến như thế trong đời , nhưng chỉ nhìn thấy ngang đó thôi thì bị tỉnh giấc . Bỗng nhiên tiếng đứa em gái nói bên tai khi nhìn thấy chị mình cầm trong tay tấm hình của một người đàn bà xưa , tấm hình được lồng trong một khung kính cũ kỷ , bạc màu bụi bặm và nhiêù vết hoen ố . Nhưng gương mặt người đàn bà trong tấm hình thật giống, giống thật kỳ lạ như cô em gái nói " bà trong hình giống chị như đúc " .

              Nghe em gái nói xong thì người phụ nữ nhìn kỷ hơn vào tấm hình và rồi thấy như có cái cảm giác rờn rợn chạy dọc theo đốt xương sống , bàn tay mướt đầy mồ hôi mặc dầu trên bầu trời vẫn nhè nhẹ thoảng qua nhưng cơn gió lạnh. Cũng may trong tấm hình đôi mắt của người đàn bà xưa nhìn xuống nhè nhẹ ,chứ nếu như nhìn thẳng vào người đối diện, thì đâu khác gì mình đang đối diện với chính mình trong một không gian song song . Và nét buồn vương nơi ánh mắt của người đàn bà mặc chiếc áo màu xanh trong tấm hình đang cầm trên tay . Đó là người đàn bà vẫn thường hiện về trong những giấc mơ ,làm cho người phụ nữ cảm thấy thật rất quen thuộc , bởi đó là đôi mắt của chính bà luôn thấy mỗi ngày trong tấm gương soi . Đôi mắt buồn của tiền kiếp trong lúc đi đầu thai chuyển thế vẫn không chịu uống chén trà của Mạnh bà để quên đi hoàn toàn kiếp trước của mình . Người đàn bà trong tấm hình với chiếc áo màu xanh mặc trên người cho biết đó là một người đàn bà quí tộc . Người phụ nữ hiện tại cũng được sanh ra từ nguồn gốc là con cháu của một vị quan đại thần trong triều đại vua chúa . Triều đại vua chúa đã sang trang chỉ còn lưu lại qua lịch sử . Còn con người thì có cả vô lượng kiếp để tái sanh rồi tan rã về cùng cõi hư vô . Cứ thế luân chuyển theo vòng luân hồi đều đặn chu kỳ đến và đi . Nhưng cái thần thái của một con người cho dầu được sanh ra trong những tao ngộ khác biệt , thì cái thần thái đó sẽ tồn tại mãi mãi theo kiếp con người được tái sinh ...

              Mầu Hoa Khế
              Feb 2013
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.02.2013 07:20:36 bởi Mầu Hoa Khế >
              #67
                NgụyXưa 27.02.2013 02:03:09 (permalink)
                "Đôi mắt của tiền kiếp" đã được mang vào thư viện.

                Xin cám ơn tác giả.
                #68
                  Mầu Hoa Khế 27.02.2013 07:21:53 (permalink)


                  Trích đoạn: NgụyXưa

                  "Đôi mắt của tiền kiếp" đã được mang vào thư viện.

                  Xin cám ơn tác giả.

                  Mầu Hoa Khế xin cám ơn anh Ngụy Xưa .

                  Thân chúc anh một ngày vui .
                  #69
                    Mầu Hoa Khế 29.03.2013 07:17:27 (permalink)

                    Tôi rất yêu Phô Tô Xốp

                    Phải nói từ ngày tôi biết về thêm nghệ thuật Photoshop , cuộc sống của tôi có thêm nhiều tiếng cười dòn dã , những tiếng cười òa vỡ đầy sự thú vị khi tôi  " phù phép " mang những tấm hình cũ làm lại màu sắc nhìn sinh động , hay những tấm hình chỉ cần thêm thắt chút ít như thêm vào mái tóc , hoặc trang điểm cho đôi mắt đậm hơn để tạo ra vẻ thu hút khi nhìn vào . Tôi cứ thế  mỗi ngày làm giúp cho những người bạn hoặc chị em trong nhà để cùng nhau cười vui và cảm thấy mình sao mà đẹp ghê , đâu thua gì người mẫu á . Lúc đầu có nhiều cô bạn cũng cảm thấy ngại vì sau khi tôi " phù phép " rồi thấy ngượng ngùng khi có người khen đẹp vì bức hình cho là không thật . Nhưng tôi nói ,bạn phải có sẳn cái vẻ đẹp nguyên thủy , như câu " có bột mới bắt thành bánh " và hơn nữa bây giờ là thế giới của Phô Tô Xốp đâu có chi phải ái ngại . Ngay cả diễn viên tài tử hay người mẫu , trước khi bức hình đưa ra trên báo chí , tất cả đều được qua nghệ thuật Phô Tô Xốp cả . Đây là một trò chơi đi theo trào lưu văn minh của nhân loại đó thôi .

                    Tôi lại có cảm nghĩ trong cuộc sống về cái giả hay cái thật cũng rất khó để phân ra . Giả giả , thật thật nó đối với tuổi đời của tôi bây giờ chẳng còn cho quan trọng nữa . Bởi cái thật có đôi khi làm mình buồn , thì tại sao không đón nhận những niềm vui nơi cái giả tạo mang tới !? .Trong cuộc sống cần chi phải có những sự rạch ròi biên giới giữa cái thật và cái giả , để cảm thấy hụt hẩng và buồn thêm .
                    Hôm qua tôi trò chuyện với Jenifer , em gái họ của tôi , em tôi trước đây có một đời sống rất huy hoàng , bất cứ đất nước nào trên thế giới , khi em muốn đi tới đó thì thật là quá dễ dàng với sự dư thừa tiền bạc trong cuộc sống của em . Em sống rất xa hoa lộng lẫy , tôi cứ đứng bên lề cuộc sống để đưa mắt nhìn em và không giấu những ước ao cho mình . Rồi thời gian qua đi , người chị kém tài làm giàu vì nhát gan và an phận trong cuộc sống đơn sơ . Đảo một vòng lớn bây giờ tuổi đời đã chất chồng , em lại thường gọi phôn cho tôi và bảo " nếu như cho em chọn lựa , thì em sẽ chọn được giống như chị " . Tôi cười vì biết em đã " ngộ " ra nhiều điều trong cuộc sống đã kinh qua .

                    Em nhìn thấy tôi mỗi khi buồn hay vui đều có thể trãi lòng ra với chữ nghĩa , em thấy tôi sống thật giản dị nên những vết tích âu lo  không hiện ra để làm cho gương mặt thêm khắc khổ , em ganh tị vì sao tôi lại có một làn da tươi sáng và một sức khỏe tốt với tuổi đời bây giờ . Tất cả chỉ một chữ " Tâm " mà thôi . Tâm không oán ghét , tâm không ganh tị . Giử sao cho tâm an nhiên tự tại .

                    Tất cả những cái đã có được , rồi có những cái mất đi . Đọan đường đó ai cũng phải bước qua . Tôi lại nghĩ tới chữ " Duyên " trong kinh Phật . Nếu đã "Duyên tận , thì duyên diệt " , thì chẳng nên để vào trong tâm, chỉ làm tâm thêm phiền não .

                    Bây giờ tôi biết thêm về Phô Tô Xốp , đã giúp không ít cho em gái  có nhiều niềm vui ở hiện tại , thử tưởng tượng một buổi sáng khi em thức dậy , đúng vào ngày sinh nhật , em mở computer ra , em nhận một tấm hình từ tôi gửi qua tặng em , trong hình tôi đã biến em thành nữ hoàng khi mượn bộ đồ xưa mặc vào cho em . Em ngồi trước màn hình nước mắt rơi khi nhìn hình ảnh mình của một thời thơ mộng đang hiện ra trước mắt , rồi những kỹ niệm của những tháng năm trước đây quay chậm lại , vùng ký ức được mở ra mang đến cho em một nỗi hạnh phúc thật quá ngọt ngào .

                    Và riêng cả tôi khi nhớ về những câu truyện thần thoại , tôi cũng từng mơ mình là công chúa , công  nương . Nghệ thuật Phô tô Xốp đã giúp tôi thực hiện những ước mơ trẻ con đó , rồi mang ra khoe với em gái , anh trai , để  được nghe một câu nói luôn trên đầu môi của những người thân yêu " Lara thì đẹp nhất nhà rồi " . Vậy là nụ cười thật tươi như một đóa hoa trong buổi sớm mai , đôi mắt híp lại như đôi mắt đáng yêu của chú chó con Seymour trước những lời ganh tị yêu thương . Cho nên làm sao mà không  yêu Phô Tô Xốp .
                    "Biến" thành 2 nàng công chúa  để cười cho vui


                    #70
                      Mầu Hoa Khế 29.03.2013 11:49:47 (permalink)
                      Robin Hood thời đại



                      Mấy ngày qua tôi không hiểu sao tôi cứ thấy bất ổn trong lòng, tâm trạng cảm thấy buồn mà chẳng biết buồn chuyện gì , rồi đi đâu cũng bỏ quên những món đồ nhất định là phải nhớ , vì đó là cặp kính có độ nhìn thay cho đôi mắt , phải nói đây là món đồ " vật bất ly thân " . Rồi khi ở nhà cái chìa khóa cửa cũng phải lật tung mọi thứ trong nhà để tìm . Tôi cảm thấy mình quá vụng về tay chân và đầu óc như mơ màng linh cảm có điều gì đang xãy ra . Quả thật là có một điềm không tốt lành và tối nay tôi nhận được dòng báo tin ngắn từ người bạn cho biết anh vừa từ trần . Tôi ngồi im lặng trước màn hình , đọc đi đọc lại những dòng chữ ngắn ngủi đó , ngắn ngủi như đời sống của một kiếp người .



                      Tôi quen biết được anh khi miền Nam Việt Nam đã hoàn toàn rơi vào tay cộng sản . Anh là cậu ấm sanh trưởng tại đất Vĩnh Long , gia thế hiển hách với ruộng đất cò bay thẳng cánh . Gia đình đưa anh lên Sài Gòn để đi học trường Tây , thực ra anh chơi nhiều hơn học . Với lối chơi đẹp chơi sang , cho nên đàn em theo dưới trướng của anh cũng khá đông . Vào thời gian đó anh trở thành một tay anh chị rất phong độ có học thức đàng hoàng . Anh chịu chơi theo kiểu giang hồ của anh chàng Robin Hood , có nghĩa là lấy của người giàu có bất nhơn để giúp những kẻ nghèo nằm lê lết ở vĩa hè . Anh trở thành huyền thoại một thời vang tiếng . Rồi khi miền Nam thất thủ , anh chưa rõ được bộ mặt tàn nhẫn của bọn người cướp nước . Anh vẫn muốn làm nghĩa hiệp giữa một xã hội hổn mang . Kết cuộc bi thảm , anh bị đánh đập dã man , bọn người mặt thú đánh anh không còn ra con người . Anh đang còn là một sinh viên nên được thả về sau vài năm sau đó với cái tội cầm nhầm vài trăm ngàn giá trị tiền bạc tính ra trong thời điểm đó chưa tới hai chỉ vàng . Luật pháp phán anh tội tù đày vì đã nện bút quá mạnh tay .


                      Khi anh ra khỏi tù , đó là thời gian tôi được biết anh qua một vài chuyến làm ăn nhỏ nhặt . Tôi khó hình dung nỗi về một con người bị tù đày trước đây . Nhìn anh như hình ảnh của một tài tử đóng phim , anh thật có nét mặt của tài tử Alain Delon , thần tượng của tôi từ thời còn đi học . Giọng nói của người miền Nam nghe rất dễ thương . Lối sống của anh rất bạc mạng , anh không cần biết tới ngày mai . Thật là trái ngược với lối sống của tôi . Những năm tháng đen tối cho người dân miền Nam , anh tận tình giúp đỡ cho mấy mẹ con tôi , nên cũng không đến nỗi bữa đói bữa no . Anh coi tôi như người bạn tri kỹ , bởi những điều anh tâm sự tôi rất đồng cảm với anh . Tới những năm 1980 , anh bỗng dưng mất biệt tăm hơi , không cần tìm hiểu , tôi cũng biết anh đang bị cầm giam ở một nhà tù nào đó . Vào những năm tháng đó tôi cũng nhận được giấy tờ để đi đoàn tụ cùng người anh trai cđang sống bên Mỹ .

                      Tôi vẫn còn nhớ anh nói " em cứ đi và biết đâu một ngày nào đó sẽ gặp anh trên đất Mỹ " , rồi anh vẻ vời thêm " mình sẽ gặp nhau vào mùa đông , anh khoác áo mangto và em sẽ mặc một chiếc áo coat màu đỏ hoa hồng , tình cờ hai đứa đứng nghe một gã thổi kèn Clarinet dưới một chân cầu " . Khi nghe anh nói tôi đã bật cười vì đây là hình ảnh trong một cuốn phim nào đó mà anh đã coi . Tôi nói " ui chao ơi là lãng mạn tới lãng xẹc luôn " . Nhưng anh nghiêm nét mặt làm cho nụ cười tôi vụt tắt , ánh mắt anh nhìn tôi nửa muốn nói , nửa khựng lại .Bởi giữa hai chúng tôi đã dựng lên một thành trì vô hình ,rồi nghịch ngợm bảo là " nước sông , không đụng nước giếng " nghe rất giang hồ thệ nguyện . Cuộc đời lang bạt của anh chỉ làm khổ thêm cho người anh muốn chung sống , nên anh vẫn làm người độc thân để khỏi liên lụy tới ai . Tôi biết anh ngoài tình cảm của một người bạn tri kỹ , đôi khi anh cũng bị rung động trước người đàn bà như tôi . Nhưng khi thương một người thì phải mong sao cho người đó có một cuộc sống tốt đẹp . Anh đã có một lối xử sự rất mã thượng , để cho tôi không bị áy náy khi đã thọ ơn anh rất dày .




                      Rồi tôi ra đi , rời đất nước hơn hai mươi năm , có một đôi lần về thăm nhà nhưng chưa bao giờ được gặp lại anh , cho tới hôm nay được biết tin anh đã qua đời , trái tim như bị một vết xước , bởi tôi là người thọ ơn ai thì luôn nhớ mãi trong lòng . Anh đã không cho tôi có cơ hội để đáp trả lại cho anh cái ơn ngày đó, khi anh tận lòng giúp đỡ cho tôi những khi đói cơm rách áo . Cuối cùng anh vẫn là hình ảnh của một chàng Robin Hood , với tấm lòng " thi ơn bất cầu báo " . Anh đã đi trước tôi một bước ,thôi thì cho tôi nợ anh kiếp này và cầu mong ở nơi anh đến sẽ không có những sự bất công , để anh khỏi phải nhọc lòng đóng vai trò Robin Hood thêm một lần nữa ...




                      Mầu Hoa Khế
                      Mar 2013



                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.03.2013 13:25:29 bởi Mầu Hoa Khế >
                      #71
                        Mầu Hoa Khế 19.04.2013 10:59:44 (permalink)
                        Người Yêu Của Lính

                        Cảm tác theo sáng tác Người Yêu Của Lính của cố nhạc sĩ Trần Thiện Thanh

                        Cả đám nữ sinh lao xao , bàn tán rất sôi nỗi trong giờ ra chơi . Mỗi nhóm tụm ba hay tụm năm lại với nhau , mỗi nhóm đều có những đề tài khác nhau hay những câu chuyện khác nhau . Cứ thế mà làm cho giờ ra chơi như đám ong vỡ tổ , râm rang xì xào như trên cánh đồng lúa trong mùa ve kêu . Chỉ riêng đám lục yêu của Nhã vi còn ngồi lại trong lớp , trên gương mặt bọn họ , sáu đứa con gái cùng trang lứa , cùng trường cùng lớp . Họ đang ngậm ngùi chia cùng nỗi buồn với Nhã Vi , khi hay tin người yêu của cô bị mất tích trong trận đánh khóc liệt vừa xảy ra trên những địa danh mãi mãi không thể xóa nhòa trong lòng mỗi người yên bình ở lại hậu phương .

                        Chỉ mới hơn một năm trước đây thôi, cũng vào giờ ra chơi , nhóm lục yêu đứng trên ban cong ở lầu hai , cùng đưa mắt nhìn xuống con đường nhỏ trước cổng trường . Nơi phía đối diện có một cây phượng vỹ tỏa rất nhiều bóng mát . Cả bọn thấy có ba "chàng" mang sắc áo xanh rằn ri với chiếc mũ xanh của binh chũng Thủy Quân Lục Chiến . Nhìn vào bộ đồ rất "ngầu" đó lại được khoác lên trên người của những gương mặt còn rất thư sinh . Có lẽ họ vừa xếp bút nghiêng để chọn lấy cho mình con đường binh nghiệp . Cho dẫu nắng quân trường có làm làn da họ rám đen phong trần , nhưng đôi mắt và nụ cười vẫn còn nguyên vẹn là những chàng sinh viên ngày nào trên khuôn viên của những trường đại học . Không biết từ nơi đâu mà Huấn, một trong ba chàng tận dụng những ngày phép ít ỏi để tới đứng bên kia cổng trường , với chủ đích hẳn hòi là nhất định làm quen cho được Nhã Vi , một nàng dễ thương nhất trong đám lục yêu của trường học dành cho danh hiệu là hoa khôi .

                        Nhã Vi , tên cũng như người , vừa có vẻ đẹp mong manh và tâm tính hiền lành , nên khi nhận được lá thư làm quen của một trong ba chàng đã làm cho nàng rất xúc động . Nàng xúc động bởi lá thư viết thật chân thành : " đời trai trong khói lửa chiến chinh ra đi không biết có còn ngày để trở về , chỉ mong được làm quen để những giây phút dừng chân hành quân , có thêm niềm tin yêu trong đời lính " . Thư viết chỉ vài dòng ngắn nhưng thật thiết tha đã làm cho trái tim của Nhã Vi thật xao xuyến . Nàng cũng có hai anh trai trong quân đội , nên chuyện về đời lính thật rất gần gủi với nàng . Làm kẻ hậu phương an bình mỗi đêm trong giấc ngủ , nàng luôn thầm cám ơn những người lính nơi tiền tuyến ngày đêm canh giữ quê hương . Và như thế làm sao Nhã Vi có thể làm ngơ trước lá thư làm quen của Huấn . Thế là họ đến với nhau, từ tình cảm của người tiền tuyến , kẻ hậu phương chia sẻ an ủi cho nhau khi trận chiến càng ngày càng dữ dội . Chuyện sống chết của người linh trong thời binh đao khói lửa , khiến nước mắt đã tràn ngập như một dòng sông .

                        Rồi từ tình cảm giữa tình người với nhau , họ đã đi qua giai đoạn của một tình yêu sâu sắc . Bước chân của Huấn từng in dấu trên những chiến địa hiểm nguy đầy bất trắc , nhưng lần về phép nào Huấn cùng mang về cho Nhã Vi những cánh hoa rừng khi anh dừng bườc hành quân . Cả hai gia đình không ai phản đối chuyện tình của họ , nhưng Huấn vẫn muốn để cho người mình yêu không bị ràng buộc bởi một hôn nhân . Nhã Vi đã khóc khi hiểu được lòng Huấn không muốn Nhã Vi trở thành góa phụ khi còn quá ngây thơ , bởi những người lính như anh đang đi giữa lằn tên mũi đạn , anh đã từng chứng kiến đồng đội của mình nằm chết như mơ hay trở thành người tàn phế chỉ bất ngtrong đôi ba giây phút .

                        Tình yêu trong thời chiến tranh nụ cười thật hiếm hoi , chỉ khi Nhã Vi nhìn thấy Huấn với màu áo trận còn lấm lem bụi đường trở về bên nhau . Và rồi những ngày tháng kéo theo sau là nỗi buồn lo sợ luôn ẩn hiện trong đôi mắt buồn của Nhã Vi . Cả đám lục yêu nỗi buồn cũng chùng xuống theo người bạn thân đang có người yêu là lính .

                        Sân trường đã hết giờ ra chơi , trả lại khuôn viên thật yên lặng , hai cây phượng vỹ trong sân trường đã đỏ nhuộm một màu hoa . Nhã Vi đưa mắt nhìn ra cửa sổ của lớp học , cột cờ giữa sân trường to cao vững vàng , lá cờ vàng ba sọc đỏ đang nghạo nghễ tung bay trong gió . Nhã Vi ứa nước mắt và trong màn nước mắt bóng dáng Huấn thật hiên ngang trong bộ quân phục và chiếc mũ xanh đội lệch một bên ... Tiếng nói trong trái tim khẻ gọi rất âm thầm ...
                        Anh phải trở về anh nhé ...

                        "hỡi người trai lính em yêu thương ...áo xanh pha màu lá ..." *

                        Mầu Hoa Khế

                        Apr-2013

                        * nhạc Trần Thiện Thanh

                        Xin bấm vào link để nghe


                        https://www.box.com/s/z18l40teodv5yn0djxvw

                        Sáng tác : Trần Thiện Thanh
                        Kỹ thuật Minh Châu

                        Trình bày Mầu Hoa Khế
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2013 11:02:18 bởi Mầu Hoa Khế >
                        #72
                          Mầu Hoa Khế 20.06.2013 04:33:16 (permalink)

                          CHỮ DUYÊN



                          Quảng trị là quê hương của tôi và cũng là quê hương của ca sĩ Duy Khánh . Ngày còn bé tôi thường hay lang thang cùng người bạn cùng xóm , nói là bạn chứ chị lớn hơn tôi tới năm tuổi , câu chuyện về chị tôi đã viết với cái tựa là Chị Nuôi và đã được diễn đàn VN Thư Quán chọn để đưa vào thư viện . Bây giờ tôi kể về thời gian nơi thành phố tôi được sinh ra và lớn lên, thuở đó tôi biết ba tôi và chú Duy Khánh có chút tình quen biết , thực ra thành phố Quảng Trị rất nhỏ , và hầu như những người cùng chung một thế hệ với nhau thì họ dễ kết bạn, rồi hợp gu với nhau thì đi đến kết thân . Thưở tôi còn nhỏ ,tôi nghe ba tôi kể , gia đình của chú Duy Khánh thuộc tầng cấp thượng lưu , cho nên chuyện chú muốn trở thành ca sĩ đã bị phản đối kịch liệt , đến nỗi chú phải bỏ nhà ra đi để đạt thành mộng ước của mình . Chừng khi chú nổi tiếng và không bao lâu chú theo đoàn hát trở về Quảng Trị để trình diễn trong một chương trình đại nhạc hội tại rạp chiếu phim duy nhất của tỉnh nhà .


                          Ba tôi gặp lại chú Duy Khánh thật mừng và hãnh diện khi thấy bạn mình đã trở thành ca sĩ . Trong trí nhớ của tôi , mỗi khi chú trình diễn trên sân khấu thường hay mặc nguyên bộ đồ vest màu trắng . Ba tôi lúc bấy giờ có mở tiệm chụp hình, thử hỏi bộ đèn đuốc trong tiệm để hành nghề , vậy mà đoàn hát nhờ chú Duy Khánh hỏi mượn , ba tôi ổng không hề chần chừ do dự gì hết , thế là mang tới rạp theo cái kiểu " tình cho không biếu không " . Ai biểu ba tôi, trong dòng máu của ổng cũng văn nghệ văn gừng một cây . Thế là đương nhiên tôi được mấy cô mấy chú nghệ sĩ cho tôi vào coi cọp bên cánh gà . Đoàn diễn bao đêm thì tôi có mặt bấy đêm . Rồi "cuộc vui nào cũng tàn" , đoàn hát lại dở phong màn từ giả Quảng Trị để lên đường lưu diễn nơi thành phố khác . Trả lại cuộc sống thanh bình êm ả cứ thế mà trôi qua .


                          Phải nói hơn mười năm sau gia đình tôi mới gặp lại chú Duy Khánh tại Sài Gòn . Chú vẫn thế , thân gần với gia đình tôi thật dễ thương . Lúc này chú có mở một nơi dạy hát , chú đã ra băng nhạc và hát trên đài truyền hình . Còn ba tôi thì chỉ là ông hạ sĩ quan làm việc trong Nha Chiến Tranh Tâm Lý . Gia đình chúng tôi ở trong một con hẻm nhỏ với một căn nhà gác bằng gổ rất khiêm nhường, vậy mà lâu lâu chú Duy Khánh kéo bạn tới nhà cùng ba tôi bày tiệc nhậu trên cái bàn nhỏ được kéo ra trước hiên , mấy chiếc ghế xếp nhỏ mở ra ngồi cũng chẳng thoải mái gì cho những người trong mắt tôi hiện giờ là những người rất nổi tiếng . Lúc đó tôi được mười lăm tuổi , lăng xăng đi mua đồ nhậu , đứng chờ sự sai bảo , còn không thì ngồi một góc để hóng chuyện , những câu chuyện trong đời sống của những người nghệ sĩ . Tối đó có luôn bác Châu Kỳ , bác kể chuyện bằng tiếng Huế dẻo hơn cả kẹo bạch nha , có câu chuyện mà mỗi khi tôi nhớ về bác Châu kỳ là không sao nhịn được cười , bác kể :" Có một mệ được mời đi ăn giổ , vô tình mệ thấy chiếc nhẫn vàng ở nơi rữa mặt , mệ vội đánh cắp nhét vô trong gói xôi bảo là xin về cho đứa cháu . Bỗng dưng tiệc chưa tan nhưng người mất đã hốt hoảng đi tìm kiếm . Sau khi điểm mặt hết mọi người , thì mệ là người cuối cùng xin được tra xét . Chuyện khả nghi nằm trong gói xôi của mệ và họ đã phát hiện ra chiếc nhẫn vàng trong đó . Để chửa lại chuyện xấu hổ , mệ la làng lên là ... mã cha đứa nào dám nhét cái chiếc nhẫn trong xôi của mệ , may mà cháu mệ chưa ăn , chứ mà nó ăn bị mắc cổ thì tau bới cả mồ mã tổ tiên ra tau chưởi , rồi tau đi kiện cho mà tàn mạt cả lũ tụi bây ..." .
                          Những câu chuyện cứ thế mà cù cưa chén chú chén anh cho tới đêm sâu khuya khoắc , họ mới kéo nhau ra về . Và rồi hể mỗi khi chú ra cuốn băng nào thì mang tới nhà biếu cho ba tôi cuốn băng đó . Cuốn băng nhạc hồi đó cuộn to như cuộn phim ảnh chiếu trên màn bạc . Tình anh em cùng quê hương giữa ba tôi với chú vẫn như nhất không hề thay đổi .. cho tới khi biến cố đau thương của đất nước .


                          Chúng tôi hoàn toàn mất tin tức về chú , và rồi gia đình phải chạy cơm hằng bữa , cuộc sống trong niềm khắc khoải âu lo , những kỷ niệm tưởng chừng như đã chết theo ngày tháng hay đã được giấu kín im nằm dưới mộ huyệt tối đen . Thì bỗng dưng có một buổi tối , chú xuất hiện trước cửa nhà , đó là vào năm 1978 . Lúc này tôi đã có đứa con thứ hai . Trông chú thật khắc khổ buồn rầu , trái ngược với hình ảnh nụ cười sảng khoái của chú trên bàn rượi và dáng vẻ bề thế trong công việc làm ăn đang trên đà phát triển lớn mạnh .
                          Gia đình mừng rơi nước mắt khi thấy chú vẫn còn sống sót và chú cũng mừng khi thấy gia đình chúng tôi trải qua cơn biến loạn vẫn còn đông đủ không thiếu một ai . Chúng tôi ngồi xuống bên nhau , kể lễ cho nhau biết bao nỗi niềm . Rồi khoảng thời gian về sau chú không còn lui tới nữa , tôi nghĩ chắc chú đang tìm đường vượt biển để đào thoát ra khỏi đất nước .


                          Năm 1991 tại San Jose trong hội chợ xuân , tôi gặp lại chú đang đứng trong quầy hàng bán CD tiếng hát của ca sĩ Duy Khánh . Chú cháu nhìn nhau thật bồi hồi xúc động ,nhưng trong mắt thực đã nói hết biết bao nhiêu điều cay đắng nghiệt ngả đã từng trải qua khi còn ở lại nơi quê nhà . Vì cuộc sống mới mẻ trên một đất nước lạ xa , chú cùng gia đình của chú lại phải bắt đầu lại từ con số không . Tâm trạng chưa được ổn định, còn phải bở ngở quá nhiều điều trước mắt . Tôi nhìn thấy chú bị bận rộn với khách tới mua CD, không có thời gian để chuyện trò , nên tôi chỉ mỉm cười chào chú sau khi đã ghi lại số phôn cho chú để liên lạc về sau . Cái trẻ trung chú vẫn còn sót lại bấy nhiêu năm qua khi chú nghiêng qua tai tôi thầm thì " nì răng mờ đẹp rứa , đẹp hơn hồi trước nhiều " . Tôi thấy vui và cũng nói nho nhỏ lại :" Thiếp đã năm con rồi " chú ơi ...


                          Không biết có ai tin vào chữ " Duyên " không ? . Còn tôi thì tin lắm , tôi tin cái duyên giữa gia đình tôi và chú coi như đã hết . Cho dù chúng tôi đã có cơ hội sống cùng trên một đất nước tự do , nhưng kể từ mùa xuân năm đó, hình ảnh của chú đã lấy lại ít nhiều phong độ trước kia , tôi thật mừng cho chú . Cho dẫu chú chưa hề gọi phôn để hỏi thăm gia đình tôi , nhưng tôi cũng không bao giờ nghĩ rằng nơi chú đã có sự đổi thay trước tình cảm đã vun đắp từ những tháng ngày còn xưa hơn trái đất . Đời sống luôn có những tình huống đôi khi đã khiến cho mình không sao tự chủ lấy bản thân . Tôi lại nằm lòng những điều Phật dạy " Mọi sự tùy duyên , duyên tận , duyên diệt " . Và khi biết tin ca sĩ Duy Khánh qua đời qua radio trong một buổi chiều tôi đang lái xe đi làm về . Trái tim tôi nhói lên bên trong lồng ngực , tôi vội tấp xe vào bên lề đường , ngồi im lặng với những kỷ niệm ngổn ngang cho tới khi đèn đường bật sáng .



                          Hình ảnh người ca sĩ với gương mặt khôi ngô tuấn tú trong bộ đồ vest màu trắng , với giọng hát mang nặng âm hưởng tiếng nói quê hương, với những sáng tác đẹp đã đi sâu vào lòng người . Và hình ảnh con bé con năm tuổi , từ ngày xa xưa đứng lấp ló bên cánh gà sân khấu để nghe ca sĩ Duy Khánh hát , con bé giờ đây tóc cũng đã hoa râm . Trăm năm con đường trước mặt , chú đã bỏ cuộc giữa chừng , thì thôi để con bé đi tiếp tục quảng đường còn lại ... rồi có một ngày nó cũng rũ bỏ hết những nỗi ai bi ,tháp cánh bay lên trời cao thênh thang theo mây trôi gió thoảng ...

                          Mầu Hoa Khế
                          June-2013

                          #73
                            NgụyXưa 20.06.2013 06:11:37 (permalink)
                            "Chữ Duyên" đã được mang vào thư viện.
                             
                            Xin cám ơn tác giả Màu Hoa Khế.
                            #74
                              Mầu Hoa Khế 18.08.2013 03:56:43 (permalink)
                              Sự Đổi Thay

                              Ngày xưa lúc chị Cả tôi còn sống , hạnh phúc lứa đôi của chị ai nhìn vào cũng đều ngưỡng mộ và không ít nhiều có sự ganh tị . Chị tôi mang một vẻ đẹp giống như một nàng thơ ẩn hiện trong những thi ca , dáng chị mong manh , có mái tóc dài đen mượt như một dòng suối chảy trên bờ lưng thon nhỏ , nét nổi bật nhất là chị có đôi mắt to buồn đầy bí ẩn và nụ cười mím môi duyên dáng với hai lủn sâu ở khóe miệng , hai cái lủn sâu đó người gọi là bông lúa , còn trên má thì gọi là lúm đồng tiền . Thời đi học , chị tôi học rất giỏi nhất là môn văn . Quê hương tôi có hai trường trung học nổi tiếng có nhiều nữ sinh đẹp , đó là trường Bồ Đề và trường Nguyễn Hoàng . Với vẻ đẹp trời cho , chị tôi trở thành hoa khôi ở trường và với dòng văn chương sâu sắc lay động lòng người , chị đã được nhiều người biết tới sắc đẹp và tài năng của chị . Quê hương tôi thật nhỏ bé , người dân nơi đó hiền lành mộc mạc và khi chị tới tuổi lập gia đình , người chị lấy làm chồng cũng là người cùng quê hương .

                              Anh rễ tôi là con quí tử , gia thế giàu có nên hôn sự của anh cũng gặp nhiều sự phản đối , bởi chị tôi khi ai vừa thoáng nhìn cũng thấy hơi chột dạ nghĩ thầm cái câu "yểu mệnh " . Thì bậc làm cha mẹ nào cũng phải lo lắng cho con trai của mình phải " mồ côi " vợ sớm thôi . Nhưng anh rễ tôi cứ một lòng một dạ theo đuổi chị tôi cho bằng được , và cuối cùng gia đình của anh cũng phải đưa tay đầu hằng trước tình yêu anh dành cho chị .
                              Chồng chị tôi là một vị sĩ quan trong quân đội Việt Nam Cọng Hòa , nên chị tôi phải bế con theo chồng đi khắp mọi nơi anh công tác . Có tình yêu của anh ,chị tôi cho dầu có gian nan cách mấy thì cũng ... " chàng ơi cho thiếp theo cùng , đói no thiếp chịu , lạnh lùng thiếp cam " . Tình vợ chồng của anh chị khiến cho tôi có những mơ ước sau này phải cố tìm cho ra một người chồng như anh rễ . Anh hiền lành , đẹp trai lại còn viết thư tình hay khủng khiếp , hồi nhỏ tôi đọc lén thư anh gửi cho chị chẳng khác nào văn chương của những nhà văn như Mai Thảo , nhà văn Thanh Nam .

                              Chị tôi sống trong vòng tay bảo bọc yêu thương của chồng đến phải tự hào thốt ra một câu ví von " chừng nào cái nút chai ở biển đông đậy vào cái miệng chai của biển Tây , thì khi đó anh mới phản bội em " . Anh nghe chị nói thì cười to rất sảng khoái , bởi trên cõi đời này làm gì có thể xảy ra một sự tao ngộ hiếm hoi ấy . Rồi do những nơi anh tôi đóng trại đèo heo hút gió , khí độc núi non , chị tôi bị trở lại căn bệnh ho trước khi chưa lập gia đình . Căn bệnh hình như chỉ tạm ngủ quên trong lá phổi của chị rồi chực chờ tỉnh dậy để hành hạ thân xác của chị với những cơn ho liên tục đến rũ liệt .
                              Anh rễ tôi phải đưa chị về gia đình hiện sống ở Sài Gòn cho chị chửa bệnh . Bấy giờ thì anh rễ tôi lại đổi ra công tác tại Đà Nẵng . Với cả một chặng đường dài , hai người đến với nhau từ thuở còn đi học , rồi qua bao sóng gió của gia đình để tranh đấu cho tình yêu của chính mình . Tôi là một chứng nhân đứng ngắm nhìn mối tình đẹp của họ và mơ mộng nghĩ mối tình này sẽ là mối tình " Thiên trường , Địa cửu" thật  vô cùng lãng mạn .

                              Nhưng rồi ... có những chuyện đổi thay rất thường và rất đời đầy rẫy khắp thế gian . Chuyện " xa mặt cách lòng " đã trở thành những đề tài chẳng còn gì sôi nổi . Tình cảm của con người cũng bị biến đổi bởi những môi trường chung đụng một cách rất tự nhiên . Tự nhiên tới mức độ xem hai chữ " phản bội " nhẹ như một chiếc lá rụng . Anh rễ tôi nơi không gian đó đã gặp một người đàn bà khác , cũng nhan sắc mặn mà với một thân thể nóng bỏng khiêu gợi . Anh đã ngụp lặn trong cái bể tình gần như đến si mê . Trái ngược lại chị tôi với những ngày tháng đó đã còm cỏi theo cơn bệnh , và những ngày chăm sóc bệnh tình cho chị ,tôi đã nhìn thấy trong mắt của chị là một mặt biển mênh mông , câu chuyện ví von về cái nút chai ở biển đông ,giờ đây đã gặp đúng cái miệng chai ở biển Tây để đóng kín lại , đồng nghĩa là anh đã phản bội . Sự phản bội của anh đã đóng kín trái tim u uất của chị tôi kể từ lúc đổ bể chuyện anh chung sống với một người đàn bà khác .
                              ...

                              Trong vấn đề tình cảm , cái đúng cái sai khó mà đi tới sự phán xét . Chẳng lẽ khi trái tim của một người đã không còn rung động trước một người với chừng ấy năm chung sống là có lỗi hay sao !? Chẳng lẽ phải níu kéo lại một người vì cái mái gia đình đã bị những con sâu mọt đục khoét đi những tháng ngày êm đẹp !? để làm gì !??? .

                              Cho tới bây giờ tôi vẫn không sao hiểu nổi , tại sao anh rễ tôi yêu chị tôi nhiều như thế mà lại có một ngày đã đổi thay !? và chính vì tôi được chứng kiến sự khởi đầu và sự kết thúc của một cuộc tình . Điều đó đã ảnh hưởng tâm lý tôi tới mức độ là tôi luôn nhìn đàn ông ở một góc độ đầy sự dối trá , tôi hoàn toàn mất đi niềm tin để sống lặng lẽ với những buồn vui đơn độc ...


                              Mầu Hoa Khế
                              Aug 17-2013



                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.08.2013 04:56:52 bởi Mầu Hoa Khế >
                              #75
                                Thay đổi trang: << < 456 > | Trang 5 của 6 trang, bài viết từ 61 đến 75 trên tổng số 82 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9