Thơ ơi Thơ
TRÁI ÐẤT LÀ MỒ HOANG
Có phải biển trở về
Dào dạt vào nỗi nhớ
Những con sóng mừng rỡ
Những rong rêu lượn lờ …
Ðất trời đứng ngẩn ngơ
Hay hồn ta ngơ ngẩn
Lũ buồn phiền xâm lấn
Gặm nhấm óc tim ta …
Ta muốn cất tiếng ca
Muốn tan hòa cùng sóng
Muốn tình yêu cháy bỏng
Dù lớp sóng muộn màng
Trái đất là mồ hoang
Khi cung đàn đơn điệu
Và con người thốn thiếu
Một hơi ấm…truyền sang…
Vũ kim thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2007 21:28:08 bởi vũkimThanh >
ÐỪNG ÐÁNH MẤT TÂM HỒN
…( Ðừng đánh mất tâm hồn )…Ðó là lời tâm sự cuả thi sĩ Ðào quang Hán
Rất đẹp đẽ, thân thương ,như một chuỗi nhạc vàng đã phát ra từ phím đàn quê hương Việt Nam
Mà tôi đã thu nhận được để viết nên thi phẩm này…
Tôi gặp ai cũng kêu ca … sợ khổ
Riêng gặp người lại lấy khổ làm vui
Lấy đắng cay của cuộc sống dập vùi
Lấy bất hạnh đo sức xô từng cơn sóng
Giữa giông bão người bình tâm thầm lặng
Vẫn thơ ca…đàn hát lúc bom rơi…
Niềm lạc quan tin tưởng vẫn chói ngời
Vào tương lai một ngày mai rực rỡ
Phút ban đầu gặp nhau trong bỡ ngỡ
Chuyện đôi câu tôi chợt thấy cả rừng thơ …
Từng chồi non đang vươn búp ước mơ
Từng tán lá như sức trai vạm vỡ
Rất bình dị nhưng vô cùng rộng mở
Với cuộc đời với cả những vần thơ
Trong đêm đen vẫn lóe sáng từng giờ
Ngọn hải đăng đưa tầu về đúng hướng
Trong niềm tin mênh mang vô lượng
Tâm hồn là viên ngọc qúi hồi sinh
Nó ngự trị trên những nỗi điêu linh
Nó gần gũi mỗi… vui…buồn…tư lự…
Như người thân bên tôi người tâm sự :
(…Ðừng lãng quên …đừng đánh mất tâm hồn.)
Dù cuộc đời hiu hắt ánh hoàng hôn
Nắng tắt lịm rồi mai trời lại sáng…
Tâm hồn kia là mây hồng muôn áng
Bay thật cao quyện gió khắp trời xa
Là phấn son tô kỷ niệm nhạt nhòa
Là thương yêu lau khô dòng nước mắt
Là lời ca trong tim ta góp nhặt
Là thương đau đã kết chặt thành thơ
Là tình yêu chung thủy vẫn đợi chờ
Là quê hương … đang từng giờ đổi mới
Là cây khô muôn đời trong cằn cỗi
Bỗng một ngày phơi phới với gió xuân
Những đoá hoa hương sắc đượm thắm nồng
Ðang chúm chím với nắng hồng kết trái …
Là núi non vẫn đứng yên từng trải
Là sông hồ réo nước gọi thuyền xưa
Là mắt ai đang đi giữa gió mưa
Vẫn đắm đuối trong tim tình nồng cháy…
Là Trăng đêm mến ngàn sao nhấp nháy
Là giọt sương ôm ngọn lúa đương thì
Là tình cảm chúng ta vẫn khắc ghi …
Là tất cả… xung quanh ta tất cả…
Ôi tâm hồn như tiếng chuông giục giã
Làm sao ta gìn giữ đẹp tâm hồn ?
Trời lạnh lùng thu xếp ánh hoàng hôn
Tôi lặng lẽ giang tay ôm … bóng tối…
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2007 21:29:02 bởi vũkimThanh >
XIN EM ÐỪNG CHẠY
Ðừng chạy hoài em ơi
Khoảng không đời vô tận
Em sẽ phải ân hận
Bàn tay trắng chơi vơi
Mùa Thu tủi đất trời
Sóng lòng dâng ngập lối
Mưa vẫn bay diệu vợi
Cô đơn về lên ngôi
Tuổi dại cũng qua rồi
Thời gian đâu nhìn lại
Ðiệu hò xưa mềm mại
Ngần ngại về bên nôi
Chỉ trái tim lần hồi
Tìm kiếm niềm hy vọng
Nhặt vui buồn sâu đọng
Giữa đời thường long đong
Phương xa anh cầu mong
Em vẹn tròn ý nguyện
Hồn thơ không vĩ tuyến
Duyên tình tỏa sáng trong.
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2007 21:29:58 bởi vũkimThanh >
TÌNH BIỂN
Anh muôn đời là biển xanh huyền ảo
Vỗ về em hạt cát bến kiêu sa
Anh đệm đàn cho biển vui múa hát
Nụ hôn yêu luôn xanh ngát mặn mà
Buồm say gió đưa thuyền băng trôi xa
Hồn luyến nhớ bến xưa hôm từ giã
Vì tình yêu anh hiến dâng tất cả
Trái tim này cùng bao ước mơ hoa
Sóng triều dâng nô đùa xóa tên em
Lâu đài cát lãng du vào biển cả
Giữa đại dương có muôn vàn hoa lá
Anh vẫn chờ ôm ấp hạt tình em
Thuyền viễn khơi lòng khao khát trở về
Bến thiên Thu bóng trăng gầy guộc đợi
Dòng Ngân Hà ngàn sao trôi chới với
Biển cát tình vẫn đứng mãi người ơi
Dù ngày nao em hóa đá giữa trời
Anh tâm huyết khắc ngàn lời thương nhớ
Nước mắt anh nhỏ vào đời …đá vỡ
Em hiện về hạt cát nhỏ xinh tươi
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2007 21:35:59 bởi vũkimThanh >
BẠN CÓ NGHE CHĂNG?
Tác giả : Vũ kim Thanh
Diễn ngâm : Hà Vi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2007 21:31:30 bởi vũkimThanh >
BÊN SÓNG HÌNH MẦU
Kính tặng V.T.V.4
Diễn ngâm Hồng Ngát
Mở toang cánh cửa xứ người
V.T.V. 4 .đẹp tươi tâm tình
Tôi thương tôi mến bóng hình
Ðất trời quê Mẹ đăng trình tới đây
Xôn xao kỉ niệm dâng đầy
Ngọt bùi… cay đắng …ngất ngây… tâm hồn
Bao năm phiêu bạt sóng dồn
Cô đơn, giá lạnh, hoàng hôn tủi buồn
Ðàn ca … sóng sánh lệ tuôn
Văn thơ…vời vợi…cội nguồn khổ đau
Hôm nay bên sóng hình màu
Cùng làng trẩy hội cùng nhau hát hò
Phù sa nâng giấc con đò
Xóm thôn… đô thị ..xoá tro bụi đời
Thuyền trăng lộng gió biển khơi
Hồn tôi bay lượn giữa trời quê hương
Bâng khuâng chuông vọng ngàn sương
Thác ghềnh lịch sử bước đường đấu tranh
Máu xương … vun lũy tre lành
Con đê đồng luá long lanh tình người
Trẻ thơ vui múa hát cười
Cây cầu bến cũ đón người ngày xưa
Quê hương…kỳ tích…nắng mưa …
Dâu xanh mía ngọt cau dừa trổ hoa
Bắc- Trung –Nam tới đảo xa
Vẹn toàn lãnh thổ một nhà Việt Nam
Bàn tay khối óc siêu phàm
Muôn đời trỗi dậy không cam phận hèn
Quê hương là đuốc là đèn
Soi đường chỉ lối đêm đen … sáng ngời
Truyền hình phủ sóng nơi nơi
Năm châu bốn biển tuyệt vời tình ca
Máu hồng muôn trái tim xa
Ước mong quê Mẹ đậm đà …mùa Xuân .
Vũ kim Thanh
London-Xuân 2001
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2007 21:34:48 bởi vũkimThanh >
BÂNG KHUÂNG
Tôi bâng khuâng nhiều lúc
Dạo đàn bản ( Ðêm đông )
Hồn như cơn gió lạnh
Trong đêm buồn mênh mông …
Cung đàn như giòng sông
Cuồn cuộn trôi trôi mãi
Tiếng đục và tiếng trong
Lạnh lùng buông tê tái
Kỉ niệm ôi nhỏ bé
Ngắn ngủi như vần thơ
Âu yếm hồn phiêu lãng
Vương vấn cả đời mơ
Thời gian nào băng hoại
Cuộc tình nào đẹp trong
Dòng sông nào điên dại
Nhấn chìm những ước mong
Đàn ơi đừng ngân nữa
Phím sắt đã nát lòng
Mạch sầu thêm vô tận
Bước phong trần long đong
Ðàn ơi đừng ngân nữa
Khúc ly biệt mùa Ðông
Ai kia thêm thương nhớ
Trời đêm vào mưa giông…
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2007 21:37:16 bởi vũkimThanh >
EM ƠI ÐỪNG SỢ
Anh gom hết lá vàng Thu
Làm chăn ,đệm ấm…tiếng ru vào đời…
Ðừng buồn hạt nắng quên rơi
Ðừng than đừng khóc chuyện đời bất nhân
Ðể hồn mãi mãi trắng ngần
Thơ ngây mắt ngọc mùa Xuân thủa nào
Ðêm buồn có những vì sao
Tâm đầu ý hợp bay vào hoang sơ
Hãy cầm bút tiếp vần thơ
Cho đời cao đẹp… mộng mơ thêm dòng
Cho hoa tươi nụ chờ mong
Cho người nhân thế ấm lòng vì nhau
Mùa Thu thay sắc đổi màu
Tình Thơ mãi mãi có nhau trong đời
Bao nhiêu sóng gió xa khơi
Em ơi…Ðừng sợ giữa trời cô đơn.
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 02:44:36 bởi vũkimThanh >
CHỈ CÓ EM HIỀN
Rầm rầm rộ rộ
Cuồng cuồng điên điên
Hàng trăm con sóng
Trợn trừng láo liên…
Chỉ có em hiền
Mặc đờì đảo điên
Ðôi tay nhỏ bé
Vuốt ve muộn phiền
Bên anh mãi mãi
Ðôị nắng dầm mưa
Thuỷ chung son sắt
Vẹn lời thề xưa…
Chỉ có em hiền
Tóc gợn truân chuyên
Giữa dòng nghiêng ngả
Chống che mạn thuyền…
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 02:45:03 bởi vũkimThanh >
BÀI THƠ CHO EM
Bài thơ anh viết cho em chiều nay
Không suối nước trong
Không bóng chim bay
Không đoá hoa thơm
Không con đường mộng
Không một vì sao đêm chia tay
Bài thơ anh viết cho em chiều nay
Không phấn son tô trong men rượu cay
Không tiếng gió ru đong đưa mộng mị
Duy nhất …lời yêu… trong mắt say
Baì thơ anh viết cho em lênh đênh trong hoàng hôn
Ðọng môi mắt em ,nụ hôn ngát hương nồng
Tình yêu tha thiết mênh mang ,trong tim cô đơn muôn nhịp rung …
Tìm vui…Lãng quên…buồn đau giữa tâm hồn…
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 02:45:30 bởi vũkimThanh >
CÁNH LỤC BÌNH
Sông hồ dan díu từ thuả nào
Rập dềnh theo con nước cuốn chao
Chúm chím với đời hoa sắc tím
Rễ xoà ôm bóng gió lao xao
Thon thon duyên dáng bình lọ cổ
Lá tròn nghênh nắng ngó trăng sao
Thân bọt phận bèo vui hay khổ
Ngạo nghễ nổi trôi mặc ba đàọ..
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 02:46:06 bởi vũkimThanh >
CÁNH ÐỒNG MỘNG MƠ
Em vẽ đồng nội bằng thơ
Anh đưa gió mát vào thơ bằng đàn
Long lanh dưới ánh trăng vàng
Mắt em ngân ngấn…tiếng đàn rưng rưng..
Con tim xao xuyến ngập ngừng
Tin yêu cao vút chín từng mây xanh
Tơ tình yêu ngỡ mong manh
Chợt đi… chợt đến …quẩn quanh …chợt buồn
Giữa dòng thác réo mưa tuôn
Cánh đồng thương nhớ toả hương cùng đời
Giang hồ sương gió muôn nơi
Hồn anh chưá đựng biển trời nhạc thơ
Ru đồng xanh mãi mộng mơ
Tiếng đàn vang vọng bên bờ đại dương
Môi hồng em tím nhớ thương
Tóc anh vần vũ phong sương ngập lòng
Bao người duyên số long đong
Chắp tay cầu nguyện qua vòng nghiệt oan
Thuyền tình gối sóng gian nan
Rừng Thu heo hút lá vàng cuộn bay
Chập chờn nửa tỉnh nửa say
Nghẹn ngào… héo hắt… đắng cay.. mịt mùng…
Những khi mưa gió não nùng
Anh đem cung phím dạo vùng mộng mơ
Em vẽ đồng nội bằng thơ
Anh đưa gió biếc vào thơ bằng đàn
Cho dù xa vắng lỡ làng
Anh hôn nên những phím đàn nhớ em
Em cầm bút xóa đêm đen
Tô tươi màu nắng ,hoa chen nụ cười
Ðôi ta ôm trọn kiếp người
Phương trời cách biệt xanh tươi cánh đồng
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 02:46:41 bởi vũkimThanh >
CHỒNG TÔI ÐI KIẾM TIỀN
Người ta đi kiếm tiền
Chửi mắng vẫn thản nhiên
Ậm ừ cho qua chuyện
Cuối tuần được lĩnh tiền
Chồng tôi đi kiếm tiền
Đôi lúc thật khùng điên
Chẳng may bị khiển trách
Lập tức bỏ việc liền
Không thích đời luồn cúi
Nhịn nhục vì đồng tiền
Chất ngất hồn thơ mộng
Túi lép xẹp thường niên…
Ðôi khi còn lý sự
Nhiều thứ quí hơn tiền
Sao thiên hạ chẳng biết
Chỉ biết tiền…tiền…tiền…
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 02:47:11 bởi vũkimThanh >
ÐI TÌM CÁI NGHĨA CÁI ÂN LÀM NGƯỜI
Tặng nhau một nhánh thơ buồn
Một dòng sông đỏ cội nguồn phù sa
Một miền tâm sự bao la
Một trang giấy viết đậm đà núi non
Kẻ đi ôm tấm lòng son
Dù xa xôi mấy chẳng mòn thương yêu
Người ở da diết những chiều
Cánh mây bước vội cánh diều ngẩn ngơ
Phố phường sầm uất trơ vơ
Bước chân bì bõm giữa thơ và đời
Nhìn xa ngỡ ánh trăng khơi
Tới gần ngao ngán cả trời tối tăm
Chùm sao ẩn dật xa xăm
Ðông ken giăng mắc tháng năm mịt mờ
Cùng nhau sánh bước vào thơ
Chông chênh khao khát đôi bờ gọi Xuân
Biết đời là bể trầm luân
Sóng trào nước mắt gian truân thuyền tình
Nâng niu tia sáng bình minh
Ghim vào trong trái tim mình niềm tin
Hồn ơi…Giang rộng cánh chim
Tung cao bay vút đi tìm tự do
Ði tìm điệu lý câu hò
Ði tìm tất cả đói no cuả lòng
Ði tìm con nước đục trong
Ði tìm nguyện ước lòng vòng thế nhân
Ði tìm chân lý vàng ngân
Ði tìm cái nghiã …cái ân…Làm người.
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 02:47:44 bởi vũkimThanh >
ÐỨNG GIỮA CHỢ ÐỜI
Tôi đứng trơ vơ giữa chợ đời
Giữa hai luồng đạn … giữa buồn vui …
Giữa bạn và thù mài dao sắc
Giữa đói… giữa no… nuốt ngậm ngùi…
Giữa rừng thu úa tháng ngày vơi
Giữa sóng tha hương réo bời bời
Giữa người tứ xứ nhìn xa lạ
Giữa dòng nước mắt chứa chan rơi…
Giữa những hồn thơ lướt vào đời
Giữa màu sáng tối nét xa xôi
Giữa tiền và bạc vùi ân nghiã
Giữa những âm thanh…Dựng vóc người.
Vũ kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2008 02:48:14 bởi vũkimThanh >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: