Thơ ơi Thơ
THƠ ƠI …THƠ .
Hãy giang rộng những vòng tay thân ái
Ôm vào lòng những trái ngọt hoa tươi
Dâng hiến cho đời gian khó… nụ cười
Tình thi hữu trong tim nhau mãi mãi
Hãy như những cánh chim bay mê mải
Bay khắp trời chở nắng ấm muôn nơi
Chở vầng Trăng và những ánh sao đời
Giăng mắc khắp nẻo đường xa tăm tối
Hãy nắm tay cùng nàng Thơ du hội
Ðời thăng hoa rực rỡ khối tình xa
Thơ ơi Thơ… trải mộng đẹp nguy nga
Hồn hòa quyện dù cách xa vạn lý…
Thơ ơi Thơ…Xiết chặt tình tri kỷ
Tay chung tay tháo gỡ mối sầu bi
Cho lòng đau vơi điệp khúc chia ly
Cho cuộc sống thắm tươi muôn tình ý
Thơ ơi Thơ…Giúp ta thêm mộng mị
Thêm ân tình, thêm bão tố cuồng si
Ðể con người trên trái đất diệu kỳ
Xích gần lại tìm hướng đi tuyệt mỹ.
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2007 05:23:50 bởi vũkimThanh >
EM ƠI GIỮ MÃI TÌNH NÀY
Bằng lăng chết lúc sang Thu
Tình ta bất tử cho dù xa nhau
Vườn hoa trăm sắc vạn màu
Thời gian vò nát theo nhau lìa đời
Hoa yêu thương có thể vơi ?
Khi hai đứa nguyện chung đời khổ đau
Xin đừng giận nắng phai màu
Môi hồng thêm héo nét nhàu cô đơn
Phố xưa hoang lạnh cung đờn
Trái tim quặn sóng dỗi hờn nhớ thương
Trăng sầu như giọt lệ vương
Thấm đầm vạt áo trùng dương hận buồn
Phương xa nhung nhớ nhau luôn
Cả con sông đỏ sóng cuồn cuộn trôi
Nhớ hôm hai đứa mình ngồi
Trong vòng tay ấm lên ngôi Xuân về
Bầy chim sẻ nhỏ u mê
Hỏi thầm nhau họ nguyện thề làm chi ?
Rồi xòe cánh kéo nhau đi
Ðể người ta tỏ tình thì đẹp hơn
Nhớ ngày mưa giận gió hờn
Áo quần ướt sũng đường trơn đi về
Trái tim nhảy nhót đam mê
Thiết tha hình bóng cận kề hồn đau
Nửa câu thơ chẳng bay màu
Ánh sao xanh tỏa sáng sau sương mù
Cho dù cách biệt Trăng lu
Tình ta lóng lánh thiên Thu chẳng mờ
Em ơi … vẽ muôn câu thơ
Ghép vào cành mộng lá mơ tháng ngày
Trái đất ơi … xin ngừng quay
Cho ta giữ mãi tình này bên nhau
Quê ta ngan ngát hương cau
Vòng tay êm ấm dành nhau ngày về
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2007 05:24:59 bởi vũkimThanh >
THUẢ ẤY DẠI KHỜ
Anh và em là con người bé bỏng
Lỡ dại khờ trên biển sóng tình yêu
Tim muốn nói mà miệng chẳng nuông chiều
Ðể gió cuốn sắc hương trinh thầm gọi .
Xa nhau rồi mới trăm ngàn câu hỏi
Tình là gì cứ le lói hồn hoang ?
Như Trăng sao thờ thẫn giữa không gian
Tìm tri kỷ để thoát mình hòa nhập
Cái thủa ấy dưới mái hiên xiêu thấp
Mưa dập vùi thấm lạnh ướt vai gầy
Anh lơ đãng nhìn theo những lá cây
Ðâu biết được tóc mây em hờn dỗi …
Ðâu biết được ngày mai đời bão nổi
Duyên bọt phận bèo tội quá …em ơi
Hồn lập Ðông u ám cả một đời
Oằn nét bút ngả nghiêng lời thương nhớ
Sao chúng ta phải sống trong dang dở
Sao ngày xưa thuyền chẳng chở lời thương
Sao lòng đau dạ đớn cứ vấn vương
Sao Ðông đến rủ yêu đương mộng mị ?
Anh ra đi vẫn giữ nguyên tình ý
Sầu tương tư vẫn đẫm lệ ngày mưa
Hai mùa Ðông âm hưởng quá dư thừa
Tim tê cóng khát khao hoài … hương lửa.
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2007 05:25:55 bởi vũkimThanh >
TIẾNG VỌNG CỐ NHÂN
Hỡi tiếng đàn yêu thương vang không gian
Anh sẽ về hòa nét vàng giai điệu
Bản tình ca bè thanh không thể thiếu
Ðôi vòng tay nồng ấm trái tim yêu
Anh tiếc nuối thời gian đã xế chiều
Hoa yêu thương ngập ngừng mùa Xuân muộn
Dĩ vàng buồn ào ào như nước cuốn
Thuyền phiêu du tàn gió muốn quay về
Dù Thu qua rơi rụng sắc si mê
Em vẫn đẹp giữa gian nan trần thế
Dù đời đau có phong ba dâu bể
Cứ mỉm cười vào dấu ấn thời gian
Ðừng hờn giận trước mưa gió ly tan
Hồn vương vấn bao chứa chan kỷ niệm
Hãy bền lòng bước qua cơn nguy biến
Niềm tin yêu tạo sức mạnh mênh mang
Ở phương xa xôn xao tiếng tơ vàng
Miền khát vọng cây khô bung lộc biếc
Ân tình người như triều dâng tha thiết
Cố nhân ơi … da diết giấc chiêm bao
Anh sẽ về dù trời đất xanh xao
Ta sẽ gắn vào đêm huyền diệu nhạc
Ta thắp lửa cho Trăng sao ngơ ngác
Ta đam mê cho thỏa mộng ước ao…
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2007 05:26:44 bởi vũkimThanh >
TRĂNG CỦA TÔI
Tôi yêu một vầng Trăng
Không lạnh lùng mỗi khi mùa Ðông đến
Trăng hồn nhiên ,Trăng dịu hiền, trìu mến
Giữa dương gian rực sáng độ Thu về
Trăng cuả tôi trái tim không ngô nghê
Biết thổn thức giữ lời thề thục nữ
Trăng lặng lẽ giữa khung trời viễn xứ
Trăng đam mê muôn dòng chữ thương yêu
Trăng của tôi như Tiên nữ mỹ miều
Mắt xanh biếc cả trời Thơ huyền diệu
Luôn tròn trĩnh không bao giờ khuyết thiếu
Giữa bão đời chẳng mềm yếu xiêu lòng
Trăng tuyệt vời vẹn tình trắng nghĩa trong
Như cái bóng tôi cùng Trăng hòa mộng
Bỏ ngoài tai những phũ phàng biển động
Tay chung tay vun đắp áng Thơ hồng
Vai kề vai dìu nhau giữa bão giông
Tình đầm ấm hồn mênh mông tỏa sáng…
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2007 05:27:34 bởi vũkimThanh >
MỪNG EM LÊN XE HOA
Ngày em lên xe hoa
Buổi sáng thật hiền hòa
Trời xanh cao lồng lộng
Mưa gió ngừng đi qua
Cửa giáo đường rộng mở
Ðón người và đón ta
Cúi đầu bên tượng chúa
Ðức Mẹ hiền bao la
Tiếng kinh cầu chầm chậm
Nến sáng hồng sắc hoa
Thánh ca lời dịu ngọt
Chân thành và thiết tha
Bạn bè cùng thân quyến
Quỳ gối ước nguyện cầu
Ơn trên ban đôi lứa
Hạnh phúc đượm thắm mầu
Em mặc áo dài trắng
Ðẹp tuyệt tựa Hằng nga
Trong khung trời đầy nắng
Sánh vai chồng thướt tha
Cùng hát chung bài ca
Cùng đi chung mộng ước
Tình yêu ơi tiếp bước
Khó khăn nào cũng qua
Tôi là người lữ khách
Mừng em lên xe hoa
Chúc đời em thơm ngát
Tuyệt diệu như tình ca
Mừng em lên xe hoa
Mùa xuân hồng chờ đợi
Quê hương xa vời vợi
Tình nồng càng thiết tha
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2007 05:28:39 bởi vũkimThanh >
HỒN THƠ VIỆT NAM
Trời Luân Ðôn tuyết sương giăng bàng bạc
Tràn ngập nhà…sóng thơ nhạc quê hương
Tôi tự hào giới thiệu bạn Tây phương
Các nghệ sĩ đi vào hồn dân tộc
Ở nơi đây các bạn mê nhạc rock
Opera,hoặc giao hưởng tăng- gô
Ðời chúng tôi trong nhịp bước giang hồ
Vẫn đắm đuối yêu tình thơ quê Mẹ
Bạn thấy không? tiếng sáo kia nhè nhẹ
Rất giản đơn cũng kéo gọi trời mây
Ngón tay thon ôm gióng trúc đong đầy
Núi sông thắm trong đáy lòng sâu nặng
Cây đàn tranh gieo vào từng đêm vắng
Ánh trăng xanh bên dòng suối lả lơi
Giọt sương lăn trên cành lá bồi hồi
Thuyền viễn xứ giữa trùng khơi bạt sóng
Thơ dân gian xua tan đi lạnh cóng
Giọng ngâm vàng hàn gắn nỗi niềm đau
Trong âm ba uyển chuyển vạn khối mầu
Miền thương cảm dạt dào không bờ bến
Thơ Việt Nam bao nồng nàn trìu mến
Trong sướng vui thầm kín lệ mặn nồng
Trong chiều tàn hiu hắt gió lập đông
Vẫn le lói tia nắng hồng dịu ấm
Thơ Việt Nam… lung linh đan mơ mộng
Thơ Việt Nam …hùng dũng đuổi giặc thù
Thơ Việt Nam …phiêu bồng tới muôn thu
Cùng vạn vật hoà mình xây cuộc sống
Lớp lớp người đứng bên bờ biển động
Lòng chập chờn từng cơn sóng đi qua
Nghe xôn xao muôn bọt nước chan hòa
Vạn thương nhớ phía trời xa vang vọng
Ôi thơ ca muôn cung đàn rung động
Lúc bùi ngùi, khát vọng nhuốm xót xa
Lúc bập bùng toả hơi ấm bao la
Lúc ngào ngạt thiết tha lời ru mẹ
Ðường truân chuyên tiếp sức thêm mạnh mẽ
Bão táp dồn vẫn rộ cánh hoa tươi
Trước cái chết hồn ai vẫn mỉm cười
Ngâm thơ phú hiên ngang vùng xương máu
Thơ là bạn cuả tâm hồn qúi báu
Là người tình chung thủy gánh thương đau
Trong gian nan son sắt chẳng phai màu
Trong khốn khó ,ngọt bùi, không phụ rẫy
Trong hoang tàn bóng hình thơ lộng lẫy
Trong cô đơn thêm xao xuyến mặn mà
Trong lưu lạc đầy hương sắc dân ca
Như dòng mát phù sa về đồng cạn
Tôi yêu lắm…bạn ơi… tôi yêu lắm
Những vần thơ gội nắng, tắm phong sương
Những tâm tình bát ngát bóng quê hương
Theo nhau mãi trên con đường xa vắng…
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2007 05:29:51 bởi vũkimThanh >
QUÁN NƯỚC QUÊ HƯƠNG
Quán nước quê xưa đã gặp người
Hàn huyên chiều ấy nắng vàng tươi
Hương thơ mang đậm hồn sông núi
Sóng luá lao xao cánh Phượng cười …
Thuyền trăng huyền ảo tiếng ai ca
Ðê vắng tình ai đã mặn mà
Sáo diều vi vút trôi theo gió
Cánh cò vời vợi khúc sông xa …
Dừa xanh vẫn thẫm đời nghiêng ngả
Dãi nắng dầm mưa đội phong ba
Toả dễ bám sâu vào lòng đất
Chắt chiu từng giọt nước ngọc ngà .
Biển đời lận đận tóc sương pha
Tình yêu muôn kiếp vẫn đậm đà
Trái tim vẫn ấm hơi kỉ niệm
Ngỡ tình yêu đến mới hôm qua …
Người viết quê ta trời nắng lửa
Tôi kể xứ người tuyết cóng tay
Cùng nhau gom góp non sông lại
Chia sẻ ngọt bùi lẫn đắng cay…
Quê hương hai tiếng sao nặng nghiã
Thương nhớ ngàn đời dẫu cách xa
Rừng Thu trút lá bay tơi tả
Còn ta nào dễ đã phôi pha…
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2007 05:30:43 bởi vũkimThanh >
TÔI MỪNG CÓ BẠN LÀM THƠ
Tôi mừng có bạn làm Thơ
Ðể hồn tôi đỡ bơ vơ độc hành
Ðoá hoa nở muộn trên cành
Còn hơn sỏi đá cam đành …chết khô .
Tâm tư lữ khách giang hồ
Long dong lận đận hồn cô đọng đời
Máu hồng pha sắc biển khơi
Nắng vàng giọt lệ đầy vơi ngàn trùng
Trái tim dồn nén bão bùng
Thương yêu thương đến tột cùng phím tơ
Thời gian chẳng có đợi chờ
Tình Thơ chẳng có bến bờ cách ngăn
Người Thơ là Chúa ăn năn
Là Vua nhung nhớ là trăn trở mình
Là hay nổi cáu bất bình
Nhà tranh vách đất…Tâm dinh thự vàng
Mộng du tề tựu cao sang
Ðưa mây đón gió điểm trang hồn người
Phận mình gian khó mười mươi
Lặng câm mua lấy tiếng cười thế nhân
Mê Thơ lắm nghiã nhiều ân
Ðầy vinh đủ hạnh đượm phần đắng cay
Có nghìn con suối để say
Ðiệp trùng ký ức tháng ngày đào nguyên
Ðèn trăng dẫn lối tiền duyên
Gập ghềnh núi biếc người hiền tịnh tâm
Có mùa hoa vọng dư âm
Tươi màu lưu bút thăng trầm hòa ca
Cây đa ngọn cỏ kiêu sa
Bâng khuâng bến nước chiều tà ấm êm
Trăng sao hò hẹn từng đêm
Nõn là cây lá bên thềm hẹn mưa
Cánh cò thơ ấu năm xưa
Chênh chao trang sách vẫn chưa liệng về
Ðâu miền chất ngất đam mê
Ðâu vùng héo hắt bộn bề khổ đau
Núi cao bồng bế bụi sầu
Sông sâu gánh vác nhịp cầu gió sương
Người Thơ đứng ngã ba đường
Mênh mang tâm huyết mình vương hồng trần
Chẳng họ hàng cũng thành thân
Lênh đênh giấy bút gieo vần làm Thơ
Nghe như con sóng tìm bờ
Mình yên lặng nhé …Ðể Thơ…Mơ màng…
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2007 05:31:21 bởi vũkimThanh >
TÌNH XƯA VẪN THẮM
Người ơi…xin chớ có sầu
Tình xưa vẫn thắm vẹn mầu thủy chung
Ðông về gió bụi lạnh lùng
Hồn đau gắng vượt qua vùng đắng cay
Cùng nhau thức trọn đêm nay
Hẹn ngày xum họp đắm say nụ cười
Xa nhau nhớ lắm người ơi
Ngàn trùng cách trở đừng rời tình mơ
Yêu nhau chẳng có bến bờ
Hằng đêm lên Net bơ vơ tìm người
Trong tim ghi nét xinh tươi
khắc từng con chữ của người tôi yêu
Vùi chôn năm tháng cô liêu
Và trăm ngàn vạn những điều xót xa
Người yêu ơi như cành hoa
Rung rinh dưới nắng chan hoà sắc hương
Bình tâm đứng giữa gió sương
Trái ngang thêm nụ đau thương thêm nồng
Ta cùng hòa khúc tơ đồng
Tình thơ bát ngát mênh mông diệu kỳ
Em ơi đừng khóc phân ly
Hợp tan nghịch cảnh có gì lạ đâu
Trong ta tình chẳng phai mầu
Trăm năm hò hẹn bể dâu vẫn ngời
Cho dù cách biệt phương trời
Gác sầu nhân thế trọn đời thương em
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2007 05:32:32 bởi vũkimThanh >
TRÁI TIM TÂM HUYẾT
Ðừng khóc nữa…
Em ơi… đừng khóc nữa…
Dòng lệ kia đã tràn suối sông rồi
Tâm hồn anh ngập lũ lụt chia phôi
Ðừng khóc nữa …xin em... đừng khóc nữa .
Em huyền diệu…
Trong tim anh muôn thủa
Ðừng hận đời , đau xót chuyện hợp tan
Duyên tình ta là cung bậc lỡ làng
Càng xa cách càng mênh mang giai điệu.
Dù lạc loài…
Nhưng tình ta không thiếu
Thời gian qua gặt hái được bao điều
Bước thăng trầm giữa trời đất cô liêu
Tình nồng thắm chỉ trái tim mới hiểu
Anh đi tiếp …
Về phương xa thốn thiếu
Chuyện thương yêu vẫn chan chứa say sưa
Hãy hiện thân che chở lúc nắng mưa
Hãy ôm ấp những sớm trưa sầu héo
Ðịnh mệnh vô thường gió sương bạc bẽo
Ta đành lòng nuôi dĩ vãng hồng tươi
Em yêu ơi…cứ vững bước mỉm cười
Anh mãi mãi bên em muôn ngàn kiếp…
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2007 05:33:13 bởi vũkimThanh >
CHIỀU SÔNG THAMES
Chiều buông trên thành phố
Luân Ðôn rực ánh đèn
Xe cộ như mắc cửi
Lấp lánh dòng sông Thames…
Những tòa nhà lộng lẫy
Nguy nga xưa và nay
Cổ kính cùng hiện đại
Chọc trời ngăn mưa baỵ..
Ở quê tôi xa lắm …
Cũng có những dòng sông
Không đèn mầu rọi sáng
Không nhịp cầu tối tân
Bên dòng sông quê tôi
Ngát xanh mầu cỏ lá
Nhịp cầu tre nghiêng ngả
Lóng lánh trăng vàng soi
Người dân hiền bình dị
Thiết tha yêu cuộc đời
Chiều về vương nhạt nắng
Sáo diều nghe chơi vơi…
Bồng bềnh trên thuyền nhỏ
Tiếng hát ai lả lơi
Dạt dào hương lúa mới
Tình quê thật tuyệt vời …
Rồi chiến tranh thảm khốc
Bao trùm quê hương tôi
Dòng sông kia nhuộm máu
Khói lửa bay ngập trời…
Quê nghèo thêm sơ xác
Tan nát giấc mộng đời
Cánh diều ngừng theo gió
Nụ cười tắt trên môi…
Biển Ðông bao nhiêu sóng
Bấy nhiêu lần thương đau
Kẻ đi và người ở
Biết bao giờ gần nhau ?
Mẹ Việt Nam nức nở
Giọt sầu dâng đầy vơi
Ðêm đêm buồn trăn trở
Nhớ đàn con xa xôi …
Suy tư trong tưởng nhớ
Hoàng hôn sao bơ vơ
Tim tôi như rạn vỡ
Thương quê hương từng giờ
Tôi đi trong chiều tím
Bên dòng sông xanh lơ
Thanh bình đầy mơ mộng
Mà hồn nào mộng mơ…
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2007 05:33:50 bởi vũkimThanh >
SẼ VỀ THĂM QUÊ
Tôi sẽ về thăm Hải Phòng ơi
Bao năm lưu lạc ở xứ người
Thành phố nghìn trùng thành phố Cảng
Thương nhớ trong tim bặt tiếng cười
Tôi sẽ về thăm những con sông
Phù sa mầu mỡ ngát cánh đồng
Từng con đò nhỏ chiều đưa khách
Gió đón trăng về …sáng mênh mông…
Thành phố biển ơi có khác xưa ?
Những hàng Phượng thắm gió đong đưa
An Dương ,chợ Sắt còn đông đúc
Vẫn người đi chợ dưới cơn mưa
Sông Bính có còn xanh mầu nước
Con phà xuôi ngược khách sớm trưa
Núi đèo mờ aỏ chiều lam nhạt
Bến thuyền Tam Bạc có nguyên xưa ?
Hải cảng tưng bừng trong nắng mai
Xi măng khói tỏa nối mây dài
Từng chuyến tầu đêm về bến đỗ
Những người hoạ sĩ vẽ tương lai
Trần Phú ,Quang Trung ,cầu treo nổi
Nghiêng bóng dừa xanh tắm ven sông
Trẻ con từng tốp thi bơi lội
Vui đùa hò hét chạy lông nhông
Xe lửa hàng ngày còn qua phố
Ðường chắn người len như đón đưa
Cánh tay chỉ trỏ quơ quơ vẫy
Ðoàn tàu rung động nắng ban trưa
Hồng Bàng ,Cát cụt ,bãi Bo- lan
Ðây đó ve ca rợp bóng bàng
Lạch Tray ,phố Quán ,Hoàng văn Thụ
Chuá nhật Thánh đường tiếng chuông vang
Nhà hát liễu còn xanh bóng nước
Ðôi bờ sóng sánh vì sao thưa
Từng đôi trai gái ngồi mơ ước
Trầu cau hai họ đến đón đưa…
Phi lao còn đứng bến Máy Chai
Thầm tiễn nhau đi một đêm dài
Sóng gió biệt ly sầu nhân cảnh
Xé tan lồng ngực nát tim ai ?
Quê hương nặng trĩu con thuyền nhỏ
Sóng Thái Bình Dương lạnh tình đời
Xa rời phố nhỏ ra biển rộng
Tiếng nấc linh hồn dâng chơi vơi …
Chắc khác xa rồi có phải không?
Sao nghe nao nức tận đáy lòng
Ðường phố khi xưa người quen thuộc
Có còn nguyên vẹn nỗi thương mong?
Tôi sẽ trở về thăm quê xưa
Nguồn thương thác nhớ nói sao vừa
Kỉ niệm vào đời thành phố Cảng
Vẫn sáng trong lòng dẫu nắng mưa …
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2007 05:34:38 bởi vũkimThanh >
VIỆT NAM MUÔN THỦA
Quê hương muôn vạn tình thương
Tôi đi xa nhớ quê hương từng giờ
Người là những giọt máu thơ
Nuôi tim tôi giữa đôi bờ cách xa
Biển đời trùng điệp bao la
Tình thơ nối nhịp cầu xa cầu gần
Ngàn năm văn hiến vang ngân
Ruộng khoai nương sắn góp phần chung lo
Trắng trong trang sách học trò
Dòng sông bồi lở cũng lo việc đời
Làm người ngang dọc muôn nơi
Tâm tư ai cũng rạng ngời quê hương
Bao nhiêu nước mắt tha phương
Bấy nhiêu tình nghĩa quê hương mặn nồng
Người ơi nỗi nhớ chất chồng
Ước mong xum họp mênh mông đổi đời
Tôi dù mù mịt phương trời
Việt Nam muôn thủa đời đời trong tim
vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2007 05:35:33 bởi vũkimThanh >
GIỮ VỮNG NHỊP CẦU
Tuy chưa biết mặt biết người
Đọc thơ hồn thấy đẹp tươi ánh hồng
Chiếc cầu sừng sững qua sông
Nối vòng tay lớn ta cùng vào thơ
Dù cho xa cách vạn bờ
Thân tôi thăm thẳm bơ vơ xứ người
Ðêm nay bên đóa hoa tươi
(Nỗi buồn thi sĩ) cùng tôi mạn đàm
Gặp nhau đâu có muộn màng
Ðầy trang giấy trắng ngút ngàn tâm tư
Thăng trầm gói gém phong thư
Tâm hồn thi sĩ ngất ngư cuộc đời
Sông sâu có lúc đầy vơi
Người ta có lúc xa xôi lại gần
Vần thơ rũ bụi phong trần
Châu Âu châu Á xa gần là bao
Quê mình nhiều ánh trăng sao
Cùng gom góp lại cho vào trang thơ
Cùng nhau yêu mến. mộng mơ
Cùng nhau qúi trọng tình thơ … tình người …
Cùng trong đêm cất tiếng cười
Cùng nghe trong máu ngược xuôi mạch sầu
Người ơi giữ vững nhịp cầu
Giữa dòng sông rộng hai đầu gió mưa
Mai này trời đất giao mùa
Tôi về thăm lại quê xưa gặp người
Nồng nàn,muôn đoá hoa tươi
Rừng thơ ,suối nhạc, biển đời…tri âm…
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.10.2007 05:36:08 bởi vũkimThanh >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 11 bạn đọc.
Kiểu: