Lặng lẽ bên đời
Giấc Mơ Đẹp Có những giấc mơ thật đẹp cho những giai đoạn của một đời người . Hôm nay chẳng phải trong tâm hồn tôi đang dịu dàng với những khoảng trống vắng, tưởng mãi mãi sẽ nhấn chìm vào một nỗi buồn thẳm thật quá bi ai sao !? . Bầu trời hôm nay nắng cũng bỗng dịu dàng khi mang theo từng làn gió mát . Tôi vẫn còn đang ngầy ngật với khí hậu đổi thay bất chợt , mùa này những cơn nắng còn dùng dằng chưa chịu trở về núp bóng bên kia với dảy đồi núi cao, cứ chói chan mãi hoài . Cho nên mùa Thu vẫn còn đang ngập ngừng chưa bước tới vội, để cho tôi được ngắm nhìn mùa thu lã lơi quyến rũ với những màu lá vàng đỏ rơi ngập cả không gian .
Tôi yêu mùa thu , cho dầu trong đời mình đã có thật nhiều mùa thu tàn rũ , tàn rũ theo tình yêu , tàn rũ theo đời cơm áo . Mùa thu còn đó với những hoài niệm chua xót một đời .
Mùa thu năm đó , tôi được quen biết một người , một họa sĩ nửa chừng phải bỏ cây cọ và giá vẽ yên nằm vào một góc tối . Để cùng tôi chung vai lao vào cuộc sống , đấu đá , tranh dành mong tìm sự sống còn khi Sài Gòn của chúng tôi bị mất đi cái tên đã hình thành trong lịch sử của cả một đất nước .
Điêu linh và khốn khổ , nhưng bản chất khó có thể bị bám bẩn với những thói đời đen bạc . Chúng tôi cũng có những phút giây được sống cho chính mình . Ngụp lặn trong cái biển đen thời cuộc . Vậy mà tôi lại hân hạnh được ngồi làm mẫu để anh họa cho một chân dung . Cây cọ trong tay anh vẫn nhuần nhuyễn phác họa những đường nét trên gương mặt của tôi thật tài tình . Tôi còn nhớ anh hỏi :
_ em thích mặc áo gì khác ngoài chiếc áo bà ba không ?
Tôi lắc đầu , cái chiếc áo bà ba màu rêu xanh buồn bã quá , buồn bã như cuộc sống của tôi trong hiện tại . Hãy cho tôi mơ đi , mơ tới câu chuyện thần thoại Công Chúa Da Lừa do Catherine Deneue đóng vai công chúa vào năm 1970 .Khi coi cuốn phim đó tôi đã thích vô cùng hai chiếc áo tượng trưng cho Mặt Trời và Mặt Trăng . Anh chọn hộ cho tôi chiếc áo mặt trời để hóa thân làm công chúa . Bức họa chỉ vỏn vẹn một tuần là hoàn chỉnh . Anh vẽ quá đẹp đến nỗi tôi không nhìn ra mình . Tôi cầm bức tranh chân dung mơ mộng trên tay , và bức chân dung đã được tôi mang về treo trong nhà . Thời gian đó nàng công chúa với chiếc áo mặt trời đã trở thành lọ lem cùng anh trãi qua biết bao mùa mưa nắng , chúng tôi như những chiến sĩ rất dũng cảm , tả xung , hữu đột biết bao nhiêu vòng vây của bọn người xâm lăng . Bọn họ hung hãn thẳng tay , xoạc chân trên đường phố , với danh nghĩa " làm sạch đường phố " . Họ hất đổ đi những hạt gạo trộn đầy bông cỏ may và sỏi đá , mà chúng tôi đã đánh đổi bằng biết bao công sức mồ hôi và nước mắt để cầm cự cho qua tháng ,qua ngày . Chúng tôi đâu còn sự lựa chọn khi đến với những cái nghề nghe ra thật quá lạ xa .
Chúng tôi gắn bó bên nhau cho tới ngày anh nắm lấy đôi bàn tay tôi sạm da vì nắng , sần sùi bởi xách nặng quá sức . Một người anh , một người bạn , một chiến hữu . Chắc anh phải suy nghĩ và đắn đo nhiều lắm trước hoàn cảnh của tôi để nói với tôi :
_ em có gan đi theo anh không ?
Tôi ngẩn người bởi ra đi khỏi đất nước bây giờ là niềm mơ ước của biết bao nhiêu người đang còn bị kẹt lại cùng mảnh đất miền Nam .Đời sống chẳng khác gì địa ngục a tỳ . Tôi run giọng hỏi :
_ mình đi ra sao anh ?
Anh cho biết sẽ đi vượt biên cùng gia đình và anh đã xin được chỗ cho hai mẹ con tôi . Lúc đó cháu đầu lòng của tôi mới chừng ba tháng . Còn chồng tôi thì đã mất tích không hề có tin tức .Thôi thì ai đi trước được thì cứ mạnh dạng , chứ nếu ở lại thì chỉ có chết bên nhau vì đói khổ mà thôi . Anh hẹn tôi tuần sau sẽ tới đón thật âm thầm . Tôi chờ anh , chờ theo những bóng chiều rơi mỗi ngày .Một ngày trôi qua , hai ngày trôi qua , và cuối cùng anh không hề đến , thì coi như số phận đã an bày . Rồi tôi mỉm cười tha thứ cho anh bởi lời hứa không thực hiện của anh , mà cho đến mãi thời gian sau tôi mới được biết , trong thời gian tôi chờ anh , thì anh bị bắt giam vì một vụ giao dịch buôn bán thuốc tay lén lút . Người nhà của anh phải bỏ ra một số tiền lớn để cứu anh ra khỏi nhà giam và họ đưa thẳng anh tới địa điểm thuận lợi để lên thuyền vượt biên cho đúng thời gian qui định .
...
Và rồi từ đó tôi không còn nghe tin tức gì về anh nữa . Giữa chúng tôi chỉ còn lại là những hồi ức thật đẹp của một giai đoạn đen tối nhất trong đời . Tôi giữ im lặng và không muốn tìm biết gì về anh , bởi tôi rất sợ ,sợ vô cùng với cái tin tức chuyến tàu hôm đó đã bị đắm ngoài trùng khơi . Tôi thà cứ sống trong mơ hồ để nghĩ rằng anh vẫn còn sống ở một góc trời nào đó . Một người họa sĩ đẹp từ nét vẽ và đẹp luôn cả một tâm hồn . Anh đã thương cho hoàn cảnh người mẹ trẻ ôm con trong khi người chồng không biết sống chết nơi đâu . Anh ra tay nghĩa hiệp , thi ân một cách tự nguyện với một tình cảm cao thựợng được giấu kín theo cùng với những giấc mơ đẹp .
Mầu Hoa Khế Sep 2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.09.2013 12:32:49 bởi Mầu Hoa Khế >
( Chuyện nửa thật , nửa hư cấu , để nhớ lại một thời người miền Nam xuống đường bán chợ trời )
LONG TRANH HỔ ĐẤU
Nghe 4 chữ trên thiệt là rặc mùi kiếm hiệp, mà cũng đâu có sai . Chuyện xảy ra vào khoảng thời gian từ năm 1978 , Mạ tôi cũng phải xuống đường, ngồi buôn bán, giống hệt như dân chợ trời thứ thiệt . Quăng cái cục hiền ở nhà .Bước ra đời mà không khoác cho mình cái mặt nạ của Kim Hoa Bà Bà, coi bộ khó chống đỡ với giang hồ lắm . Nói cho oai chứ có hàng quán gì đâu, lề đường, ai nhanh tay tìm một chỗ ngồi, rồi bày hàng ra trên cái tấm trải to bằng nilon, để khi bị công an rượt đuổi , thì túm một phát là chạy ào vô mấy con hẻm lánh nạn . Chờ sóng êm biển lặng, lại đi cái tình phớt tỉnh ăng lê, ra bày hàng họ buôn bán tiếp . Mà nếu gay gắt quá thì tan hàng về nhà húp đỡ chén cháo hoa lỏng bỏng cho đỡ đói , sốt ruột trông ngóng tình hình êm êm lại ra quân tiếp tục để đi tìm chén cơm cho gia đình .
Bạn hàng buôn bán bên nhau có khi thì tỏ ra rất thân ái, nhưng có khi vì chút quyền lợi cũng trở thành ra như bè trôi . Thực ra họ toàn là phe ta cả đó thôi, một là chồng đi học cải tạo, hai là chồng ốm đau không gánh vác nỗi giang sơn nhà mình .Vạn bất đắc dĩ không còn sự lựa chọn , đành để vợ ra đường múa kiếm cùng với thiên hạ, mong kiếm chút cơm chút cháo sống lây lất qua ngày . Chứ của cải bao năm gầy dựng chắt chiu ,uất ức ra đi không hẹn ngày tái ngộ, bởi bị xử ép theo luật rừng lúc bấy giờ .
Kế bên gian hàng của Mạ tôi là bác Xuyến,vợ của một vị đại tá đã được giải ngũ trở về cuộc sống bình thường vì bị thương tích nặng khi ra cầm quân ở chiến trường Khe Sanh . Lúc đầu bác Xuyến cũng bỡ ngỡ lắm, rụt rè và hay xấu hổ , còn Mạ tôi, cũng con nhà trâm anh thế phiệt ngày xưa , cái thời ông Bảo Đại oai phong mà đứt bóng . Lúc lấy Ba tôi, vì gia thế suy sụp phải theo cách sống của gia đình chồng . Nên nàng tiểu thơ nhẹ nhàng, buông đôi hài thêu, bước ra khỏi khung vàng , thước ngọc. Học buôn , học bán bên phía nhà chồng, rồi cũng thấm từ từ cái sự khôn ngoan, linh hoạt giữa chốn giang hồ, gió táp mưa sa .
Hai người trở thành bạn hàng lề đường với nhau,chứ đâu phải tri âm tri kỷ gì đâu mà thấu hiểu nhau cho ngọn ngành trong tâm hồn của nhau . Nên một sớm , một chiều, vì quyền lợi mà trở mặt từ bạn hoá thù . Mạ tôi thì có Ngũ Long Công Chúa . Còn bác Xuyến ngon lành hơn nhiêù . Bác sanh ra Ngũ Hổ Thái Tử . Trời ạ ,cái thói trọng nam khinh nữ hiện đại cũng còn dai như cao su, dai như bạch nha . Cho nên Mạ tôi cũng ấm ức , rất âm thầm ganh tị vì chưa sanh ra được mụn con trai nào thì tóc đã trắng như mây trời .
Nguyên nhân của trận quyết chiến, chỉ vì tranh nhau một món hàng, gây gỗ ì xèo bởi lý do rất chánh đáng vì trong mắt nhìn đầy kinh nghiệm mới toanh của hai Lão bà ,thì món hàng đó bán ra ,sẽ có số tiền lời rất to , gọi là trúng mánh .Thế là ở một ngã tư đèn đường . Vào lúc đứng ngọ, tình báo bay về nhà cho chúng tôi biết sự việc đang hùng hổ xảy ra . Ngũ Long Công Chúa, do tôi đầu tiêu kéo đi hùng dũng , thiệt y như bà Trưng bà Triệu ra quân. Vừa vặn lúc đó Ngũ Hổ Thái Tử phía địch cũng đằng đằng sát khí, đang đạp xe đạp phi thân từ xa bay ào tới với tóc độ còn nhanh hơn ánh sáng lận . Hôm đó, nói thiệt nhà đạo diễn nào quay phim, chắc họ phải trả tiền diễn viên quần chúng sặc vốn luôn . Ôi thôi cả một góc đường ồn ào náo nhiệt như đi coi đại nhạc hội không bằng . Mà" Long tranh Hổ đấu " thứ thiệt, đâu phải hàng giả mạo bên hong Chợ Lớn đâu nha .
Mặt chạm mặt, mắt trong mắt . Chúa ơi , Phật ơi !!!... , cái sát khí đằng đằng bỗng đâu như bị độc môn "Hàm mô công "của Tây Độc Âu Dương Phong hút hết trơn hết trọi hà . Ánh mắt tôi nhìn xẹc một cái, thì trái tim bị rung động ngay , còn không mau truyền âm cho Đại sư tỷ cấp tốc :
_Sư Tỷ ,sao bác Xuyến có mấy người con đẹp trai ghê ha .
Còn tiểu sư muội của tôi, con bé là đệ tử ruột của cha nội Đoàn Dự, nên con bé xử dụng công phu bí kíp "Lăng Ba Vi Bộ" chớp nhoáng phi thân tới đối phương, nhanh tay vỗ vai Tiểu đệ của họ một cái . Thì ra là bạn học với nhau. Ôi trời cuộc diện bỗng dưng như phim bị quay chậm . Giữa tình hình dỡ khóc dỡ cười thế kia , thì cũng may hết sức, lúc đó có một Hiệp nữ tới kịp thời, đứng ra hoà giãi, Hiệp nữ còn dí dzõm nói :
_ thôi bắt tay làm sui đi, rồi lúc đó đố mà ai ăn hiếp được hai bà .
Làm cho chúng tôi ai nấy đều mặt đỏ như xôi gấc . Đại tỷ tôi cười mim mím quay mặt giấu đi sự e thẹn , nhưng làm sao qua được con mắt hồ ly của tôi . Còn cái ông Đại Sư Huynh nhà kia, cái mặt cũng đờ ra như bị chị tôi hớp hồn á . Sao mà không bị hớp hồn , chẳng riêng gì ông đại sư huynh đâu , mà cả đám thanh niên trai tráng vạm vỡ thế kia đều cúi mặt xấu hổ vì tưởng địch thủ ghê gớm lắm . Ai dè chỉ là mấy cô nương liễu yếu đào tơ , tuy vì thời cuộc có thiếu cơm rách áo . Nhưng những đôi mắt huyền và những mái tóc xanh dài như suối chảy , cũng đủ làm ngây ngất đối thủ . Có hung hăng như cái ông Tề Thiên Đại Thánh dương oai múa võ cho lắm cũng đâu nhảy qua khỏi bàn tay của Phật Tổ .
...
Thực ra tất cả , ai cũng là người sa cơ thất thế . Kiếm miếng cơm , miếng cháo lúc đó thật gian nan vất vã trăm bề . Một chút tranh dành đánh mất đi tư cách cũng vì thương chồng , thương con mà ra cả . Thật may mắn cho tất cả chúng tôi , chúng tôi đã gặp lại nhau trên đất Mỹ , để ngồi bên nhau nhắc lại chuyện xưa mà chua xót , mà cười ra nước mắt .
Đúng như lời Nữ hiệp đã làm mai mối . Trong tất cả chúng tôi , chỉ có Tiểu muội và Tiểu đệ , có duyên nên đã trở thành vợ chồng . Hai bên trở thành sui gia với nhau . Mỗi khi có tiệc tùng, ngồi lại với nhau, ai tóc trên đầu cũng lấm tấm sương rơi, con cháu đầy đàn . Chúng tôi với những giây phút ngồi ôn lại kỷ niệm . Và kỷ niệm không bao giờ có thể phai mờ với trận đụng độ Long Tranh Hổ Đấu ngày đó . Thế là nhạc mở to theo tiết điệu múa công phu , chúng tôi cùng vung tay, đá chân theo bộ dạng trong mấy phim kiếm hiệp của Hồng Kông .Làm cho cả buổi tiệc cười ngất nga, ngất ngưỡng . Đúng là không đánh nhau một trận thì đâu thành bạn bè .
Mà cũng kỳ thiệt , tụi tui đang đóng tuồng " Long Tranh Hổ Đấu " , bỗng biến thành phim tình cảm ướt át vậy hen !?
Mầu Hoa Khế
Milpitas2010
*Tề Thiên Đại Thánh , nhân vật trong Tây Du Ký
* Kim Hoa Bà Bà , nhân vật có tài hóa trang
* Âu Dương Phong , nhân vật trong Thần Điêu Đại Hiệp
"Long Tranh Hổ Đấu" đã được mang vào thư viện để phai phe tiếp tục tranh tài.
Xin cám ơn Màu Hoa Khế.
NgụyXưa
"Long Tranh Hổ Đấu" đã được mang vào thư viện để phai phe tiếp tục tranh tài.
Xin cám ơn Màu Hoa Khế.
Chuyện hồi đó mỗi khi nghĩ lại MHK cười hoài đó anh . Cám ơn anh đã cùng cười vớI MHK .
Bấm vào link để nghe
https://app.box.com/shared/3yh8c3gu6r Trắng Xóa Một Màu
Tôi như cái vỏ trống rỗng
Cố tìm một chút màu sắc cuộc đời
Sao chẳng có gì thoáng qua , mà chỉ thấy một màu trắng xóa
Tôi thèm ánh trăng của đêm , tỏa dịu dàng trên nụ quỳnh hương
Tôi thèm một chút mặt trời , len thật nhẹ trên đám cỏ non xanh mượt
Tôi đưa bàn tay bé nhỏ , hứng những hạt mưa rơi trên tàng khế
Một sáng sương mù tôi rời xa quê hương
Chuyện trở về thấy đường xa ngút ngái
Tôi tệ bạc để lại ký ức buồn đau
Quay quắt bước đi và muốn lãng quên tất cả
Vẫn một màu trắng đục ngờ, như mắt con cá ươn xa bờ nước cạn
Màu trắng tấm vải sô phủ lên thân xác chị tôi , khi nấc tiếng sau cùng
Tất cả một màu trắng lạnh người
Giống như màu trời đêm hôm đó
Tôi cũng kịp nhận ra một ngày giông bão
Màu áo trắng thơ ngây đã hoen lấm lỡ làng
Màu trắng dưới vực đèo hải vân, cho tôi một lần tuyệt vọng , muốn buông trôi thân xác hững hờ
Mưa nơi đâu, hãy té tát vào hồn
Để cho tôi được ướt sũng, khóc lóc khi cuộc tình đã chết
Nắng nơi đâu, hãy nung lên ngọn lửa
Cháy trên da thịt dậy chút hồi sinh
Hình như tôi đang chết !...
Trong một thân xác rỗng toác, trắng một màu trắng xóa
Tôi quá hải hùng, không còn cảm nhận những gì quanh đây
Khi mà mỗi sớm mai thức dậy , lao vào cuộc sống
Mỗi chiều trở về , như thể chưa hề ra đi ... Màu trắng tôi muốn vẽ lại từ đầu
Rất vụng về từ những ước muốn
Rất đơn giản từ những nghĩ suy Tôi là ai !?
Từ một hạt bụi ngu ngơ chen chân đi tới cuộc đời này
Nổi trôi theo từng con sóng nổi chìm
Dòng tóc đã thôi xanh Nét thu ba thôi gợn màu lóng lánh
Tôi đi qua ... đi qua, ngoái đầu nhìn lại ... Màu trắng chập chùng ...hòa tan trong bóng dáng hư vô ...
Mầu Hoa Khế
Milpitas 2007
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2013 15:59:12 bởi Mầu Hoa Khế >
Mùa Thu Paris Không biết phải bắt đầu từ đâu, để kể về một chuyến đi xa . Chuyến đi chỉ gói trọn trong một tuần lễ . Thời gian quá ngắn, trước tiên là chưa kịp thích nghi cho giờ giấc, kế tới là phải tính toán làm sao với chiếc kim đồng đồng, đủ sắp xếp có thể đi tới những địa điểm nổi tiếng của thế giới, để được ngắm nhìn, chiêm ngưỡng ,và đưa bàn tay đã hơn nửa đời người mơ ước . Để được chạm vào chiếc cổng sắt mạ vàng , kiên cố với chiều cao ngửa hẳn mặt nhìn trời của cung điện Versailles . Nơi lịch sử nói về cuộc đời của bà hoàng hậu Marie Antoinette với lối sống xa hoa lộng lẫy . Đến cuối cùng phải gánh lấy một cái chết vô cùng nghiệt ngả . Bà đã bị đưa lên máy chém vào năm 1793 . Rồi tôi sẽ đứng bên bờ dòng sông Seine, co ro trong chiếc áo ấm, bởi Paris đang mang về những giá buốt tê tái . Làm sao tôi không nhắm mắt lại để hình dung đâu đó ,những cô nàng giặt yếm tươi vui trong ca khúc bất hủ Dòng Sông Xanh , mà cho tới tận bây giờ vẫn chưa có một ca sĩ nào , có thể hát hay hơn ca sĩ Thái Thanh, người ca sĩ nổi tiếng khi tôi còn rất nhỏ . Buổi tối , dầu thời tiết báo cho biết sẽ có cơn mưa bụi bay ngang qua bầu trời Paris . Và khi đèn đường được thắp sáng , bắc qua dòng sông Seine , có một chiếc cầu đẹp nhất Paris , trong làn mưa chưa đủ thấm ướt áo . Tôi đứng ngắm nhìn hai hàng đèn cổ xưa , đẹp quyến rũ đến ngẩn ngơ . Chiếc cầu mang tên của một vị vua nước Nga . Khi ông vua này sang nước Pháp thăm viếng và đã rất hào sảng bỏ tiền cho việc xây cất chiếc cầu mang tính cách lịch sử , giữa tình bang giao của hai nước . Để kỷ niệm và tri ơn , nước Pháp đã lấy tên vị vua nước nga để đặt cho chiếc cầu là Alexandre Đệ Tam . Khi vừa đến Paris ,đúng vào mùa lạnh nên bầu trời Châu Âu mang một màu u ám .Tôi nhất định phải đi xem cho bằng được ngọn tháp Eiffel . Đó là một biểu tượng là niềm tự hào của Paris kinh đô ánh sáng . Công trình được khánh thành vào năm 1889 .Ngọn tháp đẹp, hùng vĩ, và điều đáng tiếc là tôi không chụp một tấm hình nào giữa ban ngày . Làm sao qua Paris mà không đến vườn Luxembourg . Nơi đó đã từng in dấu của những nghệ sĩ vang danh thiên cổ . Nhà văn từ thế kỷ 19 như Victor Hugo, với tác phẩm kinh điển Les Miserables . Biết đâu tác phẩm được ra đời khi ông đang ngồi trên chiếc ghế dài giữa một ngày mùa đông giăng đầy sương mù trong vườn Luxembourg . Đến thế kỷ 20 thì có Hemingway với cuốn Ngư ông và biển cả , của một thời tiếu nữ , tôi cầm trên tay để làm duyên .Và tôi hôm nay ,khi tôi đứng nơi đây, đã mê mãi với những chiếc lá vàng mùa thu nhuộm đầy trên cây , những chiếc lá đang uốn mình trên cành theo từng cơn gió thổi , rồi là đà bay xuống yên nằm trên thảm cỏ xanh mềm . Chỉ một tuần giữa bầu trời Paris, tôi với những bước chân đi nhức buốt trên đại lộ . Mệt mỏi vì chưa thích nghi với giờ giấc ,nhưng vô cùng háo hức với sự chen lấn trên những chuyến Metro .Để được nhìn thành phố Paris giống như một vòng tròn, theo từng trạm ga mình muốn đến . Mỗi ngày sự di chuyển nhịp nhàng từ quận này , sang quận khác như chiếc kim đồng hồ không hề sai lệch. Khoảng cách con đường nối từ quận này sang quận kia thì không bao xa , nhưng khoảng cách của tầng lớp xã hội thì quá cách biệt , như trời với đất . Paris có những con đường đi thả bộ để nhớ về Sài Gòn . Một Sài Gòn của thuở chưa bị giặc tràn vào xâm lăng . Có những con hẻm nhỏ , mà hàng ăn kề bên nhau san sát . Và có những tòa nhà vô cùng kiên cố , vẫn giử y nguyên không hề thay đổi , cho dầu đã trải qua đã mấy trăm năm .Và tôi được biết công trình mới nhất của Paris ,thì tính ra cũng đã hơn 200 năm . Ở bất cứ một góc phố nào, một ngỏ hẹp nào ,Paris đều toát ra một vẻ đẹp cổ kính, trầm tư . Chỉ việc đưa ống kính lên , cho dầu chỉ với tay chụp hình tài tử , thì bức hình cũng hiện ra cái vẻ đẹp đầy thu hút . Thu hút như một người phụ nữ nhan sắc với một tâm hồn sâu lắng . Sự di chuyển bằng Metro thật tiện lợi nhanh chóng, nên mỗi ngày ở những trạm ga đầy người tấp nập . Vậy mà xe cộ ở Paris vẫn chen chúc như khung cửi , và cái khổ nhất là đi tìm một chỗ đậu xe . Xe xếp lớp như cá hộp, nên chuyện cạ cọ làm trầy sước là chuyện quá ư bình thường . Nói về người Paris, tôi không dám " vơ đủa cả nắm " . Nhịp sinh hoạt của họ chậm chạp, có vẻ thoải mái hơn, đời sống trong nước Hoa Kỳ tôi đang cư ngụ . Họ có vẻ hưởng thụ cuộc sống , với những hàng quán rượu , cà phê mọc đầy trên đường phố . Hàng quán mở cửa cho tới hai , ba giờ sáng . Bạn tôi hỏi " Paris có gì lạ không nhỏ ? " . Chúng tôi vẫn gọi nhau như thuở còn đi học . Tôi chỉ trả lời ngắn gọn " đẹp , lãng mạn " . Paris còn cho tôi một sự ấm áp giữa lối đối xử rất thân tình của những người bạn vừa quen biết . Nếu để cho tôi ngồi kể huyên thuyên về chuyến đi vừa qua , thì thực sự tôi còn rất nhiều nơi để nói . Nhưng thôi tôi xin được ngừng nơi đây, để có lời cám ơn đến Tuấn ( Chàng trai nước Việt ) . Người đã cho tôi biết rất nhiều những công trình vĩ đại của lịch sử Paris và những món ăn ngon đặc biệt của nước Pháp . Cám ơn anh K , đã không quản ngại đường xa , lái xe mất hai tiếng vào Paris để đưa gia đình tôi thăm viếng những nơi còn chưa biết . Cám ơn anh NCC , ông anh thật giản dị với một bữa ăn trưa thật ngon miệng trong quán của người Hy lạp . Và sau cùng cám ơn Mai Lan ,cô bạn thời trung học , chăm sóc thật tỉ mỉ tại nhà riêng với hai đêm cuối cùng ở Paris thật tràn đầy tiếng cười . Cám ơn phu quân của ML là anh Đặng Bình , người rất hiền , rất ít nói, nhưng có một tấm lòng thật hiếu khách . Và hôm nay tôi có thể ngồi gõ lách cách,tản mạn về mùa thu Paris , thì quả thật gia đình tôi vô cùng may mắn , là được anh Đặng Bình quyết định đưa ra phi trường bằng phương tiện xe lửa nhỏ . Chuyến xe đưa thẳng ra tới phi trường , rất sát sao với giờ giấc lên máy bay để trở lại Hoa Kỳ . Bởi sáng thứ hai , ngày tôi đi về ,thì những con đường di chuyển bằng xe hơi để ra phi trường, đều bị đám người biểu tình , đình công. Họ đang làm đình trệ mọi hoạt động hằng ngày chung quanh Paris. Đây là một chuyến đi đã làm cho tôi hài lòng nhất từ trước đến nay . Paris đã không còn trong trí tưởng tượng, hay qua phim ảnh . Hình như tôi đang mang về theo cái giá buốt của Paris cùng với những chiếc lá mùa thu vàng đầy trong ống kính ... Mầu Hoa Khế Dec 3.2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2013 22:51:12 bởi Mầu Hoa Khế >
Dây Thân Ái
Ngày còn trẻ , những sự nhận xét hay đánh giá bề ngoài qua một đối tượng , quả thật là hết sức hời hợt , lại còn thêm quyết đoán nữa mới thật đáng sợ làm sao . Mà cũng đúng , tuổi hai mươi làm sao lại có thể có những ý tưởng của tuổi bốn mươi ? hay năm mươi ? . Thôi thì cứ sống thật thoải mái và cứ hồn nhiên mà sống . Rồi sẽ đến một tuổi nào , một lúc nào đó sẽ nhận ra những điều sai trái mà mình bị phạm phải .
Có một mùa xuân nào đó , khi tôi đi đến chùa Kim Sơn nhằm lúc thầy đang giảng dạy cho một số con nhà Phật Tử . Nhà chùa lúc đó đang trong thời kỳ xây dựng , chánh điện rất chật hẹp không đủ sức để đón tiếp những khách thập phương đi tới lễ Chùa . Chánh điện tạm thời đưa ra một khoảng đất rộng lớn bên cạnh . Dưới những tấm màn đơn sơ , tượng Thích Ca Mâu Ni Phật , uy nghiêm hiền từ ngồi trên tòa sen nhìn xuống chúng sanh với môi cười thật đẹp .
Hôm đó đệ tử đi tới chùa đông vô số kể , cho dầu trong không khí trang nghiêm cũng không át nổi những tiếng động lào xào , vang dội cả một không gian mênh mông . Cả buổi nghe thầy thuyết pháp , tôi chỉ thu nhận được một lời giảng của thầy :
_ Mỗi buổi sáng khi chúng ta thức dậy , hãy luôn nhớ khi bước xuống gường , thì hãy đưa chân trái xuống trước , rồi mới đưa chân phải theo sau , để chúng ta tự nhắc nhở khi ta làm điều gì sai trái , thì phải nhớ để sửa lại cho đúng cho phải .
Lời giảng thật quá giản dị và đã làm cho con nhà Phật tử hôm đó vang dội tiếng cười thật chan hòa tình thân ái bên nhau . Tôi cũng nhoẻn miệng cười với những người hoàn toàn xa lạ chưa quen biết một cách thân thiện . Tâm tưởng hiền lành và trái tim chân thật , thật quá dễ dàng để kết lại bằng một vòng dây thân ái .
Ồ tôi lại đi hơi xa vấn đề mình muốn nói , điều tôi muốn nói là khi mình nhận ra những điều sai trái mà cơ hội để sửa đổi đã qua đi trong quá khứ . Tôi nghĩ đó chẳng phải là một điều muộn màng gì cả . Bởi vẻ đẹp của một con người nó sẽ được tỏa sáng từ nơi một tấm lòng hiền lành có đức độ . Và cứ thế hãy làm những điều mà không mang lại tổn thương cho người khác , dẫu đôi khi với mình coi nhẹ đó chỉ là một lời nói đùa . Nhưng mình không phải là người khác , thì làm sao mình có thể hiểu được là người ta có bị tổn thương hay không ? .
....
Tôi là con nhà Phật tử , từ lúc năm tuổi đã theo bà nội đi lễ chùa , gần như theo bà suốt tháng quanh năm , bởi bà nội tôi là một đệ tử của con nhà Phật rất chuyên cần kinh kệ . Còn tôi thì có chút bướng bỉnh , bởi nếu có những bài giảng nào mang tính cách mơ hồ là tôi không bao giờ đặt sự tin tưởng vào đó . Cho tới khi tôi khôn lớn đi vào sinh hoạt trong Gia Đình Phật Tử . Tôi chỉ là cô Oanh Vũ với kinh kệ tụng niệm vào những ngày cuối tuần , xin thú thật tôi chưa hề thuộc nổi một bài kinh . Rồi những lần tôi cầm những cây nhang để đốt lên khấn nguyện , tôi chỉ nhìn theo làn khói hương bay và ngắm nhìn gương mặt của Thích Ca Mâu Ni Phật mà trong đầu không hề khấn nguyện một điều gì cả . Điều này tôi nói ra chắc sẽ chẳng ai tin , khi tôi đi coi bói bài , không hiểu quẻ ra tự nơi lá bài , hay người bói bài có thể nhìn vào con người của tôi . Ông nói ra như đinh đóng cột :
_ Tôi biết cô khi đốt nhang , thì chỉ đốt thôi chứ cô đâu có tin gì đâu mà khấn xin .
Quả thật , tôi nghe thì thấy lạnh người . Tôi hướng về Phật , về giáo lý của ngài , mãi cho tới hôm nay . Có nghĩa là từ lúc tôi mang trên cổ một tượng Phật Bà Quan Âm bằng đá cẩm thạch . Tượng to bằng ngón tay cái , mỗi lần bạn bè thấy thì luôn cười nhạo tôi , bảo tôi giống cải lương chi bảo hay là nhà quê chẳng hạn . Nhưng tôi vẫn mang, thật là từ khi tôi mang vào cổ , tôi thấy như có một sức mạnh của thần linh luôn che chở cho tôi . Và có một điều không ai có thể phủ nhận khi nhìn vào tương Phật của tôi , họ đều trầm trồ , hỏi han , ngắm nhìn . Ai cũng đều nói giống như nhau " Tượng Phật đẹp quá " .
Lúc đầu tôi chỉ nghĩ là chuyện xã giao , họ không nói tôi "sến " thì tôi vui rồi , nhưng sau một thời gian dài , ngay cả người dân bản xứ cũng đều trầm trồ khi nhìn thấy . Tôi bỗng dưng có niềm tin về những sự huyền bí trong cuộc sống , bởi dạo sau này mỗi khi ai nhìn tôi , tôi đều nhìn thấy trong ánh mắt của họ thật hiền hòa , thì ra tôi quá thật vô tâm không hiểu mình đang được sở hửu một điều vô cùng quí giá . Đó là sự thân thiện và thân ái của tha nhân ...
Mầu Hoa Khế
Apr21,2015
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: