ĐỪNG BUỒN TA HỠI!
Có những đêm hoa lạnh với Trăng xưa
Thổn thức câu ca lẻ bạn nói sao vừa
Cớ bỗng vì đâu hoa ủ rủ?
Mày châu xao xuyến ánh Trăng thưa
Có những điều đơn giản lắm người ơi
Không phải như mây gió đẩy đưa lời
Ân tình nặng ghánh nào dám để
Một chốc vội vàng lơ lủng áng mây trôi
Thấy bạn lòng buồn ai nỡ vui
Cuộc sống xa trôi, bên lở bên bồi
Cánh bèo trôi dạt miền cát nắng
Nhưng vẫn mãi một lòng nặng nghĩa thôi!
Mong thấy nụ cười chốn xa xôi
Ấm lại trên môi, gió bồi hồi
Tôi ở phương này nghe thắm lại
Lẽ sống tưng bừng chẳng đơn côi.