GHEN
Nghe tiếng thơ ai vọng đất trời
Nao dòng sông nhỏ ngả nghiêng vơi
Em còn ao ước làm thi sỹ
Trải hồn bay lượn khắp nơi nơi.
Tiếng thơ xao xuyến cả hồn tôi
Dám trách đâu em vốn rất Người
Em cứ mơ màng trong chốc lát
Như là đã bứt dậu mồng tơi.
Sóng lòng như lặng tưởng rằng thôi
Đêm khuya tim ngóng tiếng ru hời
Vỗ nhẹ yêu thương đừng mất ngủ
Mơ gì em hỡi chuyện xa xôi !
Tôi muốn hất tung dù Góc nhỏ
Nơi giữ sóng ngầm đẩy xa khơi
Muốn đứng dìu cây chiều bạt gió
Muốn vẽ tranh che tận cuối trời!
Hãy để niềm vui em lên ngôi
Cho thấy thơ reo thấy mắt cười
Qua bão giông kia đừng tơi tả
Bồng bềnh mây trắng chẳng ngưng trôi!
Thương lắm cô đơn cánh vạc trời
Ôm niềm khát vọng chẳng nghỉ ngơi
Nếu một ngày nao đôi cánh mỏi
Tìm cành em đỗ cánh tay tôi!
Cái chót vương mang, chót chết người
Xin em đừng nữa hãy buông lơi
Đừng thấy trăng xanh mà muốn với
Em ngã anh đau khổ một đời!
Tri kỷ thôi mà tri kỷ thôi
Anh như xa mạc khát khô hơi
Bên em bên bạn ta đi tới
Du khúc chan hòa thơ bạn ơi !
MTP
: Bài thơ đưa vào TV :
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.05.2006 01:12:05 bởi Viet duong nhan >